How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ắt đầu đi, Mike, nhanh chân nhanh tay lên một chút! Tờ Times đến kia rồi - Giọng nói của Riordan khàn khàn vì năm tháng gân cổ rao báo.
Mike bật dậy từ chiếc ghế băng nhỏ, lao vội ra vỉa hè. Chiếc xe tải của tờ Times cũng vừa ghé sát vào lề đường. Như cái máy Mike liếc nhìn đồng hồ trong cửa hiệu đối diện. Mười giờ ba mươi. Vừa đủ thời gain xếp báo để báo cho dòng người đổ ra lúc gần mười một giờ, khi buổi biểu diễn của nhà hát ở phố 86 kết thúc.
Người giao hàng trèo lên đống báo.
- Hôm nay có cái quái quỷ gì xảy ra không biết - Anh ta lầu bầu - Những mười hai trang phụ trương.
Mike không trả lời. Chàng chẳng quan tâm đến cái đó. Những tờ báo cứ càng ngày càng dày cộp lên. Chàng đặt một bó báo lên vai vác lại phía sau quán bán báo và thả nó xuống đất. Từ nền xi măng dội lên một tiếng động trầm và nặng. Sau đó chàng quay lại chỗ chiếc xe. Khi chàng quay lại với bó báo thứ hai thì cô vợ gày gò của Riordan đang dùng kìm cắt sợi dây thép buộc ở ngoài.
- Nhanh lên anh Mike - Cô ta nói giọng nóng nảy và nhìn anh chồng đang ở trong quầy - Chúng ta chẳng còn nhiều thời gian đâu.
Mồ hôi bắt đầu thấm ướt áo chàng. Chàng cởi nó ra và treo lên một cái đinh. Các bắp thịt trên cơ thể chàng lấp lánh dưới ánh điện vàng khè. Các bản phụ trương được bày ra. Chàng thoăn thoắt xếp vào từng tờ và làm thành một đống gọn ghẽ.
Các tờ báo khác cũng được đưa đến và đêm khuya bắt đầu cuộc sống sôi động của nó. Mãi đến sau một giờ chàng mới có được vài phút nghỉ ngơi. Chàng trèo lên đống báo cao như núi và châm một điếu thuốc lá. Chàng lim dim mắt thưởng thức khói thuốc cay cay. Chàng thấy mệt mỏi. Suốt cả buổi chiều chàng phải điều khiển thang máy trong ngôi nhà. Người coi thang máy ca ngày bị ốm. Cũng có thể là ngày mai chàng lại phải trực thay anh ta.
- Hello, Mike!
Chàng mở choàng mắt. Ross đang đứng trước mặt chàng và mỉm cười. Chàng cũng uể oải nở một nụ cười đáp lễ.
- Mình tưởng cậu đi cùng gia đình rồi - Mike nói.
Ross lắc đầu.
- Không. Mình còn mắc bận một số việc.
- Việc gì vậy? - Mike hỏi giọng hoài nghi.
Ross ra hiệu chỉ về phía chiếc xe.
- Ví dụ như với cô bé tóc vàng kia.
Mike liếc nhìn cái xe, nhưng khuôn mặt cô gái lấp trong bóng tối làm chàng không thể nào nhận ra được. Chàng lại nhìn Ross.
- Đáng lẽ là mình phải nghĩ ra ngay là câu còn bận gái gẩm.
Mặt Ross đỏ tía.
- Cậu không được nói thế, Mike ạ - Giọng Ross có vẻ trách móc - Vả lại cậu chưa một lần làm quen với cô ấy.
Mike ngạc nhiên nhìn Ross. Chắc cậu ta bị đánh trúng tâm can ghê lắm. Chưa bao giờ cậu ta lại có thái độ như vậy. Chàng lại tìm cách nhìn mặt cô gái một lần nữa, nhưng quá tối.
- Đi ra xe với tớ - Ross nài nỉ chàng - Tớ sẽ giới thiệu cô ta với cậu.
Một cảm giác chán ghét lạ lùng trỗi dậy trong người Mike và chàng lắc đầu.
- Để làm gì? - Chàng hỏi giọng đột nhiên hơi quá to không cần thiết - Bọn đàn bà tất cả đều giống nhau. Nếu người ta biết một rồi thì người ta sẽ biết tất cả bọn.
Chàng vứt mẩu thuốc lá của mình đi. Mẩu thuốc vụt sáng lên rơi xuống trước mũi ô tô. Sau đó chàng trèo từ đống báo xuống.
- Cậu muốn lấy mấy tờ báo không hả Ross?
Ross gật đầu không nói gì.
Mike cúi xuống và rút ra một tập đưa cho Ross. Ross thả mấy đồng xu vào tay chàng rồi cầm lấy báo.
Từ quầy báo vọng ra tiếng nói của Riordan.
- Mike ơi! Mang vài tờ American lại đây. Sắp hết đến nơi rồi.
Như cái máy Mike cúi người nhấc lên một chồng báo. Khi chàng ngẩng lên thì Ross đã đi được nữa quãng đường đến xe của mình. Chàng nhìn theo Ross. Thật là có những người mà đối với họ tất cả đều đơn giản và trơn tru. Họ chẳng cần phải lo lắng gì hết. Chàng nâng chồng báo lên vai rồi đi vòng ra phía trước quầy báo.
Ross lên xe và cúi người về phía trước để ấn nút khởi động. Động cơ khẽ rú lên và chàng lái xe vào làn đường đã kẻ sẵn.
- Bạn anh không ưa em lắm - Maria nói.
Ross nhìn nàng và chống chế.
- Sao em lại nói thế. Cậu ấy có quen em đâu.
- Em đã nghe thấy anh ấy nói gì rồi.
- Cậu ấy mệt quá đấy thôi - Ross phân trần - Nói chung thì anh ấy không thế đâu.
Hai người im lặng một lúc. Rồi sau đó Maria lại tiếp tục nói chuyện.
- Đấy có phải là anh chàng không thèm đi với chúng mình đến Coney Island không?
- Ừ.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Mike ngồi bên quầy báo. Mồ hôi ánh lên như bôi mỡ trên hai cánh tay trần của chàng. Các bắp cơ ở lưng và hai cánh tay cuộn lên như được bện bằng những sợi dây thép.
- Anh ta tự cho mình là cái gì đặc biệt phải không? Nàng hỏi giọng giễu cợt - là tấm gường tốt cho những người như chúng mình chứ gì.
Ross đủ thông minh để không trả lời nàng. Chàng thấy tốt hơn hết là không để bị kéo vào cuộc cãi vã vô ích. Vả lại chàng cũng chẳng quan tâm đến chuyện nàng nghĩ gì về người khác như thế nào. Giọng Maria trở nên trầm tư.
- Có thể một ngày nào đó em sẽ chỉ cho anh ta biết.
Chàng ngạc nhiên nhìn nàng. Trong đôi mắt nàng biểu lộ một vẻ như thể lòng tự trọng của nàng bị tổn thương. Đột nhiên chàng nhận thấy rõ ràng là nàng vẫn còn bị dày vò bởi câu nói của Mike.
Katti theo thói quen cố lần lên đến băng ghế đầu tiên trong nhà thờ, nhưng Maria đã kép tay bà.
- Trên ấy không còn chỗ đâu mẹ ạ. Chúng mình vào chỗ kia kìa.
Katti lách người đi vào hàng ghế băng mà Maria dẫn bà đến. Bà chỉ nghĩ đến những lời cha Jannowicz đã nói với bà. Bà cần phải nói hết với Maria càng sớm càng tốt. Đó là cách tốt nhất để tránh mọi sự lo lắng buồn phiền. Trong hàng ghế băng có một chàng trai trẻ tuổi đang đứng. Katti thì thầm một câu xin lỗi khi bà lách qua chỗ anh ta. Bà nặng nhọc quỳ xuống và cúi đầu khi lễ cầu nguyện bắt đầu.
Bà nhắm mắt và cầu xin thượng đế công bằng với tất cả. Maria sẽ hiểu bà. Cho Peter bà cầu xin một công việc. Bà cầu nguyện cho tất cả, còn cho riêng mình thì không. Bà nhìn Maria. Gương mặt cô gái ửng hồng, miệng nàng nở một nụ cười mỹ mãn. Bà vui mừng vì đã kéo được Maria đi dự buổi cầu nguyện.
Những người đi lễ nhà thờ ra về và Katti lách qua Maria ra lối đi. Bà liếc nhìn khuôn mặt chàng thanh niên. Trán anh ta lấm tấm mồ hôi. Trong nhà thờ không khí cũng nóng bức thật. Maria đi sau bà cách vài bước. Bà quay người lại đợi con gái. Nàng nắm tay mẹ ánh mắt vui vẻ. Katti chăm chú nhìn con gái. Lâu lắm rồi bà mới lại thấy Maria hạnh phúc vô tư như thế này. Katti quyết định từ giờ đến tối không nói gì tới chuyện đứa bé ở trong bụng mình với Maria. Bà muốn tránh tất cả những gì có thể đột nhiên dập tắt nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt Maria.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu