Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 9
Đ
ến khi buổi họp đã sắp kết thúc, James cảm thấy muốn nhảy ra khỏi cửa sổ thư viện và chạy xuống đường, gào thét. Anh là một tên ngốc không bao giờ có khả năng quản lý điền trang vì không thể suy nghĩ hay bàn luận về số má. Khi Reede tiếp tục trao đổi, cả cơ thể anh căng lên với ước muốn thoát khỏi thư viện. Vậy nên chính Daisy - Daisy, người anh đã phản bội - dành hai tiếng đồng hồ để xem xét các số liệu, nảy ra hết ý tưởng này đến ý tưởng khác để khắc phục tình hình tài chính của họ. Sau đó anh cũng đã ngồi lại xuống bàn, nhưng những con số cứ trôi tuột đi như khi anh đi lại trong phòng.
Không phải anh không thể tính toán hay làm kế toán, anh đã học cả hai môn đó ở trường. Nhưng sự tập trung của anh luôn bị xao nhoãng khi đối diện với những phép tính ấy, và anh không nghĩ đến việc bán ngựa lấy tiền mà nghĩ xem định sửa chuồng ngựa như thế nào. Daisy và ông Reede trò chuyện về số cỏ khô ở cánh đồng phía nam so với phía tây, số lượng chênh lệch có liên quan tới dòng chảy của suối, còn anh chỉ đóng góp được mỗi một bình luận là cắt đồng cỏ phía tây rất khó vì nó nằm trên dốc. Anh biết điều đó chỉ vì đã làm việc cùng công nhân điền trang vào mùa hè năm ngoái, mê mẩn việc tiếp thu kiến thức một cách đơn giản, cúi xuống để cắt cỏ, dành một ngày lao động thể chất, hay đến cơ bắp đau đớn khi ngủ cũng làm anh vui sướng.
Sự thật là anh chỉ là một thằng ngốc chỉ giỏi cắt cỏ, bởi vì nếu anh không được ra ngoài trời và làm lụng mỗi ngày thì anh không thể kiểm soát tính khí chết tiệt của mình. Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu có ngày gây hại cho người nhà bằng những bức tượng sứ biết bay. Kể cả vậy, anh vẫn có thể sống với sự kém cỏi của mình. Sau rốt thì, Daisy - Theo - đã trêu chọc anh về điều đó nhiều năm rồi, và vẻ thích thú hồ hởi của cô luôn làm dịu đi sự thật rằng anh thà treo cổ còn hơn dự một buổi opera.
Lần duy nhất anh ngồi im để nghe đọc sách (chưa nói đến việc tự mình đọc sách) là lần anh bị viêm mắt, khi bác sĩ nhốt anh trong phòng tối, dọa anh sẽ bị mù. Khi ấy, anh ngờ rằng mình vẫn sẽ chạy nhảy và kệ xác thị lực của bản thân nếu Daisy không chọc anh cười, dỗ dành anh, và cho anh ăn. Khi Daisy đọc Shakespeare cho anh, anh mê mẩn. Khi anh cố tự đọc nó, từ ngữ cứ nhảy múa loạn trên trang giấy và tâm trí anh lang thang tới những chủ đề khác. Cuối cùng thì việc ghi số, bàn luận, và lên kế hoạch cũng xong và Daisy chào tạm biệt ông Reede với phong thái xinh đẹp nhất có thể, James u ám đứng cạnh cô ở cửa. Rồi cô kéo anh vào thư viện.
“Sao?” anh hỏi thẳng thừng, “Anh phải cưỡi ngựa, Daisy. Lúc trước anh chưa có thời gian và đầu anh đau như búa bổ.” Anh vẫn chưa thể tin mình đã có vợ. Chưa nói đến người vợ đó là Daisy. Daisy của anh. Anh lướt một ngón tay lên mặt cô. “Em có khung xương đẹp nhất trong những người phụ nữ mà anh từng nhìn thấy. Như một công chúa Nga, anh nghĩ vậy.” Cô thích điều đó, anh có thể đọc được cảm xúc ấy trong mắt cô. “Hôn em đi!” cô nói, “Nụ hôn kiểu đó.”
Anh hôn cô. Điều chết tiệt là James đã phát hiện ra tất cả những gì anh đã nói trước Hoàng tử xứ Wales buổi tối tháng ba ấy thật sự là những gì anh nghĩ. Daisy là của anh, anh muốn sở hữu cô, anh muốn cô hơn bất kỳ điều gì hay bất kỳ ai trên thế giới này.
Nhưng giờ giữa họ sẽ chẳng bao giờ thuần khiết hay chân thành được nữa. Vậy nên anh hôn cô bằng cả sự khao khát lẫn tuyệt vọng. Rồi cảm giác có thể nếm sự đau khổ của chính mình khiến anh lùi ra và nói gì đó về chứng đau đầu. Sau khi cưỡi ngựa quá nhanh… chứng đau đầu biến mất, chỉ còn lại đau tim… Anh đã ăn trưa trong câu lạc bộ rồi mới về nhà. Nhưng thay vì đi vào thư viện, anh nằm phịch xuống giường, nhìn lên màn trướng, chẳng thể suy nghĩ được gì, di chuyển, hay ngủ.
Người hầu riêng của anh - Bairley - xuất hiện vài tiếng sau và hỏi về bữa tối. Rõ ràng là phu nhân đã tới chỗ người may đồ và chưa trở lại. “Để sau,” James nói chán nản. Anh đang bị giằng xé bởi cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng, nó giết chết mọi cảm giác. Hơn tất cả, anh muốn nện cha anh vào tường và tống một cú vào quai hàm của ông vì đã hủy hoại cuộc hôn nhân của anh, hủy hoại tình yêu anh dành cho Daisy, tương lai của anh. Cả cơ thể anh rung lên với cảm giác căm ghét người đàn ông đã sống ích kỷ và hủy hoại đời họ một cách bất cẩn.
Một lúc sau, người hầu của anh khẽ gõ cửa và vào lại phòng. James ngồi dậy. “Đến lúc mặc đồ để ăn tối rồi nhỉ.”
“Vâng, thưa ngài. Tôi đã chuẩn bị bồn tắm cho ngài. Nhưng ông Cramble nghĩ ngài nên biết…” Bairley dợm nói rồi dường như bị mất giọng. “Có vấn đề gì vậy?” James hỏi, “Cha ta từ đường đua về nhà rồi à?”
“Không, thưa ngài. Là các tờ báo.” “Chúng làm sao.”
“Buổi sáng ông Cramble đã bảo phu nhân rằng đa số báo chưa được chuyển đến, dù ông ấy đã mang nó vào thư viện cho ngài đọc.” “Phải rồi. Ta chưa sờ tới chúng. Vì sao Cramble lại nói thế với vợ ta chứ?”
“Bởi vì chúng viết về đám cưới của ngài, hay phải nói là về Phu nhân Islay. Ông ấy định cho ngài xem chúng ngay khi có cơ hội.” James lắc đầu. “Báo chí viết gì về vợ ta chứ? Sao họ lại quan tâm đến đám cưới của chúng ta?”
“Nó là đám cưới lớn nhất mùa vũ hội này,” Bairley nói một cách trách móc. “Việc trang hoàng tiệc cưới rất đáng tán dương. Cỗ xe phủ vàng và người hầu mặc đồ vàng được ngưỡng mộ rộng rãi.” “Ta cảm thấy như đang nhổ răng vậy, Bairley,” James nói, cởi áo gi lê ra. “Anh đã chọn được gì cho ta mặc vào buổi tối chưa?”
“Ông Cramble nghĩ sẽ đưa thức ăn lên phòng phu nhân,” Bairley nói, hơi lắp bắp. “Và ngài có thể ăn với phu nhân ở đó, kiểu riêng tư. Khi ngài muốn ăn.” Tiếng Anh của người hầu của James nói chung là tốt hơn James, nên cách nói thông tục “kiểu riêng tư” là dấu hiệu cho thấy có chuyện gì đó thật sự không ổn. Cảm giác giận dữ do sợ hãi tràn khắp người James. “Anh đang định nói cái quái gì nào, Bairley?” anh hỏi gay gắt.
“Các tờ báo đều gọi phu nhân là ‘Nữ công tước xấu xí’,” anh ta đáp một cách khốn khổ. “Gì cơ?”
“’Nữ công tước xấu xí’, cách chơi chữ từ truyện cổ tích ‘Vịt con xấu xí’. Thưa ngài, xin hạ giọng xuống. Phu nhân ở ngay phòng bên cạnh. Người đã về phòng ngay sau khi từ tiệm may về.” “Khi anh nói ‘báo chí’ thì chính xác anh nói đến tờ báo nào?” James cởi áo và quăng nó lên giường. Daisy chắc đau khổ lắm. Anh sẽ tự tay giết chết phóng viên. Tất cả là những lời nói dối đáng nguyền rủa. Anh sẽ đóng cửa tờ báo đó ngay sáng mai. Anh thấy các ngón tay mình run lên vì phẫn nộ.
“Tất cả các tờ báo hàng ngày,” Bairley đáp, “Tất cả trừ tờ Morning Chronicle, nó nói phu nhân có nét mặt của nhà vua.” “Thế thì được,” James nói, quyết định tha cho tờ Morning Chronicle. Anh cởi quần và một chiếc khuy bay xuống sàn.
Bairley vội vã đuổi theo nó. “Ta muốn tất cả các tờ báo đó rút lại lời nói và xin lỗi vào sáng mai,” James nói qua quai hàm nghiến chặt, “hoặc ta sẽ tự mình đốt trụi toà nhà của họ. Công tước có quyền lực nhất định và ta sẽ dùng tất cả để hủy diệt họ.”
“Vâng, thưa ngài,” người hầu của anh nói, đã tìm được khuy quần. Anh ta lấy quần áo buổi tối ra khỏi tủ và cẩn thận đặt nó lên giường. “Không may là cô hầu của phu nhân báo lại rằng phu nhân đã thấy các tờ báo khi tới tiệm may hôm nay. Không chỉ có các tờ báo mà trên cửa sổ tiệm văn phòng phẩm cũng in điều đó. Họ đã làm việc đó qua đêm do ai cũng phấn khích về đám cưới.” “Ồ, vì…” James ngừng nói. “Phu nhân Islay đã ra ngoài và thấy chúng, và giờ cô ấy ở… đâu?”
“Phòng bên cạnh,” Bairley đáp, “Phu nhân đã về thẳng phòng, mặt trắng bệch, đó là những gì ông Cramble nói.” “Mẹ cô ấy đâu?”
“Bà Saxby đã đến Scotland sáng sớm nay, trước khi báo được chuyển đến.” James quăng quần lên giường. “Ta sẽ tắm nhanh rồi tới thăm vợ mình. Bảo Cramble rằng ta không muốn bất kỳ ai xen ngang cho tới khi ta rung chuông. Kể cả cô hầu của phu nhân cũng không,” anh nói với Bairley qua vai. Năm phút sau anh mặc áo ngủ vào và hướng tới cửa phòng Daisy.