Số lần đọc/download: 177 / 28
Cập nhật: 2020-06-17 09:39:10 +0700
Chương 10 - Đài Phát Thanh Mạc Tư Khoa
V
amilin ngồi thừ người trước bàn máy chữ. Không hiểu sao hôm nay, chàng ngồi mãi trước máy mà chưa viết được chữ nào. Chàng nhớ tới cặp đùi thon thon của cô ả đêm qua hát một bản ca tình ở ngoại ô Mạc tư Khoa chăng.Cũng có lẽ...
Hay là vì đôi mắt nhung huyền của Nadi, cô gái xướng ngôn, ngồi gần chàng, trưởng ban bình luận của đài phát thanh Mạc tư khoa?
Vamilin đột nhiên tìm ra lý do. Đó là sự mỏi mệt. Đêm qua mãi tới sáng chàng mới chợp mắt được mấy phút đồng hồ rồi nhẩy vội lên xe buýt về Đài.
Vamilin đã được 8 tuổi đảng, nhưng với 25 năm góp mặt với đời, chàng đã bắt đầu chán nản.
Chàng chán ghét cái cảnh phê bình mỗi ngày trong đài mà mọi người phải bới xấu nhau, thậm chí đến chuyện chàng ngủ khuya cũng bị đem ra kiểm thảo.
Giữa lúc tâm hồn chàng đang giao động thì một người ngoại quốc tới gặp chàng. Vamilin không biết người này thuộc quốc tịch nào, nhưng chắc chắn là người Tây Âu.
Đêm ấy, Vamilin dự một cuộc tiếp tân về, đến đường Voroyskivo thì vấp phải một hình thù cao lớn đi ngược chiều. Người lạ xin lỗi chàng bằng tiếng Pháp.
Rồi mỗi người đi một ngả.
Về đến phòng, kinh ngạc xiết bao. trong túi áo dạ của Vamilin có một cái gói nhỏ đựng một món tiền nhiều gâp ba số lương tháng của chàng. Kèm theo tiền là một miếng giấy vuông vắn, thơm tho với hàng chữ đánh máy:
"Thân biếu bạn Vamilin ".
Thoạt tiên, chàng định mang chuyện nhận tiền ra báo cáo với cơ quan an. Vamilin để nguyên mũ áo, bước ra cửa nhưng vừa tới hành lang, chàng lại quay vào phòng.
Vamilin chợt nhớ tới những đêm vui suốt sáng trong hộp đêm kín đáo, bên cạnh người đẹp, những thứ mà Đảng cấm đoán, chàng lại nhớ tới mùi rượu sâm-banh sủi bọt thơm thơm. Vamilin vốn thích chơi bời và nghiện rượu.
Thì thôi, cầm tạm món tiền trên trời sa xuống này cũng chẳng sao? Vả lại có mang trình với công an đi nữa, vị tất người ta đã chịu tin chàng! Họ lại làm phiền chàng hàng tháng trường nữa chứ!
Vamilin tắc lưỡi, cởi quần áo, lên giường nghỉ.
Đời chàng vẫn chảy một nhịp thong thả.
Cho đến một đêm kia, ba tháng sau, lần này chàng cũng đi chơi khuya về. Dọc đường, chàng hạ xe vào một công viên hóng mát, cho giã hơi men; trên ghế đá, có người đợi chàng từ bao giờ. Đó là con người nói tiếng Pháp mà chàng đụng ở góc phố.
Người lạ lễ phép chào chàng rồi đi thẳng, sau khi cho chàng một cái gói: Sáu tháng lương trưởng ban bình luận ở đài bá âm. Vamilin không quên được mẩu chuyện nhát gừng đêm đó.
Vamilin hỏi trước:
- Ông là ai?
- Là bạn của những người như ông..
- Ông là người nước nào?
- Cần gì biết.
- Biết để rõ tại sao ông lại mang tiền đến cho tôi một cách lén lút như vậy.
Người lạ mặt cười bí mật, đáp:
- Vì muốn bảo vệ ông không cho người khác biết, thế thôi...
Vamilin hỏi gặng:
- Ông muốn tôi làm gián điệp cho nước ông phải không? Không, không đời nào tôi phản bội Tổ quốc tôi đâu. Tôi là người Nga.
- Chúng tôi đâu dám đòi ông phản bội?
- Thế thì ông muốn gì?
- Muốn ông ủng hộ những người Nga tự do.
Vamilin thở dài:
- À ra thế. Nhưng tôi không thể làm những việc nguy hiểm được đâu.
Người lạ mặt vỗ vai chàng:
- Ông sẽ không phải làm việc nào nguy hiểm tới tính mệnh.
- Chẳng hạn việc gì?
- Tôi cũng chưa biết, tôi chỉ có nhiệm vụ tiếp xúc với ông rồi rời nơi này đi nơi khác. Tôi muốn ông có thời giờ suy nghĩ thêm nữa. Tuần sau, cũng vào giờ này một người sẽ đến tiếp xúc với ông. Tiếp xúc ở cái ghế đá kia kìa....
Vừa nói, người lạ mặt vừa chỉ cái ghế đá kê khuất trong bóng tối.
Vamilin hỏi:
- Ông tên gì?
- Người ta gọi tôi là Bô-Nốp. Gặp người ấy, ông cứ nói là "Bô-Nốp dặn tôi đến..." Thôi, chào ông và chúc ông may mắn.
Từ đó, Vamilin bị lôi kéo vào trong một guồng máy mà không gỡ chân ra được.
Đúng hẹn, chàng đến gặp Binh-Ky, Binh-Ky là người Nga chính cống. Vamilin nhận tiền do hắn trao tay đều đặn, ngược lại Binh-Ky không đòi hỏi điều gì quá đáng.
Năm thì mười họa, Binh-Ky mới trao cho chàng một bài báo về tình hình trong hay ngoài nước, yêu cầu chàng tìm cách cho phát thanh trên dài Mạc tư Khoa vào ngày giờ đã định.
Việc đó đối với Vamilin rất dễ. Lệ thường, chàng thu thập bài vở của các cây bút, và luôn cả bài của chàng nữa, sửa chữa qua loa, đoạn mang lên viên phó giám đốc duyệt y trước khi chuyển cho ban thu thanh, phát thanh. Những bài mà Binh-Ky đưa đều hợp với đường lối của điện Cẩm Linh nên được phát thanh trọn vẹn.
Vì vậy một đôi lần Vamilin đâm ra nghi hoặc. Không lẽ người ta mua chàng với một món tiền lớn lao như thế mà chỉ nhờ phát thanh những bài báo mà chàng vẫn viết? Dĩ nhiên bên trong phải có cái gì bí mật lắm.
Chàng bèn mang thắc mắc ra giãi bầy với Binh-Ky:
- Ông có thể cho biết vì sao lại có những bài phát thanh này không?
Binh-Ky nghiêm sắc mặt:
- Vì sao, tôi cũng không biết. Nếu có biết nữa, tôi cũng không được phép nói. Bí mật là cẩm nang của chúng ta. Nếu ông để lộ, không những riêng ông mà cả tôi nữa đều bị nguy hiểm.
Vamilin nín thinh.
Chàng băn khoăn là phải vì những bài bình luận bề ngoài ca tụng Đảng và Liên Sô chính ra là những bản mật mã mà ông Sì-Mít của Sở C.I.A. dùng làn sóng điện của đài Mạc tư Khoa để truyền đi cho nhân viên của ông hoạt động tản mác trên lãnh thổ Sô-Viết mà các phương pháp thông tin khác không thể khám phá ra được địa điểm.
Vamilin ngáp dài, đoạn đánh diêm châm thuốc lá hút. Mệt quá, chàng cần nghỉ một lát cho lại sức.
Rời đài phát thanh, chàng định vẫy tắc xi về nhà nhưng kinh ngạc xiết bao một chiếc tắc xi đã chạy vội lại phía chàng mặc dầu trước chàng đã có hai người giơ tay vẫy.
Thấy Vamilin gọi sau mà được đi trước, hai người kia kéo tới phản đối, đoạn biên số xe, dọa đưa việc này ra công an khiếu nại.
Vamilin gieo mình xuống đệm, chiếc xe vọt lên phía trước, Vamilin hỏi tài xế:
- Anh không sợ họ khiếu nại ư?
Người tài xế cười tủm tỉm không đáp. Được một quãng, người này quay đầu lại, chào chàng:
- Chào ông Vamilin.
Chàng giật nảy người, thốt lên:
- Ơ kìa, Binh-Ky! Ngỡ ai, suýt hết hồn. Có việc gì cần mà ông phải làm tài xế tắc-xi?
Vừa lái, Binh-Ky vừa đưa cho chàng một cái gói, chàng đỡ lấy, mở ra coi, thấy một sấp giấy bạc mới và một bài báo viết sẵn, nói về nhà thơ Nga Ilya Ê-ren-bua.
Vamilin liền hỏi:
- Phát thanh cái này ư?
Binh-Ky gật đầu.
Vamilin nói giọng lo lắng:
- Khen Ê-ren-bua trong lúc này e không được đâu. Thi sĩ Ê-ren-bua không còn được Đảng sủng ái nữa, ông không biết sao?
- Không khen được thì chê, miễn hồ ông cho phát thanh đoạn bài này nội tối nay là được. Nhưng xin nhớ là phát thanh trên hệ thống nội địa vào đúng 20 giờ...
- Như vậy thì được. Nhưng còn...
- Tôi chỉ biết có thế, còn thi hành là chuyện của ông, tôi không cần biết đến. Lệnh trên dặn ông phải cho phát thanh đoạn này, không được sửa một chữ và nhất là phát thanh đúng luồng sóng, và đúng giờ đòi hỏi. Thôi, tôi sẽ bỏ ông xuống ở góc đường này, ông gọi xe khác mà về.
Sực nghĩ ra, Vamilin hỏi:
- Ông không sợ người ta ghi biển số xe tắc-xi ư? Nếu hai người hồi nãy khiếu nại thì thật rầy rà cho tôi và ông!
Binh-Ky cười vang:
- À ra nhà văn Vamilin dạy tôi nghề làm nhân viên giao thông! Thôi, xin bạn đừng lo. Số xe này là số giả.
- Nhưng hai người đó đã biết mặt tôi và có thể cũng đã biết tên tôi.
- Ồ, ông đừng ngại về những chuyện vụn vặt. Tôi đã lo liệu chu đáo. Hai người hồi nãy không còn làm phiền nhiễu chúng ta trên cõi đất này nữa đâu.
- À ra...?
- Ông đoán đúng đấy.
Vamilin trèo lên xe tắc-xi khác, quay về Đài. Chàng lại chúi đầu vào máy chữ, viết bài về nhà thơ Ilya Ê-ren-bua.
Đoạn bài mà Binh-Ky đưa cho, chàng đánh máy lại nguyên văn, và viết thêm một đoạn nhập đề, một đoạn kết.
Xong xuôi, chàng thu xếp hồ sơ vào một góc, bài bình luận do các cộng sự viên khác viết đã xong chỉ còn chờ chàng mang cho viên phó giám đốc duyệt y.
Viên phó giám đốc làm việc cách phòng chàng có một hành lang ngắn. Lệ thường, chàng vẫn đích thân mang bản thảo lên.
Phó giám đốc Phi-lốp đương đọc phúc trình hàng ngày, thấy Vamilin bước vào liền tỏ vẻ tươi cười. Phi-lốp rất bằng lòng công việc của Vamilin. Chàng là cây bút cứng của Đài.
Phi-lốp chỉ ghế cho chàng ngồi rồi hỏi:
- Hôm nay mọi bài đều hướng vào đề tài giải giới nguyên tử như tôi dặn đấy chứ?
Vamilin chột dạ. Như thế này thì khó thể phát thanh bài về Ê-ren-bua. Chàng vẫn đáp:
- Thưa vâng.
Lệ thường, hễ đài khai thác một đề tài nào đặc biệt là nội ngày ấy hay tuần ấy mọi bài vở đều không được đi ra ngoài đề tài đã định.
Phi-lốp nói:
- Cảm ơn đồng chí.
Đứng lên, Vamilin nói:
- Thưa đồng chí, còn một bài ngắn về Ê-ren-bua nữa.
Phi-lốp quắc mắt:
- Ê-ren-bua hả?
- Vâng.
- Đồng chí còn "vâng" được ư? Đồng chí không biết sao?
- Thưa, Ê-ren-bua là nhà thơ ca tụng giải giới nên tôi trộm nghĩ viết về Ê-ren-bua là hợp đề... Vả lại, đồng chí tính coi, năm bảy bài khô khan không xen vào một chút thơ thì ít người chịu nghe lắm.
- Đồng chí muốn dạy kinh nghiệm làm phát thanh cho tôi đấy hẳn? Cám ơn đồng chí, tuy nhiên, tôi xin đồng chí thay vào bằng bài khác vì hiện nay đồng chí Cút-Xếp không ưa Ê-ren-bua. Đồng chí có muốn vì một bài bình luận vô nghĩa mà đi Tây bá lợi Á không?
- Thưa không.
- Vậy thì viết ngay bài khác.
Vamilin lặng lẽ quay ra.
Muộn lắm rồi. Binh-Ky đòi phát thanh 8 giờ đêm nay. Còn 15 phút nữa là người tùy phái của phòng thu thanh sẽ vào lấy bài. Tiết kiệm thời giờ, Phi-lốp sẽ cho bài vở vào cái phong bì lớn, dán lại rồi đóng dấu lên chỗ dán.
Cả lúc vào và ra khỏi phòng viên phó giám đốc Vamilin đều không gặp một ai. Hành lang ở khoảng này bao giờ cũng vắng.
Trù trừ một phút, Vamilin liền trở lại văn phòng Phi-lốp. Chàng vừa nhớ tới cây đèn bằng đồng đặt trên bàn.
Thấy Vamilin, Phi-lốp tỏ dấu ngạc nhiên:
- Sao đồng chí không về cho kịp?
Vamilin cười:
- Thưa, còn một bài khác về giải giới đã viết sẵn mà tôi định để dành, nay có thể đem thay cho bài về Ê-ren-bua.
Phi-lốp xoa hai tay vào nhau:
- Càng hay. Đâu, đồng chí trình tôi xem.
Vamilin vòng ra sau lưng Phi-lốp, và đưa cho hắn một tấm bìa, bên trong kẹp sẵn bài báo đánh máy.
Phi-lốp cầm lấy, đặt xuổng bàn, mở ra toan đọc. Nhanh như cắt, Vamilin nắm cây đèn, giơ lên, giáng tận lực vào gáy Phi-lốp.
Viên phó giám đốc đài phát thanh ngã gục xuống bàn. Vamilin bồi thêm phát nữa. Phi-lốp trút hơi thở cuối cùng, không kịp kêu lên một tiếng.
Vamilin lượm hết bài vở bỏ vào phong bì. Chàng lấy bút máy chữ đỏ của Phi-lốp ký tháu vào lề bài bình luận về Ê-ren-bua, đoạn ném vào thùng thư ở góc phòng.
Trong vòng 10 phút, viên tùy phái sẽ mở bên ngoài, lấy phong bì về trao cho ban thu phát thanh.
Vamilin xốc Phi-lốp lên vai, bước vào phòng tắm. Chàng thong thả cởi quần áo của Phi-lốp, vặn nước đầy bồn, đặt Phi-lốp vào trong, đầu kê dưới vòi nước.Chàng muốn gây cho công an cái cảm tưởng rằng Phi-lốp chết vì tai nạn trong khi tắm. Xong xuôi, chàng trở ra, khóa trái cửa phòng tắm, ném chìa khóa vào trong.
Bốn bức tường văn phòng của Phi-lốp được che kín bằng chất nhựa hút tiếng động nên không ai nghe được tiếng cây đèn mà Vamilin đập vào óc Phi-lốp.
Vamilin khóa luôn cửa phòng Phi-lốp. Trông trước, trông sau không có ai, chàng lẻn ra.
Từ sáng tới giờ, hàng chục người giáp mặt Phi-lốp, nên công an tìm ra chàng không phải là dễ, vì chàng đã lau hết dấu tay trong phòng, kể cả dấu tay trên cây đèn giết người.
Chàng có thể yên tâm được rồi. Hai giờ nữa, bản tin sẽ được loan trên làn sóng Mạc tư Khoa, công an khám phá ra vụ Phi-lốp cũng phải đến đêm nay, hoặc sáng mai....
Không dùng thang máy, chàng chạy vội xuống cầu thang xi măng, rồi vòng cửa sau ra đường. May là Binh-Ky đã dặn chàng khi trở về văn phòng phải đi cửa sau và trèo cầu thang thường, chứ nếu đi cửa trước và dùng thang máy thì nguy to!
Chàng tấm tắc khen thầm tổ chức của Bô-Nốp và Binh-Ky...
o O o
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Chuông điện thoại reo vang trên bàn giấy của thiếu tướng Ma-xi-mô-vích, Sở Phản gián Smerch Liên bang Sô-Viết, tại thủ đô Mạc tư khoa.
Đó là tiếng chuông của Sở Do thám, ngành ngoại quốc, trong cơ quan công an Mật vụ, mà giới do thám quốc tế gọi là KGB.
Nghe xong, Ma-xi-mô-vích tái người và lặng đi trong một phút. Không ngờ sự thể lại có thể xảy ra như thế.
Nửa giờ sau, y hẹn, đại tá Ki-ma-kô của KGB gõ cửa phòng.
Chưa vào đến nơi Ki-ma-kô đã nói:
- Kính chào thiếu tướng. Trước khi tới đây, tôi lại nhận được một số tin tức từ Nữu ước gửi tới, cũng liên quan tới vụ bác sĩ Lý Dĩ mà tôi nói hồi nẫy.
Nghe Ki-ma-kô nói, ai đứng đó sẽ phải ngạc nhiên. Vì cấp bậc thấp hơn mà Ki-ma-kô lại xưng hô với Ma-xi-mô-vích như thể ngang hàng. Thật vậy, tuy là đại tá nhưng quyền hành của Ki-ma-kô thuộc cơ quan KGB có thể còn lấn át Thiếu tướng phản gián Ma-xi-mô-vích.
Ki-ma-kô liền mở cặp, trao cho Ma-xi-mô-vích mảnh giấy màu đỏ tươi, bên trong có những giòng chữ như sau:
Kính gửi Tổng Giám Đốc...
Trân trọng phúc trình rằng vị tất người mà Rô-Ma- Nốp mang về Liên sô, theo kế hoạch A.W.P. là nhà bác học Lý Dĩ thực thụ. Đã giáp mặt ở Honolulu một người khác giống người đó như hai giọt nước. Sẽ gửi hình và chi tiết bằng đường ngoại giao sau.
Ma-xi-mô-vích hỏi Ki-ma-kô:
- Đã có hình chưa?
- Rồi. Tôi vừa nhận được xong.
Hai người trải tấm ảnh do Kha-Lếp gửi về trên bàn giấy dưới ngọn đèn sáng quắc, Ma-xi-mô-vích đem ảnh Văn Bình ra so. Ki-ma-kô, bật kêu một tiếng kêu nhỏ:
- Giống, giống quá!
Ma-xi-mô-vích chắt lưỡi:
- Thế mới nguy! Nguy nhất là chính cả Kha-Lếp cũng chưa dám cả quyết người nào là giả, người nào là thật nữa!
Ki-ma-kô thở dài:
- Mong rằng Kha-Lếp báo hoảng, vì nếu đúng nhà bác học ở căn cứ 123 là điệp viên của địch thì chúng ta hết nói. Hệ thống phòng thủ và chế tạo võ khí tầm xa của Liên sô rồi phải thay đổi lại hết.
Sực nhớ ra điều này. Ma-xi-mô-vích tái mặt. Từ bao năm nay Ma-xi-mô-vích đã mất bao tâm cơ mới hoàn thành được hệ thống bảo mật cho căn cứ 123 và những căn cứ phụ cận. Đùng một cái...
Ma-xi-mô-vích đấm tay xuống bàn:
- Không thể thế được. Không thể thế được. Tôi sẽ thân chinh đến tận nơi....
Ki-ma-kô mỉm cười:
- Nếu là Lý Dĩ thật thì Thiếu tướng đến đó cũng vô ích. Còn nếu là Lý Dĩ giả thì vô hình chung Thiếu tướng đã báo động cho hắn chạy trốn.
- Chạy trốn đi đâu?
- Trước kia Thiếu tướng chẳng từng khoe với đồng chí bộ trưởng rằng một con chim cũng không bay lọt được vào trung tâm 123 đấy sao?
Ma-xi-mô-vích thừ người lo lắng, bồ hôi ướt đẫm cổ áo dạ. Ki-ma-kô đề nghị:
- Sao thiếu tướng không nghĩ tới Katy?
- Catơrin ấy à? Tôi, tôi đã nghĩ ra rồi. Nhưng mà...
Lại có tiếng chuông điện thoại. Máy điện thoại màu đỏ dành cho những tin tức quan trọng.
Đặt ống nghe vào tai, Ma-xi-mô-vích có cảm giác như tiếng sét long trời lở đất nổ bên mình. Ki-ma-kô châm thuốc lá hút dáng điệu bình thản. Mặt hắn đanh hẳn lại. Mắt hắn lim dim một cách thâm trầm, trông hệt như con mèo đang vờn chuột.
Ma-xi-mô-vích quay ra nói với Ki-ma-kô:
- Phi-lốp vừa bị ám sát chết...
Chắc cái chết của Phi-lốp phải có ma lực đối với cơ quan gián điệp Nga nên thoạt nghe Ki-ma-kô giật mình, ném điếu thuốc lá còn nguyên xuống đất, miệng nóivới giọng kinh ngạc:
- Phi-lốp chết rồi ư? Lạ thật!
Lạ là phải vì Phi-lốp với bề ngoài hiền lành của viên Phó giám đốc đài phát thanh Mạc tư Khoa lại chính là một nhân vật chỉ huy của tổ chức phản gián trong nước.
Ma-xi-mô-vích nói:
- Có lẽ địch đã nhận diện được Phi-lốp. Ban công an ở Đài báo cáo với tôi rằng giấy má trong phòng còn nguyên. Phi-lốp bị đánh chết trước khi bị khiêng vào buồng tắm nhận nước.
Ki-ma-kô hỏi:
- Đã tìm được dấu vết nào khả nghi chưa?
Ma-xi-mô-vích đáp trong tiếng thở dài thườn thượt:
- Chưa, chúng ta đến Đài xem.
Hai người ra thang máy. Chợt Ki-ma-kô hỏi:
- Có thể vụ Phi-lốp dính líu tới vụ Lý Dĩ được không, Thiếu tướng?
Ma-xi-mô-vích lắc đầu:
- Ồ, đồng chí đa nghi và viển vông quá! Mỗi vụ một địa hạt khác, làm sao liên quan tới nhau được?
- Biết đâu đó!
Chiếc Zim chở hai nhân vật cao cấp dừng trước đài bá âm Mạc tư Khoa. Toán lính gác cửa bồng súng chào.
Thi thể của Phi-lốp vẫn được để nguyên trong bồn tắm đầy nước, Ma-xi-mô-vích quay ra hỏi viên chỉ huy công an của Đài:
- Đã cho tập hợp nhân viên của Đài lại chưa?
Người kia kính cẩn đáp:
- Thưa rồi.
- Họ tập hợp ở đâu?
- Thưa, có lẽ đến nửa đêm mới tìm được hết và mang tới đây. Vì sau giờ tan sở, nhiều người đã về nhà.
- Được, cứ giữ họ lại đợi tôi. Đại úy lập xong danh sách những người khả nghi chưa?
- Dạ, xong rồi.
Ma-xi-mô-vích cầm bản danh sách đánh máy dầy đặc chữ, liếc qua rồi nhăn mặt:
- Sao mà nhiều thế này? Những gần một trăm người tình nghi thì tìm đến bao giờ cho ra?
- Dạ, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng còn đợi lệnh của Thiếu tướng.
Từ nãy đến giờ Ki-ma-kô đi đi lại lại trong văn phòng của Phó giám đốc Phi-lốp. Bỗng hắn ngửng đầu lên hỏi viên công an:
- Đã tìm thêm được dấu vết nào khả nghi không?
- Thưa không.
Công an bọc xác Phi-lốp vào chăn dạ, và khiêng ra, đặt giữa phòng. Vamilin dẫu có tài ngụy trang nhưng không sao che nổi con mắt sành sỏi của hai tay tổ mật vụ Sô-viết.
Ma-xi-mô-vích hỏi Ki-ma-kô:
- Thủ phạm không phải là nhà nghề phải không đại tá?
Ki-ma-kô gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như thể. Đã ở trong nghề thì ai lại giết người bằng cái đèn vì nó vừa kềnh cồng, lại vừa bất trắc. Vì hung thủ không ở trong nghề nên sau khi thi hành thủ đoạn đã bế Phi-lốp vào bồn tắm, dàn kịch hòng che mắt nhà chức trách.
Ma-xi-mô-vích quay sang viên đại úy công an:
- Bắt toàn thế nhân viên phải trình diện ngay tại Đài. Thủ phạm là một trong những người đó. Nhưng mà...
Ma-xi-mô-vích ngừng lại. Hắn thoáng nhìn thấy cái đồng hồ Phi-lốp đeo ở tay trái.
Dường như cảm thông được tư tưởng của Ma-xi-mô-vích, Ki-ma-kô bèn quỳ một chân xuống bên xác chết, rón rén gỡ cái đồng hồ hình tròn có sợi giây bằng vàng của viên cố Phó giám đốc đài bá âm Mạc Tư Khoa.
Viên đại úy công an hỏi:
- Đồng hồ không thấm nước phải không thưa đại tá? Hồi nãy tôi đã coi giờ ở đó. Mặt kính bị rạn,kim đồng hồ đã đứng, nên tôi có thể biết được đúng giờ phút xảy ra án mạng.
Ma-xi-mô-vích nhếch mép cười khinh bỉ rồi nói với viên đại úy:
- Hừ, các anh có mắt cũng như không mà thôi. Chưa biết cái đồng hồ này là cái gì à?
Viên đại úy trố mắt nhìn Ki-ma-kô tháo mặt đồng hồ và khều ra một đầu dây nhỏ xíu. Thì ra đó là một máy ghi âm tí hon, giấu vào phía sau chiếc đồng hồ.
Ki-ma-kô bấm nhè nhẹ. Trong căn phòng im lặng, nổi lên tiếng băng nhựa chạy sè sè. Chỉ có tiếng sè sè mà không nghe tiếng người. Vì Phi-lốp bị đánh trúng yếu huyệt ngã xuống, tay đeo đồng hồ đập mạnh xuống bàn nên máy ghi âm tự động quay, nhưng từ khi ấy Vamilin đã đánh cho bất tỉnh.
Bỗng.....
Có tiếng khịt mũi từ băng nhựa li ti bật ra. Tiếng khịt mũi khó chịu và gay gắt của những người có cục thịt dư trong cổ, hoặc mọc nấm trong mũi. Một giây đồng hồ trôi qua. Tiếng nước vặn chảy ra ồ ồ. Lại tiếng khịt mũi quen thuộc.
Ki-ma-kô gật gù:
- Thôi, khỏi cần tập hợp toàn thê nhân viên lại làm gì nữa. Chỉ xin Thiếu tướng ra lệnh bắt nhân viên nào mang bệnh khịt mũi.
Viên đại úy đứng chết lặng như phỗng đá. Ma-xi-mô-vích gắt:
- Còn đợi gì nữa? Trong đài, có bao nhiêu nhân viên thường khịt mũi như vậy?
Viên đại úy đáp:
- Thưa, có ba. Nhưng một người là đàn bà, người thứ hai là công nhân vô tuyến không làm việc, vả lại đã nghỉ phép một tuần nay.
- Còn người thứ ba? Mau lên, đàn ông ăn nói gì mà chậm thế?
- Thưa, người này là Vamilin.
Ma-xi-mô-vích nhíu đôi lông mày:
-Cái gã mê gái ấy phải không?
- Thưa vâng.
- Bắt hắn ngay bây giờ và giải đến văn phòng tôi. Để hắn trốn thoát là có hại cho anh đấy nghe không?
Viên đại úy chụm chân vào nhau chào kiểu nhà binh, rồi quay ra.
Ma-xi-mô-vích lầm bầm:
- Hừ, tại sao Vamilin lại giết Phi-lốp?
o O o
Vamilin đã uống cạn chai rượu vốt-ka hạng mạnh. Chàng cần hơi men cho bớt sợ. Không hiểu sao sau khi giết Phi-lốp chàng lại hoảng sợ. Chàng cảm thấy chẳng sớm thì muộn KGB cũng sẽ đánh hơi ra chàng. Vamilin đếm lại số tiền, trong túi áo, chàng còn đủ tiền tiêu xài một tháng, vả lại chừng nào chàng cần tiền, Binh-ky sẽ cung cấp đầy đủ. Vì vậy chàng thèm sống, chàng không muốn bị sa vào tay công an mật vụ.
Vamilin thắt lại nút cà vạt mầu huyết dụ mới mua, chụp cái mũ dạ mềm lên đầu, đoạn huýt sáo miệng, rảo bước ra cửa phòng.
Bỗng từ dưới nhà vẳng lên tiếng xe thắng lại gấp rút. Vamilin hé riềm cửa nhìn xuống đường. Một toán lính công an bồng tiểu liên từ trên xe dip nhảy xuống, chạy vội vào trong bin-đinh.
Vamilin thoáng thấy khuôn mặt chữ điền của viên đại úy phụ trách công an ở đài bá âm. Chàng chợt hiểu. Họ đã tìm ra manh mối.Thôi, vĩnh biệt cuộc sống tự do.
Tuy nhiên trong một giây đồng hồ, một luồng điện nóng lại chạy rần rần trong các thớ thịt của chàng.
Luồng điện của những người bị du vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan phải làm liều.
Vamilin rút dưới nệm khẩu súng Nagan còn mới mà một đêm kia Binh-ky trao cho chàng, dặn chàng dùng để giữ thân. Chàng hạ cò an ninh xuống, sẵn sàng nhả đạn. Băng đạn còn nguyên, những viên đạn đầu đồng bóng có thể soi gương được.
Chàng mở tung cửa phòng, chạy ra hành lang. Bọn công an chưa lên tới tầng lầu chàng ở.
Cửa phòng truớc mặt mở hé, chàng lén vào bên trong. Vừa khi ấy, viên đại úy công an từ thang máy bước ra, trong tay lăm lăm khẩu tiểu liên đen ngòm.
Đến phòng của Vamilin hắn dừng lại, hô to:
- Vamilin, mở cửa ngay? Có công an tới.
Mọi người trong cao ốc thấy nhân viên công an vội đóng cửa sầm sầm. Bọn lính chia nhau canh gác bốnphía. Núp sau cánh cửa, Vamilin nghe rõ mồn một tiếng ra lệnh của viên đại úy công an:
- Vamilin, mở cửa ngay, có công an đặc biệt tới.
Không nghe thấy trả lời, viên đại úy xô cửa nhẩy vào. Dĩ nhiên là bên trong vắng tanh.
Hắn ta hét lớn:
- Vamilin, Vamilin, ra ngay và đầu hàng thì thoát tội chết? Trốn sao cho thoát, Vamilin?
Rồi tiếng cầu nhầu:
- Hắn trốn mất rồi còn gì?
Tiếng người gác gian đáp:
- Thưa, ông ấy vừa về hồi nẫy và còn ở trong phòng.. Cao ốc này luôn luôn có người gác cửa trước, và cửa sau, ai vào ra chúng tôi đều biết.
Viên đại úy gắt:
- Vậy hắn đi đâu?
Nhân viên công an mở toang mọi cửa phòng và lần lượt vào khám.
Ngẫm nghĩ một phút, Vamilin tiến ra phía cửa sổ phía sau. Trời, tối om. Nếu trèo được ra ngoài thì chàng có hy vọng thoát. Cửa sổ lại không có chấn song, thật là may mắn cho chàng.
Nhanh nhẹn chàng thò đầu ra ngoài ngưỡng cửa sổ, đảo mắt tứ phía thấy tên lính đứng dưới sân đang chăm chú nhìn chỗ khác. Chàng nhảy thót lên, leo được ra ngoài và bám lấy thành cửa sổ của lầu trên.
Vamilin không phải là võ sĩ thành thạo nên hành động vụng về khiến tên lính ở dưới sân nghe thấy tiếng. Hắn la rầm lên:
- Thủ phạm đây kìa. Thủ phạm đây kìa!
Vamilin đã nhảy vào trong phòng ở tầng trên. Ngay tức khắc, cửa phòng bị đạp tung, một tên công an cầm tiểu liên chạy vào. Vamilin bóp cò, viên đạn trúng giữa ngực, tên công an ngã vật xuống.
Vamilin nhảy qua xác chết, định trốn qua hành lang, xuống lầu dưới. Nhưng không kịp nữa, tên lính đứng gác ở góc thang máy chĩa súng vào phía chàng. Như cái máy, Vamilin nhả dạn. Loạt đạn tiểu liên của tên công an trúng cánh tay trái của chàng,trong khi phát đạn duy nhất của chàng lại găm vào giữa trán của địch.
Tên công an ngã lộn ra phía sau giẫy đành đạch.
Vamilin hăng máu, không cảm thấy đau nữa, chàng bắn tiếp ba phát và lần nào cũng trúng đích trước khi bị một loạt đạn thứ hai xuyên qua bắp chân làm chàng ngã khuỵu xuống thang gác.
Năm phút sau, Vamilin bị còng tay tống lên xe hơi công an, chở về văn phòng của tướng Ma-xi-mô-vích.
Vamilin bị cả thảy 5 phát đạn, tuy nhiên không viên nào trúng yếu huyệt. Chàng mất nhiều máu nên mặt tái mét đi.
Y sĩ tiêm cho chàng hai mũi thuốc đoạn đặt chàng trên băng ca, khiêng vào văn phòng Ma-xi-mô-vích. Đứng sau bàn giấy, Ma-xi-mô-vích lặng lẽ nhìn Vamilin.
Vamilin là một thanh niên cao lớn, thân hình vạm vỡ nhưng bộ mặt lại hiền từ, trắng trẻo như người quanh năm không bao giờ ra sân quần. Cặp mắt của chàng xanh biếc và sâu thẳm, còn mũi nở rộng, biểu lộ tính tình ưa phóng khoáng song bê tha.
Vamilin cũng giương mắt to tháo láo nhìn Ma-xi-mô-vích. Tướng Ma-xi-mô-vích hỏi chàng giọng ôn tồn:
- Nếu anh chịu nói thật, tôi sẽ tha cho anh tội chết. Đời anh còn trẻ, dại gì mà chết uổng mạng, phải không anh?
Vamilin hơi ngạc nhiên. Ma-xi-mô-vích hỏi:
- Quê anh ở đâu?
Công an còn lạ gì quê hương của chàng mà phải hỏi mất thời giờ như vậy?
Chàng đáp:
- Ở Ki-ép.
- Thế à, hóa ra anh cùng quê với tôi. Anh đã lập gia đình chưa?
- Chưa.
- Cha mẹ anh sống ở Ki-ép chứ?
- Đã mất.
- Thảo nào. Anh làm với C.I.A. từ năm nào?
- Tôi có làm với C.I.A. nào đâu?
Ma-xi-mô-vích vẫn điềm nhiên hỏi tiếp:
- Người Mỹ trả cho anh bao nhiêu tiền để giết Phi-lốp của Sở Phản gián?
Vamilin chợt hiểu. Chàng đâu có ngờ Phi-lốp là nhân viên cao cấp của sở Phản gián.
Ma-xi-mô-vích đánh diêm châm thuốc lá cho Vamilin. Đợi chàng hít hơi đầu xong, Ma-xi-mô-vích mới tiếp tục hỏi thêm:
- Tôi sẽ trả gấp đôi số tiền mà họ đã cho anh từ bấy lâu nay. Tại sao anh giết Phi-lốp? Ai đã ra lệnh cho anh giết?
Vamilin chống chế:
- Thưa, tôi không giết...
- Đừng chối nữa vô ích. Máy ghi âm của Phi-lốp đã thu được tiếng khịt mũi của anh. Lần sau nếu còn sống và định giết ai thì nhớ bỏ thói khịt mũi đi nghe.
Vamilin nín lặng. Thôi, chàng không thể chối tội được nữa. Không dè cái bệnh khịt mũi tầm thường lại là chi tiết tố cáo chàng với công an. Tướng Ma-xi-mô-vích lại hỏi:
- Ai tiếp xúc với anh và ra lệnh giết Phi-lốp?
- Tôi đã giết ông ta trong cơn nóng nảy, không toan tính trước. Vì ông la mắng tôi ham chơi, bỏ bê trễ công việc nên tôi mất trí khôn, vớ lấy cây đèn trên bàn và đánh bừa vào đầu, không ngờ ông ta bị tử thương.
- Tại sao Phi-lốp chỉ mắng anh ham chơi mà thôi? Phi-lốp có dặn anh viết một bài bình luận nào không?
Vamilin giật mình, miệng chàng bỗng khô đắng. Vết thương còn rỉ máu làm thân thể chàng tê dại hẳn đi. Chàng tự biết thế nào cũng chết, tuy nhiên chưa biết sẽ chết vì vết đạn hay vì tra tấn nữa. Chàng đáp:
- Vâng, thưa ông! Có một bài bình luận về nhà thơ Ilya Ê-ren-bua.
- Có thật bài đó không?
- Thưa thật.
- Không thật. Sáng nay, Phi-lốp đã phúc trình cho đồng chí giám đốc rằng mọi bài phát thanh chỉ nói tới chủ đề tài binh mà thôi. Bài về Ê-ren-bua là bài của anh. Tại sao anh viết bài báo đó?
- Vì Ê-ren-bua là nhà thơ tán thành chính sách tài binh...
- Nghĩa là anh đã thú nhận xung đột với Phi-lốp vì bài báo đó?
Vamilin đành nuốt nước miếng gật đầu. Ma-xi-mô-vích giơ tay chỉ cốc vốt-ka đầy ắp trên bàn và phân vua với Vamilin:
- Nếu anh biết điều thì lát nữa sẽ được uống cho bõ khát. Từ nãy đến giờ, đây là lần đầu anh có vẻ thành thật. Bây giờ đến những câu hỏi mà anh cần thành thật hơn nữa. Anh hãy trả lời: Ai ra lệnh cho anh trước khi xảy ra án mạng?
Vamilin mệt lả, quần áo của chàng ướt sũng máu. Suýt nữa chàng đã thiếp di. Ma-xi-mô-vích chậm rãi hỏi lại. Chàng muốn trả lời nhưng tiếng nói bị vướng vào trong cổ họng, chàng biết rằng không nói cũng không được vì Sở Phản gián có đủ cách để bắt chàng phải nói. Nhưng trong thời gian hoạt động với Bô-Nốp và Binh-ky chàng chưa bao giờ đuợc biết người trả tiền hàng tháng là ai. Là người Nga? Là chính phủ Anh, Mỹ hay Pháp, hay Nam Tư? Đức Quốc? Chàng phản bội không phải vì theo một lý tưởng cao siêu nào mà vì chàng cần tiền. Người ta đã điều tra đúng và gãi đúng tâm lý càn tiền của chàng. Thế thôi.
Ma-xi-mô-vích hỏi gặng:
- Ai? Nói đi. Nói xong anh sẽ được chở ra bệnh viện để mổ gắp đạn.
Vamilin thều thào:
- Binh...
- Binh gì...?
- Thưa. Binh-ky.
Ma-xi-mô-vích ấn chuông gọi sĩ quan thuộc viên.
Người này thon thon, nét mặt cương quyết, trán hói, và có chiếc cầm chẻ hai như cằm đàn bà đẹp.
Ma-xi-mô-vích ra lệnh cho sĩ quan thuộc viên ghi chú bằng tốc ký những lời thú tội của Vamilin. Hắn định hỏi tiếp thì điện thoại reo vang.
Ở đầu giây, Ki-ma-kô mời Ma-xi-mô-vích tới Bộ Nội vụ dự phiên họp về vụ Lý Dĩ. Ma-xi-mô-vích phải đi lập tức. Tuy nhiên, hắn cố nán lại mấy phút để nghe nốt lời thú tội của Vamilin.
Vamilin nhắp một ngụm rượu, đoạn nói:
- Bô-nốp.
Ma-xi-mô-vích hỏi:
- Binh-ky và Bô-nốp tướng mạo ra sao?
Vamilin lắp bắp:
- Bô-nốp cao độ 1 th 75, nói tiếng Pháp giỏi...Nhưng không phải là người Pháp.
- Gặp Bô-nốp khi nào?
- Không, hôm nay không gặp. Bô-nốp đã về nước. Gặp Binh-ky.
- Bô-nốp như thế nào?
- Binh-ky ấy à? Tôi vừa gặp hắn chiều nay.
Vamilin ngừng nói. Mắt chàng đã bắt đầu lạc thần. Ma-xi-mô-vích cúi sát tai vào miệng chàng hỏi:
- Người hắn ra sao?
- Binh-ky ấy à! Trán hói, nguời thon thon, cằm...
- Cằm hắn ra sao? Lẹm cằm à? Có thẹo ở cằm à? Nói mau...
Vamilin câm bặt. Tim chàng còn đập nhưng đã yếu hẳn. Ma-xi-mô-vích ngẩng đầu lên dặn đại úy thuộc viên Bi-lôi-ăng:
- Gọi y sĩ lên tiêm thuổc hồi sinh cho hắn rồi anh tiếp tục hỏi hắn về tướng mạo Binh-ky.
Ma-xi-mô-vích mở cửa xe hơi. Còn một mình trong phòng, Bi-lôi-ăng hỏi Vamilin, bằng một giọng rõ ràng:
- Vamilin? Vamilin? Cằm Binh-ky như thế nào?
Vamilin lắp bắp muốn nói. Hình như trong giây đồng hồ lâm chung ấy Vamilin trở nên sáng suốt hẳn ra. Giọng nói của tay đại úy công an Bi-lôi-ăng nghe quen tai quá! Đúng là chàng đã được nghe nhiều lần tiếng nói từ tốn, chắc nịch này rồi. Mắt Vamilin chớp chớp mấy cái, khiến một giọt lệ nóng hổi trào xuống gò má. Miệng chàng hấp háy:
- Binh-ky, đồng chí Binh-ky!
Bốn tiếng " đồng chí Binh-ky " chàng định thét lên thật to để bộc lộ niềm vui sướng không ngờ đã phải tắt trong cổ họng. Vì đại úy Bi-lôi-ăng đã chẹn bàn tay võ sĩ vào mạch máu cổ của Vamilin. Trong mấy tích-tắc, máu không lên được óc, Vamilin bị bất tỉnh.
Bi-lôi-ăng đứng dậy và sang phòng bên tìm bác sĩ. Lúc bác sĩ chuyên môn tới cứu thì Vamilin đã hết thở. Viên bác sĩ lắc đầu:
- Muộn quá rồi. Hắn mất máu quá nhiều..
Bi-lôi-ăng khẩn khoản:
-Bác sĩ có cách gì cứu hắn sống thêm độ vài ba phút nữa không? Hắn đương khai một điều rất hệ trọng.
Bác sĩ đeo ống nghe vào cổ, đáp:
- Kể ra thì cũng có thể nhưng bây giờ tôi e không kịp nữa đâu. Chỉ còn cách mổ lồng ngực, lấy tim ra chích thuốc hồi sinh và soa nắn một lúc thì may ra còn có hy vọng.
Bi-lôi-ăng giục:
- Xin bác sĩ sửa soạn. Tôi sẽ chở ngay Vamilin xuống bàn giải phẫu..
Bi-lôi-ăng lấy vuông da đen trùm kín Vamilin từ đầu xuống chân, đoạn kêu vệ sĩ, sai khiêng vào xe hơi. Bi-lôi-ăng thân chinh ngồi phía sau xe, bên cạnh băng-ca. Xe chạy vào khu giải phẫu, cũng ở bên trong tòa nhà phản gián Mạc tư khoa.
Trước khi chở Vamilin vào phòng lạnh. Bi-lôi-ăng đã biết chắc rằng trừ Thượng đế không....có thể làm cho bệnh nhân sống lại. Vì trong thời gian từ văn phòng xuống khu giải phẫu hồi sinh, Bi-lôi-ăng đã dùng một thế điểm huyệt atémi nhu đạo cực hiểm đánh vào đỉnh đầu Vamilin. Ngón tay của Bi-lôi-ăng ấn vào từ từ, êm ái, nhưng đó chính là đòn chết. Huống hồ Vamilin lại đã hấp hối chỉ đánh nhẹ cũng chết.
Sau một giờ đồng hồ được soa nắn, hô hấp nhân tạo, trái tim của Vamilin vẫn không cựa quậy. Viên bác sĩ thở dài:
- Tôi đã hết sức rồi.
Bi-lôi-ăng kéo tấm nỉ che mặt Vamilin. Sau khi chết nét mặt của chàng thanh niên ham chơi kia vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc.
Ai ở trong trường hợp của Vamilin lại không kinh ngạc?
Vì Bi-lôi-ăng chính là Binh-ky. Binh-ky, người ra lệnh cho chàng.
Người ra lệnh cho chàng phải phát thanh bài bình luận về nhà thơ Ê-ren-bua lại là vị đại úy gương mẫu, thân tín của Tướng Ma-xi-mô-vích, của Cơ quan phản gián Smerch thuộc Liên Bang Sô-Viết!
o O o
Thiếu tướng Ma-xi-mô-vích đặt ổng nói vào giá, bộ mặt bực bội. Đại tá Ki-ma-kô đoán phỏng:
- Hắn chết rồi ư?
Ma-xi-mô-vích thở dài:
- Nếu hắn nói được hết trước khi chết thì đỡ khổ bao nhiêu.
Ki-ma-kô lớn giọng:
- Nghĩa là hắn đã chết?
- Phải.
Không khí trong phòng đột nhiên im lặng, các nhân vật đầu não của bộ máy do thám, phản gián Nga-sô đều có mặt. Ki-ma-kô ngồi phịch xuống ghế, hai tay bưng lấy mặt trong cử chỉ mệt mỏi. Chưa bao giờ một vụ rắc rối như vậy lại xảy ra. Ma-xi-mô-vích cũng đứng như pho tượng cạnh bàn giấy của viên Đại tướng, đại diện cho Bộ trưởng Công an Mật vụ Sô-viết..
Ma-xi-mô-vích nói:
- Thưa Đại tướng...
Viên Đại tướng gắt:
- Đồng chí làm mất thì giờ tôi nhiều quá? Đồng chí hứa với tôi đến bao giờ sẽ điều tra xong vụ này?
Ma-xi-mô-vích liếc nhìn Ki-ma-kô của KGB. Ki-ma-kô đáp hộ:
- Thưa, có thể một tuần được không?
Viên Đại tướng xoa tay:
- Một tuần ư? Không được. Phải sớm hơn nữa. Nếu không cả hai đồng chí phải gánh lấy mọi hậu quả không hay. Các đồng chí đừng bao giờ quên rằng Phi-lốp là nhân vật cao cấp của ngành An ninh Sô-viết, và cái chết này không thể là chuyện tình cờ. Song...
Tiếng chuông điện thoại lại reo...
Viên Đại tướng Công an nghe xong, đổi hẳn sắc mặt. Lại một vụ nữa. Ông ta lừ lừ nhìn các cộng sự viên. Miệng ông nói nho nhỏ, hình như sợ người ở bên ngoài nghe tiếng:
- Trung úy Svéc-lốp đã mất tích!
Ki-ma-kô đứng phắt dậy như ngồi trên ghế gắn lò-so. Svéc-lốp là cánh tay phải, là tai mắt của công an trong căn cứ tối mật 123. Tuy vậy Ki-ma-kô vẫn chưa ngạc nhiên bằng Tướng Ma-xi-mô-vích vì hắn mới là cấp chỉ huy trực tiếp của trung úy Svéc-lốp trong Cơ quan Phản gián Smerch. Ma-xi-mô-vích nói như than thở:
- Trong mấy ngày liên tiếp, nào là lính gác nhà Vôn Liệt say rượu bị tai nạn xe hơi, nào Svéc-lốp biệt tích... Giỏi thật, giỏi thật?
Ki-ma-kô hỏi:
- Thiếu tướng cho là những việc này không thể xảy ra ngẫu nhiên phải không?
Ma-xi-mô-vích đáp:
- Phải!
Đại tướng của Bộ Công an chêm vào:
- Dĩ nhiên!...
Đoạn quay về phía Ma-xi-mô-vích:
- Đấy, tôi triệu tập các đồng chí tới chỉ để bàn bạc một việc giản dị như thế: làm cách nào phăng ra manh mối của vụ Phi-lốp. Và tôi tin rằng vụ này và vụ Svéc-lốp chỉ có thể là một. Thôi, chào các đồng chí...
Ma-xi-mô-vích và Ki-ma-kô trèo lên xe hơi. Hai bộ óc xuất chúng của nền do thám Sô-viết đương nghĩ tới mưu kế thật sâu để tiến tới mục đích.
Bỗng Ma-xi-mô-vích cất tiếng nói một hơi. Ki-ma-kô chăm chú lắng tai nghe, hai tay chắp trên đùi. Một lát sau. Ki-ma-kô nói:
- Phải, kế ấy hay lắm.
Ma-xi-mô-vích vỗ hai bàn tay vào nhau, thái độ rấtkhoái trá:
- Rồi chúng nó sẽ biết tay ta.
Ki-ma-kô nhìn Ma-xi-mô-vích mỉm cười, chiếc xe đen sì chạy ra phi trường quân sự Mạc tư Khoa....