Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Chương 8
Đ
ến giờ đi làm, một chàng trai tuấn mĩ bất phàm mang theo một con chó to lông vàng xuất hiện trước tòa nhà Uông thị, cơ hồ đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Tiểu Luyến là người đầu tiên nở nụ cười sáng lạn: "Anh Đường, chào anh!" Nhìn thấy A Kim liền lập tức tán dương, "Chó của anh nhìn thật đáng yêu quá đi!"
"Gấu gấu gấu!" (Ta là ông chủ của mi!)
"Ha ha, nó đang chào hỏi với tôi sao?" Tiểu Luyến chồm cả nửa người ra khỏi bàn làm việc của cô, "Anh Đường, Trợ lí Tu nói nếu như anh cùng A Kim tới, thì trực tiếp lên tầng mười tám là được, nhưng mà, tại sao chỉ có một mình anh?"
"Gấu gấu!" (Ta là A Kim à!) cái này có đáng để đắc ý không ta?
"Ha ha, cảm ơn cô, Tiểu Luyến!" Tư Nam mỉm cười chỉ chỉ con chó to bên người, "Đây chính là A Kim!"
"Oa oa!" Tiểu Luyến cơ mồ mang ánh mắt sùng bái mà nhìn con chó này rồi, có thể để cho trợ lí Tu muôn đời mặt mũi lạnh băng chỉ đích danh, con chó này nhất định không hề đơn giản rồi?"
"Chúng tôi lên trước, hẹn gặp lại!" Tư Nam dắt A Kim đi đến thang máy chuyên dụng.
Tư Nam vừa mới đi vào trong thang máy, lập tức một đám người cũng xông lại bàn, mồm năm miệng mười hỏi Tiểu Luyến.
"Người đẹp trai kia là ai vậy?"
"Tại sao anh ta có thể mang chó đi làm vậy?"
"Anh ta thật sự đẹp trai quá xá!"
"Anh ta làm bộ phận nào?"
Mặt Tiểu Luyến đều đã nhăn lại thành cái bánh bao rồi.
Một âm thanh ôn nhu nhưng tỉnh táo từ đằng sau truyền tới mọi người: "Anh ta là Đường Tư Nam, là trợ lí mới của tổng tài, sau này sẽ hỗ trợ trợ lí Tu xử lí những chuyện trong công ti. Mà con chó kia là A Kim, là tổng tài đặc biệt cầu xin anh Đường mang đến, để làm công tác bảo vệ an toàn ở công ti." Thư kí tổng tài - Thước Nhã đứng ở phía sau mọi người, khóe miệng vẫn như trước câu lên một nụ cười nghề nghiệp đầy bình thản.
"Chị Thước Nhã," mấy người kia mắt lập tức sáng lòe lòa, "Chị thật là có số hưởng nha! Mỗi ngày đều đã được gặp tổng tài đẹp trai siêu cấp rồi không tính, bây giờ lại thêm một người cực kì đẹp trai nữa."
"Đúng vậy nha! Chị Thước Nhã," Thư Kí Moon dựa vào người Thước Nhã, "Đưa vêệc cho em nhiều một chút đi, như vậy em có thể thường xuyên được lên tầng mười tám rồi."
"Vậy thì đi hỏi giám đốc của các người đi!" Thước Nhã cười cấp cho cô gái kia ánh mắt như đúng rồi.
"Hỏi giám đốc bọn em chuyện gì?" Tiểu Khanh hỏi đầy khó hiểu.
"Bởi vì Đường Tư Nam là em trai tôi, mà A Kim không khéo lại là con chó mà nhà tôi nuôi." Thân ảnh Đường Tư Viễn cũng xuất hiện trước bàn, vừa mới chở Tư Nam cùng A Kim đến đây, bất quá mình chỉ vừa mới đi gởi xe một chút mà em trai cùng với ki ki nhà mình đã gây ra chuyện chấn động lớn như vậy rồi!
"Woa, giám đốc Đường, tại sao lại không chịu nói sớm! Cuối tuần này đưa bọn em tới nhà anh làm thịt nướng đi!" Tiểu Thanh lập tức đề nghị với Đường Tư Viễn, đều biết người giám đốc này của bọn họ chỉ ra vẻ hoa hoa công tử, nhưng mà thực tế thì lại rất khác à nha.
"Cái này thì chắc là tôi phải về nhà hỏi trước mới được." Đường Tư Viễn cười cười như không có việc gì, "Bất quá, bây giờ các cô cũng đừng có buôn chuyện nữa, coi chừng lại bị đánh dấu là đi làm trễ bây giờ!"
Trong đám người hỗn loạn, Thước Nhã xuyên qua đám người, đi vào thang máy. Ha ha, Đường Tư Nam, ta rất chờ mong mi cùng với Uông tổng rốt cuộc sẽ diễn vở kịch hay ho nào! Ngày hôm qua tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn cảm thấy được hai người kia như thế nào đó rất hoà hợp! Chẳng lẽ trước kia Uông Phong Lân đều không đem phụ nữ để vào trong mắt là bởi vì hắn cảm thấy ở cùng một chỗ với đàn ông dễ chịu hơn sao! Thước Nhã khó mà duy trì được nụ cười nghề nghiệp mà cô đã tập luyện nhiều năm để thay vào đó là một nụ cười thoải mái đầy đùa cợt.
Cửa thang máy mở ra, điều đầu tiên đập vào trong mắt cô chính là một con chó vàng to đùng đang đứng trước phòng uống nước ngẩn hết cả người.
"Mày muốn uống nước sao?" Đây là lần đầu tiên Thước Nhã nói chuyện với một con chó.
"Gấu gâu!" (Ta muốn uống cafe!) thật là, làm con chó thì ngay cả tách cà phê thơm lừng mỗi sáng để sẵn trên bàn cũng không có rồi.
"A Kim!" Tư Nam bất đắc dĩ đi tới, vừa mới đi nghe Tu dặn dò vài việc, xoay người lại đã không thấy tăm hơi của A Kim đâu, hoá ra là chạy tới chỗ này. "Thật xin lỗi, chị Thước Nhã, làm phiền chị rồi."
"Không có gì, tôi nghĩ là nó khát nước." Thước Nhã lắc đầu, nhìn con chó một chút nữa, tại sao lại cảm thấy quen thuộc vậy ta?
"Gâu gâu!" (Ta muốn uống cafe!)
"Thước Nhã," Tu từ trong phòng đi tới, "Hôm qua Phong Lân có dặn, cứ dựa theo thói quen ăn uống thường ngày của cậu ta mà chuẩn bị cho A Kim."
"Oh, được!" Thước Nhã gật đầu, vẻ mặt mất tự nhiên cứng lại ôột chút, thiếu chút nữa thì phì cười, một con chó lại có thói quen ăn uống như của tổng tài sao! Thước Nhã lại liếc A Kim thêm một cái, nói gì noi, con chó này tại sao nhìn giống tổng tài ghê ta! Nghĩ cái gì vậy trời? Tổng tài đẹp trai như vậy, tại sao có thể so sánh với chó chứ? Thước Nhã cảm thấy đầu óc của mình đúng là có vấn đề rồi, tại sao nghĩ kiểu gì cũng chẳng thể nghĩ thông.
Cả toà nhà Uông thị đều biết, có một con chó to lông vàng tên A Kim có được sự đồng ý đặc biệt của tổng tài, có thể tuỳ ý đi lại trong toà nhà. Vì vậy, có rất rất rất nhiều lời đồn đại xoay quanh A Kim nha.
"Giám đốc Đường, nghe nói A Kim nhà anh đã được huấn luyện bởi FBI của Mĩ à?"
"Giám đốc Đường, nghe nói A Kim nhà anh xuất thân từ thuỷ quân lục chiến à?"
"Giám đốc Đường, nghe nói A Kim nhà anh trước kia là chó cảnh sát à?"
"Giám đốc Đường..."
Đường Tư Viễn thêm một chút nữa sẽ bị điên mất cho coi! Phòng truyền thông của hắn chưa bao giờ náo nhiệt như lúc này nha.
"Tiểu Thanh!" Đường Tư Viễn trong phòng day day thái dương.
"Chuyện gì?" Tiểu Thanh đẩy cửa đi vào.
"Dán dùm tôi cái này lên trên cửa!" Đường Tư Viễn tiện tay rút ra tờ giấy rồi viết lên đó vài chữ, đưa cho Tiểu Thanh, "Gõ lại nội dung như thế này!"
Tiểu Thanh nhìn tờ giấy một chút, nhìn lại Đường Tư Viễn: "Thật à?"
"Đương nhiên là thật!" Đường Tư Viễn xua xua tay, "Cảm ơn nhiều, dán lên cửa xong rồi thì ở ngoài giữ cửa dùm tôi cái."
"Được rồi!" Tiểu Thanh gật đầu đi ra ngoài, sau đó dựa theo ý của Đường Tư Viễn mà gõ lại nội dung lên giấy in ra dán lên cửa phòng làm việc của hắn.
Thế giới này rốt cuộc đã an tĩnh lại rồi. Đường Tư Viễn day day thái dương, nhìn lại đồng hồ cũng đã sắp tới giờ cơm trưa rồi. Mà việc mình cần làm mới làm được có một phần ba, xem ra trưa nay không có hi vọng ăn cơm được rồi.
"Anh Hai, anh chưa ăn cơm à?" Tư Nam dắt theo A Kim cầm hộp cơm đi vào.
"Ừ! Sao em biết vậy?" Đường Tư Viễn ngẩng đầu lên trong một núi hồ sơ, hai mắt nhìn tới A Kim, con chó kia đang làm cái gì đó? Đang cười sao?
"Anh Hai, cái này cho anh nè! Em lấy ở nhà ăn lên đó." Tư Nam để hộp cơm lên bàn của Đường Tư Viễn, "Anh sao phải dán mấy cái kia ngoài cửa vậy? Làm lúc trưa em dẫn A Kim tới nhà ăn, ai cũng nhào lại hỏi em."
"Có cái gì không đúng sao?" Đường Tư Viễn nhìn Đường Tư Nam không hiểu gì cả, còn có tại sao nhìn kiểu gì cũng thấy con chó này đang cười.
"Anh tự đọc đi!" Tư Nam bĩu môi.
Đường Tư Nam đứng dậy đi ra cửa, đọc mấy chữ dán trên đó: "A Kim không phải chó nhà bình thường, không phải công việc chớ quấy rầy." Lặng đi một chút, liền gào lên một tiếng khiến cả phòng truyền thông đều nghe thấy, "Tiểu Thanh."
"Có việc gì sao?" Tiểu Thanh ngập ngừng đứng lên.
"Chuyện gì đây?" Đường Tư Viễn chỉ vào mấy chữ trên cửa.
"Là anh nói em dán cho anh mà!" Tiểu Thanh khó hiểu nhìn Đường Tư Viễn.
"Tôi nói cô gõ những chữ này sao?"
"Đúng vậy mà! Em dựa theo tờ giấy anh viết gõ ra mà." Tiểu Thanh không biết rốt cuộc hắn giận cái gì nữa.
"Tờ giấy đâu?" Đường Tư Viễn hít sâu một hơi.
"Ở đây nè." Tiểu Thanh cầm tờ giấy, đưa qua.
Tư Nam cầm lấy, đọc một chút: "Ha ha..."
"Cười cái gì hả?" Đường Tư Viễn một phát giật lại tờ giấy, ở trên đó chính là chử viết của mình, mặc dù viết rất láu, nhưng mà hắn viết rõ ràng là, "A Kim chỉ là chó nhà bình thường. Không phải công việc chớ quấy rầy." Chỉ sai một chữ, kết quả... Người nào có thể cho rằng hắn viết láu chứ! Đường Tư Viễn thở hồng hộc xé tờ giấy trên cửa phòng, quay vào trong chụp lấy cộp cơm, rồi lại xoay người đi ra phòng uống nước.
"Anh Hai, em lên trước nha!" Tư Nam liếc nhìn A Kim một cái, "Chúng ta đi nào!"
"A Kim thật là đẹp trai quá nha!" Tiểu thanh nhìn theo bóng lưng con chó nói.
...
"Chị Thước Nhã, anh Đường kia thật sự không có ở đây sao?" Moon đứng trước bàn làm việc của Thước Nhã, cầm hồ sơ trong tay nhưng lại không chịu đưa cho Thước Nhã.
"Cô rốt cuộc có muốn đưa hồ sơ cho tôi không hả?" Thước Nhã bất đắc dĩ nhìn Moon trước mặt, xem ra, Đường Tư Nam mà không quay lại, tài liệu này cô nhất định là chẳng thể cầm được trong tay rồi.
"Này!" Đường Tư Nam cùng A Kim đi ra khỏi thang máy, cười cười bắt chuyện với hai người phụ nữ đang đứng trước mặt.
"Anh Đường, anh ăn cơm xong rồi à?" Moon đem tài liệu trong tay kính đáo đưa cho Thước Nhã rồi lập tức đi lại gần.
"Gấu gấu!" (Mi muốn làm cái gì đó?)
"Vốn là, em..." Moon có chút ngượng ngùng rút ra một viên kẹo chocolate từ trong túi, "Cái này cho an nè, sẽ thấy ngọt sau khi ăn xong."
"Cảm ơn cô..." Nhìn thấy chocolate, Tư Nam cười đến toe toét, cầm vào trong tay cũng không biết cô gái nhỏ nhắn đang cười rạng rỡ trước mặt tên là gì nữa.
"Em là Moon, là thư kí ở đây. Sau này còn phải nhờ anh chỉ giáo nhiều."
"Cảm ơn cô, Moon, tôi cũng vậy. Vừa mới vào làm, sau này cũng nhờ cô hỗ trợ nhiều."
"Gấu!" (đi thôi!) A Kim cắn lấy gấu quần Tư Nam kéo vào trong phòng, không cần đứng đó cười tít mắt với con gái như thế kia!
"A, A Kim..." Tư Nam bất đắc dĩ bị A Kim kéo vào trong phòng làm việc.
Thước Nhã che nửa miệng, nhìn kiểu gì cũng thấy A Kim y chang như là tổng tài phái tới canh chừng Đường Tư Nam vậy ta, mà không giống như là đi bảo vệ an toàn cái gì kia. Huống chi có Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ bảo vệ, còn cần tới con chó này làm cái gì chứ?
Nhìn thân ảnh người kia bị con chó kéo vào trong phòng, Moon xoay người, thần thái giống như là đang bực bội: "Em về làm việc đây, gặp lại sau, chị Thước Nhã!"
"Uh!" Nhìn Moon đi xuống lầu, Thước Nhã lắc đầu, "Ma lực của đẹp trai lớn tới vậy sao?"
Điện thoại trên bàn vang lên, Thước Nhã vội bắt máy.
"Chị Thước Nhã," đầu kia là Tiểu Luyến, "có cô Tỉnh Thượng tới."
"Không có hẹn trước, là người nào đi nữa tổng tài cũng không gặp!" Thước Nhã nhìn về phòng làm việc của tổng tài, hôm nay tổng tài không có tỉnh lại.
"Nhưng mà, cô Tỉnh Thượng nói, chính là lão tổng tài gọi cô ta tới, đã nói qua với trợ lí Tu rồi."
"Cô chờ tôi hỏi lại Tu." Thước Nhã cầm lấy điện thoại nội bộ, kết nối với phòng làm việc của Tu.
"Để cho cô ta lên đi, nói là tổng tài đang nghỉ ngơi." Tu trả lời lại.
A Kim từ trong phòng làm việc của Tư Nam đi ra, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nghe thấy Thước Nhã nói cô nàng Tỉnh Thượng muốn lên đây, Uông Phong Lân không hi vọng Tư Nam đụng nhau với cô gái đó, nhưng đến tột cùng tại sao không hi vọng Tư Nam chạm mặt với người kia, chính hắn cũng không hiểu rõ lắm. Quay đầu lại nhìn Tư Nam đang cúi đầu xử lí công việc trong phòng, bộ dáng nghiêm túc khiến cho cả người y phảng phất như đang được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp ánh sáng. Xem ra là phải trở lại về cơ thể của mình một lúc mới có thể xử lí được vấn đề trước mắt này rồi.
A Kim lặng lẽ trốn vào kho chứa đồ trong phòng tổng tài.