Số lần đọc/download: 3318 / 11
Cập nhật: 2015-01-13 20:42:39 +0700
Chương 10 -
N
ữa tháng trôi qua, Quốc Hào vẫn không sao tìm thấy Thiệu Hoa. Đến trường học, người ta trả lời Thiệu Hoa bỏ học từ lâu rồi. Tìm theo địa chỉ Tuấn Vũ ghi, Quốc Hào đợi đến mòn mõi cũng không thấy dáng Thiệu Hoa.
Đêm nay, Quốc Hào lại lang thang qua các tụ điểm ca nhạc, mong tìm thấy Thiệu Hoa.
Trời thu sang, mưa và gió cứ bất chợt ập đến. Quốc Hào chạy nhanh vào một mái hiên tránh mưa. Vừa chạy vào, anh sửng sốt vì Dương Tuyết đứng đó, cô nhìn anh. Hai ánh mắt giao nhau một thoáng sững sờ bối rối.
Mưa rơi nặng hạt hơn, Dương Tuyết chủ động nắm tay Quốc Hào kéo vào:
– Anh bước vào trong này, kẻo mưa ướt hết.
Bàn tay cô ấm quá. Trái tim Quốc Hào rung lên nhịp khúc tình yêu, nhưng rồi anh trở ngay với hiện thực:
Dương Tuyết đã có chồng. Chồng của cô là Tuấn Vũ. Anh giật tay lại:
– Sao em đứng đây, Tuấn Vũ đâu?
– Em đi một mình. Nếu tự anh đi tìm Thiệu Hoa, anh sẽ khó gặp, vì bọn Quang Thái biết anh đi tìm Thiệu Hoa nên chúng không cho Thiệu Hoa ra hát mà đưa sang phòng trà khác.
Quốc Hào tức giận:
– Quang Thái khốn nạn như vậy sao? Anh ta có quyền gì mà buộc Thiệu Hoa?
– Tại Thiệu Hoa ký nợ mượn Quang Thái cả trăm triệu. Hắn lợi dụng công sức của Thiệu Hoa, còn sử dụng Thiệu Hoa như một công cụ hái ra tiền:
bán ma túy, thuốc lắc, làm ca sĩ và còn là nô lệ tình dục cho hắn. Con người Quang Thái ranh ma và ghê gớm. Anh đi một mình, không đối phó được đâu?
Quốc Hào giận dữ:
– Rồi không lẽ anh đành bỏ tay, không có luật pháp hay sao?
Dương Tuyết cười buồn:
– Nếu có, ngày xưa em đâu phải chạy trốn khi trong túi không có tiền, nửa đêm đi tìm anh và sống nhờ anh. Cả đến gói mì một ngàn, em cũng không có tiền mua.
Dương Tuyết nhắc lại chuyện cũ, cho Quốc Hào thêm cay đắng:
– Em còn nhớ chuyện ấy sao?
– Chưa bao giờ em quên những ơn nghĩa ấy.
– Cho nên anh vừa về Sài Gòn lo cho Hoài Phương là em vội vàng lấy Tuấn Vũ, vì dù sao Tuấn Vũ cũng có nhiều tiền hơn anh, trả nợ cho em và lo cho em một cuộc sống đầy đủ.
Dương Tuyết lắc đầu nhìn vào mắt Quốc Hào:
– Anh còn nhắc chuyện này làm gì. Chính ba anh ra tận Đà Lạt, ông hỏi em cần bao nhiêu tiền thì mới chịu buông tha cho anh... Rồi Hoài Phương vì em mà uống rượu lái xe gây tai nạn giao thông suýt chết, anh bảo em phải làm sao?
Quốc Hào sửng sốt:
– Ba anh ra Đà Lạt tìm em, tại sao em không nói cho anh biết? Cho nên vì thế mà em vội vàng làm vợ Tuấn Vũ?
Dương Tuyết lắc đầu:
– Chuyện qua rồi, em không muốn nhắc lại nữa.
– Nhưng mà anh muốn nghe. Tại sao em không chịu nói ra cả vậy?
– Cũng vậy thôi. Trong mắt ba anh và với người đời, em là thứ xướng ca vô loại. Hơn nữa... anh cưới Hoài Phương, cô ấy xứng đáng làm vợ anh.
– Em nghĩ là anh sẽ cưới Hoài Phương?
Anh bỏ thành phố này đi hơn một năm rồi, chẳng lẻ em không biết? Người anh yêu là em, là em. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa quên được em để về với cô ấy, cho dù em đã phụ bạc anh.
Dương Tuyết lảng ra:
– Nếu anh tìm Thiệu Hoa được, anh hãy cố gắng mang Thiệu Hoa về. Cô ấy lúc này bệ rạc lắm vì nghiện ma túy nặng.
Quốc Hào đau đớn:
– Anh đã biết chuyện ấy. Còn em, em đến đây làm gì? Đi hát phải không?
– Không, em đi đón anh.
– Đón anh? – Quốc Hào chua chát – Nếu vì anh mà em đi gặp Quang Thái, anh không yên tâm. Em vẫn còn lo cho anh sao?
– Em lo cho Thiệu Hoa. Nhưng anh đừng lo, Tuấn Vũ sẽ giúp anh.
– Tuấn Vũ?
Đôi hàm răng Quốc Hào cắn lại trong cơn đau xót:
– Anh muốn biết một điều, em vì Tuấn Vũ hay vì Hoài Phương mà bỏ anh?
– Suỵt!
Dương Tuyết ra hiệu cho Quốc Hào im lặng, vì một chiếc xe vừa đổ lại trước phòng trà Princess. Quang Thái bước xuống đầu tiên, một cô gái nữa rồi đến Thiệu Hoa. Quốc Hào toan lao ra, nhưng Dương Tuyết kéo anh lại.
– Đừng anh! Đây là “lãnh địa” của Quang Thái, bọn đàn em của Quang Thái sẽ hạ gục anh đó.
Quốc Hào phẫn nộ:
– Chẳng lẽ anh lại trơ mắt ra nhìn em gái anh bị nó lợi dụng hay sao?
– Không phải. Nhưng đây không phải là lúc để anh ra bắt Thiệu Hoa về nhà.
Anh xem, bọn chúng đến mười tên, toàn là côn đồ có hạng, còn anh một mình và một tất sắt trong tay cũng không có. Nếu dễ dàng chạy trốn, Thiệu Hoa đâu để bị khống chế, canh giữ như một tên tù binh.
Phía trước, Quang Thái, Thiệu Hoa cùng vào phòng trà Princess, một tên đàn em đứng canh giữ bên ngoài.
Quốc Hào nóng nảy:
– Chúng ta vào đó đi.
– Để em gọi điện cho anh Tuấn Vũ. Nhưng tốt nhất, anh nên đứng ở đây hơn là vào đó, em sẽ vào gặp Thiệu Hoa trước.
Quốc Hào kêu lên:
– Không được, anh không để em vào một mình.
Dương Tuyết xua tay, cô gọi điện thoại cho Tuấn Vũ, kể mọi chuyện:
– Anh đến ngay nhé!
Cất điện thoại, Dương Tuyết trấn an Quốc Hào:
– Anh yên tâm và hãy để anh Tuấn Vũ giúp anh. Chớ ồn ào, Quang Thái sẽ dẫn Thiệu Hoa đi, cô ấy còn bị no đòn nữa là khác.
Quốc Hào thấy buồn, bao giờ Tuấn Vũ cũng giữ một vị trí quan trọng trong lòng Dương Tuyết. Anh ta là chỗ dựa vững chắc cho Dương Tuyết, còn anh như một cái bóng nhạt bên đường.
Quốc Hào trở nên lặng lẽ:
– Thôi, em đi đi.
Dương Tuyết vẫn chưa yên tâm căn dặn:
– Anh Vũ sẽ đến ngay, anh không được đi đâu, nhớ chờ anh ấy.
– Được rồi.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Ngày nào yêu nhau, cho nhau tất cả, bây giờ sao lại như thế này.
Dương Tuyết đi thong thả, như những người đi chơi đêm. Cơn mưa đã tạnh, mặt đường còn sũng ướt những nước. Cô đưa cây dù giương cánh ra che lên đầu, cho bọn Quang Thái không nhận ra mình. Quốc Hào nhìn theo, tim anh đập mạnh, căng thẳng và hồi hộp.
Thiệu Hoa bước ra sân khấu. Cô mặc áo màu đỏ, chiếc jupe cùng màu đỏ chói và quá ngắn lên đến đùi, mái tóc uốn quăn tít, nhuộm vàng như dân chơi chính tông.
Giới thiệu tên bài hát, Thiệu Hoa cất cao giọng hát, âm thanh khàn đục. Cô cố gào cho to lên, nhảy cuồn loạn, điệu nhảy kích dục, những tiếng hét bên dưới và tiếng huýt sáo.
Một tên trẻ non choẹt bấm người bạn cạnh mình:
– Tao đố mày, con bé ấy mặc... màu gì?
– Để xem.
Tên ngồi cạnh giương ống dòm lên, cười hô hố:
– Chẳng mặc gì cả.
Những câu đối đáp tục tĩu. Dương Tuyết cắn môi đi vòng ra sau. Cô nhận ra ngay Quang Thái, hắn đang trò chuyện với tên quản lý phòng trà.
Thiệu Hoa hát xong hai bài thì đi vào. Chỉ đợi có như vậy, Dương Tuyết đuổi theo:
– Thiệu Hoa!
Thiệu Hoa đứng lại, ánh mắt cô ánh lên tia lửa mừng:
– Dương Tuyết!
Ra hiệu cho Thiệu Hoa đừng nói lớn, cô kéo Thiệu Hoa chạy hướng toa-lét, vào một phòng, đóng chặc cửa lại.
– Anh Quốc Hào dang đợi Hoa bên ngoài. Thiệu Hoa lắc đầu buồn hiu:
– Chị bảo anh Hai về đi, đừng tìm em nữa, phí thời gian và công sức.
Dương Tuyết tha thiết:
– Nhưng Hoa là em gái Quốc Hào, làm sao ảnh bỏ mặc Hoa trong tay Quang Thái cho được.
Câu nói của Dương Tuyết, khiến Thiệu Hoa mủi lòng. Cô ôm Dương Tuyết nghẹn ngào:
– Nhưng muốn thoát khỏi tay Quang Thái, đâu có dễ hả chị. Ở đây toàn là đàn em của hắn. Coi chừng chị cũng bị hắn bắt.
– Chị không sợ Quang Thái, có anh Tuấn Vũ ở ngoài kia. Công an sẽ vào phòng trà này ngay tức thì để kiểm tra, anh Quốc Hào sẽ vào để đưa em về nhà.
Vuốt tóc Thiệu Hoa, Dương Tuyết an ủi:
– Có thể em chịu thiệt thòi trước công an, khi tự thú là em đã sử dụng ma túy.
Em sẽ được công an dẫn đi, nhưng chỉ có cách này thôi.
Thiệu Hoa thản nhiên:
– Để được tự do, em chịu làm tất cả. Hôm nay hắn mang vào rất nhiều thuốc lắc.
– Nếu như vậy là hắn tận số rồi.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng tên đàn em của Quang Thái:
– Thiệu Hoa! Có trong toa- lét không?
– Thiệu Hoa sợ đến đứng tim, tuy nhiên cô cố trấn tỉnh, lên tiếng:
– Tôi đang ở trong này, đau bụng quá. Nói anh Thái đợi tôi một chút.
– Nhanh lên!
Bên ngoài chợt nhốn nháo, công an kiểm tra, lệnh tất cả ai đứng yên chổ ấy.
Dương Tuyết vui mừng.
– Nhân cơ hội này, mình ra ngoài.
Thiệu Hoa mở hé cửa nhìn ra ngoài, cô thì thào:
– Không có ai hết.
– Đi!
Cả hai nắm tay nhau đi ra. Một người công an chặn họ lại, dẫn ra phía trước.
Quang Thái bối rối, anh ta tính toán rất nhanh để đối phó lại với công an. Nhìn thấy Dương Tuyết đi ra với Thiệu Hoa, anh ta hiểu ngay chuyện, nên chỉ ngay vào Thiệu Hoa:
– Phòng trà chúng tôi lương thiện, chỉ có ca sĩ Thiệu Hoa, cô ta buôn bán chất thuốc gây nghiện. Không tin cứ xét giỏ xách của cô ta.
Thiệu Hoa tái mặt, cô không thể tưởng tượng Quang Thái vu cáo mình. Hai người công an tiến về phía cô:
– Phiền cô cho kiểm tra túi xách của cô.
Đến lúc này Thiệu Hoa mới sực nhớ. Lúc ngồi trên xe, Quang Thái đã mở xách tay của cô, không ngờ anh ta đã bỏ cả trăm vỉ thuốc vào đó.
Mặt tái mét, Thiệu Hoa run rẩy đưa cái xách tay của mình ra. Xách tay mở ra, những vĩ thuốc Estacy nằm ngay trong đó được lôi ra. Thiệu Hoa quỵ xuống trong lúc Dương Tuyết bàng hoàng.
– Thiệu Hoa! Em...
Qua phút choán váng, Thiệu Hoa, đứng thẳng người lên, đây cũng là lúc cô nên chọn cho mình một con đường để đi, dù đó là trại giam, trại cải tạo và thậm chí mang án.
Cô bình tĩnh chỉ vào Quang Thái:
– Số thuốc này là của ông Quang Thái. Ông ta là ông bầu của tôi, ông ta sử dụng tôi và những ca sĩ khác ở đây vào việc buôn ma túy và bán dâm. Còn người bạn cạnh tôi, cô ấy vào đây chỉ vì muốn cứu tôi thoát khỏi nanh vuốt của Quang Thái.
Quang Thái gầm lên:
– Con kia! Mày nói bậy cái gì vậy hả?
– Tôi không nói bậy. Chính ông và những tên tay sai của ông, đã cho chúng tôi sử dụng thuốc, để chúng tôi sa vào nghiện ngập, trở thành kẻ phục vụ đắc lực cho ông nhất.
– Khốn kiếp!
Quang Thái toan lao về phía Thiệu Hoa, nhưng anh ta bị giữ chặt lại, cái còng số tám bật vào tay. Thiệu Hoa chỉ từng tên làm việc cho Quang Thái, họ là những tên chỉ biết nghe theo lệnh Quang Thái, hành hạ cô như một con vật.
Những cái còng bật tay họ lại. Thiệu Hoa bị còng tay chung với Dương Tuyết, tất cả đều bị áp giải ra xe.
Quốc Hào len vào, anh đau đớn kêu lên:
– Thiệu Hoa!
– Anh Hai!
Nước mắt Thiệu Hoa trào ra, cô thấy thương anh trai mình vô hạn.
Dương Tuyết tuyết lo lắng:
– Anh Tuấn Vũ! Em cũng bị bắt nữa sao?
Tuấn Vũ đi sát cạnh Dương Tuyết:
– Em không sao đâu. Anh trình bày với công an phương án bắt Quang Thái, không ngờ lại thành công đến như vậy. Ngoài một trăm vĩ thuốc trong ví của Thiệu Hoa, công an còn khám nhà hắn và xe hắn đi, có rất nhiều heroin. Phen này hắn “gỡ lịch” dài dài.
Dương Tuyết thở phào:
– Thiệu Hoa, em đừng sợ! Có thể em đi trại cải tạo, nhưng thà như thế em là người có ích cho xã hội, nếu em quyết lòng từ bỏ ma túy.
Quốc Hào gật đầu:
– Dương Tuyết nói đúng đấy em. Có anh Hai, em đừng lo gì cả.
Quang Thái đang bị áp giải lên xe cùng đồng bọn. Thiệu Hoa và Dương Tuyết ngồi trên chiếc xe bít bùng khác. Cô ngã đầu vào vai Thiệu Hoa đùa:
– Không ngờ ngày tái ngộ của chị em mình lại ở trong tù.
– Chị không trách em sao?
– Không đâu. Chúng mình là chị em mà.
– Vậy mà có lúc vì Quang Thái, em đã căm ghét chị.
– Quên chuyện cũ đi em.
Tiếng còi xe công an vang lên trong đêm vắng. Sau lưng, Quốc Hào và Tuấn Vũ nhìn nhau.
– Cám ơn anh đã giúp tôi.
– Anh hãy cám ơn Dương Tuyết, chính cô ấy đã giúp anh, còn tôi bao giờ cũng lặng lẽ làm theo những lời cô ấy muốn. Tôi sẽ bảo lãnh cho Dương Tuyết về, nhưng Thiệu Hoa phải ra tòa và đi cải tạo.
– Có, tôi biết chuyện ấy. Thà em gái tôi trong trại cải tạo còn hơn trong tay Quang Thái.
Hai người đàn ông chia tay. Họ là kẻ được và người mất, nhưng tâm trạng không vui, khi mà tất cả mọi chuyện chưa được giải quyết thấu đáo.
Nắng đã lên cao, những tia nắng sớm cho một ngày mới. Tuấn Vũ đằng hắn một tiếng khẽ, cho Dương Tuyết quay lại. Anh mỉm cười:
– Chào buổi sáng!
Dương Tuyết cười đáp lại:
– Anh đi chạy bộ về à?
– Ừ. Anh chạy từ lúc chưa sáu giờ lận. Em đang làm thức ăn gì thơm quá vậy?
– Em chiên thịt ăn bánh mì. Anh tắm đi rồi ăn sáng.
– Mấy bữa em bị tạm giữ, ở nhà anh đói meo luôn.
Tuấn Vũ pha trò, chân đi nhanh vào nhà và lên lầu. Dương Tuyết tần ngần nhìn theo. Chiều hôm qua, cô được trả tự do, Quang Thái và Thiệu Hoa còn bị giam giữ. Cô thấy Quốc Hào buồn, lòng cứ bất nhẫn. Có lẽ anh buồn không chỉ chuyện Thiệu Hoa nghiện và tiếp tay cho Quang Thái bán ma túy, mà có cả cô.
Tuấn Vũ tỏ ra khắn khít với cô.
Tắm xong, Tuấn Vũ đi xuống. Dương Tuyết dọn sẵng thức ăn ra bàn, Tuấn Vũ vui vẻ ngồi vào:
– Đói quá! Ăn thôi Tuyết.
Tuấn Vũ ăn ngon lành, còn Dương Tuyết, cô ăn uể oải. Tuấn Vũ ngạc nhiên:
– Em không khỏe à? Hai ngày trong trại giam mệt mỏi quá phải không? Hay đi Đà Lạt đi!
Nhưng Tuấn Vũ hiểu ngay một điều:
Dương Tuyết băn khoăn vì Quốc Hào.
Anh chồm tới nắm tay cô:
– Em lại thấy khó sử vì Quốc Hào à?
Dương Tuyết gật nhẹ. Tuấn Vũ cảm thấy buồn, vì rằng anh làm rất nhiều điều cho cô, nhưng cuối cùng trái tim của cô vẫn hướng về Quốc Hào.
– Em cần gì phải băn khoăn. Nếu thấy vẫn còn yêu Quốc Hào thì cứ đến. Hạnh phúc là của em, phải do chính em nắm bắt đấy chứ, đừng trốn chạy hay có mặc cảm không xứng đáng nữa. Hay để anh gọi Quốc Hào đến cho em.
– Đừng anh! Chuyện gì đến tự nó sẽ đến. Anh đã quá vì em rồi, suốt đời này em không biết phải làm sao cho xứng đáng với ơn nghĩa của anh.
– Em cứ hát hay hơn là được.
Tuấn Vũ cười nheo mắt, anh đưa cho Dương Tuyết miếng bánh mì kẹp thịt:
– Ăn đi em, hãy nghĩ đến sức khỏe của mình là trên hết.
– Cám ơn anh.
Tuấn Vũ nhăn mặt:
– Lại khách sáo với anh nữa rồi. Anh có tình cảm với em đó, nhưng anh quan niệm tình yêu xuất phát từ hai phía. Anh ghét tình yêu một chiều, cho nên em vì ơn nghĩa mà muốn đáp lại tình cảm của anh, anh không nhận đâu.
Giọng Tuấn Vũ đùa đùa:
– Vì thế chừng nào em và Quốc Hào tái hợp, nhớ báo tin cho anh biết, để anh bắt hắn trả ơn cho anh.
Ăn hết phần bánh mì, Tuấn Vũ quậy tan sữa ly cà phê, anh nhắp môi, gật gù:
– Cà phê ngon quá Tuyết.
Thuận tay, Tuấn Vũ lấy mấy tờ báo ra xem. Anh cau mày, hàng chữ tít lớn trên trang nhất:
“Ca sĩ Dương Tuyết và ca sĩ Thiệu Hoa buôn bán ma túy”.
– Như thế này dù cho em được tự do, nhưng cũng bị mang tiếng đó Tuyết.
Điện thoại reo, Tuấn Vũ nhấc máy, anh cáu kĩnh bỏ xuống:
– Gì vậy anh?
– Thì họ hỏi vụ em dính vào ma túy, báo đăng chớ gì?
Điện thoại lại reo tiếp theo và chuông cửa cũng reo. Từ trong nhà nhìn ra ngoài, lố nhố cả người, Tuấn Vũ thở dài:
– Phiền cho em rồi đó. Nhưng em yên tâm đi, anh sẽ nói em không ở đây.
– Có lẽ em nên nhân cơ hội này về quê một thời gian.
– Ừ, thì tùy em. Anh gọi điện thoại mua vé máy bay cho em.
Dương Tuyết cảm kích nhìn Tuấn Vũ. Anh bao giờ cũng chu đáo với cô, tiếc rằng trái tim cô chỉ có mỗi một Quốc Hào. Giữa cô và Quốc Hào hãy còn quá nhiều ngăn cách để đến với nhau.
Cho đến tối, nhóm người hiếu kỳ vẫn còn lãng vãng trước nhà. Họ muốn chờ ở Dương Tuyết một lời giải thích.
– Anh Hai!
Quốc Hào sững sờ nhìn Thiệu Hoa, cô ốm đi đến độ anh không ngờ. Hai gò má hóp vào, mắt trũng sâu lờ đờ, môi tím tái. Anh ôm cô vào lòng, nghẹn ngào:
– Em ra nông nổi này, anh Hai đau lòng lắm, Hoa ạ.
– Tại em, em đã đưa cuộc đời của mình vào ngỏ hẹp.
– Anh Hai cũng có lỗi nữa, lỗi chìm đắm vào nổi đau Dương Tuyết rồi bỏ anh mà bỏ mặc em.
– Em cũng đã lớn rồi mà anh.
Thiệu Hoa chùi nước mắt trên má anh Hai, lần đầu tiên cô thấy anh trai khóc vì mình.
– Em sẽ không sao đâu anh, chỉ chịu vất vả mấy hôm. Bữa nay anh thấy em như vầy là em đỡ lắm rồi, trước nữa anh mà thấy em, không phải là con người đâu.
Nằm lên trên sàn nhà, mặt cho Quang Thái chà đạp ngược đãi để van xin hắn đưa thuốc.
Quốc Hào rùn mình:
– Đừng nhắc những chuyện đó nữa em ạ. Cũng đừng nhớ, hãy xem như đó là cơn ác mộng cần phải quên. Em sẽ được cai nghiện.
Thiệu Hoa ứa nước mắt:
– Nhưng cánh cửa nhà giam cũng mở rộng đón em đó anh ạ. Nếu không có chị Dương Tuyết xuất hiện, em không biết cho đến khi nào, em mới thoát khỏi bàn tay Quang Thái. Anh đã gặp chị Dương Tuyết chưa vậy?
Quốc Hào lắc đầu:
– Chưa. Dương Tuyết bị tạm giam giữ hai ngày. Trong máu của cô ấy không có chất gây nghiện và được sự bảo lảnh của Tuấn Vũ, nên cô ấy được thả về. Tuy nhiên, có lẽ em cũng không đến nổi nào đâu, vì nhờ em khai ra mà công an khám hai căn nhà của Quang Thái, phát hiện được một lượng lớn thuốc gây nghiện.
Thiệu Hoa thẩn thờ:
– Chính vì những viên thuốc đó mà em phải làm việc cho hắn. Có bao nhiêu cô gái nữa, cũng sa vào bẫy rập đó.
– Nhưng vẫn chưa quá muộn để em làm lại cuộc đời.
Quốc Hào siết nhẹ vai em gái:
– Dũng cảm lên em!
Từ giã Thiệu Hoa, Quốc Hào ra về. Mấy hôm nay anh vẫn chưa gặp được Dương Tuyết. Có lẽ cô không còn là của anh cũng nên. Bên cạnh cô lúc nào cũng còn có Tuấn Vũ, luôn sẳng sằng.
Hoài Phương đợi Quốc Hào ở công ty nhìn anh, cái nhìn không còn tình cảm như thuở nào. Tuy nhiên giọng cô vẫn ôn hòa:
– Anh vừa đi thăm Thiệu Hoa về à? Cô ấy có khỏe không?
– Đỡ nhiều rồi. Có lẽ phải ra tòa. Em điện thoại gọi anh đến có chuyện gì không vậy?
– Vụ Thiệu Hoa buôn ma túy ồn ào, công ty Vận chuyển đường biển Hoàng Hà nói là họ không nhận anh nữa, anh tính sao. Công ty của em vẫn mở rộng cửa chờ. Anh nên biết là em đã thuyết phục mẹ em, vì xưa nay bà vẫn không thích anh.
Quốc Hào cười nhẹ:
– Cám ơn lòng tốt của em, tuy nhiên anh không có ý nán lại Sài Gòn.
Hoài Phương giận dữ:
– Tại sao vậy? Tại sao anh vẫn không quay lại khi em mở rộng đón anh?
– Anh nhận lòng tốt của em nhiều quá rồi, mà anh không có cách nào đền trả được, sao em không cho anh là con người vô ơn bạc bẽo đi?
– Nếu như vậy, sao anh không gì thọ ơn em mà quay lại với em?
Quốc Hào lắc đầu:
– Tình yêu là tình yêu, còn ơn nghĩa là ơn nghĩa. Anh từng lầm lẫn vì chuyện này, anh không muốn sai lầm nữa. Em hãy quên anh đi.
Nước mắt Hoài Phương trào ra. Hơn một năm qua, cuối cùng cô cũng thất bại.
Quốc Hào mãi mãi xa cô, dù cho Dương Tuyết phụ bạc anh. Cô gục xuống:
– Vậy thì anh hãy đi đi!
– Xin lỗi em, Hoài Phương.
Lời xin lỗi khách sáo quá, vào xoa dịu được cơn đau trong lòng Hoài Phương, có điều nó không còn cuồng nộ quay quắt như thuở nào. Cô sẽ quên anh, quên đi một con người bạc bẽo, chà đạp, rẻ rúng tình yêu của cô.
– Tạm biệt em!
Quốc Hào đã đi, Hoài Phương không nhiều đau khổ mà là một nỗi buồn thật sâu. Cuộc tình đã đi đến một đoạn kết.
“Tình yêu đến, tình yêu đi.
Không mong đợi gì.
Còn lại là nỗi buồn.
Một người đã đi qua... qua mãi”.
Chuông cửa reo vào sáng sớm. Quốc Hào còn đứng lớ ngớ, một giọng nói từ sau lưng làm anh quay lại.
– Tôi biết anh sẽ đến mà.
Tuấn Vũ trong bộ quần áo thể thao mồ hôi lấm tấm. Anh mở khóa cửa nhà, rồi kéo cánh cửa rộng ra:
– Dương Tuyết đã đi rồi, cô ấy không còn ở đây nữa.
Quốc Hào cắn nhẹ môi. Có lẽ ông trời trớ trêu cho nên cứ khiến anh và Dương Tuyết mãi đi trên con đường song song, khó mà gặp nhau.
Tuấn Vũ cười:
– Anh không hỏi tôi Dương Tuyết ở đâu sao? Và cô ấy là của ai?
– Tôi nghĩ là anh không tàn nhẫn với tôi như những lần trước:
cô ấy đã đi lưu diễn nước ngoài.
– Tôi có thể cho anh biết. Tuy nhiên tôi muốn anh gạn lọc lại lòng mình. Anh có thật sự yêu cô ấy và muốn cưới cô ấy làm vợ, vượt bức tường sắt:
ba của anh.
Và còn một điều nữa, anh đừng nên lấy sự đố kỷ và lòng ích kỷ mà cư xử trong tình yêu, vì điều này sẽ gay đau khổ cho Dương Tuyết. Tôi không muốn anh gay đau khổ cho cô ấy lần nữa.
Quốc Hào khó chịu:
– Có nghĩa là anh sẽ mang lại hạnh phúc cho Dương Tuyết và chỉ mỗi mình anh thôi chứ gì? Đừng quên anh chính là người ngăn cách chúng tôi tìm đến với nhau.
– Bây giờ anh trách tôi đó sao? Vậy những lúc Dương Tuyết khó khăn, anh đã giúp cô ấy chưa? Lúc cô ấy trong trại tạm giam, hình như anh chỉ lo cho em gái của mình mà thôi.
– Tôi có thể lo được sao, khi mà những việc ấy anh đã lo trước hết?
– Tôi nhìn nhận tôi đã đi trước anh một bước, nhưng cô ấy lại chỉ yêu một mình anh, còn tôi cứ lặng lẽ mỗi khi cô ấy cần đến.
Giọng Tuấn Vũ chùng xuống, cho lòng Quốc Hào cũng chùng xuống, bởi vì mãi mài anh không bằng Tuấn Vũ. Còn Tuấn Vũ, anh có làm gì đi nữa, trái tim Dương Tuyết vẫn thủy chung mỗi một Quốc Hào.
Giọng Tuấn Vũ thật thấp:
– Cô ấy đã về Phú Quốc, anh ra đó tìm cô ấy đi. Cô ấy không hề là của tôi.
Quốc Hào sửng sốt, nhưng đồng thời niềm vui òa vỡ trong anh ngay. Anh siết chặt tay Tuấn Vũ:
– Cám ơn anh, tôi sẽ đi tìm cô ấy.
Quốc Hào hăm hở đi, để cho Tuấn Vũ nhìn theo với nỗi buồn dịu vợi.
Đi ngang qua nhà văn hóa thông tin, chợt Quốc Hào dừng lại. Tấm băng- rôn với hai chữ “Dương Tuyết” đỏ to tướng, cho anh reo vui lên sung sướng.
Quả thật Dương Tuyết đã trở về, cũng như anh đang đặt chân lên vùng đến thân quen, mặc dù Phú Quốc từng nuôi anh khôn lớn, đang từng ngày thay da đổi thịt, để trở nên sầm uất, khang trang hơn.
Xốc lại ba lô trên vai, đang có buổi tổng dợt cho chương trinh tối nay mừng ngày Quốc Khánh.
Quốc Hào nhìn lên sân khấu, anh xúc động mạnh. Là Dương Tuyết! Cô đứng trên sân khấu nói chuyện với người trưởng đoàn.
Bất chợt đang nói, cô nhìn xuống, trong một thoáng rung động, cô trông thấy Quốc Hào, vai anh đeo ba lô con. Cô đứng lặng người nhìn anh.
Rồi cô vụt chạy xuống, lúc Quốc Hào đang định leo lên những bậc thang. Cả hai cùng dừng lại trong một khoảng cách ngắn ngủi.
– Anh Hào!
– Dương Tuyết!
Anh dang rộng tay ra đón cô và ôm choàng lấy cô. Những giọt nước mắt hạnh phúc rơi mau trên má Dương Tuyết, giọt nước mắt hạnh phúc đoàn tụ.
Có nhiều ánh mắt hướng về họ, và lời chúc mừng. Cơn mưa mùa hạ rơi nhanh bên ngoài, những cơn mưa ngập đến bất ngờ như Quốc Hào đã đến, tuy nhiên có một điều anh chưa biết:
Anh có một đứa con, giống anh như tạc.
Qua phút xúc động, Dương Tuyết buông anh ra, cô nhìn chiếc ba lô trên vai anh:
– Anh về nhà chưa vậy?
– Chưa. Đi ngang qua đây, thấy băng- rôn ghi tên em nên anh ghé vào, không ngờ lại gặp em ở đây.
– Còn hai hôm nữa Quốc Khánh, nên em phụ tổ chức chương trình văn nghệ ở đây. Anh chờ em một chút, em nói với ông trưởng đoàn vài tiếng.
Quốc Hào gật đầu, anh ngồi xuống một chiếc ghế trống để chờ Dương Tuyết, lòng anh tràn ngập hạnh phúc trong ngày trở về. Anh có được người mình yêu.
Điện thoại reo, Quốc Hào mở máy, anh cau mày vì số máy của Tuấn Vũ.
– Alô. Quốc Hào đây.
Giọng Tuấn Vũ thật khẽ:
– Anh đã gặp thằng bé chưa vậy?
Quốc Hào cau mày:
– Thằng bé nào? Tôi không hiểu câu hỏi của anh.
– Vậy anh đã gặp Dương Tuyết chưa?
– Đang gặp ở nhà văn hóa thanh niên. Cô ấy bảo tôi đơi một chút, để cô ầy vào xin phép về nhà.
– Cô ấy vẫn chưa nói gì với anh?
– Nói chuyện gì?
– Anh đúng là đồ ngóc mà. Trước đây cô ấy mang thai, đứa bé ấy chẳng lẽ là của tôi khi cô ấy chưa bao giờ thuộc về tôi? Anh làm ơn động não một chút đi.
Tuấn Vũ tắt máy không kịp cho Quốc Hào nói lời nào. Anh ngẩn ngơ:
– Tuấn Vũ... Tuấn Vũ...
Dương Tuyết đi ra, cô vui vẻ:
– Em xin phép rồi. Chúng ta đi thôi anh.
Nhìn điện thoại trên tay anh, cô cười:
– Có người vừa gọi điện thoại cho anh à?
– Anh Tuấn Vũ, anh ấy hỏi anh đã gặp em chưa? Anh nói đang gặp, thì ảnh tắt máy.
Quốc Hào giấu biến chuyện đứa bé, anh hồi hộp:
– Em xin phép rồi hả?
– Dạ. Em có xe gắn máy gửi ngoài nhà giữ xe. Chúng ta ra đó lấy xe.
Gió biến thổi hốc vào mặt và mũi Quốc Hào, mùi của biển, anh bồi hồi. Anh có một đứa con trai với Dương Tuyết, vậy mà hai người, Dương Tuyết và Tuấn Vũ kín như bưng vậy. Được, nếu như vậy, anh sẽ đòi về nhà cô cho bằng được.
Dương Tuyết lấy xe ra, cô giao tay lái cho Quốc Hào:
– Mình đến quán uống nước đi anh.
– Anh muốn về nhà chào mẹ em.
– Hôm khác cũng được mà anh.
– Em đừng có giấu anh nữa. Anh Tuấn Vũ vừa nói cho anh biết, anh có một đứa con trai.
Dương Tuyết bối rối:
– Anh...
– Ngồi lên xe đi, anh đưa em về nhà. Em ác với anh thật đó Tuyết. Hơn một năm qua. Em để cho anh đau khổ, còn em, em có vui vẻ không vậy?
– Ba anh đâu có muốn chúng ta sống chung với nhau.
– Đó là ý của ba anh. Tương lai của anh và hạnh phúc của anh, phải do anh định đoạt chứ. Nếu lúc đó, anh vì giận em phụ bạc anh, anh đi cưới vợ hay là chết ở só sỉnh nào đó thì sao?
– Em cũng sẽ ở như vậy suốt đời, vì em chỉ yêu có một mình anh.
Xúc động quá, Quốc Hào ôm chặc lấy Dương Tuyết:
– Anh vừa muốn đánh đòn em, vừa muốn hôn em.
– Buông em ra đi anh, người ta nhìn em kìa.
Quốc Hào ấn nhẹ mũi mình vào Dương Tuyết rồi mới chiệu buông Dương Tuyết ra. Lòng anh tràn ngập hạnh phúc. Bây giờ anh mới hồi hộp nhắc đến con trai:
– Nó có giống anh không em?
– Một lát anh nhìn xem.
Quốc Hào cho xe chạy đi, con đường rộng thênh thanh có gió lộng, và mùi hương của biển. Vẫn căn nhà quen thuộc có cây bàn phía trước. Ngày Quốc Hào đi, nó nhỏ xíu, bây giờ cao to, tán rộng, che mát một khoản sân.
Két... Quốc Hào thắng xe lại, anh mở to mắt ra, một bóng nhỏ bé loắt choắt chạy ra. Nó đi chưa vững lắm, tay vịn cánh cửa cưới toe với Dương Tuyết, đưa ra mấy cái răng sửa. Xúc động quá, Quốc Hào ngây người ra nhìn nó. Nó giống anh quá.
– Mẹ!
Nó đưa tay đòi Dương Tuyết bế. Cô bế nó lên. Quốc Hào dang tay ôm cả hai mẹ con. Hạnh phúc quá làm cho anh muốn hét to lên.
Cơn mưa mây chợt ngập đến, cơn mưa mùa hạ, kèm theo những cơn giông nhỏ. Hạt mưa rơi nhẹ nhàng. Trên mắt Dương Tuyết long lanh giọt nước, nước mưa và cả nước mắt hạnh phúc...
Chiều nay, Sài Gòn cũng mưa, Tuấn Vũ ngồi bên ly cà phê ngậm ngùi nhìn ra mưa. Họ đang trong vòng tay hạnh phúc, chỉ có anh mãi đi tìm về vùng kỷ niệm, kỷ niệm của năm nào anh gặp và quen Dương Tuyết.
“Còn đâu cái thuở ngây thơ.
Thương không dám nói, phải chờ mấy năm.
Đến ngày không thể lặng căm.
Khi anh định nói (thì) trời làm phân ly”.