Số lần đọc/download: 1029 / 10
Cập nhật: 2015-10-23 10:46:32 +0700
Chương 9
Đ
ang ngồi học, Ngân Hằng bị gọi lên văn phòng, cô hơi khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô vừa bước chân vào phòng thì thấy cô giáo và một phụ nữ khá đẹp, ăn bận sang trọng đang ngồi trò chuyện. Thấy cô vào, họ ngừng trò chuyện và nhìn cô. Người phụ nữ đó nhìn cô từ đầu đến chân thầm đánh giá khiến Ngân hằng thấy ái ngại vô cùng.
Cô cúi đầu né tránh cái nhìn đó.
– Ngân hằng, đây là mẹ Lâm Phong – Cô giáo chủ nhiệm bèn giới thiệu.
Nghe nói mẹ Lâm Phong, Ngân Hằng thấy giật mình, sự việc hôm qua xảy ra ầm ỉ khiến cả lớp một phen ồn ào huyên náo. NHưng không hiểu tại sao lại kêu cô lên đây có một mình, chẳng lẽ quy đổ trách nhiệm lên người cô hay sao. Ngân hằng bất giác rùng mình.
– Đừng căn thẳng, bọn cô gọi cháu lên đây không có ý gì đâu – Bà Ngọc Lan thấy phản ứng e sợ của cô gái nhỏ trước mặt mình thì trấn an.
Sau đó họ mới nói rõ cho cô nghe ý định của mình, Ngân Hằng nghe xong bèn từ chối:
– Xin lỗi bác, cháu không thể nhận lời ạ.
– Tại sao? – Bà Ngọc Lan ngẩn đầu nhìn Ngân hằng hỏi.
– Cháu nghĩ mình không đủ năng lực hướng dẫn bạn ấy đâu ạ, xin bác hãy nhờ người khác đi ạ. Cháu xin phép – Ngân Hằng dứt khoát từ chối rồi toan đứng dậy bỏ đi.
– Nghe nói cháu đang xin học bổng của trường đúng không? – Bà Ngọc Lan nheo nheo mắt cười hỏi.
Ngân Hằng bèn đứng khựng lại.
– Nè, hai ông đi mua nước đi – Bảo Trâm nhìn Bảo Duy hất mặt ra lệnh.
– Bộ bà cùi à, không có tay chân hay sao mà sai tụi tui – Bảo Duy không vừa hất mặt đáp lại.
Bảo Trâm trợn mắt nhìn hai tên này, hôm nay tự nhiên sao lại trở tính như vậy chứ.
Hôm kia hai tên này còn chạy đến năn nỉ ỉ ôi, giải thích một hơi, một hồi nhờ nhóm của họ nói với Ngân Hằng giùm một tiếng, để Ngân hằng không giận Lâm Phong nữa. Còn trực tiếp thừa nhận là bản thân đã xúi giục Lâm Phong lừa gạt chứ đó hoàn toàn không phải ý của Lâm Phong.
Để nhóm mấy cô nàng này chịu giúp đỡ, bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành chân sai vặt cho mấy cô nàng này, còn ngồi nghe mấy cô mắng nhiếc vì đã làm Ngân hằng tức giận. Không ngờ mới sai bảo được có một ngày thì bọn họ đã trở mặt nhanh như vậy.
– Ông nói gì – Bảo Trâm tức giận hét lên – Ông nói ai cùi hả, là tên khốn nào tình nguyện để tụi tui sai bảo giờ dám nói vậy.
– Xí, tui mà biết trước sự việc như vậy, tui cũng không thèm nhờ mấy bà – Bảo Duy gườm mắt nhìn Ngân Hằng đầy tức giận.
Hôm qua không thấy Lâm Phong vào lớp, mặc dù trước đó có thấy cậu ấy trước cổng trường nên cả hai lo lắng gọi điện thoại. Nào ngờ thấy giọng Lâm Phong có vẻ khác thường bèn rũ nhau đến nhà Lâm Phong ép cậu ấy khai ra có chuyện gì? Cuối cùng Lâm Phong đã kể ra mọi chuyện, hôm nay tận mắt thấy Ngân Hằng và Minh Nhật cùng nhau đến trường trong lòng cả hai thấy bất bình giùm cho bạn thân.
Cho nên đối với đám con gái hách dịch này, càng không thuận mắt chút nào. Hôm qua đã làm culi không công cho mấy nhỏ, hôm nay quyết phải đòi nợ lại.
– Này, bộ ông nghĩ tụi tui rảnh lắm hay sao mà phải đi làm thuyết khách cho mấy ông chứ. Có ngon thì đi nói với Ngân Hằng đi – Hà Nhi đập tay xuống bàn tức giận đáp.
– Tụi tui không cần, ai giận thì kệ họ, không cần giải thích thêm nữa cho cho mệt thân – Sơn Hải bĩu môi đáp.
– Mấy ông nhớ nha, mai mốt đừng có chạy đến năn nỉ tụi tui nha – Nhật Tân thấy bộ mặt đáng ghét của hai tên này thì không nhịn được nói.
– Cứ yên tâm, tụi tui chẳng thèm nhờ đến tụi bà tám các bà nữa – Bảo Duy ưỡng ngực bảo đảm.
– Haiz, dù sao đi nữa, tụi này cũng tự nhiên có culi được một ngày, nghĩ đến thật là sảng khoái quá đi mất..haha…- Bảo trâm khoanh tay cố tình nhìn Bảo Duy và Sơn Hải cười châm chọc.
– Đúng vậy đó, nghĩ tới mà thấy vui vẻ quá đi mất – Xuân Phương hùa theo.
Nói xong cả đám con gái cười rộ lên khiến Sơn hải và Bảo Duy thấy tức muốn ghẹn họng. Hai tên bàn nhau phải trị cho đám con gái này một trận mới được.
Nói là làm, cả hai cố tình ra vườn tìm mấy con sâu bỏ vào trong hộp bút của đám con gái, Bảo Trâm là người ngồi trước bàn của họ, lợi dụng lúc Bảo Trâm chú ý nghe giảng, Sơn Hải trông chừng cô giáo, Sơn Hải chui dưới gầm bàn, cậu lén kéo vạt áo dài sau của Bảo Trâm, sau đó cột vào ghế ngồi.
Bào Trâm không hề biết mưu mô của Sơn Hải và Bảo Duy vẫn ngồi ghi chép bài vở cẩn thận. Chỉ thỉnh thoảng thấy bực mình khi hai cái tên ngồi sau lưng cứ cười khúc khích ngh chói tai phát bực. Cô thỉnh thoảng quay đầu chau mày nhìn hai tên này.
Cả hai thấy Bảo Trâm quay đầu nhìn thì im lặng vờ như chăm chú lắng nghe.
Sau khi cô giáo kết thúc bài giảng, cả lớp chào cô bình thường, Nhật Tân mới thu dọn sách vở bút viết lại cho gọn gàng, khi bỏ viết vào hộp bút, cô thấy một cái gì đó chuyển động trong hộp bút của mình. Hoảng hồn nhìn kỹ lãi thì thấy nguyên một con vật màu đen thui, mình đầy lông lá đáng sợ đang thò đầu ra khỏi hộp bút.
Toàn thân Nhật Tân thấy ớn lạnh một phen, cô run rẩy và sợ hãi hét lên một tiếng kinh thiên động địa:
– Á….Sâu…..
Sau cú hét đó là cô hất luôn cái hộp bút trong tay mình đi, con sâu và hộp bút liền bay vào không trung rồi rơi xuống, sâu đi đường sâu, bút đi đường bút.
Đám con gái nghe sâu cũng hoảng sợ nhìn về hướng Nhật Tân, và chứng kiến một màn bút công sâu bay. Và con sâu đáp ngay xuống mặt bàn của Bảo Trâm.
Bảo Trâm không phải kẻ nhút nhát rụt rè gì, cũng không hẳn là sợ sâu, nhưng con sâu bất ngờ bay tới phía cô và rơi ngay bên cạnh bàn tay đặt trên bàn của cô khie1n cô nhất thời kinh hãi cũng hét lên một tiếng:
– Á……….
Sau đó cô nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình tránh xa con sâu kia ra. Có một điều cô không hề biết rằng đuôi áo dài của mình đã bị cột vào chân ghế, cho nên khi cú nhảy vừa mạnh, vừa nhanh lại bất ngờ đã làm cho hàng nút áo dài vốn dùng nút kẹp đơn giản tạo ra một chuỗi âm thanh.
– Phựt ….phựt ….phựt ….
Vạt trước áo dài vì không còn gì kiềm giữ nhanh chóng rớt xuống, mất khả năng che chắn thân thể. Toàn bộ phần trên của Bảo Trâm lộ ra qua chiếc áo lá mỏng manh có thể xuyên suốt thấy bộ ngực đầy đặn của cô được chiếc áo lót màu trắng che chắn.
Bọn con gái xanh mặt sợ hãi nhìn gương mặt hoảng hốt và xấu hổ của Bảo Trâm. Bọn con trai có người ngại ngùng không dám nhìn, có kẻ thì thích chí trố mắt dòm trêu ghẹo.
Cả nhóm con gái vội vã lao đến giúp bạn mình, mắt Bảo Trâm đã bắt đầu đông nước. Cô khóc không thành tiếng.
Ngân Hằng thấy vậy cũng vội đứng dậy giúp Bảo Trâm.
Sơn Hải và Bảo Duy khi nghe tiếng hét của Nhật Tân thì khoái trá cười lớn, nhưng nụ cười của cả hai tắt ngay khi nhìn thấy áo của Bảo Trâm rơi xuống. Họ không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra thế này.
Bảo Trâm bật khóc nức nở vì sự xấu hổ này, mặc kệ chiếc áo dài vừa được tụi bạn tháo khỏi ghế vẫn chưa cài xong nút, cô một tay bưng mặt khóc, một tay ôm lấy thân áo lao ra khỏi lớp.
Xuân Phương, Hà Nhi, Nhật Tân…..trừng mắt nhìn hai tên thủ phạm nói:
– Giờ chắc hai người vui lắm chứ gì?
Nói xong cả nhóm vôi đuổi theo Bảo Trâm, để lại Sơn Hải và Bảo Duy với gương mặt tái xanh. Ngân Hằng cảm thấy rất tức giận, cô nhìn Sơn Hải và Bảo Duy mắng:
– Mình thật không biết hai bạn và Lâm Phong là loại người gì nữa. Hết bày chuyện nói dối rồi tới bày chuey65n phá rối mọi người như vậy. Chẳng lẽ thế giới này mắc nợ ba người các cậu hay sao mà các cậu nhất định phải khiến mọi người đau khổ mới thấy vui.
Sơn Hải và Bảo Duy nghe Ngân Hằng mắng chỉ có thể cúi đầu ân hận.
Lâm Phong cuối cùng cũng chịu quay trở lại lớp học, vẻ mặt cậu lạnh như tiền, không còn hay cười hay nói như trước nữa, vào lớp là ngồi im như thóc, nằm cúi mặt dưới bàn, ai nói gì cũng không đáp. Thậm chí khi thầy cô giáo bước vào lớp cũng không buồn đứng dậy, cậu giống như con ngựa non nổi loạn không hề có dây cương kiềm giữ.
Mà thầy cô giáo cũng không dám than phiền trách cứ gì cậu nữa lời khi mà ba Lâm Phong đã đề xuất tài trợ cho trường rất nhiều khoản chi phí lớn. Họ đành mặc kệ cậu như vậy.
Ngân Hằng thật sự cũng chẳng muốn liên quan gì đến cậu chút nào, nhưng nhìn Lâm Phong như vậy, không biết trong lòng tại sao lại có chút đau buồn.
Trước đây, tuy rằng không nhiều nhưng Lâm Phong vẫn thường chạy đến nói dăm ba câu vu vơ gì đó trước mặt cô, thường thì cô chẳng thèm bận tâm đến những lời cậu nói. Hay nghe tiếng cậu cười nói đùa giỡn ầm ỉ với Sơn Hải và Bảo Duy. Nhưng bây giờ cả Sơn Hải và Bảo Duy cũng trở nên im lặng, từ sau sự việc của Bảo Trâm, hai tên này bị bọn con gái tẩy chay, cũng im lặng đón nhận mấy cái liếc xéo của bọn con gái.
Nhưng khi cả ba cùng đồng loạt im lặng thì lớp học bỗng trở nên trầm lặng rất khó chịu. Ba người họ lâu lâu trêu chọc thầy cô vài ba câu hay phát biểu một cách ngớ ngẩn gì đó khiến cả lớp một phen cười bò, cả người hưng phấn với tiết học hơn. Nhưng bây giờ không còn những trò phá phách của họ nên buồn bã hẳn.
Ngân Hằng vừa rửa mặt xong thì thấy Lâm Phong cũng đang đi về phía mình, không hiểu sao cô lại mong đợi một điều gì đó, một ánh mắt hay một nụ cười gì đó nhìn về phía cô.
Nhưng Lâm Phong không có một chút nào nhìn cô, lạnh lùng bước qua cô mang theo một cơn lạnh lẽo thổi vào lòng cô. Ngân Hằng quay người muốn nói gì đó với Lâm Phong thì Minh Nhật đã lên tiếng gọi cô.
– Chuyện gì vậy – Ngân hằng miễn cưỡng quay đầu lại hỏi.
– Không có gì, chỉ muốn nói với bạn hôm nay mình đi siêu thị, bạn có muốn đi cùng không?
– Đi chứ, mình cũng muốn mua vài thứ cho bé Bảo – Ngân Hằng gật đầu đồng ý.
– Vậy tụi mình bàn xem nên mua gì đi – Minh Nhật bèn đề nghị.
Vậy là cả hai người cùng rảo bước chân về lớp, Lâm Phong quay đầu nhìn theo bóng Ngân Hằng, cõi lòng buồn tan tác.
Lại một ngày thứ hai đầu tuần nữa, lại tiếp tục phải mặc áo dài, hễ cứ mặc áo dài là nhớ đến tình trạng bị bứt nút lần trước khiến Bảo Trâm không khỏi tức giận, cô ghiến răng ghiến lợi hận cái tên Bảo Duy, kẻ đã cột đuôi áo của cô vào ghế. Cô thề nhất định phải trả thù cái tên khốn này.
Chính vì sự tức giận mà cô lơ đãng đặt đuôi áo dài phía sau lên ghế và ngồi lên, cô cứ thế thong thả chạy đến trường, nào ngờ vì lúc nãy cô không đặt ngay ngắn, vạt áo dài rơi xuống quấn vào xe đang lăn bánh.
– Phựt ….phựt …phựt ….
Lại lần nữa chiếc áo dài cô mặc bị bung ra, mặt Bảo Trâm biến sắc. Cô hoảng hốt dừng xe lại, đang lính quýnh chưa biết thế nào, khi áo dài của cô quấn vào xe.
Dòng xe tấp nập vẫn chạy vù vù ngang qua cô, nhưng cảnh áo cô bị lộ ra cũng bị nhìn thấy rất rõ.
Ngay lúc đó có một bóng dáng cao lớn dựng xe chỗ cô đứng, xoay lưng lại phía cô, phanh rộng chiếc áo khoát mình đang mặt ra che chắn cho cô.
Bảo Trâm thấy được che, nên bắt đầu bình tĩnh lại, run run đưa tay cài lại nút áo mình đoàn hoàn lại. Mặc xong cô cúi người loay hoay tháo chiếc áo dài đang vướn vào xe thì người đó đã thay cô ngồi xuống tháo ra.
Bảo Trâm rất cảm kích nhìn người đó, cậu đội chiếc nón kết màu xanh, mặc áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo khoát, quần tây xanh, đi giày thể thao. Cô đoán chắc người này vẫn còn là học sinh, và cũng học cùng trường với cô, vì con đường này chỉ dẫn đến một trường duy nhất là trường cô mà thôi.
Khi chiếc áo được tháo ra, Bảo trâm nhìn người đó khẽ nói:
– Cám ơn.
Người đó có chút e dè ngẩng đầu nhìn lên. Vừa thấy mặt người đó, mặt Bảo Trâm tối sầm lại, người đó chẳng phải ai khác mà chính là Bảo Duy.
Không nói không rằng, Bảo trâm đẩy xe định bỏ đi, thì phát hiện chiếc xe đã bị xút dây sênh, cô bậm môi ngồi xuống cố gắng tìm cách gắn lại sợ dây sênh đó. Dây sênh dính đầy dầu nhớt, cô phải nhặt hòn đá bên đường để trợ giúp. Nhưng quả thật là không dễ dàng gì, sợi dây mãi không gắn được, mà Bảo Duy vẫn đứng đó nhìn.
– Để mình giúp bạn.
– Không cần – Bảo Trâm gắt lên từ chối.
Bảo Trâm bực tức đứng lên đá chiếc xe một cái rồi bước tới chiếc cặp của mình, rút ra cái bịch khăn giấy, định dùng nó để gắn sợi dây lại thì thấy Bảo Duy đã ngồi xuống hì hục gắn lại sợi dây cho cô bằng tay trần, tay cậu chẳng mấy chốc dính đầy nhớt.
Thật nhanh chóng, Bảo Duy đứng lên, nhấc đích xe lên xoay bàn đạm một vòng, chiếc xe chạy một cách nhanh chóng không có gì ngăn cản, Bảo Duy để xe xuống nhoẻn miệng cười hài lòng nói:
– Xong rồi.
Nhưng khi nhìn Bảo Trâm cậu lại ái ngại đứng im. Bảo Trâm chìa tờ khăn giấy đến trước mặt Bảo Duy, cậu e dè cầm lấy môi mấp mấy nhìn cô muốn nói gì đó nhưng rồi không nói. Bảo Trâm cũng không nói gì, cô hất chống xe lên, sữa lại vạt áo dài cẩn thận rồi ngồi lên chuẩn bị chạy đi. Bảo Duy ở phía sau thấy cô chuẩn bị đi thì hơi lúng túng cuối cùng cũng lên tiếng:
– Xin lỗi, mình thật sự không cố ý.
Bảo Trâm quay đầu nhìn Bảo Duy, không còn ánh mắt oán ghét hay thờ ơ nữa, ánh mắt của cô có chút phức tạp, nó chứa một sự phân vân. Nhưng rồi cô không nói gì lên xe đạp đi.
Bảo Duy liền lên xe chạy đuổi theo, khi cậu chạy đến gần Bảo Trâm cậu liền nói ngay:
– Mình xin lỗi. Mình thật sứ không cố ý làm như vậy đâu. Mình chỉ định đùa giỡn một chút thôi, mình không ngờ sự việc lại như thế. Bạn tha lỗi cho mình được không?
– Chuyện xảy ra một tuần rồi, bây giờ bạn mới xin lỗi là sao – Bảo Trâm nói giọng hờn trách, nhưng trong giọng nói không còn gắt gao nữa.
– Mình muốn xin lỗi bạn lâu rồi, nhưng mà nhưng mà …- Bảo Duy ấp úng – Mình không tìm được cơ hội, với lại mình cũng không can đảm đứng trước mặt bạn cho nên….mình đã đứng chờ bạn mấy ngày nay, lần nào cũng đi theo sau lưng bạn, muốn nói lời xin lỗi nhưng mình lại không dám. Bạn …bạn…tha lỗi cho mình nha
Nhìn vẻ mặt ăn năn của Bảo Duy, bộ dạng lúng túng, một tay đưa lên gãi gãi đầu thật thà nói, Bảo Trâm không khỏi buồn cười, cô bật cười lớn.
– Bạn cười rồi, bạn cười rồi vậy có nghĩa là bạn tha lỗi cho mình – Bảo Duy vui mừng reo lên.
Bảo Trâm lập tức nghiêm sắc mặt lại, cố giả vờ bình thản nói:
– Ai nói mình cười là chịu tha lỗi cho bạn chứ
– Vậy phải làm sao bạn mới chịu tha lỗi cho mình – Mặt Bảo Duy xụ xuống đầy buồn bã hỏi.
– Muốn mình tha lỗi sao? – Bảo Trâm cười cười hỏi.
Bảo Duy liền gật gật đầu.
– Nếu sau này mình nói gì bạn cũng nghe theo, mình sẽ miễn cưỡng tha lỗi cho bạn.
Bảo Trâm chỉ cố tình trêu ghẹo vậy thôi, không ngờ Bảo Duy lại nhận lời ngay không do dự.
– Lâm Phong, chỉ còn một mình bạn là vẫn chưa nộp bài tập, bạn mau ngồi làm rồi nộp vở cho mình – Thầy giá Hóa giao nhiệm vụ cho Ngân hằng thu tất cả vở bài tập của mọi người lên cho thầy kiểm tra. Ngân Hằng phải chặn đường Lâm Phong lại yêu cầu.
– Không thích – Lâm Phong đáp cộc lộc.
– Bạn có nghĩ đến tương lai của mình hay không hả? Mình biết gia đình bạn rất giàu có nhưng mà con người không thể cứ ngồi không ăn mãi được, cho dù có núi vàng núi bạc đi chăng nữa rồi có ngày nó cũng sẽ bị cạn sạch mà thôi. Nếu bạn chịu chú tâm học thì bạn có thể làm chủ được cuộc sống của mình – Ngân Hằng tức giận trước thái độ bất cần của Lâm Phong bèn mắng.
– Tương lai của mình có liên quan gì đến bạn chứ? Bạn nên đi chăm lo cho tương lai của anh chàng Minh Nhật của bạn đi thì hơn. Đừng ở đây dạy đời mình – Lâm phong cũng hằn học đáp lại.
Ngân Hằng không ngờ Lâm Phong lại nói thế, cô uất nghẹn bèn hét lên:
– Bạn nói bạn thích mình. Vậy để mình nói cho bạn biết, người con trai mà mình cần, người con trai mà mình muốn ở bên cạnh phải là người biết lo lắng cho cuộc sống, biết hoạch định tương lai. Mình cần một người yêu biết suy nghĩ, chín chắn, cần một người chồng biết chăm lo cho mình. Còn bạn thì sao, bạn chỉ biết ăn chơi, không biết nghĩ cho cuộc sống sau này, bạn là một người buông thả bản thân. Bạn bảo làm sao mình có thể thích bạn được chứ. Mình Nhật so với bạn tốt hơn gấp trăm lần. Bạn cứ tiếp tục buông thả bản thân đi, mình sẽ khinh rẽ bạn mãi mãi.
Nói rồi cô giận dữ bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại. Lâm Phong tức giận đấm mạnh vào bức tường trước mặt.
Lâm Phong hầm hầm trở về nhà, cậu đóng sầm cửa lại đầy tức giận khiến cho ba mẹ và chị gái cậu đều giật mình. Bà Ngọc Lan nhìn đứa con trai bèn trách:
– Con thật là, càng lớn thì càng hư quá đi. Mẹ thật là hết thuốc chữa với con, học hành cũng không chịu học, làm người đoàng hòang cũng không làm.
– Con là như vậy đó, mẹ mặc kệ con đi – Lâm Phong phẫn nộ nói.
– Co dám hỗn với mẹ như vậy sao – Ba Lâm Phong tức giận đập bàn mắng.
Lâm Phong biết lỗi cúi đầu im lặng, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại nổi giận đến như thế.
– Con xin lỗi – Cuối cùng cậu nhìn mẹ lí nhí nói.
– Được rồi,bỏ đi, con ngồi xuống đi mẹ có chuyện muốn nói với con – Bà Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói.
Lâm Phong miễn cưỡng ngồi xuống.
– Cô giáo của con thông báo với mẹ là con sắp thi học kì 2 rồi, nhưng thành tích học của con càng ngày càng kém. Cho nên ba mẹ quyết định mời gia sự về dạy cho con.
Nghe mẹ nói, Lâm Phong đứng bật dậy đáp:
– Tương lai của con ra sao thì cũng kệ con, con không cần ba mẹ phải quyết định giùm con. Ba mẹ có mướn 100 gia sư đi chăng nữa thì con cũng sẽ không học đâu.
Nói xong thì cậu vùng vằng bỏ đi lên lầu. Ba cậu muốn giữ cậu lại để trách mắng, nhưng mẹ cậu đã ngăn lại.
Theo bà, cậu đang ở giai đoạn trưởng thành, mà giai đoạn này tâm lí thường bất ổn, không thể dùng hình phạt nghiêm khắc để dạy được, vì càng cương thì sẽ càng bị chống đối. Cho nên bà muốn dùng cách nhẹ nhàng khuyên bảo con trai. Nhưng hiện tại đành chấp nhận tính khí này của cậu mà thôi.
Ba mẹ Lâm Phong nhìn theo cậu con trai duy nhất mà thở dài. Chị Lâm Tịnh cũng nhún vai bất lực trước ba mẹ rồi cũng đi lên lầu.
– Cốc…cốc…cốc…
Lâm tịnh xoay nấm cửa bước vào phòng Lâm Phong, nhìn thấy em trai đang nằm dài trên giường, tay gác lên trán như đang trầm tư suy nghĩ. Cô nhẹ nhàng bước xuống nằm bên cạnh, rồi nghiêng người đối mặt với Lâm Phong hỏi:
– Dạo này có chuyện gì sao? Có phải là cải nhau với cô bé lần trước không? Kể chị nghe đi, chị chỉ em cách dỗ ngọt cô ấy.
– Em không cần, ai thèm đi dỗ ngọt bạn ấy – Lâm Phong hờn dỗi đáp.
– Ây da, em trai chị ơi, không thèm dỗ ngọt người ta nên đành nằm ở đây than ngắn thở dài à – Lâm Tịnh phì cười trêu ghẹo.
– Em muốn được yên tĩnh, chị ra ngoài đi – Lâm Phong giận dỗi xua đuổi.
– Thôi được rồi, em cứ ở đây mà gác tay lên trán nhớ nhung người ta đi, chị về phòng đây. Nếu muốn dỗ ngọt lại người ta thì qua tìm chị. Haha – Lâm Tịnh ngồi bật dậy cười trêu.
Khi đi đền gần cửa, cô quay đầu nói:
– Chị nghe ba mẹ nói, gia sư lần này của em là cô bé đó. Đáng tiếc, em từ chối rồi.
Lâm Phong xoay người lấy gối đè lên đầu không thèm nghe chị gái nói nữa. Lâm tịnh thấy vậy không miễn cưỡi nữa đi ra ngoài.
Lâm Phong thở dài, nhớ lại mấy lời của Ngân Hằng: “Minh Nhật so với bạn tốt hơn gấp trăm lần”, càng nghĩ cậu càng thấy tức, bật ngồi dậy quăng mạnh cái gối trong tay vào tường, thở hồng hộc.
Ngay lúc đó, bảo Duy gọi điệnt hoại cho cậu, Lâm Phong hờ hững bóc máy:
– Chuyện gì?
– Này, mình vừa nhận được một tin tình báo ….
Lâm Phong vừa nghe xong nét mặt thay đổi, cậu bật dậy tung cửa chạy xuống phòng khách hét lên:
– Ba mẹ …con muốn học với gia sư mà ba mẹ mời ….