Số lần đọc/download: 2296 / 88
Cập nhật: 2022-07-30 20:40:53 +0700
Ra Đi
V
iệc chuẩn bị tiến triển suôn sẻ, song le, cũng bị ngắt quãng bởi mười bảy cú điện thoại của bà Nicolas. Duy có một chuyện lạ: mẹ của Nicolas lúc nào cũng bị cái gì rơi vào mắt, và mẹ cứ xì mũi liên tục nhưng chẳng ăn thua gì
Ra đi
Hôm nay tôi đi trại hè và tôi rất thích. Điều duy nhất khiến tôi áy náy, là bố và mẹ trông có vẻ hơi buồn; chắc là bố và mẹ không quen ở một mình trong kì nghỉ hè.
Mẹ giúp tôi soạn vali, với các áo sơ mi cộc tay, quần soóc, dép xăng đan, các ô tô nhỏ, quần bơi, khăn tắm, cái đầu tàu hỏa chạy điện, trứng luộc, chuối, bánh xăng đuých kẹp xúc xích và kẹp phomat, vợt bắt tôm, áo len dài tay, bít tất và bi. Tất nhiên là phải xách thêm vài túi nữa bởi vì vali không đủ chỗ, nhưng sẽ ổn thôi.
Tôi ấy à, tôi rất sợ bị nhỡ tàu, và sau bữa trưa tôi đã bảo bố tốt nhất hay là cứ đi ngay ra ga. Nhưng bố bảo tôi rằng vẫn còn sớm, rằng tàu đến 6 giờ tối mớ chạy và rằng tôi hình như chỉ muốn mau chóng rời xa bố mẹ hay sao ấy. Và mẹ vừa đi vào bếp với cái khăn mùi soa vừa bảo rằng mẹ bị cái gì rơi vào mắt.
Tôi không biết bố mẹ bị làm sao, bọn họ có vẻ buồn phiền lắm. Buồn phiền đến nỗi tôi không dám bảo bố mẹ rằng cổ tôi có một cái cục to đùng khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ không được gặp bố mẹ trong gần một tháng liền. Nếu tôi nó ra tôi chắc rằng bố mẹ lại trêu tôi và mắng tôi cũng nên.
Tôi không biết làm gì trong khi chờ đến giờ ra tàu, và mẹ chẳng hài lòng khi tôi đổ lộn cái vali ra để tìm mấy hòn bi ở dưới đáy.
- Thằng bé sốt ruột quá rồi đấy, mẹ nói với bố. Co khi mình đi ngay lại hơn anh ạ.
- Nhưng còn hơn một tiếng rưỡi nữa tàu mới đến giờ tàu chạy cơ mà, bố nói.
- Mặc kệ! mẹ nói. Mình đến sớm thì sân ga càng vắng và mình đỡ phải chen chúc với lai lộn xộn.
- Nếu em muốn thế, bố nói.
Ở ngoài ga, tất cả mọi người ai cũng đến sớm. Đâu đâu cũng toàn người là người, kêu gào với cả hò hét ầm ĩ. Chúng tôi tìm mãi mới thấy một chỗ đỗ xe, cách ga rất xa và chúng tôi còn phải đợi bố quay lại xe lấy cái vali mà bố tưởng là mẹ đã lấy ra rồi. Vào ga rồi, bố bảo chúng tôi đứng cạnh nhau kẻo lạc. Và rồi bố thấy một ông mặc đồng phục trông rất buồn cười vì ông này mặt đỏ tía tai, mũ lưỡi trai đội lệch.
- Xin lỗi, anh cho hỏi, bố hỏi, đường tàu số 11 ở đâu?
- Anh sẽ thấy nó ở giữa đường số 10 và 12, ông kia đáp. Ít nhất là lúc nãy khi tôi đi qua, nó vẫn còn ở đấy.
- Này anh, anh hơi...bố nói; nhưng mẹ nói rằng không nên bực mình cũng như cãi cọ làm gì, rằng chúng tôi cũng thừa sức tìm được đường tàu số 11.
Chúng tôi ra được đến đường tàu thì đã đầy nghẹt những người là người, và bố mua cho bố và mẹ ba vé tiễn, hai cho lần đầu vào và một cho lần bố quay lại tìm cái vali để quên cạnh cái máy bán vé.
- Nào, bố nói, bình tĩnh nào. Chúng mình phải tìm toa Y.
Vì cái toa tàu gần của đến nhất là toa A nên chúng tôi phải đi bộ rất xa, mà cũng chẳng dễ gì vì đầy người, đầy những cái xe nhỏ chất vali hay giỏ hay cực rồi cả cái ô của ông béo mắc vào cái vợt vớt tôm của tôi và ông ta với bố vặc nhau, nhưng mẹ đã kéo tay bố làm cho cái ô của ông kia vẫn đang mắc vào cái vợt tôm của tôi rơi xuống. Nhưng mọi việc cuối cùng vẫn rất ổn, bởi vì ga ầm quá nên cả ai ra nghe ông kia nói gì.
Trước toa Y, có hàng đống những thằng trạc tuổi tôi, các bố, các mẹ và ông cầm cái biển đề "Trại Xanh": đó chính là tên cái trại hè mà tôi tới. Mọi người đều la hét. Cái ông cầm biển có một danh sách trong tay, bố nói tên tôi cho ông ta và ông ấy hét lên: "Này Lestouffe! Thêm một chú cho đội của cậu này!"
Và chúng tôi thấy đi tới một anh lớn, ít ra cũng khoảng mười bảy tuổi gì đó, như anh của thằng Eudes bạn tôi, cái anh hay dạy nó đấm bốc ấy.
- Chào Nicolas, anh lớn kia nói. Tên anh là Gérard Lestouffe, anh là đội trưởng của đội ta. Còn đội ta là đội Mắt Báo.
Và anh chìa tay ra cho tôi bắt, hết sảy thật.
- Chúng tôi giao Nicolas cho cậu đấy, bố vừa cười vừa nói.
- Cô chú đừng lo, đội trưởng của chúng tôi nói; khi cậu ta quay về cô chú chẳng nhận ra được nữa đâu.
Và rồi mẹ lại bị cái gì đó bay vào mắt và mẹ lại phải rút mùi soa ra. Một bà tay dắt thằng nhỏ nom y như thằng Agnan, nhất là vì đôi kinh, đến gần đội trưởng của tôi và nói với anh ấy:
- Trông cậu hơi quá trẻ để nhận trách nhiệm trông coi mấy đứa trẻ đấy nhỉ?
- Không thưa cô, đội trưởng của tôi đáp. Cháu đã có bằng hướng đạo chuyên nghiệp, cô đừng lo.
- Phải rồi, bà kia bảo, thôi thì... Thế các anh định nấu nướng như thế nào?
- Cô bảo gì cơ ạ? đội trưởng của tôi hỏi.
- Vầng, các anh nấu ăn với bơ hay với dầu ăn, hay là bằng mỡ? Vì tôi nói cho anh biết, là thằng bé nhà tôi không ăn được mỡ đâu đấy. Nếu anh muốn nó ốm thì cứ cho nó ăn mỡ là biết ngay!
- Nhưng thưa cô... đội trưởng nói.
- Với lại, bà kia nói, phải cho nó uống thuốc trước khi ăn và nhất là không được ăn mỡ; bắt nó ăn mỡ đến phát ốm ra rôi thì còn cho uống thuốc làm gì. Và lại nhớ trông cho kỹ đừng để nó ngã trong lúc leo núi đấy.
- Leo núi ấy ạ? đội trưởng của tôi hỏi, leo núi nào cơ ạ?
- À thì leo lúc các anh lên núi ấy! bà kia đáp.
- Núi nào ạ? đội trưởng của tôi nói. Chúng cháu đi Plage-les-Trous, làm gì có núi nào ở đấy đâu.
- Lại còn thế nữa! Plage-les-Trous? bà kia kêu lên. Người ta bảo tôi là bọn trẻ sẽ đi Sapins-les-Sommets kia mà! Tổ chức cái kiểu gì vậy! Hay nhỉ! tôi đã bảo là anh còn trẻ quá mà...
- Tàu đi Sapins-les-Sommets ở đường sắt số 4, thưa bà, một ông mặc đồng phục đi ngang qua nói. Bà đi nhanh nhanh lên, ba phút nữa tàu chạy.
- Ối giời ơi! bà kia nói, thế tôi không kịp dặn dò gì họ nữa à!
Và bà ta chạy đi cùng với các thằng trông như thằng Agnan.
Thế rồi chúng tôi nghe thấy một tiếng còi to và tất cả mọi người vừa lên tàu vừa la hét, và cái ông mặc đồng phục đi đến gặp ông mang biển và yêu cầu ông này ngăn ngay thằng nhãi ngu xuẩn nào nghịch còi để làm loạn cả lên thế này. Thế rồi có những người lại nhao xuống tàu, và thật chẳng dễ gì bởi vì có những người leo lên. Các bố, các mẹ cứ gào lên các thứ, bảo rằng không được quên viết thư, bảo rằng mặc cho ấm và rằng đừng có nghịch bậy. Có những thằng khóc và những thằng khác bị mắng vì chúng nó chơi bóng trên sân ga, thật là kinh khủng. Thậm chí người ta chẳng nghe thấy cái ông mặc đồng phục huýt còi, huýt đến nỗi mặt đỏ lự, như thể ông ấy vừa đi nghỉ về. Mọi người ôm hôn chia tay loạn xạ và con tàu đưa chúng tôi ra biển.
Còn tôi, tôi nhìn qua cửa sổ thấy bố tôi và mẹ tôi, tất cả các ông bố, tất cả các bà mẹ đang vẫy vẫy tạm biệt chúng tôi bằng mùi soa. Tôi thấy khó ở. Thật là không phải, chúng tôi mới là người đi, thế mà bọn họ lại có vẻ mệt hơn chúng tôi nhiều mới lạ chứ. Tôi hơi muốn khóc, nhưng rồi tôi thôi, bởi vì xét cho cùng, nghỉ hè là để chơi bời, tất cả rồi sẽ ổn thỏa.
Thế còn về cái vali, bố mẹ chắc chắn sẽ xoay sở để gửi cho tôi bằng một chuyến tàu khác.