Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 10
H
enry đứng như bị đóng đinh xuống đất. Ông tròn mắt kinh hãi nhìn tôi.
— Cháu đã trông thấy nó mà. Rõ ràng nó đã đứng giữa hai gốc cây kia. Cháu đảm bảo với chú như vậy!
— Thật thế ư? Đúng là hình nhân à? Cháu chắc thế không? – Henry hỏi dồn dập, chân tay ông bắt đầu run bắn lên.
— Ờ… Có nghĩa là… Có lẽ đó chỉ là một bóng cây. – Tôi lúng túng trả lời vì không muốn làm ông hoảng.
Cần phải nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác!
— Cháu bị ướt như chuột lột. Có khi cháu phải ra hong nắng đây. Bây giờ mọi chuyện ổn rồi.
— Nhưng có đúng là cháu đã trông thấy nó không, Julie? – Henry hỏi lại, mắt vẫn tròn xoe. – Có đúng là cháu đã nhìn thấy một hình nhân lảng vảng ở chỗ này không?
— Ờ… Cháu cũng không dám chắc nữa. Cháu rất lấy làm tiếc vì chuyện trông gà hoá cuốc này.
Thực ra tôi chỉ muốn có một điều: Henry bình tĩnh trở lại.
— Đây là một chuyện rất xấu, – Ông lầm rầm. – Một chuyện rất, rất dở. Chú cần phải xem lại cuốn sách ấy. Chuyện dở quá!
Nói dứt lời, ông quay người chạy mất.
— Chú Henry!… Đợi bọn cháu với! – Tôi kêu lên. – Quay lại đi chú! Đừng để bọn cháu ở đây một mình!
Nhưng muộn mất rồi. Henry đã biến mất sau những lùm cây.
— Chị phải đuổi theo chú ấy! – Tôi nói vội! – Rồi chị sẽ kể tất cả cho ông nội biết. Mark, em hãy cầm lấy mấy cái cần câu và những thứ còn lại!
— Một mình em thôi ư? – Em tôi rên rỉ.
Rõ ràng trên trái đất này chẳng còn ai lười hơn nó cả!
Trống ngực tôi bắt đầu đập loạn khi tôi chạy tới cánh đồng ngô. Bầy ngoáo ộp! Lại một lần nữa tôi có cảm tưởng như mình đang bị chúng theo dõi. Tôi còn tưởng tượng ra cái cảnh chúng chìa tay chụp gọn lấy tôi khi tôi chạy ngang qua đó.
Nhưng rốt cuộc chẳng có con nào trong đám hình nhân ngọ nguậy cả. Chúng vẫn đứng sừng sững, câm lặng giữa ruộng ngô như bao hình nhân khác trên đời. Tôi cố gắng chạy qua cái đám quái vật này càng nhanh càng tốt; chúng đang làm tôi khiếp đảm mà tôi chẳng làm được gì khác!
Tôi chợt nhận thấy Henry đang chạy như ma đuổi về phía nhà ông. Tôi gọi ông nhiều lần trước khi cánh cửa ngôi nhà đóng sập lại, nhưng hình như ông không nghe thấy tiếng tôi.
Tôi quyết định đi tìm ông nội để kể cho ông nghe tất cả những gì đã xảy ra. Cánh cửa nhà kho đang mở. Hình như có người bên trong.
— Ông nội ơi! – Tôi hổn hển gọi. – Ông ở trong đó à?
Tôi bước vội vào trong nhà kho. Tóc tôi đã khô, nhưng những giọt mồ hôi lại tuôn ra như tắm. Tôi đứng khựng lại ở giữa ô vuông ánh sáng trong cửa rồi đưa mắt nhìn vào trong kho. Phải mất một lúc mắt tôi mới quen dần với bóng tối của nhà kho.
— Ông nội? Ông đang ở đâu thế?
Nghe thấy có tiếng động ở cuối kho, tôi lập tức tiến vào hướng đó.
— Ông nội, cháu cần phải kể cho ông nghe chuyện này. Một câu chuyện rất hệ trọng…
Tiếng tôi nói vọng mãi vào bóng tối mênh mang trong kho. Tự nhiên tôi thấy bối rối. Đôi giày vải của tôi cứ loạt soạt trên những mớ rơm rạ chồng chất.
Tôi chợt giật thót người bởi một tiếng động nặng trịch bất ngờ vang lên.
Không gian bên trong bỗng càng trở nên tối hơn.
— Hê! – Tôi thốt lên.
Đã quá muộn rồi. Có người đang đóng cửa kho lại.
— Này! Ai đó?
Tôi không hiểu cái gì đang bao trùm khắp người tôi: nỗi sợ hãi hay cơn điên giận.
— Dừng lại ngay! Không được làm thế!
Tôi định chạy ngược trở ra nhưng chẳng may trượt chân ngã bổ chửng xuống đất. Lúc tôi lồm cồm bò dậy cũng là lúc cánh cửa đã đóng sập lại.
Tôi đã rơi vào một thế giới hoàn toàn tối tăm và đáng sợ nhất.
— Hãy để cho tôi ra! – Tôi gào lên. – Tôi muốn ra khỏi đây ngay!
Giọng tôi lạc hẳn đi. Tôi đấm thùm thụp vào cửa, rồi dò dẫm tìm trên cánh cửa một cái then, một cái chốt, hay mội cái gì đó để kéo, để nâng, để đẩy, một cái gì đó có thể giúp tôi thoát ra khỏi đây, khỏi cái địa ngục này!
Nhưng tôi chẳng tìm thấy cái gì cả. Trong cơn tuyệt vọng, tôi lại điên cuồng đập cửa đến nát cả đôi tay,
Cuối cùng, tôi cũng cố trấn tĩnh lại và lui về sau một bước.
“Bình tĩnh lại, Julie, – tôi tự nhủ. – Bình tĩnh lại đi nào. Rồi mày sẽ tìm được lối thoát ra khỏi đây. Mày không thể ở mãi trong cái địa ngục này được, đó là điều dĩ nhiên”.
Tôi cố dùng lý trí để tự thuyết phục mình. Rồi tôi cố nín thở vài giây để giữ cho nhịp đập của con tim bình ổn trở lại. Sau đó, tôi từ từ thở ra, thở ra thật chậm.
Tôi đang cảm thấy trong người khá hơn thì nghe có tiếng động lạ. Tôi hoảng hốt đưa hai tay lên ôm lấy mặt.
Soạt, soạt, soạt…
Tiếng giày xới tung rơm rạ lên. Tiếng những bước chân. Tiếng những bước chân nặng nề, giần giật từng tiếng.
Những tiếng bước chân đang hướng về phía tôi giữa địa ngục tốỉ đen.