Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Chương 10
Ông Phiến ngẩn lên nhìn con gái, nó có vẻ gầy hơn lúc ở nhà ông. Ông thương cảm chỉ chiếc ghế trước mặt mình:
- Con ngồi đi. Có chuyện gì không?
- Con xin từ chức Trưởng phòng Kế Toán, ba tìm người khác thay con nghe ba.
Ông Phiến sửng sốt:
- Sao lại từ chức, con có biết ba rất tin con, cả ban lãnh đạo cũng tin dùng con. Hay là con sợ làm việc chung với Hiếu Liêm, thằng Bằng ghen?
Thục Linh cúi mặt:
- không phải đâu ba, là do mẹ chồng con không muốn con đi làm thôi.
Ông Phiến kêu lên:
- Sao bà ấy có thể vô lý như vậy. Gia đình thì không giàu, chồng của con thu nhập không bao nhiêu, nếu như con không đi làm, sống chật vật con chịu nổi không?
- Con cũng biết như vậy nhưng nếu con không nghe lời mẹ chồng con, anh Bằng không sao yên thân, gia đình lúc nào không khí cũng nặng nề, con đành phải nghỉ việc thôi ba ạ.
Ông Phiến thở dài:
- Con đã nói như vậy ba còn biết làm sao hơn. Chỉ tại con, nếu như con ưng thằng Liêm, không phải khổ như vậy.
Thục Linh nhăn mặt:
- Ba, sao ba lại nói như vậy, dù sao con cũng là vợ của anh Bằng rồi.
- Ba sẽ chọn người khác thay con. Ba không tin người ngoài chút nào. Chừng nào con nghỉ việc?
- Ba tìm người, con bàn giao công việc xong con sẽ nghỉ.
- Ừ ba sẽ tìm. Con còn gì nữa không. Có thiếu thốn nói ba giúp cho.
- Cám ơn ba. Khi nào thiếu con sẽ tìm ba.
Thục Linh bước ra khép cửa lại, vậy là cô sắp phải rời bỏ công việc mình yêu thích. không còn buổi sáng kề cận bên Đinh Bằng cùng anh đến nơi làm việc, trưa lại cùng nhau ra về, ngồi bên nhau nhìn những chiếc xe vượt qua họ. Thục Linh thấy buồn muốn khóc.
- Em nghỉ việc sao Thục Linh?
HIếu Liêm bước vào phòng làm việc của Thục Linh băn khoăn:
- Anh vừa nghe bác nói, nếu như vì anh mà Đinh Bằng không muốn em đi làm việc nữa, anh sẽ xin chuyển đi chi nhánh.
Không ngờ Hiếu Liêm có thể vì mình đến như vậy, Thục Linh xúc động:
- không phải vì anh đâu, ý của mẹ chồng em thôi, bà không thích thấy con dâu ra ngoài làm việc.
- Em nên nhớ thời đại mới rồi Linh. Phụ nữ ra ngoài làm công tác xã hội còn nhiều hơn đàn ông.
Thục Linh cười buồn:
- Em biết làm sao hơn, gái theo chồng phải phụ thuộc chồng, em phải ở nhà làm công việc nội trợ của 1 người vợ, 1 người con.
HIếu Liêm ái ngại, cuộc hôn nhân có lẽ làm Thục Linh không vui mấy. Đinh Bằng thật diễm phúc có người con gái yêu đến như vậy. Còn anh yêu người ta bằng tất cả trái tim mình, lại không có gì hết. Lòng cứ xót xa bởi những kỷ niệm không thể nào quên.
- Anh ra ngoài nghen.
Hiếu Liêm bước ra. Còn được diễm phúc cuối cùng là mỗi ngày trông thấy Thục Linh cũng không còn nữa. Nỗi buồn trong lòng Hiếu Liêm trĩu nặng.
- Đi uống nước không anh Liêm?
Trung Sơn mỉm cười khi thấy Hiếu Liêm, nhưng nụ cười tắt ngay bởi vẻ mặt ỉu xìu của Hiếu Liêm.
- Anh sao vậy, hình như vừa ở trong phòng chị Linh phải không?
- Ừ, chị Hai của cậu xin nghỉ việc.
- Nghỉ việc? Tại sao?
- Mẹ của Đinh Bằng không muốn con dâu đi làm.
Trung Sơn kêu lên bực tức:
- Vô lý thật, như vậy mà chị Linh chấp nhận, em thật không hiểu nổi nữa.
Hiếu Liêm nhún vai:
- Tất cả vì tình yêu thôi.
- Anh thật là khờ đó anh Liêm.
- Sao cậu lại mắng anh?
- Còn không nữa, em không thích ĐinH Bằng là anh rể em chút nào.
Hiếu Liêm phì cười:
- Cậu đừng trẻ con, sắp cưới vợ rồi biết chưa. Thục Linh lấy chồng cho cô ấy không phải cho cậu.
- Sao em không biết, chỗ nhẹ nhàng không chịu, để chui đầu vào cái hang.
- Đừng ca cẩm nữa, xem kìa ai kiếm cậu kìa.
Nhã Uyên vừa thò đầu ra trông thấy cả ai hết hồn vội thụt vào. Với hai người đàn ông này cô lại sợ gặp mặt mới kỳ.
- Nhã Uyên, sao lại thụt vậy?
Trung Sơn đi tới, Nhã Uyên tay ôm xấp hồ sơ đầu cúi gầm xuống. Trung Sơn ghé vào tai cô gái thì thào:
- không phải sợ tôi với anh Liêm đâu. Nếu như cô thích, tôi làm mai anh Liêm cho cô tức thì.
Mắt Nhã Uyên đỏ bừng lên, cô nhìn Trung Sơn ai oán, không ngờ Trung Sơn có thể trêu chọc mình, có nghiêm trang.
- Nếu tôi thích, tự tôi có thể đến, anh đâu có khả năng làm ông mai đâu, đừng ham.
Trung Sơn chưng hửng. Đúng là con gái chanh chua. Cứ tưởng cô ta sẽ câm như hến ai dè cũng trả đũa lại. Trung Sơn thích thú cười vang. Nhã Uyên giận dữ né mình qua bỏ đi một nước.
- Anh biết tại sao Uyên giận dữ không?
Hiếu Liêm lắc đầu:
- không.
- Em nói nếu như cô ấy thích anh em sẽ làm mai cho.
- Cậu thiệt.
Hiếu Liêm đấm vào vai Trung Sơn 1 cái mạnh, anh lôi Trung Sơn đi.
- Nè, cậu đừng có đôi rồi cũng muốn ai cũng giống cậu.
Trung Sơn vênh mặt:
- Muốn tốt cho anh thôi mà.
Ngoài cửa Đinh Bằng đi vào, anh đến đón Thục Linh. Trung Sơn khó chịu:
- Chúng ta tẻ sang ngõ này đi.
- Cậu ghét anh rể cậu lắm sao? Có khi nào vì Hạnh Dung không?
- Vì anh đó anh khờ.
Cả hai cười vang, cuộc tình Hiếu Liêm, Thục Linh tan vỡ nhưng không vì vậy mà mối quan hệ của họ tan vỡ theo, trái lại càng khắng khít hơn.
Ly nước trước mặt Hạnh Dung nhạt thếch, những hạt nước đọng trên thành ly ướt cả bàn, vậy mà Trung Sơn vẫn chưa đến. Hạnh Dung bực mình vẫy tay gọi người bồi:
- Tính tiền đi.
- Thưa cô tôi chưa uống.
Trung Sơn mỉm cười ngồi xuống sát vào Hạnh Dung, Hạnh Dung hờn mát ngồi dịch người ra.
- Anh biết đợi anh lâu lắm rồi không?
- Anh xin lỗi, giờ chót đang định đến nơi hẹn, ba anh gọi vào văn phòng nên chậm một chút.
- Một chút hừ, hơn 15 phút mà 1 chút.
- Xin lỗi mà.
Trung Sơn đặt trước mặc Hạnh Dung con búp bê bằng nỉ trắng tuyệt đẹp, Hạnh Dung mở to mắt ra, quên cả giận, cô reo lên:
- Đẹp quá, cho em đi.
- Anh mang đến tặng cho em mà, anh biết đến trễ sẽ làm em giận nên mua quà... hối lộ.
- Ghét quá đi.
Hạnh Dung phụng phịu áp mặt vào con búp bê. Vẻ đáng yêu của cô làm Trung Sơn ngẩn ngơ, anh nhìn cô không nháy mắt Hạnh Dung ngượng nghịu.
- Làm gì nhìn em dữ vậy?
- Em... dễ thương như thế này mà Đinh Bằng không thương em lạ thiệt.
Hạnh Dung đỏ mặt:
- Anh nói gì vậy, nhưng nhờ anh ấy chê em mà giờ đây em mới tung tăng đi chơi như thế này, nếu không chắc phải làm bà nội rồi.
- Bà nội trẻ ấy hả?
Hạnh Dung cười khúc khích:
- Kể ra anh cũng thông minh, không uổng công em kết bạn với anh.
- Bạn thôi sao?
- Chứ anh muốn sao nữa?
- Anh muốn...
Trung Sơn ghé sát vào mặt cô gái, thật sát, mũi anh đụng vào má cô thì thầm:
- Muốn làm người yêu của em kìa.
- Ái.
Hạnh Dung giật mình lách người ra xa:
- Còn lâu ấy, làm người yêu em không phải dễ đâu.
- Vậy làm sao mới được làm người yêu của em.
- Em chưa có ý định tìm người yêu nên không thể nói ra tiêu chuẩn tìm người yêu của em. Nhưng mà loại người bay bướm như anh nhất định không thể là người yêu của em.
Trung Sơn giận dỗi:
- Vậy anh là gì của em?
- Bạn, bạn không được à? Nên nhớ em và anh quen nhau mới mấy tháng vết thương lòng của anh Bằng để lại không dễ quên đâu nha.
Trung Sơn tái mặt, Hạnh Dung nói năng không nể nang gì hết. Cầm ly nước Trung Sơn uống ực hết một hơi, nuốt cái đắng vào lòng, Hạnh Dung nhún vai:
- Em là như vậy, xưa nay hay nói thẳng, em thân mật với anh vì anh và em có những điểm tương đồng, thích hợp nhau, nhưng không thể nói là yêu được.
Trung Sơn mím môi, anh cứ tưởng cô gái này yếu đuối nhưng không phải, cũng bướng bỉnh và ngổ ngáo.
Liếc Trung Sơn, Hạnh Dung cười mỉm:
- Anh nói rủ em đi xem hòa nhạc mà.
Trung Sơn lạnh nhạt:
- Em uống nước đi rồi đi.
Vào đến phòng nhạc, Trung Sơn im lặng. Anh đã bé cái lầm, sự thân mật kia không phải vì tình cảm cô cho anh. Hạnh Dung cũng vậy, biết Trung Sơn giận mình cứ tỉnh bơ như 0, thản nhiên ăn kẹo, thản nhiên thưởng thức chương trình hòa nhạc. Trung Sơn không kém. Được, để xem ai cứng hơn ai.
Càng về khuya càng lạnh, Hạnh Dung co vai lại, tức mình Trung Sơn kéo vai cô gái:
- Lạnh sao không bảo anh quay kính xe lên?
Hạnh Dung bướng bỉnh:
- Tự anh phải biết săn sóc em chứ.
Chộp câu nói Trung Sơn cười khẽ:
- Chúng ta chỉ là bạn bè thông thường thôi mà.
- Bạn có thể săn sóc nhau mà.
- Anh xin lỗi.
Trung Sơn cởi chiếc áo khoác ngoài của mình choàng qua vai Hạnh Dung, chồm người qua, anh quay kính xe lên. Cảm giác ấm áp đến ngay, Hạnh Dung cười mỉm:
- Cám ơn.
- Hạnh Dung.
- Anh cho xe chạy đi, nhà em ở Phú Nhuận lận.
- Anh không muốn đi.
- Bắt em đi Taxi à, cũng được.
Hạnh Dung vừa kéo cửa xe Trung Sơn kéo tay cô lại và ôm chặt lấy, anh hôn Hạnh Dung ngấu nghiến. Bốp. Hạnh Dung mím môi tát mạnh vào mặt Trung Sơn. Cô hầm hầm mở cửa lao ra ngoài.
- Hạnh Dung.
Trung Sơn lính quýnh đuổi theo, Hạnh Dung băng mình qua đường vẫy chiếc xe ôm trờ tới nói người lái xe:
- Chạy đi.
Trung Sơn tức mình đấm vào đầu mình. Anh thật ngốc, lẽ ra không nên tỏ tình như vậy. Hạnh Dung đã đi xa cùng với chiếc áo khoác của Trung Sơn...
- A lô, Hạnh Dung đây.
- Hạnh Dung, anh xin lỗi.
Không để cho Trung Sơn nói hết, đầu dây bên kia Hạnh Dung gác mạnh máy. Trung Sơn ngã người ra buồn bực. Anh cứ tưởng Hạnh Dung yêu mình, hóa ra không phải. Bây giờ lòng kiêu ngạo của Trung Sơn xẹp xuống như vỏ xe bị xì hơi. Lúc Nhã Uyên săn đón và những cô gái khác nữa. Trung Sơn kiêu hãnh, tự hào cho vẻ hào hoa lịch sự của mình, anh nghĩ mình chỉ cần vươn tay ra thôi, khối cô gái, kết cuộc... 1 cái tát vào mặt và Hạnh Dung đùng đùng bỏ đi...
- Hạnh Dung.
Chờ Hạnh Dung lúc mờ sáng, Trung Sơn mừng rỡ chạy đến:
- Hạnh Dung, anh đến mời em đi ăn sáng, cũng để xin lỗi chuyện tối qua.
- Tôi không ăn sáng. Quên nữa, cái áo của anh ngày mai tôi sẽ nhờ người mang đến trả.
- Hạnh Dung.
Trung Sơn kéo đầu xe Hạnh Dung lại, mắt Hạnh Dung quắc lên:
- Anh buông xe ra.
- Anh không buông, nếu như em cứ nhất định giận anh.
- Nghe đây Trung Sơn, tôi không giận anh, nhưng tình bạn chúng ta không đẹp cho nên tôi không muốn làm bạn với anh, anh rõ chưa?
- Vì chuyện đêm qua mà em không muốn làm bạn với anh nữa?
- Phải.
- Anh xin lỗi em không được?
- không.
Hạnh Dung mím môi nhấn mạnh ga xe cho chiếc xe vọt tới, làm Trung Sơn mất thăng bằng lảo đảo té ngồi trên mặt đường, quay mặt lại Hạnh Dung hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cô mím môi cho xe chạy luôn.
- Hạnh Dung.
Trung Sơn giận dữ đứng dậy phủi cát trên người, chưa ai quá quắt như Hạnh Dung. Nhìn cái vẻ hiền lành nhưng không ngờ đây là con cọp cái. Được, đó không cần đây cũng không cần luôn. Trung Sơn hậm hực lên xe phóng đi. Uổng công anh dậy từ lúc sáng sớm, ngồi đây chờ người ta để bị hất té xuống đường làm trò cười cho bao nhiêu người qua đường. Trung Sơn đi làm việc với bộ mặt ỉu xìu. Hôm nay liệu hồn đừng ai chạm vào. Kẻ vô phước lại chính là Nhã Uyên.
- Ối.
Trung Sơn loạng choạng buông rơi cặp da, anh cáu kỉnh nhìn lại, trong lúc Nhã Uyên ngồi thụp xuống đất quơ tay trên mặt đất tìm cái kính cận.
- Cô không có mắt hả, xớn xác...
Trung Sơn giận dữ bỏ đi, Nhã Uyên ngồi bẹp xuống đất mà khóc.
- Nín đi, tôi đưa đi mua cái kính cận khác.
Hiếu Liêm kéo cô gái đứng lên, Nhã Uyên bệu bạo:
- Bể nát cái kính cận của người ta còn nạt nộ, người gì đâu cộc như chó điên.
Hiếu Liêm bật cười:
- Cũng tại cô nữa, sao không cẩn thận 1 chút?
- Ai biết anh ấy đi vào. Trung Sơn, đừng tưởng người ta thương anh nữa mà lầm, hết thương rồi.
0 nín được, Hiếu Liêm cười phì lên:
- Nói như vậy Trung Sơn đâu có nghe, tôi nghe đây nè. Sao, có đi mua kính không?
Nhã Uyên gật đầu:
- không có kính làm sao em làm việc được.
Trung Sơn cũng quá đáng, lẽ ra phải xin lỗi Nhã Uyên 1 tiếng, đằng này bỏ đi luôn.
Sau khi đo độ và chọn kính, Nhã Uyên có ngay cái mắt kính mới, cô rụt rè:
- Anh Liêm cho Uyên mượn tiền, vài hôm lãnh lương, Uyên trả lại.
- Tôi thay Trung Sơn thường cái kính cho cô.
- không được, nếu là anh Sơn thường thì em nhận. Nhưng anh thì không, vì em anh đã mất số tiền mười triệu.
Nhã Uyên im bặt, vô tình vô đã nhắc đến chuyện hôm trước, hình ảnh cô hoàn toàn phơi trần trước Hiếu Liêm vẫn thường làm cô không dám nhìn Hiếu Liêm.
- Thôi đi, cái mắt kính không bao nhiêu, đừng quan trọng Uyên ạ.
Hiếu Liêm đưa Nhã Uyên về công ty. Nhìn theo cô gái Hiếu Liêm bỗng thấy có cái gì hay hay mà anh chưa nhận ra rõ nét.
- Anh đưa bà mập đi mua mắt kính à?
Hiếu Liêm phát mạnh vào vai Trung Sơn:
- Cậu còn hỏi nữa. Cô ấy cận nặng, cậu đập vỡ mắt kính người ta làm sao người ta đọc chữ được.
- Đáng đời, ai biểu xớn xác.
- Hôm nay giận dữ vậy, có chuyện với Hạnh Dung phải không?
Trung Sơn sầm mặt:
- Đàn bà con gái khó hiểu thật, thân mật thì cho, nhận cả săn sóc của người ta, nhưng yêu thì nhất định không chịu.
Hiếu Liêm nhìn sát vào mặt Trung Sơn:
- Có phải cô ấy từ chối cậu?
- Chứ gì nữa.
- Cậu không hiểu tâm lý con gái, tôi cũng đâu hơn cậu, tôi cứ tưởng Thục Linh yêu tôi, khi cả hai trong cùng 1 căn phòng, hay cùng ngủ chung khách sạn khi đi công tác, tôi cứ tưởng Thục Linh thuộc về tôi tất cả, nhưng mà cuối cùng Thục Linh lại là vợ Đinh Bằng...
Từ bao giờ Đinh Bằng đứng nơi ngưỡng cửa, nghe không sót 1 lời của Hiếu Liêm, hai bàn tay Đinh Bằng từ từ nắm lại. Bây giờ anh đã hiểu vì sao đêm tâm hôn của anh, cô dâu không có dấu vết trinh nguyên. Cô đã từng với Hiếu Liêm. Đinh Bằng quay lưng đi 1 nước, Hiếu Liêm ngơ ngác:
- Đinh Bằng sao vậy?
- Còn gì nữa, ghen với anh.
- Ghen với anh? Cậu nói chơi hoài.
Trung Sơn bỡn cợt:
- Vậy thì anh ấy bị tâm thần.
- không được.
Hiếu Liêm chạy vụt ra ngoài, chiếc xe của Đinh Bằng chở Thục Linh vừa phóng ra cổng. Hiếu Liêm đứng lại bâng khuâng. Lúc nào đó anh sẽ gặp Đinh Bằng và nói rõ với Đinh Bằng, anh và Thục Linh hoàn toàn trong sạch.
Hết giờ làm việc, đã 1 nửa ngày nắng lên gay gắt, Hiếu Liêm lừ đừ quay vào.
- Anh Liêm, ăn cơm nghe, em đãi.
Nhã Uyên vồn vã, Hiếu Liêm bần thần ngồi xuống:
- Có phải em không bao giờ biết đến buồn không Uyên?
Nhã Uyên mở to mắt:
- Anh lầm rồi, em cũng có nỗi buồn nhưng em che đậy nỗi buồn của mình bằng nụ cười, bằng những cử chỉ chọc cười người khác, vì em nghĩ nếu như mình buồn sẽ mau già và khi đã có tâm sự cũng khó tìm được người san sẻ. Thôi thì tự mình an ủi mình.
Hiếu Liêm nhìn Uyên đăm đăm. Có lẽ đây chính là lý do làm cho Uyên trở nên mập phì đây mà.