To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi nhìn trừng trừng vào cái vật như từ một giấc mơ hiện ra trước mắt. Miệng tôi hết há ra lại đóng vào nhưng không thể nào cất thành lời.
Một con rối mặc quần áo! Không biết bằng cách nào nó trở thành một sinh vật? Nó trôi bồng bềnh trong không khí. Những mảnh áo quần làm bằng vải mục nát phấp phới trải rộng sau lưng nó như đôi cánh dơi. Một trong những chiếc mũ phụ nữ lừ lừ trôi theo phía trên nó.
Rồi con rối sà xuống trước mặt tôi.
Freddy hét lên:
— Cẩn thận!
Tôi kêu lên và bật ngược trở lại. Miếng vải tự nó quấn thành hai bàn tay tơi tả và bọc lấy cái hộp tôi đang cầm. Nó cố sức kéo cái hộp khỏi tay tôi!
Tôi đứng sững sờ, quá sợ hãi nên không thể bỏ chạy. Tôi muốn hét lên nhưng không thể nào thở được.
Freddy nắm hai tay đấm thật mạnh vào cái hình nộm, nó gào lên:
— Bỏ chị tao ra!
Tôi tuyệt vọng cố sức một lần cuối giật tay ra. Cái hộp tuột khỏi bàn tay đẫm mồ hôi của tôi và tôi ngã xoài về phía trước.
Nhưng bàn tay bằng vải của con rối cũng không cầm cái hộp. Cái hộp đập xuống sàn nhà kêu cách một tiếng. Lò xo trên nắp hộp bật mở. Tôi nghe tiếng không khí vút một tiếng. Trên đầu tôi chiếc bóng đèn nổ bụp làm mảnh vỡ văng như mưa ra xung quanh.
Rồi mọi thứ xung quanh lại yên lặng trở lại.
Con rối lại đứng cạnh cái ghế như cũ, vải vẫn chỉ là vải. Cái mũ nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Tôi ngồi yên, xây xẩm mặt mày. Và sợ không thể tưởng được. Và giận điên lên.
Nếu như con yêu này định đuổi tôi ra khỏi nhà thì kế hoạch của nó sẽ bị thất bại. Nhất định sẽ thất bại.
Sẽ không có một con yêu nào đuổi được tôi ra khỏi nhà mới của chúng tôi cả!
Freddy chạy bổ đến:
— Chị không sao cả đây chứ?
— Chị vẫn sống. Cám ơn em đã cứu chị. – Tôi nắm tay nó cố đứng dậy.
Nó phấp phỏng hỏi:
— Có lẽ chúng mình nên ra khỏi đây đi, chị nhỉ?
Tôi nói:
— Đợi một chút đã. Chúng mình định lên đây để tìm con yêu cơ mà, phải không? Nhất định là nó trốn ở đây.
— Đúng vậy. Và chúng mình đã tìm ra rồi. Vậy thì đi thôi, ô kê?
Freddy toan bước ra cửa.
Tôi chộp lấy tay nó và đề nghị:
— Em nán lại một tí được không? Chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào đánh lại nó được. May ra ở đây có vật gì đó có thể gợi ý cho chúng ta biết được thì sao. Thử xem xét xung quanh thêm một tí nữa, ô kê?
Freddy gật đầu:
— Ô kê!
Trong khi bước lại phía tôi, chân nó đá phải cái hộp mà tôi và con hình nộm giằng nhau lúc nãy. Một cái gì đó nhỏ và sáng trườn ra khỏi cái hộp và trườn trên sàn nhà vài mét.
Freddy cúi xuống và nhặt lên một cái kính:
— Ê này. Cái này ở trong hộp. – Nó đưa cái kính cho tôi rồi nhặt cái hộp lên. – Không có gì nữa. Con rối không có trong này. Chắc là bác Solly nhét vào đâu đây thôi.
Tôi nhìn cái kính cận. Trông nó rất cổ lỗ. Kiểu gọng dây bao quanh hai mắt kính hình chữ nhật. Hai mắt kính rất dày, dày như hai cái đít chai vậy. Tôi đeo kính lên mắt.
Tôi không phải đeo kính, nên lẽ ra cái kính phải làm tôi chóng mặt. Vậy mà tôi nhìn thấy rất rõ.
Tôi bỏ kính ra và xem xét một lần nữa. Trông nó giống như mọi cái kính thông thường.
Tôi lại đeo lên. Chẳng thấy gì cả.
— Nó chỉ là một cái kính tầm thường thôi mà!
Tôi đưa cho Freddy. Nó tháo đôi kính trên mắt ra và đeo đôi kính cổ lỗ đó vào:
— Chị thật là đồ đầu đất. Nó cũng đúng số kính của em.
Tôi phản đối:
— Không thể thế được.
Freddy bị cận thị rất nặng. Không có kính nó không thể làm gì được, nó sẽ như mù thôi.
Tôi cầm cái kính trong tay nó và đeo thử lần nữa. Hoàn toàn như một khung cửa trống. Tôi nhìn rõ mồn một.
Làm thế nào nó vừa cả cho tôi lẫn Freddy nhỉ?
Có cái gì đó rất lạ ở cái kính này.
Có vật gì đang chuyển động. Tim tôi đập thình thịch. Tôi thử ngoái đầu nhìn quanh.
Chẳng có gì cả.
Tôi chăm chú nhìn kỹ cái bóng tường.
Freddy thì thầm:
— Cái gì thế?
Tôi giơ tay bảo nó im lặng. Kia kìa. Một cái bóng đang chuyển động sau một trong những cái hộp. Chắc chắn là như thế.
Tôi thì thầm:
— Có con gì đang đi ở kia. Hầu như chị có thể nhìn thấy rõ nó.
Tôi nhích dần sang bên cạnh để nhìn rõ hơn.
Kia rồi.
Trông nó giống như một người tí hon nhưng toàn thân đầy lông màu nâu rậm rì. Nó đứng trên đôi chân hơi vòng kiềng, trông giống như một chàng chăn bò tóc dài. Nó cao không quá sáu inch (mười lăm phân). Môi nó dẩu ra thành một cái ống, trông như một cọng rơm. Đôi mắt đen sáng lóng lánh và một cái mũi tẹt.
Tôi rợn cả người. Đây là con yêu ư?
Người tí hon tóc dài giơ một tay lên gãi mặt. Tôi nhìn rõ cả những cái móng dài nhọn trên tay nó. Tôi nhớ lại những cái vuốt trong đống bột. Nhất định đó là con yêu rồi.
Tôi nhìn nó thật chăm chú. Nó nhìn lại bằng đôi mắt sáng quắc và dữ dội. Tôi chợt cảm thấy rõ nó căm ghét tôi như thế nào. Nó muốn tôi cút đi.
Tôi giật cái kính ra và nhắm mắt lại. Tim đập thình thịch. Cái cảm giác đó! Liệu có gì có thể ghét tôi đến thế nữa không?
Freddy hỏi:
— Jill, có chuyện gì thế? Chị nhìn thấy cái gì đấy?
Tôi lắp bắp:
— Con yêu. Kia kìa, sau cái hộp ấy.
Freddy chăm chú nhìn:
— Em chẳng thấy cái gì cả.
Tôi nhìn vào chỗ đó.
Cũng không thấy gì hết! Con yêu đã biến mất!
Thế rồi tôi nảy ra một ý nghĩ điên rồ. Tôi đưa cho Freddy cái kính cổ lỗ:
— Em thử đeo cái này xem?
Nó đeo kính lên. Trong lúc đó tôi cố không tỏ ra sợ hãi.
Freddy nói rất khẽ:
— Bây giờ em nhìn thấy nó rồi. Nó lạ lắm, nhưng rất nhỏ. Có thể chúng mình bắt được nó đấy.
Freddy toan đi về phía cái hộp.
Tôi hét lên:
— Freddy, đừng!
Quá muộn rồi. Cái hòm gỗ lúc nãy đã bay vèo qua không khí. Tôi sững sờ nhìn nó rơi thẳng đứng đúng vào đỉnh đầu Freddy, nắp vẫn mở như cũ.
Rồi cái hộp lăn sang bên và cuốn em trai tôi vào trong. Sầm! Nắp hòm đóng sập xuống.
Tôi rú lên:
— Freddy!
Rồi nhảy bổ về phía cái hòm và cuống cuồng kéo nắp lên.
Nó không mở. Tôi nghe thấy tiếng thằng em trai dậm chân thình thịch và gào lên trong hòm. Tôi gọi:
— Freddy! Đẩy cái nắp ra. Đẩy hết sức vào.
Phía sau tôi bắt đầu nổi lên tiếng rì rào của một vật gì đó đang chuyển động. Tôi quay lại nhìn.
Ôi, không đâu.
Con rối lại bắt đầu sống lại. Và không phải chỉ có một mình nó. Tất cả những đồ vật cũ của bác Solly đang chuyển động.
Những cuốn sách đập vào tay chân tôi đau điếng. Những cái khăn quàng dính lại thành hình cánh dơi và hú trên đầu. Cả một đoàn quân những ngón tay bằng nhựa chạy qua sàn nhà đuổi theo tôi.
— Buông ra!
Tôi gào lên và cuống cuồng giơ tay gạt lũ sách và con quái vật hình cánh dơi. Rồi bắt đầu lấy hết sức đập vào cái hòm gỗ. Tôi đấm, tôi đá vào nó.
Cuối cùng cái lò xo bật tung. Tôi nâng nắp hòm lên chộp lấy tay Freddy và kéo nó ra.
— Chạy đi!
Chúng tôi phải chọc thủng cả một cơn mưa những đồ vật đang bay vù vù. Những ngón tay nhựa kêu ken két dưới chân tôi. Freddy đẩy vội cửa trong khi tôi đâm lại một cuốn sách bìa bọc da màu nâu đang lao vào tôi như một quả tên lửa. Chúng tôi lao ra và đóng sập cửa lại.
Rồi chúng tôi chạy xuống cầu thang ba bậc một và không dừng lại một bước cho đến khi nhảy được vào phòng tôi và đóng sập cửa lại.
Tôi gieo người xuống giường, hỏi:
— Em có nhìn thấy con yêu không?
Freddy gật đầu:
— Có. Trông cái miệng như cái vòi cùng với lông lá lù xù như vậy, nó nửa giống khỉ nửa giống muỗi khổng lồ. – Nó rùng mình nói thêm. – Một con khỉ kỳ quặc!
Nó rút cái kính cổ lỗ từ túi áo ra và đặt lên giường giữa chúng tôi, cả hai chị em nhìn chằm chằm vào cái kính hồi lâu. Tại sao chỉ khi đeo cái kính lên chúng tôi mới nhìn thấy con yêu nhỉ? Cuối cùng Freddy nói:
— Chị có hiểu đây là một cái kính thần không?
Đó không hẳn là một câu hỏi.
Tôi chậm rãi gật đầu, đành phải thừa nhận thôi. Bác Solly thật sự là có phép thuật!
Freddy hỏi:
— Bây giờ thì sao?
Tôi cầm cái kính lên tay, lật đi lật lại xem.
— Được lắm. Ít nhất thì chúng ta cũng có thể dùng cái này để nhìn con yêu.
Freddy nói:
— Khó đây. Nó chẳng giúp chúng ta bắt được con yêu đâu. Nó có làm cho những đồ đạc ấy thôi không chuyển động đâu.
Tôi hiểu nó muốn nói gì, tôi bảo:
— Chúng ta sẽ không bỏ cuộc ở đây đâu. Có một cách để dùng cái kính này.
Freddy lắc đầu:
— Chị Jill, chúng mình phải nói thôi. Con yêu này đang cố chọc ghẹo chúng mình. Chị không sợ à?
Tôi nhìn nó, lắc đầu:
— Em làm ra vẻ ngây thơ đấy à? Dĩ nhiên là chị sợ. Ai mà không sợ chứ?
Freddy nói:
— Nhưng chị chẳng có vẻ gì là sợ cả. Chị cứ nói mãi với em nào là mẹ yêu quý ngôi nhà này lắm, nào là mẹ sẽ đau tim mất nếu chúng mình nói với mẹ là cần phải rời bỏ ngôi nhà này. Nhưng mẹ cũng yêu chúng mình nữa chứ. Mẹ sẽ thật sự vỡ tim nếu có chuyện gì xảy ra với hai chúng mình. Và cái chuyện gì đó suýt nữa đã xảy ra rồi. Ngay trên gác xép kia thôi.
Điều nó nói khiến tôi đau điếng. Nó nói đúng. Có lẽ tôi cần phải đối mặt với sự thật. Nhưng điều này vượt quá sức chống cự của hai chị em tôi. Chúng tôi sẽ thua mất.
Tôi nghe có tiếng mở cửa trước, rồi tiếng bố gọi váng cả nhà:
— Chào cả nhà. Bố về đây rồi!
Tôi bảo Freddy:
— Em thắng rồi. Chúng mình sẽ nói với bố mẹ.
Nhưng liệu chúng tôi có thể làm cho bố mẹ tin không?
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon