When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hải đuổi chị ta đi thôi!” Frankie đề nghị.
Cô và Sinead bỏ Kim ở lại phòng khách rồi rút vào bếp.
“Đuổi bằng cách nào đây?” Sinead cật vấn. Cô thấy tội nghiệp nên đã cho chị ta vào nhà. “Gần nửa đêm rồi! Chị ta biết đi đâu bây giờ!”
“Nhưng chị ta không thể ở đây được!”
Sinead thở dài nhưng sau rốt cũng gật đầu.
“Phải tống chị ta đi trước khi Marina về. Nghĩ mà xem... Marina đâu có mong chờ được gặp bồ nhí của bố mình đâu!”
“Nhưng mình vẫn chưa biết chắc có phải là cô bồ nhí đó không,” Sinead nói bằng một vẻ chín chắn, không hồ đồ. Kim Cosgrove chỉ nói là muốn gặp ông Martin Kent thôi mà. Chị ta không hề nêu lý do.
“ Xời!” Frankie bịu môi, xì một tiếng. “Chị đừng có ngây thơ như thế chứ! Nói em nghe coi còn lý do gì khiến chị ta phải đuổi theo ông ấy cả nửa vòng trái đất nào?”
“Có cả triệu lý do ấy chứ,” Sinead nhắm mắt lại để suy nghĩ một lát. Ừ thì, cứ cho đây đích thị là người phụ nữ đã được công bố mất tích cùng với bố Marina đi... Chắc chắn họ đã cùng bay từ Niger về đây, rồi vì lý do nào đấy mà chị ta đã bị kẹt lại trong một thành phố chẳng có ai thân thích, hoặc không đủ tiền để thuê khách sạn. Trong trường hợp đó, rất tự nhiên, chị ta sẽ cố liên lạc với ông Martin. Mà bọn cô thì giúp được gì - Marina không hề nói là ông Martin đã đi đâu.
“Chị đừng có bênh vực cho chị ta chỉ vì chị ta là dân Ai-len,” Frankie móc máy.
“Khâu bớt cái mồm lại đi!” Sinead biết hai đứa bọn cô không nên đứng tụm trong bếp lâu vậy. Cô đã nói là đi lấy trà cho khách và giờ đang phải bận bịu với túi trà và ấm đun nước.
Frankie ngồi ghé lên mép bàn, nhịp nhịp ngón tay trên mặt gỗ. “Bảo chị ta uống nhanh rồi lượn đi cho sớm.”
“Nhưng mà lượn đi đâu? Chị ta không thể ở nhà Travis được, có Rob ở đó, thể nào anh ấy cũng đoán ra và nói lại với Marina.”
Frankie vắt óc suy nghĩ, “Trời, tôi đang làm gì thế này? Việc quái gì tôi phải giúp chị ta chứ?”
“Bởi vì...” Sinead ngập ngừng. Bởi vì trông chị ta thật đáng thương lúc đứng trước thềm cửa nhà các cô. Bởi vì chị ta vừa trải qua một tình huống hiểm nghèo ở Niger. Bởi vì bọn cô không biết bản chất việc này thật ra là gì.
Một cách miễn cưỡng, Frankie gật đầu. Cô thấy Sinead quá nhạy cảm, như lệ thường, nhưng mặt khác cô cũng thấy là không nên quẳng người phụ nữ đáng thương này ra đường. “Để em gọi Lee,” cô quyết định. “Nhà anh ấy có một phòng bỏ trống.”
Để Frankie đi gọi điện thoại, Sinead mang trà ra cho vị khách không mời mà đến. “Xin lỗi vì đã pha trà lâu vậy,” cô cáo lỗi.
Kim đứng bên cửa sổ, “Đáng lẽ ra tôi không nên tới đây. Làm phiền các cô quá.”
“Không sao,” Sinead nói. “Chị đi đường xa chắc mệt lắm.”
“Việc này chắc là rất lạ lùng với các cô,” Kim bắt đầu tự nguyện giải thích, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. “Tôi biết Martin định đi gặp con gái. Tôi muốn nói chuyện với ông ấy trước đã.”
“Chị đến muộn mất rồi. Bác Kent mới tới đây hôm qua.” Sinead quan sát kỹ người nhân viên Médecins Sans Frontières, cố dò đoán. Trông chị ta gọn gàng, khỏe khoắn, hệt một nữ phóng viên truyền hình nơi chiến trường Trung Đông, quần rộng thoải mái, áo jacket, sơ mi trắng. Khuôn mặt khá chuẩn - hơi vuông, với lông mày thẳng, trán cao. “Sao chị biết chỗ Marina sống?” cô hỏi.
“Martin có kể sơ qua với tôi. Ông ấy nhắc tới quảng trường này. Ông ấy hay kể về con gái lắm.”
Còn chị thì có trí nhớ cực tốt! Sinead nghĩ. “Như em nói đấy, chị đến muộn mất rồi. Nhưng nếu chị cần một chỗ nghỉ thì...”
“Không, không, tôi không sao!”
“... Frankie đang gọi điện cho một người bạn sống gần đây. Anh ấy có một phòng trống và chị có thể ngủ tạm ở đấy, ít nhất là qua đêm nay.”
“Chào Lee. Em, Frankie đây.”
“Mấy giờ rồi em?”
“Nửa đêm. Xin lỗi, em đánh thức anh à?” cô hình dung Lee đang loạng choạng quơ quào cái điện thoại trong bóng tối, nheo mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
“Không sao. Em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở nhà. Nhưng mà thế này, Lee... anh có một phòng để trống phải không?” Frankie hỏi. Căn phòng mà Lee đã cho Wim thuê hồi trước Giáng sinh, có điều tên Wim bịp bợm ấy đã không trả tiền trọ thì chớ mà lại còn làm tan vỡ trái tim cậu chủ nhà bằng cách đi chơi với Frankie, sau đó còn “chôm” chiếc Ipod và vài món khác của Lee rồi tếch đi với cô bồ cũ là một diễn viên nhào lộn. Nhưng đấy là một câu chuyện khác. Một trái tim tan vỡ khác.
“Thì sao?” Lee lẩm bẩm.
“Có người tới ngủ nhờ nhà anh được không?”
“Nhưng trong ấy lộn xộn lắm.”
“Có giường không?”
“Không. Chỉ có một tấm nệm thôi.”
“Tốt. Em sẽ cho chị ta mượn cái túi ngủ. Chị ta sẽ mang tới đó.”
“Chị nào?”
Vậy là giờ đây Lee đang ngồi hẳn dậy, tung chiếc chăn lông vịt qua một bên, bước ra khỏi giường, trên người không có bất kỳ thứ gì... Ôi, thôi đi! Frankie tự nhủ. “Mười lăm phút nữa bọn em sẽ gõ cửa nhà anh,” cô nói chắc như đinh đóng cột. “Hẹn gặp lại. Bye!”
“Tôi đã cố gọi cho ông Martin, nhưng ông ấy tắt máy,” Kim nói, hấp tấp uống hết tách trà và nhặt chiếc ba lô nhỏ đã cầm theo khi Sinead mời vào nhà. Chị ta thẳng thừng từ chối nhã ý tìm giùm chỗ ở tạm, nhưng trên đường ra cửa, chị ta dừng lại để xin một đặc ân cuối cùng, “Cô có thể cho tôi biết ông ấy đã đi đâu sau khi rời khỏi đây không?”
Sinead lắc đầu, “Không, em rất tiếc.” Cô không dám tiết lộ thông tin ấy nếu chưa hỏi ý kiến của Marina. Vả lại, cô nghe loáng thoáng có tiếng mô tô tấp vào bên ngoài.
“Lee bảo không hề gì!” Frankie thông báo khi từ sau nhà chạy lên. Cô cũng đã nghe thấy tiếng mô tô. Sao lại về vào giờ này vậy Trời!
“À, thôi. Tôi không muốn chuốc thêm rắc rối cho các cô nữa đâu,” Kim dứt khoát, bất chợt nhận ra những ánh nhìn nháo nhác và lập tức đoán nhanh ra lý do.
“Marina về đấy,” Sinead thở dốc.
“Không thể để Marina gặp chị được,” Frankie huỵch toẹt. “Chị ấy sẽ thắc mắc tại sao chị lại ở đây. Chắc chắn!”
“Được rồi, tôi có thể giải thích cặn kẽ cho cô ấy hiểu,” nghe tiếng bước chân trên lối đi bộ, Kim hồi hộp quay mặt ra cửa.
Frankie chộp lấy tay Kim. “Không được!” cô vừa nói vừa kéo chị ta ra hành lang.
Kim cưỡng lại, “Bỏ tôi ra!”
“Bỏ chị ấy ra đi,” Sinead năn nỉ Frankie.
“Không, chị ta phải rời khỏi đây bằng cửa sau. Bọn mình không thể để chị ta làm phiền Marina được!”
Một vòng khóa quay trong cửa.
“Ừ, cũng phải!” Sinead quýnh quáng, bất thình lình đổi ý và bắt đầu xua Kim vào bếp.
Marina mở cửa, thoáng thấy ba bóng người xô đẩy nhau trong hành lang. “Có chuyện quái gì thế?” cô hỏi.
Kim Cosgrove là người đầu tiên làm chủ được tình hình.
(“Chẳng hiểu sao chị ta lại bình tĩnh như thế được nhỉ?” Frankie hỏi Sinead khi phút dầu sôi lửa bỏng đã qua đi. “Thần kinh thép của chị ta đúng là đáng khâm phục!”)
Kim giằng thoát khỏi Frankie và Sinead, sau đó tự giới thiệu với Marina, “Tôi là đồng nghiệp của bố cô, làm việc trong tổ chức Médecins Sans Frontières.”
“Hừ, thế mà tôi cứ tưởng có trộm vào nhà,” Marina nhăn mặt, quẳng mũ bảo hiểm xuống sàn. Cũng giống như Frankie, chỉ cần một tích tắc là đủ để Marina nắm bắt được chuyện gì đang diễn ra. Thầy thuốc không biên giới. Hôn nhân không biên giới!
“Cũng không biết chừng,” Frankie nói một cách cay độc. Kẻ dám cướp chồng người khác thì cũng có thể ăn cắp tivi hay nữ trang của người khác lắm chứ.
“Tôi muốn nói chuyện với ông ấy, nhưng ông ấy tắt điện thoại rồi,” Kim cố giải thích, kiên gan trước sự lạnh nhạt, nhưng xem ra lúc này không thể mặt dày mày dạn được nữa.
“Theo tôi thì điều ấy có nghĩa là bố tôi không muốn nói chuyện với chị,” Marina phản pháo. “Nhất là vào đêm hôm thế này, với lại bố tôi cũng không có ở đây.”
“Bọn này cũng đã nói thế với chị ta rồi,” Frankie chen vào.
Marina nheo mắt và gằn mạnh từng tiếng một, chậm và đanh, “Chắc lúc này bố tôi đang nói chuyện với mẹ tôi, để thông báo là ông ấy muốn ly dị đấy.”
Frankie và Sinead bắt đầu hổn hển.
(“Chị ta đã sắp đặt đâu vào đấy hết rồi!” Sinead hồi tưởng trong khi mổ xẻ lại sự việc với Frankie.)
Mắt Kim trợn tròn. Chị ta buột rơi giỏ xách khỏi vai nhưng đã kịp chụp lại trước khi nó rơi xuống sàn.
Ánh mắt Marina ngùn ngụt lửa giận mặc dù giọng nói vẫn rất rành rọt, “Việc đó chắc chẳng tình cờ dính dáng tí gì đến chị đâu nhỉ?”
“Nghe này!” Kim lựa lời.
Marina nhào tới hành lang về phía chị ta.
(“Hệt như Halle Berry trong Miêu Nữ, đồ da bó sát, giương vuốt ra cào!” Frankie bình luận, lộ rõ sự khiếp đảm.)
“Không, nghe này, để tôi giải thích đã!”
“Chẳng có gì phải giải thích cả,” Marina quát. “Bố tôi ly dị mẹ tôi chỉ sau có hai đêm bị kẹt trong xe jeep với chị. Chẳng khó gì mà không đoán ra.”
Sinead chen vào giữa Kim và Marina, can ngăn, “Khoan đã!”
“Ít ra thì chị vẫn còn chút lịch sự là để cho bố tôi thú nhận trước khi chị vác mặt tới đây!” Marina nói, lạc cả giọng. “Hay là chị sợ ông ấy đổi ý nên mới bức bối đòi nói chuyện cho bằng được?”
Lùi tựa vào bậc cuối cùng của cầu thang, Kim đổi chiến thuật, “Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên tới đây. Chẳng thích hợp tí nào. Tôi đi đây.”
Marina sấn sổ, phun ra một tràng, “ Không thích hợp! Chứ chị tưởng khơi mào cuộc tình với người đàn ông hơn mình hai mươi tuổi, đã có gia đình và hai con là thích hợp chắc?”
“Từ từ nào, Marina,” Sinead can. “Chúng ta có chắc là...”
“Đừng có xía vào, Sinead. Để mặc tao giải quyết vụ này,” vẫn cưỡi trên cơn thịnh nộ, mặt đối mặt với người phụ nữ đã làm tan nát gia đình mình, Marina đâm bổ vào Kim. “Chị giỏi thật đấy, dám vác cả mặt tới đây cơ à. Đây là chỗ của tôi, chị nghe chưa? Tôi không muốn cái mặt thối tha của chị lởn vởn quanh đây!”
“Đi nào,” Frankie bảo Kim, kéo chị ta qua một bên, thoát khỏi tầm với của Marina và đẩy chị ta qua hành lang.
Frankie mở cửa ra và cảm thấy khí lạnh ban đêm phà vào mặt mình. Cô đẩy Kim xuống đường trước khi nghe tiếng cánh cổng rít trên bản lề và ngước lên.
“Ê này, Frankie,” Lee nói, cứ như vừa trên trời rơi xuống. “Em còn cần phòng trống của anh nữa không?”
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada