To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Thẩm Thệ Hà
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 903 / 10
Cập nhật: 2015-12-16 02:21:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ôm nay là ngày lễ "Độc lập" ở tỉnh bộ, do các chi ngánh đảng phái tổ chức.
Thiên hạ chen chúc nhau ngoài đường phố, người nào người nấy mặt có vẻ hân hoan. Họ tin tưởng ở những ngọn cờ giải phóng. Tấm lòng yêu nước bấy lâu tiềm tàng trong tâm khảm, được dịp bùng lên như làn khói lộng trời xanh. Họ nhắc đi nhắc lại hai tiếng "Độc lập" một cách khoái trá, hai tiếng mà trước kia họ sợ như là một bịnh dịch, giờ đây họ thốt ra một cách tự do. Nhưng một sự đắc ý nhất, là được thấy lá cờ "Long tinh" của Chánh phủ Việt Nam phất phới ở trước mỗi cửa nhà. Lá cờ bằng giấy vàng viền ở trung tâm một sọc đỏ, những lá cờ bằng vải nhuộm vàng và gạch ở giữa một đường son, những lá cờ sao màcóvẻ oai dũng lạ thường!
Phượng cũng đi với họ. Nàng có cảm tưởng như vừa sống lại một thời nào xa xưa, mà tất cả ai ai ở đây cũng đều là một người anh hùng yêu nước. Họ yêu nước một cách bồng bột, và không biết gì nữa ngoài cái tình yêu ấy. Họ có thể đứng bất cứ dưới ngọn cờ nào, miễn là ngọn cờ đó có danh nghĩa yêu nước. Rồi ai đó đưa họ đến đâu thời đến, họ không cần nghĩ tới.
Qua một con đường cái dẫn đến dinh Chủ tỉnh, Phượng dừng bước để đọc một biểu ngữ bằng đệm giăng ngang đường.
Đang nghĩ ngợi triền miên, Phượng bỗng giật mình vì một làn sóng người đang lao nhao quanh một trụ sở chính trị. Trước trụ sở một tấm biễn lớn viết to tướng mấy chữ "NHẬT VIỆT PHÒNG VỆ ĐOÀN". Nhiều thanh niên đầu chải mượt, vận âu phục thật đẹp, mang trên cánh tay một cái băng vải trắng có đề danh hiệu của đoàn. Họ chạy ra, chạy vào, dường như lúc nào họ cũng có những phận sự quan trọng.
Một người đứng bên Phượng nói:
- Họ sắp đi biểu tình.
Một người khác:
- Họ sửa soạn diễn văn đọc trước bàn thờ Tổ quốc.
Phượng cố lách mình mới qua khỏi được trụ sở, và nàng gặp ngay Bão đang đứng giữa đám đông. Mắt Bão vơ vẩn nhìn theo hai người lính Nhật đang rểu qua rểu lại một cách thản nhiên trước tổng hành dinh quân đội Nhật. Phượng bước đến, nói rất khẽ vào tai Bão:
- Anh dọ thám quân Nhật phải không?
Bão day lại và nở một nụ cười hóm hỉnh:
- Đó là một lẽ khác, muốn được độc lập, mình nên tin ở sức mình chớ không nên chạy theo họ.
Phượng lập lại một cách kiên quyết:
- Phải, chỉ nên tin ở sức mình.
Một tràng pháo tay từ phía trước đưa lại, Bão nhìn sang thấy ngọn cờ "VIỆT NAM QUỐC GIA ĐỘC LẬP ĐẢNG" đang uốn mình trước một căn nhà đầy biểu ngữ. Bão và Phượng không bảo nhau đồng bước tới. Vừa đi, Bãovừa nói với Phượng:
- Nội các Trần Trọng Kim đã thành lập.
- Họ có hậu thuẫn gì không?
- Có, quân đội Nhật.
- Họ hợp tác với quân Nhật?
- Vì không thể nào làm khác. Muốn biết việc làm của họ, cô cứ xem những biểu ngữ kia thì rõ.
Phượng trông lên những hàng biểu ngữ dán thứ tự hai bên tường, nàng không nói gì nữa, mặt có vẻ nghĩ ngợi. Đó là những lời yêu cầu người Nhật giao trả Toàn quyền, kêu gọi toàn dân đoàn kết, kêu gọi liên hiệp tất cả các đảng phái ủng hộ cuộc tranh đấu của Chánh phủ Việt Nam.
Cuộc lễ cử hành ở một khoảnh sân rộng. Nơi đây, người ta đặt một bàn thờ Tổ quốc giữa những cờ xí huy hoàng. Lư trầm toả hương, đượm thêm màu trang nghiêm cổ kính.
Buổi lễ khai mạc với những bài diễn văn tuyên ngôn của các đảng phái. Mỗi lần họ nhấn mạnh đến lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam, quần chúng reo lên một cách phấn khởi. Mỗi lần họ nhắc nhở đến những chiến công oanh liệt của tiền nhân, quần chúng lại yên lặng một cách cảm động. Tất cả đều bộc lộ lòng mình với những cử chỉ thẳng thắn và chân thành.
Chính Phượng cũng thấy những cảm giác ấy ở lòng.
Phượng thấy lòng nàng trào lên một dòng máu nóng. Đó là dòng máu ái quốc của người dân Việt trước tiếng gọi tha thiết của quê hương.
Nàng đã tìm ở đây cái ý nghĩa thiêng liêng của một tình yêu mà bấy lâu nay nàng chỉ mang máng ở tâm tưởng. Bây giờ nàng mới hiểu cái lẽ vì sao Vũ cương quyết ra đi.Và nàng tự nhủ: "Ta cũng sẽ cương quyết như chàng".
Khi ra về, Phượng hỏi Bão:
- Anh nghĩ thế nào về buổi lễ hôm nay?
Bão trầm tĩnh đáp:
- Tôi nghĩ rằng họđã đánh trúng vào chỗ yếu của người dân Việt Nam, bằng cách khêu gợi lòng yêu nước của người dân Việt Nam, cũng vì đó người ta mới lầm lạc.
- Sao anh cho rằng họ lầm lạc?
Bão nở một nụ cười tự tin:
- Vì tôi tin rằng quân Nhật sẽ bị Đồng Minh đánh bại một ngày gần đây.
Người Yêu Nước Người Yêu Nước - Thẩm Thệ Hà Người Yêu Nước