Số lần đọc/download: 1970 / 46
Cập nhật: 2017-09-14 22:16:10 +0700
Chương 10 Bầu Trời Lộn Ngược
B
ầu trời của tôi, không còn mây chỉ còn mưa. Mây rơi vỡ tan tành rồi thì phải. Bầu trời lộn ngược!
Một nghìn năm có lẻ, tôi cũng không thể tưởng tượng ra, tôi có thể tìm lại mây cho bầu trời của mình khi mưa vẫn cứ rơi thành sông từng ngày một.
Và em vô tình đã đảo ngược bầu trời ấy lại từ những ngày đầu tiên chỉ bằng cọ và màu.
Bầu trời lộn ngược
1. Đắng
Tôi có một thói quen không mấy hay ho là quan sát người khác một cách thầm lặng. Cũng chẳng có gì là bất hợp pháp nhưng nếu người ta phát hiện ra, chắc hẳn sẽ có một vài chuyện cũng không mấy hay ho xảy ra.
Tôi thích nhìn người ta, thích nhìn cuộc sống. Tôi thích nhìn dòng đời đi qua bởi tôi không muốn quay lại nhìn bản ngã của mình. Mỗi lần soi gương, tôi thấy một khuôn mặt quen quen, đần đần sau cặp kính gọng đen, có hai con mắt đờ dại như mắt tượng gỗ.
Mỗi ngày một ly đen, không cần đá, tôi muốn uống thật chất những gì đắng nhất. Tôi tự pha đắng cho mình. Thực tình nó chẳng ra gì lắm nhưng là đắng do tay mình tạo ra thì phải uống hết. Mỗi ngày một ly đen...
Tôi trẻ, tôi có tiền, mà không phải, đúng ra là bố mẹ tôi có tiền, tôi có một ghế trong một trường đại học tốt, tôi có một cái ghế nữa đang chờ tôi học xong ở công ty bố tôi. Thật tốt? Còn gì để mà than vãn hay ngồi ì ra uống đen đắng hàng ngày?
Tôi không than, tôi chỉ uống. Thỉnh thoảng tôi bỏ học ngồi trên ban công, sau lùm cây to tướng như đi đánh du kích, nhìn đời. Tôi không muốn trở thành loại người tự bôi đen sì sì cho cuộc đời vốn tươi sáng như đèn cao áp nếu người khác nhìn vào, nhưng tôi đánh mất cái gì đó rồi thì phải. Ô tô thì tôi có đấy, nhưng chẳng biết đi đâu. Ngày nào ngày nấy cứ chảy dài thườn
t
hượt. Tôi không tìm được sự thống nhất giữa ý nghĩ và cảm xúc. Trong mớ lý thuyết bong bóng rối bời, tôi chỉ mường tượng ra những dải bong bóng thuần khiết loang đầy màu, nối đuôi nhau leo lên trời như một chiếu cầu lộn ngược, một bầu trời lộn ngược. Tôi đang trôi ở đâu đó trong dải màu như vậy.
Tôi mê Fantasy Art. Đó là thứ duy nhất khiến tôi thấy thanh thản giữa những gì đang diễn ra. Tôi không thấy viển vông cho Dave McKean, tôi muốn bay như Les Edwards Valley. Tất nhiên, bố mẹ tôi không hề biết đó là ai. Họ không muốn tôi đi theo những thứ “ảo”, lập trình cho tôi là phải giàu có thành đạt theo cách họ đã làm, an toàn và đầy tham vọng.
Có lẽ những điều đó mãi chỉ là giấc mơ. Tôi đã mất đi một thứ hay là tất cả. Tôi cũng không biết nữa. Tôi thường tra cứu chuyên ngành Illustration của những trường đại học nước ngoài và nhìn. Tôi chỉ biết nhìn, thèm khát như một đứa trẻ khát sữa. Tôi hai mươi tuổi nhưng vẫn là một đứa trẻ, không hơn. Uống cạn ly đen, thấy trong đáy cốc vẫn còn đắng, tôi pha thêm cốc nữa, đổ xuống gốc chậu cây. Vị đắng không biết có ngon không mà cái ban công đã sắp thành khu rừng thu nhỏ rồi.
Mọi thứ chỉ còn đắng và nhạt cho đến khi em xuất hiện. Tôi hay ngồi nhìn em bước vào cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân, đối diện với nơi tôi thường một mình hì hục uống đen đắng. Ngày chảy dài thườn thượt, tôi thường ngồi nhìn sang bên kia đường, nhìn một cái dáng bé nhỏ lúc nào cũng vừa đi vừa chạy. Tôi không biết em là ai nhưng nhiều khi, ly đen tôi uống không biết đắng hay không.
Không biết từ lúc nào, tôi lại chăm chú pha cà phê đắng, tỉ mẩn ngồi hóng ở ban công trước nhà vào mỗi buổi chiều chỉ để nhìn sang bên kia đường, chỉ để thấy một cái dáng nhỏ bé, lúc nào trên lưng cũng là một cái ba lô và trên tay là một cái túi nhỏ. Trông em như người đi buôn lậu. Em lúc nào cũng vừa đi vừa chạy như thể có cái gì đuổi đằng sau, như thể có ai đó chờ phía trước. Và kì lạ hơn nữa, hôm nào trời mưa thì em …đội nón! Thực tình tôi đã mất tập trung vào ly đen của mình vì chính những thứ kì dị này. Tôi yêu cái nón nhưng nhiều cô gái thành thị bây giờ chẳng biết nón là cái gì, hoặc khá hơn sẽ biết nón là một thứ “chỉ những đứa ở quê mới đội”. Trông em ngố ngố như một hoa tiêu di động dưới lòng đường. Ngồi nhìn em đi trên lề đường đối diện rồi ngoặt vào cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân có lẽ là điều làm cho cuộc sống của tôi bớt tẻ nhạt đi một chút, bớt dài thườn thượt đi một chút.
Nếu không có cái ngày buồn cười hôm ấy có lẽ mãi mãi tôi vẫn tưởng em là một đứa trẻ cấp hai với một cái nón trên đầu.
2. Mưa
Ngày hôm ấy không mưa, em lại tung tăng trở về nhà, ba lô đeo lệch một bên vai, tay xách
một túi đồ, cái đầu gật gật và vẻ mặt xem chừng rất vênh váo. Có vẻ như nếu có ai cười bộ dạng của em thì em cũng sẵn sàng cười lại. Tôi bỗng phá lên cười một mình như kẻ điên.
Từ đằng sau, một tên chạy thục mạng sượt qua em và không quên giật luôn cái ba lô lẫn cái túi. Cảnh này tôi thấy đã nhiều, nhưng cảnh tiếp sau đó thì thực sự là ngoạn mục và quái đản hết sức tưởng tượng. Em dường như không giật mình, không hoảng hốt, không la hét, nhảy bổ vào cửa một ngôi nhà đang xây dở ven đường, vớ lấy hòn gạch khá to, ném thẳng về phía tên giật đồ với cái cách như của vận động viên ném lao, ném đĩa, ném tạ hay bất cứ cái gì dùng để ném. Hắn lăn quay ra luôn! Tôi không thể tin vào mắt mình nữa, “cái dáng bé nhỏ” kia vừa làm một việc mà đến tỉ năm nữa tôi cũng không nghĩ sẽ có người con gái nào làm như vậy. Cái cách em phản ứng giống như em đã được huấn luyện trong tổ chức mật vụ nào đó từ lâu lắm. Tôi vừa khó hiểu vừa buồn cười, đứng xem như xem phim chưởng Hồng Kông mà không có ý định muốn chạy sang giúp. Nếu tên kia chẳng lấy được gì của em, thì trong trường hợp này, chính tôi mới là thằng sở khanh.
Tên cướp ngã xuống, tôi đã nhìn thấy những thứ trong chiếc túi văng ra, toàn cọ và màu, là CỌ và MÀU! Tôi như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi mình thích từ rất lâu bỗng lại được trông thấy nó. Thì quả đúng là thế. Tôi không muốn so sánh mình với trẻ nhỏ nhưng trường hợp này có lẽ giống như vậy. Tôi nôn nóng tới mức chẳng buồn đi cầu thang, tôi nhảy từ ban công xuống bức trường dây leo hoa tím trước cửa nhà rồi lao thẳng sang đường bên kia.
Đúng thật tôi chưa thấy cảnh nào kì quái đến vậy, em thản nhiên đến chỗ cái ba lô và cái túi rơi trên nền đất, nhặt tất cả lại và không quên “thủ thỉ” với tên cướp một câu với vẻ mặt đồng cảm:
- Đồ ngu! Trông tôi như thế này thì lấy đâu ra tiền mà cướp?
Tên kia vẫn đang ôm gáy, chắc là rất đau, thấy tôi lại gần hắn lẳng lặng bò dậy chuồn nhanh. Tôi nhặt nhạnh cọ và màu cho em, như nhặt lại những báu vật. Chẳng cần biết em là ai, tôi cầm trên tay những cây cọ mà cảm xúc lẫn lộn. Em tỉnh bơ, giọng nói trong vắt và lạnh như nước đá.
- Anh làm cái gì vậy?
- Ờ... à... anh thấy em bị cướp, anh sang giúp em mà.
- Anh giúp em nhặt đồ?
Nhìn cái mặt vênh vênh là tôi biết em đang cười khẩy tôi như thể tôi là kẻ chẳng làm được cái tích sự gì trong vụ này, hay phũ phàng hơn là em chẳng hề cần đến tôi. Sao một “con bé cấp hai” nhỏ thó mà lại có thái độ và hành động khủng khiếp đến như vậy?
- Nếu anh không tới thì tên kia chắc chắn sẽ quay lại túm cổ em quẳng ra giữa đường biết không?
- Dạ, vâng, thôi thì cảm ơn anh!
Lại còn thế nữa. Em cứ bụm miệng cười, thật khó chịu hết sức. Nhưng tôi còn đang mải nâng niu đống màu vẽ trên tay. Không hiểu em làm gì mà lại mang toàn đồ chuyên dụng cho sinh viên Mỹ thuật: Watercolor Leningrad, Màu Gouache, Viết chì Steadler, cọ. Tôi ngờ ngợ.
- Em học trường nào thế?
- Dạ Mỹ thuật!
Tôi không tin vào mắt mình nữa. Trông em y hệt một cô bé cấp hai, khuôn mặt không hẳn là xinh đẹp, nhưng thông minh lạ thường, đôi mắt trong veo, trong ấy tưởng như có một vòm trời đầy mây trôi lửng lơ, xa vời.
***
Tôi thích mây….
Hồi cấp ba, tôi vẫn luôn có mơ ước thi vào một trường nghệ thuật để có thể sống với tình yêu của mình. Tôi là chính tôi khi cầm cọ, tôi thích tự mở ra cho mình những chân trời mới bằng cọ và màu. Trong cuộc sống đầy gai góc và ồn ào, tôi thích chìm vào thế giới được gọi là Fantasy Art. Ở đó tôi có thể trèo lên những đám mây mà ngủ cả ngày, ở đó tôi có thể nghe thấy tiếng chim vào mỗi buổi sáng khi chèo thuyền qua dải ngân hà thay vì tiếng còi nện vào tai như búa tạ khi đang cố lách vượt ngoài những con đường mờ mịt khói bụi công nghiệp. Tôi dở hơi thật đấy, hão huyền thật đấy, nhưng đó là thứ mà tôi yêu, đó là công việc mà tôi muốn gắn bó suốt cả đời mình, dù tôi sẽ có ít tiền hơn, ô tô nhỏ hơn, nhưng tôi hài lòng. Cổ tích cho người lớn, tôi thấy đó là điều cần thiết để cuộc sống này bớt ngột ngạt hơn.
Nhưng vào một ngày không có mây, bố mẹ tôi đã phát hiện ra mộng cổ tích của tôi. Họ quẳng cả thế giới của tôi vào sọt rác cùng với những bài giáo dục nếu đánh máy ra phải in được thành quyển.
Những dải màu lênh láng như máu, cọ gãy làm đôi, trông nham nhở và đau đớn. Tôi sẽ được “người lớn” quyết định thay phần đời còn lại. Và tôi chấp nhận. Tôi là kẻ được nâng niu từ trong trứng, những tưởng sẽ sung sướng suốt đời nhưng đến cái tuổi mười tám, cái tuổi được tự quyết định mình sống chết ra sao thì tôi mới nếm trải hệ lụy của sự “sung sướng” ấy. Tôi ủy mị và bạc nhược. Tình yêu với Fantasy Art trong tôi vẫn cuồn cuộn chảy, chưa khi nào ngừng, tim tôi vẫn đập dữ dội khi cầm trong tay màu và cọ, khi thấy những tác phẩm “bay” của những họa sĩ mà tôi hằng mến mộ. Nhưng có lẽ cũng phải, tôi là kẻ hèn nhát, tôi chỉ dám dừng lại ở mức yêu. Những buổi học đầu tiên ở trường Kinh tế, tôi thường trốn sang trường Mỹ thuật để đỡ phát điên lên vì những thứ mà tôi không hề thích ở cái nơi tù ngục kia, để được sống đúng là mình. Nhưng cái “lồng son” vẫn muốn giam tôi và sẽ giam tôi đến hết đời. Bố mẹ phát hiện và cấm tôi “hư hỏng” thêm một lần nào nữa, tôi còn được “vệ sĩ” đi theo, chẳng phải để đập nhừ tử những thằng dám động đến tôi mà để lôi tôi trở về thực tại khi tôi lại trót mơ mộng mà sa chân vào một cửa hàng bán đồ mỹ thuật hay một triển lãm tranh nào đó, tôi được “giám sát” để học hành thành người. Tôi chỉ biết kêu lên yếu ớt, tôi không dám tung cánh mà phá tan từng cái khung vàng chụp lấy ước mơ của tôi. Và ước mơ của tôi, thật tội nghiệp, nó phải chết mòn cùng tôi trong chiếc lồng son. Giờ tôi đã hơn hai mươi tuổi, nghĩ lại thấy mình chẳng khác gì một thằng bé hai tuổi, đi một bước đều phải nhìn thái độ của bố mẹ, tự xúc cơm cho vào miệng nhưng chẳng thể tự quyết định mình sẽ ăn món gì. Tôi thất vọng về bản thân mình nhưng tôi chỉ có thể đổ tội cho cà phê đắng. Đắng ngắt. Cà phê đen, bầu trời thì xám xịt.
Bầu trời của tôi không còn mây nữa, chỉ còn mưa. Mây rơi vỡ tan tành rồi thì phải. Bầu trời lộn ngược!
Một nghìn năm có lẻ, tôi cũng không thể tưởng tượng ra, tôi có thể tìm lại mây cho bầu trời của mình khi mưa vẫn cứ rơi thành sông từng ngày một.
Và em, vô tình đã đảo ngược bầu trời ấy lại từ những ngày đầu tiên chỉ bằng cọ và màu. Tôi thấy mình ngớ ngẩn, thậm chí điên loạn khi năn nỉ em dạy vẽ. Chỉ có cách đó tôi mới thoát khỏi người giám sát của bố mẹ theo tôi bất kể khi nào tôi phóng xe ra đường. Chỉ làm như vậy tôi mới có thể trở lại với tình yêu của trái tim và đôi bàn tay mình. Nếu tôi không khổ sở như một con vẹt bị giam cầm, nếu như em không cần tiền thì sẽ chẳng bao giờ có một lớp học kì quặc đến như vậy. Chúng tôi cần trao đổi cho nhau những thứ mỗi người đang thiếu. Hình như những câu chuyện luôn bắt đầu bằng những thứ thực dụng và chẳng đâu vào đâu.
Cọ và màu của em cho phép tôi làm cho bầu trời trống rỗng của mình thi thoảng tạnh mưa. Nhưng có lẽ có điều gì hơn thế.
Tôi là Vũ. Tôi là mưa.
Và em là Vân. Em là mây...
3. Mây và hoa tím
Chắc chắn tôi là kẻ hoang phí tiền của nhất thế gian hay nếu tôi bị gọi là kẻ thực dụng nhất thế gian cũng chẳng sai. Tôi đã mua ước mơ của mình mỗi ngày một chút bằng tiền. Em nhận ra điều đó khi thấy cái cách tôi cầm cọ và say mê vẽ vào trang giấy. Tôi chỉ cần một cây cọ, một nơi không ai biết đến, một nơi có mây, tôi sẽ lại tự mở ra bầu trời cho mình.
- Anh à! Có phải anh muốn em trở thành một cô giáo “mất dạy” không?
-???
- Anh trả tiền cho em để tự ngồi vẽ như vậy hả? Hơn nữa, với trình độ của anh hiện tại thì học để làm gì nữa. Anh không theo nghệ thuật, vậy là đủ rồi, anh có thể đến thư viện hay công viên để vẽ. Tiền không phải là món đồ chơi.
Tôi cứng người. Lớn tuổi hơn chưa bao giờ là đủ để khẳng định một cậu con trai đã trở thành một người đàn ông trưởng thành. Tôi buông cọ nhìn Vân. Đôi lông mày đậm có vẻ chưa bao giờ bị cắt tỉa khẽ nhíu lại. Đôi mắt em vẫn vậy, bầu trời trong ấy hôm nay hơi ảm đạm, môi em mím lại tựa một nét vẽ mỏng manh nhưng cương nghị. Em nghiêm túc quá. Trong lòng tôi dấy lên nỗi sợ hãi, nếu em mà đuổi tôi, không biết tôi sẽ bấu víu vào đâu nữa để tiếp tục được cầm cọ. Tôi là một thằng hèn nhát và bị động như vậy đấy. Tôi đã mất đi thứ làm mình trở nên mạnh mẽ rồi còn đâu.
May mắn cho tôi, nể tình tôi đã từng là “ân nhân”, em không kết liễu sớm lớp học kì quái nhưng em chỉ lấy một nửa số tiền đã thỏa thuận ban đầu và trao đổi cho tôi kiến thức chuyên ngành mà em được học. Tôi thầm cảm ơn sự trưởng thành ẩn trong vỏ bọc bé nhỏ của em. Và tôi phát hiện ra một điều khác.
Em thực sự rất cần tiền!
***
Ngôi nhà của Vân nằm trong ngõ, cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân. Trước cửa nhà em cũng có một dàn dây leo hoa tím như nhà tôi, nhưng ngôi nhà của em thực lòng mà nói còn nhỏ hơn tầng hầm để xe nhà tôi. Có lẽ em phải đi làm để tự trang trải học phí cho mình. Căn phòng của Vân lúc nào cũng sực mùi thuốc vẽ và mùi thơm của giấy, thêm nữa là một cái khóa vĩ đại treo lủng lẳng ở cánh cửa phòng. Thiết nghĩ nếu trộm có mở được cửa nhà em thì cũng không buồn lấy một thứ gì, nhưng sao em phải làm thế này thì mãi sau tôi mới hiểu.
Vân ở với ba và chú. Mẹ em đi đâu không rõ, nhưng không bao giờ thấy xuất hiện, một bức ảnh cũng không. Lạ lùng, tôi cũng chưa từng gặp ba của Vân ở nhà. Thi thoảng vào buổi chiều muộn, tôi thấy một người đàn ông nặng nề bước trên vỉa hè, cái dáng khòng khòng chui tọt vào dàn dây leo hoa tím như chui vào một bụi cây. Chú của em thì lại khác, một người đàn ông thân thiện và có khuôn mặt thuần hậu rất đáng mến. Tôi thầm nghĩ những con người có dáng vẻ lương thiện chất phác như vậy bây giờ gần như đã tuyệt chủng cả rồi. Mỗi lần vác đồ đi làm, chú ấy lại không quên tặng chúng tôi một nụ cười hiền lành và thật thà:
- Chào cô cậu họa sĩ nhé!
Cô con gái lớn chăm sóc cho hai người đàn ông, tự mình xoay xở để đỗ vào đại học, để tự lo cho đời sinh viên dài, liệu đó có phải là lý do khiến em mãi nhỏ bé, không thể lớn hơn khi gánh nặng đè lên đôi vai mảnh dẻ ấy. Điều đó cũng giải thích được tại sao em lại khác hoàn toàn với những người con gái tôi từng gặp.
Em lạnh lùng và mộc mạc. Mỗi khi đối mặt với em, cảm xúc của tôi cũng lại lẫn lộn như khi cầm cọ. Đôi khi tôi bị mất tập trung vào bức vẽ của mình. Nhìn em đắm chìm vào những mảng màu loang phai, đôi tay như có ma lực dồn ép hay kéo thả những khối màu sắc đa chiều. Tranh của em rất khó hiểu, nửa thanh thản, nửa trầm mặc, nhưng giống với tôi, em vẽ ra một thế giới có thể cất cánh bay lên. Chúng tôi cùng có một cái nhìn về nghệ thuật. Sau rất nhiều vòng bi khổ cùng cực của thiện tai, nhân họa mà ngọn nguồn vẫn do chính con người gây ra thì ước mơ được tham dự vào thế giới cổ tích, thần thoại, viễn tưởng - nơi mọi bi kịch đều có thể giải quyết nhanh chóng - đã trở thành một kích thích cần có trong thời đại văn minh. Fantasy Art làm được điều đó. Nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết siêu thực.
Ít lần nhìn trộm vào mắt em, tôi thấy tình yêu và sự dịu dàng đặt trên những nét vẽ sắc và có chiều sâu.
Nhưng không phải vì vậy mà em hoàn toàn mất đi sự hồn nhiên vốn có. Em nhận vẽ tường cho các quán cà phê và trà sữa teen. Những bức tranh đầy màu sắc, trong sáng và luôn ở tầng cao của bầu trời, ngay cả hoa cỏ, em cũng cho chúng mọc trên mây. Phải rồi, em là mây, một áng mây trong suốt nhưng không thể nhìn thấu được, một áng mây cô độc và luôn biết nơi nào mình sẽ đến. Không giống như tôi, một cơn mưa dài vô định, chảy theo bất cứ địa hình nào mà nó chạm phải. Tôi cần nhiều thứ đã mất đi. Còn em, có vẻ như chẳng cần ai giúp đỡ khi em đã dạy cho đôi tay mình phải biết làm tất cả.
Tôi nhìn lại mình, lòng chùng xuống. Tôi là một thằng đàn ông, nhưng tôi không thể giữ lấy ước mơ duy nhất của chính mình. Tôi đối xử tồi tệ với bản thân, tôi buông xuôi cho giấc mộng trôi tuột xuống vực mà chưa hề thấy đáy. Tôi không bằng một cô bé, không bằng một người không có tiền bạc và danh vọng, không bằng một người bị bỏ rơi. Em hơn tôi về tất cả. Tâm hồn ấy phải mạnh hơn tôi gấp ngàn lần để theo đuổi và giữ lấy đam mê của mình.
Những giây phút hiếm hoi ngồi dưới giàn dây leo hoa tím. Tôi và em không nói về tranh, không nói về màu, không nói về Fantasy nữa. Toàn những câu chuyện không đầu không cuối.
- Em có đói không?
Cười! Tôi biết có gì không bất thường bên trong tôi rồi. Làm sao mà tôi cứ thích hỏi những câu ngớ ngẩn đến như vậy chỉ để thấy em cười một nụ cười ngoan hiền không nghiêm khắc đến thế.
- Nhà em có còn cơm nguội không?
Em không cười nữa, đôi lông mày lại nhíu lại trên hai con mắt mở to như thấy thiên thạch rơi xuống trái đất. Em lẳng lặng đứng dậy. Lần đầu tiên tôi biết... đu đủ có thể muối để ăn. Hơn thế nữa, chúng rất ngon!
- Hồi bé em đã từng ăn cả thân cây đu đủ muối nữa đấy, cũng ngon vậy.
Em ngước lên nhìn những đám mây, không cần nheo mắt lại, nét mặt thanh thản kì lạ, chân đu đưa chậm rãi chắc không phải theo nhịp một bài hát nào. Hình như em đang đi dạo trên bầu trời.
Từ thích thú tột độ, tôi lại thấy buồn. Em ăn uống như vậy thì làm sao lớn? Em không thấy đó là thiệt thòi, cuộc sống luôn bất công và cần phải chấp nhận điều đó. Với em chỉ thế thôi là đã đủ. Tôi thì lại thừa thãi quá nhiều thứ tôi không cần và thiếu những gì tôi cần nhất. Em nói rằng:
- Có thể em sẽ có ít tiền hơn, có thể em sẽ sống trong ngôi nhà nhỏ hơn, nhưng em yêu vẽ và em hài lòng vì điều đó.
Tôi cũng đã từng nói như vậy nhưng tôi có làm được đâu. Sau khi nghe câu nói đó từ em, tôi thấy buồn vô hạn. Ngồi nhìn mình trước gương, đôi mắt tôi ngây dại, mưa cứ ngấm dần vào lòng lạnh buốt. Những năm tháng tiếp theo sẽ ra sao, sẽ dài thườn thượt thế nào nếu sau này tôi phải ngồi trên chiếc giế giám đốc cầm bút kí hợp đồng thay vì cầm cọ. Nếu cho phép tôi bước ra khỏi nhà và không quay trở lại, tôi sẽ tìm đến một con vực sâu, nhảy xuống để tìm lại thứ mà tôi đã đánh rơi mất từ vài năm trước. Tôi thấy cuộc sống này tẻ nhạt và vô nghĩa khi tôi không còn là mình nữa. Còn em bất kể là nơi đâu, chắc chắn em vẫn sống tốt. Em có thể tự sửa xe, tự tháo lắp điện đóm trong nhà, tự dựng hàng rào cho hoa tím leo, tự mình đối phó với những kẻ lưu manh trộm cướp...
Ước mơ mà một thằng con trai có tất cả như tôi còn không giữ được, thì em, một cô gái hầu như chẳng có gì ngoài tâm hồn và mãnh liệt, quyết tâm nắm lấy.
Biết như vậy là tốt, như vậy em mới có thể tồn tại, như vậy làm em trở nên đặc biệt, nhưng đã hơn một lần, tôi rất muốn có thể được che chở cho em, đã hơn một lần, tôi muốn để đôi tay em nghỉ ngơi cho những bức tranh không nhuốm màu buồn và mệt mỏi. Nhưng em luôn từ chối tôi bằng một nụ cười. Em không bao giờ khóc. Dường như đối mắt ấy không hề biết khóc. Em đã ngăn được mưa rơi từ những đám mây.
Tôi thấy hụt hẫng. Bạn biết đấy, bất kể người đàn ông nào cũng luôn muốn làm chỗ dựa cho một cô gái, nhất là khi cô gái ấy thật bé nhỏ và đáng thương, nhất là khi trong mắt cô gái ấy toàn là mây trĩu nặng nhưng chưa một lần mưa rơi. Cô gái quá tự lập, vô tình khiến tôi bực bội và bất lực. Tôi không thể làm gì cho em, tôi chỉ là học trò còn em là cô giáo. Tôi muốn chỉ một lần thôi cũng được, em nói em cần tôi, dù là việc nhỏ nhoi như hái giúp em chùm hoa tím vì em không đủ cao. Nhưng không hề. Em luôn tự xoay xở với những khó khăn của mình.
Tôi ngày càng mất tập trung vào những bức vẽ. Bất thường, bất ổn và hỗn loạn. Tôi chưa bao giờ có được bất cứ thứ gì mình muốn. Tôi đang dần cảm thấy đau. Mưa cứ rơi trượt qua lòng bàn tay mà không thể nắm giữ lại được.
Mỗi đêm ngồi trước gương, tôi lại nhận ra một điều. Gương là người bạn tốt nhất của tôi bởi vì khi tôi khóc, nó không bao giờ cười. Tôi cứ lạc lõng trong chính cuộc sống của mình, tôi cứ mắc cạn trong lòng mình cho đến bao giờ?
Buổi chiều nào cũng buồn hoang hoải. Dù một tuần được gần em đôi lần nhưng tôi không hề bỏ thói quen núp sau đám cây rậm, uống đen đắng và nhìn sang bên kia đường. Hôm nay không thấy em đi như chạy vào cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân, không thấy ba lô che mất nửa người. Tôi đâm chán!
Một đám đông huyên náo gậy gộc đang la ó chạy sộc vào ngõ. Cái gì đang diễn ra? Dự cảm chẳng lành khi tôi lỡ tay đánh rơi vỡ tan ly cà phê đen sánh. Tôi nhảy xuống bức tường dây leo hoa tím, lao thẳng theo đám người hùng hổ kia.
Trong ngõ. Hoa tím bị đập giập nát tươm, tung tóe cả ra đường. Tim tôi đập như muốn phá tan lồng ngực.
Đừng làm đau hoa tím của tôi!!!
4. Bay
Mưa chợt đến vô duyên và buồn hơn bao giờ hết, tôi đã quen với những cơn mưa nhưng bây giờ tôi không muốn mưa làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Lúc nào tôi cũng muộn màng, tôi đến để thấy cảnh những người phụ nữ cầm gậy tấn công vào một người ở giữa, đàn ông thì chạy thẳng theo ai đó vào sâu trong ngõ. Không có một tiếng kêu nào, em im lặng, quỳ gối và cúi đầu cam chịu để họ đập vào vai, vào tay, vào lưng. Bao nhiêu là hoa tím rơi rụng xuống em thay cho nước mắt. Chỉ có tiếng la ó ồn ào:
- Quân ăn cắp.
- Đồ mất dạy.
- Lũ nghiện ngập chết tiệt.
- Quân đốn mạt.
...
Tôi không hiểu lấy một mắt xích nào trong cái chuỗi hành động quá khích này. Tôi chỉ biết chạy đến, xô đám người ra và ôm choàng lấy em.
- Sao các cô lại đánh trẻ con như thế???
Mấy người đó dừng lại. Họ dãn ra và bỏ đi, không quên ngoái lại chửi rủa, hăm dọa vài câu nữa.
Em vẫn chưa thể đứng dậy được, chỉ ngồi im lặng giữa xác hoa tím ngắt như những vết bầm trên cánh tay em. Tôi thấy tim mình không thở nổi, em bé nhỏ thu mình góc sân im lặng. Em không khóc! Tôi không biết làm thế nào, mưa vẫn tát lạnh rát vào mặt. Tôi không biết diễn tả sao cho đúng cảm xúc của mình lúc này. Tôi thấy đau thắt nơi lồng ngực, em sợ hãi đến mức câm lặng hay em đau đến nỗi chẳng thể nói điều gì. Thà em cứ khóc, khóc thật to như một đứa trẻ, em sẽ thấy thoải mái hơn và chính tôi cũng không bấn loạn như lúc này. Càng nhìn em trái tim tôi càng muốn vụn vỡ. Đôi khi những điều ta không thể hiểu lại khiến ta đau hơn bao giờ hết.
Tôi ôm em vào lòng, người ta nói khi một ai đó khóc, cách an ủi tốt nhất là ôm họ vào lòng. Em không hề khóc, nhưng hoàn cảnh này vẫn đúng, vì tôi đang khóc. Khi bất lực và chẳng biết làm gì, tôi lại kiếm một cái gương, người bạn tốt nhất của mình để tâm sự.
- Chuyện gì thế này hả Vân?
Thật tự nhiên thôi, tôi ôm lấy em như ôm một đứa em gái bé bỏng, chỉ khác là tôi không phải dỗ dành, chỉ khác là chúng tôi ngồi dưới một cơn mưa chiều lạnh và nhạt nhòa, đau xót và cay đắng, chỉ khác là tim tôi sẽ không đập mạnh và mưa nhiều đến thế nếu là một cô em gái thật. Khoảng im lặng đủ để mây rủ nhau đi đâu hết, mưa thì tạnh, tôi thầm ước em sẽ khóc trên vai tôi nhưng chỉ là mưa thôi, không phải là nước mắt. Đến giờ tôi mới hiểu tận cùng của nỗi đau là sự im lặng, thậm chí là nụ cười, vì khi đó người ta chẳng còn gì để khóc. Em không tựa đầu vào vai tôi nữa, đôi mắt của mây nhìn thẳng vào hai con mắt đờ dại như vừa được mưa rửa sạch của tôi.
- Sao anh Vũ lại bảo em là trẻ con?
Tôi bôi thuốc cho em, em cũng không cần, tự mình loay hoay làm. Tôi lại thấy bực mình, em đã không nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra lại còn cứng đầu đến vậy. Lúc nào cũng như thế, em không bao giờ cần đến tôi. Tôi chỉ biết thở dài lo lắng và hoang mang. Đúng lúc chú em về, thấy cháu gái thương tích đầy người, chú hiểu ngay. Chú chỉ thở dài xoa đầu em.
- Đau lắm không Vân?
Tôi càng không hiểu, không lẽ việc này đã xảy ra đến mức quen thuộc rồi sao. Chú lặng lẽ kéo tôi ra ngoài hiên nhà xơ xác hoa tím. Nhiều khi những điều khó hiểu lại dễ chịu hơn nhiều những điều bất ngờ. Tôi lại như bị đánh choáng thêm một lần nữa.
Ba của Vân là một người nghiện ma túy!
Tôi không hiểu cuộc sống là cái quái gì mà lại cho người này ít, người kia nhiều, người này quá sung sướng, còn người khác lại chịu quá nhiều khổ đau. Nếu tôi biết có kẻ nào đó điều hành cuộc sống trên thế giới này, tôi sẽ bóp cổ hắn cho đến chết. Chắc chắn!
Vân lúc nào cũng cười như mây trời ngày nắng ráo. Hay là vì đôi môi em quá ngây thơ, có rất nhiều điều khó khăn, nhưng môi em không hề biết điều đó, chúng luôn cười.
Tôi đã tự giao cho mình trách nhiệm bảo vệ cho em. Tôi theo em bất cứ khi nào có thể. Dù em chẳng cần tôi, tôi cũng cứ cho mình cái quyền làm như vậy.
***
Dạo này em hay đi đâu đó vào cuối tuần, tôi phải nghỉ. Một hai lần, không thể chịu được nữa, tôi chặn em ngay cổng giàn dây leo hoa tím.
- Em đi đâu?
- Em đi chơi.
- Ở đâu?
- Ngoại thành.
- Anh đi cùng!
- Làm gì?
- Anh tìm chủ đề vẽ.
- Tùy anh, đừng hối hận!
Rõ ràng là em không bao giờ tỏ vẻ cần tôi hay muốn tôi tham gia cùng. Tôi buồn, nhưng tôi mặc kệ. Hối hận ư? Tôi mừng còn không kịp. Em cứng đầu tới mức đầu tiên còn không cho tôi chở đi, em định để tôi ngồi sau xe đạp của một cô bé “cấp hai” hay sao?! Người gì mà ngang không thể tả. Hai đứa lọc cọc trên xe đạp của em ra ngoại thành, khu này trồng toàn mía.
Em đi chặt mía???
Tại sao con người này luôn thích gánh việc vào thân như vậy. Em đi làm không công, em đi làm cho người quen vì họ thiếu người mà không có điều kiện để thuê thêm. Nhiều lúc chỉ muốn trói em lại không cho làm gì nữa, nhưng tôi thì không bao giờ có thể làm như vậy được. Em chặt mía nhanh thoăn thoắt như thể đã làm việc này cả trăm lần, em cười cười nói nói với mấy cô bác nông dân hiền hậu, bỏ mặc tôi lóng nga lóng ngóng không biết xoay xở ra sao.
Từ trước tới giờ, tôi chỉ... uống nước mía! Thậm chí chưa từng róc mía nữa là chặt mía trên một cánh đồng mênh mông cao gấp đôi đầu người. Những người nông dân chỉ cho tôi làm thế nào để chặt nhanh và gọn. Tôi thấy nụ cười của họ thật đáng quý biết bao. Bố mẹ tôi chưa từng cười với tôi thoải mái vô tư như vậy. Bố mẹ luôn nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng giống như tôi sắp sửa làm lễ lên ngai vàng. Ngày nào cũng một vòng quay nhạt thếch, đắng ngắt!
Kể từ khi có em, tôi biết còn rất nhiều điều đáng để sống, còn rất nhiều màu bên trong bức tranh bầu trời xám xịt toàn nước mưa của tôi. Tôi uống ít cà phê đắng hơn. Tôi ít làm bạn với cái gương hơn.
Chỉ có điều tôi rất muốn giống em mà chưa làm được, đó là vực lại ước mơ. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải làm gì đó, không thể sống hoài sống phí thế này mãi được.
Tôi và em ngồi bệt xuống đám là mía giữa đồng, thấm mệt. Gió thổi rì rào thật ngọt. Những cánh chim muộn đang bay về nhà ở cuối chân trời kia. Bình yên. Tôi nhìn mây, mây ở gần và mây ở xa. Nhìn những ước mơ nhảy nhót trên bầu trời.
- Anh sẽ thi lại.
- Anh sắp ra trường rồi mà.
- Ừ, sau khi ra trường.
- Anh chắc không.
- Không biết nữa...
- Anh sẽ yêu vẽ đến hết cuộc đời?
- Chắc chắn.
- Chỉ vậy thôi!
Em cười, nụ cười tạc vào nền trời hoàng hôn của tôi, mãi mãi.
***
Bố mẹ đã phát hiện ra tôi đang “giao du” với con gái của “một thằng nghiện”. Họ dùng những từ ngữ thậm tệ nhất, nếu nói tôi thì chẳng hề gì, nhưng họ nói với em rằng ‘‘đừng làm hỏng’’ đời tôi nữa. Các cửa ra vào bị khóa khi tôi ở nhà. Lại chẳng hề gì! Hê... Tôi đã quen với việc nhảy qua lan can tầng hai xuống bức tường dây leo hoa tím. Kể từ bây giờ, tôi sẽ làm những điều tôi muốn. Bất kể là ai muốn giam tôi, tôi cũng không quan tâm nữa, mạo hiểm sống hoặc là sống tẻ nhạt cho đến chết, tôi đã lựa chọn.
Tôi theo em và chú em đến trại cải tạo thăm ba em. Em
không cho tôi đi nhưng tôi cứ đi. Tôi lây tính cứng đầu của em mất rồi. Người ta không cho vào giờ đó. Em lần mò dưới hàng rào dây thép gai cao ngất, cố gọi thật to:
- Ba ơi!!! Ba...
Sau từng ấy thời gian, sau từng ấy khổ đau mà em nhận được, em vẫn yêu ba mình. Tiếng cuốc đất thình thịch bên trong bức tường hơi ngừng lại. Trời chiều thoang thoảng mùi cỏ dại. Tôi đã nói rồi, buổi chiều nào cũng buồn hoang hoải mà.
- Vân ơi, ba đây!
- Ba khỏe không? Ba nhớ ăn nhiều vào đấy...
Em cố nhảy lên để hét thật to. Tôi chỉ muốn đập nát bức tường này, để em khỏi phải mất sức như vậy. Im lặng, không thấy ba em đáp lời. Em lại cố sức gọi to hơn.
- Ba ơi, ba ơi....
- Vân ơi, ba xin lỗi con...
Nghe giọng ông, tôi biết ông đang khóc. Giọt nước mắt ân hận có lẽ là giọt nước mắt giá trị nhất của loài người. Và nhờ người đàn ông tôi từng ghét cay ghét đắng sau lần vì ông ta mà em bị đánh oan ấy, lần đầu tiên tôi thấy em khóc. Nước mắt của em, như mưa, không phải từ một đám mây nào rơi xuống, mà như từ đại dương bay ngược lên những đám mây, dài và xa mãi. Bầu trời lộn ngược! Em khóc từ chính trái tim chi chít những vết thương, em khóc vì hạnh phúc, em khóc vì những bất công bấy lâu nay đã được đối xử tử tế. Giờ thì tôi lại hiểu tận cùng của niềm vui là những giọt nước mắt hạnh phúc, bởi khi đó, người ta đã cười quá đủ rồi.
Em khóc như một đứa trẻ. Hai bên của một bức tường, một người đàn ông và một cô gái bé nhỏ đang ngồi khóc. Trời chiều thoảng mùi thơm của hoa dại. Ranh giới đầy gai góc không ngăn được yêu thương em mang đến cho ba của mình. Lại một bức tranh khác, găm vào trí nhớ của tôi. Những cảnh buồn thảm nhất được dựng lên công phu cũng không lay động được tôi bằng những bức tranh thực đến tan nát cõi lòng như vậy.
Trở về giàn dây leo hoa tím, tôi thấy gã vệ sĩ đã đứng chờ sẵn chỉ thiếu nước xách cổ tôi về. Tôi lững thững bước theo hắn như kẻ thất trận nhưng tôi biết tôi phải làm gì. Không thể hèn nhát mãi, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ rằng tôi sẽ đi theo con đường của tôi, dù thế nào đi chăng nữa, dù thế giới có sụp đổ, dù tôi có bị tống ra đường. Bao nhiêu năm đã là quá đủ, tôi phải sống cho tôi. Tôi nghĩ như vậy, nhưng liệu tôi có dám không, hay lại như nhiều lần trước đó, rất quyết liệt đấu tranh trong tâm tưởng nhưng rốt cuộc đều thất bại dưới quyền lực của cả bố và mẹ tôi.
Tôi bước không trọng lượng như đi giữa bầu trời đầy mây, bước hụt, bước chắc, cảm xúc lẫn lộn, đi và dừng, bước tiếp và đứng lại, tương lai và thực tại. Tôi trôi trong vòng xoáy trôn ốc không điểm dừng. Cổ tích nào cho tôi?! Tôi không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Ước mơ của tôi cứ vùng vẫy mắc cạn bên trong.
“Bao nhiêu năm rồi, tôi làm gì và được gì???”.
Em đi theo tôi thì phải? Tôi chỉ nhớ nghe thấy tiếng em gọi, không giống như khi em gọi ba, lần này tiếng em sợ hãi và hoảng loạn.… Tôi chưa kịp quay lại nhìn em thì có cái gì va đập mạnh vào tôi, tiếng còi xe hú lên như tiếng sói tru. Dường như tôi đang bay. Tôi vẫn thường mơ những giấc mơ bay, tôi vẫn thường vẽ những bức tranh bay nhưng không phải theo cách này, cái cách bị hất tung lên một mảng trời nào đó. Tôi chỉ nhớ khi rơi xuống, em chạy đến bên tôi. Hình như trời lại mưa, mưa rơi ướt hết mặt, mưa rơi từ mây xuống. Mưa cuốn đi tiếng thanh minh sợ hãi của người lái xe tải, mưa cuốn đi những lời quát tháo của bố mẹ tôi, mưa cuốn trôi tất cả những tiếng xì xào của người đi đường đứng lại xem tai nạn.… Mưa rào rào nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của em.
- Anh Vũ ơi, anh Vũ, nghe em nói này, đừng như vậy, anh Vũ...
Tôi có thể cười được rồi, giây phút này, tôi biết rằng em cũng cần tôi, em cần tôi, điều đó là sự thật, nhưng tôi thấy mệt, rất mệt. Nghỉ một chút để bước tiếp, một ý không tồi.
Vân! Em cần anh có đúng không?
Em ơi! Em đừng khóc...
5. Mưa và mây
Tôi lại mơ thấy mình đang bay, không phải một mình. Tôi nắm tay em, lướt trên dải ngân hà, tôi nắm tay em, dạo chơi trong một khu vườn, ở đó, hoa cỏ mọc lên từ mây, giàn dây leo hoa tím, chạy dài hàng nghìn cây số, đấy là tôi ước chừng như vậy. Và lúc nào em cũng cười, nụ cười trong sáng và đầy nắng ấm.
Chúng tôi sống trong những bức tranh mình vẽ, giờ đã thành sự thật. Không biết điều kì diệu nào đã làm mọi thứ trở nên tuyệt diệu như vậy. Trên những cánh đồng mía trải dài, những con người đôn hậu không chặt mía, họ ngồi lắc lư trên đỉnh ngọn đồi xanh và cũng cười mãn nguyện. Mây tự động mang mưa đến khi mọi người thấy khát. Và bố mẹ tôi, họ ngồi bên tôi khi tôi cầm cọ, vỗ vào vai tôi khi tôi hoàn thành mỗi bức tranh. Thật không tưởng. Cuộc sống hoàn hảo có lẽ chỉ đến vậy thôi.
Tôi đắm chìm trong hạnh phúc không biết bao lâu, chỉ biết rằng lâu đến mức tôi quên mất là mình phải về với hiện tại. Những dải màu tươi lấp lánh được thay bằng màu trắng thuần nhất. Là màu bệnh viện. Điều tôi mong mỏi và tưởng như chắc chắn đã không xảy ra. Em không có ở đây. Chỉ có bố mẹ tôi, họ mừng rỡ, họ tưởng tôi sẽ không tỉnh lại. Lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt họ ánh lên niềm vui thực sự và tôi biết họ vẫn yêu tôi. Tôi nghĩ mình có quyền được khóc, khi chính bố tôi, nhìn tôi mà nói rằng:
- Hãy vẽ, nếu con thích!
Sau bao tháng ngày lang thang vất vưởng, dường như hạnh phúc đã quay trở lại với tôi, tôi đã mong nhớ nó suốt những năm tuyệt vọng vừa qua.
Nhưng tôi đã hôn mê bao nhiêu ngày và em đang ở đâu?
Tôi hỏi nhưng không ai trả lời. Họ lại im lặng.
Trở về nhà, tôi ngay lập tức đến tìm em. Tôi sẽ gõ đầu em vì không ở đó khi tôi tỉnh lại, sau đó tôi sẽ ôm em để lấp đi nỗi nhớ những ngày qua, tôi sẽ nói với em rằng tôi và em sẽ cùng nhau cầm cọ, cùng nhau vẽ tranh cho đến hết đời.
Cuối mùa hoa tím rụng lả tả đầy sân. Xung quanh tôi vắng lặng đến nỗi nghe thấy tiếng con cánh cam rù rù trên giàn hoa trơ trụi. Em ở đâu? Tôi như lục tung cả thành phố lên để tìm em. Gia đình em đã chuyển nhà để tránh những dèm pha, ba em vẫn chưa được thả. Tôi tìm đến trường Mỹ thuật, em cũng không còn ở đó. Tôi thật ngu ngốc, tôi không biết gì về em ngoài một cái tên. Giữa hàng trăm cái tên Vân, người ta lắc đầu không biết tôi muốn tìm Vân nào. Không còn bất cứ liên lạc nào có thể tìm được em.
Tôi như lạc vào một hố đen. Những câu hỏi bủa vây tứ phía dìm tôi xuống. Tôi không hiểu tại sao, tại sao lại như vậy?! Khi tôi có tình yêu thì tôi chưa lấy được ước mơ. Khi tôi có ước mơ thì tôi mất tình yêu. Có phải kiếp trước tôi là một kẻ đồ tể ngàn lần đáng chết, để đến bây giờ cuộc sống lại trêu đùa tôi như thế? Lần này, đau hơn khi bị hất bay lên và rơi xuống, tôi đã bị tháo rời từng phần của cơ thể, chỉ còn lại trái tim đang chảy máu.
Tôi đã thôi không lê bước trên những con phố để mong tìm kiếm chút gì còn sót lại của em. Tôi cũng thôi không ngồi ngủ gục dưới giàn hoa dây leo tím để chờ em chợt nhớ ra tôi rồi quay trở về. Tôi đã mất em thật rồi. Tôi đã mất đi người quan trọng nhất mà không thể hiểu lý do tại sao.
Tôi đã thôi không tìm câu trả lời nữa. Tôi lại trở về với ban công giờ um tùm, ánh sáng không lọt vào được. Tôi không thể vẽ được nữa, những xúc cảm để khơi dậy tình yêu ấy trong tôi đã chạy trốn tôi đi. Trong những cơn mơ, tôi bước một mình trên dải ngân hà, im ắng, không một bóng người, vũ trụ càng to, tôi lại càng nhỏ, tôi cố gắng hét lên tên một người, nhưng trong vũ trụ tất cả chỉ là cát bụi, không ai nghe thấy, không ai nhìn thấy tôi. Mà thực ra, thế giới của tôi có ai đâu. Ngày nào tôi cũng núp sau lùm cây, nhìn về bên kia đường, nơi chiếc ba lô vẫn nhảy nhót trên lưng ai đó, giờ chỉ còn lá rụng xào xạc, giờ chỉ còn gió thổi bụi mờ. Tôi tựa đầu vào gốc cây, tưởng như mình có thể ngủ vĩnh viễn trong tư thế đợi chờ cô gái ấy. Nhưng tôi hay bị giật mình, bởi tôi phát hiện ra, trái tim tôi khóc không biết ngừng biết nghỉ, nó đã mệt lắm rồi, nó đã dầm mưa rất lâu rồi. Những bức tranh tôi đã cất trong tâm trí, giờ lần lượt chạy lại như một cuốn phim, không lời tựa, ngày nào cũng chạy đi chạy lại hàng trăm lần, hàng nghìn lần. Tôi có thể mỉm cười trong ảo ảnh, tôi thấy em, tôi thấy mình đến bên em mệt mỏi gục vào đôi vai mảnh dẻ ấy và khóc. Nhưng đến khi đêm về, ngồi trước gương - người bạn tốt nhất của tôi, những thước phim ấy bị rút ruột, tráo đổi kịch bản, cũng vẫn khung cảnh ấy, cũng vẫn thời gian ấy, nhưng chỉ có tôi đi một mình, lặng lẽ, vô hồn. Tôi không còn muốn nhớ gì nữa nhưng trái tim tôi vẫn rên rỉ những lời cuối cùng, nó sắp chết có phải không.
Tôi không biết. Tôi chợt thấy trong gương đôi mắt đờ dại như mắt tượng gỗ và dưới đôi mắt ấy có một nụ cười lạnh lẽo và buông xuôi. Gương giờ đã chẳng còn là bạn tốt của tôi nữa. Nó đã cười khi tôi còn đang khóc. Thế giới của tôi tưởng như sắp đóng cửa để ngủ yên vĩnh viễn.
Bố mẹ đưa cho tôi một tờ thông báo sau khi tôi tỉnh dậy được hai ngày. Là một thông báo từ cuộc thi vẽ tranh Fantasy Art. Tôi đạt giải. Bức tranh tôi vẽ có một người con gái nhỏ bé đứng ngược gió trên những đám mây, tóc em vuốt ve khuôn mặt thánh thiện trầm tư. Dưới chân em, cầu vồng vẽ một nụ cười, mưa bay từ dưới ngược lên trên, lấp lánh xung quanh em như dải ngân hà màu bạc. Trong đôi mắt sâu thẳm lại là một bầu trời khác.
Bầu trời lộn ngược!
Tôi đã quên bẵng đi bức vẽ mình gửi dự thi, đến giờ nó quay trở lại để cào thêm những vết xước vào lòng tôi. Tôi biết mình không thể quên bất cứ điều gì cả, dù là nhỏ nhất về em. Trái tim tôi đã không còn bình thường, nó chỉ lê mình qua những miền kí ức không thể ngủ yên. Tôi đau và nhớ đến quay quắt. Bao nhiêu ngày tôi không ăn uống gì ngoài cà phê đắng, tôi uống mà thấy không có vị gì cả. Tôi muốn rửa trôi đi hết mà không được.
Bố mẹ tôi sợ tôi không tỉnh lại một lần nữa. Họ bảo tôi nhận học bổng từ giải thưởng và đi du học ngay. Tôi còn tâm trí để đi hay không? Liệu rời xa bầu trời này để đến với vòm trời khác, tôi có đủ sức để sống lại với ước mơ không. Liệu ước mơ khi không còn tình yêu, nó có thở được không? Tôi chọn ngành Illustration của một trường đại học Mỹ, bố mẹ tôi nhất quyết bảo tôi hãy sang Nhật. Tôi không tìm hiểu lý do, cứ đi thôi, đi đâu cũng được miễn là rời khỏi đây xem tôi có thể sống tiếp như ngày trước hay không. Tôi sẽ đi để sống một cuộc sống mới. Tôi sẽ đi dù em có theo tôi trong những giấc mơ đến hết đời. Tôi sẽ đi. Nếu chết, tôi sẽ chết trong những dải màu trên bầu trời lộn ngược của tôi.
Nhật Bản đón chào tôi bằng một ngày lạnh cắt da cắt thịt. Những ngày học đầu tiên, tôi chẳng thấy khá gì hơn trước, càng pha màu, càng vẽ, tôi lại chỉ vẽ đôi mắt ấy, nụ cười ấy mà thôi. Tôi hiểu rồi, trái tim tôi đã thua cuộc rồi, nó đã ngủ, trong giấc ngủ thì nó vẫn đau nhưng tôi sẽ để cho nó chết từ từ và im lặng. Kết thúc như vậy có lẽ là quá đủ.
Bố mẹ gọi cho tôi khi tôi vừa sắp xếp được phòng ở ổn thỏa. Tôi trả lời qua quýt những lời hỏi thăm về sức khỏe. Ổn mà! Dù sao thì tai nạn chỉ để lại một vài cơn đau ở bả vai mỗi khi thời tiết thay đổi, còn lại thì tôi chẳng thay đổi gì. Nhưng có một điều lạ là câu nói để ngỏ của mẹ trước khi cúp máy:
- Có lẽ bố mẹ đã sai. Nhưng mẹ chỉ biết làm vậy để chuộc lại những lỗi lầm mà bố mẹ đã mắc phải. Ở Nhật, con hãy tìm lại mọi thứ của con nhé!
Tôi chẳng hiểu mẹ nói gì cả?
Vài ngày làm quen với cuộc sống mới, đôi tay cầm cọ của tôi vẫn run lên mỗi khi chấm vào những ô màu. Tôi muốn vẽ mây nhưng chẳng thể đưa cọ đến những gam màu tươi sáng. Mây quanh bầu trời của tôi cứ xám xịt như tâm trạng tôi lúc này. Câu nói còn để ngỏ của mẹ lại khiến tôi nhíu mày suy nghĩ. Cuối cùng là mẹ muốn tôi tìm cái gì ở đất nước xa lạ này?
Lần mò những thông tin của cuộc thi Fantasy Art mà tôi đã được học bổng, xem lại những bức tranh đạt giải. Xoay xoay chuột với tâm trạng bất cần và chán nản, tôi giật bắn mình khi nhìn thấy bức tranh đạt giải Nhì. Bức tranh vẽ …giống bức tranh của tôi, chỉ khác một chút ở những gam màu, chỉ khác một vài nét vẽ thay vì cứng và cương quyết thì lại là mềm và mỏng. Vẫn không gian ấy, vẫn bầu trời ấy, vẫn những đám mây ấy, nhưng người ở giữa là một thằng bé có khuôn mặt u sầu.… Bức tranh có tên Rain in capsize sky - mưa trên bầu trời lộn ngược. Tên tác giả là Cloudy Sky. Tôi điên cuồng bấm chuột xem thông tin chi tiết của tác giả.
Chắc chắn là AI ĐÓ. Tôi dám khẳng định. Đó là em!
Gần mười cuộc gọi đường dài trở về Việt Nam để hỏi thăm thông tin người đạt giải. Tên gì? Học bổng là gì? Đã đi đâu và ở đâu? Nhưng kết quả là thông tin vẫn trống rỗng. Thậm chí tôi còn bị chửi là thần kinh khi tự nhiên gọi điện hỏi người ta những thông tin cá nhân họ không có quyền và nghĩa vụ khai báo.
Tôi lại rơi….
Đã lạc nhau rồi thì khó tìm lại nhau như thế sao?
Mùa đông ở đây vừa lạnh vừa trắng xóa. Tôi nhìn ra những bông tuyết đang rơi ngoài sân trường. Cỏ đã bị tuyết lấp đi. Tôi ngồi trên ghế gỗ,ước gì tuyết cũng lấp tôi đi dễ dàng như cỏ. Tôi muốn ngủ một giấc thật dài, ngủ ngay khi trái tim chưa thể ngủ, tôi lại lờ mờ thấy em đang đi về phía tôi, những ảo ảnh vẫn làm tôi dịu đi trong giây lát. Tôi mở mắt để mình không dấn sâu thêm vào cơn mộng mị nữa. Đã lâu quá rồi nhưng tôi vẫn cứ chìm dần như vậy.
Gì thế này? Ngay đây thôi, là em bằng xương bằng thịt, là đôi mắt có cả bầu trời. Tôi cười, tôi đã quá mê man rồi chăng, để đến bây giờ mơ ngay cả trong lúc tỉnh?! Nhưng người đối diện với tôi không cười, em khóc, em khóc như một đứa trẻ, thẻ sinh viên nhảy nhót trước mắt tôi, một cái tên Việt Nam. Một cái tên mà tôi đã gọi tới hàng triệu lần trong mơ chỉ để được đáp lại bằng những khoảng không vô vọng. Không lẽ đây là lý do bố mẹ nhất quyết để tôi sang Nhật?
Những gì còn sót lại vẫn đủ khiến tôi bật khóc, ai bảo con trai không được khóc, ai bảo một người đàn ông không được phép rơi nước mắt? Những câu hỏi vụn vỡ tan ra thành mưa, tôi không cần biết thêm bất cứ một lý do nào nữa. Em ôm lấy tôi và khóc, em gục vào vai tôi, em ôm lấy trái tim lạnh giá đang chết dần chết mòn của tôi.
- Em cứ nghĩ bố mẹ anh sẽ không đưa thông báo cho anh.…
- Em….
- Anh quên rồi sao? Vì sợ bố mẹ biết nên anh đã để địa chỉ nhà em làm địa chỉ nhận thông báo trúng giải.
- Anh quên hết rồi. Với lại em là ai thế? Tự nhiên lao vào ôm người lạ? Vô duyên!
Tôi vừa nắm trọn lấy bờ vai nhỏ bé của em, vừa trêu đùa. Em ôm ‘‘người lạ’’ chặt thêm. Tôi đã hiểu câu nói của mẹ. Tôi thầm cảm ơn những người đã hiểu và buông tay để tôi tự đi tìm hạnh phúc của mình. Trong tiếng nấc, tôi nghe thấy tiếng em thổn thức trong trẻo nhưng không còn lạnh nữa:
- Anh à, dù đã cố gắng ‘‘đừng phá hỏng’’ cuộc đời anh nhưng em xin lỗi, em không thể quên anh như lời người ta nói.
Tuyết đang nhường chỗ cho một chiếc cầu vồng, cong lại vẽ thành một nụ cười trên bầu trời lộn ngược.