Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10/25
hức dậy, thưc' dậy mau.
Tôi dụi măt' rồi mở to ra thâý măt. ba còn đang hậm hực đứng ở cạnh giường.
Tôi goị:
-Ba..
Ba noí:
-Dâỵ đi con, rưả măt. chải đầu lo thu xếp đồ đạc chúng ta dọn nhà.
-Lại dọn nhà?
Tôi lồm cồm ngồi dậy bước xuống giường chơt. thấy tay ba có băng vải trắng, tôi
hoỉ:
-Tại sao thế hả ba?
Ba khoát tay noí:
-Con đừng hoỉ, chúng ta đi ngay, cô Mai đến bây giờ.
Tôi nhận thấy nét mặt cuả ba có vẻ bực dọc lắm, mà thái độ đó tôi chưa từng thấy trước kia. Tôi không dám hoỉ thêm điều gì nưã liền đi vaò buồng rưả mặt. Ddứng trươc' gương nghĩ tới những cảnh tượng kinh hoàng đêm hôm qua tôi rùng mình. Có lẽ vì chuyện xảy ra đêm qua mà ba quyêt' định dọn nhà thì fải, nếu kông cớ sao faỉ dọn, vì tôi biết ba thich' căn biệt thự naỳ lắm.
Rưả măt. xong, trong khi định thay quần aó thì có tiếng gõ cưả:
-Tôi noí:
-Mơì vaò.
Cánh cửa mở ra, chị Thuý bươc' vaò noí:
-Ông dặn tôi giuip' cô thu xếp đồ đạc.
-Ừ..
Tôi vưà chải đầu vưa nhìn Thuý trong gương, cô ta mở va-ly ra bỏ quần áo vào
trong, vưà làm việc cô ta vưà noí chuyện.
-Tôi không ngờ chưa chi mà cô đã dọn đi nơi khác.
-Như thế không tốt hay sao?
Thuý sững sờ:
-Tôi lạnh nhat. noí:
-Có lẽ chị rất lấy làm tiếc, vì chúng tôi dọn đi rồi mấy chị không con` đề taì để tán dóc nưã fải không?
-Thưa cô..
Nghe tôi noí, nét mặt cuả Thuý từ trắng trở nên đỏ, rôì từ đỏ thành xanh, môi cô ta
mấp máy nhưng không noí được điều gì cả.
Tôi dặn cô ta:
-Cô thu xếp nhanh giùm tôi đi, chúng tôi fải đi ngay bây giờ.
Thuý không dám noí thêm điều gì nưã, cô ta vội vã bỏ hết quần áo vaò va - ly rồi bươc' vôị ra ngoaì.
Môt. lát sau, cô Mai đến, cô bươc' vào fòng,tôi đóng cưả laị ngay và hoỉ:
-Thưa cô, taị sao ba có ý định dọn nhà thế hả cô?
Cô Mai noí:
-Cô đã kể hết chuyện đêm hôm qua cho ba cháu nghe, chaú không trông thấy tay cuả ba cháu có băng hay sao?
-Sao thế hả cô?
Cô M chậm rãi noí:
-Nghe cô noí, ba cháu đến nhà tìm chú Thắng ngay và đánh cho chú môt. trận nên thân. Chú ấy đang say mềm nên bị ba cháu đánh bò lăn dươí đất, ba cháu đánh chú ấy đến chảy máu cả tay.
Tôi thẫn thờ.
Cô Mai lăc' đâù noí:
-Thôi việc gì đã wa thì cho nó wa luôn đừng nhớ đến nó nưã, ba cháu đang đợi ở dươí nhà, thôi chúng ta đi.
-Bây giờ dọn đi đâu vậy cô?
-Cô cũng không biêt' nưã, ba cháu hôm nay gay gắt lắm, ba không noí đi đâu cả.
Tôi đi theo cô Mai xuống lầu, khi tới dươí thì thấy ba đã ngồi trong xe rồi. Chúng tôi treò lên chỗ ngồi, ba cho xe chaỵ nhanh trên công lộ, tôi quay đầu laị nhìn căn biệt thự từ từ xa dần. Tuy thơì gian ở đó không lâu nhưng trươc' khi rơì bỏ nó lòng không tránh khoỉ bồi hôì và xao xuyến. Hoa viên, cây cỏ, những cơn gió thoảng và kể cả chú meò xiêm nữa cũng đều khiến tôi luyến tiếc. Nghĩ tơí đây bỗng tôi nhớ đến chú meò. Tôi kêu lên.
-Ba ơi, ngừng xe laị.
Ba chưng hửng.
-Chuyện gì thế con?
Tôi vôị nhìn cô Mai noí:
-Chú meò Tháng Bảy đâu? Mau quay xe trở laị.
Cô Mai vỗ nhẹ vai tôi ôn hoà noí:
-Ðừng cuống lên, cháu xem cái gì kià.
Tôi lắng tai liền nghe tiếng meò kêu, cô Mai nhìn tôi cươì.
-Bộ cháu tưởng cô wên nó à?
Tôi vội hoỉ:
-Nó ở đâu cô?
Cô Mai noí:
-Ở sau thùng xe, cô nhốt nó ở trong cái tuí xách.
-Cám ơn cô nhiều.
Tôi xiết chặc tay cô Mai tỏ vẻ biêt' ơn. Ba nhìn tôi và cô Mai trong kính chiếu hậu,
tôi trong thấy đôi mắt ba cươì, tôi day mặt laị nhìn cô Mai, bốn mắt nhìn nhau rồi gật đầu.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt