Số lần đọc/download: 2873 / 47
Cập nhật: 2014-12-20 08:52:14 +0700
Chương 10
“Anh biết gì cơ?” Có sự hài hước pha lẫn căng thẳng trong câu hỏi đó. Họ ở rất gần nhau, gần như mũi chạm mũi, mắt nhìn nhau, trong một tư thế đúng ra là rất buồn cười nhưng lại không phải thế vì điều đang diễn ra giữa họ rất nghiêm túc. “Rằng em phát điên lên vì anh.” Rachel gần như thì thào thú nhận. Vô lăng như chọc vào lưng cô, nhưng cô không thèm để ý. Bảng điều khiển giữa hai ghế như cắt vào đùi cô, nhưng cô cũng không cảm thấy gì. Toàn bộ cơ thể cô đang tập trung vào việc giải mã điều đang diễn ra đằng sau lớp màn che chắn trong mắt Johnny. “Bất chấp tất cả?” Chất khàn trong giọng nói của hắn cho cô biết hắn không biết lời bộc bạch vừa rồi của hắn có ý nghĩa thế nào với cô. “Phải.” Tay hắn lần tìm eo cô, nhấc cô lên, rồi đột nhiên cô thấy mình lướt trên bảng điều khiển, ngồi trong lòng hắn, lưng dựa vào cánh cửa, tay cô lỏng lẻo vòng quanh vai hắn. “Anh cũng phát điên lên vì em, cô giáo ạ,” hắn nói thật nhẹ nhàng rồi hôn cô. Miệng hắn rất ấm và hơi có vị bạc hà. Những múi cơ trên cánh tay đang vòng quanh người cô làm gối cho cô tựa vào. Cằm hắn chỉ hơi lởm chởm cọ vào má cô, và với phần trí óc tỉnh táo, cô nhận ra là hắn mới cạo râu chưa được bao lâu. Đôi vai hắn dưới tay cô rộng rãi và khoẻ mạnh. Hắn có mùi xà phòng, bạc hà, và đàn ông. Tim cô đập loạn xạ, mắt nhắm chặt và cô hôn lại hắn nhiệt thành y như hắn hôn cô. Những ngón tay cô lần tìm đến sợi dây chun túm gọn lấy mái tóc ở sau gáy hắn, và cô lôi nó ra để luồn tay vào những lọn tóc xoăn đen “Ối,” hắn phản đối, hơi lùi lại một chút khi những ngón tay cô mắc vào một mớ rối. “Anh cần cắt tóc đấy,” cô bảo hắn thay câu trả lời, mắt nhắm lại và miệng nghiêng về phía hắn một lần nữa “Thế à? Anh nghĩ em nên để tóc dài. Anh thích những người phụ nữ của mình để tóc dài.” Hắn tiếp tục hôn cô, những nụ hôn nhanh, mềm mại đặt lên giữa rồi sang hai khóe miệng của cô. “Bây giờ vẫn thế à?” Điều này làm cô khó chịu, nhưng không đủ để kéo cô ra khỏi khuôn miệng đáng mân mê dọc theo xương hàm của cô. “Anh đang nói với em rằng lúc này em có thể coi mình là một trong số những người phụ nữ của anh ư?” “Không,” hắn đáp, giọng hơi khó nghe vì hắn đang dùng lưỡi khám phá cái tai gần hắn nhất, sau đó nhấn một nụ hôn nồng nàn vào chỗ hõm nhạy cảm bên dưới đó. “Không ư?” Việc bám vào nội dung cuộc trò chuyện mỗi lúc một trở nên khó khăn. Cô cảm thấy mềm yếu dần đi, gần như là choáng váng, chân tay nặng như chì, cơ thể cô đã bắt đầu những nhịp co giật đầy khác khao. “Em có thể coi mình là người phụ nữ của anh. Một mình em thôi. Nếu em muốn.” Hắn hôn phần cổ nhạy cảm của cô, thực ra là nhấm nháp mới đúng. Rachel nghiêng đầu sang một bên và ngửa cằm lên để tận hưởng cám giác đó. “Johnny...” Tất cả những lý do tại sao cô không thể thành người phụ nữ của hắn tràn ngập trong đầu cô. Chênh lệch về tuổi tác, lối sống, nghề nghiệp đáng trọng của cô, gia đình cô, và chuyện ở tù của hắn. Nhưng ngay lập tức những lời phản đối vang lên trong óc cô, những lý do đó bị xua đi ngay bởi suy nghĩ hắn hiểu cô đến từng chân tơ kẽ tóc - và bởi miệng hắn đã quay trở lại với miệng cô nữa. Nụ hôn của hắn rất chậm, nhẹ nhàng, và gây nghiện. Khi hắn đưa miệng xuống phần mềm bên dưới cằm cô, cô ngây ngất đến mức không biết mình đang ở đâu. “Vâng,” Cô thì thầm trong mơ màng. “Vâng gì cơ?” Hắn đã kéo cổ áo len mềm của cô sang một bên để đưa môi hôn dọc lên xương đòn của cô. Những ngón chân cong lên, và cô cảm thấy một chiếc giày mềm tuột ra. “Bất cứ điều gì anh đòi hỏi ở em.” Đầu cô đã đang ở trên mây. “Ừm. Chúng ta ra đằng sau đi, được không? Trên này chật chội quá.” Trước khi cô kịp phân tích điều hắn vừa nói, bằng cách nào đó hắn đã mở cửa và trượt ra khỏi xe, vẫn ôm cô trong lòng. Chiếc giày lỏng của cô tuột ra, nhưng Rachel không quan tâm. Cô bám chặt lấy hắn, tay cô vòng quanh cổ hắn thật chặt. Hắn bế cô lên, một tay đặt dưới vai cô, một tay dưới đầu gối cô, nhấc cô lên thật dễ dàng. Rachel cảm thấy mình yếu đuối ngọt ngào đầy nữ tính trước sức mạnh của hắn. Cảm thấy ngượng ngùng, cô không dám nhìn vào mắt hắn, thay vào đó cô nhìn mái tóc đen nhánh xõa ra đang lòa xòa trên đôi vai rộng của hắn, nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mê muội, nhìn bắp tay rắn chắc chứng minh cho sự mạnh mẽ của hắn. “Anh đoán là em nặng không đến bốn mươi lăm cân,” Johnny đột nhiên nói, khẽ lắc lắc cô trên cánh tay như thể đang kiểm tra cân nặng của cô. “Thực ra là bốn mươi tám.” “Em cần ăn nhiều vào.” Hắn đóng cửa trước lại bằng một chân, cúi xuống và lần tìm tay cầm cửa sau, trong lúc đó vẫn ôm lấy cô, rồi ngồi xuống, đặt cô vào lòng. “Thế rồi lúc ấy em sẽ béo lên, và anh sẽ không thích em nữa.” Johnny véo mũi cô để trêu đùa rồi chuyển cô vào vị trí thoải mái hơn, đặt lưng cô áp vào ngực hắn. Đầu cô dựa vào vai hắn, và tay hắn ôm lấy eo cô trước khi tìm đến vị trí mà hắn mong muốn. Rachel bị mê hoặc, liếc mắt lên nhìn hắn và thấy đôi mắt đang chiếu lên mặt cô sáng và nóng bỏng y như bầu trời tháng Tám trong vắt trên đầu. “Em vẫn không hiểu đúng không, cô giáo? Anh thích em dù có thế nào đi chăng nữa, thế nào cũng được. Thêm vào đó, em béo ra trông sẽ bụ bẫm đáng yêu lắm đấy.” “Thật là đáng yêu.” Tiếng cười bị nghẹn lại một chút, rồi Rachel bỏ qua chuyện đó để tận hưởng giây phút quý giá trong vòng tay Johnny. Hơi ấm, mùi hương và sức mạnh ở hắn nhấn chìm cô. Trong vòng tay hắn, cô cảm thấy tuyệt vời như ở nhà, thoải mái, quen thuộc, hạnh phúc và hứng khởi cùng một lúc. Chuyện này là ngốc nghếch, cô biết thế, nhưng rồi lại thấy rằng sự ngốc nghếch là một thứ hàng hóa bị xem thường quá mức. Cho đến lúc này, sự khôn ngoan trong suốt cuộc đời đã mang lại cho cô điều gì nào? Chắc chắn không phải là điều này. Ghế sau được thiết kế như một chiếc ghế dài, phủ một lớp nhung lông màu xanh đá phiến. Nó rộng rãi hơn ghế trước, nhưng vẫn không đủ chỗ để vừa cho cả đầu và chân của một người cao như Johnny. Hắn cũng nghĩ như vậy và để cửa mở, thò một chân ngoài. Hơi nóng ở bên ngoài trườn vào bên trong ô tô còn hơi lạnh từ điều hòa lại tràn ra. Với cánh cửa để mở, tiếng lá kêu xào xạc khi một cơn gió nhẹ thổi qua ngọn cây, tiếng đôi vịt cãi nhau quàng quạc, và tiếng nước róc rách bên bờ đá vang lên gần đến mức như thể hai người họ đang ngồi ôm nhau trên cỏ vậy. Đôi tay Johnny lúc trước ôm quanh eo cô giờ đưa lên phía trước áo len của cô, lần tìm ngực cô. Tìm được rồi, hai bàn tay hắn liền xoa bóp và vuốt ve con mồi. Cả cơ thể cô phản ứng lại bằng một cơn rùng mình, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo của cô lại né tránh. Rachel túm lấy cổ tay hắn. Giọng cô gần như hụt hơi. “Johnny, em không nghĩ đây là một ý hay đâu. Đang giữa ban ngày mà. Bất cứ ai cũng có thể đi qua.” Thật khó để cưỡng lại điều này, và càng lúc càng trở nên khó khăn hơn khi hắn hôn lông mày, thái dương và xương gò má gần hắn nhất, trong khi đôi tay vẫn nhẹ nhàng mân mê hai bầu ngực của cô. Cuối cùng, một bàn tay của hắn cũng buông tha con mồi, nhưng cô chưa kịp biết mình thích hay không thích điều đó thì bàn tay đó đã trượt xuống dưới áo len của cô, lần tìm đến làn da bụng trần, rồi lại tìm đến ngực cô lần nữa. Cảm giác đôi tay ấm áp, mạnh mẽ của hắn ôm trọn lấy bầu ngực của mình, với lớp áo lót mỏng manh ngăn giữa hai phần da thịt làm cho những đầu dây thần kinh trên khắp cơ thể cô râm ran. Dưới sức mạnh của sự đụng chạm mơn trớn đó, Rachel nhận ra mình đang nhanh chóng mất đi những suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng. “Em có bộ ngực hấp dẫn nhất,” hắn thì thầm vào tai cô, tay còn lại luồn vào dưới áo len để phối hợp với tay kia. Rachel gần như thở hắt ra vì đê mê. Cô yêu cái cách đôi bàn tay hắn mang đến cảm giác cho cô. Giá mà ngực cô đầy hơn, cô sẽ chắc chắn rằng hắn cũng thích thú trước việc mình đang làm y như cô. “Em… em không được… nở nang.” Từ cuối cùng trong lời thú nhận này bị át đi vì, không thể chịu được nỗi dằn vặt về trí óc trộn lẫn với niềm hạnh phúc của thân thể thêm nữa, cô xoay người trong vòng tay hắn, giấu mặt vào đường cong giữa cổ và vai hắn. Tay cô ôm cổ hắn chặt hơn, cảm thấy những cơn sóng run rẩy bất tận đang bắt đầu dâng lên ở đâu đó trong cô khi hơi nóng của đôi bàn tay với những ngón tay dài vuốt ve làn da trần trên lưng cô. “Em thật hoàn hảo. Đúng như anh vẫn hằng khao khát, có ai từng nói với em rằng những món quà tốt nhất được đựng trong những hộp quà nhỏ sao?” Hắn hôn chiếc cằm đang ngoảnh đi của cô, và những ngón tay hắn lần tìm và tháo móc áo ngực của cô. Rachel thấy móc áo lỏng ra và biết hắn vừa làm gì. Với một tiếng thở dài, cô đầu hàng trước hành động của hắn vì cô không còn cưỡng lại được nữa. Cô không thể làm gì để thay đổi các số đo của mình, chắc chắn là không thể trong vòng năm phút nữa. Hắn sẽ phải đón nhận cô hoặc bỏ cô ở lại. Chắc chắn là hắn không muốn bỏ cô rồi. Giật mạnh áo len của cô, hắn kéo nó lên nách cô trước khi hai tay cô đang vòng quanh cổ hắn dừng lại để trút chiếc áo ra khỏi đầu. Khi hắn khổ sở kéo tấm vải cotton nhăn nhúm đó một lần nữa, cô bỏ hai tay ra và giơ lên để hắn kéo chiếc áo ra. Khẽ nhún vai và cảm giác đầy tội lỗi, cô kéo áo lót về phía trước cho đến khi mình trần truồng đến eo. Khi đã dám nhìn hắn một lần nữa, cô thấy hắn đang nhìn chằm chằm những đường cong trắng có núm vú hồng trên ngực mình. Rachel cảm thấy niềm phấn khích rộn ràng dâng lên trước sự nóng bỏng trong đôi mắt hắn, dù kích thước của cô có như thế nào. Cảm thấy ánh mắt cô đang nhìn mình, hắn liếc nhìn lên. Một tia hài hước đột nhiên ánh lên trong đôi mắt nóng bỏng của hắn. “Thêm nữa, anh là một kẻ nghiện mông,” hắn nói và cười toe toét khi cô có vẻ sốc. Nếu nụ cuời của hắn chưa đủ, và việc mắt hắn quay lại nhìn ngực cô với sự ngưỡng mộ không giấu giếm, thì tay hắn đã lần xuống dưới váy của cô, vuốt ve phần cơ thể đang được đề cập đến để chứng minh luận điểm vừa rồi. “Và em có cặp mông nhỏ nhắn xinh xắn nhất mà trong đời mình anh từng đặt tay lên.” “Johnny!” Nhưng lời phản đối nửa đùa nửa giận của cô bị ngăn lại bởi một ngọn lửa nóng bỏng khi hắn cúi đầu xuống và ngậm lấy một núm vú màu hồng rồi nút vào miệng. Ra¬chel thở dốc trước cảm giác khoái lạc tuyệt vời, và lưng cô ưỡn lên. Cô nằm dọc theo cánh tay đang ôm của hắn trong khi hắn cúi xuống hôn lên một bên ngực của cô. Tóc hắn xõa trên da thịt cô, quét qua quét lại như trêu ngươi núm vú còn lại. Cuối cùng, khi hắn ngẩng đầu lên, hai quầng vú cô đã sắt lại vì ham muốn. Hai núm vú của cô, một núm sáng lên vì cái miệng ẩm ướt của hắn, núm còn lại đang cầu xin được để mắt đến, đã tối lại thành một màu hồng đậm đầy khêu gợi, cứng như đá. Hắn đổi bên, xoay người, và sau đó họ nằm dọc trên ghế, cơ thể Rachel đè mạnh lên lớp vải nhung. Một cánh tay Johnny đỡ lấy vai cô trong khi tay còn lại lần đường xuống dưới chiếc váy dài.Tay hắn cọ xát vào chân cô qua lớp quần lót mỏng. Khi chạm đến chỗ nối giữa hai đùi của cô, hắn móc vào đó, nhấn, xoa, và vuốt ve. Rachel khẽ rên lên một tiếng trầm đục từ trong cổ họng và hai đùi tự động tách ra cho hắn. “Rachel.” Giọng hắn trầm, hơi khàn. Rachel trả lời bằng cách nhìn lên hắn bằng ánh mắt mê mụ. Lúc này hắn lờ mờ hiện ra trước mặt cô, một tay nhấn vào lớp nhung để trọng lượng của hắn không đè vào người cô. “Anh mệt vì lúc nào cũng phải làm tất cả mọi việc rồi.” “Sao cơ?” Rachel không hiểu. Cau mày, cô chớp mắt trước đôi mắt rực cháy của hắn. “Cởi khóa cho anh.” Những từ đó, đi kèm với chất giọng trầm nghe thật gợi dục. Vừa choáng váng, vừa bị nhử, Rachel nín thở trong sự ngạc nhiên đến run rẩy. Trong một thoáng cô không thể làm gì hơn là nhìn hắn chằm chằm trong khi lời yêu cầu của hắn thấm qua bộ não đang sững sờ của cô, qua các đầu mút thần kinh đến những ngón tay. Cô làm theo lời hắn. Chiếc cúc kim loại trên cạp quần hắn thật cứng, và phải mất mấy lần cô mới cởi được nó ra. Những ngón tay cô vụng về lần tìm và thấy đầu khóa. Chất vải bò chắc và nhẵn dưới tay cô, cái khóa mát và cứng. Cô kéo nó xuống, rất chậm, nhận ra chỗ phình lên đang choán dần đường khóa mở. Sự cương cứng của hắn phát triển rất nhanh, đang tranh đấu để được tự do. Hắn mặc quần soóc hiệu Jockey. Chất vải cotton trắng ôm lấy hắn, che giấu hắn trước sự đụng chạm của cô. Johnny không kêu lên tiếng nào, nhưng có điều gì đó, có lẽ là sự căng thẳng của cơ thể hắn, hay là một cử động đột ngột, khiến cô ngước lên. Rachel nhìn vào đôi mắt thẫn thờ của hắn, sự căng thẳng trên khuôn mặt hắn, và cô biết sự đụng chạm của mình đã làm hắn thỏa mãn gần như không chịu được. “Chờ đã.” Cô đang chuẩn bị với tay ra lần nữa thì hắn cố ép ra những lời đó. Những ngón tay cô khựng lại một giây nhưng rồi cô không dừng lại, không thể dừng lại, những ngón tay cô cứ tự ý di chuyển vòng quanh chiếc quần lót và vuốt ve... “Vì Chúa, Rachel, chờ chút đã!” Hắn chuyển sang tư thế ngồi. Trước khi hắn đột ngột quay lưng về phía cô, cô thấy những giọt mồ hôi đã rịn ra quanh môi trên và trán hắn. Ngạc nhiên trước hành động của hắn, Rachel nhìn hắn dò dẫm trong một cái túi, rồi lại dò dẫm trong những túi khác. Âm thanh của thứ gì đó bị xé ra vang đến tai cô, “Anh đang làm cái quái gì thế?” Cô hỏi, bối rối, cố gắng ngồi dậy trước tấm lưng rộng trong chiếc áo phông trắng chắn trước mặt. “Lấy bao cao su,” hắn đáp, gần như là càu nhàu, rồi quay lại với cô và đẩy cô trở lại trên chiếc ghế trải thảm lông. “Anh là thằng khốn nào mà lại quan hệ không bao cao su với em cơ chứ? Em định biến anh thành thằng ngốc nào đây? Lần trước anh không đủ tỉnh táo để nghĩ đến chuyện đó nhưng lần này...” Hắn ở trên cô, hôn cô như thể đang đói cồn cào hương vị từ miệng cô, hai tay hắn kéo chiếc váy lên đến eo và thò vào giữa hai chân cô để giật mạnh đũng váy lót cho đến khi nó rách ra. Hắn cũng xé cả quần lót của cô luôn và lôi cả ra ngoài, thế rồi hắn xuyên thẳng vào cô với sự mãnh liệt khiến Rachel phải hét lên. “Ôi, Johnny. Ôi, Johnny. Ôi, Johnny,” cô nức nở. Hai chân cô, với lớp vải nilon vẫn che phủ bên trên, khóa chặt quanh mông hắn, và tay cô ôm chặt lấy cổ hắn. Ngực hắn đè lên ngực cô. Tay hắn vòng quanh người cô như dây kim loại. Mặt hắn vùi vào đường cong giữa cổ và vai cô, và hắn thở dốc, hổn hển trong khi cơ thể hắn nâng lên, rồi hạ xuống, cứ như thế, như thế mãi. “Ôi, Johnny!” Cô hét lên khi cảm xúc bùng nổ trong cô. Bám thật chặt, cô để cho những đợt sóng đại dương của cơn đê mê cuốn mình đi xa. Trước tiếng hét của cô, hắn cắn chặt răng, thọc sâu vào trong một lần cuối, rồi giải phóng cho mình. Một lúc lâu hai người họ nằm bất động, tận hưởng giây phút sau cơn cực khoái trong lúc hơi thở họ chậm dần và ổn định lại, cơ thể họ hạ nhiệt dần. Không thể nằm yên thêm được nữa vì trọng lượng cơ thể hắn gần như làm cô nghẹt thở, Rachel vặn người để thoát ra. Đầu Johnny ngẩng lên, mặt hắn cách mặt cô vài phân, và hắn thấy ánh mắt cô. Rachel nhìn vào đôi mắt màu xanh dương quen thuộc và cảm thấy hai má nóng lên. Thật là xấu hổ, khi không còn niềm đam mê dẫn đường nữa, cô lại nhớ lại điều cô và hắn vừa làm. “Anh có thể tránh ra khỏi em được không?” Cô hỏi.
Chương 24:.
“Như thế không lãng mạn lắm đâu.” “Em xin lỗi, nhưng anh đang đè lên em làm em không thở được.” “Như thế không lãng mạn lắm đâu.” “Em xin lỗi, nhưng anh đang đè lên em làm em không thở được.” Một nụ cười toe toét nở trên môi hắn. “Quên chuyện lãng mạn đi, hả?” Hắn hỏi và hôn nhanh lên miệng cô đầy sở hữu. Trườn sang một bên, hắn ngồi dậy, Rachel liếc nhìn những múi cơ hình bán nguyệt trên mông hắn được nâng bởi lớp vải nhung mềm, cô hiểu rằng trông chúng cực kỳ quyến rũ ngay cả khi cơn bão tình dục đã qua đi, thừa nhận điều đó cũng chẳng giúp cô cảm thấy bớt vui vẻ hơn chút nào. Vì hắn quay lưng lại phía cô nên cô không thể thấy hắn đang làm gì. Thực tế cay nghiệt đã quay về, cũng như thực tế cay nghiệt có xu hướng làm như vậy, và khi ngồi dậy, cô nhận thức cực kỳ rõ về tình cảnh của mình và cố hết sức lấy lại vẻ ăn mặc chỉnh tề. Cô đang khỏa thân đến eo, chiếc váy đã bị dúm lại quanh hông và nhăn nhúm đến thảm hại. Váy lót đã bị thủng một lỗ lớn, và quần lót bị xé rách nên giờ nó chỉ còn bám vào một bên hông bằng một sợi dây chun. Cô đang đi chân trần, mặc dù cô không biết chiếc giày thứ hai rơi ra từ lúc nào. Miệng cô hình như tím bầm và sưng mọng, và khi liếc qua gương chiếu hậu, cô thấy tóc mình nhìn như một tổ chim. Cô thấy bẩn thỉu, nhơ nhớp, bốc mùi, và bất mãn. Quên chuyện lãng mạn đi nhé. Hắn kéo quần soóc và quần bò lên, cô nghe thấy tiếng kéo khóa. Trong lúc với lấy áo lót và áo len, cô nhận ra rằng hắn đã quần áo chỉnh tề còn mình vẫn gần như trần truồng. “Đi tắm tiên thôi.” “Sao cơ?” Lời đề nghị, đi kèm với nụ cười kỳ quái kia, hắn quay lại và nhìn khắp người cô làm Rachel sững sờ. Cô ấp tay lên ngực và cau có nhìn hắn. “Tắm tiên ấy. Em chưa nghe thấy bao giờ à? Kiểu như, khi người ra trần truồng tắm trong một dòng nước ấy?” “Không thể được!” Hắn cười to. Đó là một tràng cười tự phát đầy vui sướng, và Rachel nhận thấy mắt hắn đang nhìn cô lấp lánh niềm vui. “Em luôn luôn cáu kỉnh thế này sau mỗi lần quan hệ tuyệt vời hả, cô giáo?” Rachel càng trở nên cau có hơn, tuy miễn cưỡng, nhưng cô cảm thấy mình đã phản ứng lại trước vẻ hài hước trong ánh mắt hắn. “Em không biết,” cô nói, và thè lưỡi ra trước mặt hắn. “Ồ, thế cơ à?” Hắn cười toe toét với cô. “Vâng. Giờ anh ra khỏi đây để em yên ổn mà chỉnh trang lại mình được không? Đi, đi ăn bánh Twinkie đi, hay ăn gì cũng được.” “Anh nghĩ là thế.” Với một cánh tay lên ghế trước, hắn lấy lon Coke và hộp Twinkie rồi ra ngoài. Nở một nụ cười toe toét cuối cùng với cô, hắn đi ra chỗ chiếc bàn picnic đặt cạnh bờ hồ. Rachel nhìn hắn đi, lặng lẽ ngắm nhìn đôi chân dài, bờ vai rộng và bước chân duyên dáng của hắn, rồi quay trở lại với công việc trước mắt. Váy lót và quần lót của cô đã bị rách, và cô cởi chúng ra, hơi tiếc nuối chiếc quần lót. Đồ lót là điểm yếu của cô, và cô có những bộ đồ lót rất xinh xắn. Chiếc quần lót đặc biệt này có màu xanh nhạt và rất hợp với cái áo lót viền đăng ten có lẽ là rơi ở gầm ghế trước. Cúi xuống nhìn ghế hành khách, Rachel tìm thấy nó, liền lấy lại rồi mặc vào. Áo len bị rơi xuống sàn xe, cô cũng mặc vào luôn. Ví bị kẹt ở ghế trước. Len qua khoảng trống trên bảng điều khiển, cô túm được quai ví và lôi nó ra. Cuối cùng cô cũng đã có vài phút ở một mình để trang điểm lại. Cô chải nhanh tóc, vui mừng khi thấy nó trở lại trạng thái bóng mượt sau một vài động tác đơn giản sau đó nhét chiếc lược vào rồi lấy hộp phấn và thỏi son ra. Bật nắp hộp phấn, cô nhìn lại mình trong gương. Mặc dù không còn chút phấn trang điểm nào – những gì còn sót lại sau một ngày đã không sống sót nổi với Johnny - cô thấy ngạc nhiên trước vẻ trẻ trung của mình trong ánh chiều rực rỡ. Đôi mắt lấp lánh, má hồng và khuôn miệng hồng hào hơi mọng mang lại ảo giác về tuổi trẻ, cô ngẫm nghĩ khi dặm phấn lên mũi và tô son hồng đậm lên môi. Xong. Cô nhìn lại mình trong gương, chỉ có xinh hơn thôi: vô tư lự, hơi rối loạn một chút, và hạnh phúc. Đậy nắp lại và nhét đồ trang điểm vào ví, Rachel ngẫm ra rằng chuyện tình hoang dại, đầy đam mê với Johnny Har¬ris là biện pháp trẻ hóa tốt nhất mà cô từng thử qua. Nếu như có thể đóng hắn vào chai, Rachel nghĩ với nụ cười thầm, cô sẽ kiếm được khối tiền. Mắt cô lạc về phía hắn đang ngồi, hai chân gác lên chiếc ghế dài, mông đặt trên bàn picnic, đang tung những miếng mà cô nghĩ là bánh Twinkie cho bầy vịt đang cãi nhau. Tình dục tuyệt vời ư? Ồ, phải. Không có nghĩa là cô định thừa nhận điều đó. Với hắn thì không. Hắn đã hiểu điều đó đủ rõ rồi. Một chiếc giày mềm màu xanh nằm nghiêng trên sàn xe, và nếu cô nhớ không nhầm thì chiếc cùng đôi với nó đã rơi trên lớp sỏi bên ngoài. Ra khỏi xe, cô nhặt giày từ dưới đất lên, đứng bằng một chân để nhét chân kia vào chiếc giày, rồi lại đứng bằng chân còn lại khi cô đeo chiếc thứ hai. Vơ gọn đống vải vóc bị rách thành một cuộn tròn nhỏ, cô đi đến thùng rác gần đó và ném vào đó. Cảm thấy khó chịu vì thiếu đồ lót, cô đi đến chỗ Johnny. “Một ổ bánh mì, một bình rượu, và ngươi [1],” hắn đọc câu thơ và nhìn cô khi cô đến chỗ chiếc bàn picnic. [1] Câu thơ nằm trong bài thơ bốn câu thứ XII, tập thơ The Rubaiyat of Omar Khayyam, do nhà thơ, nhà toán học Omar Khayyam viết bằng tiếng Ba Tư, sau đó được nhà thơ Edward Fitzgerald dịch sang tiếng Anh. “Ý anh là một túi Twinkie và một lon Coke à?” Rachel leo lên ngồi cạnh hắn, nhận túi đồ ăn hắn đưa cho. Johnny cười toe. “Không phải thiếu gì đó trong bản dịch này sao?” “Từ hồi còn bé em đã không ăn những thứ này rồi.” Rachel xé lớp vỏ bằng móng tay. Lớp nhựa mỏng trượt đi. “Nào, để anh.” Johnny cầm lấy cái túi, đưa lên miệng cắn, rồi xé nó ra thật dễ dàng. Đưa một chiếc bánh màu vàng cho cô, hắn lấy một chiếc khác và cắn một miếng thật to. “Này, nó là của em chứ!” Rachel cau mày với hắn trong lúc nhấm nháp chiếc bánh đang cầm. “Anh đói muốn chết đây. Anh cho bọn vịt ăn một nửa rồi.” Giọng ai oán của hắn làm cô mỉm cười. Hắn nhét ngón tay vào cái vòng bên trên lon Coke, giật nắp ra, rồi đưa cái lon cho cô. Rachel ngoan ngoãn uống một ngụm. “Em sẽ bị ốm nếu ăn những đồ ăn tạp nham này,” cô nói trong lúc ăn một miếng Twinkle nữa. “Nguy hiểm là gia vị của cuộc sống mà.” “Em nghĩ sự đa dạng mới đúng chứ.” “Cả cái đó nữa.” Hắn cắn thêm một miếng khổng lồ nữa và ném mẩu bánh còn lại cho những con vịt đang túm tụm lại bên mép nước. Kêu quang quác và vỗ cánh thật mạnh, ba con lao đến, giành giật phần thưởng. Con thứ tư, chẳng biết là do xảo trá hơn hay là may mắn hơn các bạn, túm được miếng ngon và chuồn đi. Johnny hớp một ngụm Coke, đặt cái lon xuống bàn, và lấy mu bàn tay lau miệng. “Rachel?” “Sao?” “Giờ thì sao?” Rache ăn hết miếng Twinkie, nhẹ nhàng lấy ngón tay lau khóe miệng để chắc rằng không có mảnh vụn nào dính lại, và nhìn hắn. “Ý anh là gì?” “Anh muốn nói về chúng ta ấy.” “Chúng ta ư?” “Phải. Giả sử có một cái gọi là chúng ta. Anh ghét phải nghĩ rằng em chỉ coi anh là một kẻ để ăn nằm.” Môi hắn nở nụ cười nửa miệng, nhưng Rachel cảm thấy sự nghiêm túc trong lời nói của hắn. Lo lắng, cô bóp vỏ hộp Twinkie thành một quả bóng tròn. “Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.” “Có lẽ em nên nghĩ đi.” Rachel đâm móng tay vào túi nhựa, không quan tâm đến việc lớp mỡ trong đó dính vào ngón tay cô, và quay sang nhìn thẳng vào hắn. “Anh đang nói rằng anh muốn chúng ta... hẹn hò ư?” “Hẹn hò.” Miệng hắn cong lên. “Giờ thì có một từ rồi. Phải, kiểu như vậy.” “Chúng ta có thể đi ăn tối.” Những từ đó gần như tắc nghẹn trong cổ họng, thật khó để nói ra. Hơn bất kỳ điều gì trên cõi đời này, cô muốn một mối quan hệ, một mối quan hệ thực sự, với hắn. Nhưng có tưởng tượng thế nào thì tương lai chung của hai người vẫn kỳ quặc đến nỗi gần như là không thể có được. “Ăn tối sẽ tuyệt đấy. Khởi đầu mà.” Johnny nhảy xuống khỏi chiếc bàn một cách nhẹ nhàng, quay người lại, đặt tay lên eo Rachel và nhấc cô lên. Rachel hét lên vì đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung cách hắn cả một cánh tay. Hai tay cô túm chặt lấy bắp tay khỏe mạnh của hắn để giữ thăng bằng. Hắn đang ngẩng lên cười tươi với cô, rõ ràng là không thấy mệt nhọc gì khi giơ cô lên cao như thế, và cô lại nhớ đến việc hắn khỏe hơn cô nhiều đến thế nào. Ánh mặt trời vàng rực lúc chiều tà tỏa sáng trên khuôn mặt hắn, làm cho đôi mắt màu xanh khói sáng bừng lên trên làn da ngăm đen và hàm răng trắng khi hắn cười với cô. Trông hắn điển trai đến mức ngay lúc đó cô không thể thở được. Bụng dạ rối bời, cô nhận ra mình đang yêu. “Đặt em xuống,” cô nói, giọng gay gắt. “Ứ ừ,” hắn đùa và vẫn tiếp tục giơ cô lên cao. Để chứng minh quyền năng tối thượng của mình với cô, hắn bắt đầu đi về phía chiếc xe mà không hạ cô xuống lấy một phân. “Chúng ta đi ăn tối thôi.” “Làm ơn bỏ em xuống đi.” Cô đang hoảng loạn, nhưng cô không thể kìm lại được. Nghĩ đến chuyện yêu Harris khiến cô thấy sợ chết khiếp. “Thuyết phục anh đi.” “Bỏ em xuống!” Giọng sắc lạnh của cô làm Johnny cau mày. Hắn đặt cô xuống. Khi hai chân đã ở trên đất, Rachel mong mình cảm thấy tốt hơn. Nhưng không. “Có chuyện gì thế?” Giọng hắn đầy vẻ quan tâm. Rachel đã đi trước hắn về phía chiếc xe. Cô biết mình đang cư xử thật tệ, nhưng cô không thể không làm thế. “Rachel!” Cô cần được ở một mình, cần thời gian để giải quyết sự phát triển kinh hoàng này, để cân nhắc các lựa chọn và quyết định nên làm gì. Si mê Johnny đã tệ rồi. Yêu hắn, với tất cả những sự phức tạp trước mắt, còn tệ hơn rất nhiều. “Em... em gái em đang ở nhà. Em chưa nói với anh à? Em không đi ăn tối hay đi đâu được cả, em phải về nhà. Em đã quên mất Becky.” Cô ngoái lại nói, giọng nhát gừng, rồi mở cửa xe và vào ô tô. “Việc Becky ở nhà em thì liên quan gì đến việc chúng ta đi ăn tối?” Hắn tựa vào cửa xe vẫn đang để mở, tay chống vào nóc xe, ngăn không cho cô đóng cửa. Rachel ngẩng lên nhìn khuôn mặt điển trai và đôi mắt xanh đang cau lại và cảm thấy lóa mắt trước khao khát được làm bất cứ điều gì hắn muốn. Cô cảm thấy mình như một nhà thám hiểm đã khinh suất bước vào một vũng cát lầy. Bây giờ cô đang lún xuống và chìm rất nhanh. “Michael, chồng Becky, đã bảo với con bé rằng cậu ta muốn ly hôn. Con bé rất buồn. Em phải về nhà với nó.” “Vẫn là cái gã Michael mà nhiều năm trước em đã yêu đấy à?” Rachel nhìn hắn chằm chằm. “Làm sao mà anh biết chuyện đó?” “Anh nhớ mùa hè năm đó em đã đưa hắn về nhà. Em biết tại sao anh nhớ không? Vì anh ghen tuông. Điều tốt đẹp duy nhất trong cả cái mùa thu đáng ghê tởm đó là hắn đã bỏ em để lấy em gái em.” “Em không tin đâu.” “Tin đi. Thật đấy.” Môi hắn mím lại, và hắn nhìn cô một lúc. “Anh đã muốn em từ rất lâu rồi, Rachel ạ. Bất kể anh có bao nhiêu cô gái, anh vẫn luôn luôn để ý đến em và những việc em làm. Bây giờ thì đi ăn tối được không? Gino có món cá trê ngon tuyệt.” “Em không đi được. Becky đang buồn lắm...” Rachel ngừng lại. Lời thú nhận của hắn chỉ bộc lộ phần nào điều cô đã biết: tình huống giữa họ đã trở nên trầm trọng hơn cô tưởng rất nhiều. Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc không nói gì. Sau đó hắn đứng thẳng lên, đóng cửa lại cho cô, đi vòng qua chiếc xe, rồi vào ngồi bên cạnh cô. Rachel nổ máy. “Vớ vẩn,” hắn nói khi cô chuyển sang chế độ lăn bánh và cua một đường rộng vòng về phía đường cao tốc. “Sao cơ?” Cô lo lắng liếc nhìn hắn. Môi hắn mím chặt, lông mày gần như nhíu xuống đến mũi đầy bực bội. “Em nghe thấy rồi đấy. Anh nói chuyện đó là vớ vẩn.” “Không phải. Đó là sự thật. Becky đang ở nhà, và…” “Cô ta có thể ở nhà, và chồng cô ta có thể muốn ly dị, nhưng chuyện đó chẳng liên quan chó gì đến cái cách em nhìn - hay không nhìn - anh.” Sự lạnh lùng, đều đều trong giọng nói của hắn còn đáng sợ hơn cả cơn giận dữ. Rachel cắn môi và tập trung lái xe. Lái ra đường cao tốc từ một con đường hẹp cắt qua cánh rừng, cô liếc nhìn Johnny. “Em chưa bao giờ trả lời câu hỏi của anh, Rachel ạ,” hắn ngọt ngào nói trước khi cô kịp nói gì, rồi quay đầu lại nhìn vào mắt cô. “Câu hỏi nào cơ?” “Vì Chúa, để mắt vào đường đi chứ!” Khi cô chuyển chú ý sang đường đi để đáp lại tiếng hét giận dữ đó, hắn ngồi yên một lúc. Hắn tiếp tục nói, nhẹ đến mức cô phải căng tai ra nghe. “Em xấu hổ vì tôi phải không, Rachel?” “Không!” Ánh mắt cô lại chuyển sang nhìn hắn. Hoảng sợ vì thấy hắn tin vào chuyện như vậy, cô nhắc lại mạnh mẽ hơn, “Không!” “Tôi không tin em.” Giọng hắn nghe thật độc ác. “Đó là sự thật!” Lúc này họ đang đi ngang qua cửa hàng 7-Eleven, rẽ vào con đường dẫn đến trường. Rachel biết cô nợ hắn một lời giải thích, nhưng cô cần phải sắp xếp lại cảm xúc của mình trước đã. Yêu Johnny Harris không phải là chuyện đơn giản, đặc biệt là ở Tylerville này. Hậu quả sẽ rất khủng khiếp. “Đúng thế không?” “Được rồi!” Cô hét lên. “Được rồi! Chuyện này rất rắc rối! Anh biết thế mà. Em là một giáo viên. Em từng là giáo viên của anh. Anh có biết hợp đồng của em nói rằng em có thể bị sa thải vì vi phạm đạo đức không? Em không lạc quan đến mức nghĩ rằng yêu anh không liên quan đến vi phạm đạo đức, đó là cái thứ nhất. Anh trẻ hơn em năm tuổi, đó là cái thứ hai. Chuyện đó sẽ như thế nào đây? Và anh... và anh...” Cô ngừng lại khi thấy mình không thể nói điều mà người dân thị trấn nói về hắn. “Và tôi là một thằng tù, một thằng sống ngoài lề xã hội đúng không?” Hắn nói nốt cho cô. Rachel liếc nhìn hắn, cứng họng trước điều gì đó trong giọng nói của hắn, và thấy mắt hắn đang lóe lên tức giận với cô. “Đủ tốt để ngủ qua đường với em, nhưng không phù hợp để đi với một quý cô như em trước mặt mọi người.” Rachel cắn môi đau khổ. “Lạy Chúa, nhìn đường đi chứ!” Hắn hét lên, túm lấy vô lăng và lái xe trở lại làn đường trước khi nó kịp lạng sang dải phân cách. Một lúc lâu sau đó, cả hai người đều không nói gì. Rachel chú ý cao độ đến đường đi cho tới khi cô lái xe an toàn vào trường và đỗ bên cạnh xe của hắn. Cô đặt chế độ đỗ và quay lại nhìn hắn, hai tay vẫn đặt trên vô lăng. “Johnny, hãy tin em, em không hề xấu hổ vì anh. Em chỉ cần một chút thời gian, một chút không gian.” “Không gian.” Miệng hắn cong lên, ánh mắt nhìn cô tóe lửa. Sau đó hắn đặt tay lên chốt cửa, kéo nó xuống và đi ra ngoài. Ra đến ngoài rồi, hắn cúi xuống ô cửa để mở và nhìn cô. “Hãy cứ dành bao nhiêu thời gian và không gian mà em muốn, cô giáo ạ. Rồi sau đó, khi mà em đã quyết định là em có thể giải quyết việc giữa chúng ta, hãy gọi cho anh, được không?” Sự tức giận lạnh lẽo trong lời nói của hắn quất vào Rachel như một ngọn roi. “Johnny...” Cô khẩn nài nói, mặc dù không biết mình định nói gì. Nhưng hắn không cho cô cơ hội nói nốt. Hắn đóng sầm cửa lại, mở cửa sau, lấy áo khoác ra rồi mặc vào. Sau đó hắn quay sang chiếc xe của mình, giật mạnh mũ bảo hiểm và nhảy lên xe nhanh đến mức cô không tưởng tượng nổi. Cô vẫn ngồi trên ô tô, cố gắng nghĩ xem đích xác thì mình muốn nói gì với hắn, còn hắn thì đã nổ máy và lao đi mà không thèm ngoái lại nhìn lấy một lần.