Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 10
J
ane rên lên một tiếng khi cô nhỏm dậy để tắt máy tính, sau đó cởi quần áo chuẩn bị lên giường đi ngủ. Trong ba ngày vừa qua, cô đã dành các buổi sáng giúp Annie làm vườn, và mỗi cơ bắp của cô đều đau nhức.
Cô cười khi gấp gọn quần jean lại và tống chúng vào tủ quần áo, sau đó kéo chiếc áo ngủ của cô ra. Thông thường, cô thường hay xù lông lên với những kẻ độc tài ở quanh, nhưng cô thích cái cách Annie chỉ huy cô vòng vòng.
Annie cũng chỉ huy Cal nữa. Sáng Thứ tư anh khăng khăng lái xe đưa Jane đến Heartache Moutain. Khi họ đến đó, Jane chỉ vào mấy bậc cửa trước và đề nghị anh dừng việc thuê người khác làm những việc anh nên tự mình làm. Anh bắt tay vào công việc với rất nhiều tiếng càu nhàu, nhưng không lâu trước khi cô nghe thấy anh huýt sáo. Anh đã làm rất tốt với mấy cái bậc cửa, và sau đó sửa thêm một số thứ khác cần sửa chữa nữa. Hôm nay anh đã mua một vài gallon sơn tại cửa hàng đồ gia dụng và bắt đầu cào lớp sơn bám bên ngoài của ngôi nhà.
Cô trượt vào một chiếc áo ngủ màu xám tay ngắn một miếng đính hình Goofy trên túi áo. Tối mai cô sẽ ăn tối cùng với cha mẹ Cal. Anh đã không nhắc nhở gì đến lời hứa của cô về việc giữ khoảng cách với họ, nhưng cô biết anh không quên.
Mặc dù cô mệt mỏi, nhưng mới chỉ có 11 giờ, và cô cảm thấy quá bồn chồn để có thể ngủ được. Cô bắt đầu dọn dẹp khu vực làm việc của mình và thấy mình một lần nữa lại tự hỏi Cal đã ở chỗ nào vào ban đêm chứ. Cô nghi ngờ việc anh đi gặp gỡ một phụ nữ khác, và cô nhớ Lynn đã nhắc đến Mountaineer. Hôm nay cô đã hỏi Annie về nó và biết được rằng đó là một kiểu câu lạc bộ tư nhân. Đó là nơi anh gặp người phụ nữ của mình?
Mặc dù đây không phải là một cuộc hôn nhân thật sự, ý nghĩ đó thật đau đớn. Cô không muốn anh ngủ với bất cứ ai khác. Cô muốn anh ngủ với cô!
Tay cô chết lặng trên chồng bản in cô đang xếp cho ngay ngắn lại. Cô đã nghĩ gì vậy? Tình dục sẽ chỉ làm cho cái tình hình vốn đã phức tạp này trở thành không thể. Nhưng ngay cả khi cô nói với bản thân mình điều đó, cô nhớ lại cái cách Cal nhìn hôm nay với áo sơ mi cởi ra, trong khi anh đang đứng trên thang và cạo lớp sơn cũ bên sườn nhà của Annie. Xem những cơ bắp cuộn lại rồi duỗi ra mỗi khi anh chuyển động đã khiến cô phát điên đến nỗi cuối cùng cô tóm lấy cái áo sơ mi, quẳng nó vào anh, và tặng cho anh một bài giảng nghiêm khắc về thủng tầng ozone và ung thư da.
Ham muốn. Đó là những gì cô đang phải đối mặt với. Một sự ham muốn thuần khiết, nguyên sơ. Và cô sẽ không đầu hàng nó.
Cô cần làm một cái gì đó để phân tâm, vì vậy cô mang cái thùng rác đầy tràn của mình xuống tầng dưới và đổ nó vào nhà để xe. Sau đó, cô nhìn qua khung cửa sổ nhô ra của nhà bếp ngắm mặt trăng và thấy mình trầm ngâm suy tư về các nhà khoa học cổ đại-Ptolemy, Copernicus, Galileo-những người đã cố gắng làm sáng tỏ những bí ẩn của vũ trụ chỉ với những dụng cụ nguyên thủy, thô sơ nhất. Ngay cả Newton cũng không thể hình dung ra những công cụ cô đang sử dụng, từ những máy tính tốc độ cao trên bàn làm việc của cô cho đến những máy gia tốc hạt khổng lồ trên thế giới.
Cô giật nảy mình khi cánh cửa sau lưng cô mở ra, và Cal đi vào từ phía nhà để xe. Khi anh băng ngang qua nhà bếp, cô chợt nhận ra mình chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào trông thật ở nhà trong cơ thể mình đến như vậy. Cùng với quần jean, anh mặc một chiếc hen-ley màu vang đỏ, loại áo có lớp lót bên trong bằng vải sợi, và một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu bằng vải nylon màu đen. Cái cảm giác như kim châm râm ran trên khắp da cô.
"Tôi nghĩ em phải đi ngủ rồi chứ," anh nói, và cô tự hỏi liệu cô có tưởng tượng ra cái khàn khàn trong giọng anh không.
"Chỉ đang suy nghĩ thôi."
"Mơ mộng về đống khoai tây em vừa mới trồng?"
Cô cười. "Thật ra là tôi đang suy nghĩ về Newton. Isaac," cô nói thêm.
"Tôi đã nghe tên đó rồi," anh nói khô khốc. Đường viền chiếc áo khoác ngoài chạm nhẹ vào cổ tay khi anh nhét tay vào túi quần jean. "Tôi nghĩ các nhà vật lý hiện đại ngày nay đã quên hết về ông già Isaac bởi niềm đam mê đối với Anh chàng Vĩ đại."
Nghe thấy Einstein được nhắc đến theo cách đó khiến cô ngạc nhiên. "Tôi tin rằng, Anh chàng Vĩ đại đã rất tôn trọng vị tiền bối của ông. Ông chỉ đơn giản là không cho phép những định luật của Newton giới hạn suy nghĩ của mình."
"Tôi vẫn nghĩ đó là sự bất kính. Isaac đã làm tất cả mọi việc, sau đó lão Albert xuất hiện và lật ngược nó đi."
Cô cười một lần nữa. "Những nhà khoa học giỏi nhất luôn là những kẻ nổi loạn. Cảm ơn Chúa họ vẫn không hành hình chúng tôi bởi những học thuyết của chúng tôi."
Anh quẳng chiếc áo khoác ngoài lên kệ bếp. "Việc nghiên cứu mấy hạt sơ cấp đến đâu rồi?"
"Chúng tôi tìm thấy nó năm 1995. Và sao anh biết tôi đang nghiên cứu về cái gì?"
Anh nhún vai. "Công việc của tôi là biết thứ này thứ kia."
"Tôi đang nghiên cứu về đặc trưng riêng biệt của hạt sơ cấp, không phải tìm kiếm nó."
"Vậy thì, có bao nhiêu hạt sơ cấp xếp vừa trên mũi một cây kim?"
"Nhiều hơn anh có thể tưởng tượng." Cô vẫn còn ngạc nhiên vì anh biết một vài điều về nghiên cứu của cô.
"Tôi đang hỏi thăm về công việc của em, Giáo sư. Tôi cam đoan với em rằng tôi có thể ít nhất là nắm được các khái niệm, nếu không phải là hiểu sâu."
Một lần nữa, cô lại để bản thân mình quên mất là anh thông minh đến nhường nào. Thật dễ dàng để quên với cái cơ thể vận động viên đầy cơ bắp đứng đó ngay trước mặt cô. Cô đẩy thật nhanh cái suy nghĩ ấy đi trước khi chúng có thể tiến xa hơn theo chiều hướng đó. "Anh biết những gì về hạt sơ cấp?"
"Không nhiều. Chúng là hạt cơ bản thuộc hạ nguyên tử, và mọi thứ đều được tạo thành bởi chúng. Có bao nhiêu nhỉ-sáu loại hạt?"
Anh biết nhiều hơn hầu hết mọi người biết, và cô gật đầu. "Đỉnh và đáy, trên và dưới, lạ và duyên. Chúng được đặt tên theo bài hát trong James Joyce’s Finnegans Wake.” (Sáu loại hạt được chia thành ba hệ, là đỉnh và đáy, trên và dưới, lạ và duyên. Top and bottom quarks, up and down, strange and charm.)
"Thấy chưa, đó là một phần của những vấn đề với những nhà khoa học của em. Nếu em đặt tên theo sách của Tom Clancy-thứ mà mọi người đều thực sự đọc thì công chúng nói chung sẽ hiểu rõ hơn em đang nói điều gì."
Cô cười. "Tôi hứa nếu tôi phát hiện ra cái gì đó quan trọng, tôi sẽ đặt tên nó là Red October.”
"Em nên làm thế." Anh gác chân lên ghế, sau đó nhìn cô một cách chờ đợi. Cô nhận ra rằng anh đang đợi cô nói thêm với anh về công việc của cô.
Cô đi đến một góc kệ bếp và đặt một tay lên mặt đá granit. "Những gì chúng tôi biết về hạt sơ cấp thật đáng ngạc nhiên. Ví dụ, nó nặng gấp bốn mươi lần bottom quark, nhưng chúng tôi không biết tại sao. Chúng tôi càng hiểu chi tiết về đặc tính của hạt sơ cấp, chúng tôi càng đến gần với việc để lộ ra các thiếu sót trong mô hình chuẩn của vật lý hạt. Cuối cùng, tất nhiên, chúng tôi đang tìm kiếm một học thuyết cuối cùng sẽ dẫn chúng tôi đến một khái niệm vật lý mới."
"Học thuyết Mọi thứ?" (Theory of Everything)
"Cái tên thật là khôi hài. Chính xác nó được gọi là Thuyết thống nhất, nhưng, đúng, Học thuyết Mọi thứ. Một số nhà khoa học trong chúng tôi nghĩ rằng các hạt sơ cấp sẽ mở khóa một phần nhỏ của nó."
"Và em muốn là Einstein của môn vật lý mới này."
Cô khiến mình bận bịu với việc dùng đầu ngón tay xoá sạch một vết bẩn nhỏ trên mặt đá granite. "Có nhiều nhà vật lý học sáng láng trên khắp thế giới đang làm cùng một công việc giống nhau."
"Và em không bị đe dọa bởi bất kỳ ai trong số họ, đúng không?"
Cô toe toét. "Không một chút nào."
Anh cười lớn. "Chúc may mắn, Giáo sư. Tôi thật lòng cầu chúc cho em."
"Cảm ơn." Cô chờ anh thay đổi chủ đề.-Hầu hết mọi người mắt đều đờ đẫn khi cô nói về công việc của mình, nhưng thay vào đó, anh đứng dậy, tóm lấy một gói khoai tây chiên vị taco từ tủ đựng thức ăn, ngồi ngả ngớn xuống cái ghế băng bọc nhung đỏ đặt cạnh hốc tường, nơi anh bắt đầu đặt cho cô những câu hỏi về cách làm việc của máy siêu gia tốc hạt.
Thật lâu sau, cô thấy mình đang ngồi song song với anh nhai tóp tép khoai tây chiên khi cô miêu tả cho anh máy siêu gia tốc hạt Tevatron ở Fermilab cũng như Collider mới đang được xây dựng bởi CERN tại Geneva, Thụy Sĩ. Những giải thích của cô chỉ gây ra thêm những câu hỏi của anh.
Lúc đầu, cô hăm hở trả lời, hồi hộp vì tìm ra một kẻ ngoại đạo thật sự quan tâm đến vật lý hạt. Thật là ấm cúng khi ngồi trong nhà bếp ấm áp vào một đêm muộn, chén tóp tép đồ ăn vặt và thảo luận về công việc của cô. Nó có cảm giác như thể họ đã có một mối quan hệ thực. Nhưng những hình ảnh tưởng tượng bốc hơi khi cô nhận ra rằng cô đang giải thích những thành phần của hạt Lepton với anh, và còn tệ hơn là anh hiểu nó.
Dạ dày cô xoắn lại khi cô hấp thụ cái thực tế anh nắm được những khái niệm khó khăn một cách dễ dàng như thế nào. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con cô hoá ra lại thông minh hơn những gì cô đã sợ? Ý tưởng đó làm cô chóng mặt, vì vậy cô nhảy vào một lời giải thích phức tạp về hạt Higgs và đã sớm bỏ anh lại phía sau.
"Sợ em sẽ để lạc tôi hả, Giáo sư."
Nếu cô có thể hét lên với anh rằng cô muốn để lạc anh vì anh quá ngu ngốc để hiểu, nhưng tất cả những gì cô có thể nói là: "Thật là bất lịch sự." Cô nhỏm dậy khỏi bàn ăn. "Tôi thấy mệt rồi. Tôi nghĩ tôi nên đi ngủ thôi."
"Được rồi."
Cô quyết định đây là lúc thích hợp cũng như bất cứ mọi lúc nào khác để đặt dấu chấm hết cho sự cầm tù của cô. Anh đang ở trong một tâm trạng khá tốt, do đó, có lẽ anh sẽ xoay xở với tin tức này một cách tốt hơn. "Nhân tiện, Cal, tôi cần phải mua một chiếc ô tô. Không cần phải đẹp long lanh đâu, chỉ là phương tiện giao thông vận tải cơ bản thôi. Tôi sẽ phải gặp ai đây?”
"Không ai hết. Nếu em cần đi đâu, tôi sẽ đưa em đi."
Ngay tại giây phút đó, sự nhã nhặn của anh biến mất. Anh nhỏm dậy khỏi bàn ăn và đi ra khỏi nhà bếp, chấm dứt cuộc thảo luận.
Nhưng cô vẫn còn thậm chí là chưa gần xong, và cô theo sau anh băng qua phòng sinh hoạt chung hướng về phía phòng làm việc. "Tôi đã quen với việc độc lập rồi. Tôi cần xe của riêng mình." Và sau đó, thật chua chát," Tôi hứa tôi sẽ không vẫy tay với bạn bè anh khi lái xe qua thị trấn đâu."
"Không xe cộ gì hết, Giáo sư. Mọi việc là thế đấy." Một lần nữa, anh lại bước xa khỏi cô, lần này là biến mất vào trong phòng làm việc. Cô mím chặt miệng lại và đùng đùng lao lên phía trước. Điều này thật vô lý. Cal dường như đã quên rằng họ sống ở thế kỷ XX. Và rằng cô có tiền của chính mình.
Cô dừng lại ở cửa ra vào. "Không giống như các bạn gái của anh, tôi đã đủ tuổi để có bằng lái xe của mình rồi."
"Trò đùa thật nhạt nhẽo."
"Ngoại trừ việc nó chắc chắn không phải là một trò đùa, đúng không?" Cô nhìn anh đầy ẩn ý. "Anh có chắc chắn mình làm tất cả những điều này là để bảo vệ cha mẹ anh? Anh có chắc là nó chẳng liên quan gì đến việc khoá tôi lại để tuổi tác và thiếu một số phẩm chất của mấy cô nàng hư hỏng của tôi không khiến anh xấu hổ trước mặt bạn bè?"
"Em không biết mình đang nói về cái gì đâu." Anh nắm dài ra phía sau cái bàn làm bằng gỗ khổng lồ.
Cô nhìn anh một cách thản nhiên. "Tôi thậm chí còn không có điểm gì chung với loại phụ nữ tất cả bạn bè anh mong đợi anh kết hôn với, đúng không? Tôi không đủ xinh đẹp đủ để làm vợ anh, ngực tôi không đủ lớn, và tôi quá già. Quả là một nỗi bẽ bàng khủng khiếp của Bomber."
Anh gác chân lên bàn và bắt chéo mắt cá chân lại. "Nếu em nói thế."
"Tôi không cần sự cho phép của anh để mua một chiếc xe, Cal. Tôi sẽ mua nó dù anh có muốn hay không."
Anh như đập cho cô một cú lăn đùng ra chết với đôi mắt hình viên đạn đó. "Còn lâu."
Hoàn toàn mệt mỏi và không có tâm trạng để tham gia vào một trận chiến với đầy đủ súng đạn, cô tiến về phía cánh cửa. Ngày mai, cô sẽ làm như cô thích, và anh sẽ phải sống với nó thôi. "Tôi đã chịu đựng anh hết mức có thể rồi. Chúc ngủ ngon."
"Đừng có bước đi khỏi tôi như thế." Anh di chuyển nhanh đến nỗi cô không thấy anh lao tới, và trước khi cô có thể bước qua cửa, anh đã chặn lại rồi. "Em có nghe thấy tôi không đấy?"
Cô chống hai tay lên hông và nhìn trừng trừng vào anh. "Lùi lại, bom tấn!"
Giây phút tíc tắch trôi đi, mỗi giây như nứt ra tanh tách bởi sự căng thẳng. Trán anh nhăn lại và môi thì mím chặt, nhưng cùng lúc đó, cô phát hiện ra có cái gì đó như mong đợi hiện lên trong mắt anh, cứ như thể anh muốn được chiến đấu với cô ấy. Điều đó thật đáng ngạc nhiên. Cô đã quen với những người tránh xung đột, nhưng Cal dường như thưởng thức nó, và thật bất ngờ, cô còn hơn cả sẵn sàng để tham gia vào.
Tuy nhiên trước khi cô có cơ hội, ánh nhìn của anh rơi xuống và khoé miệng anh cong lên. "Goofy." (Đồ ngốc.)
Cô đã bị gọi là nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ lại bị gọi bằng cái tên đó, và cơn giận bùng lên. "Anh nói gì cơ?"
"Áo ngủ của em." Anh với xuống, và với đầu ngón tay lần theo cái hình dán hoạt hình nằm nghiêng nghiêng trên ngực cô. "Goofy." (Goofy là nhân vật hoạt hình của Walt Disney, và là bạn thân của chuột Mickey )
"Oh." Cơn tức giận của cô xì hơi.
Anh cười và bắt đầu dùng móng tay của mình lướt nó chạy tới lui trên mép viền hình dán hoạt hình. Làn da trên ngực cô siết chặt lại, và núm vú cứng lên đáp lại anh. Cô ghét phản ứng lại với những gì rõ ràng đã bị anh tính toán một cách chi li đầy đủ. Không có gì phải thắc mắc nữa, anh có một cái tôi thật lớn; anh có lẽ có thể khuấy động một phụ nữ ngay cả trong giấc ngủ.
"Tôi hy vọng anh tự khuấy động bản thân mình vì anh không khuấy động được tôi đâu."
"Đó phải vậy không?" Anh liếc xuống thân trước của chiếc áo ngủ của cô, nơi bằng chứng rõ ràng chỉ ra điều trái ngược. Anh thật là ngạo mạn, thật là tự phụ vào bản thân mình. Cô cần một vài phương pháp trả thù nho nhỏ, do đó, cô lắc đầu và nhìn anh một cách buồn bã. "Anh chưa hiểu, phải không Cal?"
"Hiểu gì cơ?"
"Không có gì." Cô thở dài. "Tôi đoán có lẽ anh là một anh chàng khá dễ thương bên dưới cái vẻ quát tháo lạnh lùng ấy, và tôi không muốn làm tổn thương tình cảm của anh."
Sự giao tranh như đang trườn vào giọng nói của anh. "Em không cần phải lo lắng về cảm xúc của tôi. Tôi vẫn chưa hiểu điều gì?"
Cô làm một điệu bộ vẻ phiền não, vô vọng đem lại hiệu quả một cách đáng ngạc nhiên nếu kể đến một thực tế rằng cô chưa bao giờ làm điều gì tương tự trước đây. "Chuyện này thật ngớ ngẩn. Tôi thật sự không muốn nói về nó."
"Nói đi!"
"Vậy thì được rồi. Nói toạc ra là, điều mà anh có vẻ không thể hiểu được là thực tế rằng anh không phải tuýp người tôi thích. Anh không khuấy động được tôi."
Liar, Liar, pants on fire.
Anh thả rơi tay xuống. "Tôi không khuấy động em?"
"Bây giờ tôi đã khiến anh giận dữ, đúng không?"
"Giận dữ? Sao cái khỉ gì tôi lại nên giận dữ chứ?"
"Anh trông giận dữ."
"Well, nó chỉ cho thấy rằng em không phải lúc nào cũng cảm nhận được đúng như em nghĩ."
"Tốt. Bên cạnh đó, tôi chắc chắn là sự thiếu phản ứng của tôi đối với anh chỉ đơn giản là vấn đề với nhận thức của tôi thôi. Có lẽ là không có bất cứ điều gì sai sót ở anh."
"Mẹ kiếp đúng." Một cái nhún vai khe khẽ. "Tôi luôn ưa thích kiểu đàn ông khác."
"Như thế nào?"
"Ồ, kiểu đàn ông không khá là cao lớn như thế. Cũng không quá ồn ào. Những người dịu dàng. Những người có học thức."
"Giống như Tiến sĩ Craig Elkhart chứ gì?" Anh nhổ cái tên ra.
"Anh biết gì về Craig?"
"Tôi biết hắn ta đã đá em vì một cô thư ký hai mươi tuổi."
"Cô ta không phải là thư ký. Cô ta là nhân viên nhập dữ liệu. Và anh ta không đá tôi."
"Đó không phải là điều tôi nghe được. Hắn đá em như một bao xi măng ướt."
"Anh ta chắc chắn không làm thế. Chúng tôi chia tay trong sự thỏa thuận giữa hai bên."
"Giữa hai bên cái mông tôi ấy."
"Anh đừng có tung hoả mù vì tôi làm tổn thương niềm kiêu hãnh của anh khi tôi nói rằng tôi không bị hấp dẫn bởi anh."
"Tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ nói dối, nhưng em xứng đáng nhận giải nhất. Thừa nhận đi, Giáo sư. Tôi khuấy động em đến nỗi em khó lòng mà đứng vững được. Nếu tôi muốn, tôi có thể khiến em khoả thân và cầu xin trong vòng chưa đầy ba mươi giây."
"Không có gì thống thiết hơn một người đàn ông đang già đi khoác lác về sự suy giảm khả năng tình dục của anh ta."
"Suy giảm!"
Cô thấy một vệt hồng chậm chạp lan rộng trên gò mà anh và biết cô đã thực sự làm được điều đó. Cô đã đẩy anh đi quá giới hạn của mình, và bây giờ cô chắc chắn phải ngậm chặt miệng lại. "Đừng lo, Cal. Sẽ có một phụ nữ ở một nơi nào đó quan tâm và dành thời gian của cô ta với anh."
Cái vệt đỏ ửng đó lan đến tận tai anh.
Cô đặt tay lên ngực. "Và nếu nó không làm việc, tôi nghe nói họ có thể phẫu thuật cấy ghép hiệu quả đáng ngạc nhiên."
Đôi mắt nhạt màu mở lớn, cứ như thể anh không thể tin những gì mình vừa nghe được.
"Tôi nghĩ cũng có một số phương pháp không cần phẫu thuật dựa trên áp suất và chân không. Tôi thậm chí có thể thiết kế một cái gì đó cho anh, nếu tình trạng tệ đến mức ấy."
"Vậy đó" Cái vệt màu hồng nhạt đi, và trước khi cô biết chuyện gì xảy ra, anh đã hạ vai xuống, đẩy nó vào bụng cô không nhẹ nhàng tí nào, và kết liễu cô.
"Upsey-daisy, em yêu." (Upsey-daisy (Mỹ) là cách đọc đồng âm với whoopsy-daisy (Anh). Khi một cô nàng đanh đá chua ngoa, mồm năm miệng mười khiến bạn “tình cờ” bị tắt lịm, không đấu giọng lại nổi nữa. Khi cô ta quay đi bạn sẽ nói "whoopsy daisy." – Thanks chị Tiêu đã giúp em đoạn này)
Cô thấy mình nhìn chằm chằm vào mông quần jeans của anh. Lớp vải bông chéo bạc màu ôm khít vào cái hông hẹp, đầy cơ bắp rắn chắc. Cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt và không thể hoàn toàn đổ lỗi cho việc máu ào ạt chảy lên não. "Cal. không?"
"Uh-huh?"
"Đặt tôi xuống."
"Trong một phút nữa." Anh tiến ra khỏi phòng giải trí, di chuyển một cách thận trọng vì tình trạng bầu bí của cô. Anh vòng một cánh tay phía sau đầu gối cô để giữ cô thật yên, và anh vỗ nhẹ lên phía sau đùi cô khi anh leo lên cầu thang. "Bây giờ ở thật yên, và mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Chúng ta đi đâu thế này?"
"Chúng ta đi thăm Queen Evil."
"Nữ hoàng xấu xa? Anh đang nói cái gì thế? Đặt tôi xuống!"
Họ lên đến đỉnh cầu thang. "Yên lặng nào. Tôi đang phải cực kỳ tập trung để không quay người quá nhanh và va đầu em uỳmh một phát vào tường, tặng cho em một cơn chấn động đau đớn chắc chắn sẽ làm giảm chỉ số IQ của em tới một ngưỡng gần con người hơn, khiến em cư xử như một kẻ biết điều hay lẽ phải."
"Phòng ngủ của tôi ở kia."
"Phòng của Queen Evil đường này." Anh tiến về phía phòng ngủ riêng của mình.
"Evil queen cái gì? Anh đang nói cái gì đấy? Và đặt tôi xuống ngay lập tức nếu không tôi sẽ hét lên như thể có một tên giết người đẫm máu ở đây, và sau đó thực hiện công việc đó thật đấy!"
"Tôi đã giấu hết các thiết bị điện đi rồi, và tôi sẽ không đi tắm mà không khoá em trong tủ áo trước." Anh chùng vai xuống, và cô thấy mình bị hạ xuống một cái gì đó thật mềm mại. Cô nhìn lên hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Tóc cô rối tung, áo ngủ quấn lại quanh đùi, và da cô hồng rực. Cal đứng ngay cạnh giường. Anh cúi về phía trước và nhìn lên chiếc gương được gắn ở phía trên giường.
"Gương kia ngự ở trên tường. Ai khoả thân đẹp được dường như ta?" The Queen Evil! Cô túm lấy một cái gối và ném nó vào anh.
"Oh, không, anh không." Cô nhảy về phía bên kia chiếc giường, chỉ để lại bị anh tóm lấy áo ngủ và đẩy cô nằm xuống.
"Đã đến lúc lão Goofy biến đi để người lớn có thể chơi đùa rồi."
"Tôi không muốn chơi với anh, và anh dám thử kéo áo ngủ của tôi nữa xem, cái mông kiêu ngạo!"
Nệm lún xuống khi anh đè lên đùi cô. "Còn em lại có một cái mông rất đẹp đấy, tôi không thể không chú ý. Chúng ta nhìn nó gần hơn nhé." Anh với tới gấu áo ngủ của cô.
"Không, Cal." Cô đập tay mình xuống, nhưng ngay cả khi cô ép cái áo xuống chặt vào đùi mình, cô biết cô muốn để cho anh cởi nó ra khỏi người cô. Tại sao lại không thể? Họ đã kết hôn rồi, đúng không?
Vẫn đè lên cô, anh dồn trọng lượng trở lại lên chân phải. "Em không nghiêm túc nghĩ rằng chúng ta sẽ sống ở đây trong ba tháng mà không thân mật chứ."
Tim cô đập thình thịch, cơ thể cô dồn dập với nhu cầu, và não cô gào lên sự thật. Anh không có một chút tình cảm nào đối với cô. Cô không có gì hơn là một sự thuận tiện tình dục. Cô nghiến chặt răng lại. "Anh quên rằng anh không thích tôi à?"
"Đúng, nhưng một người không nhất thiết phải có bất cứ tình cảm gì đối với người kia. Em cũng không thích tôi mà."
"Không chính xác như thế."
"Em thích tôi?"
"Tôi không, không thích anh. Anh có thể là một người đàng hoàng. Với cái thói anh vặn ngược lại vấn đề theo cách của riêng mình, tôi biết anh nghĩ rằng anh là kẻ đúng về tất cả những điều này, nhưng tôi chỉ ước giá như anh khác đi."
"Ngốc hơn hả."
"Điều đó. Và không quá to lớn như thế. Tất cả mọi thứ về anh đều quá lớn đối với tôi, không chỉ là cơ thể, mà là cá tính của anh, tài khoản ngân hàng, tính khí của anh, và, chắc chắn, cái tôi của anh."
"Đừng có nói về tính khí của tôi! Tôi không phải là kẻ đi vòng vòng khắp nơi cố gắng giật điện mọi người. Và vì chúng ta đang quẳng ra những thứ quá lớn, bộ não khổng lồ của em thì thế nào?" Anh kéo chân ra khỏi người cô và lăn về phía cuối giường, nơi anh dựa vào cây cột giường.
Cô biết cô đang làm điều đúng đắn, nhưng nó vẫn thật đau đớn. Cô chỉ ra một sự thật rõ ràng. "Đối với anh, tôi chỉ là một cơ thể sẵn sàng để sử dụng thôi."
"Em là vợ tôi."
"Trên phương diện pháp luật thôi." Cô ngồi lên để có thể dựa vào thành đầu giường. "Anh muốn tôi khiến cha mẹ anh khó chịu và tránh xa bạn bè của anh, nhưng cùng lúc đó, anh lại mong đợi tôi làm tình với anh. Anh không hiểu tôi thấy nó khá là nhục mạ à?"
"Không." Anh nhìn trừng trừng vào cô, mũi thở ra khói và môi mím chặt, thách cô dám tranh luận với anh. Anh vẫn sẽ giữ vững lập trường của mình, cho dù anh biết nó không thể bảo vệ được.
"Tôi đoán tôi không nên ngạc nhiên khi anh cảm thấy như thế vì đó là cách truyền thống điển hình của các vận động viên nổi tiếng đối xử với các cô nàng cổ vũ của họ. Những cô nàng chỉ tốt đủ cho những trận nô đùa ầm mĩ trong phút chốc trên giường, nhưng không đủ tốt để là một phần của cuộc sống."
"Em nói rằng em muốn được là một phần của cuộc sống của tôi? Thật là khó tin đấy, Giáo sư, xét trên cái thực tế là em dường như không thích bất cứ điều gì về tôi."
"Anh đang cố tình phiên dịch sai đấy. Tôi chỉ nói rằng tôi từ chối ngủ với anh vào ban đêm, vẫn biết rằng anh không thích tôi, đặc biệt là khi anh muốn tôi bị khóa kín lại vào ban ngày. Đừng có phủ nhận rằng anh sẽ xử xự theo một cách khác nếu một trong những cô nàng hư hỏng của anh làm những gì tôi đã làm."
"Không có cô nàng hư hỏng nào của tôi đủ thông minh để hoạch định những gì em đã làm! Và tôi không có bất kỳ cô nàng hư hỏng nào hết!"
Cô nhướn một bên lông mày. "Đàn ông như anh muốn một người vợ là hình ảnh phản chiếu của chính mình. Anh muốn một cô nàng trẻ trung, xinh đẹp đứng cạnh mình, vì đó là cách anh muốn mọi người nhìn thấy anh, một mẫu vật trẻ trung và khỏe mạnh, thể chất hoàn hảo, không lo lắng về bất cứ điều gì, chắc chắn không phải về việc Kevin Tucker đang đoạt lấy công việc của anh."
Anh quẳng chân qua thành giường và đứng dậy. "Đây là cuộc nói chuyện nhàm chán nhất mà tôi từng có."
"Thêm một dấu hiệu nữa về việc chúng ta đối lập nhau như thế nào vì tôi nghĩ rằng cuộc nói chuyện này khá là hấp dẫn. Anh sẽ làm gì khi không còn chơi bóng nữa, Cal?"
"Tôi không phải lo lắng về điều đó trong một thời gian dài nữa."
"Tôi đã thấy anh khập khiễng khi anh ra khỏi ô tô sau khi đã ngồi một lúc lâu, và tôi có cảm giác việc tắm táp kéo dài những 30 phút mỗi sáng của anh không phải là vì vệ sinh cá nhân sạch sẽ. Cơ thể anh đã phải nhận những cú đánh bầm dập và nó sẽ không chịu đựng lâu hơn nữa được đâu.”
"Bây giờ em là chuyên gia chấn thương chỉnh hình à."
"Tôi biết tôi nhìn thấy điều gì."
"Tôi sẽ không mua xe cho em đâu." Anh tiến về phía cửa.
"Tôi không hỏi xin phép anh", cô gọi với theo anh. "Tôi sẽ tự mình mua lấy."
"Không, em sẽ không mua." Anh thò đầu lại qua cánh cửa. "Và tôi sẽ đưa em lên giường."
Cô lao ra khỏi giường và thả áo ngủ xuống khi cô đứng dậy. "Tôi không lên giường với người không thích tôi."
"Chúng ta sẽ cải thiện nó."
"Chúng ta còn chưa hẹn hò."
"Chúng ta đã làm nó hai lần rồi!"
"Nó không khác gì thủ tục y tế."
Mắt anh hẹp lại.
"Chúng ta thậm chí còn chưa từng hôn nhau", cô tiếp tục, đưa luận điểm của mình về đích.
"Bây giờ nó là thứ chúng ta có thể dễ dàng sửa chữa." Anh lấn át cô, một tia nhìn quả quyết lấp lánh trong mắt anh.
"Cal, tôi không có ý..." Cô không thể tiếp tục. Cô muốn hôn anh.
Anh bao bọc lấy cổ tay cô bằng tay mình. Cái cột giường va mạnh vào cột sống cô. "Coi như đây là một thí nghiệm khoa học, Giáo sư."
Anh cúi về phía trước, kéo tay cô ra sau lưng mình, vòng quanh cái cột giường cùng một lúc. Cô cảm thấy như thể cô bị trói vào cột để chuẩn bị thiêu sống, ngoại trừ việc những ngón tay nhẹ nhàng của anh chỉ giữ cho cô đứng thật yên.
Khi anh nhìn xuống, tim cô tặng cho xương sườn một cú đá đầy kích động. "Xem em có mùi vị thế nào nhé."
Đầu anh nghiêng xuống và môi anh chạm vào cô. Chúng thật mềm mại và ấm áp, hơi hé ra, gần như không chạm vào. Mắt cô vô thức nhắm lại. Cô cảm thấy như thể cô được chạm vào bởi một chiếc lông chim và tự hỏi làm thế nào một người mạnh mẽ như vậy lại có thể chạm vào mềm mại như thế.
Anh tiếp tục trêu đùa cô với miệng của mình. Chà sát một cách tối thiểu nhất, đụng chạm nhẹ nhàng nhất. Các giác quan của cô như bị cuốn đi. Cô muốn nhiều hơn nữa và cô nhón chân lên, nghiêng miệng mình trên miệng anh, khiến nụ hôn sâu hơn.
Anh hơi lùi lại. Một cái chạm nhẹ nữa. Một tia lửa loé lên.
Cô ngả vào anh một lần nữa, và anh nhấm nháp môi dưới của cô. Đó là một cảnh báo rằng chỉ có một tiền vệ mới là kẻ đặt ra luật chơi? Cơ thể cô rộn lên đầy thất vọng.
Anh thưởng cho sự vâng lời của cô bằng cách khép môi mình trên môi cô và nhẹ nhàng lần theo vành môi cô bằng đầu lưỡi mình. Cô rên lên. Nếu anh chú tâm nhiều thế này chỉ với một nụ hôn đơn giản, anh sẽ làm gì nếu cô để cho anh nhận được hết phần còn lại của cô?
Cô không thể chịu nổi nữa, và một lần nữa cô nhón chân lên. Lần này anh không phản đối. Sự nhẹ nhàng trêu ngươi biến mất, và anh nhận lấy một cách đầy sở hữu tất cả những gì cô đề nghị. Tay anh vẫn khoá chặt tay cô phía sau cột giường, anh chỉ có thể sử dụng miệng mình trên miệng cô, và anh sử dụng nó thật tuyệt, lấp đầy cô với lưỡi anh và dựa vào cô để cô có thể cảm nhận được niềm đam mê của anh.
Cô ép cơ thể mình vào anh và lạc mất mình vào trong một cách hôn hoàn toàn mới lạ, một sự hoà hợp gợi tình hơn bất cứ hành động tình dục nào cô đã trải qua. Cô có thể là nam và nữ, là người chiếm hữu và người bị sở hữu. Cô dịch chuyển cơ thể mình áp vào anh, sử dụng nó như thể cô là một con rắn, chà sát ngực và bụng, đùi và hông. Cơ thể cô cháy bùng lên với sự rộn ràng của tất cả mọi thứ cô đã bỏ lỡ, và trong niềm đam mê của mình, cô có một cái nhìn mơ hồ thoáng qua về việc mọi chuyện sẽ như thế nào nếu họ còn hơn chỉ là những cơ thể với nhau.
Cô nghe một tiếng rên rỉ, nhưng lần này nó không phải đến từ cô. Nó khàn khàn, như bị bóp nghẹt, và cấp bách. Tay cô đột nhiên tự do, trong khi tay anh trên đùi cô, trượt xuống phía dưới áo ngủ của cô.
Oh, yes. Cô muốn anh ở đó. Nhanh lên. Chạm vào nơi mềm mại nhất của em. Nơi ngọt ngào nhất của em. Cơ thể cô thúc giục anh một cách trơ trẽn trong khi tâm trí và trái tim cô kêu gào cô không thể dâng tặng bản thân mình một cách rẻ mạt đến như vậy. Cô muốn được tán tỉnh, muốn được theo đuổi và chiến thắng, ngay cả khi đó chỉ là vì cơ thể của cô thôi. Chỉ cần một lần trong cuộc đời mình, cô muốn cảm thấy những gì những người phụ nữ khác đã cảm thấy khi một người đàn ông theo đuổi họ.
Ngón tay anh chạm vào những lọn tóc loăn xoăn mềm mại. "Dừng lại!" Tiếng kêu của cô nghe như thể nó một phần là mệnh lệnh, một phần là tiếng thét lên.
"Không."
"Tôi nói thật đấy, Cal" Cô thở hắt ra, vật lộn để kiểm soát. "Bỏ tay anh ra khỏi áo ngủ của tôi."
"Em muốn tôi ở đây. Em biết em muốn."
Anh vẫn còn ép vào cô thật cứng, và cô ước cô đã chạm vào anh ở đó trước, trước khi cô nói với anh dừng lại. Chỉ cần một lần chạm vào thật nhanh để cô có thể biết anh cảm thấy thế nào khi chạm vào tay cô. "Tôi muốn dừng lại."
Anh giật người ra xa khỏi cô. "Thật là ngu ngốc! Ngu ngốc một cách chết tiệt. Tôi không thể tin được! Hai người chúng ta bị mắc kẹt với nhau bởi cuộc hôn nhân kinh tởm này. Chúng ta không thể chịu đựng lẫn nhau, và sự an ủi duy nhất chúng ta sẽ tìm được là ở trên giường, nhưng em cứng đầu một cách khỉ gió để hợp tác!"
Anh đã chứng minh quan điểm của cô bằng cách nói trắng ra, và cô nuốt sự tổn thương của mình xuống để có thể nói cho anh biết điều đó. "Tôi biết anh không thích tôi."
"Em đang nói gì vậy?"
"Anh vừa nói đấy thôi. Anh vừa nói chúng ta không thể chịu đựng nổi nhau, mặc dù tôi đã nói là tôi không, không thích anh. Vì thế là tại anh. Anh vừa mới thú nhận anh cảm thấy thế nào về tôi."
"Tôi không nói thế."
"Anh chắc chắn đã nói."
"Well, tôi không có ý như thế."
"Ha!"
"Rosebud..."
"Đừng có gọi tôi như thế, đồ khốn! Tình dục chỉ là một hình thức thể dục thể thao với anh, đúng không? Một cái gì đó để làm khi anh không ở trên sân bóng hay uống bia với bạn bè. Well, nhưng tôi không cảm thấy như thế. Anh muốn quan hệ tình dục với tôi, được thôi! Anh có thể quan hệ với tôi! Nhưng phải dựa trên các điều khoản của tôi."
"Vậy những điều khoản đó chính xác là gì?"
"Anh sẽ phải thích tôi trước! Thích thật nhiều!"
"Tôi đã thích em rất rất nhiều rồi!" Anh gầm lên.
"Anh thật là thống thiết!" Với một tiếng thét lên được tạo thành một nửa bởi giận dữ, một nửa bởi thất vọng, cô túm lấy một cái gối trên giường, ném nó vào đầu anh, và khoa chân múa tay trở về phòng ngủ của cô.
Vài giây sau, cô nghe thấy một tiếng bịch lớn, như thể nắm tay ai đó đáp một cú rất mạnh vào tường.