Nguyên tác: Interviewwith The Vampire (The Vampire Chronicles Series , Book 1)
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:27 +0700
Chương 9
“Đ
ó là một tuần trước khiến ta giúp Madeleine thực hiện ý nguyện của cô, đốt cháy vũ trụ búp bê phía sau ô cửa sổ gắn kính dày. Ta nhớ mình đã rời khỏi cửa hàng búp bê, đi lang thang trên đường và rẽ vào một góc phố chật hẹp, một hang động tối tăm, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi. Và rồi ta nhìn thấy một ánh sáng đỏ rực lóe lên xuyên qua những đám mây. Tiếng chuông rầm rĩ vang lên và người dân la hét, còn ở bên cạnh ta, Claudia vẫn đang nhẹ nhàng trò chuyện về bản chất của lửa. Đám khói cuồn cuộn dâng lên bên trên quầng lửa làm ta khó chịu. Ta thấy sợ. Đó không phải nỗi sợ vô căn cứ của con người, mà là cơn ớn lạnh như một lưỡi câu móc vào mạng sườn ta. Nỗi sợ này y hệt như nỗi sợ khi ta chứng kiến ngôi nhà cũ ở phố Royale bốc cháy, khi Lestat nằm như đang ngủ trên sàn nhà ngập lửa.”
“Lửa sẽ tẩy uế...” Claudia nói. Và ta đáp, “Không, lửa chỉ phá hủy mà thôi...”
“Madeleine đã băng qua bọn ta và đang thơ thẩn dạo bước nơi đầu đường, một bóng ma trong cơn mưa, đôi tay trắng bợt khoát mạnh trong không trung, vẫy gọi bọn ta, tạo nên một cung lửa trắng như ánh sáng đom đóm. Và Claudia rời khỏi ta để tiến tới chỗ cô. Ta nhớ mái tóc vàng của cô bé xõa tung khi em bảo ta đi theo. Một dải ruy băng rơi xuống chân em rồi bị cuốn trôi bập bềnh vào xoáy nước đen. Hình như bọn họ đã đi mất. Ta bèn cúi xuống nhặt dải ruy băng đó. Nhưng một bàn tay khác cũng với tới nó. Và chính Armand đã đưa dải ruy băng cho ta.”
“Ta sửng sốt khi thấy hắn ở đó, quá gần gũi, Quý Ông Tử Thần đang đứng ngay trước cửa, chân thực một cách diệu kỳ trong chiếc áo choàng đen và cà vạt lụa, nhưng cũng hết sức siêu linh như bóng đêm trong vẻ tĩnh lặng của mình. Có một chút tia lửa le lói phản chiếu trong đôi mắt hắn, ánh lửa đỏ biến màu đen thẫm nơi con ngươi hắn thành màu nâu ấm áp hơn.”
“Và đột nhiên ta choàng tỉnh như vừa trải qua một cơn mơ, choàng tỉnh trước cảm giác hắn ở bên mình, choàng tỉnh nhận ra tay hắn nắm lấy tay ta, đầu hắn nghiêng nghiêng như thể muốn ra hiệu cho ta đi theo - choàng tỉnh vì quá phấn khích trước sự hiện diện của hắn, niềm vui đã nuốt chửng lấy ta cũng rõ ràng như nó đã bao trùm ta trong căn buồng của hắn. Bọn ta cùng sải bước bên sông Seine, nhanh chóng và khéo léo xuyên qua những nhóm người bên bờ sông, đến mức họ không dễ gì thấy được bọn ta và bọn ta cũng khó lòng nhìn rõ họ. Ta kinh ngạc khi thấy mình có thể dễ dàng bắt kịp tốc độ của hắn. Hắn đang buộc ta phải thừa nhận quyền năng thật sự của mình, rằng con đường mà ta thường lựa chọn là con đường trần tục mà ta không cần đi theo nữa.”
“Ta tha thiết muốn trò chuyện cùng hắn, muốn đặt tay lên vai hắn, buộc hắn phải dừng lại chỉ để nhìn vào mắt hắn một lần nữa như ta đã làm đêm trước, để giữ hắn một nơi chốn và thời điểm cố định, để ta có thể kiểm soát cơn hưng phấn đang trào dâng trong ta. Có quá nhiều điều ta muốn nói với hắn, có quá nhiều điều ta muốn giải thích. Thế nhưng ta lại không biết phải nói gì và tại sao ta lại cần phải nói, chỉ biết cảm giác tràn đầy đã giúp ta khuây khỏa đến mức muốn rơi nước mắt. Đây chính là điều mà ta sợ là đã mất.”
“Ta không biết chính xác bọn ta đang ở đâu, chỉ mang máng nhớ rằng trong những chuyến đi dạo đêm, đã có lần ta đi qua nơi này: một con đường của những tòa dinh thự cổ, những bức vườn tường, những cửa vào nhà để xe ngựa, những đỉnh tháp cao cao trên đầu và cửa sổ với những ô kính bọc chì bên dưới những vòm đá. Các tòa nhà của những thế kỷ trước, những thân cây xù xì, sự tĩnh lặng đột ngột và bao trùm cho thấy phần lớn cư dân đã rời khỏi nơi đây; chỉ có một nhúm người sinh sống vùng đất rộng lớn với những căn phòng trần cao này; đá đã hấp thụ toàn bộ hơi thở và chiếm hết không gian sống của họ.”
“Armand đã bước lên một bức tường, cánh tay hắn tì lên một nhánh cây nhô ra ngoài, bàn tay chìa về phía ta; và chỉ trong nháy mắt, ta đã đứng bên cạnh hắn, tán lá ướt uể oải quét ngang mặt ta. Nhìn lên trên, ta có thể thấy những tầng gác nối đuôi nhau hiện ra, dẫn lên một tòa tháp đơn độc đang lẩn khuất trong cơn mưa dữ dội, mù mịt. Nghe này, chúng ta sẽ leo lên ngọn tháp đó, Armand cất lời.”
“Tôi không thể... Không thể làm thế...”
“Anh vẫn chưa bắt đầu nhận thức được quyền năng thật sự của mình. Anh có thể trèo lên dễ dàng. Hãy nhớ rằng, dù có trượt ngã thì anh cũng sẽ không bị thương. Cứ làm theo tôi là được. Nhưng hãy lưu ý một điều. Những người sống trong tòa nhà này đã biết đến sự tồn tại của tôi từ trăm năm trước và họ nghĩ tôi là một hồn ma; vì thế, nếu tình cờ họ nhìn thấy anh hoặc anh nhìn thấy họ qua những ô cửa sổ kia, hãy nhớ rằng họ tưởng anh là cái gì và đừng để họ biết là anh nhìn thấy họ, đừng khiến họ thất vọng và bối rối. Anh hiểu rồi chứ? Anh được an toàn tuyệt đối.”
“Ta không biết cái gì khiến ta khiếp đảm hơn, việc trèo lên ngọn tháp hay việc bị coi là một con ma; nhưng ta không có thời gian để thốt lên những lời bông đùa trấn an, kể cả là dành cho chính mình. Armand đã bắt đầu, giày hắn đang tìm kiếm những khe nứt giữa các phiến đá, ngón tay hắn như một bộ vuốt đang bấu chặt lấy các kẽ hở, và ta trèo lên sau lưng hắn, bám chặt vào tường không dám nhìn xuống dưới, chỉ tạm nghỉ trong chốc lát khi đã bám được vào vòm đá chạm khắc chắc nịch bên trên một ô cửa sổ, liếc nhìn vào trong, phía bên kia ngọn lửa đang vươn cao, ta thoáng thấy một bờ vai trong bóng tối, một bàn tay đang cời than bằng que, một bóng người đang đi lại mà không hề hay biết là mình bị theo dõi. Rồi biến mất. Bọn ta trèo mỗi lúc một cao hơn, cho đến khi bám được vào ô cửa sổ nơi đỉnh tháp, và Armand nhanh chóng giật mạnh nó ra, đôi chân dài của hắn biến mất sau bục cửa; ta liền trèo lên theo hắn, cảm nhận được cánh tay hắn vòng ra ôm vai mình.”
“Ta không nén được tiếng thở dài khi đã đứng trong phòng, xoa xoa hai bắp tay và nhìn một vòng quanh nơi ẩm ướt, xa lạ này. Các mái nhà phía dưới đã chuyển thành màu bạc, các tháp canh vươn lên đây đó xuyên qua những ngọn cây khổng lồ đang xào xạc đu đưa; và xa xa ngoài kia là dải sáng lấp lánh đứt đoạn của ánh đèn trên đại lộ. Không khí trong căn phòng cũng ẩm ướt không khác gì bên ngoài. Armand đang đến một đống lửa.”
“Từ một đống đồ đạc mốc meo, hắn chọn ra vài cái ghế rồi dễ dàng bẻ thành củi dù thanh ngang của chúng rất chắc chắn. Ở hắn có gì đó quái đản, và nét lịch thiệp, điềm tĩnh trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn càng tôn vẻ quái đản đó lên. Hắn đang làm điều mà bất cứ ma cà rồng nào cũng có thể làm, bẻ những thanh gỗ dày thành từng mảnh vụn, nhưng hắn lại làm điều mà chỉ ma cà rồng mới làm được. Và dường như ở hắn không còn lại chút tính người nào; kể cả diện mạo đẹp đẽ và mái tóc đen của hắn cũng là thuộc tính của một thiên thần đáng ghê rợn chỉ có chút ít tương đồng về ngoại hình với những người phàm. Chiếc áo khoác may đo của hắn là một ảo ảnh. Và mặc dù ta bị hắn lôi cuốn, có lẽ là mạnh mẽ hơn bất cứ sinh vật sống nào khác ngoại trừ Claudia, hắn còn khiến ta hưng phấn theo nhiều cách khác gần như là khiếp sợ. Ta không bất ngờ khi thấy xong xuôi công việc hắn bèn đặt xuống cho ta một chiếc ghế gỗ sồi nặng, trong khi bản thân hắn thì lại trèo lên bệ lò sưởi bằng đá cẩm thạch và ngồi đó hơ ấm tay, ngọn lửa đổ những cái bóng đỏ lên khuôn mặt hắn.”
“Tôi có thể nghe thấy tiếng của người sống trong tòa nhà này, ta nói với hắn. Ấm áp thật tốt. Ta có thể cảm nhận được lớp da giày của mình đang khô dần và hơi ấm lan truyền tới những ngón tay.”
“Vậy thì anh biết là tôi cũng có thể nghe thấy họ, hắn nhẹ nhàng đáp; và mặc dù lời hắn nói không hề có hàm ý trách móc, nhưng ta đã nhận ra được ẩn ý vô tình trong từ ngữ của mình.”
“Vậy nếu họ lên đây thì sao?” ta vẫn khăng khăng hỏi, quan sát hắn.
“Nhìn thái độ của tôi, chẳng lẽ anh còn chưa nhận ra được là họ sẽ không làm vậy?” hắn hỏi lại. “Chúng ta có thể ngồi đây cả đêm và không cần nói gì thêm về họ nữa. Tôi muốn anh hiểu là nếu chúng ta còn tiếp tục nói về chủ đề đó thì chẳng qua là do anh muốn mà thôi.” Và khi ta im lặng, có lẽ là vì thấy nét mặt ta thoáng chút thất vọng, hắn mới nhẹ nhàng giải thích rằng họ đã niêm phong ngọn tháp này từ lâu và để mặc nó; và nếu có thấy khói bốc lên từ ống khói hay ánh sáng nơi cửa sổ thật thì cũng không ai dám liều mạng mò lên đây trước khi trời sáng.”
“Bây giờ ta mới thấy được rất nhiều kệ sách đặt một bên lò sưởi, và một cái bàn làm việc. Những trang giấy trên cùng đã sờn cũ, nhưng cạnh đó vẫn còn một lọ mực và vài cây bút. Ta có thể tưởng tượng được nơi đây sẽ là chốn dễ chịu chừng nào nếu trời không mưa bão, giống như bây giờ hoặc sau khi ngọn lửa hong khô bầu không khí.”
“Anh thấy đấy, Armand nói, thật ra anh không cần đến mấy căn phòng khách sạn đó. Nhu cầu thực sự của anh rất đơn giản. Nhưng mỗi người trong chúng ta đều cần phải tự quyết định mình muốn bao nhiêu. Những người sống trong tòa nhà này đã đặt cho tôi một cái tên; những cuộc đụng độ tình cờ với tôi cho họ câu chuyện để bàn tán trong suốt hai mươi năm trời. Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc đơn lẻ trong thời gian của tôi và chẳng nghĩa lý gì cả. Họ không thể làm hại tôi và tôi dùng nhà của họ để được ở một mình. Không ai ở Rạp hát Ma Cà Rồng biết tôi lui tới chốn này. Đây là bí mật của tôi.”
“Ta chăm chú quan sát hắn trong khi hắn nói và những ý nghĩ đã nảy ra trong ta tại căn phòng nhỏ rạp hát Ma Cà Rồng lại xuất hiện một lần nữa. Ma cà rồng không già đi, và ta tự hỏi, không biết khuôn mặt và dáng vẻ trẻ trung của hắn có thay đổi gì so với một thế kỷ trước và một thế kỷ trước đó nữa không; bởi vì khuôn mặt hắn, dù không hề được trải nghiệm trưởng thành làm cho thâm trầm hơn, chắc chắn cũng không phải một cái mặt nạ. Khuôn mặt ấy dường như biểu cảm một cách mãnh liệt, hệt như giọng nói khiêm nhường của hắn, và rốt cuộc ta chẳng thể phân tích được nguyên do. Ta chỉ biết rằng mình vẫn bị hắn lôi cuốn dữ dội không khác gì lúc trước; và ở chừng mực nào đó, những lời ta sắp nói ra đây kỳ thực là một sự trốn tránh. “Nhưng lý do gì đã khiến anh ở lại Rạp hát Ma Cà Rồng?” ta hỏi.”
“Một nhu cầu, tất nhiên rồi. Nhưng tôi đã tìm thấy điều tôi cần, hắn đáp. Tại sao anh lảng tránh tôi?”
“Tôi không hề lảng tránh anh, ta nói, cố gắng che giấu sự phấn khích mà những từ đó gây ra trong mình. Anh biết là tôi phải bảo vệ Claudia, cô bé không có ai ngoài tôi cả. Hay ít ra cô bé đã từng không có ai khác cho đến khi...”
“Cho đến khi Madeleine tới sống cùng hai người...”
“Đúng... ta đáp.”
“Nhưng bây giờ Claudia đã giải phóng cho anh rồi, vậy mà anh vẫn chung sống và gắn bó với cô bé như một tình nhân của anh,” hắn nói.
“Không, cô bé không phải tình nhân của tôi; anh không hiểu rồi,” ta cãi. “Chính xác thì cô bé là con gái tôi và tôi không hề biết là cô bé có thể giải phóng tôi...” Đó là những suy nghĩ đã vô số lần giằng xé tâm trí ta. “Tôi không biết là một đứa con lại có quyền giải phóng cho cha mẹ nó. Tôi không biết là mình có thể không gắn bó với cô bé nữa, cho đến chừng nào...”
“Ta ngừng lời. Ta đã định nói, cho đến chừng nào cô bé vẫn còn sống. Nhưng ta nhận ra đó là một lời sáo rỗng phàm tục vô nghĩa. Cô bé sẽ sống vĩnh viễn, cũng như ta vậy. Nhưng chẳng phải bất kỳ người cha nào cũng như vậy hay sao? Con gái họ sẽ sống vĩnh viễn bởi vì họ sẽ là người chết trước. Đột nhiên ta không biết nói gì; nhưng ta vẫn ý thức được cách mà Armand lắng nghe ta: hắn lắng nghe theo đúng cách mà chúng ta vẫn hằng mơ rằng người khác sẽ lắng nghe mình, nét mặt hắn dường như phản chiếu lại mỗi lời ta nói. Hắn không hề ngồi nhổm lên để cướp lời trong những khoảnh khắc ta tạm dừng, không đưa ra bất kỳ kết luận nào trước khi ta nói cho hết suy nghĩ của mình, cũng không tranh cãi bằng thái độ nôn nóng, bốc đồng - những yếu tố thường khiến cho cuộc đối thoại thất bại.”
Và sau một hồi lâu, hắn nói, “Tôi muốn anh. Tôi muốn anh nhiều hơn bất cứ thứ gì khác trên thế giới này.”
“Trong thoáng chốc, ta tưởng mình vừa nghe lầm. Ta thấy điều đó thật không thể tin được. Và ta đã bị khuất phục một cách tuyệt vọng, viễn cảnh đẹp khôn tả về cuộc sống chung của bọn ta bỗng mở rộng, xóa sạch mọi nỗi băn khoăn khác trong tâm trí ta.”
“Tôi nói rằng tôi muốn anh. Tôi muốn anh nhiều hơn bất cứ thứ gì khác trên thế giới này, hắn lặp lại, biểu cảm chỉ thoáng biến đổi, gần như không thể nhận ra. Và rồi hắn ngồi đó, chờ đợi, quan sát. Khuôn mặt hắn vẫn điềm tĩnh như thường lệ, vầng trán trắng ngời ẩn dưới nếp tóc màu hung không có chút dấu hiệu lo lắng nào, đôi mắt to đang nhìn chằm chằm vào ta, nín lặng.”
“Anh muốn tôi nói ra điều này, nhưng rồi anh vẫn không chịu đến với tôi,” hắn nói. “Có những điều anh muốn biết, nhưng anh không chịu hỏi. Anh thấy Claudia trượt xa khỏi mình, nhưng anh lại không thể ngăn cản, rồi anh muốn thúc đẩy nó, thế nhưng anh vẫn không làm gì cả!”
“Tôi không hiểu được cảm xúc của chính mình. Có lẽ anh còn thấy rõ chúng hơn tôi...”
“Anh vẫn chưa bắt đầu hiểu được mình là một bí ẩn như thế nào!” hắn nói.
“Nhưng ít nhất anh cũng hiểu được bản thân một cách rõ ràng. Tôi không có khả năng đó,” ta nói. “Tôi yêu Claudia nhưng tôi không gần gũi được với cô bé. Ý tôi là, khi ở cạnh anh như lúc này đây, tôi chỉ biết là tôi chẳng biết gì về Claudia, về bất cứ ai khác.”
“Cô bé là cả một thời đại đối với anh, một thời đại của cuộc đời anh. Nếu rời xa cô bé, anh sẽ rời xa người duy nhất còn sống đã cùng anh chia sẻ thời gian đó. Anh sợ điều đó, sợ sự cô độc, gánh nặng và phạm vi của cuộc sống vĩnh hằng.”
“Đúng, đó là sự thật, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ của lý do mà thôi. Thời đại, điều đó không mấy nghĩa lý với tôi. Chính cô bé đã mang lại ý nghĩa cho nó. Những ma cà rồng khác phải trải nghiệm và sống sót qua hàng trăm thời đại.”
“Nhưng họ không hề sống sót,” hắn nói. “Thế giới này sẽ chật ních ma cà rồng nếu họ thực sự sống sót được. Anh nghĩ bằng cách nào mà tôi trở thành ma cà rồng già nhất, cho dù ở đây hay bất kỳ đâu?” hắn hỏi.
“Ta ngẫm nghĩ một hồi. Và rồi ta đánh bạo nói, “Họ đã bị giết?”
“Không, gần như là không bao giờ. Việc đó không cần thiết. Anh nghĩ có bao nhiêu ma cà rồng đủ sức chịu đựng sự bất tử? Ngay từ đầu họ đã có những ý niệm ảm đạm vô cùng về cuộc sống vĩnh hằng. Bởi vì khi trở nên bất tử, họ muốn mọi thứ xưa cũ trong đời họ vẫn phải được bảo toàn và không thể bị hủ hóa: những cỗ xe ngựa phải có thiết kế đáng tin cậy như vậy, quần áo phải được cắt đo theo đúng tiêu chuẩn xưa cũ của họ, những người khác phải ăn mặc cũng như trò chuyện theo đúng kiểu cách mà họ vẫn luôn hiểu và coi trọng. Trong khi, trên thực tế, mọi thứ đều thay đổi ngoại trừ ma cà rồng; mọi thứ ngoại trừ ma cà rồng đều chịu sự mục nát và méo mó. Chẳng mấy chốc, với một tâm trí không linh hoạt và kể cả với tâm trí linh hoạt nhất, sự bất tử này sẽ trở thành hình phạt ăn năn trong một nhà thương điên của những hình hài vô cùng khó hiểu và vô giá trị. Đến một đêm, một ma cà rồng sẽ thức dậy và nhận ra điều mình đã khiếp sợ có lẽ là trong hàng thập kỷ qua là gì, rằng hắn đơn giản là không cần cuộc sống này nữa, dù là với bất kỳ cái giá nào. Mọi nét đặc trưng, kiểu cách và dáng hình đã từng khiến sự bất tử hấp dẫn trong mắt hắn đều sẽ bị quét sạch khỏi mặt đất. Và ngoại trừ giết choc, không còn lại gì để giúp hắn thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng. Và ma cà rồng đó bỏ đi để chết. Sẽ không ai tìm thấy hài cốt của hắn. Không ai biết được hắn đã đi đâu. Thường thì cũng không còn ai bên cạnh hắn - đó là nếu hắn có bầu bạn với các ma cà rồng khác - không ai biết được là hắn đang chìm trong tuyệt vọng. Từ rất lâu hắn đã không còn nói nữa, cho dù là về bản than hắn hay về bất cứ ai. Hắn sẽ biến mất.”
“Ta ngồi lặng đi, bị ấn tượng bởi sự thật hiển nhiên đó, nhưng đồng thời, toàn bộ trái tim ta cũng đang kêu gào phủ nhận viễn cảnh đó. Ta bắt đầu ý thức được chiều sâu của niềm hy vọng cũng như nỗi kinh hoàng trong mình, những xúc cảm ấy khác biệt xiết bao so với sự xa lạ mà hắn vừa mô tả, với nỗi thất vọng héo mòn khủng khiếp ấy. Ta bỗng thấy có điều gì đó quá đáng và kinh tởm trong nỗi thất vọng đó. Ta không thể chấp nhận được.”
“Nhưng anh sẽ không cho phép bản thân mình rơi vào tình trạng ấy. Nhìn anh mà xem,” ta đáp lại. Nếu không còn bất kỳ tuyệt tác nghệ thuật nào còn sót lại trên thế giới này... dù đã từng có tới hàng ngàn... nếu không còn bất kỳ cái đẹp tự nhiên nào nữa... nếu thế giới này thu nhỏ lại chỉ còn bằng một căn phòng trống rỗng với chỉ một ngọn nến mong manh, tôi vẫn không thể không tưởng tượng rằng anh sẽ nghiên cứu ngọn nến đó, hút vào mình từng tia sáng bập bùng và sự biến đổi sắc màu của nó... nó sẽ níu chân anh được trong bao lâu... nó có thể tạo ra những gì cho anh? Liệu tôi có lầm chăng? Liệu tôi có phải một kẻ mơ mộng điên rồ không?”
“Không,” hắn đáp. Hắn thoáng mỉm cười, thoảng chút thích thú. Nhưng rồi hắn tiếp tục một cách giản dị. Nhưng anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm với thế giới mà anh yêu, bởi vì thế giới đó trong mắt anh vẫn còn nguyên vẹn. Rất có thể sự nhạy cảm của anh sẽ trở thành một công cụ của sự điên rồ. Anh nói về những tuyệt tác nghệ thuật và vẻ đẹp tự nhiên. Giá như tôi có được quyền năng của một nghệ sĩ để làm sống lại cho anh toàn cảnh thành Venice của thế kỷ mười lăm, cung điện của chủ nhân tôi ở đó, tình yêu tôi dành cho ngài khi còn là một cậu thiếu niên con người, và tình yêu ngài dành cho tôi khi ngài biến tôi thành ma cà rồng. Ôi, giá mà tôi có thể tái hiện quãng thời gian đó cho cả hai chúng ta... dù chỉ trong khoảnh khắc. Giá trị của phép mầu ấy là gì? Và tôi thấy thật đáng buồn biết bao khi thời gian qua đi không hề khiến ký ức về quãng đời đó phai nhòa, thậm chí nó còn hiện lên sắc nét và huyền diệu hơn trong thế giới trước mắt tôi hôm nay.”
“Yêu?” ta hỏi. “Có tình yêu tồn tại giữa anh và ma cà rồng đã tạo ra anh?” Ta cúi về phía trước.
“Đúng,” hắn đáp. “Một tình yêu mãnh liệt tới mức ngài ấy không thể để ta già đi và chết được. Một tình yêu đã sẵn sàng nhẫn nại đợi cho đến khi ta đủ mạnh để có thể tái sinh trong đêm đen. Có phải anh định nói với tôi rằng không hề có tình yêu nào tồn tại giữa anh và ma cà rồng đã tạo ra anh chăng?”
“Không,” ta đáp nhanh. Ta không thể nén được một nụ cười cay đắng.”
“Hắn chăm chú nhìn ta. “Thế tại sao ma cà rồng đó lại trao tặng anh những quyền năng này?” hắn hỏi.
“Ta ngồi ngả ra sau. Anh coi những quyền năng này là món quà sao!” ta nói. Tất nhiên là anh thấy thế rồi. Xin anh thứ lỗi, nhưng tôi thấy kinh ngạc vì anh sâu sắc đến thế mà lại vẫn vô tình ngờ nghệch. Ta bật cười.
“Tôi có nên thấy bị xúc phạm không?” Hắn mỉm cười. Và thái độ của hắn chỉ chứng tỏ cho thấy ta đã nói đúng. Hắn có vẻ quá đỗi ngây thơ. Ta chỉ vừa bắt đầu hiểu hắn mà thôi.
“Không, tôi không muốn xúc phạm anh,” ta nói, tim ta đập nhanh hơn khi nhìn hắn. Anh là tất cả những gì mà tôi mơ đến khi trở thành ma cà rồng. “Anh coi những quyền năng đó là một món quà!” ta lặp lại. “Nhưng hãy cho tôi biết... bây giờ anh còn cảm thấy yêu ma cà rồng đã cho anh cuộc sống vĩnh hằng không? Bây giờ anh còn cảm xúc đó không?”
“Dường như hắn đang suy nghĩ, rồi hắn chậm rãi nói, “Tại sao điều ấy lại quan trọng với anh?” Nhưng hắn tiếp tục, “Tôi không nghĩ rằng mình còn may mắn cảm nhận được tình yêu dành cho nhiều con người hay nhiều vật nữa. Nhưng có, tôi vẫn yêu ngài ấy. Có lẽ không phải yêu theo cách mà anh đang ám chỉ. Xem ra anh đã quá dễ dàng làm tôi bị rối trí. Anh thực sự là một bí ẩn. Tôi không cần đến ngài ấy, đến ma cà rồng ấy nữa.”
“Tôi đã được ban tặng sự bất tử, những giác quan siêu việt và nhu cầu được giết chóc, ta nhanh chóng giải thích, bởi vì ma cà rồng đã tạo ra tôi muốn có điền sản và tiền bạc của tôi. “Anh có hiểu được một điều như thế không?” ta hỏi. A, nhưng phía sau những điều ấy vẫn còn những thứ khác nữa. Tôi nhận thức ra một cách quá chậm và quá sơ sài! Anh thấy đấy, chuyện ấy cũng giống như anh đã hé mở một cánh cửa cho tôi, và ánh sáng tràn qua cánh cửa ấy, còn tôi thì khao khát được đến với ánh sáng đó, được nắm giữ nó và đi vào lãnh địa mà anh nói tồn tại phía bên kia luồng sáng! Dù cho thực tế là tôi không hề tin! Ma cà rồng tạo ra tôi có đầy đủ những tố chất mà tôi vẫn coi là cái ác: hắn u tối, tầm thường, khô khan và đáng thất vọng một cách dai dẳng hệt như những gì tôi vẫn hình dung về cái ác! Bây giờ tôi đã hiểu rõ điều đó. Nhưng anh, anh là một tạo vật vượt xa ý niệm đó! Anh đã mở cánh cửa cho tôi, mở toang hết cỡ. Hãy kể tôi nghe về cung điện ở Venice và tình yêu với sự nguyền rủa đi. Tôi muốn hiểu nó.”
“Anh đang lừa dối chính mình. Cung điện đó chẳng có nghĩa lý gì với anh cả,” hắn nói. Cánh cửa mà anh thấy đang dẫn anh đến với tôi, ngay bây giờ. Dẫn anh đến sống cùng tôi như tôi đang sống. Tôi độc ác ở những cấp độ không đo đếm được và không hề cảm thấy tội lỗi.”
“Đúng vậy, hoàn toàn chính xác, ta thì thầm.”
“Và điều này khiến anh phiền lòng, hắn tiếp lời. Anh, người đã bước vào phòng tôi và nói rằng chỉ còn một tội lỗi duy nhất trên cõi đời này, đó là việc chủ tâm cướp đi một mạng sống con người vô tội.”
“Đúng...” ta đáp. Hẳn là anh đã cười nhạo tôi...
“Tôi không bao giờ cười nhạo anh,” hắn đáp. Và tôi không thể cười nhạo anh. Thông qua anh, tôi mới có thể cứu chính mình khỏi nỗi tuyệt vọng mà tôi đã mô tả với anh như là cái chết của ma cà rồng. Thông qua anh, tôi mới có thể kết nối trở lại với thế kỷ mười chín này và hiểu nó theo cái cách có thể phục sinh chính mình, vốn là điều tôi đang cần đến tuyệt vọng. Chính anh là người tôi đã chờ đợi tại Rạp hát Ma Cà Rồng. Nếu tôi gặp được một con người với tâm hồn nhạy cảm này, nỗi đau này, khả năng tập trung này, tôi đã biến hắn thành ma cà rồng ngay lập tức. Nhưng điều đó rất khó thực hiện. Không, tôi đã phải chờ đợi và quan sát anh. Và bây giờ thì tôi sẽ chiến đấu vì anh. Anh đã thấy tôi tàn nhẫn thế nào trong tình yêu chưa? Đây có phải tình yêu mà anh muốn nói tới không?”
“Ồ, nhưng anh sẽ mắc một sai lầm khủng khiếp, ta nói, nhìn thẳng vào mắt hắn. Những lời hắn vừa nói chỉ mới đang chầm chậm thấm vào ta. Chưa bao giờ ta thấy nỗi thất vọng đeo đẳng trong mình lại rõ ràng như vậy. Ta không thể tưởng tượng được mình lại có thể thỏa mãn hắn. Ta đã không thể thỏa mãn được Claudia. Ta cũng chưa từng thỏa mãn được Lestat. Và ngay cả đứa em trai con người của ta, Paul: ta đã làm nó thất vọng một cách đau buồn và khủng khiếp đến nhường nào!”
“Không. Tôi phải kết nối được với thời đại này, hắn điềm đạm đáp lời. Và tôi có thể làm được điều đó thông qua anh... Không phải bằng cách học từ anh những kiến thức mà tôi có thể mau chóng thấy được trong một triển lãm nghệ thuật hoặc sau một giờ đọc những cuốn sách dày... Anh là tinh thần, là trái tim của thời đại này, hắn khẳng định.”
“Không, không. Ta giơ cả hai tay lên. Ta suýt bật ra một tràng cười cay đắng, điên loạn. Anh không thấy sao? Tôi không phải tinh thần của thời đại nào cả. Tôi xung đột với tất cả mọi thứ và vẫn luôn như vậy từ trước tới giờ? Tôi chưa từng thuộc về bất cứ nơi nào, người nào và thời đại nào cả! Đó là một sự thật chính xác một cách quá chua xót và hoàn hảo.”
“Nhưng khuôn mặt hắn lại bừng sáng với một nụ cười không thể cưỡng lại được. Hắn dường như đang định cười nhạo ta, và rồi đôi vai hắn bắt đầu rung lên với một tràng cười. Nhưng Louis ạ, hắn dịu dàng nói. Đó chính là tinh thần của thời đại anh đấy. Anh không thấy sao? Tất cả mọi người đều cảm thấy điều anh đang cảm thấy. Sự sụp đổ của anh trước hồng ân của Chúa và đức tin chính là sự sụp đổ của thế kỷ này.”
“Lời hắn nói làm ta kinh ngạc, đến mức ta phải lặng người ngồi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa một hồi lâu. Lửa đã nuốt gần hết đống củi và chỉ còn lại một bãi tro tàn đang âm ỉ cháy. Một khung cảnh màu đỏ và xám sẽ vỡ vụn chỉ bằng một cái chạm của que cời. Dù vậy, lửa vẫn ấm và tỏa sáng rực rỡ. Ta chợt thấy được cuộc đời mình một góc độ hoàn chỉnh.”
“Vậy còn những ma cà rồng khác trong Rạp hát... ta khẽ hỏi.“
“Họ chỉ phản ánh được thời đại bằng sự hoài nghi không lĩnh hội được sự tàn lụi của các triển vọng, bằng niềm đam mê ngu ngốc với việc nhạo báng những quyền năng siêu nhiên, bằng sự suy đồi mà vỏ bọc sau cùng là sự giễu nhạo bản thân, bằng sự bất lực mang bề ngoài kiểu cách. Anh đã thấy họ; anh đã quen biết họ trong suốt cuộc đời mình. Nhưng anh phản ánh thời đại này theo lối hoàn toàn khác. Anh phản ánh được trái tim tan vỡ của nó.”
“Đó là nỗi bất hạnh. Nỗi bất hạnh mà anh còn chưa bắt đầu hiểu được đâu.”
“Tôi không nghi ngờ điều đó. Hãy nói tôi nghe điều anh đang cảm thấy, điều khiến anh bất hạnh. Hãy nói tôi nghe tại sao anh không đến với tôi trong suốt bảy ngày qua, dù anh tha thiết muốn. Hãy nói tôi nghe cái gì vẫn khiến anh gắn bó với Claudia và người phụ nữ kia.”
“Ta lắc đầu. Anh không biết anh đang đòi hỏi gì đâu. Anh thấy đấy, tôi đã phải rất khó khăn mới có thể thực hiện được việc biến Madeleine thành ma cà rồng. Tôi đã phản bội lời hứa với chính mình rằng tôi sẽ không bao giờ làm việc đó, rằng nỗi cô đơn của chính mình sẽ không bao giờ có thể khiến tôi làm việc đó. Tôi không coi cuộc đời chúng ta đang có là sức mạnh hay một món quà. Tôi coi nó là một lời nguyền rủa. Tôi không đủ can đảm để chết. Nhưng để tạo ra một ma cà rồng mới. Khiến một người khác phải chịu đựng nỗi đau khổ này và reo rắc cái chết cho những người đàn ông và đàn bà vô tội mà ma cà rồng mới ấy sẽ phải giết sau này. Tôi đã phá vỡ một lời thề độc. Và khi làm vậy...“
“Nhưng nếu nói điều này có thể an ủi anh phần nào... thì phải nói là chắc hẳn anh cũng nhận ra sự dính líu của tôi trong đó.”
“Rằng tôi làm vậy để có thể tách khỏi Claudia, để được tự do đến với anh... Đúng, tôi nhận ra điều đó. Nhưng tôi vẫn phải gánh vác trách nhiệm sau cùng!” ta nói.
“Không. Ý tôi là, tôi chịu trách nhiệm trực tiếp. Tôi đã khiến anh phải làm vậy! Tôi đã ở gần anh trong đêm anh làm việc đó. Tôi đã dùng quyền năng tối thượng của mình để thuyết phục anh làm. Anh có biết không?”
“Ta cúi đầu.”
“Tôi có thể tự biến người phụ nữ đó thành ma cà rồng, hắn nhẹ nhàng nói. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết nên để anh làm. Nếu không, anh sẽ không bao giờ từ bỏ được Claudia. Anh phải tự hiểu được là anh muốn điều đó...”
“Tôi căm ghét điều mình đã làm,” ta nói.
“Vậy hãy ghét tôi, chứ đừng ghét bản thân mình.”
“Không. Anh không hiểu. Khi chuyện này xảy ra, anh gần như đã phá hủy phẩm chất mà anh quý trọng ở tôi! Tôi đã vận toàn lực kháng cự anh trong khi tôi thậm chí còn không biết chính quyền năng của anh đang khống chế tôi. Điều gì đó gần như đã chết trong tôi. Tình yêu gần như đã chết trong tôi! Khi Madeleine chào đời, tôi gần như đã bị hủy hoại!”
“Nhưng phẩm chất đó không chết, tình yêu ấy, nhân tính ấy bất kể anh muốn gọi nó bằng cái tên gì. Nếu phẩm chất đó đã bị hủy diệt, đôi mắt anh lúc này sẽ không còn trào lệ. Và trong giọng nói của anh cũng sẽ không còn sự giận dữ, hắn đáp.”
“Trong thoáng chốc, ta không biết trả lời ra sao. Ta chỉ gật đầu. Rồi ta lại cố sức lên tiếng. Anh không bao giờ được ép buộc tôi làm điều mà tôi không muốn! Anh không bao giờ được dùng thứ quyền năng ấy... ta lắp bắp.”
“Không, hắn đáp trả ngay tức khắc. Tôi không được làm vậy. Quyền năng của tôi dừng lại ở đâu đó bên trong anh, tại một ngưỡng nào đó. Ở đó, tôi bất lực, nhưng dù sao đi nữa... việc biến Madeleine thành ma cà rồng cũng đã hoàn tất rồi. Giờ anh đã được tự do.”
“Và anh rất hài lòng, ta nói, cố lấy lại bình tĩnh. Tôi không có ý tỏ ra thô lỗ đâu. Anh đã có tôi. Tôi yêu anh. Nhưng tôi không hiểu nổi. Anh hài lòng chứ?”
“Làm sao tôi có thể không hài lòng?” hắn hỏi. Tôi rất hài lòng, đương nhiên rồi.”
“Ta đứng dậy bước tới gần cửa sổ. Những đốm lửa cuối cùng đang tàn dần. Ánh sáng đang hiện ra trên nền trời xám xịt. Ta nghe thấy tiếng Armand theo sau mình đến bên cửa sổ. Ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn ngay cạnh mình lúc này, mắt ta quen dần với độ sáng của bầu trời, nhờ vậy, ta có thể nhìn rõ nửa mặt nhìn nghiêng của hắn và thấy đôi mắt hắn đang dõi nhìn mưa rơi. Tiếng mưa vang lên khắp bốn bề với các âm độ khác nhau: chảy trong rãnh thoát nước dọc theo các mái nhà gô lên miếng ván lợp, nhẹ nhàng rơi xuống qua những tán lá lấp lánh lộp độp trên bậu cửa đá nghiêng ngay phía trước đôi tay ta. Những âm thanh mượt mà ấy hòa lẫn với nhau, tô màu và làm ướt đẫm màn đêm.”
“Anh có tha thứ cho tôi... vì đã ép anh làm thế với người phụ nữ ấy?” hắn hỏi.
“Anh không cần sự tha thứ của tôi,” ta đáp.
“Nhưng bản thân anh cần,” hắn nói. “Thế nên tôi cũng cần. Khuôn mặt hắn vẫn hoàn toàn điềm tĩnh.”
“Cô ấy sẽ chăm lo cho Claudia chứ? Cô ấy sẽ sống được chứ?” ta hỏi.
“Cô ấy hoàn hảo. Điên rồ; nhưng với thời đại này thì như thế là hoàn hảo. Cô ấy sẽ chăm lo cho Claudia. Cả đời cô ấy chưa từng sống một ngày cô độc; hiển nhiên cô ấy sẽ muốn tận tình chăm nom cho người bạn đồng hành của mình. Cô ấy không cần một lý do đặc biệt để có thể yêu thương Claudia. Nhưng thực tế là, ngoài nhu cầu tự nhiên, cô ấy cũng có những lý do đặc biệt như vậy. Bề ngoài xinh đẹp của Claudia, sự tĩnh lặng, khả năng thống trị và kiểm soát của cô bé. Họ là một cặp hoàn hảo. Nhưng tôi nghĩ rằng... họ nên rời khỏi Paris càng sớm càng tốt.”
“Tại sao?”
“Anh biết lý do đấy. Bởi vì Santiago và các ma cà rồng luôn theo dõi họ với thái độ ngờ vực. Tất cả bọn họ đều đã thấy Madeleine. Họ sợ cô ấy vì cô ấy biết về họ nhưng họ lại không biết gì về cô ấy cả. Họ sẽ không để yên cho những người biết về họ.”
“Vậy còn cậu bé, Denis? Anh định làm gì với cậu ta?”
“Cậu bé chết rồi,” hắn đáp.
“Ta sững sờ. Vì cả lời hắn nói lẫn vẻ thản nhiên của hắn khi nói. “Anh đã giết cậu bé?” ta hổn hển hỏi.
“Hắn gật đầu. Và không nói gì. Nhưng đôi mắt to thẳm tối của hắn như đang bị thôi miên bởi ta, bởi những xúc cảm và cơn chấn động mà ta không buồn che giấu. Nụ cười tinh tế và dịu dàng của hắn kéo ta đến gần hắn; bàn tay hắn nắm lấy tay ta nơi bậu cửa sổ ướt đẫm và ta cảm thấy mình đang quay về phía hắn, dịch lại gần hắn như thể đang chịu sự điều khiển của hắn chứ không phải chính mình. như thế là tốt nhất, hắn dịu dàng thừa nhận. Rồi tiếp lời, “Giờ chúng ta phải đi thôi...” Và hắn liếc nhìn xuống đường phố bên dưới.
“Armand, ta nói. Tôi không thể...”
“Louis, đi theo tôi, hắn thì thầm. Khi trèo lên gờ cửa, hắn dừng lại. Nếu lỡ có rơi xuống con đường rải sỏi kia, hắn nói, anh cũng chỉ đau đớn trong chốc lát mà thôi. Các vết thương sẽ lành lại rất nhanh và hoàn hảo, đến mức chỉ trong vài ngày là anh sẽ không còn chút dấu tích nào nữa, xương anh cũng sẽ phục hồi nhanh y như vậy; thế nên hãy để hiểu biết mới này giúp anh thoải mái làm việc mà lẽ ra anh đã dễ dàng làm được từ lâu. Trèo xuống đi, ngay bây giờ.”
“Vậy cái gì có thể giết được tôi?” ta hỏi.
“Armand dừng lại một lần nữa. Thứ có thể tàn phá được hoàn toàn xương thịt anh, hắn đáp. Anh không biết sao? Lửa, bị chặt lìa tay chân... sức nóng mặt trời. Ngoài ra thì không còn gì cả. Anh có thể mang sẹo, phải; nhưng cơ thể anh rất mau phục hồi. Anh bất tử.”
“Ta nhìn qua màn mưa bạc xuống bóng đêm phía dưới. Một tia sáng lóe lên bên dưới những cành cây đang đung đưa, rồi đường phố hiện ra trong một chùm sáng nhạt. Con đường rải sỏi đẫm nước, cái móc sắt của chiếc chuông trên cửa nhà để xe ngựa, những dây leo bám trên đỉnh bức tường. Hình thù đen sì khổng lồ của một cỗ xe ngựa quệt qua những sợi dây leo, rồi ánh sáng yếu dần, đường phố chuyển từ màu vàng sang bạc rồi biến mất hoàn toàn, như thể những tán lá đen đã nuốt chửng nó. Hay nói đúng hơn, dường như con đường đã bị gạt khỏi bóng đêm. Ta cảm thấy chóng mặt. Ta cảm thấy cả tòa nhà đang rung lắc. Armand đang ngồi trên bậu cửa sổ nhìn xuống ta.”
“Louis, hãy đi với tôi đêm nay, đột nhiên hắn khẩn thiết thì thầm.”
“Không, ta nhẹ nhàng đáp lại. Vẫn còn quá sớm. Tôi chưa thể rời bỏ họ ngay được.”
“Ta dõi theo khi hắn quay nhìn lên bầu trời đêm. Dường như hắn đã thở dài nhưng ta không nghe được. Ta cảm thấy bàn tay hắn đang nắm tay mình trên bậu cửa sổ. “Thôi đành...” hắn nói.
“Hãy cho tôi thêm chút thời gian nữa...” ta nói. Và hắn gật đầu vỗ nhẹ vào tay ta như thể muốn nói rằng không sao cả. Rồi hắn vung chân qua bậu cửa và biến mất. Ta thoáng lưỡng lự, bị chính tiếng tim đập thình thịch của mình chế nhạo. Nhưng rồi ta trèo qua bậu cửa và bắt đầu vội vã đuổi theo hắn, không lần nào dám nhìn xuống dưới.”