A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
au khi các bác sĩ đã hoàn thành việc treo Paelen vào các thiết bị, họ đi đến các máy tính của họ để kiểm tra các chỉ số.
Paelen tò mò nhìn họ nhưng lặng thinh không nói gì. Thay vào đó cậu tập trung vào ngóc ngách xung quanh mình. Trên bức tường phía sau lưng cậu, phía trên đầu giường, là một lỗ thông gió nhỏ. Cậu có thể cảm thấy không khí trong lành đang thổi nhẹ nhàng xuống người mình. Cậu cũng có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ những phòng khác xuyên qua cái lỗ thông gió đó. Điều đó có nghĩa rằng có một hệ thống đường hầm trên đó mà cậu có thể dễ dàng trượt qua. Đường hầm là lợi thế đặc biệt của cậu. Không có một đường hầm nào trên khắp vùng núi Olympus mà cậu không thể trượt qua được, kể cả mê cung tuyệt vời của Nhân Ngưu Minotaur. Paelen biết rằng một khi cậu không còn bị bó bột nơi chân nữa thì ngay tức khắc cậu sẽ có thể tìm thấy đường để ngoi lên toàn mặt đất.
Tất nhiên, mấy cái còng tay cũng là một vấn đề lớn. Nhưng cậu đã nhìn thấy những người đàn ông trong bộ quần áo khoác dài có chìa khóa để mở chúng. Nếu cậu làm mọi việc theo đúng trình tự thì cậu có thể dễ dàng có được mấy cái chìa khóa đó từ bọn họ. Nếu không có được, Paelen luôn có thể sử dụng tài năng đặc biệt của mình là kéo dãn cơ thể của mình nhưng cậu không mấy thích thú làm điều đó cho lắm.
Khi tâm trí của cậu vẫn đang suy nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề này, Paelen nghe thấy một loạt âm thanh những tiếng bịp bịp kỳ quái giống như âm thanh mà cậu đã nghe trước đây. Ngay sau khi cửa phòng mở ra, hai gã đàn ông bước vào.
Một gã cỡ tuổi trung niên với mái tóc muối tiêu. Hắn ta mặc một bộ trang phục màu sậm và vẻ hung tợn thể hiện rõ trên khuôn mặt của ông ấy. Gã đàn ông kia trẻ hơn nhiều, với mái tóc hoe vàng được cắt ngắn gọn ghẽ. Cũng mặc một bộ trang phục tối màu nhưng trông hắn không có vẻ gì là hiền từ cả.
Quay lưng về phía Paelen, bọn họ bắt đầu thì thầm với các bác sĩ. Paelen không thể nhịn cười. Họ không ngờ rằng cậu có thể nghe thấy rõ mồn một những gì bọn họ đang thảo luận: các kết quả xét nghiệm và những gì đã được nghiên cứu cho đến nay. Điều đó cũng giống như họ hoàn toàn không hay biết là cậu bé có thể nghe thấy tiếng nói khác thông qua cái lỗ thông gió ở trên cao kia.
Một lần nữa, Paelen lại nhận thức rất rõ về sự khác biệt giữa cậu và những con người này. Và mặc dù ý nghĩa của một số từ trong lời nói của họ kỳ quặc vượt ngoài tầm hiểu biết của mình, nói chung là cậu vẫn hiểu được họ. Bọn họ đang thảo luận về cấu trúc bộ não dị thường của cậu. Vì sao mà cơ bắp cậu lại cứng chắc và mạnh đến thế. Vì sao cấu trúc xương khớp của cậu vô cùng mềm dẻo và không giống chút nào với cấu trúc xương của con người, những nét đặc biệt này giải thích phần nào việc cậu đã sống sót sau cú ngã nặng như trời giáng ấy. Họ cũng đồng thời tìm thấy một số cơ quan trong cơ thể cậu mà họ không thể xác định được đó là gì. Khi được hỏi, một trong những bác sĩ ở đó cho rằng Paelen chưa tròn mười bảy tuổi.
Lời bình luận đó đã khiến Paelen suýt chút nữa đã bật cười lớn tiếng. Cậu đã phải bặm môi thật mạnh để ngăn mình không cười ra tiếng. Nếu bọn họ biết sự thật về tuổi của cậu, cậu cam đoan là họ sẽ không bao giờ tin cậu. Nhưng sau đó thì có lẽ họ sẽ tin. Và điều đó chỉ làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn thôi.
Cuối cùng hai gã đàn ông mới đến ngồi xuống ghế bên cạnh giường của Paelen. Gã đàn ông lớn tuổi hơn lôi ra một thiết bị nhỏ màu đen nhỏ trong túi quần của mình và nhấn nút công tắc. Hắn giơ nó lên miệng và bắt đầu nói.
“CRU báo cáo, mã C.49.21 - J. Cuộc phỏng vấn đầu tiên. Ngày: mồng hai tháng Sáu. Thời gian: bảy giờ tối. Đối tượng: nam giới. Độ tuổi: khoảng mười bảy tuổi. Xét nghiệm y khoa cho thấy đa chấn thương phù hợp với một cú sét đánh và bị rơi từ một nơi khá cao xuống.”
“Các xét nghiệm sau đó cho các bất thường rất đặc biệt nơi cơ thể của đối tượng. Các cơ quan trong cơ thể của đối tượng không nằm đúng theo cấu tạo cơ thể người. Chúng tôi đã phát hiện được một vài cơ quan khác mà chúng tôi chưa xác định được chức năng. Phát hiện này đòi hỏi một cuộc điều tra nghiên cứu chuyên sâu hơn nữa. Đối tượng có rất nhiều xương bị gãy ở nhiều vị trí trên cơ thể và các phần gãy đang hồi phục với một tốc độ nhanh đáng kinh ngạc. Xét nghiệm máu cũng cho thấy đó là một loại máu tổng hợp ta không hề có với đặc tính rất lạ. Đối tượng có thể chất mạnh mẽ khác thường dù hắn nhỏ con và trông bề ngoài còn rất trẻ...”
Paelen dõi mắt nhìn hắn nói vào cái thiết bị ấy. Nghe cứ như hắn đang mô tả một loại quái vật nào đó chứ không phải cậu. Càng nghe thêm, cậu càng nhận rõ hơn mức độ tệ hại của tình cảnh mà cậu đang rơi vào.
Cuối cùng người đàn ông đó hoàn tất việc đọc báo cáo vào cái thiết bị kỳ cục đó và chuyển hoàn toàn sự chú ý của mình vào Paelen. “Nào, hãy đọc tên của mi vào thiết bị ghi âm báo cáo đi.” Hắn yêu cầu, rồi cầm cái thiết bị đó hướng về phía của Paelen.
Ban đầu Paelen giữ im lặng. Nhưng khi gã đàn ông đó lặp đi lặp lại câu hỏi, cậu chợt nghĩ đây sẽ lại là một thời điểm khá thuận lợi để cậu bắt đầu một cuộc điều tra của riêng mình. Cậu thôi không im lặng nữa mà cậu trả lời. “Đối tượng”.
“Đó không phải là một cái tên.” Gã đàn ông đó nói.
“Có lẽ là không,” Paelen đồng ý, “tuy nhiên, nó là cái tên mà ông đã dành để gọi ta cơ mà. Tên này cũng hay như bất kỳ cái tên nào khác, phải không?”
“Ta không gọi mi là Đối tượng.”
“Có, ông chẳng vừa gọi ta như thế còn gì.”
“Ta không nghe vậy”, gã đàn ông lớn tuổi nói.
“Nhưng ông đã gọi mà,” Paelen nhấn mạnh, “chỉ vừa lúc nãy thôi. Lúc ông đang đọc vào cái cục nhỏ màu đen và nói: Đối tượng có rất nhiều xương bị gãy ở nhiều vị trí trên cơ thể và các phần gãy đang hồi phục với một tốc độ nhanh đáng kinh ngạc.” Sau đó, ông còn nói: “Đối tượng có thể chất mạnh mẽ khác thường dù hắn nhỏ con và trông bề ngoài còn rất trẻ...”
“Vì vậy, nếu ông khoái gọi tôi là Đối tượng đến thế thì đó sẽ là tên của tôi. Tôi tên là Đối tượng.”
“Ta không muốn gọi mi là Đối tượng”, gã đàn ông bực bội trả lời. “Ta chỉ muốn biết bọn ta cần phải xưng hô như thế nào với mi trước khi bọn ta bắt đầu những câu hỏi khác thôi.”
Paelen nhận thấy gã đàn ông này rất đễ bị bấn loạn.
Hắn ta thậm chí còn tệ hơn cả thần truyền tin Mercury nữa. Thần Mercury luôn là vị thần dễ trở nên kích động nhất trong tất cả các vị thần ở xứ Olympus. Những vết nhăn biểu lộ sự giận dữ hiện rõ ngay trên khuôn mặt khó chịu của hắn ta. Hắn mím chặt hai môi vào với nhau và đôi lông mày của hắn co lại sát vào nhau trên trán.
Paelen quyết định dồn ép gã đàn ông này thêm một chút nữa để thử hắn.
“Nhìn ông có vẻ bối rối nhỉ”, cậu nói. “Nếu một vấn đề đơn giản rằng tên ta là gì đã khiến ông bối rối đến vậy, thì ta chắc rằng ông sẽ còn bị thách thức nhiều hơn nữa trong việc hiểu được ý nghĩa câu trả lời đối với bất kỳ câu hỏi mà ông có ý định đặt ra.”
Gã đàn ông lắc lắc đầu, ngày càng kích động hơn.
“Ta không bối rối gì hết,” hắn trả lời một cách giận dữ. “Và ta biết tên mi không phải là Đối tượng. Đối tượng không phải là một cái tên. Mà nó dùng để biểu thị mi là gì.”
“Thấy chưa, giờ ông vẫn còn khăng khăng gọi ta bằng cái tên đó mà.” Paelen tựa lưng mình vào gối, thưởng thức màn trêu đùa mà mình gây ra. “Ta không hiểu ông nói gì cả. Rõ ràng ông là người đang có vấn đề về trí thông minh. Ông vui lòng đi chỗ khác đi giùm ta đi.”
Mặt của gã đàn ông đó đỏ bừng lên. Hắn phải hít thở sâu nhiều lần mới lấy lại được bình tĩnh. “Thôi, tốt hơn hết là ta nên bắt đầu lại một lần nữa”, hắn nói. “Ta hỏi rất đơn giản đây, tên mi là gì?”
“Ông có thể gọi ta là Jupiter.”
“Cái gì? Mi vừa nói mi là thần Jupiter á?”
“Này, ông có bị lãng tai nặng y như việc ông bị đần không vậy?” Paelen hỏi. Cậu chuyển sự chú ý của mình về phía gã đàn ông trẻ tuổi hơn. “Anh bạn trẻ, ta tin rằng đây là lúc cậu cần phải đưa ông ta đi khỏi đây ngay đấy. Ông ta rõ ràng là không được khỏe cho lắm và cần được giữ lại điều tra ở bệnh viện tâm thần đó.”
Gã đàn ông lớn tuổi hơn giận dữ đứng bật dậy.
“Sao mi dám... chứ, thằng nhóc con kiêu ngạo kia?”
“Bình tĩnh nào, đặc vụ J”, gã đàn ông trẻ níu cánh tay người đàn ông lớn tuổi hơn lại. “Anh ngồi xuống đây đi để tôi thử nói chuyện với thằng nhóc đó xem sao.”
Paelen cẩn thận xem xét mối quan hệ giữa hai người. Gã đàn ông lớn tuổi hơn rõ ràng là nắm quyền chỉ huy. Mặc dù vậy, dường như hắn lại có vẻ chịu nghe lời khuyên từ gã trẻ tuổi hơn, vì hắn phần nào đã bình tĩnh trở lại.
Gã đàn ông trẻ hướng sự chú ý của mình về phía Paelen. “Trong bệnh viện, mi đã nói với bác sĩ tên của mi là Paelen Ưu Tú. Vậy rốt cuộc tên nào mới đúng?”
“Tên Jupiter hay Paelen?”
“Nếu mi cứ khăng khăng muốn biết thì,” Paelen nói, “Ta là Paelen Ưu Tú. Giờ thì hãy thả ta ra đi.”
“Nếu không thì sao?” gã lớn tuổi hơn thách thức.
“Nếu không thì ta sẽ mang cơn thịnh nộ của các vị thần xứ Olympus giáng xuống mấy người.”
“Cơn thịnh nộ của các vị thần xứ Olympus ư?”, hắn kêu lên.
“Sao ông cứ phải lặp lại lời ta nói vậy?” Paelen hỏi. “Cứ làm như thế khiến người khác mất tập trung quá.”
Gã đàn ông lớn tuổi dang hai tay ra lao tới chỗ Paelen và túm chặt cổ tay cậu. “Ta đã chịu đựng quá đủ cái trò trêu ghẹo của mi rồi, oắt con. Dừng mấy cái trò đó lại ngay đi. Bọn ta sẽ không để mi đi ra khỏi đây đâu. Không phải bây giờ và sẽ không bao giờ nữa. Nào, bây giờ, mi sẽ phải cho bọn ta biết mi là ai, từ đâu đến, và tại sao mi lại xuất hiện ở đây?”
Hắn siết cổ tay Paelen khá chặt nhưng chắc chắn không đủ để làm tổn thương cậu. Tuy nhiên, cậu cũng có thể thấy rằng gã đàn ông đó rất dứt khoát với ý định của hắn. “Ta sẽ trả lời câu hỏi của ông chỉ sau khi ông đã trả lời một số câu hỏi của ta”, cậu nói “Ta yêu cầu mấy ông cho ta được biết ta đang ở đâu. Mấy ông là ai? Và tại sao mấy ông lại bắt giữ ta?”
“Bọn ta mới là người có quyền đặt các câu hỏi ở đây chứ không phải mi”, gã đàn ông lớn tuổi vừa nói vừa siết chặt cổ tay Paelen hơn nữa.
“Vậy thì, chúng ta chẳng có gì để thảo luận với nhau nữa.” Paelen trả lời, rồi quay đi khỏi hai cặp mắt tò mò của họ. “Bây giờ ông có thể nói với những người khác mang đồ ăn thức uống đến cho ta được rồi.”
“Bọn ta sẽ không làm mấy chuyện như vậy”, Gã đàn ông trẻ hơn nói.
“Nhìn này, nhóc con, chuyện này không phải chuyện đùa đâu. Nếu mi còn khiến cho đồng nghiệp của ta tức giận hơn, ông ta sẽ vặn gãy luôn cái cổ tay của mi đấy.”
Paelen trở nên nghiêm túc hơn và ngồi dậy, phớt lờ mấy xương sườn bị gãy đang đau như xé toang lồng ngực của cậu. Cậu nhìn vào cả hai gã đàn ông, sau đó hướng ánh nhìn thẳng vào gã lớn tuổi hơn. “Nếu ông nghĩ rằng ông có thể làm tổn thương ta chỉ bằng cái trò vặn cổ tay cỏn con này của mình thì, buồn thay, ông đã lầm to rồi đấy. Ta đã từng phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Nhân Ngưu Minotaur và rồng chín đầu Hydra rồi. Ta đã từng chiến đấu chống bọn Nirad và chiến thắng chúng. Và dĩ nhiên ta sẽ chẳng bị hù dọa bởi loài người các ông, hoặc mấy trò đe dọa vô hiệu mà ông đang thực hiện đâu.”
“Ta đảm bảo với mi rằng sự đe dọa của tao không hề vô hiệu chút nào đâu”, gã đàn ông lớn tuổi cảnh báo. Vì vậy đừng có bắt tao làm điều gì có thể khiến mi phải hối tiếc vì những câu lỡ lời của mi. Chỉ cần cho chúng ta biết mi là ai và mi từ đâu đến.”
Paelen không thích mấy gã đàn ông này một chút nào. “Nếu ông cứ khăng khăng muốn biết thì ta cho các ngươi biết ta là thần Mercury”, cuối cùng cậu cũng trả lời. “Ta đến thế giới của các ông để dạo chơi chốc lát thôi nhưng đã bị sét đánh bị thương trong một cơn bão. Vì thế, chừng nào ta phục hồi, ta sẽ trở về xứ Olympus.”
“Vẫn lại là chuyện thần thoại của Hy Lạp!” đặc vụ J nói với giọng đe dọa.
“Thần Mercury là thuộc về thần thoại La Mã,” gã đàn ông trẻ tuổi hơn đính chính lại. “Thần Hermes mới là cách gọi trong thần thoại Hy Lạp.”
Paelen thấy gã đàn ông lớn tuổi liếc gã đàn ông trẻ một cái sắc như dao và nói. “Sao cũng được!”
Gã ta quay lại phía Paelen nói. “Đó không phải là một câu trả lời. Hãy nói cho ta những gì ta muốn biết đi.”
“Những ta đã nói với ông rồi mà.” Paelen nhấn mạnh. “Ta là thần truyền tin Mercury. Ông đang giữ đôi xăng đan của ta. Chắc ông cũng thấy đôi cánh đính trên đôi xăng đan đó rồi chứ? Còn ai khác ngoài thần truyền tin của xứ Olympus sử dụng mấy thứ như thế đâu?”
Đặc vụ J hít một hơi thật sâu và cầm đôi xăng đan lên. Khi để nó xuống lại, hắn vươn vai rồi ngồi xuống. “Nếu mi vẫn tiếp tục từ chối trả lời ta, ta hứa với mi là bọn ta sẽ còn làm nhiều điều khiến mi sẽ cảm thấy bức bối nữa.”
“Mọi thứ hiện tại cũng đâu có thoải mái đối với ta đâu.” Paelen đáp trả. “Nhưng ta vẫn nói cho mấy người sự thật rồi mà. Đó là do mấy người từ chối không tin ta, chứ không phải là lỗi của ta.”
Đặc vụ J nhìn người đàn ông trẻ tuổi. “Sẽ chẳng nước nôi gì với cái thằng oắt này đâu.” Hắn nhìn đồng hồ, sau đó nói vào thiết bị màu đen. “Thời gian: bảy giờ hai mươi phút tối. Kết thúc cuộc phỏng vấn.”
Điên tiết lên, ông ta tắt thiết bị của mình và nhìn Paelen trừng trừng. “Cho dù bọn tao có gọi mày là Mercury, Jupiter, Paelen hay Đối tượng, thì việc đó cũng không quan trọng là mấy. Vấn đề là mày đang nằm trong tay của bọn tao. Chẳng bao lâu nữa mày cũng sẽ phải trả lời tất cả các câu hỏi của tao thôi. Dù ta có phải ngồi đó bóc hai cái môi mày từng chút từng chút một để lột ra từng lớp sự thật thì tao cũng sẵn sàng làm.”
Paelen thấy đôi mắt hắn lóe lên vẻ đe dọa rõ rệt. Gã đàn ông này có vẻ sẽ giữ lời hứa với từng từ hắn thốt ra.
Hai gã đàn ông đó đi qua thiết bị nhỏ màu xám bên cạnh cánh cửa. Paelen đặc biệt chú ý khi gã đàn ông lớn tuổi hơn nhấn mấy cái nút. Nó tạo ra những tiếng bịp bịp kỳ lạ tương tự như âm thanh cậu đã nghe trước khi họ bước vào căn phòng này.
“Khóa cửa mà lại phát ra âm thanh.” Paelen lẩm bẩm với chính mình khi cậu thấy bọn họ kéo cửa mở và rời khỏi căn phòng. “Ngay cả thần Jupiter còn không thể xây được một nhà tù ra hồn để nhốt ta, thì các ngươi nghĩ các ngươi có thể giam giữ được ta ư?”
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus