Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Chương 10 - Trở Về Nhà
V
ới mùa hè đã đến, các mảnh vườn nhỏ khoe sắc và những ngày dài của tháng bảy tràn ngập những giờ phút tuyệt vời. Ngôi nhà mở rộng cửa từ sáng đến tối và các cậu con trai luôn chơi đùa bên ngoài, trừ những giờ học ra. Giờ học được rút ngắn đi, và các cậu có nhiều thời gian chơi tự do hơn: thật vậy, ông bà Bhaer nghĩ rằng vận động sẽ tốt cho sức khoẻ và rất tốt khi ta dành mùa hè ngắn ngủi cho những công việc ngoài trời. Các cậu bé trông khoẻ mạnh và ăn ngon miệng. Nhưng bao nhiêu áo và quần đã trở nên quá ngắn! Bao nhiêu tiếng cười và cuộc chạy trong vườn! Bao nhiêu đám người lộn xộn trong nhà và trong kho chứa rơm! Bao nhiêu cuộc phiêu lưu nhân những buổi đi dạo leo núi xuống đồi! Và bao nhiêu niềm vui trong lòng ông bà Bhaer khi thấy bọn trẻ của họ khoẻ mạnh! Chỉ một sự hối tiếc nhỏ làm cho hạnh phúc của họ mờ đi…
Vào một đêm đầy hương thơm, trong khi mấy đứa bé đã đi ngủ và mấy cậu lớn thì tắm trong dòng suối, bà Bhaer đang thay quần áo cho Teddy, bỗng nghe bé hét lên:
– Ồ Danny! Danny!
Bé chỉ tay về phía cửa sổ, qua đó trăng đang chiếu sáng.
– Không đâu, cưng của mẹ, anh ấy không có ở đây. Đó là con thấy mặt trăng đẹp.
– Không phải, không phải! Danny ở cửa sổ. Teddy trông thấy Danny! - Cậu bé lại nói.
Bà Bhaer chạy vội ra cửa sổ, nhưng không thấy dấu vết của cậu ấy đâu. Bà gọi, đi ra cửa cùng với Teddy và bảo bé gọi cùng với bà, vì bà nghĩ là tiếng nói của bé sẽ có hiệu lực hơn là tiếng nói của bà. Nhưng không ai đáp lời. Cả hai đi vào, thất vọng. Teddy nằm trong chiếc giường bé nhỏ của bé, lại hỏi Danny có sắp đến đây hay không.
Bé con ngủ, các cậu con trai cũng đi nằm, ngôi nhà trở nên yên tĩnh. Chỉ có tiếng dế kêu là phá tan sự im lặng của đêm hè. Bà Bhaer khâu, lấy từ trong giỏ ra bao nhiêu là vớ để mạng, và bà nghĩ đến cậu bé đã bỏ đi. Bà tin chắc là Teddy đã nhầm, vì vậy bà không muốn quấy rầy ông Bhaer để kể cho ông nghe về sự tưởng tượng của bé con. Người đàn ông tốt bụng kia có rất ít thời gian sau khi các cậu bé đã đi ngủ và ông cần viết mấy cái thư. Đã hơn mười giờ khi bà đứng lên để đóng cửa. Trong khi từ ngưỡng cửa, bà nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp của ban đêm, thì một thứ gì đó màu trắng, trên đống rơm khiến bà chú ý. Bọn trẻ đã chơi đùa suốt buổi chiều ở đấy, nên bà nghĩ là Nan đã bỏ quên mũ như mọi khi. Bà đi ra để mang nó vào. Khi đến gần, bà nhận ra đó không phải là một cái mũ, cũng không phải là một chiếc khăn tay, mà là một tay áo sơ mi. Bên trong một cánh tay màu nâu vươn ra. Bà liền đi quanh đống rơm và nhìn thấy Dan đang ngủ say.
Ăn mặc rách rưới, cậu bé thật bẩn thỉu, gầy nhom và có vẻ kiệt sức. Cậu có một bàn chân không đi giày và chân kia thì bó trong một miếng giẻ dùng để băng bó một vết thương. Dường như cậu định trốn phía sau đống rơm, nhưng trong khi ngủ cánh tay cậu đã trượt ra ngoài và đã để lộ sự có mặt của cậu. Cậu thở dài và thì thào điều gì như thể các giấc mơ quấy rầy cậu. Và khi cậu động đậy, cậu rên lên đầy đau đớn.
“Không nên để nó nằm ở đây,” bà Bhaer tự nhủ. Bà gọi tên cậu thật khẽ. Cậu mở mắt ra, nhìn bà như thể cậu nằm mơ, mỉm cười và nói giọng ngái ngủ:
– Mẹ Bhaer, con đã về nhà.
Tình trạng của cậu và lời nói khiến cho bà cảm động. Bà luồn tay phía sau đầu đỡ cậu dậy, và nói với cậu giọng trìu mến nhất:
– Ta rất mừng, Dan à.
Hoàn toàn tỉnh giấc, cậu nhìn quanh như thể cậu bỗng nhớ ra là cậu đang ở đâu và nghi ngờ về sự đón tiếp nồng nhiệt này. Nét mặt cậu thay đổi và nói giọng cộc cằn:
– Sáng mai con sẽ ra đi. Con chỉ đến để thăm qua rồi sẽ ra đi.
– Nhưng tại sao con không vào nhà, Dan? Thế con không nghe thấy chúng ta gọi con à? Teddy đã nhìn thấy con, nó rất muốn con đến.
– Con đã nghĩ là bà không muốn cho con vào. - Cậu nói, nắn nắn một cái bọc nhỏ mà cậu nhặt lên như thể định bước đi ngay.
– Con hãy vào thăm qua thôi, nếu con thích. - Bà Bhaer nói vừa chỉ cánh cửa nhà nơi một ngọn đèn thật hiếu khách đang cháy sáng.
Dan nhặt một cây gậy lên, thở dài và bắt đầu bước đi cà nhắc. Cậu bỗng dừng bước.
– Ông Bhaer sẽ không thích đâu. Con đã bỏ trốn khỏi chỗ ông Page.
– Ông ấy biết và rất lấy làm tiếc, nhưng không sao. Con bị thương à? - Bà Bhaer nhìn Dan bước đi.
– Con đã nhảy qua một tường rào, một viên đá đã rơi xuống và làm chân con bị thương. Không có gì.
Cậu cố gắng để che giấu sự đau đớn. Bà Bhaer đưa cậu vào phòng. Cậu thả người trên một chiếc ghế, ngả đầu ra phía sau, mặt tái mét vì kiệt sức.
– Dan đáng thương của ta, hãy uống cái này đi! Và ăn một chút! Bây giờ con đang ở nhà của con và mẹ Bhaer sẽ chăm lo cho con cẩn thận.
Cậu vừa ngước cặp mắt đầy biết ơn lên nhìn bà vừa uống cốc rượu mà bà đưa lên môi cậu, rồi cậu chậm chạp ăn những gì bà mang đến. Mỗi miếng ăn dường như đem lại sự sống cho cậu.
– Thế con đã đi đâu, Dan? - Bà hỏi và bắt đầu tháo giẻ băng bó của cậu.
– Con đã bỏ đi cách đây hơn một tháng. Ông Page rất tốt nhưng quá nghiêm khắc. Con không thích vì vậy con đã bỏ đi với một người đàn ông có chiếc thuyền trên sông. Vì vậy mà không ai biết là con đã ở đâu. Khi rời xa người đàn ông đó con đã làm việc hai tuần liền cho một chủ trang trại, nhưng con đã đánh cậu con trai của ông ta và đến lượt ông ta cũng đánh con. Thế là con bỏ đi và giờ con đã ở đây. Người đàn ông đó không chịu trả tiền công cho con nhưng con cũng không muốn đòi. Con đã trả thù bằng cách đánh con ông ta.
Cậu có vẻ xấu hổ khi nhìn quần áo rách rưới và đôi bàn tay bẩn thỉu của mình.
– Thế con đã sống như thế nào? Đó là một cuộc hành trình dài đối với một cậu bé như con.
– Ồ, rất tốt đẹp cho đến khi con bị thương ở chân. Mọi người cho con ăn. Con ngủ trong các nhà kho và con đi suốt ngày. Con đã lạc đường khi muốn tìm một đường tắt. Lẽ ra con đã đến đây sớm hơn.
– Nếu như con không có ý định ở lại đây với chúng ta, thì con sẽ làm gì?
– Con muốn thăm Teddy và bà. Sau đó con định trở về thành phố để làm lại công việc trước đây. Nhưng con mệt quá nên đã ngủ trên đống rơm. Sáng mai con sẽ đi nếu như bà không tìm thấy con.
– Thế con có lấy làm tiếc không? - Bà Jo nói với một cái nhìn nửa vui nửa mắng mỏ, vừa quỳ xuống để xem bàn chân bị thương. - Con bị thương bao giờ?
– Cách đây ba hôm.
– Và con đã đi với bàn chân trong tình trạng như thế này à?
– Con có một cái gậy, và con rửa vết thương ở mấy con suối mà con gặp trên đường đi. Một người đàn bà đã cho con miếng giẻ để băng lại.
– Ông Bhaer phải chữa trị cho con ngay.
Bà Jo chạy nhanh vào phòng bên cạnh, để cửa mở phía sau bà. Dan nghe thấy cuộc trao đổi sau đây:
– Anh Fritz, cậu bé đã về.
– Ai? Dan à?
– Phải, Teddy đã nhìn thấy nó ở cửa sổ hồi nãy. Mẹ con em gọi nó nhưng nó đã bỏ chạy và trốn phía sau đống rơm. Em vừa tìm thấy nó, ngủ say và mệt lả. Cậu bé đã trốn khỏi nhà ông Page cách đây một tháng. Cậu ấy bảo không muốn ra mặt và định ra thành phố để làm công việc ngày trước. Nhưng rõ ràng là nó muốn biết xem anh có tha thứ và cho phép nó ở lại hay không.
– Nó đã bảo với em à?
– Mắt nó đã nói lên điều đó. Khi em đánh thức nó dậy nó đã nói khẽ như một đứa trẻ bị lưu lạc: “Mẹ Bhaer, con đã trở về nhà.” Em không nỡ la mắng nó. Chúng ta hãy đón lấy nó như là một chú cừu non trở về chuồng. Em có thể giữ nó lại chứ anh Fritz?
– Dĩ nhiên là em có thể! Điều này chứng tỏ là em có quyền lực thật sự trên trái tim mọi người. Anh không muốn đuổi nó đi như là anh không muốn đuổi Rob của anh vậy.
Rồi Dan nghe thấy một tiếng thì thầm êm ái, như thể bà Jo cảm ơn chồng và trong giây phút im lặng tiếp theo đó, hai giọt nước mắt to lăn trên đôi má bẩn của cậu bé. Không ai nhìn thấy vì cậu chùi đi rất nhanh. Điểm dịu dàng của con tim cậu đã rung động và cậu cảm thấy một ước muốn mãnh liệt tỏ ra cậu xứng đáng với tình thương người ta đã dành cho cậu.
– Anh hãy đến xem bàn chân của nó đi. Em sợ rằng khá nặng đấy. Cậu bé đã bị thương cách đây ba ngày và đi bộ trong cái nóng bức, bụi bặm, không có gì khác ngoài nước để làm dịu cơn đau đớn và một miếng giẻ cũ để băng bó. Cậu bé này thật gan dạ, nó sẽ trở thành một người tốt!
– Anh hi vọng thế và nhờ em, người phụ nữ tuyệt vời à! Niềm tin của em xứng đáng mang lại thành công. Giờ thì, chúng ta hãy đến thăm anh chàng dũng sĩ trẻ tuổi của em. Cậu ta đang ở đâu?
– Trong phòng em. Nhưng anh yêu, anh hãy thật tử tế với nó, cả khi nó có vẻ như đang bực mình. Em tin chắc đó là cách hay nhất để có thể đi vào lòng cậu bé. Cậu ta không chịu được sự nghiêm khắc cũng như sự ràng buộc, nhưng một lời nói dịu dàng và lòng kiên nhẫn vô biên sẽ đưa cậu bé trở lại con đường tốt, cũng giống như em vậy.
– Em làm như em giống cậu bé láu lỉnh đó vậy! - Ông Bhaer bật cười, thốt lên.
– Ngày trước em cũng có tâm trạng như thế, nhưng đã không tỏ ra giống như cậu bé. Em nghĩ, theo bản năng em cảm nhận được những gì cậu bé cảm nhận. Em hạnh phúc được chăm lo cho cậu bé vì như vậy em có thể giúp đỡ cậu ấy. Và nếu như em có thể biến cậu bé hoang dại đó thành một người đàn ông thật sự, thì đó là việc làm đẹp nhất trong đời em.
– Cầu Chúa ban phép lành cho việc làm cũng như kẻ làm việc ấy!
Lúc này ông Bhaer nói thật nghiêm túc. Cả hai đến chỗ Dan và tìm thấy cậu nằm, đầu che dưới hai cánh tay, như thể cậu bị giấc ngủ đè bẹp. Nhưng cậu ngước mắt lên, và thử đứng dậy trong khi ông Bhaer vừa bước vào vừa nói:
– Thế nào, cháu thích Plumfield hơn là trang trại của ông Page à? Chúng ta hãy xem mọi chuyện có tốt đẹp hơn lần trước hay không…
– Cảm ơn ông. - Dan nói, cố gắng không quá cục cằn và nhận thấy điều đó ít khó khăn hơn cậu tưởng.
– Giờ thì xem bàn chân của cháu nào! Ồ, không đẹp chút nào! Sáng mai cần phải nhờ bác sĩ Firth. Nước nóng Jo à, và băng.
Ông Bhaer rửa và băng bàn chân bị thương, trong khi bà Jo chuẩn bị chiếc giường duy nhất còn trống trong nhà. Giường ở trong phòng nhỏ dành cho khách, ngay cạnh phòng khách. Người ta thường dùng đến giường đó khi các cậu bé không được khoẻ: như vậy tránh cho bà Jo phải đi lên đi xuống cầu thang luôn, và các bệnh nhân cũng cảm thấy bớt lẻ loi. Khi mọi thứ đều xong xuôi, ông Bhaer bế cậu bé và đưa cậu vào phòng, giúp cậu thay quần áo, đặt cậu nằm vào chiếc giường nhỏ trắng tinh và từ giã sau khi siết tay cậu với một câu nói của người bố:.
– Chúc ngủ ngon, con trai!
Dan nhắm mắt và thiếp ngủ ngay lập tức. Cậu ngủ thật say mấy tiếng đồng hồ liền. Rồi bàn chân của cậu bắt đầu làm cậu đau và cậu thức dậy. Cậu cố gắng không rên vì sợ người ta nghe thấy bởi cậu là người can đảm.
Bà Jo thường có thói quen đi quanh trong nhà ban đêm để đóng cửa sổ nếu như gió trở lạnh, sửa lại màn của Teddy hoặc trông chừng Tommy vì đôi khi cậu bị mộng du. Một tiếng động nhỏ cũng đánh thức bà, vì vậy mà bà thức dậy ngay khi nghe thấy một tiếng rên khẽ từ phòng của Dan.
– Con đau lắm, phải không Dan? - Bà hỏi.
– Vâng. Nhưng con không muốn quấy rầy bà.
– Ta như một con chim cú, lúc nào cũng tỉnh giấc trong đêm. Bàn chân con nóng lắm phải không? Chúng ta cần thay băng mát hơn.
Và con chim cú bay đi, lát sau mang đến những dải băng mới và một bát to nước lạnh.
– Ôi dễ chịu làm sao! - Dan thì thầm khi bà Jo đã băng bó xong và một hớp nước mát làm dịu cơn khát của cậu bé.
– Xong rồi! Giờ thì hãy cố gắng ngủ lại và đừng lo nếu như cháu trông thấy ta; thỉnh thoảng ta sẽ xuống mang cho cháu một ít nước.
Vừa nói bà Jo nghiêng người xuống sửa lại gối và màn ngay ngắn. Bà vô cùng ngạc nhiên khi Dan vòng tay qua cổ, kéo gương mặt bà lại gần, vừa hôn bà vừa nói giọng run run:
– Cảm ơn bà.
Câu đó nói lên nhiều điều hơn là bài diễn văn hùng hồn nhất. Bà cố tỏ ra không một chút ngạc nhiên nào. Bà hôn cái má nâu bị che gần phân nửa bởi chiếc gối, như thể cậu bé xấu hổ vì cử chỉ âu yếm đó và nghe một câu mà cậu sẽ còn nhớ mãi:
– Bây giờ con là con trai ta, và nếu như muốn, con có thể làm cho ta hãnh diện và hạnh phúc.
Một lần nữa, lúc rạng đông, bà xuống và thấy cậu bé đang ngủ say, khi bà thấm nước bàn chân nóng bỏng của cậu. Hôm đó là ngày chủ nhật và ngôi nhà thật yên tĩnh khiến Dan không thức dậy trước giờ trưa. Khi mở mắt, cậu thấy một cái đầu tò mò thập thò nơi cửa. Cậu dùng tay ra hiệu và Teddy chạy vội về phía giường, nói to:
– Anh Danny của em, anh khỏi bệnh rồi!
Bé sà vào lòng cậu, uốn éo vì vui mừng. Rồi bà Bhaer đi đến, mang theo bữa ăn sáng. Bà tỏ vẻ không trông thấy sự xấu hổ của Dan vì chuyện xảy ra đêm qua. Teddy đòi mang bữa ăn sáng đến và cho cậu ăn như một em bé, khiến Dan thích thú.
Bác sĩ đến và cậu Dan đáng thương đã trải qua một thời gian khó khăn. Mấy đốt xương nhỏ bị trật và được đặt lại đúng vị trí nên rất đau. Cậu bé cắn môi trong khi những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Cậu không khóc, nhưng siết chặt tay bà Jo khiến bà bị đau một thời gian.
– Cần phải cho cậu bé nằm yên trong ít nhất là một tuần lễ và không được đặt chân xuống sàn. Nhưng tôi cũng không biết tới lúc đó cậu có thể dùng nạng hay chưa. - Bác sĩ Firth kết luận và thu dọn các dụng cụ của ông mà Dan không dám nhìn.
– Một ngày nào đó sẽ ổn thôi, có phải không, thưa bác sĩ? - Cậu hỏi, lo lắng khi nghe nhắc đến nạng.
– Ta hi vọng thế!
Nói xong bác sĩ ra đi, để lại Dan hoang mang, vì mất đi một chân là tai hoạ ghê gớm đối với một cậu bé hiếu động.
– Con đừng lo, ta là một nữ điều dưỡng có tiếng. Và con sẽ có thể chạy nhảy trước một tháng! - Bà Jo nói đầy lạc quan.
Nhưng sự lo lắng phải đi cà nhắc ám ảnh Dan; khiến cả những cái vuốt ve của Teddy cũng không an ủi được cậu. Bà Jo gợi ý sẽ cho một hai cậu bé đến thăm cậu. Bà hỏi cậu muốn gặp ai.
– Nat và Demi. Và con cũng muốn có chiếc mũ của con nữa: trong đó có mấy thứ mà con muốn cho các bạn xem. Con nghĩ bà đã quẳng cái túi của con rồi? - Dan nói bối rối.
– Không, ta còn giữ lại, vì ta nghĩ có lẽ đó là một thứ báu vật gì đấy, con có vẻ quý nó lắm!
Bà Jo mang đến cho cậu chiếc mũ rơm cũ đựng đầy những bướm, côn trùng, và một khăn tay đựng đầy những thứ thật lạ lùng mà cậu đã nhặt được dọc đường: trứng chim được đặt cẩn thận trên rêu, vỏ ốc và mấy hòn sỏi hình thù lạ, mấy mẩu nấm cùng nhiều con cua nhỏ bực bội vì bị nhốt.
– Con có thể có cái gì đó để nhốt mấy con vật bé nhỏ này không? Con muốn giữ chúng và chăm lo cho chúng. Con được phép chứ? - Dan hỏi, quên cả chân đau và cười vì thấy mấy con vật đi tới đi lui trên giường cậu.
– Dĩ nhiên! Chúng ta có một cái lồng cũ sẽ rất thích hợp. Đừng để chúng kẹp ngón chân của Teddy trong khi ta vắng mặt.
Bà Jo bước đi, vui mừng vì đã không xem các báu vật đó là thứ rác rưởi và quẳng đi. Nat, Demi và cái lồng đến cùng một lúc. Chúng cho mấy con cua vào ngôi nhà mới đó, các cậu bé rất thích thú, chúng quên đi sự ngại ngùng mà chúng có thể cảm thấy khi anh chàng lãng tử trở về. Dan kể cho các thính giả hâm mộ nghe về những cuộc phiêu lưu của mình chi tiết hơn khi cậu kể cho ông bà Bhaer nghe. Sau đó cậu bày những thứ thu nhặt được và giới thiệu mỗi báu vật với một sự hăng say khiến cho bà Jo, người đã rút lui về gian phòng bên cạnh để không quấy rầy các cậu bé, rất thích thú và vui vì các câu chuyện trẻ con của chúng.
“Chúng quan tâm đến những thứ ấy biết bao! Và thật may mắn cho Dan vì cậu bé không thích đọc sách lắm: mấy con vật bé nhỏ đó sẽ thay thế sách một cách có lợi trong thời gian nó phải ở trên giường. Mình thật hạnh phúc khi khám phá sở thích đó ở cậu bé. Cậu bé có thể trở thành một nhà sinh vật học lớn, còn Nat thì sẽ trở thành một nhạc công lớn! Mình sẽ tự hào về một năm làm việc của mình!”
Bà Jo mỉm cười vừa xây những lâu đài Tây Ban Nha giống như ngày trước bà làm khi còn bé. Ngày trước, những giấc mơ của bà chỉ liên quan đến bản thân mà thôi. Nhưng bây giờ thì bà có những giấc mơ cho người khác.
Nat rất thích thú với các cuộc phiêu lưu của Dan; Demi thì say mê các côn trùng và bướm, thích thú với sự mô tả cuộc sống và hành vi của chúng như đối với một câu chuyện cổ tích, vì Dan kể chuyện rất hay. Các cậu bé bị lôi cuốn bởi việc bắt một con chuột xạ, mà bộ da là một trong các báu vật, khiến cho ông Bhaer phải đích thân đến để nhắc Nat và Demi là đã đến giờ đi dạo. Dan nhìn các bạn ra đi với một cái nhìn thèm muốn khiến bố Bhaer đề nghị đặt cậu nằm ở chiếc ghế dài bên cửa sổ cho cậu thay đổi không khí một chút.
Khi ngôi nhà trở nên yên ắng, bà Jo vừa cho bé Teddy xem một quyển sách tranh, vừa hỏi Dan:
– Thế con đã học tất cả những thứ đó ở đâu vậy?
– Con luôn thích quan sát mấy con vật nhưng con không biết nhiều về chúng trước khi ông Hyde kể cho con nghe.
– Ông Hyde là ai?
– Đó là một người đàn ông sống trong rừng và nghiên cứu những thứ ấy. Con không biết người ta gọi là gì. Ông viết sách về ếch, về cá và tất cả các con vật. Ông ở nhà ông Page và ông thường đưa con đi cùng để con giúp ông. Thật là thú vị. Con hi vọng một ngày kia sẽ gặp lại ông ấy.
– Ta cũng hi vọng cho con. - Bà Jo nói, nhìn gương mặt đang sáng lên, che hết tính tình hay sợ bóng sợ vía của cậu.
– Ông ấy biết cách gọi chim đến và thỏ, sóc không hề sợ ông ấy không khác gì đối với một cái cây! Ông ấy không bao giờ làm hại chúng, đó là bí quyết của ông. Thế bà có bao giờ dùng một cọng rơm để trêu ghẹo một con thằn lằn không? - Dan hỏi say mê.
– Chưa, nhưng ta muốn thử.
– Con thì đã làm rồi. Thật là nhộn khi nhìn chúng lật người lại và duỗi thẳng người ra, chúng rất thích việc đó. Ông Hyde làm như vậy! Ông buộc mấy con rắn nghe khi ông huýt sáo. Ông biết rõ bao giờ thì loài hoa nào nở và khi nào thì mấy con ong sẽ chích ông. Ông kể những chuyện thật tuyệt vời về mấy con cá và mấy con ruồi, về những người da đỏ, về đá.
– Ta nghĩ, con đã thật muốn đi với ông Hyde nên con đã bỏ ông Page. - Bà Jo nói.
– Vâng. Con ghét nhổ cỏ dại và làm cỏ, trong khi con có thể đi dạo với ông Hyde. Ông Page nghĩ bao nhiêu chuyện thật là ngốc: ông ấy bảo ông Hyde là một thằng ngốc vì ông ấy ngồi hằng giờ để quan sát một con cá hồi sông hay là một con chim.
– Ông Page là một chủ trang trại và ông ta không hiểu công việc của một nhà sinh vật học lại có thể thích thú và quan trọng như công việc của ông ta. Giờ thì Dan, nếu như con thật sự thích những thứ đó thì con sẽ có thời gian và sách vở để nghiên cứu về chúng. Nhưng ta muốn bên cạnh việc đó phải có thêm một cái gì khác nữa để ràng buộc con người của con, nếu không thì con lại tự buông thả và rồi lại phải làm lại từ đầu.
– Vâng thưa bà. - Dan tỏ vẻ lo sợ vì giọng nghiêm túc của bà khi đưa ra những đề nghị sau cùng. Hơn nữa, cậu rất ghét sách vở và nghĩ người ta không thể học gì ở đấy.
– Con có thấy Niềm hạnh phúc trong ngày với mười hai ngăn kéo của nó không? - Bỗng bà Bhaer hỏi.
Dan nhìn thấy một cái tủ lớn lỗi thời, ở cạnh chiếc đàn dương cầm; cậu biết rõ đồ vật đó và có nhìn thấy mấy đoạn dây, đinh, giấy gói đồ và nhiều thứ có ích khác chìa ra bên ngoài. Cậu gật đầu.
– Con không nghĩ là mấy ngăn kéo đó sẽ rất tốt để đựng mấy quả trứng, mấy hòn đá, mấy vỏ ốc và rêu của con à?
– Sẽ rất tuyệt vời. - Dan thốt lên, ngồi bật dậy để quan sát cái tủ cũ với cặp mắt sáng.
– Ta thích những thứ lộn xộn đó của con. Và nếu như ta không thích thì ta cũng sẽ cho con mấy ngăn kéo vì ta rất tôn trọng các báu vật của bọn trẻ. Ta sẽ thỏa thuận với con một việc, Dan à, và ta hi vọng là con sẽ biết tôn trọng nó. Ở kia có mười hai ngăn kéo khá to, mỗi ngăn kéo dành cho một tháng trong năm. Tất cả những ngăn kéo ấy sẽ lần lượt thuộc về con và con sẽ có được chúng bằng cách làm tròn những công việc được giao. Ta tin vào ảnh hưởng tốt của sự khen thưởng. Nó giúp chúng ta tiến bộ. Cả khi lúc đầu chúng ta chỉ xử sự tốt để có được những phần thưởng đó, sau cùng thì chúng ta sẽ yêu thích điều tốt vì chính điều tốt mà thôi.
– Bà đã từng có những phần thưởng? - Dan hỏi, như thể những điều này mới lạ với cậu.
– Phải, dĩ nhiên! Ta đã không học được làm điều tốt nếu như không có chúng. Những phần thưởng ta nhận được không phải là những ngăn kéo, những món quà hoặc những ngày nghỉ ngơi, nhưng là những thứ mà ta rất yêu thích. Cách hành xử tốt và những thành công của mấy cậu con trai của ta là một trong số các phần thưởng mà ta yêu thích nhất và ta làm việc để đạt được chúng giống như con sẽ làm việc để có được mấy ngăn kéo.
– Vâng, thưa bà.
– Tất cả chúng ta đều cần có những động lực đó. Vậy thì con sẽ thử học hành và làm công việc hằng ngày của con, chơi đùa một cách tử tế và sinh hoạt tốt. Nếu mọi việc được làm đúng thì con sẽ có được một ngăn kéo cho các báu vật của mình. Hãy nhìn này, có nhiều ngăn kéo được chia ra thành bốn ô; ta sẽ chữa các ngăn kéo khác cho giống như vậy: mỗi ô dành cho một tuần lễ. Bao giờ chúng đầy rồi thì ta sẽ tự hào không thua gì con. Thậm chí còn tự hào hơn, vì trong số các hòn đá và mấy con bướm xinh đẹp, ta sẽ thấy được những ước mơ được thực hiện và những tật xấu đã được vượt qua. Chúng ta sẽ thử, phải không Dan?
Cậu bé đáp lời bằng một cái nhìn nói lên được nhiều điều. Bà Jo thấy trán cậu đỏ lên và biết là cậu cảm động đúng như bà đã hi vọng. Bà không nhắc đến thỏa thuận nhưng lấy đi ngăn kéo trên cùng, lau chùi nó và đặt nó trên hai chiếc ghế.
– Chúng ta hãy bắt đầu đặt mấy con vật nhỏ bé dễ thương này vào một chỗ tử tế. - Bà nói nhanh. - Mấy ngăn này có thể đựng một số lớn đấy. Ta sẽ lấy kim ghim mấy con bướm và mấy con bọ bên cạnh, như thế chúng sẽ được an toàn. Chúng ta hãy chừa chỗ cho mấy thứ nặng hơn ở bên dưới. Ta sẽ cho con bông, giấy và kim ghim, tất cả sẽ sẵn sàng cho công việc trong tuần.
– Nhưng con sẽ không được đi ra ngoài để tìm những mẫu mới. - Dan nói vừa nhìn bàn chân cậu một cách buồn bã.
– Phải rồi. Nhưng không sao. Mấy thứ này sẽ đủ cho tuần lễ này, và ta tin là mấy cậu bé sẽ nghĩ đến việc mang về cho con đủ thứ từ các buổi đi dạo của chúng.
– Chúng không biết thứ nào hay. Và nếu con phải nằm suốt ngày, thì con sẽ không thể học và làm việc để có được mấy ngăn kéo.
– Ta có thể học được rất nhiều khi phải nằm và còn bao việc nhỏ con có thể làm cho ta.
– Thật vậy à? - Dan hỏi, vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
– Con có thể tập để trở nên kiên nhẫn và vui vẻ, mặc dù phải chịu sự đau đớn và bất động. Con có thể chơi với Teddy thay ta, đọc cho ta nghe khi ta đang khâu, nhặt rau cải, nói tóm lại làm những công việc không đòi hỏi phải dùng đến đôi chân của con và giúp con qua thời giờ một cách nhanh chóng.
Lúc đó Demi bước vào phòng với một con bướm to cầm ở một tay còn tay kia là một con cóc nhỏ xấu xí.
– Dan, hãy nhìn xem tớ đã tìm được cái gì này! Tớ đến ngay để tặng cậu! Chúng thật tuyệt!
Dan bật cười khi nhìn thấy con cóc và nói là cậu không có chỗ để nhốt nó. Nhưng con bướm thì đẹp thật sự, và nếu như bà Jo có thể cho cậu một cái kim ghim to thì cậu sẽ đặt nó ngay vào ngăn kéo.
– Ta không thích nhìn thấy con vật đáng thương này giãy giụa. Nếu cần thì chúng ta nên tránh cho nó đau đớn với một giọt dầu long não. - Bà Jo nói vừa cầm lấy một cái lọ.
– Con biết phải làm như thế nào rồi, ông Hyde luôn dùng cách đó. Nhưng vì con không có dầu long não, nên con dùng một kim ghim.
Dan đặt nhẹ nhàng một giọt chất lỏng đó lên đầu con vật: đôi cánh màu xanh nhạt động đậy một lúc rồi bất động. Việc làm tế nhị đó vừa kết thúc thì Teddy từ gian phòng hét lên:
– Mấy con cua nhỏ đã bò ra và con cua lớn đã ăn thịt chúng.
Demi và dì cậu chạy đến giúp Teddy đang đứng trên một chiếc ghế trong khi hai con cua nhỏ bỏ chạy trong phòng và có thể vượt qua các chấn song. Con thứ ba thì bấu vào phía trên lồng, hốt hoảng vì nó trông thấy con cua lớn bình thản ăn một trong số các bạn nó. Nó đảo tròn cặp mắt lồi trước sự thích thú của Teddy. Bà Jo mang cái lồng đến cho Dan có thể nhìn thấy cảnh tượng đó, trong khi Demi bắt mấy tay bỏ chạy và nhốt chúng dưới một cái bát úp.
– Con phải thả mấy con vật này mất. Ta không thể giữ chúng trong nhà. - Dan nói, tiếc rẻ.
– Tớ sẽ chăm lo chúng cho cậu, nếu như cậu bảo tớ nên làm thế nào. Chúng có thể sống trong thùng nuôi rùa của tớ. - Demi gợi ý.
Thế là Dan hướng dẫn bạn và Demi mang mấy con cua đi giới thiệu với chúng ngôi nhà và hàng xóm mới.
– Ôi một cậu bé thật dễ thương! - Dan nói vừa đặt cẩn thận con bướm đầu tiên mà Demi đã gián đoạn cuộc đi dạo để mang về cho cậu vào ngăn kéo.
– Rất may, vì chúng ta đã làm đủ mọi cách để đạt được điều đó.
– Bạn ấy có người chỉ cho nên làm như thế nào. Con thì không có ai hết. - Dan nói khi nghĩ đến tuổi thơ cô đơn của mình.
– Ta biết chàng trai à. Vậy nên ta chờ đợi ở con ít hơn Demi, mặc dù nó nhỏ tuổi hơn. Bây giờ chúng ta sẽ cố gắng giúp con, và ta hi vọng có thể dạy cho con cách tự giúp mình. Con đã quên những gì bố Bhaer nói về việc này rồi à?
– Không, thưa bà. - Cậu nói khẽ.
– Con sẽ gắng nhớ lại hằng ngày, để làm cho ta vui chứ?
– Vâng, thưa bà.
– Ta tin ở con và hãy cố gắng làm theo.
Daisy mang đến cho cậu một bó hoa dại. Nan nài nỉ được phục vụ bữa tối của cậu tại chiếc ghế dài, nơi cậu đang nằm, để cậu có thể tham gia vào bữa ăn của cả nhà. Bà Bhaer cho cậu về giường rất sớm. Teddy đến chào cậu buổi tối trong chiếc váy ngủ.
– Con muốn đọc kinh tối cùng anh Danny, được không ạ? - Bé hỏi.
– Được. - Mẹ bé đáp.
Thế là bé quỳ gối cạnh Dan và chắp hai bàn tay múp míp lại, nói nhẹ nhàng:
“Lạy Chúa, hãy ban phép lành cho tất cả mọi người và hãy giúp con trở nên tử tế.”
Rồi bé đi ra, một nụ cười ngái ngủ trên môi, đậu bên bờ vai của mẹ. Sau cuộc chuyện trò buổi tối và hát, khi ngôi nhà đã chìm trong im lặng, Dan vẫn còn thức, đầu đầy những hi vọng và những dự tính mới. Hai thiên thần hộ mệnh hiện đang ở trong cậu: tình thương và lòng biết ơn và chúng đã bắt đầu công việc mà thời gian và sự cố gắng sẽ hoàn thành. Với quyết tâm giữ lời hứa, Dan chắp tay và lặp lại lời cầu nguyện ngắn của Teddy:
“Lạy Chúa hãy ban phép lành cho tất cả mọi người và hãy giúp con trở nên tử tế.”