Số lần đọc/download: 1661 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:07 +0700
Chương 10
N
hịn mở cửa rất khẽ và chậm như không muốn gây tiếng động để đánh thức Nhẫn vì cô biết một người già và bệnh mới khỏi như Nhẫn có thể ngủ bất cứ lúc nào. Cô cũng không lên tiếng '' chào bác '' như mọi lần trước. Từ sáng tới chiều cô đã đi thăm viếng hết các bệnh nhân theo lịch trình định sẵn trước rồi sau đó mới ghé Nhẫn là người cuối cùng. Sở dĩ cô thay đổi giờ giấc vì muốn có nhiều thời giờ cho người bệnh đặc biệt mà khi gặp mặt lần đầu tiên cô cảm thấy quyến luyến và dễ dàng thân cận. Cảm giác này thật khó giải thích. Có lẽ bệnh nhân là đồng bào với cô? Có lẽ bệnh nhân đáng tuổi cha chú của cô? Có lẽ bệnh nhân ở vào tình cảnh đặc biệt? Có lẽ sự đơn độc của bệnh nhân khiến cho cô tội nghiệp? Dù bất cứ lý do nào thì cô biết đối với người bệnh này cô có một cảm tình khác thường. Bằng chứng là tối hôm qua cô cặm cụi nấu một bữa ăn dành cho ông ta. Cũng chẳng cao lương mỹ vị gì. Cũng chẳng cầu kỳ và sang trọng gì họa chăng chút lòng thương hại mà cô chăm chút vào thức ăn đã nấu. Khép cửa lại, vừa đặt chân lên cầu thang, cô hơi nghiêng người lắng tai nghe tiếng nhạc văng vẳng. Điệu nhạc thật quen thuộc vì cô biết cô đã nghe điệu nhạc này nhiều lần. Khi tiếng hát cất lên cô mới à tiếng nhỏ nhận ra đó là bản nhạc Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím của nhạc sĩ Huỳnh Anh phổ từ bài thơ cùng tên của thi sĩ Kiên Giang: '' Hoa trắng thôi cài trên áo tím… Từ ngày binh lửa ngập quê hương… Luyến thương chan chứa tình quê mẹ… Sông nước phù xa gợi ý tình… Lâu quá không về thăm xóm cũ… Để nhìn mây chiều nhẹ im trôi… Để nghe khe khẽ lời em nguyện… Đôi bóng vai kề một lối đi…''. Sau khi đất nước đổi thay, mẹ ôm cô leo lên chiếc thuyền đánh cá vượt biển tìm tự do. Cũng ở cái xứ lạ quơ lạ quắc này, theo dòng chảy của đời lớn lên cô vẫn nghe mẹ hát hoài, ngâm nga hoài bài Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím dù ở đây có muôn vàn hoa lá đẹp hơn, lạ hơn. Cô thường hay hỏi mẹ: '' Mẹ ơi… Hoa trắng trong bài thơ là hoa gì vậy mẹ…? ''. Hỏi xong cô thấy mẹ có vẻ buồn rầu trả lời: '' Rất tiếc mẹ không biết… Ngày xưa mẹ cũng có hỏi một người… Người này hứa sẽ đi tìm câu trả lời cho mẹ. Từ đó cho tới bây giờ người đó cũng chưa trở lại gặp mẹ để nói cho mẹ biết tên của loài hoa trắng… Mẹ nghĩ người này đã quên lời hứa hẹn… hoặc còn mải mê đi tìm tên của loài hoa trắng mà quên mất lối về…''.
Chôn chân tại đầu cầu thang, Nhịn nghe dứt bản nhạc mà sau khi nghe rồi cô thẩn thờ ứa nước mắt. Cô nghĩ tới mẹ mình, người mà cô thương yêu nhất trên đời.
- Bác ơi…
Nhịn gọi nhỏ. Không có tiếng trả lời. Lên tới đầu cầu thang cô mới biết Nhẫn đang ngủ ngồi trên ghế. Không muốn đánh thức Nhẫn dậy cô đi thẳng vào nhà bếp. Mọi thứ đều ngăn nắp và trật tự. Phải nói là chủ nhà có rất ít dụng cụ dùng trong bếp. Nồi cơm điện. Microwave. Một cái chảo. Một cái nồi. Máy làm cà phê. Toaster. Chén, tô, dĩa, đũa; mỗi thứ vài cái. Tất cả đều nằm im trong ngăn. Lò nấu bằng điện sạch trơn. Điều này chứng tỏ chủ nhân ít khi nấu nướng và hầu như không có khách. Mở cửa tủ lạnh để bỏ thức ăn mà mình mang tới Nhịn lắc đầu thở dài nhè nhẹ. Một bình nước lạnh mua ở tiệm, một bình nước cam, táo với mấy cái ly giấy. Mấy ly mì ăn liền nằm trơ vơ trong góc. Tò mò Nhịn mở ngăn freezer ra. Chẳng có gì hết ngoại trừ mấy hộp pizza và bánh bông lan đã quá hạn mấy tháng rồi. Đang bỏ thức ăn vào, nghe tiếng ho khan vang lên, Nhịn bước ra nhìn. Cô thấy một khuôn mặt xanh xao, dã dượi, âu sầu. Ánh mắt ngác ngơ làm cho cô mũi lòng. Đó là ánh mắt của một người tị nạn sống thui thủi một mình, không một người thân thiết ở gần.
- Cháu Nhịn hả?
Nhẫn lên tiếng với giọng khàn khàn.
- Dạ… Bác mạnh hông bác?
- Bác mạnh chút chút… cám ơn cháu…
Đóng cửa tủ lạnh lại, Nhịn bước ra khỏi nhà bếp. Nhấc lấy túi dụng cụ của mình cô ngồi xuống ghế đối diện với Nhẫn và bắt đầu hành nghề. Mọi việc được cô làm một cách chậm rãi và cẩn thận. Trong lúc làm việc cô nói với Nhẫn bằng giọng ân cần.
- Cháu đo huyết áp của bác hôm nay thì thấy nó có sụt giảm đôi chút. Đó là dấu hiệu tốt. Bác chịu khó uống thuốc đều đặn và nghỉ ngơi thì bệnh của bác sẽ thuyên giảm. Cháu biết bác sống một mình nên buồn rầu và chán nản thành ra…
Dứt lời Nhịn nhìn Nhẫn với ánh mắt thật dịu dàng và câu nói thốt ra cũng bùi ngùi.
- Bác cũng cở tuổi ba của cháu. Cách đây ba năm ba cháu mất vì bị stroke như bác. Cháu sợ…
Nhẫn mỉm cười. Khi vui thì người ta cười. Riêng Nhẫn lại khác. Ngay cả cười cũng vẫn là nụ cười gượng gạo hay nụ cười buồn. Dường như với Nhẫn ở đâu cũng buồn. Buồn từ ánh mắt nhìn. Buồn từ nụ cười gượng. Buồn phả ra từ khuôn mặt. Buồn ở những bước đi lặng lẽ, âm thầm, thiếu sinh khí.
- Bác…
Nhịn gọi nhỏ và Nhẫn nhìn cô.
- Bác đói bụng chưa bác…
Nhẫn chần chờ chưa trả lời cô nói tiếp với giọng như van nài kèm thúc bách.
- Bác ăn cơm nghen bác. Hồi sáng này cháu nấu cơm với canh chua với cá kho mang lên để cho bác với cháu ăn chung cho vui. Cháu đã đi thăm hết bệnh nhân của cháu rồi mới ghé bác. Từ sáng tới giờ cháu đâu có ăn gì đói bụng muốn xỉu luôn. Cháu dọn ra bác với cháu ăn chung nghen bác…
Nhẫn vui vẻ ưng thuận vì không muốn làm buồn lòng Nhịn. Qua những lần thăm bệnh cô dần dần tạo được sự cảm mến và tín nhiệm nơi anh.
- Cháu có cần bác giúp gì không?
- Dạ cần bác giúp cháu ăn hết thức ăn mà cháu mang tới…
Nói xong Nhịn cười hắc hắc khiến cho Nhẫn cũng bật cười. Hai người ngồi đối diện nhau qua cái bàn nhỏ hai chỗ ngồi đặt trong nhà bếp. Tự nhiên như ở nhà mình Nhịn bắt đầu hâm cơm, canh và cá kho. Trong lúc chờ cô bày chén đũa muỗng và cái chén nhỏ dành đựng nước mắm sống mà người ta hay ăn với canh chua.
- Bác có nước mắm hông bác?
Nhẫn nhẹ gật đầu chỉ vào ngăn tủ cạnh bên tủ lạnh. Mở tủ ra Nhịn thấy hai chai nước mắm. Một chai lớn và một chai nhỏ. Cô chưa bao giờ thấy chai nước mắm nhỏ như vậy.
- Bác có chai nước mắm ngộ quá… Cháu chưa bao giờ thấy bán ở tiệm…
Cầm chai nước mắm lên ngắm nghía cô lẩm nhẫm đọc: '' Nước mắm nhỉ Phú Quốc ''. Cô hơi mỉm cười khi thấy ba chữ '' Thương tặng anh ''. Đọc xong cô mới nghĩ ra đây là chai nước mắm đặc biệt mà một cô gái nào đó đã tặng cho Nhẫn. Cô chưa kịp hỏi, Nhẫn đã lên tiếng trước.
- Một người quen đã tặng cho bác chai nước mắm đó. Nó đặc biệt lắm… Bốn mươi ba năm rồi mà màu nước mắm vẫn không đổi…
Nhẫn ngừng lời. Nhịn nghe như có tiếng thở dài rất khẽ đủ cho cô phải quay đầu lại nhìn. Nụ cười buồn hắt hiu và giọng nói cất lên nghèn nghẹn.
- Màu nước mắm không đổi mà lòng người lại đổi thay…
Nhịn cố giấu tiếng thở dài của mình. Cô hiểu được nỗi đau nhức của người thốt lên câu đó. Nói xong như muốn khỏa lấp lời vừa thốt ra, Nhẫn vội ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của mình, hít hít mũi, anh cười lên tiếng khi Nhịn đặt tô canh chua lên bàn.
- Thơm quá… Lâu rồi bác mới được ngửi mùi thơm của canh chua nấu với rau ngò om…
- Vậy thì bác phải ăn cho nhiều nghen bác… Còn dư cháu để trong tủ lạnh cho bác ăn ngày mai…
Có lẽ vui vì có người cùng ăn thêm thức ăn ngon nên Nhẫn ăn hơn hai chén cơm. Trong lúc ăn hai người, một già một trẻ nói chuyện rất tương đắc. Họ nhắc lại quá khứ, kỹ niệm cũ lúc còn ở Việt Nam nhiều hơn là nói về quãng thời gian gần đây. Nhìn Nhẫn như đắn đo giây lát rồi Nhịn mới lên tiếng.
- Mấy anh chị con của bác có biết bác bị bịnh chưa bác?
Hỏi xong cô thấy Nhẫn có vẻ không được tự nhiên lắm. Im lìm khá lâu anh thở dài cất giọng trầm và khàn.
- Bác không có con cái gì hết…
Nghe câu trả lời, nhìn nét mặt già nua, mỏi mệt và khắc khổ, Nhịn cảm thấy có chút xót xa cho hoàn cảnh đơn chiếc của Nhẫn. Không nhịn được cô buột miệng hỏi tiếp.
- Bác gái mất lâu chưa bác?
Nhịn thấy ánh mắt của người đang ngồi đối diện với mình thật xa vắng.
- Bác không có vợ…
Câu trả lời có bốn tiếng thôi song cũng đủ cho Nhịn tưởng tượng ra quãng đời đăng đẳng dài của người sống một mình những bốn mươi mốt năm trên xứ lạ quê người. Đi. Ăn. Ngủ. Làm việc. Tất cả chỉ một mình. Tất cả là sự quạnh hiu, cô tịch, đơn lẻ. Chắc vì vậy mà bác ấy ít nói. Có ai đâu mà nói. Cô nghĩ thầm như vậy.
Giọng của Nhẫn mơ hồ vọng lên trong ngôi nhà im vắng.
- Ngày xưa, lâu lắm rồi bác có yêu thương một người… Sau đó vì hoàn cảnh hai người phải xa nhau. Bẵng đi thời gian mấy năm bác biết tin người này đã có chồng…
Nhẫn ngưng nói. Dù lời kể của anh vắn tắt song Nhịn cũng đoán ra Nhẫn thất vọng vì người mình yêu thương đã có chồng nên ở vậy luôn.
- Thực ra thì bác cũng tính lập gia đình song không tìm được người nào mà mình có thể yêu thương…
Nhịn hiểu lời của người đối thoại. Có một ít người với cá tính đặc biệt, yêu lần đầu mà tan vỡ họ sẽ sống mãi với tình yêu đó. Có thể mối tình đầu quá lớn và hình ảnh người yêu chưa phai mờ vì vậy mà họ không thể yêu thương ai được. Nhẫn nằm trong trường hợp đó.
- Bác ở một mình chắc buồn hả bác?
Nhịn cười hỏi. Nhè nhẹ gật đầu, Nhẫn nhìn ra khung cửa sổ nhà bếp. Có con chim sâu nhỏ bằng ngón tay ở đâu bay tới đậu trên thân cây thông chết khô lá.
- Lúc đầu cũng buồn nhưng riết rồi cũng quen dần đi… Hai bà chị của bác ở bên Dallas rủ bác về bên đó ở gần hai bả mà bác hổng chịu đi. Bác thích ở vùng đồi núi này. Phong cảnh đẹp, khí hậu mát mẻ và dân tình cũng tốt… Với lại ở đâu quen đó…
- Dạ cháu cũng thích lắm… Có bốn mùa rõ rệt… Hôm nào bác mạnh lại rồi cháu chở bác lên nhà cháu chơi…
- Nhà cháu ở đâu?
- Dạ ở Cleveland…
- Vậy là cháu đi làm cũng hơi xa hả?
- Dạ… Hai vợ chồng cháu đều đi làm hơi xa song tụi cháu thích ở một nơi không hẳn quê mùa lắm mà cũng không thành thị lắm. Ba đứa con của cháu cũng thích ở nhà có đất rộng, có ao nuôi cá, có đất nuôi gà, ngựa…
Nhịn nói một hơi. Cô kể cho Nhẫn nghe về gia cảnh của mình. Cô là chị hai, có em trai thứ ba và cô em gái út. Ba cô chết nên mẹ cô ở với đứa con gái út bên San Diego. Ăn cơm xong, hai người, một già một trẻ kéo nhau ra phòng khách vừa ăn bánh ngọt uống nước trà nói chuyện tiếp cho tới hơn bốn giờ Nhịn mới chịu ra về. Ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, Nhẫn nhìn theo Nhịn đi từng bước ra xe. Dáng đi của cô làm cho anh nhớ tới một người.