Số lần đọc/download: 2416 / 78
Cập nhật: 2015-07-11 20:57:25 +0700
Chương 10
S
au bữa sáng, Paul lên xe và sục tay vào túi áo khoác móclấy chìa khóa. Đứng trên hiên, Adrienne vẫy chào như thể muốn chúc anh may mắn.Một lát sau, Paul nhìn qua vai và bắt đầu lùi xe ra khỏi lối xe chạy.
Chỉ mấy phút sau anh đã đến con phố nơi Torrelson sống. Dùcó thể đi bộ, nhưng anh không biết thời tiết sẽ xấu đi nhanh thế nào, và anhkhông muốn bị dính mưa. Anh cũng không muốn cảm thấy bị kẹt lại nếu cuộc gặpmặt tiến triển xấu đi. Dù không rõ nên mong chờ điều gì, anh đã quyết định sẽkể với ông Torrelson tất cả những gì đã xảy ra quanh cuộc phẫu thuật nhưng sẽkhông suy diễn về nguyên nhân của cái chết.
Anh giảm tốc độ, đánh xe sang vệ đường và tắt máy. Sau khichuẩn bị tinh thần trong giây lát, anh ra khỏi xe và bước đến lối vào nhà. Mộtngười láng giềng đang đứng trên thang cầm búa đóng một mảnh ván lên cửa sổ,nhìn về phía Paul, cố gắng đoán xem anh là ai. Paul phớt lờ cái nhìn của ngườiđó, và khi tới cửa nhà Torrelson, anh gõ cửa, rồi lùi lại, để cho mình mộtkhoảng không gian.
Khi thấy không có ai ra mở cửa, anh gõ lần nữa, và lần nàylắng nghe động tĩnh trong nhà. Không có gì. Anh bước sang cạnh hiên nhà. Dù cáccánh cửa của gian nhà phụ vẫn mở, anh không nhìn thấy ai cả. Anh định cất tiếnggọi nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, anh bước tới mở cốp xe ra.
Anh lấy cây bút và xé một mảnh giấy từ cuốn sổ tay để tronghộp dụng cụ y tế.
Anh viết tên mình và nơi mình đang ở, cùng với một lời nhắnngắn rằng anh sẽ ở lại thị trấn cho tới sáng thứ Ba nếu Robert muốn nói chuyệnvới anh. Sau đó, anh gập mảnh giấy lại, mang đến hiên trước rồi nhét vào khungcửa, để đảm bảo nó sẽ không bay mất. Trong lúc đang quay trở lại xe với cảmgiác thất vọng xen lẫn nhẹ nhõm thì anh nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
"Tôi giúp gì được cho ông?"
Khi Paul quay lại, anh không nhận ra người đàn ông đang đứnggần ngôi nhà. Dù không thể nhớ được Robert Torrelson trông như thế nào - khuônmặt ông ta chỉ là một trong hàng ngàn khuôn mặt bình thường khác - anh biếtrằng mình chưa bao giờ gặp người này trước dó. Anh ta là một thanh niên tầmngoài ba mươi tuổi, trông hốc hác với mái tóc đen thưa mỏng, mặc áo nỉ và quầnjean bảo hộ. Anh ta đang nhìn Paul chằm chằm với cùng vẻ cảnh giác như ngườihàng xóm khi nãy lúc anh mới đến.
Paul hắng giọng. "Vâng," anh nói. "Tôi đang tìm RobertTorrelson. Đây có đúng là nhà ông ấy không?"
Người thanh niên gật đầu với vẻ mặt không thay đổi. "Phải,ông ấy sống ở đây. Ông ấy là bố tôi."
"Ông ấy có nhà không?"
"Ông là người của ngân hàng à?"
Paul lắc đầu. "Không. Tên tôi là Paul Flanner."
Mất một lúc người thanh niên mới nhận ra cái tên ấy. Anh tanheo mắt.
"Ông là tay bác sĩ đó?"
Paul gật đầu. "Bố anh gửi thư cho tôi nói là muốn nói chuyệnvới tôi."
"Để làm gì?"
"Tôi không biết."
"Ông ấy chẳng nói với tôi về lá thư nào hết." Trong khi nói,hai hàm răng của anh ta bắt đầu nghiến chặt.
"Anh có thể báo với ông ấy là có tôi đến được không?"
Người thanh niên móc ngón cái vào thắt lưng quần. "Ông ấykhông có nhà."
Trong khi nói câu đó, mắt anh ta đánh về phía ngôi nhà, vậynên Paul tự hỏi anh ta có nói thật hay không.
"Vậy ít nhất anh có thể nói lại với ông ấy là tôi đã ghé quađược không? Tôi đã để lại một lời nhắn ở cửa cho ông ấy biết tôi ở đâu."
"Ông ấy không muốn nói chuyện với ông đâu."
Paul nhìn xuống, rồi lại ngước lên.
"Tôi nghĩ điều đó nên để ông ấy tự quyết định, anh thấysao?" anh nói.
"Ông nghĩ ông là cái quái gì chứ? Ông nghĩ ông có thể đếnđây và nói cho qua chuyện được ư? Như thể đó chỉ là một lỗi nhỏ hay sao?"
Paul không nói gì. Cảm nhận được sự do dự của anh, người đànông nọ bước tới một bước và tiếp tục cao giọng.
"Cút ngay khỏi đây đi! Tôi không muốn thấy ông lảng vảngquanh đây nữa, cả bố tôi cũng thế!"
"Được... được rồi..."
Cậu thanh niên với lấy chiếc xẻng ở gần đó, Paul liền giơhai tay, lùi lại.
"Tôi đi đây..."
Ạnh quay đầu và bước trở lại xe.
"Và đừng có quay lại nữa," anh ta hét với theo. "Ông nghĩông gây chuyện còn chưa đủ sao? Mẹ tôi đã chết là tại ông đấy!"
Paul khựng lại khi nghe những lời đó, cảm thấy nhói tronglòng, rồi bước vào xe. Sau khi khởi động xe, anh lái đi mà không nhìn lại.
Anh không trông thấy người hàng xóm bước từ thang xuống đểnói chuyện với người thanh niên; anh không thấy anh ta ném cái xẻng đi. Anhkhông thấy tấm rèm phòng khách hạ xuống.
Anh cũng không thấy cửa trước mở ra lẫn bàn tay nhăn nheocầm lấy mảnh giấy ghi lời nhắn đã rơi trên hàng hiên.
Lát sau, Adrienne ngồi nghe Paul kể lại chuyện đã xảy ra. Họđang ngồi trong bếp, và Paul tựa mình vào quầy, hai tay đan lại với nhau trongkhi ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Vẻ mặt anh thất thần và phờ phạc; trông anh mệt mỏihơn nhiều so với hồi sáng. Khi anh kể xong, vẻ mặt Adrienne hiện lên nỗi cảmthông xen lẫn lo lắng.
"Ít nhất anh đã cố gắng rồi," nàng nói.
"Nhưng có được việc gì đâu?"
"Có lẽ anh ta không biết về lá thư của bố anh ta."
Paul lắc đầu. "Không chỉ có chuyện đó. Phải nói lại về toànbộ lý do tôi đến đây. Tôi muốn thử xem mình có thể sửa chữa được điều gì đó hayít nhất là làm cho chuyện này hợp lý hơn không, nhưng tôi còn chẳng có cơ hộilàm việc đó."
"Đó không phải là lỗi của anh."
Thế thì tại sao tôi cứ cảm thấy như vậy?"
Trong khoảng im lặng, Adrienne có thể nghe thấy tiếng kêulách tách phát ra từ lò sưởi.
"Vì anh quan tâm. Vì anh đã thay đổi."
"Chẳng có gì thay đổi cả. Họ vẫn nghĩ tôi đã giết bà ấy."Anh thở dài. "Cô có thể tưởng tượng được cảm giác khi biết có người nghĩ nhưvậy về mình là thế nào không?"
"Không," nàng thừa nhận. "Tôi không tưởng tượng được. Tôichưa bao giờ phải trải qua chuyện gì như thế."
Paul gật đầu mệt mỏi.
Adrienne quan sát xem vẻ mặt anh có thay đổi không, và khinó không thay đổi, nàng ngạc nhiên thấy mình tiến lại gần, nắm lấy bàn tay anh.Ban đầu cảm giác hơi gượng gạo, nhưng rồi anh thả lỏng người và nàng cảm thấycác ngón tay anh nắm lại bao lấy tay nàng.
"Dù chuyện khó chấp nhận, và bất kể ai nói thế nào," nàngthận trong nói, "anh phải hiểu rằng dù sáng nay anh có nói chuyện với người bố,thì có lẽ anh cũng không thay đổi được suy nghĩ của người con trai đâu. Anh tađang đau khổ, và sẽ dễ dàng cho anh ta khi đổ tội cho một người như anh hơn làphải chấp nhận rằng mẹ mình đã đến lúc ra đi. Và dù anh nghĩ chuyện thành rathế nào, thì sáng nay, bằng cách đến đó, anh đã làm được một việc quan trọng."
"Là gì vậy?"
"Anh đã nghe những gì người con trai muốn nói. Dù anh tasai, anh đã cho anh ta cơ hội cho anh biết cảm giác của anh ta. Anh đã để anhta trút được nó ra khỏi ngực, và cuối cùng, đó có lẽ là điều người cha muốnngay từ đầu. Vì ông ấy biết vụ kiện sẽ không bao giờ ra tòa được, ông ấy muốnanh chính tai nghe câu chuyện từ phía ông ấy. Để biết họ cảm thấy thế nào."
Paul cười ủ dột. "Điều đó làm tôi thấy khá hơn nhiều đấy."
Adrienne nắm chặt tay anh. "Anh mong đợi điều gì sẽ xảy ranào? Rằng họ sẽ nghe anh nói và chấp nhận nó chỉ sau vài phút ư? Sau khi họ đãthuê hẳn một luật sư theo đuổi vụ kiện, dù họ biết là họ không có cơ hội? Saukhi nghe các bác sĩ khác nói? Họ muốn anh đến để anh có thểnghe họ nói. Chứ không phải là ngược lại."
Paul không nói gì, nhưng trong thâm tâm anh biết nàng nóiđúng. Nhưng vì sao, anh không nhận ra điều đó từ trước?
"Tôi biết là những lời đó khó nghe," nàng nói tiếp, "và biếtlà họ đã sai và không công bằng khi kết tội anh vì chuyện đã xảy ra. Nhưng hômnay anh đã cho họ một thứ quan trọng, và hơn thế, đó là việc anh không nhấtthiết phải làm. Anh có thể tự hào về việc đó."
"Cô không lấy gì làm ngạc nhiên, phải không?"
"Không hẳn."
"Cô đã biết việc sẽ xảy ra như vậy từ sáng nay rồi phảikhông? Khi tôi mới kể cho cô nghe về họ?"
"Tôi không dám chắc, nhưng tôi nghĩ có thể sẽ thành ra thếnày."
Một nụ cười thoáng hiện trên mặt anh. "Ở cô có một điều gìđó, cô biết không?"
"Điều tốt hay điều xấu vậy?"
Anh nắm tay nàng, thầm thích cảm giác của bàn tay ấy trongtay anh. Cảm giác thật tự nhiên, như thể anh đã nắm bao nhiêu năm nay vậy.
"Một điều tuyệt vời," anh nói.
Anh quay nhìn nàng và mỉm cười dịu dàng và Adrienne độtnhiên nhận ra anh đang định hôn mình. Dù một phần trong nàng cũng chỉ mong điềuđó, song phần lý trí trong nàng đột nhiên nhắc nàng rằng hôm nay là thứ Sáu. Họmới gặp nhau hôm trước, và anh sẽ sớm rời đi. Cả nàng cũng vậy. Hơn nữa, đâykhông hẳn là nàng. Đây không hẳn là Adrienne thật - người mẹ và người con luônlo lắng, hay người vợ vừa bị bỏ rơi vì một người đàn bà khác, hay cô thủ thư ởthư viện. Cuối tuần này nàng là một người khác, một người nàng hầu như khôngnhận ra. Thời gian nàng ở đây chỉ như một giấc mơ, và dù giấc mơ có dễ chịu,thì nàng tự nhắc nhở mình rằng chúng cũng chỉ là mơ mà thôi.
Nàng bước lùi lại một bước. Khi thả tay anh ra, nàng thấymột tia thất vọng trong mắt anh, nhưng nó biến mất ngay khi anh quay đi.
Nàng mỉm cười, cố bắt mình nói bằng giọng bình thường.
"Anh vẫn còn định giúp tôi chuẩn bị nhà cửa đấy chứ? Trướckhi cơn bão đến ấy?"
"Có chứ," Paul gật đầu. "Để tôi thay sang đồ bảo hộ đã nhé."
"Anh cứ thong thả. Đằng nào tôi cũng phải chạy ra cửa hàngđã. Tôi quên không mua thùng lạnh để trữ thức ăn phòng khi mất điện."
"Được rồi."
Nàng ngập ngừng. "Anh ổn chứ?"
"Tôi ổn thôi."
Nàng đợi thêm một lát như thể để chắc chắn rằng nàng tin lờianh, rồi quay đi. Phải, nàng tự nhủ, nàng đã làm một việc đúng đắn. Nàng đãđúng khi quay đi, khi thả tay anh ra.
Thế nhưng khi ra khỏi cửa, nàng vẫn không thể thoát được cảmgiác rằng nàng vừa chối bỏ cơ hội để tìm lại mảnh hạnh phúc mà nàng đã khuyếtquá lâu.
Khi nghe thấy tiếng Adrienne nổ máy, Paul đang ở trên gác.Quay ra cửa sổ, anh thấy những đợt sóng đang đổ vào bờ, và cố gắng lý giải điềuvừa xảy ra. Một vài phút trước, khi nhìn vào mắt nàng, anh đã thấy ánh lên mộtđiều gì đặc biệt, nhưng nó cũng biến mất nhanh như khi xuất hiện, và vẻ mặt củanàng đã cho anh biết vì sao.
Anh có thể hiểu được sự e ngại của Adrienne - họ đều sốngtrong một thế giới bị giới hạn, những ràng buộc không phải lúc nào cũng chophép những rung động cảm tính, những mong muốn nhất thời. Anh biết những giớihạn đó đã đặt ra trật tự cho cuộc sống của mỗi người, nhưng những gì anh đã làmtrong mấy tháng gần đây chính là một nỗ lực để chống lại những giới hạn đó, đểchối bỏ cái trật tự mà anh đã tuân theo quá lâu.
Sẽ thật không công bằng nếu anh cũng mong nàng làm như vậy.Nàng ở một vị trí khác, cuộc sống của nàng gánh đầy trách nhiệm, và như nàng đãnói rõ với anh ngày hôm qua, những trách nhiệm đó đòi hỏi sự ổn định và cânbằng. Anh đã từng như vậy, và dù giờ đây vị trí của anh cho phép anh sống vớinhững quy tắc khác, anh nhận ra rằng Adrienne không thể như vậy được.
Tuy thế, điều gì đó đã thay đổi trong khoảng thời gian ngắnngủi anh ở đây. Anh không rõ điều đó đã xảy ra từ khi nào. Có thể là hôm quakhi họ cùng đi dạo trên bờ biển, hoặc khi nàng kể với anh về cha nàng, hoặc làsáng nay khi họ cùng ăn trong ánh sáng dịu dàng của căn bếp. Hoặc có lẽ nó mớixảy ra khi anh thấy mình đang nắm tay và đứng sát bên nàng, không mong muốn gìhơn là được nhẹ nhàng áp môi mình vào môi nàng.
Khi nào cũng không quan trọng. Anh chỉ biết chắc một điều làanh đã bắt đầu phải lòng một người phụ nữ tên là Adrienne, người đang trông coiNhà Nghỉ cho một người bạn trong một thị trấn ven biển nhỏ bé ở Bắc Carolina.