Số lần đọc/download: 2930 / 6
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:01 +0700
Chương 10
H
ồng Vy hầm hầm nhìn Văn. Văn trở về vẻ mặt tươi tỉnh yêu đời, mồm huýt một điệu sáo vui tươi. Anh tắt ngay tiếng huýt sáo khi thấy gương mặt hầm hầm của Vy.
- Anh đi đâu hai ngày nay mới về?
- Lúc em bỏ nhà đi cả tuần, anh có hạch hỏi em không?
Hồng Vy hét:
- Những lúc đó anh thừa biết tôi về nhà mẹ của anh, anh không thèm về thăm mẹ của anh, anh cũng không thèm đi đón tôi.
Hoàng Văn nhún vai:
- Đón em, tìm em để nghe em mè nheo, ca lại bài ca cũ rích ghen tương ấy hả, tôi chán còn hơn cơm nếp.
Hồng Vy sững sờ, tim cô đau buốt như ai bóp nghiến lại, rõ ràng là tàn nhẫn, cô uất ức nhìn Văn:
- Tại vì anh mà tôi mới ghen tương, càu nhàu như bà già.
- Tôi thấy chúng ta nên ly dị, cuộc sống chung ba năm đã làm cho tôi quá mòn mỏi, em cũng không có với một đứa con nào. Tôi muốn tự do để ca hát.
Vy lảo đảo ôm mặt, cô gào lên:
- Tôi không ly dị.
- Em không chịu, tôi cũng ly dị. Đã đến lúc tôi phải sống cho tôi, cho con của tôi.
- Con anh? - Vy thất sắc nhìn Văn. - Anh có con?
- Nó gần ba tuổi.
- Nói láo.
- Tin hay không là quyền của em, nhưng tôi không thể tiếp tục cuộc sống với người vợ như em, luôn gây gỗ và nước mắt.
- Mẹ sẽ không bao giờ chấp thuận.
- Mẹ sẽ chịu. Em nên nhớ mẹ đang thèm có cháu trai, bà sẽ mê tít nó khi nhìn thấy nó giống tôi như đúc.
Vy quỵ xuống, Văn tàn nhẫn bồi thêm:
- Cám ơn em ngày đó đã bỏ thuốc mê cho Uyển Nhi, nhờ ghen tức đó mà tôi có với Nhi đứa con, em sẽ không ngăn cản được tôi ly dị em đâu.
Văn đi lại tủ, anh hấp tấp dồn quần áo mình vào valy, Hồng Vy thều thào như người sắp chết:
- Anh đi đâu?
- Tôi đi về nhà mẹ.
- Anh Văn...
Nhưng Văn vẫn mặc kệ, anh phũ phàng đóng nắp valy lại. Vy nằm khóc nức nở. Hình ảnh cô bây giờ không còn làm anh xót thương chút nào, anh đến gần nâng cô dậy:
- Em có thấy là sống bên tôi em khổ không? Tại sao em muốn tiếp tục như vậy chứ? Chúng ta nên chấm dứt cuộc sống địa ngục làm khổ nhau. Dù không được Uyển Nhi trở về, tôi cũng xa em. Chúng ta đã dìm mình trong địa ngục đã quá lâu rồi. Ly dị đi Vy, để còn giữ lại chút tình cảm cho nhau!
Hồng Vy khóc rấm rức, cô tuyệt vọng khi hiểu Văn đã quyết định, anh sẽ trở về với Uyển Nhi. Cuối cùng rồi họ cũng trở về với nhau, và cô chỉ còn lại một mình quay quắt đìu hiu.
- Uyển Nhi! Tao thù mày.
Văn xách valy đi. Dáng điệu anh tươi tắn vui vẻ, Vy nằm vật xuống khóc nấc lên. Văn đã đi khỏi đời cô.
Uyển Nhi rón rén đi vào nhà, ở bên Văn cô đã quên ngày giờ trở về nhà. Giờ này Trung hẳn đã ngủ dậy và đi làm. Đẩy nhẹ cánh cửa, Nhi khựng lại. Trung mặc quần áo đi làm buổi sáng, anh ngồi dựa vào thành giường, điếu thuốc trên môi anh.
- Uyển Nhi!
Trung vất điếu thuốc, anh bật dậy lao đến ôm chầm lấy cô.
- Em đi đâu vậy Nhi? Mãi đến bây giờ mới về. Anh định đi làm nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra cho em nên nằm đây chờ.
Nhi run rẩy giấu mặt vào ngực chồng, cô sợ Trung nhìn thấy đôi mắt sưng mọng vì khóc của mình.
- Em gặp bạn, nó cầm em ở lại.
Từ bao giờ không biết, Nhi biết nói dối trơn tru, Trung ôm chặt cô kéo ngồi trên đùi mình.
- Sao em không điện thoại về cho anh? Em không về, anh không ăn cơm trưa cũng không ngủ được. Hình như sáng giờ em khóc, sao vậy Nhi?
Nhi bối rối muốn đẩy tay chồng ra, anh nâng mặt cô lên nhìn sâu vào mắt cô. Cô phụng phịu:
- Gặp bạn vui quá, em quên mà.
- Có chuyện gì hả Nhi? Lẽ nào em quên cả anh và con ở nhà?
- Anh không tin em sao, em đang đói gần chết đây nè.
Nhi hôn nhẹ lên má chồng, Trung thở phào:
- Em làm anh lo chết đi được. Mai mốt còn như vậy anh đánh đòn. Em có biết, đợi đến một giờ em không về, anh đánh xe lại nhà mẹ, mẹ và Uyển Phương nói em không có về.
Ân hận dấy lên trong lòng. Bên Hoàng văn cô để anh cuốn trôi cô theo về dĩ vãng và sống lại bao kỹ niệm mơ mộng lúc mới yêu. Trong lúc cô tràn ngập với kỹ niệm yêu dấu thì ở nhà Trung khắc khoải lo âu. Uyển Nhi ơi! Mi có còn đầu óc không, lẽ nào bao nhiêu ân tình và thương yêu mi đành vứt bỏ sao? Nhi rúc sâu vào lòng Trung.
- Em xin lỗi, đừng giận em.
- Xin lỗi anh suông vậy đó hả?
Nhi cười khi thấy Trung mè nheo, cô ôm mặt anh hôn thật dài lên môi.
- Anh phải đánh đòn em, cưng ạ!
Vòng tay anh siết mạnh cô hơn nữa, nụ hôn dài ngây ngất.
- Em đói quá hà!
- Đáng tội chưa, đi với bạn mà đói, nãy giờ cũng không hỏi con.
- Hứ! Về nhà là ôm người ta hoài... còn làm bộ.
Trung bật cười ha hả, anh bế xốc Uyển Nhị dậy:
- Nào, anh bế ra ngoài ăn cơm.
- Ôi, kỳ cục!
Nhưng TRung đã bồng cô đi, Nhu cố xua tan hình bóng Văn. Muộn rồi Văn ạ, hãy quên em đi!
Chuông điện thoại reo vang, đây là lần thứ ba, chỉ có mình Nhi. Cô không muốn nhấc điện thoại, đầu dây bên kia hẳn là Văn. Cô sợ nghe tiếng của anh tha thiết và cô không thể nào đừng đến nơi hẹn.
- Uyển Nhi! Sao con không nghe điện thoại? Mẹ nghe chuông reo nãy giờ hai ba lần.
Nhi giật thót mình, bà Khải Bình đi vào phòng, hôm nay bà mặc áo kimono trông rất sang và trẻ trung. Nhi đành phải nhấc điện thoại lên:
- Alô...
- Cho tôi gặp bà Trung.
Tiếng của Hoàng Văn, Nhi run run liếc về phía mẹ chồng, bà Khải Bình đang lui cui sửa lại hoa trong bình. Nhi đáp nhỏ:
- Tôi là bà Trung đây.
Văn reo to thật lớn, giọng anh vui vẻ:
- Anh gọi điện cho em ba lần rồi Nhi. Em đâu mất vậy? Em đến câu lạc bộ Mây Hồng cho anh gặp đi. Ba giờ nhé?
- Vâng.
Nhi cúp máy, bà Khải Bình quay lại:
- Ai gọi điện thoại vậy con?
- Dạ, của ông nào đó muốn gặp anh Trung mẹ ạ.
- Sao lại liên lạc ở nhà? Giờ này muốn gặp thằng Trung phải gọi đến công ty chứ.
Rồi và cầm bình hoa đi luôn ra sau. Nhi thừ người, cô không thể đến gặp Hoàng Văn. Cô sợ mình yếu đuối, tình yêu sẽ làm cô phản bội. Phản bội Trung, điều mà cô không muốn bao giờ. Hãy quên đi, Văn ơi.
Nhi đi thật nhanh, cô sợ chuông điện thoại sẽ reo nữa. Nỗi khao khát được trong vòng tay Văn và sự sợ hãi, hai thứ cảm giác trộn lẫn nhau làm Uyển Nhi bức rức.
- Mẹ ơi!
Bé Khải Minh chạy lon ton theo mẹ, cu cậu nắm gấu áo mẹ nũng nịu:
- Ăn kem, mẹ...
Nhi ngồi thụp xuống bế con:
- Hư nào! Ăn kem sẽ sún răng, bà nội đánh đòn.
- Hổng có sún răng.
Xe kem ngoài ngõ reo vang như thúc giục, thằng bé giậm chân đòi. Cả nhà quá nuông chìu nên cu cậu ngang bướng, muốn là được. Nhi tát nhẹ vào má con:
- Minh hư lắm! Ba về, mẹ méc ba cho đánh đòn con.
- Bà cố đánh lại ba.
- Con hư quá!
Nhi trừng mắt, cu cậu là điệu ôm hôn vào má mẹ, đớt đát:
- Con ăn một miếng thôi nghen mẹ?
Nhi phì cười bế con đi ra cửa, cô ngoắc gọi người bán kem dạo:
- Cho tôi một cây kem.
- Uyển Nhi!
Nhi bế con lùi lại, cô hoảng sợ khi thấy Hoàng Văn.
- Em có biết anh gọi điện thoại ở quầy bên kia đường không? Anh sợ em không đến theo anh yêu cầu và quả như vậy. Uyển Nhi! Anh đã ly dị Hồng Vy. Em nỡ để anh sống một mình không con, không em sao Nhi?
Nhi run rẩy xua tay:
- Anh đi đi!
Hoàng Văn bướng bỉnh:
- Anh không đi, nếu không được em hứa lời gì hết.
Nhi nhìn quanh, bé Minh đang cầm cây kem mút lấy mút để, cô gật nhanh:
- Ngày mai hai giờ em đợi anh. Lại chỗ cũ.
Được Uyển Nhi hứa, như đứa trẻ được quà, Văn mừng rỡ, anh khom người nựng má con, quay bước. Nhi lôi mạnh tay con vào nhà, mặt cô thất thần, cô sợ một ai đó nhìn thấy mình và Văn. Tình yêu cũ và ân nghĩa, hai cán cân nào cũng nặng, Nhi không muốn làm ai đau khổ. Tim cô tan nát.
Khải Minh giống Hoàng Văn như đúc, vậy mà Trung vẫn yêu quý, tìm đâu ra người thứ hai như Trung? Nhi ngã vật trên giường đau đớn.
- Em bệnh hả Nhi?
Trung đặt tay lên trán vợ, anh lo lắng nhìn khuôn mặt phờ phạc của cô:
- Anh đưa em đi bác sĩ nha?
- Em chỉ mệt và chóng mặt chút thôi mà.
- Không được! Lúc này anh thấy em yếu hẳn ra. Em có thai phải không Nhi? Để coi...
Mặt Trung vụt sáng lên, anh ôm chầm Nhi tính toán:
- Chắc rồi bé ạ! Chiều nay anh về sớm đưa em đi khám, em không chịu đi anh cũng bế em đi.
- Anh kỳ ghê!
- Giả sử anh mặc kệ em, em có buồn không? Đó là vì anh yêu em Nhi ạ. Một cái cau mày của em cũng làm anh buồn.
Nhi nghẹn ngào, ân tình anh đầy quá. Không! Không thể nào cô phản bội anh. Cô muốn nói thật với anh hết, vậy mà cổ họng cô nghẹn cứng.
Trung hôn nhẹ lên bụng vợ:
- Em là máu thịt, là linh hồn của anh, anh yêu em nhất. Nếu mất em chắc anh sống không nổi, em hiểu không Nhi? Anh không hiểu tại sao anh yêu em đến vậy, Uyển Nhi ơi!
-...
- Những lúc vào công ty, nhìn vào chỗ em ngồi lúc trước, anh thèm có em ghê gớm và những khi như vậy, anh muốn chạy ngay về nhà. Anh ghét nhất là về đến nhà mà không có em ra đón. Anh ghen, Nhi ạ!
Trung thủ thỉ những lời âu yếm, cô nép vào lòng anh tìm cảm giác bình yên, lãng quên.
- Anh thèm em sanh cho anh thật nhiều con, nhưng rồi lại sợ em chia sẻ với con.
Uyển Nhi phì cười, cô tát nhẹ vào má chồng:
- Hôm nay anh làm sao vậy?
- Anh mừng quá.
Nhi xúc động, áp má vào má chồng, cô nghe trái tim anh đập nhè nhẹ trên lồng ngực mình:
- Yêu em ít ít thôi.
- Anh không chịu đâu.
- Người ta nói yêu nhiều quá là người mai mốt hay có vợ bé lắm đấy.
- Xí! Định ăn hiếp anh sao vậy? Bé đừng có mà vu khống.
- Em nghe nói trong công ty lúc này có cô thư ký đẹp lắm mà, cô ta thích anh lắm mà.
Lập tức Trung giãy nảy:
- Em nghe ai nói chết người vậy chứ? Nè, bé ơi! Đừng có mà bắt nạt anh.
- Bộ anh có hay sao mà sợ em bắt nạt?
- Có một cô Uyển Nhi, anh đang mệt cầm canh, thêm một cô nữa chết anh.
- Xí! Vậy nói em là nợ của anh chắc?
Nhi dằn dỗi đẩy Trung ra, anh cuống quít ôm cô:
- Ăn hiếp anh hoài, tội nghiệp anh mà.
- Ông giám đốc ạ! Người ta nói giám đốc thì phải đi giao thiệp chỗ này chỗ nọ. Còn anh thì cứ bên vợ với con hoài, người ta sẽ cười cho đấy.
- Kệ anh! Ai bay bướm mặc ai, còn anh thì chỉ thích hết giờ làm việc thì về với em.
Bao nhiêu cảm giác xôn xao rạo rực dậy lên như cơn sóng gầm, Nhi hé môi dâng hiến. Hạnh phúc của mình là ở đây mà, Văn hãy để chìm vào quá khứ, anh có quãng đời riêng anh. Định mệnh đã không cho cô cùng chung với anh, thì hãy tuân theo định mệnh đi. Em không thể làm gì khác hơn để ngang trái đâu anh.
Nhi khép mắt lại, cô để mình trôi theo cảm giác với chồng. Vòng tay chồng ấm áp, nụ hôn nồng nàn và lời yêu chân thật.