Số lần đọc/download: 1134 / 3
Cập nhật: 2015-12-01 17:41:02 +0700
Chương 9
H
ôm sau đến trường, Hứa Minh Chính chủ động chào Linh Tố, cậu muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nếu như là ngày trước, Linh Tố có thể dễ dàng cảm nhận được tâm sự của cậu. Nhưng dạo gần đây quá nhiều chuyện quấy nhiễu tâm trí cô, năng lực vì thế không được mạnh như trước, cố gắng nghĩ ngợi cả buổi trời, đầu óc vẫn cứ trống không.
Hứa Minh Chính khó khăn lắm mới mở miệng: “Mình, chiều hôm qua vốn định đến bệnh viện đón cậu về nhà…”
A, vậy là cậu ta đã nhìn thấy rồi.
Linh Tố thẳng thắn nói, “Người đó là Bạch Sùng Quang.”
“Mình biết.” Hứa Minh Chính nói, “Anh ta là chú của Bạch Khôn Nguyên.”
Linh Tố nói: “Anh ta có một cô cháu gái, tên là Lâm Lang, đúng không?”
Hứa Minh Chính có chút ngạc nhiên, “Chuyện nàycó nghe qua, nhưng hình như cô gái đó đã qua đời mấy năm nay rồi…” Đột nhiên cậu khựng lại.
Linh Tố mỉm cười gật đầu: “Mình đã nhìn thấy cô ấy.”
Hứa Minh Chính có chút nôn nóng, hạ thấp giọng nói: “Linh Tố, cậu đừng chơi với lửa. Hãy nghe mình nói, Bạch gia là đại gia tộc, dây vào phiền phức lắm.”
“Cậu nói mình nghe nào.”
“Bạch Sùng Quang là con ruột của Di phu nhân, là đứa con cầu tự nên rất được Bạch lão gia cưng chiều. Sau khi Bạch lão gia qua đời, quyền lực Bạch gia rơi vào tay Bạch Sùng Đức, nhưng cổ phiếu trong tay Bạch Sùng Quang không hề ít. Bạch Sùng Đức cũng vô cùng thương yêu đứa em trai này, đối xử với anh ta rất tốt. Sau khi Bạch Sùng Đức qua đời, quyền lực chuyển đến tay bà Bạch. Bây giờ lại có tin, vì bà Bạch không được khỏe mạnh cho lắm nên định rút lui, bà ấy định tìm một người kế nhiệm.”
Linh Tố đảo mắt một cái, hỏi: “Bà Bạch có bệnh, thần trí không được minh mẫn, sao có thể làm chủ được?”
“Nhưng những thành viên khác của Bạch gia, người này tỉnh táo hơn người kia.”
Linh Tố hiểu ý của Hứa Minh Chính. Phân chia gia sản quả nhiên là một chuyện phiền phức.
Hứa Minh Chính lo lắng: “Mình sợ cậu bị lợi dụng. Bà Bạch rất thương yêu đứa con gái đã mất, cậu lại có thể… mình sợ có người lợi dụng điểm này để đối phó với bà Bạch.”
Lời Tiểu Hứa nói không phải không có lý. Linh Tố biết rằng lòng người mới là thứ thâm sâu khó đoán nhất trên đời.
Cô nằm rạp trên bàn, vươn vai một cái, thở dài nói: “Đúng là đình viện sâu thăm thẳm, chẳng trách hồng nhan bạc mệnh.”
Thầy giáo bước vào phát bài kiểm tra, lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
Trên thế gian này học sinh và tầng lớp lao động giống như thân phận con tằm cái kiến. Muốn học hành giỏi giang cũng phải đổ bao nhiêu tâm huyết.
Linh Tố tĩnh tâm lại, tập trung làm bài kiểm tra bằng tốc độ nhanh như gió. Làm xong bài, ngẩng đầu nhìn lên, các bạn trong lớp vẫn đang vùi đầu làm bài. Cô lấy đáp án từ chỗ thầy giáo xuống đối chiếu, điểm số khá mĩ mãn.
Cô nằm rạp trên bàn nghỉ ngơi. Ngày hè gió nóng, làm cô mơ mơ màng màng.
Trong cơn mông lung, cô đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ em khóc vô cùng thảm thương, không biết đã phải chịu ấm ức to lớn gì. Tiếng khóc vang lên không ngừng, hình như vọng ra từ một nơi nào đấy, đang dẫn dắt Linh Tố tìm đến.
Rốt cuộc là con nhà ai đang khóc?
Chuông hết tiết bỗng vang lên, đánh thức Linh Tố khỏi giấc mơ kì lạ. Tiếng khóc khi nãy thì sao? Đã biến mất không dấu vết rồi.
Vì thế cô tự cười chế giễu mình. Không ngờ đã bao năm trôi qua rồi, nhưng cô vẫn không quên được vết thương lòng đó. Cứ tưởng bản thân đã trưởng thành rồi, có thể ung dung đối diện với quá khứ rồi, thật không ngờ trong cõi sâu thẳm đáy lòng vẫn còn thấy nhức nhối.
Ai bảo cô sinh ra là một cô gái không có bố chứ?
Sau khi tan học, Linh Tố đến thư viện. Tầng hai vắng tanh không có ai cả, Lâm Lang vẫn ngồi trong góc, lần giở một cuốn sách ảnh về những loài bướm. Nhìn thấy Linh Tố bước tới, cô gấp gáp hỏi luôn: “Lần sau cậu sẽ dẫn ai đến?”
Linh Tố giơ tay cảm thán: “Thật không dễ dàng gì.”
“Mình nhớ ra Sùng Quang rồi, xét vai vế chú ấy là chú mình. Nhưng thực ra lại giống anh trai của mình vậy, chúng mình rất thân thiết, chú ấy tốt lắm.”
Linh Tố buột miệng hỏi: “Còn Khôn Nguyên thì sao?”
Lâm Lang quay mặt đi: “Mình không biết, mình… mỗi lần nghĩ đến cái tên này, lại cảm thấy hình như có chuyện gì đó…”
“Chuyện gì cơ?” Linh Tố hỏi.
Lâm Lang nghĩ một lát, rồi kiên quyết lắc đầu: “Mình không nhớ ra được.”
Linh Tố thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sau lưng họ chiếu vào trong phòng, trên sàn nhà chỉ có một chiếc bóng.
Lâm Lang đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy Khôn Nguyên là người như thế nào?”
Linh Tố khẽ thở dài, trả lời: “Mình thấy anh ta rất thần bí.” Nói đoạn cô bật cười, trong mắt người khác, cô mới là đích thị là kẻ thần bí.
“Anh ta là một người kín đáo, mình không đoán được tâm tư của anh ta. Anh ta chẳng lúc nào vui vẻ cả.”
Lâm Lang nói: “Những người có quá khứ u phiền thì khó mà vui vẻ được.”
Vậy Bạch Khôn Nguyên có quá khứ u phiền gì vậy?
Hôm đó Linh Tố loanh quanh trong thư viện đến giờ đóng cửa mới ra về. Lúc bước ra khỏi cửa, nhân viên quản lý dặn dò cô: “Trời tối lắm rồi, một mình em đi đường, nhất định phải cẩn thận đấy.”
Thật sự thì nhân viên quản lý rất tò mò đối với cô gái thích lên tầng hai lẩm bẩm một mình này. Những người tự nói chuyện với bản thân mình, có lẽ đều rất cô đơn.
Đó là một đêm lộng gió nhưng không có ánh trăng. Hẻm nhỏ tối thui, Linh Tố một mình dựa theo trực giác bao năm nay chậm rãi lần mò bước về phía trước. Trong đêm đen thi thoảng vang lên tiếng chó sủa, đứa trẻ đang say ngủ giật mình khóc ré.
Tiếng khóc của trẻ con?
Dạo này Linh Tố đặc biệt nhạy cảm với âm thanh này, tiếng gào khóc trong veo có tác dụng kch thích thần kinh cô nhiều nhất. Trong giấc mơ của cô luôn có một đứa bé đang khóc, chỉ không biết nó phát ra từ góc nào.
Linh Tố hi vọng có một ngày sẽ tìm được đứa bé đó, ôm nó vào lòng, dỗ dành chăm sóc nó.
Có vật gì đó phát ra âm thanh từ một góc khuất. Linh Tố giật mình cảnh giác, bước nhanh hơn.
Khu vực này tình hình an ninh rất hỗn loạn, các băng nhóm thường xuyên tụ tập ẩu đả cuối hẻm, Linh Tố cũng thường xuyên nhìn thấy những đứa trẻ còn chưa đến mười tuổi đã học được cách giấu đồ vật dưới lớp áo, lén lút đưa cho những kẻ bắt nạt chúng. Lúc này đã tối lắm rồi, hẻm nhỏ hẻo lánh vắng tanh, trong bóng đêm chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Đúng lúc cô sắp rẽ vào con hẻm dẫn đến nhà cô, thì một bàn tay bất ngờ thò ra từ đằng sau, bịt chặt lấy miệng cô.
Đó là một bàn tay hôi tanh dầu mỡ.
Linh Tố kinh hoàng, lập tức dùng hết sức bình sinh giãy giụa, miệng hét lớn kêu cứu.
Tiếng hét của cô vọng lại trong đêm đen tịch mịch, vài khung cửa sổ bỗng sáng đèn.
Người đàn ông ở phía sau thở hồng hộc, bịt chặt miệng Linh Tố, kéo cô vào góc tối.
Linh Tố ra sức đạp hắn, nhưng không tài nào giằng ra được. Cô chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể bị ấn mạnh vào tường. Bức tường thô kệch làm lưng cô đau nhức.
Hắn tì đầu gối lên bụng cô, một tay lần lên trước ngực cô, nới rộng cổ áo cô. Linh Tố cảm thấy một cảm giác kinh tởm dồn lên cuống họng, cô cắn mạnh lên bàn tay đang bịt miệng mình.
Hắn đau quá kêu lên một tiếng, vội buông tay ra. Linh Tố ngã xuống đất, đầu gối đập vào tảng đá, một cơn đau đớn tê dại truyền đến làm cô cơ hồ không kêu ra thành tiếng được.
Có khả năng thông linh thì đã sao, ma quỷ vĩnh viễn không thể làm hại con người bằng chính con người được.
Hắn lại lao xổ vào cô. Đúng lúc này, một bóng người bỗng từ sau lao đến, một tay kéo giật lại người đàn ông đang nằm đè lên Linh Tố, sau đó đấm mạnh một cái vào bụng hắn.
Linh Tố thở dốc một hơi, lập tức bò dậy, lùi xa về phía sau.
Lại có một người khác chạy tới, miệng hét lớn: “Tôi đã báo cảnh sát rồi!”
Tên lưu manh nghe thế toàn thân rúng động, không màng đến việc mình bị đánh bao nhiêu cú, vừa bò vừa lăn chui tọt vào bóng tối.
Người đàn ông mới đến định đuổi theo, nhưng Linh Tố vội vàng ngăn anh ta lại: “Đừng! Hẻm sâu thăm thẳm, sẽ bị lạc đường mất!”
Người đàn ông lúc này mới chịu dừng bước.
Linh Tố thấy thế thì thở phào một hơi, hai chân mềm nhũn, cơ thể lảo đảo, cô quỳ bệt xuống lòng đường.
“Em không sao chứ?”
Đây là?
Linh Tố kinh ngạc ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, cơn gió đột nhiên thổi tan mây đen trên trời, mặt trăng lấp ló hiện ra, ánh sáng bàng bạc soi rọi khuôn mặt người đó. Đây chính là vị thần mà thượng đế phái xuống cứu giúp cô trong thời khắc nguy hiểm nhất.
Linh Tố thấy sống mũi cay cay, cô nghẹn ngào hỏi: “Bạch Khôn Nguyên?”
Bạch Khôn Nguyên nở một nụ cười trấn an, đỡ Linh Tố đứng dậy. “May mà anh nghe thấy tiếng kêu của em mới chạy tới kịp.”
Đúng, nếu như không có anh ấy, thì một cô gái yếu ớt như cô, chắc chắn không tránh khỏi tai họa.
Nước mắt cuối cùng không kìm được lăn ra xối xả.
Bạch Khôn Nguyên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm Linh Tố vào lòng.
Vòng tay của anh ấm áp như trong tưởng tượng của cô, cơ thể anh phảng phất mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt, hai cánh tay siết lại, cô được ôm trọn trong thế giới nhỏ bé ấm áp, bình yên.
Linh Tố nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, nước mắt cô làm ướt sũng cổ áo anh.
Bạch Khôn Nguyên dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng người thiếu nữ, vụng về bắt chước cách người lớn vỗ về trẻ con.
“Cho dù em sinh ra ở đây, nhưng không có nghĩa là nơi này an toàn đối với em.” Bạch Khôn Nguyên nói, “Với lại, em về nhà tầm này thực sự muộn quá.”
Khuôn mặt Linh Tố hơi ửng đỏ, cô nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay anh không để lại dấu vết gì.
“Anh… muộn thế này sao Bạch tiên sinh lại ở đây?
“Anh đến tìm em.”
Linh Tố nghi hoặc.
Bạch Khôn Nguyên khẽ giọng nói: “Anh nghe Sùng Quang nói… chú ấy nói em có khả năng thông linh…”
Linh Tố cúi đầu, nhìn thấy lưng bàn tay anh có một vệt máu. Cô nói: “Hay là thế này, về nhà em, em sẽ băng bó vết thương cho anh. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”
Đã bao nhiêu năm rồi, Thẩm gia lần đầu tiên được tiếp đón một vị khách.
Căn hộ chung cư một phòng một sảnh, tuy nhỏ hẹp nhưng ngăn nắp, chỉ có điều xây dựng đã lâu, trong nhà luôn phảng phất một mùi ẩm mốc. Tường nhà và đồ gia dụng bị bao trùm trong sắc xám, thực ra không phải bẩn, mà là do cũ kĩ quá rồi.
Bạch Khôn Nguyên nhìn cô gái đang cúi đầu băng bó vết thương cho mình, thầm nghĩ, sắc sáng duy nhất trong căn phòng e rằng chính là cô gái xinh đẹp này.
Một cô gái sinh ra đã xinh đẹp, thì sắc đẹp đó sẽ nổi bật dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Linh Tố nói: “Trà trong nhà đã hỏng hết rồi, Bạch tiên sinh không ngại uống tạm nước ấm chứ?”
Thái độ của cô không tự ti cũng không cao ngạo, Bạch Khôn Nguyên mỉm cười: “Anh thế nào cũng được, em không cần khách sáo.”
Trong nhà có một chiếc đồng hồ treo tường cổ xưa, lúc này bỗng reo lên đúng mười một tiếng. Đêm khuya tịch mịch, tiếng chuông không khỏi nghe có chút quái dị. Bạch Khôn Nguyên dưòng như cảm thấy bên ngoài cửa sổ, có cái gì đó lơ lửng ở trên nhòm vào trong nhà.
Linh Tố bưng nước lọc và hoa quả ra, ngồi xuống bên cạnh anh.
Bạch Khôn Nguyên hỏi: “Em còn chưa đủ mười tám tuổi, dù sao cũng cần một người giám hộ.”
“Người giám hộ của em là một thím ở xa.” Linh Tố nói, “Em chưa từng gặp thím ấy, thậm chí còn nghĩ rằng sự tồn tại của thím ấy vốn không có thực. Có điều mẹ nói thím ấy là họ hàng trong nhà, vì thế em coi thím ấy là họ hàng. Dù sao thím ấy cũng không nuôi dưỡng bọn em.”
“Vậy bọn em sống bằng cái gì?”
Linh Tố cười nói, “Mẹ để lại căn hộ này và một ít tiền, em đuổi ma xem bói cho người ta, kiếm chút tiền qua ngày.”
Bạch Khôn Nguyên im lặng một lát, “Em thực sự có thể nhìn thấy hồn ma sao?”
Linh Tố khẽ thở dài một tiếng, “Nếu anh không tin em, sao còn đến đây làm gì?”
Bạch Khôn Nguyên ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Anh muốn nhờ em giúp anh tìm một người.”
Linh Tố biết người anh muốn tìm là ai, “Là Lâm Lang sao?”
Bạch Khôn Nguyên gật đầu.
“Anh biết chuyện này hết sức hoang đường. Lâm Lang bị bệnh mất được ba năm rồi, có lẽ đã đầu thai kiếp khác từ lâu. Nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lúc nào cũng thấy hoang mang, cảm thấy em ấy vẫn chưa được yên nghỉ.”
Linh Tố suýt nữa thì buột miệng nói cô biết Lâm Lang đang ở đâu, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng ho.
Cô sững người, Bạch Khôn Nguyên vẫn đang cúi đầu rầu rĩ, tiếng ho đó không phải do anh phát ra. Cô đột nhiên tỉnh ngộ, nuốt gọn lời muốn nói vào trong miệng.
Bạch Khôn Nguyên tiếp tục nói: “Lâm Lang không thân thiết với anh như với Sùng Quang. Hai người họ rất hợp tính nhau, sở thích cũng tương đồng, suốt ngày ở bên cạnh nhau.”
Nhưng cô ấy lại yêu anh, cô ấy không làm chủ được bản thân, trong vô thức đã phải lòng người anh trai có bề ngoài lãnh đạm bên trong cô đơn, cô khao khát được nhìn thấy anh cười, khao khát ánh mắt chăm chú của anh, khao khát được dựa vào người anh dù chỉ trong giây lát. Chỉ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi kia cũng lớn gấp trăm lần sự dâng hiến toàn bộ thân xác và trái tim của Bạch Sùng Quang.
Con gái đúng là loại động vật khó lấy lòng nhất.
Bạch Khôn Nguyên nói: “Anh và Sùng Quang có mối quan hệ chú cháu. Sùng Quang là người em trai duy nhất của bố anh, bố anh xem Sùng Quang như em trai mà cũng như con trai, hết mực nuông chiều. Còn anh là con trai duy nhất, ông đặt hết kì vọng vào anh, thời gian của anh không thuộc về bản thân nữa. Anh vô cùng ngưỡng mộ Lâm Lang và Sùng Quang, họ tự do tự tại, thích gì làm nấy. Anh đã luôn ngồi trước bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ, xem hai người trêu đùa nhau trong vườn.”
Linh Tố im lặng lắng nghe, cô có thể cảm nhận được nỗi buồn bã trong lời anh nói.
“Lâm Lang là một cô gái tốt vô cùng, hoạt bát cởi mở, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác. Em ấy rất giỏi phát hiện ra mặt tốt của sự vật, ở bên cạnh em ấy, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ. Hồi bé tính khí anh không được tốt, không có bạn bè. Chính Lâm Lang đã đem đến cho anh tình bạn và sự vui vẻ, làm thay đổi cuộc sống của anh. Chính Lâm Lang đã thắp lên tia sáng đầu tiên trong đời anh, nhưng cũng chính em ấy đã tự tay dập tắt tia sáng đó.”
Bạch Khôn Nguyên vùi đầu trong lòng bàn tay.
Có lẽ anh rất ít khi có cơ hội nói ra những lời giấu kín trong lòng như thế này, hơn nữa còn nói với một cô bé về cơ bản vẫn là người xa lạ. Có lẽ chính bởi vì biết rằng đối phương không cách nào hiểu được, lại không có quan hệ gì với anh, nên anh mới có thể mở rộng trái tim bộc bạch nỗi niềm của mình.
Xong việc rồi, anh sẽ lại đeo mặt nạ điềm tĩnh lạnh lùng lên, quay trở về làm đại thiếu gia của Bạch gia.
Bạch Khôn Nguyên nhanh chóng thoát khỏi cơn kích động, những biểu cảm mềm yếu trên khuôn mặt bị xóa sạch không một dấu vết, chiếc mặt nạ lãnh đạm được đeo lên. Anh bình tĩnh nói: “Sau khi Lâm Lang qua đời, dì đã mời hòa thượng đến làm phép. Anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Sùng Quang bảo với anh, rằng người khác khẳng định em thật sự có khả năng thông linh, em có thể giúp anh xem xem hiện nay Lâm Lang thế nào rồi không?”
Linh Tố thận trọng nói: “Em có thể thử xem sao, nhưng em không dám đảm bảo điều gì cả. Dù sao…”
“Anh biết, Lâm Lang mất đã lâu rồi.” Bạch Khôn Nguyên mỉm cười thê lương, “Hơn một nghìn ngày rồi.”
Nét đau khổ khiến trái tim người ta vỡ vụn trên khuôn mặt anh khiến Linh Tố bất giác thốt lên: “Nếu mai anh rảnh, xin hãy cùng em đi đến một nơi.”
Bạch Khôn Nguyên gật đầu: “Không thành vấn đề, ngày mai sau khi em tan học, anh sẽ đến đón em.”
Lúc này Linh Tố mới nhận ra mình vừa nói gì, bất giác mặt mày đỏ ửng.