Số lần đọc/download: 8937 / 420
Cập nhật: 2015-09-12 19:43:45 +0700
Chương 8 - Phòng Xử Án
S
áng hôm đó, ba người đàn ông - hai luật sư và viên chánh án - ngồi trong văn phòng riêng của chánh án chờ Lon nói nốt. Đó là khoảnh khắc trước khi tránh án trả lời.
"Đó là một yêu cầu khác thường," ông nói, cân nhắc về tình huống này. "Tôi thấy dường như rất có khả năng trong hôm nay là phiên tòa sẽ kết thúc thôi. Nhưng anh nói là có chuyện khẩn cấp không thể để đến tối hôm nay hay ngày mai à?"
"Đúng vậy, thưa ngài, không thể," Lon gần như đáp lại ngay lập tức. Thư giãn nào, anh tự bảo mình. Hít một hơi thật sâu.
"Và việc đó chẳng liên quan gì đến vụ này?"
"Vâng, thưa ngài. Đó là một việc cá nhân. Tôi biết như thế hơi khác với lệ thường, nhưng tôi thật sự cần phải xử lý việc đó." Tốt, tốt hơn rồi.
Viên chánh án ngả lưng tựa vào ghế, ra chiều cân nhắc trong một lúc. "Ông Bates, ông thấy sao về việc này?"
Ông hắng giọng. "Sáng nay ông Hammond gọi điện cho tôi và tôi đã nói chuyện với các thân chủ. Họ sẵn lòng hoãn lại đến thứ Hai."
"Được," chánh án rồi. "Và ông có tin rằng việc làm này là vì lợi ích cao nhất của các thân chủ của ông?"
"Tôi tin là vậy," ông kia nói. "Ông Hammond đã đồng ý mở lại phiên thảo luận về một vấn đề không nằm trong quy trình tố tụng hiện tại."
Viên chánh án nhìn cả hai bọn họ thật chăm chú rồi suy nghĩ.
"Tôi không thích thế," cuối cùng ông ta cũng nói, "không thích chút nào. Nhưng ông Hammond chưa có một đề nghị nào tương tự, và tôi cho rằng vấn đề đó rất quan trọng đối với ông ấy."
Ông ta dừng lại một chút để gây hiệu ứng, rồi nhìn lên đống giấy tờ trên bàn làm việc. "Tôi sẽ đồng ý hoãn phiên tòa lại cho đến thứ Hai. Đúng chín giờ."
"Xin cảm ơn ngài," Lon nói.
Hai phút sau anh đã rời khỏi phòng xử án. Anh đi bộ đến chỗ chiếc xe mà anh đã đậu ngay bên kia phố, vào xe và bắt đầu lái đến New Bern, đôi tay run lên.