Số lần đọc/download: 897 / 12
Cập nhật: 2016-01-22 08:37:51 +0700
Chương 9
H
ồi đó chưa có điện báo và điện thoại để truyền đì mệnh lệnh hỏa tốc của các cấp chỉ huy. Người ta phái đi theo các hướng "bốn vạn kỵ sĩ". Cách thức này được ghi lại và còn tồn tại rất lâu nhờ một vở hài kịch của Gô-gôn.
Tất nhiên cách truyền tin ấy không nhanh chóng bằng điện báo và điện thoại, nhưng mặt khác nó lại tạo nên được không khí sôi động trong kinh thành và làm dân chúng thấy rõ hoạt động khẩn trương kịp thời của các quan chức chính quyền.
Khi viên thanh tra thở hổn hển đến, cùng viên sĩ quan đại đội phế binh và người may mắn được cứu sống thì ngài tướng quân Cô-cô-xkin kịp làm một giấc say sưa đã lấy lại được sảng khoái. Vẻ mặt ngài lúc này tươi tỉnh và trí óc ngài cũng sáng suốt.
Tướng quân mời tất cả mọi người vào phòng giấy của ngài và mời cả trung tá Xvi-nin.
Giọng tỉnh táo, ngài hỏi viên thanh tra cảnh sát:
- Biên bản đâu?
Viên thanh tra dâng một tờ giấy gấp tư và nói thầm:
- Quan lớn cho phép tôi báo cáo riêng với ngài đôi lời:
- Được.
Tướng Cô-cô-xkin bước ra chỗ cửa sổ. Viên thanh tra theo sau:
- Gì thế?
Chỉ nghe thấy tiếng thì thào của viên thanh tra và tiếng đáp rõ hơn của vị Tướng:
- Hừm... Thế à?... Ra vậy... rất có thể... anh ta bảo có thể giữ cho quần áo không ướt được à? Thế thôi chứ gì?
- Bẩm quan lớn, vâng.
Tướng Cô-cô-xkin rời khỏi chỗ cửa sổ, quay vào ngồi xuống ghế sau bàn viết, bắt đầu đọc biên bản. Nét mặt không tỏ vẻ ngạc nhiên hay băn khoăn gì hết. Đọc xong ngài hỏi ngay người suýt chết đuối bằng một giọng rành rọt và oai vệ:
- Anh làm thế nào mà ngã được xuống một hố nước ở trước mặt Cung điện nhỉ?
- Bẩm quan lớn tha tội, - người bị nạn đáp.
- Hừm.. Say rượu à?
- Bẩm quan lớn tha tội. Con không say nhưng cũng có uống chút ít.
- Sao lại ngã xuống nước được?
- Con định chạy tắt trên mặt băng, nhưng nhầm đường và thế là bị rơi xuống nước.
- Anh nhìn không rõ chứ gì?
- Trời tối quá, bẩm quan lớn.
- Thế anh có nhin rõ mặt người đã cứu anh thoát chết không?
- Bẩm quan lớn tha tội. Con không thấy gì hết. Nhưng con nghĩ rằng chính là ông này. - Anh ta trỏ viên sĩ quan rồi nói thêm. - Con không nhìn thấy gì hết. Con hoảng quá.
- Tại đêm không nằm nhà mà ngủ lại đi chơi chứ gì nữa! Bây giờ anh hãy nhìn cho kỹ ân nhân của anh. Một người quý tộc đã liều mình cứu sống cho anh đấy.
- Con xin ghi lòng tạc dạ.
- Còn ông sĩ quan, tên ông?
Viên sĩ quan nói tên.
- Anh kia nghe thấy chưa?
- Bẩm quan lớn, thấy rồi ạ.
- Anh là tín đồ Chính giáo chứ?
- Bẩm quan lớn, vâng.
- Anh hãy vào nhà thờ tổ chức một buổi cầu kinh xin Chúa phù hộ cho ông sĩ quan.
- Bẩm quan lớn, tất nhiên rồi ạ.
- Về đi. Ta không cần đến anh nữa.
Người bị nạn cúi rạp đầu xuống chào rồi đi nhanh ra cửa, mừng rỡ thấy người ta để cho mình về nhà.
Trung tá Xvi-nin sửng sốt không ngờ vực sự việc lại diễn biến như vậy. May mắn quá!