One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2375 / 54
Cập nhật: 2016-04-19 21:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
oa hặm hực ngồi xuống, và chừng 5 phút sau, cơn bão tố dịu đi. Khôi nói:
- Mày xuống ngủ đi, Xoa. Để Vũ Dương phu nhân nằm ở trong mày nằm trên cái giường bên ngoài. Tao chia thời khắc thức ngủ như thế này ban ngày thì không có gì đáng nói, xong ban đêm chú Hoàng Chương sẽ thức một nửa đêm canh tàu, tao sẽ thức một nửa đêm. Như vậy là khi chú Hoàng Chương canh tầu, mày phải thức canh với chú ấy. Khi chú ấy ngủ, mày cũng ngủ, tao canh tầu một mình.
Xoa vẫn hục hoặc:
- Canh cho tầu chạy có gì là khó? Tôi cũng canh được chứ gì?
- Thôi đi. Xuống ngủ cho được việc — Khôi cắt ngang — Xong vụ này, tao hứa tao sẽ mua mày nguyên một con tầu, để mày tha hồ lái, mày muốn đi sang Tàu, sang Nhật tùy ý. Nhưng bây giờ mày phải chịu khó nghe lời tao. Xách cái túi bạc này xuống…
Khi Xoa đi khuất, Khôi quay lại tôi:
- Chú nên nghe lời anh khuyên… Đừng gây sự với thằng ấy. Nó là một thằng nguy hiểm.
Tôi cười nhạt:
- Anh cũng lo sợ có chuyện dữ dội xảy ra trên du thuyền này? Nếu nó nổi điên lên và giết chết tôi trước khi tôi giúp anh tìm ra được số kim cương, anh sẽ khốn đốn. Không có tôi không những là anh không mong tìm ra số kim cương ấy mà cả chuyện làm sao cho thuyền trở về, anh cũng chịu chết.
- Tại sao tôi lại để cho nó hại chú? Vô lý. Tôi là thằng không bao giờ làm những việc vô lý, nhất là những việc có hại. Tôi đã nói tôi không thích giết người mà?
- Tất nhiên anh sẽ không giết tôi với Diễm Lan trước khi anh tìm ra được số kim cương. Nhưng sau khi tìm ra rồi, có cái gì bảo đảm là anh sẽ không thủ tiêu hai chúng tôi? Vì chúng tôi là những chứng nhân duy nhất chứng kiến anh giết Vũ Dương.
- Đúng như chú nói, nhưng sự kiện ấy cũng không bắt buộc tôi phải giết chú và Diễm Lan. Bởi vì chú cũng can tội giết người như tôi. Tội chú nặng ngang với tội của tôi. Nếu chú và nàng có trở về nước, chắc chắn chú sẽ không dám tới thẳng cảnh sát tố cáo tôi giết Vũ Dương. Việc mà chú có thể làm hại tôi là gởi thư tố cáo tôi. Xong thư không phải là một bằng chứng trước toà án. Khi tìm được số kim cương, tôi dại gì trở lại Việt Nam để bị rắc rối với cảnh sát? Tôi sẽ thừa điều kiện sống như một ông hoàng lưu vong ở Cannes, Geneve, Riviera. Tôi sẽ tạo cho tôi một lý lịch khác, 10 năm hay 15 năm sau tôi có trở về Việt Nam vì thèm ăn cà, tương, rau muống, thịt chó cũng chưa phải là muộn. Khi đó hồ sơ vụ Vũ Dương đã trở thành giấy mục, có hỏi cảnh sát chưa chắc đã tìm ra.
Gã ngồi trên chiếc ghế dài đối diện với dàn bánh lái du thuyền, tôi đi quanh quẩn trong phòng lái và thản nhiên tôi ngồi xuống đầu ghế. Tôi muốn bất ngờ chẹn cổ gã và đoạt khẩu súng trong mạng sườn gã. Dù gã có hứa hẹn hay thề thốt nặng lời đến thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn biết chắc rằng dù có tìm thấy xác phi cơ và số kim cương hay không, tôi và Diễm Lan cũng không thể sống.
Tôi ngồi xích lại gã hơn chút nữa. Gã đã ở trong vòng tay tôi…
Làn môi mỏng của gã bỗng nở một nụ cười mỉa mai:
- Tôi biết chú sửa soạn làm gì…
Giọng nói của gã lộ âm thanh thú vị, gã đùa với tôi như người lớn đùa với một anh con nít:
- Chú định đoạt khẩu súng của tôi phải không? Súng đây, tôi sẵn sàng đưa cho chú. Không việc gì chúng ta phải vật nhau như hai anh đô vật. Tôi đã nói tôi không ưa dùng võ lực mà…
Và gã rút súng ra thật.
Gã đưa cán súng cho tôi. Sự ngạc nhiên làm tôi ngồi ngây ra như tượng.
Thấy tôi không chịu đưa tay ra cầm khẩu súng, gã đặt nhẹ khẩu súng xuống ghế và quay đi thản nhiên như không có gì đáng để ý.
- Súng không có đạn.
Tôi kêu lên. Gã lại cười nhạt:
- Súng không có đạn thì tôi đeo nó làm gì? Bộ tôi điên hay sao mà mang súng không có đạn?
Tôi vồ lấy khẩu súng lên coi. Trong cối có đủ 5 viên đạn đồng sáng chói.
Tôi lùi lại và chĩa súng vào ngực gã, trầm giọng:
- Mẹ kiếp… Anh tưởng tôi không dám bắn sao?
Thản nhiên như giáo sư lành nghề giảng một bài đã thuộc lòng gã nói rành rẽ:
- Không phải là chú không dám bắn, nhưng riêng trường hợp này, tôi biết chú sẽ không bắn. Vì nhiều lẽ. Thứ nhất: chú không muốn trở lại Đà Nẵng ngay lúc này vì ở đó cảnh sát đang chờ chú. Thứ hai: tôi biết chú không phải là người có thể lạnh lùng bắn chết một kẻ không tấn công chú. Bắn người trên mặt trận khác mà bắn người khơi khơi trong nhà như thế này là một chuyện khác hẳn. Nếu tôi cũng cầm súng bắn chú thì chú có thể bắn tôi dễ dàng, nhưng nếu tôi không gây hấn lại không cả kháng cự nữa thì chú vô phương. Muốn giết người, ta phải có máu sát nhân. Tôi biết chú không có máu sát nhân. Chỉ vì thằng Qúi Xe Tăng ngu ngốc đến gây sựđánh chú nên chú mới đánh trả và không may nó chết. Tôi biết hơn ai hết là chú không định tâm đánh chết nó.
Không còn biết nói gì, tôi vẫn lăm lăm khẩu súng trong tay và gã vẫn ung dung nói:
- Nhưng lý do chính để chú không bắn tôi đêm nay là thằng Xoa đang ở dưới kia với Diễm Lan. Nó cũng có súng và nó đang chờ đợi có dịp là bộc lộ cơn hờn giận của nó. Khi cơn điên thú vật của nó nổ ra, nó sẽ tàn nhẫn, ác ôn kinh khủng. Chỉ cần chú làm một cử chỉ gây bạo động là tôi khổ, chú khổ, Diễm Lan cũng khổ…
Những tiếng gã nói như những mũi dao nhọn xỉa vào tim tôi. Tôi gằn giọng:
- Tôi cóc cần biết có những gì xảy đến với người đàn bà ấy. Anh không thể dùng nàng để đàn áp tôi.
Gã mỉm cười:
- Chú tưởng vậy đó. Nhưng chỉ cần nàng rú nhẹ lên một tiếng là chú thay đổi lập trường ngay. Chú có muốn thí nghiệm không?
Tôi bắt đầu run giọng:
- Như vậy có nghĩa là anh coi tôi là một thằng đàn ông không có chút bản lĩnh gì?
- Không phải thế. Chú có nhiều bản lãnh lắm chứ, tôi biết chú từng chiến đấu trong đội Người Nhái, chú từng tham dự cuộc xâm nhập Bắc Việt 10 phần chết đến chín, tôi biết chú từng được thiên hạ luyện cho thuật giết người hiểm độc và tối tân. Chỉ cần dùng hai bàn tay không, chú có thể giết người không một tiếng động. Xong, trong vụ này, chú là người bị động ngay từ đầu. Tôi đã nghiên cứu kỹ về chú ngay từ sau buổi trưa tôi gập chú với Diễm Lan trong căn nhà mát bên hồ…
- Anh biết Diễm Lan định làm gì ngay từ hôm đó hay sao?
Tôi cố nghĩ là gã bịp, nhưng những gì xảy ra từ hôm đó tới giờ này cho tôi biết rằng gã nói đúng sự thật:
- Tất nhiên là tôi biết. Tôi biết chú không phải là tình nhân của Diễm Lan nhưng tôi giả tưởng lầm để cho hai người yên trí. Tôi cũng biết Vũ Dương bị rớt phi cơ và y không mang được số kim cương ấy về Việt Nam. Tôi chỉ chưa biết phi cơ rớt ở đâu mà thôi. Tôi biết Diễm Lan chỉ tìm chú vì chú là thợ lặn và có nghề tài công và việc đó có nghĩa là nàng và Vũ Dương định nhờ chú mua tàu và đưa họ ra biển. Khi theo dõi chú và Diễm Lan tới ven biển đêm hôm đó, tôi vẫn giả vờ như tưởng chú là tình nhân của nàng, tôi chỉ cho hai thằng Phách và thằng Xoa đánh chú sơ sơ để thúc đẩy việc mua du thuyền và ra đi cấp tốc. Tôi đoán biết khi du thuyền mua xong, Vũ Dương thế nào cũng phải xuất hiện để lên thuyền ra đi. Mọi chuyện xảy ra đều đúng như tôi đoán sẽ xảy ra, chỉ có một bất ngờ là Vũ Dương nhất định kháng cự để bị bắt chết. Nhưng đó là chuyện cũ rồi.
Gã đưa tay ra:
- Bây giờ chú đã chịu trả lại tôi khẩu súng chưa?
Mồ hôi toát ra đầy trên mặt tôi, tôi chỉa súng vào giữa hai mắt Khôi và dùng ngón tay cái đẩy con chó lên. Tôi muốn chứng tỏ cho gà biết rằng tôi nhất định bắn vỡ óc gã dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra. Gã coi tôi đúng như thằng con nít và gã đã nắm được cổ tôi ngay từ đầu tôi như con chuột đi quanh quẩn trong cái bẫy gã dương sẵn ra cho tôi. Chỉ cần ngón tay tôi ấn xuống là gã chết nhưng tôi run như tàu lá trước gió.
Như người không biết sợ là gì, Khôi thản nhiên cất tiếng:
- Xoa…
Tiếng gọi ấy làm cả người tôi đang căng thẳng như sợi dây đàn sắt đứt, mềm nhũn ra…
Tôi vội vàng đưa khẩu súng cho gà cùng một lúc có tiếng thằng Tây lai hối hả đáp:
- Chi đó?
Đút khẩu súng vào túi da đeo dưới nách. Khôi nói xuống:
- Mày cẩn thận chuyện thuốc lá. Mày cứ quen tay vứt tàn thuốc bừa bãi quanh chỗ mày ngủ dụi tắt, lỡ cháy trên thuyền này rắc rối lắm đó. Mày có nhớ mày đã để thuốc là cháy trong chỗ mày ngủ bao nhiêu lần rồi không?
° ° °
Lâu lắm sau đó khi tôi quẹt lửa châm điếu thuốc, hai tay tôi vẫn còn run.
Cơn giận qua đi thật nhanh, bây giờ tôi chỉ còn cảm giác tuyệt vọng. Tên côn đồ nguy hiểm này đã chứng minh cho tôi thấy tôi hoàn toàn bất lực trong cuộc tranh chấp này. Đúng ra, không còn cả sự tranh chấp giữa tôi và gã. Chưa có lúc nào tôi được kể là đối thủ của gã. Tất cả những gì tôi làm gã đều biết trước hết, biết trước và hoá giải. Chính gã còn làm cho tôi có những phản ứng theo ý gã. Gã biết về tôi nhiều hơn cả tôi biết về tôi.
Thần kinh tôi bị khủng hoảng nặng nề qua cuộc chứng minh vừa rồi trong lúc gã vẫn ung dung, nhàn nhã và vui vẻ:
- Tôi không coi chuyện vừa xảy ra là quan trọng — gã nói — Tôi cũng chẳng lấy gì làm hứng thú hay thích chí khi thấy chú không bắn tôi. Việc phát hiện ra những nhược điểm của đối phương và khai thác những nhược điểm đó đã lấy lợi cho mình là chuyện thường, chẳng có gì đáng tự hào, Tôn võ Tử nói biết mình, biết người, trăm đánh trăm thắng là thế, ông tướng cầm quân cần biết nhược điểm của địch, người võ sĩ khi lên đài cũng vậy, đánh ping-pong, tennis cũng rứa. Tôi cũng có những nhược điểm mà chú không biết đó thôi. Nhược điểm nặng nhất của chú là Diễm Lan.
Tôi gắt lên:
- Kệ xác Diễm Lan…
Khôi cười nhẹ:
- Đừng nói thế. Kệ xác Diễm Lan thế nào được. Nếu chú kệ xác được nàng, giờ này chú đã không rách như cái mền ở đây. Cái gì bắt buộc chú phải giữ đúng lời hứa với nàng? Cái gì đã ngăn không cho chú nghĩ đến chuyện cầm nhẹ số bạc 1 triệu đồng của nàng và ở lại Saigon ăn chơi? Chú có đoạt số bạc ấy của nàng, nàng cũng chẳng làm gì được chú. Nhưng chú đã không làm như thế, chú đi mua du thuyền và cấp tốc trở ra để đón nàng đi. Những cái đó ngăn không cho chú mặc xác Diễm Lan.
Một lần nữa tôi lại phải nín thinh, vì gã có lý. Gã nói với tôi ôn tồn, hoà nhã, kiên nhẫn như người anh từng trải giải thích chuyện đời cho một thằng em cãi bướng:
- Tôi cũng xin lỗi chú về khoản tôi nói hơi nhiều. Các mưu sĩ thường sa vào cái tật chung là nói nhiều. Mưu sĩ thường phải kiêm cả biện sĩ. Lập mưu mà không thuyết phục được cho người ta tin là mưu của mình sẽ thành công thì còn làm mưu sĩ sao được? Như Gia Cát Khổng Minh, sư phụ tôi, khi sang Đông Ngô dụ cho Đông Ngô đánh Tào Tháo, là một biện sĩ chứ không còn là mưu sĩ nữa. Nếu không chịu nổi những lời chất cây gẫy cành, làm sao sư phụ tôi thuyết phục được Tôn Quyền, đánh đổ được lập luận chủ bại của bọn Lử Bố?
Có lẽ vì cảm thấy mình vừa nói quá nhiều. Khôi lặng yên. Một lúc lâu sau, tôi phải hỏi:
- Anh nên nói thật cho tôi biết… sau khi Lan chỉ cho anh biết đúng chỗ phi cơ rớt, anh sẽ xử sự ra sao với nàng?
Gã nhún vai:
- Nói thực với chú là sự sống chết của người đàn bà ấy không liên can gì đến tôi cả. Quăng nàng xuống biển cũng được mà để cho nàng sống cũng chẳng sao. Tôi hoàn toàn không bận tâm đến chuyện đó. Vậy thì suy nghĩ đến nó làm chi? Đêm nay biển lặng, trời không trăng nhưng sao đêm lấp lánh. Chúng ta thưởng thức cảnh đêm khuya ở biển không thú hơn là nghĩ về sự sống chết của người đàn bà ư?
Gã nhìn qua khung kiếng lên trời:
- Có một anh văn sởi nào đó tả rằng những ngôi sao đêm lấp lánh kia như những hạt kim cương gắn trên tấm áo nhung. Mẹ kiếp. Anh văn sởi ấy chắc cả đời không được sờ tay vào một viên kim cương nào, Hoàng Chương… Chú có thích thơ không? Chú thích thơ Huy Cận hay Xuân Diệu?
Tôi gượng cười đùa:
- Cả hai thằng cha ấy cùng cù lần, thơ với thẩn như của nợ. Tôi chỉ khoái thơ quảng cáo thuốc lậu của Thi sĩ Xuân Tóc Đỏ thôi.
- Đó là quyền của chú — Gã vẫn nghiêm trọng tiếp tục cuộc bàn luận về văn chương — Nhiều nhà văn hóa của ta vẫn tự phụ ta có cái gọi là… bốn ngàn năm văn hoá, nhưng sự thực, chúng ta có những gì đáng kể là văn hoá? Tự ái dân tộc là một chuyện, sự thực là một chuyện khác. Không thể cứ tự đề cao mình mà mình trở thành có giá trị thật. Chuyện cũ bỏ đi vì nước Tầu rộng lớn quá, nước mình lại quá nhỏ, văn thơ bằng chữ Hán của ta không thể đem so sánh với Ba Tầu, kể từ ngày ta có chữ quốc ngữ và văn thơ mới đến nay, tôi tìm hoài chưa thấy một bài thơ nào tả cảnh biển rộng. Dường như tất cả những thi sĩ của ta chỉ sống quanh quẩn trên đất liền.
Một lúc sau gã mới tiếp:
- Có mấy câu này của Đinh Hùng, nhưng cũng chỉ mới nói đến có cửa biển…
Ngàn trinh nữ khóc sầu trên vọng các
Gọi tên ta ngoài cửa biển u buồn.
Ôi tiếng gọi thiêng, ta chết vì buồn.
Yêu em lòng ta muôn thuở cô đơn…
Lời ngâm thơ kiểu Tao Đàn của gã trong khung cảnh nàng làm tôi muốn hét. Trong lòng tôi là cả một lò lửa đang đỏ rực và gã ngâm thơ, nói chuyện văn chương.
Tôi cố dằn lòng để khỏi hét lên, vì tôi biết có hét lớn, có chửi rủa gã cũng vô ích. Khi đã bình tĩnh lại được, tôi nói:
- Tôi xuống ca-bin
Khôi lắc đầu:
- Không được. Thằng Xoa nó đang ngủ.
- Tôi xuống là tôi xuống… Anh muốn làm gì cũng được. Cứ việc…
- Chú xuống đó làm gì?
Tôi nói thẳng:
- Tôi cần nói chuyện với Diễm Lan
Phòng máy vẫn không bật đèn nhưng bây giờ mắt tôi đã quá quen với bóng đêm, dưới ánh sao mờ, tôi nhìn thấy rõ những nét phản ứng hiện trên khuôn mặt mỏng của Khôi.
Gã quả là một tên sành tâm lý người đời. Gã biết tiến lui đúng lúc và gã thật sáng suốt. Gã biết chiều ý thiên hạ những việc nhỏ để bắt thiên hạ phải làm theo ý gã những việc lớn. Gã có thể bắt tôi ở lại đây nhưng không, gã đi tới cầu thang, gọi xuống:
- Xoa… Phăng Xoa..
Thằng Tây lai bên dưới văng tục rồi càu nhàu:
- Ngủ đíu gì ngủ… Năm phút lại gọi…
- Cậu Năm xuống tâm sự với người đẹp. Mày đi chỗ khác chơi để cậu mợ được tự do.
Tôi bước xuống thang. Ca-bin sáng đèn, Phăng Xoa nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường ngoài. Gã để nguyên quần áo, cả giầy vớ khi ngủ, gã chỉ cởi dây lưng da to bản và phanh ngực áo để lộ màng ngực đầy lông đen, rặm và soăn như lông chó ghẻ. Khi tôi xuống tới đây, gã đang vớ tay lấy điếu thuốc lá gắn lên vành môi ướt. Mái tóc dài của gã rối bời xõa xuống trán và che kín hai tai gã. Trông gã thô bỉ như một con vật mang hình người.
Khẩu súng vẫn nằm trong bao da đeo ở mạng sườn gã, con dao găm vẫn gài ở mép quần cao bồi. Đôi mắt gã nhìn tôi lúc đó là mắt của một loài rắn độc:
- Mẹ kiếp… Làm tàng vừa chứ mày… — Gã nói, mép vẫn không nhếch lên… — Bố mày sùng lắm rồi đó…
Tiếng Khôi bên trên vọng xuống:
- Xoa lên đây với tao mày, ở trên nầy một mình tao sợ ma…
Tôi hất ngón tay cái:
- Tô tô… Chủ mày gọi… vẫy đuôi chạy lên cho đúng kiểu chó Tây chứ…
Nước miếng ứa ra bên mép gã:
- … Đ m Có ngày mày sẽ hối hận mày không được là chó…
Gã đi lên thang.
Tôi đi tới vạch tấm màn che nhìn xuống chỗ Diễm Lan nằm. Tất nhiên là nàng không thể ngủ được, nhưng nàng nằm nghiêng, xoay mặt vào vách và hai mắt nàng nhắm nghiền.
Như Chuyện Thần Tiên Như Chuyện Thần Tiên - Hoàng Hải Thủy