Americans like fat books and thin women.

Russell Baker

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3130 / 35
Cập nhật: 2015-11-13 15:41:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Vô tình lạc bước gặp nhị tiên. Thử cho biết kim long hộ thể
au ba ngày sục tìm kỹ khu vực Đoạn Hồn Nhai, Hoàng Trang Long không sao tìm được tung tích của Hồ Kỳ Đào tức Kim Diện Phật Tâm Hồ Bá Trung. Cũng như không phát hiện một nhân vật nào liên quan đến Cửu Trùng Giáo để tìm hiểu thêm về giáo phái thần bí nầy. Hoàng Trang Long nhanh chóng tìm về Hồ Gia Trang, hang ổ của tên phản đồ.
Lần nầy về Hồ gia trang, Hoàng Trang Long không biết làm cách nào để che giấu thân phận. Vì chàng không biết dị dung thuật. Còn che kín mặt thì bất đắc dĩ Hoàng Trang Long mới phải làm. Không lẽ cứ bịt kín diện mạo suốt chặng đường dài trăm dặm sao?
Do cứ mãi suy nghĩ, băn khoăn về vấn đề nầy. Hoàng Trang Long đã vượt quá con đường rẽ, dẫn về Hồ gia trang. Đến khi kịp nhận định lại phương hướng. Hoàng Trang Long tiếc cho chặng đường dặm đã đi lố.
Bây giờ, trước mặt Hoàng Trang Long là một con đường ruột dê ngoằn ngoèo, dẫn sâu vào trái núi trước mặt.
Trời đã sắp chiều. Nếu không đi vào đường nhỏ nầy, Hoàng Trang Long không biết có tìm được chỗ nào để trú ngụ khi đi thẳng không. Còn nếu như theo con đường nhỏ, chàng hy vọng tìm được một xóm nhỏ nào đấy, có chừng mười nóc nhà, giống thôn xóm nhỏ trước đây, chàng đã cùng Nhuế thúc thúc sinh sống.
Cuối cùng Hoàng Trang Long đánh liều đưa ngựa vào con đường ruột dê nhỏ bé ấy.
Con đường dẫn vào khá dài, thị tuyến của Hoàng Trang Long luôn bị núi đá che chắn. Có khi con đường lại nằm phía dưới nhiều tảng đá chồng chất, công kênh lẩn nhau, nhìn mà phát sợ.Con đường chấm dứt một cách đột ngột vì bị một con suối nhỏ chắn ngang.
Dừng ngựa bên nầy con súôi, Hoàng Trang Long thấy mừng, vì qua khỏi con suối, qua luôn một bãi đá lổn ngổn, chàng đã nhìn thấy một thạch thất khá lớn. Phía trước gian thạch thất có trồng nhiều loại rau xanh và có cả hoa nữa.
Ước lượng chiều rộng con suối, biết ngựa không thể vượt qua được, Hoàng Trang Long thả ngựa bên nầy bờ, còn chàng thì phi thân vượt qua.
Đến lúc đạp chân bước vào bãi đá, Hoàng Trang Long kinh ngạc, khi nhận ra bãi đá lộn xộn nầy được bố trí theo một trận pháp. Do đã dày công nghiên cứu về kỳ môn trận pháp, Hoàng Trang Long không rối loạn khi thấy không gian chợt biến đổi. Lúc thì âm u, lúc thì lại có tiếng sấm động, gió lốc…
« Tất cả đều là ảo giác! »
Chàng tự nhủ và bình tâm tìm cách giải phá trận đồ. Có lúc như đã nghĩ ra, nhưng sau vài bước di chuyển, Hoang Trang Long biết ngay là không phải. Đành phải tìm hiểu lại, trong khi chàng thầm khen: « Người lập trận đồ nầy quả là bậc cao nhân! »
Sau nhiều lần thử nghiệm, Hoàng Trang Long mới tìm được cách giải phá. Nhưng do không nỡ phá, chàng chỉ đi xuyên qua trận pháp, vào được đến trước gian thạch thất.
Định lên tiếng gọi chủ nhân, thì Hoàng Trang Long đã nghe tiếng chủ nhân gọi:
- Đã vượt qua Thái Ất đồ trận của ta, sao lại đứng ngây ra đó? Vào nhà đi!
Chỉnh lại y phục, Hoàng Trang Long biết chàng sắp gặp cao nhân. Hướng vào thạch thất, chàng nói:
- Hậu sinh là Hoàng Trang Long. Do lỡ đường, nên có quấy rầy chủ gia. Đa tạ chủ gia không trách phạt.
Rồi đường hoàng, Hoàng Trang Long bước vào trong thạch thất.
Thạch thất là tên gọi, chứ thật ra chỉ là gian nhà tranh bình thường, phía trước được chủ nhân dùng đá tảng dựng chồng lên nhau giả như núi đá. Nếu đứng phía trứơc mà nhìn như Hoàng Trang Long lúc nầy, ai cũng lầm mà gọi là thạch thất. Qua khỏi lớp đá phía trước, Hoàng Trang Long phải xô nhẹ vào tấm liếp làm cửa mới vào được gian nhà. Và Hoàng Trang Long phải một lần nữa thi lễ. Vì trước mặt Hoàng Trang Long là một đạo sĩ, tuổi cỡ thất tuần, đang đưa mắt có thần nhìn vào chàng.
- Tiểu bối xin được bái kiến lão đạo trưởng. Xin lão đạo trưởng dạy cho biết cách xưng hô.
Lão đạo trưởng, da mặt nhăn nheo, vẫn nhìn Hoàng Trang Long mà nói:
- Khéo nói lắm! Biết tôn kính người trưởng thượng quả là đáng khen! Cứ gọi ta là Thái Ất đạo trưởng! Ngỡ là bạn già ta đến, nào ngờ… Bé con, niên kỷ được bao nhiêu? Hay là có ai chỉ dạy mà qua được Thái Ất đồ trận của ta?
Hoàng Trang Long ngỡ ngàng khi nghe danh xưng lạ lẫm. Chàng thành thật đáp:
- Là tiểu bối tìm cách vào một mình! Sao Thái Ất đạo trưởng lại phải hỏi đến niên kỷ của tiểu bối?
- Khá lắm! Ta chỉ muốn biết niên kỷ của ngươi để mà tự so sánh đấy thôi! Thế ngươi vượt qua được, ắt hẳn ngươi phá được trận đồ của ta?
- Vâng, tiểu bối đã biết cách phá trận và cũng có thể biến hoá cho trận đồ huyền ảo hơn thập bội!
- Ngươi làm được? Bằng cách nào?
Trước khi biết rõ con người của Thái Ất đạo trưởng. Hoàng Trang Long không thể nói được, sợ rằng… nối giáo cho giặc! Hoàng Trang Long tìm cách dò hỏi khéo:
- Đạo trưởng sao lại tiệm tu nơi đây? Danh xưng của đạo trưởng lạ quá, tiểu bối chưa từng nghe ai nhắc đến! Đạo trưởng nói có người bạn già ư? Là vị nào vậy? Đạo trửơng có thể nói cho tiểu bối biết được không?
Quan sát nét mặt của chàng trai trẻ tuổi đứng trước mặt, thấy vẻ chính khí lộ rõ trên nét mặt chàng, đạo trưởng bèn đáp:
- Sáu mươi năm, ngươi là người đầu tiên đến được nơi đây. Trông vào mặt ngươi, ta biết ngươi là chính nhân quân tử! Vậy người có nghe ai nhắc đến võ lâm Tam Tiên không?
Càng nghe nói, Hoàng Trang Long càng giật mình, kinh ngạc.
« Sáu mươi năm ư? Lão chỉ độ thất tuần, nếu đã ở đây sáu mươi năm, không lẽ lão tiệm tu từ lúc còn để chỏm? Vô lý thật! »
Đến khi lão đạo trưởng nói dứt câu, chàng bật hỏi:
- Võ lâm Tam Tiên là ai?
Mỉm cười khoan nhân, Thái Ất đạo trưởng lại nói:
- Ngươi không nghe đến, thế còn sư phụ ngươi, sư tổ ngươi? Không ai nhắc đến danh tự nầy cho ngươi biết sao?
Lắc đầu, Hoàng Trang Long đáp:
- Tiểu bối không có sư phụ, chỉ có nghĩa phụ, nhưng nghĩa phụ của tiểu bối không biết đến danh tự nầy!
- Thế còn song thân ngươi? Nội tổ, ngoại tổ ngươi đâu? Ít ra ngươi cũng có bậc trưởng thượng nào đó chứ?
- Song thân tiểu bối đã bị kẻ thù hãm hại lúc tiểu bối còn bé! Còn nội tổ, ngoại tổ thì tiểu bối.. không biết là có hay không?
Thái Ất đạo trưởng lại hỏi:
- Thế những nhân vật lớn tuổi hiện còn sống trên giang hồ, ngươi ít ra cũng đã đi đó đi đây nhiều, không lẽ ngươi không nghe ai nói đến Võ Lâm Tam Tiên sao?
Lắc đầu, Hoàng Trang Long đành làm lão đạo trưởng thất vọng:
- Do tiểu bối chỉ mới xuất đạo, nên không gặp được nhân vật giang hồ nào lớn tuổi! Tuy nhiên, với lớp nhân vật trẻ tuổi, tiểu bối cũng không nghe người nào được sư phụ của họ nhắc đến danh tự Võ Lâm Tam Tiên cả!
- Vậy là sao? Mới chỉ có một giáp tý mà không một người nào còn nhớ đến chúng ta cả sao? Hừ… lòng người giang hồ sao lại vô ơn và chóng quên đến thế nhỉ? Đâu? Ngươi kể cho ta nghe những nhân vật nào bây giờ được giang hồ xưng tụng đề cao nào?
Nghe lão đạo trưởng hỏi một hồi. Hoàng Trang Long biết rằng chàng đã gặp bậc kỳ nhân, ẩn thế đã lâu. Do đó, chàng liền kể ra, xem thử hoặc giả lão đạo trưởng có biết người nào không. Chàng từ từ kể:
- Lãnh Diện cư sĩ với Lãnh Băng Chỉ Pháp, đạo trưởng có biết không?
Nhíu mày một lúc, Thái Ất đạo trưởng lắc đầu, đáp:
- Không biết!
- La Sát sư thái với Nhiệt Dương Công thì sao?
- Không biết!
- Hoàng Thạch Nguyên với Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao?
- Không nghe nói đến tuyệt kỹ nầy!
- Còn Kim Long Chân Kinh với Kim Diện Phật Tâm Hồ Bá Trung?
- Kim Long Chân Kinh à? Biết! Nhưng ta chỉ biết đấy là võ học đã thất truyền gần hai trăm năm của người phái Thanh Thành mà thôi! Còn tên tiểu tử có danh hiệu Kim Diện Phật Tâm thì không nghe, không biết! Có điều, ta không thích những người có lòng nầy mà diện mạo nọ! Khả nghi lắm! Còn ai nữa không bé con?
Hoàng Trang Long đáp:
- Không còn ai nữa! Nếu không kể đến, gần đây có một giáo phái lạ xuất hiện, mà giáo chủ của giáo phái nầy có khả năng võ công vào hàng đại thượng thừa! Không may, tiểu bối chưa biết được diện mạo cũng như tên của giáo chủ để nói cho đạo trưởng biết.
Thái Ất đạo trưởng đành nói:
- Thôi được! Bây giờ đã tối! Chắc ngươi cũng đã đói? Đợi dùng bữa xong, ta sẽ kể một thiên cố sự cho ngươi nghe! Nào, xuống đất!
Hoàng Trang Long theo dõi Thái Ất đạo trưởng đi vào hậu thất, để dùng bữa…
Sau đó, dưới ánh đèn dầu lạc hiu hắt, bên chén trà đậm mùi sơn dã. Thái Ất đạo trưởng bắt đầu thuật lại cho Hoàng Trang Long nghe một thiên cố sự võ lâm cách đây đã được sáu mươi năm. Lão kể…
…. Ta được người giang hồ thuở đó gọi là Đạo Tiên, không hiểu vì ta tiên phong đạo cốt, hay họ muốn ngạo mà gọi như vậy, ta cũng không biết! Chỉ biết là ta đã thành danh trên giang hồ hai mươi năm dư! Còn hai người nữa cũng được gọi là Tiên. Một vị Phật tiên, là bạn già của ta, có pháp hiệu là Vô Trần! Chúng ta sỡ dĩ kết làm bạn, chẳng qua vì cùng được gặp chung làm một nhóm Tiên! Cũng không đúng lắm, vì nếu như thế ngươi sẽ hỏi tại sao ta lại không kết bạn được với một Tiên nữa trong nhóm, được gọi là Kiếm Tiên? Ta và hoà thượng Vô Trần còn kết nhau vì đều là người tu hành! Tuy mỗi người mỗi lối. Một đạo gia, một Phật gia. Nhưng dù sao cũng là người xuất gia! Ngươi hiểu điều nầy chứ? Lúc đó, ngoài võ lâm Tam Tiên còn có Cưủ ma! Cưủ ma làm loạn giang hồ, chết chóc xảy ra liên miên. Bọn chúng còn rêu rao: « Cửu Ma Trường Tồn. Tiêu Tam Tiên! Diệt Tam Tiên. Cửu Ma Trường Cửu! » Vậy đó! Bọn Tam Tiên chúng ta không vì lời châm chọc của Cửu Ma mà ra tay, nhưng là vì võ lâm mà phải hành động. Sáu mươi năm trước, Tam Tiên và Cửu Ma gặp nhau trên Thái Hành Sơn! Ba ngày ba đêm khổ chiến, kết quả không đến nỗi tồi. Cửu Ma không trường tồn như chúng đã rêu rao! Và Tam Tiên không bị tiêu như Cửu Ma đã tưởng! Vậy mà ngày nay… Lòng người giang hồ thật là chóng quên. Không trách bọn trẻ các người không biết đến!
Thái Ất đạo trưởng kể không dài, nhưng khi đạo trưởng vừa dừng lời, đạo trưởng không thấy Hoàng Trang Long trầm trồ ngợi khen, ngược lại, Hoàng Trang Long lại trầm ngâm không nói. Không nói là không nói với Thái Ất đạo trưởng, chứ thật ra Hoàng Trang Long có nói. Nói lẩm bẩm một mình:
- Cửu Ma… Cửu Trùng Giáo… Cửu Ma, Cửu Trùng Giáo không lẽ là những nhân vật ngày xưa sao? Bọn họ còn sống được sao?
Thái Ất đạo trưởng nghe được, hỏi:
- Bé con! Ngươi làm sao thế? Ngươi nói gì? Ai còn sống chứ?
Hoàng Trang Long nhìn Thái Ất đạo trưởng, chàng nói rõ ý nghĩ của mình:
- Là tiểu bối nghĩ và so sánh vậy thôi! Vì có chữ Cửu trùng lập ngẫu nhiên nầy! Đạo trưởng, thế lúc bấy giờ, võ lâm Tam Tiên các vị có chứng thật là Cửu Ma đã chết không? Hay Cửu Ma chỉ bị thương tích?
Thái Ất đạo trưởng muốn … nổi giận lên, khi nghe Hoàng Trang Long hỏi như vậy? Đạo trưởng bèn hỏi:
- Theo như ngươi, ngươi sống được không, nếu ngươi bị tàn phế một chi, bị cương khí chấn đến thổ huyết, lại bị chưởng phong quét như lá rụng, rơi xuống vực thẳm từ đỉnh Thái Hành Sơn?
Lắc đầu, Hoàng Trang Long đáp:
- Mười phần chết đủ mười!
Đạo trưởng cười tươi, nói tiếp:
- Vậy đó! Cửu ma bị Kiếm Tiên huỷ một chi, bị Thái Ất cương khí của ta chấn đến thọ trọng thương thổ huyết, rồi lại còn được Vô Trần Phật Tiên đưa về Tây Thiên bằng Bối Diện chưởng, rơi xuống vực thẳm. Vậy mà ngươi lại hỏi có còn sống được không? Ngươi nói sao nào?
Hoàng Trang Long vẫn nghi hoặc, giải thích tiếp:
Cửu Trùng giáo mà tiểu bối có nói. Giáo chủ thì như thế nào, tiểu bối chưa biết! Chỉ biết là trong giáo phái nầy, chỉ là hạng đường chủ thôi, đã có võ công ngang với bậc cao nhân đương đại! Hay nói cho chính xác hơn, một trong tam tuyệt đại cao nhân bây giờ chỉ là đường chủ của giáo phái nầy mà thôi! Do vậy, tiểu bối nghĩ đến võ công của Giáo Chủ Cửu Trùng giáo mà nghĩ là Cửu Ma còn sống, hoặc là hậu nhân của Cửu Ma. Nếu quả là thế, tiểu bối e giang hồ phải một phen kinh biến! Lúc đó, chắc lại phải nhờ tam vị ra tay cứu vãn thôi!
Lắc đầu, Thái Ất đạo trưởng nói:
- Không thể như thế được! Cửu Ma không thể sống và Cửu Ma không hề có truyền nhân! Bằng không, bọn Tam Tiên chúng ta làm sao yên tâm mà hưởng thú thanh nhàn? Còn nữa, nếu bọn Cửu Trùng giáo nào đó ngươi vừa nói, võ công cỡ đó, theo ta nghĩ, là người giang hồ bây giờ đã quá kém cỏi, so với thời của bọn ta! Ngươi đừng nghĩ là ta quá tự cao, chứ tuyệt đại cao nhân gì lại có võ công ngang hàng bậc đường chủ của người ta? Ngươi nói có phải không? Ta nói có đúng không? Kém, kém, kém!
Thái Ất đạo trưởng càng nói, càng lớn tiếng chê bai! Hoàng Trang Long đành chịu, chàng nghĩ:
- Không lẽ giang hồ bây giờ kém đến thế thật sao?
Mãi suy nghĩ, Hoàng Trang Long không nghe Thái Ất đạo trưởng vừa nói gì… chỉ nghe lão hỏi khí lớn:
- Sao? Ngươi mặc nhiên chịu kém à?
Hoàng Trang Long không hiểu, đành hỏi lại cho rõ:
- Đạo trưởng bảo sao? Tiểu bối kém là kém về phương diện nào?
Thái Ất đạo trưởng nói:
- Là ta bảo ngươi: Ta thấy ngươi vượt được Thái Ất đồ trận của ta. Ta những tưởng võ công của ngươi phải vào hạng khá! Bây giờ nghe ngươi nói, ta thất vọng, vì võ công ngươi chắc là kém. Vì ngươi không là tuyệt đại cao nhân gì đó! Ngươi đồng ý thế không?
Bẽn lẽn, Hoàng Trang Long chỉ chút nữa là đã gật đầu đồng ý. Nhưng chực nhớ lại nội công của chàng bây giờ, sau khi ăn được Vạn Niên Tuyết Liên Tử, và lại nhớ đên Kim Long hộ thể, không là cương khí thì là còn gì? Nên, Hoàng Trang Long đáp:
Tiểu bối… không biết tiểu bối vào hạng nào? Vì … tiểu bối chưa động thủ với Tam tuyệt đại cao nhân! Nếu không kể đến có một người trong tam tuyệt đại cao nhân đã bỏ chạy khi vừa đụng độ với tiểu bối!
Nhướng cao chân mày bạc, rủ xuống tận mắt, đạo trưởng Thái Ất hỏi:
- Ngươi muốn thử không?
Hoàng Trang Long hỏi:
- Thử? Thử sao? Đấu với đạo trưởng à? Tiểu bối nào dám.
Khinh khỉnh, Thái Ất đạo trưởng nói:
- Ai bảo ngươi đấu với ta? Là ta chỉ nói ngươi, ta muốn thử xem võ công của ngươi vào hạng nào mà thôi. Chứ ngươi làm sao đủ tư cách đấu với ta?
- Thử cách nào? Đạo trưởng nói thử xem? Tiểu bối e làm đạo trưởng thất vọng!
Xăng xái, Thái Ất đạo trưởng đứng lên giữa nhà. Đạo trưởng nói:
- Ta vận công chịu đựng ngươi ba chưởng. Nếu ngươi làm thân mình ta lay động, võ công ngươi sẽ được xếp vào loại khá! Thế nào? Thử không?
Hoàng Trang Long lưỡng lự… Nhưng nghĩ lại chàng thấy không ngại. Vì dầu sao, chàng chỉ là hàng hậu sinh, còn Thái Ất đạo trưởng lại là một trong võ lâm Tam Tiên. Không lẽ đạo trưởng lại thua? Còn chàng, dẫu có thua cũng không hề gì.
Do đó, Hoàng Trang bèn nói:
- Được! Tiểu bối xin thử một phen. Đạo trưởng lưu tâm nhé.
Thái Ất đạo trưởng đáp:
- Động thủ đi. Ta đã sẵn sàng.
Khẻ đề tựu chân lực, Hoàng Trang Long đẩy vào Thái Ất đạo trưởng một chưởng Kim Long với sáu thành phần hoả hầu.
B…u..u….n….g!
Người Thái Ất đạo trưởng vẫn đứng yên, sau khi chịu một chưởng của Hoàng Trang Long. Nhưng đạo trưởng cũng lên tiếng khen:
- Khá! Khá! Ngươi đã dùng hết sức chưa?
Hoàng Trang Long đã ngờ trước kết quả sẽ là như thế! Nên nghe đạo trưởng hỏi, chàng chỉ lắc đầu, đáp nhỏ:
- Chưa hết sức!
Đạo trưởng lại giục:
- Sao lại không dùng hết sức mà đánh? Ngươi sợ ta bị trọng thương dưới chưởng của ngươi à? Tầm ruồng! Đánh lại đi!
Lần nầy, Hoàng Trang Long nhấn thêm hai thành hoả hầu, kèm theo nội công Kim Long hộ thể đánh ra. Chưởng kình phát ra ánh vàng kim, dưới ánh sáng yếu ớt của đĩa đèn dầu lạc, càng thêm rực rỡ hơn!
B….u…u…u….n……g..!
Thân người của Thái Ất đạo trưởng lay động không ngớt dưới sức đẩy cuồng bạo của chưởng kình Kim Long, có nội công Kim Long hộ thể truyền vào. Không buồn đốt lại đĩa đèn đã bị chưởng phong quạt tắt, Thái Ất đạo trưởng gầm lên, nói:
- Khá lắm! Khá lắm! Ngươi đã dùng hết chân lực chưa, bé con?
Hoàng Trang Long kinh ngạc trước kết quả không ngờ trước nầy. Nhưng chàng vẫn thành thật đáp, khi nghe đạo trưởng hỏi:
- Còn hai phần chân lực nữa, tiểu bối chưa dùng đến.
Thái Ất đạo trưởng nói lớn như quát:
- Được! Xem ra ngươi cũng vào hạng khá đó! Còn một chưởng nữa, bây giờ ngươi đề phòng nhé. Coi chừng sức phản chấn của Thái ất cương khí nghe, bé con!
Liền sau câu nói của Thái Ất đạo trưởng, có tiếng niệm Phật hiệu vang lên:
- A di đà Phật! Có việc gì mà đạo huynh phải động nộ vậy?
Chưa thấy người, vừa nghe tiếng nói, Hoàng Trang Long đã biết ngay là Vô Trần đại sư đang đến. Vì có ai đến được nơi đây đã sáu mươi năm qua như đạo trưởng Thái Ất đã nói. Hơn nữa, còn ai gọi Thái Ất đạo trưởng là đạo huynh, ngoài Phật tiên?
Quả đúng như vậy, vì Thái Ất đạo trưởng đã nói thêm:
- Vô Trần Phật huynh có muốn xem thì cứ vào mà xem. Nhưng không được can thiệp vào việc của Thái Ất ta!
Tiếng nói của Vô Trần đại sư lại cất lên, lúc nầy thì ở ngay trong nhà, gần cửa vào:
- A di đà Phật! Chỉ vì tiểu thí chủ nầy mà đạo huynh phải dùng đến Thái Ất cương khí sao? Lão tăng ta nào muốn xen vào việc của đạo huynh, nhưng chỉ e… gian nhà nhỏ bé nầy khó mà đứng vững được với sức phản chấn của lớp cương khí hộ thân ấy! Đạo huynh có biết điều nầy không?
Nhân lúc ngần ngừ của Thái Ất đạo trưởng, Hoàng Trang Long lên tiếng với Vô Trần Phật Tiên:
- Tiểu bối là Hoàng Trang Long xin được ra mắt Phật Tiên lão đại sư! Lão đại sư, tiểu bối nào dám khinh thường mà thử với Thái Ất cương khí. Nhị vị lão nhân gia là đại kỳ nhân ẩn thế. Hôm nay, một lúc mà tiểu bối được gặp hai vị Phật và Đạo Tiên quả là tam sinh hữu hạnh!
Thái Ất đạo trưởng vẫn cương quyết nói:
- Thế nào bé con? Ngươi định mượn cớ để tháo lui ư? Không được đâu, ta không tin ngươi chưa vận dụng hết chân lực. Không lẽ bằng vào niên kỷ của thằng bé con ngươi lại chỉ với tám thành hoả hầu, mà có thể làm lay động thân hình của ta ư? Vô Trần! Huynh có tin được điều nầy không?
Vị Phật Tiên chỉ hiền hoà cười, không nói, mà nhìn vào Hoàng Trang Long. Còn Hoàng Trang Long thành thật đáp:
- Tiểu bối tuy còn trẻ, nhưng được sự giáo dưỡng từ ấu thơ. Tiểu bối nào dám dối gạt một ai, huống hồ đây lại là Nhị Tiên trong Võ Lâm Tam Tiên. Nhưng xét lại năng lực, tiểu bối thật tình không dám đem tánh mạng mình để thử qua uy lực của Thái Ất cương khí.
Phật Tiên tuy nghi ngờ lời nói của Hoàng Trang Long, nhưng đại sư thừa biết sự uy mãnh của Thái Ất cương khí, nên đại sư nói:
- Đạo huynh! Đã thế thì thôi, đừng cưỡng bách người. Xem ra đạo huynh đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi, phải không?
Thái Ất đạo trưởng vẫn khăng khăng gần như là nài nỉ Hoàng Trang Long:
- Ngươi cứ an tâm! Đạo hạnh ta thế nầy, không lẽ để ngươi gặp bất trắc sao? Ngươi co đầu rút cổ thế nầy sao phải là nam nhi?
Mang tiếng là co đầu rút cổ, Hoàng Trang Long thoáng bực tức, liền nói:
- Đã vậy! Xin đạo trưởng chuẩn bị nha!
Và thật lòng thì Phật Tiên cũng muốn được xem qua võ công của Hoàng Trang Long, nên đại sư liền can
ngăn và nói:
- A di đà Phật! Nếu vậy thì… xin tất cả hãy bước ra ngoài! Rồi mặc tình mà thử.
Nói xong, Phật Tiên đã lướt người ra ngoài. Thái Ất đạo trưởng và Hoàng Trang Long cũng lần lượt
bước ra.
Đến một chỗ trống trải, Thái Ất đạo trưởng dừng lại, nhìn Hoàng Trang Long và dặn:
- Bé con! Khi nào vị Phật Tiên kia bảo, người hãy phát chưởng nhé!
Nói xong, đạo trưởng liền trụ bộ vận lực lên. Một màn khí trắng mờ mờ bắt đầu hiện quanh thân ngườI
của Thái Ất đạo trưởng. Biết đấy là Thái Ất cương khí đã được Thái Ất đạo trưởng vận dụng để bảo hộ
châu thân. Hoàng Trang Long không dám khinh suất, cũng vận hết toàn bộ công lực, đưa nội công Kim
Long hộ thể lên phổ vào song chưởng.
Đứng ngoài, Phật Tiên Vô Trần đại sư thất kinh khi nhìn thấy vầng khí sáng cuộn quanh người trang
thanh niên trẻ tuổi! Phật Tiên biết đây là một môn công phu của đạo gia mà không hiểu làm sao Hoàng
Trang Long luyện được khi niên kỷ còn nhỏ?
Vẫn muốn được xem cho mãn nhãn, vị Phật Tiên vừa lùi xa hơn, vừa khẻ quát:
- Nào!
Hoàng Trang Long nghe hiệu lệnh liền đẩy mạnh song chưởng ra.
Thái Ất đạo trưởng do vẫn mở mắt khi nhìn vào Hoàng Trang Long lúc vận dụng công lực, nên đạo
trưởng e dè trước vầng sáng bao quanh người chàng ta. Đạo trưởng cơ hồ quên mất lời mình đã nói là sẽ nương tay, không để Hoàng Trang Long bị sức phản chấn của Thái Ất cương khí, làm nguy đến tánh
mạng. Lúc đạo trưởng thấy Hoàng Trang Long đẩy song chưởng ra, đạo trưởng liền tăng thêm công lực;
khiến vầng khí đục quanh người thêm dày đặc, thân người của đạo trưởng như biến mất vào trong vầng
khí trắng.
Là kỳ nhân, một trong võ lâm Tam Tiên, Phật Tiên làm sao không thấy hành động nầy của Đạo Tiên?
Do đó, Phật Tiên liền lẩm bẩm:
- Nguy tai!
Rồi Phật Tiên vô hình dung bước tới gần hơn, chuẩn bị đỡ lấy thân người của Hoàng Trang Long, sẽ bị
sức phản chấn đẩy bay ra sau. Vầng khí của Thái Ất đạo trưởng càng dày đặc như bức màn khói, thì
Hoàng Trang Long càng thêm quyết tâm. Chàng muốn được một lần thử qua môn Kim Long hộ thể của
chàng, để sau nầy nếu gặp đối thủ thì cũng dễ dàng tính đường tiến thoái.
Do đó, Hoàng Trang Long cắn chặt răng, vẫn giữ chắc song thủ, kiên quyết đẩy mạnh vào.
Nói lại thì dài dòng, mọi việc xảy ra thật mau lẹ, không đầy cái chớp mắt.
B…u….u….u….n….g…!
Đúng với dự đoán của Phật Tiên. Hoàng Trang Long quả nhiên đã bị sức phản chấn dữ dội của Thái Ất cương khí đẩy bay. May nhờ có dự liệu trước, Phật Tiên lượn người tới, kịp đón đỡ thân hình đã mềm vặt của Hoàng Trang Long!
Sức phản chấn đã làm cho Hoàng Trang Long ngất đi vì sức ép kinh hồn.
Đồng thời, nội tạng của chàng đã bị chấn thương nghiêm trọng. Nếu không có vị Phật Tiên đón đỡ kịp lúc thì Hoàng Trang Long không biết sẽ bay xa đến đâu và sẽ ra sao?
Hoàng Trang Long cũng không biết được kết quả sau một chưởng thử sức.
Riêng Phật Tiên đã nhìn được và Phật Tiên quá đỗi kinh ngạc khi thấy Thái ất đạo trưởng với Thái ất cương khí mà cũng bị nội lực của chàng trai đẩy lùi ra sau đến gần trượng. Và vầng khí trắng đục nhờ nhờ gần như tan biến đi.
Bây giờ Đạo Tiên đang ngồi dưỡng lại sức lực đã bị tổn hao.
Để mặc cho Đạo Tiên ngồi đó, Phật Tiên đưa Hoàng Trang Long vào tịnh thất của Thái ất đạo trưởng để xem lại thương tích cho chàng.
Đốt lên (ra đèn dầu, khêu ngọn cho sáng hơn, Phật Tiên điểm nhanh vào những trọng huyệt của Hoàng Trang Long. Xem lại mạch, Phật Tiên lắc đầu, đặt một tay vào huyệt Bách Hội, một tay vào đan điền, trút sang người Hoàng Trang Long một ít nội lực, cố làm cho Hoàng Trang Long ổn định lại chân lực đang chạy loạn xạ trong người. Gần tàn một canh, Hoàng Trang Long mới tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy, Hoàng Trang Long nghe có tiếng nói bên tai:
- Bảo thủ chân ngươi, ổn định lại chân lực Rồi hãy ngồi lên tự trị thương thế ngay tức khắc!
Tuy chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng Hoàng Trang Long biết ngay đây là chuyện quan trọng. Không chậm trễ, Hoàng Trang Long ngồi dậy tĩnh tọa ngay.
Trời đã lại sáng, Phật Tiên thở phào mở mắt ra, và thấy Đạo Tiên gật đầu như chào đại sư nhưng vẫn nghiêm trọng nhìn vào phía sau, chếch về bên tả đại sư. Phật Tiên xoay đầu, nhìn theo ánh mắt của Đạo Tiên và kinh ngạc nhìn Hoàng Trang Long đang ngồi nhập định trong vầng hào quang sáng chói.
Phật Tiên nhẹ chân đứng lên và đi ra ngoài đồng thời ra dấu cho Đạo Tiên bước theo. Phật Tiên hỏi:
- Chuyện đêm qua là thế nào? Sao lại xảy ra chuyện thử thách?
Đạo Tiên nghiêm giọng đáp:
- Chả là thế này: Thằng bé ấy tình cờ đến đây. Sau một hồi nói chuyện, ta mới biết người giang hồ bây giờ không ai còn nhớ đến chuyện sáu mươi năm trước. Kế đó đợi ta thuật lại xong chuyện cũ, thằng bé ấy nghi ngờ bọn Cửu Ma còn sống, hoặc còn hậu nhân.
- Chỉ có thế mà Đạo huynh muốn thử sức hắn ta sao?
Lắc đầu, Đạo Tiên nói:
- Không phải! Ta đâu bộp chộp đến thế! Nhưng hắn ta còn nói: "Bây giờ có bọn Cửu Trùng giáo nào đó mới xuất hiện." Hắn lo rằng đấy chính là bọn Cửu Ma ngày xưa, vì hắn bảo, "những tên đường chủ của giáo phái này có võ công ngang bằng với bọn tuyệt đại cao nhân nào đó của võ lâm bây giờ." Ta mới bảo là: "Võ lâm bây giờ đã kém cỏi." Sau đó, ta đề nghị hắn cứ đánh chưởng vào ta, để ta lượng định lại xem sao. Này Phật huynh, Phật huynh nghĩ sao? Nếu võ công như hắn mà không có tuyệt đại cao nhân nào đó đương đại, không lẽ bọn ta già rồi, đâm ra kém cỏi, không bằng bọn trẻ bây giờ sao?
Phật Tiên không đáp, mà lại hỏi:
- Kết quả việc đêm qua như thế nào?
Đạo huynh có bị sao không?
Nhắc lại việc đêm qua, Thái ất đạo trưởng chắt lưỡi đáp:
- May mà ta đã tăng thêm công lực, bằng không... ta đã bị trọng thương dưới chưởng của thằng bé ấy rồi!
- Đạo huynh đã sừ dụng bao nhiêu chân lực?
- Tám thành hỏa hầu! Đã đến mức đó mà ta phải tĩnh tọa gần hai canh giờ mới lấy lại được công lực bị tổn hao.
Giật mình, không ngờ Đạo Tiên đã dùng đến tám thành công lực. Phật Tiên nói nhận định của đại sư cho Đạo Tiên nghe:
- Nếu vậy, tiểu thí chủ kia chân lực đã đạt đến mức đạt thành. Lão tăng ta nghĩ.. chắc là phải có nguyên do gì đây.
Hay là tiểu thí chủ ấy đã gặp kỳ tích gì chăng? Xem kiểu cách tiểu thí chủ ấy ngồi thổ nạp, lão tăng ta e công lực của tiểu thí chủ ấy đã một lần đại tiến.
Tử trong nhà, đã vang ra giọng nói của Hoàng Trang Long:
- Quả là công lực của tiểu bối được tăng tiến bất ngờ! Đa tạ sự tài bồi của nhị vị lão tiên.
Phật Tiên nhìn Hoàng Trang Long đã bước ra, đại sư đáp:
- A di đà Phật! Lão tăng ta không có công lao gì trong sự tinh tiến nội lực của tiểu thí chủ! Cái đó, tiểu thí chủ hãy tự xét lại mình. Tiểu thí chủ có gặp kỳ tích gì không? Nếu có, thì tiểu thí chủ hãy cám ơn vị đạo trưởng đây. CÓ khi là nhờ sức phản chấn làm cho chân lực của tiểu thí chủ phát huy hết uy lực sẵn có trong người. Nào, hãy nhớ lại xem!
Nhớ lại Vạn Niên Tuyết Miên Tử, Hoàng Trang Long gật đầu đáp:
- Đúng là tiểu bối vừa được phục Vạn Niên Tuyết Liên Tử cách đây không lâu.
Đạo Tiên nói ngay:
- Thảo nào! CÓ thế chứ! Không lẽ bọn già ta lại tụt hậu sao? Này, bé con! Cũng là dịp may cho ngươi! Thôi ngươi đi đi, ta không thể giữ chân ngươi lâu. Còn bọn Cửu Trùng giáo nào đó, nếu có gì khó khăn hãy đến cho bọn già ta hay. CÓ thể, bọn ta sẽ giúp ngươi một phen. Thế nhé!
Phật Tiên cũng dặn:
- Tiểu thí chủ! VÕ công của tiểu thí chủ bây giờ so ra không kém bọn Tam Tiên chúng ta là bao, tiểu thí chủ nhớ đừng tạo nhiều sát nghiệp nhé! Cố lấy cái đức mà cải hóa cái ác nhé! Trừ phi đã đến mức tột cùng thì hãy ra tay. Thôi! Tiểu thí chủ hãy đi đi!
Nhớ lại về trận đồ phía trước thạch thất của Thái ất đạo trưởng, Hoàng Trang Long nói ngay về cách sửa đổi cho đạo trưởng nghe:
- về Thái ất đồ trận, nếu đạo trưởng dịch chuyển Kham Đoài, phối hợp với sự hoán vị hai cửa Càn và Khôn, thì trận thế sẽ huyền ảo thêm! Người bên ngoài không sao nhìn thấy được gian thạch thất của đạo trưởng. Tiểu bối xin cáo biệt!
Nói xong, Hoàng Trang Long bỏ mặc hai vị Tiên Đạo và Phật, còn đang ngẫm nghĩ về cách cải biến trận đồ Thái ất.
Chàng tung mình bay biến đi theo Kim Long thân pháp, chẳng khác nào Thần Long "kiến vỹ bất kiến thủ." Vượt qua suối, Hoàng Trang Long tìm lại tuấn mã giục ngựa lao đi.
Lúc này chàng đi ra, với sự tự tin vững chãi, không như lúc trước nữa. Việc báo thù là việc trong tầm tay.
Chàng hy vọng sẽ làm sống lại trong lòng người giang hồ sự uy danh hiển hách của họ Hoàng. Vì phụ thân của chàng đã từng là minh chủ.
Ngũ Long Tuyệt Mệnh Ngũ Long Tuyệt Mệnh - Trần Thanh Vân Ngũ Long Tuyệt Mệnh