Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
9
S
áng hôm sau, Diana thức dậy trong tâm trạng bồn chồn. Tâm trạng đó luôn bám theo nàng trong suốt cuộc hành trình. Cha mẹ nàng, hai ông bà Stanlier cũng đi nghỉ, nhưng sang New York, thăm bà chị của phu nhân Stanlier lấy chồng người Mỹ và đã lâu lắm hai ông bà không được gặp.
Họ chia tay âu yếm với con gái, nhắc nhở con gái chú ý giữ sức khỏe, thật ra chỉ là những lời nhắc nhở lấy lệ vì họ biết chẳng tác dụng gì. Cha mẹ vừa đi khỏi, Diana xách hành lý nhỏ, cũng chuẩn bị ra khỏi nhà. Nàng bảo chị hầu phòng:
- Janet, tôi đi độ một tháng.
- Vâng, chúc cô chủ hưởng kỳ nghỉ vui vẻ.
Janet xem lại tấm áo choàng của cô chủ, phủi đi một hạt bụi rất nhỏ rồi tiễn nàng ra xe, để lái xe chở nàng ra sân bay nhỏ của Câu lạc bộ hàng không Hanworth. Đúng lúc nàng sắp đi thì viên quản gia chạy trên cầu thang xuống.
- Thưa tiểu thư, có điện thoại cho cô, ngoài sân bay Hanworth gọi.
Diana vội vã chạy lên phòng.
- A- lô?
- Tiểu thư Diana Stanlier phải không ạ?- tiếng người trong máy.
- Tôi đây. Ông cần nói gì phải không?
- Viên lái máy bay của tiểu thư nhờ tôi gọi điện, báo rằng sương mù trên biển Manche đang dầy lên, và anh ta đề nghị tiểu thư ra ngay để đi. Tiểu thư có thể đến thẳng chỗ máy bay vì mọi thứ đã sẵn sàng để cất cánh.
- Cảm ơn, Diana nói.- Ông vui lòng nói giúp với Stephens là tôi đi ngay đây và sẽ cố gắng đến đó sớm nhất.
- Xin chào tiểu thư.
Đầu dây kia gác máy.
Trời không nắng, nhưng thời tiết đẹp và Diana lấy làm lạ sao mùa này lại có sương mù được. Nhưng đã biết thời tiết nước Anh luôn thay đổi bất chợt, nàng bảo lái xe cho xe chạy thật nhanh.
Trong lúc xe chạy ngang qua khu Hammersmith về phía đại lộ phía Tây, Diana thầm nghĩ, nhớ lại câu chuyện tối qua.
Nghĩ đến nỗi giận dữ của Ian bị ghìm lại, nàng thầm mỉm cười. Nỗi uất giận đó chính là do nàng kích lên, và lúc đó nàng hơi lo mình có đi quá đà hay không. Lúc đó nàng chưa biết đến nỗi uất giận sẽ dẫn Ian đi đến đâu, nhưng chắc chắn anh ta không thể đánh nàng được. Tuy nhiên lúc nhìn thấy vóc người cao lớn của Ian và hai bàn tay anh ta nắm chặt, tim Diana đập thình thình và nàng đã chuyển sang tư thế nếu làm sao thì lùi tránh được ngay.
Về một mặt nào đó, Diana cũng hơi tiếc là sẽ không được gặp lại Ian nữa. Nếu loại trừ "mưu đồ" của nàng thì mối quan hệ với anh ta cũng đem lại cho nàng một số niềm vui, và nàng bắt đầu quan tâm đến con người anh ta.
Cho đến nay, Diana còn biết quá ít về con người đó. Ian khác hẳn mọi đàn ông nàng quen biết và Diana cảm thấy không đủ sức phân tích anh ta. Chưa kể tính Ian kín đáo và nhiều điều nàng muốn biết nhưng anh ta không chịu nói ra. Nghĩ đến tâm trạng căm uất của Ian vào lúc này, buổi sáng hôm nay, Diana thấy thích thú. Nàng cất tiếng cười vang, trong trẻo rồi quyết định không nghĩ đến Ian nữa.
Xe đến sân bay của câu lạc bộ hàng không Hanworth. Câu lạc bộ này khá lý thú, vốn ngày trước là một trang trại lớn. Ngoài sân, các luống hoa đua nở. Các nhân viên khuân vác chào nàng rồi lấy hành lý của nàng ra khỏi xe. Nhớ đến lời nhắn của người lái máy bay, Diana vội vã đi nhanh qua sân ra thẳng đường băng.
Máy bay đã đợi sẵn và phi công đã ngồi trên đó. Thấy nàng vội vã, người nhân viên kiểm tra đường băng bèn lấy mũ bay và kính bay để trong máy bay đưa nàng. Trong lúc nàng đội mũ và đeo kính, hành lý của nàng được nhanh chóng xếp vào chỗ chứa đồ.
Nhân viên coi máy bay mỉm cười nhìn nàng nói:
- Tiểu thư ra sớm như thế này là rất tốt. Cậu phi công đang nóng ruột đấy.
Diana nói:
- Tôi tưởng trời hôm nay đẹp?
- Khó có thể đoán trước được chính xác. Dù sao thì sân bay Bourget bên Pháp cũng đã gọi điện sang báo là lát nữa sẽ có sương mù.
Nhân viên coi máy đỡ Diana lên ngồi ghế trên. Phi công đã đội mũ, đeo kính và đeo ống nghe ở tai, đang khom người trong buồng lái.
- Có chuyện gì không ổn sao? - Diana hỏi.
- Nhưng tiếng động cơ nổ vang khiến nàng không nghe thấy câu trả lời. Nghển đầu lên nhìn, nàng thấy đầu nhân viên phi công lắc. Nàng thấy yên tâm.
Lát sau máy bay cất cánh khỏi đường băng và lên cao rất nhanh. Vài đám mây lơ lửng và gió thổi nhẹ. Diana kep ống nghe vào tai rồi ngồi thoải mái, chuẩn bị hưởng cái thú của cuộc viễn du. Nàng rất thú ngồi trên máy bay, và bản thân là phi công, nàng đã từng nhiều lần tự mình lái, bây giờ có người khác lái, nàng thấy thích thú được ung dung ngắm phong cảnh bên ngoài và thả hồn theo các mộng mơ.
Họ bay khá nhanh và mặt đất cũng lùi xa rất nhanh. Bỗng nàng ý thức được rằng máy bay không tiếp tục lên cao nữa và không khí đột nhiên rất lạnh.
Diana hỏi vào máy đàm thoại:
- Sao anh bay cao thế này?
- Tại sương mù, - viên phi công đáp giật giọng.
Bây giờ họ chỉ lờ mờ nhìn thấy mặt đất và máy bay đã vượt lên trên các lớp mây. Diana đoán phải cao đến 2000 mét. Nàng quấn chặt vạt áo măng tô và giở khăn quàng nàng mang theo người.
Trước khi rời khỏi nhà, Diana đã dùng điểm tâm nhẹ, bánh mì kẹp thức ăn và cà phê. Lúc máy bay cất cánh là mười hai rưỡi cho nên nàng chưa thấy đói lắm. Nàng hơi tiếc là máy bay ở quá cao, bởi nàng rất thích ngắm cảnh nhà cửa ruộng đồng bên dưới. Nhưng thứ làm nàng thích nhất là biển Manche mênh mông, xanh biếc và sâu thẳm.
Nàng rất thích ngắm những con tàu chạy trên biển vào lúc máy bay bay gần đến bờ biển nước Pháp, ngắm những con đường dài, kẻ thẳng như những dải ruy băng trắng tỏa về hướng Nam.
Độ cao làm Diana hơi say và nàng thiếp ngủ. Lúc thức giấc nàng nhìn đồng hồ đã thấy ba giờ chiều. Nàng thầm nghĩ vậy là bay đã khá lâu, chắc sắp đáp xuống sân bay Bourget. Nhưng tại sao máy bay vẫn ở trên rất cao và không khí rất lạnh.
Nàng nói:
- Sương mù đã làm chúng ta chậm lại nhiều quá.
- Không sao, tiểu thư yên tâm, - viên phi công nói. Mọi thứ đều ổn cả.
Diana lại thấy yên tâm. Nàng ăn một chút sô-cô-la rồi thoa phấn lên mũi, nói đúng hơn là phần mũi nhô ra bên ngoài cặp kính phi công lớn. Bị chậm lại, nàng thấy buồn bực. Nàng đã tính khoảng sau giờ chiều sẽ dùng một ly rượu pha ở khách sạn Ritz, và trước lúc đó gọi điện cho các bạn bè ở Pháp biết việc nàng sang đây. Và nàng còn tin chắc rằng vào giờ chuẩn bị ăn tối, nàng sẽ gặp rất nhiều bạn bè trong đám khách đến ăn ở khách sạn sang trọng này.
Lúc bốn giờ Diana lại xem đồng hồ.
- Sao lại thế này, - nàng sốt ruột kêu lên vào máy đàm thoại. - Tôi bị trễ mất thôi. Anh không thể bay thấp hơn để tôi xem ta đang ở chỗ nào được sao?
- Tôi e không được, thưa tiểu thư. - Viên phi công đáp. - Xin tiểu thư yên tâm, chúng ta đang rất an toàn, không có chuyện gì đặc biệt hết.
Diana cáu:
- Nhưng sao kỳ quái thế này? Anh bảo đảm là bay đúng hướng đấy chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Nhưng chúng ta bay trên ba tiếng đồng hồ rồi.
- Vâng đúng thế, nhưng chưa đến nơi.
Diana cho rằng viên phi công Stephens đầu óc không minh mẫn và nàng thầm nghĩ hay mình sang lái thay cho anh ta vậy. Stephens là thợ máy rất giỏi nhưng anh ta chưa lần nào lái máy bay chở nàng đi đâu bao giờ. Thấy anh ta vẫn cứ cho máy bay bay trên các lớp mây mà không giảm độ cao chút nào, nàng bắt đầu hơi lo. Nàng thầm nghĩ, chắc chắn máy bay phải bay quá Paris nhiều rồi, vậy mà không thấy nó lượn vòng để đáp xuống phi trường.
Cuối cùng, không nhịn được, nàng nói:
- Stephens, tôi thấy lạ quá đấy. Tôi muốn anh giảm độ cao để ta có thể nhìn xuống dưới, xem chúng ta đang ở đâu.
- Không được,- câu trả lời vang bên tai nàng.
- Tôi xin chịu trách nhiệm, - Diana nói. - Tôi yêu cầu anh thi hành mệnh lệnh của tôi.
Diana đinh ninh anh ta sẽ làm theo lời nàng yêu cầu, nhưng nàng rất cáu thấy anh ta không hề giảm mà vẫn giữ độ cao như lúc nãy.
- Stephens, tôi yêu cầu anh làm theo mệnh lệnh của tôi, giảm độ cao.
Viên phi công không đáp.
Mình phải làm thế nào bây giờ? Diana tự hỏi, hay là Stephens mất trí. Tuy không biết chính xác may bay đang ở đâu, nhưng nàng đoán, nó phải vượt trên 800 cây số, tính từ sân bay nhỏ của câu lạc bộ hàng không Hanworth.
Mình phải làm gì bây giờ? Rõ ràng các mệnh lệnh của nàng đều không được thi hành.
Diana chuyển sang giọng đấu dịu, nàng nhẹ nhàng hỏi:
- Thế này nghĩa là sao Stephens?
Không thấy anh ta trả lời, nàng càng hốt hoảng.
- Stephens, anh trả lời đi chứ! Có chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng vẫn chỉ một sự im lặng. Bây giờ thì Diana hoang mang tột độ. Nàng thấy mình hoàn toàn bất lực và đang bị đe dọa. Nàng bấu chặt thành máy bay, tưởng chừng như nó sắp rơi xuống đất và tan thành mảnh vụn. Nàng thầm nghĩ, chắc Stephens bị ngất, bởi không thấy anh ta trả lời. Nhưng máy bay vẫn tiếp tục bay và giữ độ cao như cũ, với tốc độ rất nhanh, không hề có hiện tượng nào trục trặc. Bây giờ thì nỗi hoảng sợ của Diana đã lên tới đỉnh điểm. Cổ họng nàng tắc lại, nàng không thể thốt ra thành tiếng kêu hay hét gì được. Nàng ngồi bất động, môi mím chặt và mặt nàng tái nhợt.
Lát sau cơn sợ dịu xuống, nhưng vẫn không có gì thay đổi, máy bay vẫn lao vun vút và ở đột rất cao. Đầu óc Diana rồi bời. Nàng chợt nghĩ đến những người thân, trong đó có Ian... Nàng thầm nghĩ, cho dù có Ian ở đây, anh ta cũng chẳng thể làm gì được. Ý nghĩ đó làm nàng bật cười. Sức mạnh cơ bắp không có tác dụng gì khi con người đang ngồi trên máy bay, ở độ cao như thế này và trước mặt là một kẻ mất trí.
Ôi, giá như nàng mang theo dù. Nàng đột nhiên xấu hổ nhớ lại là đã bao nhiêu lần, cha mẹ nàng khuyên nên mang theo dù nhưng nàng đều cười giễu các cụ quá nhát.
Máy bay vẫn bay, cho đến lúc giống như trong cơn ác mộng, máy bay đột nhiên chúc mũi xuống, lao thẳng xuống đất. Nó đang hạ cánh.
Diana hỏi:
- Chúng ta xuống đâu bây giờ?
Vẫn không có tiếng trả lời.
Máy bay lao xuống, xuyên qua lớp mây bồng bềnh và ẩm ướt. Khi ra khỏi tầng mây, nàng nhìn thấy mặt đất bên dưới. Nàng sửng sốt chằm chằm nhìn xuống đó.
Máy bay đang bay qua một thung lũng rộng với sông ngòi và nàng nhìn sang phía Đông, thấy xa xa là biển. Máy bay vẫn tiếp tục giảm độ cao và bây giờ Diana nhìn thấy một đường băng, rõ ràng không phải là đường băng của một sân bay bình thường.
- Dù sao cũng cảm ơn Chúa. - Nàng tự nhủ. Mình vẫn còn sống, thế là đủ rồi.
Máy bay vòng lại và Diana loạng choạng, nàng thấy nólao xuống đường băng với tốc độ quá lớn. Rồi máy bay lấy lại tư thế nằm ngang và bất giác, nàng thán phục tài điều khiển của viên phi công. Máy bay đã chạm đường băng, chạy thêm một quãng rồi đỗ hẳn.
- Cô ngồi yên, không được động đậy, - một mệnh lệnh vang lên trong ống nghe kẹp tai của nàng.
Nàng quay lại nhìn, sửng sốt.
- Chúng ta chỉ xuống để lấy dầu, - tiếng người trong máy tiếp tục.
- Tôi ra ngoài đã, - Diana nói và bỏ ống nghe ở tai ra.
Nàng cởi dây lưng an toàn rồi đứng lên. Hai người đàn ông xách những can dầu chạy đến. Và Diana vô cùng ngạc nhiên thấy hai bàn tay cứng như thép nắm chặt hai vai nàng, ấn nàng ngồi xuống.
- Buông tôi ra, - nàng bình tĩnh nói, giọng kiên quyết, đồng thời quay lại nhìn.
Nỗi ngạc nhiên làm nàng như tê liệt hoàn toàn. Viên phi công đã bỏ mũ và nàng nhận ra chính là Ian.
- Anh làm cái trò gì thế? - Diana giận dữ hỏi, nhưng nàng cảm thấy giọng nàng quá nhẹ.
- Cô thấy đấy, tôi lấy dầu. -Ian đáp.
- Anh định đưa tôi đi đâu thế này? Tại sao anh lại lên máy bay? Còn Stephens đâu?
Các câu hỏi dồn dập, nhưng Ian dường như không quan tâm. Một bàn tay vẫn nắm chặt vai Diana, anh ta quan sát hai người đàn ông kia đổ dầu vào thùng dầu trên máy bay.
- Anh buông tôi ra, - Diana cố cựa, định thoát khỏi bàn tay nắm chặt vai nàng như hai gọng kìm. - Để tôi đi.
Ian lạnh lùng đáp:
- Cô muốn làm ầm ĩ gì thì tùy cô, nhưng hai người kia sẽ không quan tâm đến cô đâu.
Diana chưa kịp nghĩ ra cách nào để đối phó thì Ian đã lên tiếng:
- Khởi động!
Cánh quạt quay tít và tiếng động cơ rú lên. Máy bay ròi khỏi đường băng. Lần này nó bay bên dưới tầng mây. Diana đã trấn tĩnh lại được, bắt đầu tò mò ngắm phong cảnh bên dưới. Nàng đoán đang bay về hướng Bắc. Nhìn xuống dưới, nàng thấy một số mỏ, vài thị trấn và xa xa là ngoại ô thành phố Glasgow.
"Anh ta làm cái trò này để làm gì nhỉ?" Diana thầm nghĩ. Sửa lại máy nghe ở tai, nàng hỏi Ian:
- Anh đem tôi đi đâu bây giờ? Anh làm thế này để làm gì?- nàng hét lên.
Không thấy tiếng trả lời, Diana càng cáu. Họ đang bay trên gồ Katrina. Lúc này máy bay đã vượt khỏi ngọn núi uy nghiêm Lomond. "Anh ta điên rồi!" Diana lặp đi lặp lại thầm trong óc, mặc dù trong đáy lòng, nàng thừa hiểu Ian rất tỉnh táo, không điên chút nào hết.
"Không thể nào có chuyện anh ta trở mình đến đảo Ronsa, - nàng thầm nghĩ. - Anh ta đâu dám liều lĩnh thế!" Tuy nhiên trong đáy lòng, nàng hiểu rằng Ian rất liều lĩnh, anh ta có thể làm bất cứ thứ gì.
Diana bắt đầu thấy bụng cồn cào và do ngồi lâu, nàng thấy chân tay tê dại. Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta cái tội táo tợn này. Nàng thầm nghĩ, nhất định sẽ bắt anh ta phải đền cái tội này. Tuy nhiên trong đáy lòng, Diana hiểu rằng trong lúc uất giận thì nói thế thôi, chứ nàng sẽ không làm gì được Ian hết. Nàng quá bất lực, quá yếu đuối so với anh ta.
Lấy giọng khẩn khoản, Diana nói:
- Tôi van anh, hãy trả lời tôi đi, ta đến đâu bây giờ?
Không nhận được câu trả lời, Diana ân hận là mình đã tỏ ra hèn yếu, đã làm một cử chỉ giảm giá mình. Lòng kiêu hãnh của nàng bị thương tổn. Nàng đã định hét lên một câu chửi rủa, nhưng nàng thấy ngay rằng mọi thứ đều vô hiệu nên thôi.
Tại sao con người kia lại lọt vào cuộc sống của nàng? Diana bỗng ân hận là đã đặt kế hoạch trả thù anh ta, đâm ra tạo điều kiện cho anh ta ngày càng lọt sâu vào cuộc đời nàng. Giá như ngay sau buổi gặp đầu tiên, nàng bỏ qua cho anh ta câu nói xúc phạm kia, không tính chuyện gặp anh ta thêm thì đâu đến nỗi này. Nếu như thế, có phải nàng đã quên phắt Ian và cũng quên bẵng cả mục đích anh ta tìm đến gặp nàng.
Máy bay vẫn bay, Diana cảm thấy thân thể mỏi nhừ nhưng lạ thay tinh thần nàng vẫn tỉnh táo, thậm chí còn căng thẳng tột độ. Bây giờ biển đã nằm bên trái họ. Không còn thành phố, thị trấn gì nữa. Bên dưới chỉ là núi non trùng điệp, với những cái hồ và thỉnh thoảng lắm mới thấy một xóm nhỏ nằm gọn lỏn trong khe núi hoặc dưới thung lũng, bên những sườn núi đá dựng đứng.
Thế rồi đột nhiên máy bay giảm độ cao. Trời tối rấ nhanh và mặt trời đã lặn từ bao giờ. Lúc máy bay hạ cánh, trong bóng tối mờ mờ, lần đầu tiên Diana nhìn thấy hòn đảo Ronsa.
Thoạt đầu thứ thu hút sự chú ý của Diana là đại dương mênh mông trải rộng đến tận nơi mặt biển và bầu trời dính liền nhau. Rồi sóng, những cơn sóng xô bọt trắng xóa. Hòn đảo lớn lên rất nhanh, cùng với độ tiến lại gần nó của máy bay. Rồi Diana nhìn thấy tòa lâu đài cổ trên đỉnh một ngọn đồi cao, tạo thành một hình vuông mầu chì. Trên doi đất hẹp này nàng thấy hai trại chăn nuôi màu trắng, giống như hai viên sỏi khổng lồ.
Cuối cùng máy bay đáp xuống một sân bay nhỏ và sau khi nẩy lên vài cái, máy bay chạy trên đường băng phủ cỏ.
Bây giờ thì Diana nhìn thấy nhà để máy bay, mái bằng kim loại ánh lên, trông như vừa mới được dựng. Ian đỗ máy bay bên cạnh tòa nhà và hai người đàn ông từ bên trong chạy ra đón.
Mình sẽ nói gì với anh ta đây? Diana thầm nghĩ. Đồng thời nàng cũng tự hỏi, không biết anh ta đem nàng đến đây để làm gì? Anh ta sẽ làm gì nàng?
Nàng đứng dậy, lưng mỏi nhừ. Vài phút sau, Ian bước đến đỡ nàng ra khỏi máy bay. Nàng cởi mũ bay, sửa lại những lọn tóc rơi xuống mặt rồi nhìn thẳng vào mắt Ian, kiêu hãnh nói:
- Bây giờ thì chắc anh sẽ cắt nghĩa cho tôi biết tất cả những chuyện này là sao chứ?