Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
rong phòng lớn của biệt thự, gia đình họp bàn về việc Mỹ Trang xin mua nhà. Vẫn đủ mặt mọi người như hôm bàn thảo về việc cô xin mở tiệm bán trà sữa, chỉ có thêm bà Hồng Cúc mà thôi.
Ông Phú mở đầu bằng cách tóm tắt tình hình rồi kết luận:
- Cho một đứa con nít quản lý số tài sản có giá trị lớn như thế là khinh suất. Tôi sợ có chuyện gì xảy ra thì tổn thất về tiền bạc là không tránh khỏi.
Cô Hạnh cất tiếng đầu tiên:
- Nó đã quá hai mươi mốt tuổi, gia đình không có quyền giám hộ tài sản riêng của nó nữa rồi. Mình can thiệp thế nào được?
Ông Luân Thành cũng tán thành:
- Luật pháp công nhận quyền sở hữu tài sản cá nhân. Gia đình chỉ góp ý chứ không thể ngăn cản việc sử dụng đồng tiền của nó được.
Bà Hồng Cúc đột ngột hắng giọng rồi nhìn cha chồng, lễ phép nói:
- Xin ba cho phép con có ý kiến.
Rất bất ngờ vì điều này nhưng ông Luân Thành vẫn gật đầu:
- Con cứ nói.
Nhìn khắp lượt những người đang hiện diện, giọng bà Hồng Cúc rành rọt vang lên:
- Ba với cô Hạnh nói rất đúng về khía cạnh pháp lý nhưng nếu xét về thực tế thì có một số vấn đề cần phải bàn lại. Mỹ Trang chỉ về ở với gia đình chưa đầy một năm, liệu chúng ta đã biết bao nhiêu phần trăm về con người thật của nó cũng như những mối quan hệ bên ngoài cổng biệt thự này chứ?
Cô Hạnh toan mở miệng nhưng chú Thắng đã kéo tay áo vợ ra hiệu nhẫn nhịn, chờ nghe cho hết câu chuyện.
Ông Thành ngần ngừ hỏi con dâu:
- Ý con là không nên chấp thuận việc đầu tư này chứ gì?
Bà Hồng Cúc khôn khéo né tránh câu trả lời trực tiếp:
- Con chỉ muốn mọi người bàn bạc thật kỹ trước khi quyết định ủng hộ cuộc đầu tư lớn như vậy của một thành viên còn quá nhỏ tuổi của gia đình.
Không nhịn được, cô Hạnh lên tiếng:
- Nó nhỏ nhưng dám làm. Điều đó nên khuyến khích hơn là cản trở, chị Hai à.
Bà Hồng Cúc cười nhẹ:
- Tôi chỉ muốn bàn cho hết ngọn ngành chứ đâu dám ngăn trở.
Ông Thành uy nghiêm cắt đứt cuộc tranh cãi:
- Thôi đừng nói qua nói lại nữa! Ba thấy đầu tư vào nhà đất là rất an toàn, không có gì phải lo lắng.
Môi mím chặt lại, giọng bà Hồng Cúc run lên:
- Ba không nghĩ đến việc khi đã có căn nhà trong tay thì nó sẽ chuyển quyền sở hữu cho mẹ nó và đám em khác cha hay sao? Mồ hôi nước mắt của anh Đạt đổ ra bao năm trời, giờ sang tay những kẻ chẳng có chút quan hệ nào với họ Kim có phải là đau đớn lắm không?
Một sự im lặng đầy ngột ngạt bao trùm lên gian phòng, mọi người đều tránh nhìn nhau.
Thật lâu sau đó, ông Thành mới gượng gạo mở lời:
- Không đến nỗi như con nghĩ đâu. Tài sản bạc tỉ chứ có phải chuyện đùa mà muốn định đoạt sao cũng được?
Bà Hồng Cúc ráo riết phủ vây cha chồng bằng những luận điệu sắc bén:
- Đương nhiên là trong thời gian đầu chẳng ai dại dột công khai làm chuyện đó nhưng ngày một ngày hai chuyển đến ở hay nhúng tay vào việc kinh doanh, gia đình mình có cản được không?
Giữa lúc ông Thành phân vân suy nghĩ thì ông Phú đã khôn khéo tấn công tiếp:
- Theo con thấy, việc gì không nắm chắc phần thắng thì đừng làm. Nguyên tắc kinh doanh đem áp dụng vào đây không thừa chút nào.
Cô Hạnh phản đối:
- Anh nói rất đúng nhưng những nguyên tắc ấy chỉ áp dụng với người ngoài chứ sao có thể vận dụng với người nhà được?
Quay sang nhìn em, ông Phú nhấn mạnh giọng:
- Đứa cháu gái mà chúng ta đang đề cập đến chỉ có một nửa thuộc về gia tộc này thôi!
Cô Hạnh cau mày:
- Anh nói khó nghe quá!
Ông Phú nhún vai:
- Nhưng đó là sự thật!
Bà Hồng Cúc bỗng khóc nấc lên:
- Nếu tôi có một đứa con thì giờ đây đâu phải đau xót nhìn công sức của chồng mình lọt hết vào tay kẻ khác chứ?
Nỗi đau mà bà diễn đạt bằng những giòng lệ vào lúc này thật đắc thế khiến ai nấy đều bối rối im bặt, kể cả cô Hạnh là người không hề thiên lệch ai bao giờ cũng mũi lòng, áy náy cho người chị dâu bạc phận.
Ho khan vài tiếng, ông Thành đưa mắt nhìn các con rồi nói lời sau cùng để tổng kết sự việc:
- Vậy là không ai tán thành việc xuất tiền mua nhà của Mỹ Trang phải không?
Trừ bà Hồng Cúc đang mím môi, long lanh đôi mắt sáng quắc thể hiện sự kiên quyết bảo vệ ý kiến của mình đến cùng thì chẳng ai trong số những người còn lại đủ mạnh dạn biểu lộ ý nghĩ thật của mình cả.
Nặng nề thở ra, ông Thành tuyên bố:
- Thằng Phú báo cho Mỹ Trang hay là hiện giờ chưa phải lúc mua nhà, chờ ít lâu nữa rồi bàn lại.
Ai là người vui nhất khi nhận được kết quả này, không cần nói cũng đủ biết rồi!
ØË×
Mỹ Trang chán ngán ngồi bó gối nhìn khắp ngôi quán đã gắn bó với mình hơn nửa năm nay với biết bao vui buồn từ ngày khởi nghiệp- giờ sắp phải chia tay.
Ôi, sao mà buồn đến thế!
Khi đưa ra ý tưởng với gia đình, cô mừng khấp khởi vì chắc mẩm sẽ được duyệt bởi số tiền ba tỉ đó nằm trong phần tài sản riêng của cô, chứ có biết đâu tình hình lại phức tạp đến thế.
Ngồi suy nghĩ một lúc lâu, cô quyết định gọi cho luật sư Tường.
Giọng ông Tường niềm nỡ khi nghe cô xưng danh:
- Chào Kim tiểu thư! Tôi có hân hạnh giúp được gì cho cô đây?
Mỹ Trang kêu lên:
- Chú nói vậy làm cháu ngại quá. Chỉ xin làm phiền chú chút chuyện nhỏ thôi: Di chúc của ba cháu có khoản nào cho phép cháu được tự ý sử dụng phần tài sản của mình mà khỏi thông qua hội đồng gia tộc không vậy chú?
Ông Tường trả lời chắc nịch:
- Không hề có, bởi đây là qui định bắt buộc của họ Kim qua nhiều thế hệ. Làm thế để tránh tình trạng phân hóa tài sản, khiến suy yếu gia tài lớn lao của cả giòng họ vốn tập trung vào hoạt động ngân hàng từ bao đời nay.
Mỹ Trang thất vọng cố hỏi tiếp câu nữa:
- Nếu cháu chứng minh được là mình đầu tư sinh lợi thì sao?
Ông Tường vẫn phủ định:
- Riêng trường hợp của cô thì đã được ghi rõ ràng trong di chúc của ông Đạt là phải chịu sự quản lý của gia tộc, không được tự ý sử dụng tài sản theo nguyện vọng cá nhân. Nếu cô muốn thấy rõ điều ấy bằng giấy trắng mực đen thì mời ghé văn phòng của tôi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng phục vụ.
Không nén được tiếng thở dài đầy thất vọng, Mỹ Trang vắn tắt trả lời:
- Cám ơn chú, cháu nắm rõ vấn đề rồi.
Đặt điện thoại xuống, Mỹ Trang não nề tính đến việc đi kiếm mặt bằng để dời quán.
Không phải là mê tín nhưng cô biết địa thế ảnh hưởng quan trọng ra sao trong việc kinh doanh. Chỗ không tốt làm sao buôn bán, được? Đâu phải thiên hạ điên rồ đổ xô hết ra khu trung tâm thuê nhà với giá cắt cổ để làm ăn?
Biết vậy nhưng lực bất tòng tâm, đành chịu thôi!
Quán đã bắt đầu tấp nập. Cái qui luật bất thành văn là buổi tối luôn đông hơn buổi sáng ở các điểm vui chơi, giải trí, ẩm thực kéo theo những kẻ làm những ngành này đều sống trái với đồng hồ sinh học- lấy đêm làm ngày-. Vì vậy mà Mỹ Trang luôn nghiêm khắc đốc thúc nhân viên của mình tranh thủ ngủ nghỉ thật nhiều ( trong chừng mực cho phép) để đêm đến có sức làm việc.
Linh đứng sau lưng cô, nêu nhận xét:
- Quán mình bây giờ có nhiều mối ruột lắm đó chị. Nhiều lúc, khách kéo vô đông quá, không đủ chỗ ngồi luôn.
Mặt Mỹ Trang buồn dàu dàu. Buôn bán càng đắt hàng, cô càng rầu nhiều hơn.
Tiếc ơi là tiếc khi phải rời bỏ nguồn lợi khấm khá như thế này! Có ai thấu hiểu cho nỗi buồn của cô không?
Linh xuống nhà làm việc, Mỹ Trang ngồi trên căn phòng nhỏ hé màn nhìn xuống quan sát tình hình.
Một thanh niên bước vào quán. Vóc dáng cao to và phong thái lịch sự của anh nổi bật giữa đám đông khiến ai cũng cũng phải liếc nhìn.
" Là Khắc Ninh! Anh đến đây làm gì?". Mỹ Trang không kịp phân tích cảm giác của mình lúc này mà chỉ biết lật đật chạy xuống đón khách.
Đưa Khắc Ninh đến chiếc bàn giành riêng cho những vị khách đặc biệt ( thường là có dặn trước hoặc cả nhóm đông), Mỹ Trang lăng xăng hỏi:
- Anh muốn uống gì? Hay thích ăn trái cây ướp lạnh?
Khắc Ninh dí dỏm trả lời:
- Hỏi anh uống whisky hay vodka thì anh dễ trả lời hơn là chọn trái cây với trà sữa đó.
Mỹ Trang bật cười, hăm he:
- Anh không mau chuyển đổi khẩu vị thì sẽ mau đến ngày thay lá gan đó.
Khắc Ninh làm mặt hoảng sợ:
- Nguy hiểm quá! Vậy bà chủ có bảo đảm rằng uống trà sữa mỗi ngày vẫn không mắc bệnh tiểu đường không?
Ngớ người ra, Mỹ Trang giảy nảy:
- Anh khôn vừa thôi chứ! Em đâu phải bác sĩ.
Khắc Ninh cười thành tiếng:
- Thôi được, anh không làm khó em nữa đâu. Để dung hòa cho cả đôi bên, từ giờ trở đi, anh sẽ uống rượu một ngày rồi giải khát bằng trà sữa một ngày, được không?
Mỹ Trang dấm dẵng:
- Anh muốn làm gì thì làm, em có quyền gì mà xen vào chứ.
Khắc Ninh cười ý nhị:
- Có quyền chứ. Tại em không biết đó thôi.
Không muốn đi sâu vào mấy chủ đề rắc rối này nữa, Mỹ Trang nói lãng sang chuyện khác:
- Tối nay anh không đi chơi đâu mà ghé uống trà sữa vậy?
Khắc Ninh thong thả đáp:
- Đến đây cũng là đi chơi vậy.
Nhân viên đem trà sữa lên. Mỹ Trang ân cần mời mọc:
- Anh uống thử đi.
Nhấp vài ngụm, Khắc Ninh khen:
- Ngon lắm!
Chẳng biết thật hay giả nhưng Mỹ Trang vẫn nghe lòng phơi phới. Cô nhoẽn cười thật tươi:
- Thấy ngon thì nhớ ủng hộ thường xuyên nhé.
Khắc Ninh nói theo bằng vẻ mặt nghiêm chỉnh nhất trần đời:
- Không những ủng hộ mà còn giới thiệu cho nhiều người khác cùng biết nữa kìa.
Mỹ Trang cười vang:
- Sao giống mấy câu quảng cáo trên tivi quá vậy?
Khắc Ninh bật cười:
- Có xuất chiêu như thế mới lô kéo được nhiều fan cho cô chủ chứ.
Tiếng nhạc réo rắt đem cảm giác dễ chịu đến cho những người đang có hiện diện trong quán.
Khắc Ninh tấm tắc khen ngợi:
-. Địa thế của quán rất đẹp, có sân vườn vừa thoáng mát lại vừa có chỗ để xe. Em có bước khởi đầu rất thuận lợi, chắc chắn sẽ ăn nên làm ra với mô hình kinh doanh này của mình.
Đang vui, mặt Mỹ Trang chợt chảy dài. Cô thở hắt ra:
- Đang lo muốn chết, anh Ninh ơi! Còn hai tháng nữa là hết hợp đồng, phải dọn đi nơi khác cho người ta bán nhà đó.
Khắc Ninh kinh ngạc kêu lên:
- Sao uổng vậy? Phong thủy nơi này rất tốt. Em đã điều đình với họ chưa? Nếu có khả năng thì tăng tiền nhà cũng được.
Mỹ Trang chán ngán trả lời:
- Em thử đủ cách rồi, không ăn thua gì hết. Họ cần một số vốn để làm ăn nên phải bán nhà thôi.
Khắc Ninh nói thẳng:
- Vậy thì em xin gia đình hỗ trợ. Với thực lực của họ Kim thì việc mua căn nhà này đâu khó khăn gì.
Cô gái thở dài ảo não:
- Không ăn thua! Dự án đã bị gạt bỏ ngay từ khi còn trong trứng nước.
Giọng điệu bi thảm của cô khiến chàng trai không nhịn được cười nhưng ngay sau đó đã tỏ ra quan tâm, đặt câu hỏi:
- Rồi em tính sao?
Mỹ Trang lắc đầu, giọng chùng xuống:
- Có nhiều qui định ràng buộc, em không thể vượt qua được. Hiện giờ em cũng đang rối rắm, chưa biết tính sao. Phương án khả thi nhất để giải quyết là đi thuê chỗ khác nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu từ con số không.
Khắc Ninh không nói gì, lặng lẽ khuấy ly trà sữa, uống cạn.
Một lúc sau, anh đứng lên từ giã cô:
- Em đừng lo nghĩ quá, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết.
Tiễn anh xong, vừa quay vào thì Mỹ Trang đã thấy Anh Vũ lù lù đứng sau lưng. Cô giật mình đưa tay chặn ngực:
- Anh muốn hù cho tôi chết hả?
Anh Vũ đáp thản nhiên:
- Cô không hù chết người khác thì thôi, chứ ai hù được cô hả?
Mỹ Trang bỏ đi thẳng ra sân, không cãi lại.
Anh Vũ vẫn dai dẵng bám theo, cất tiếng hỏi:
- Tay thuyền trưởng ấy đến đây làm gì vậy?
Sẵn bực mình, Mỹ Trang cộc lốc đáp lại:
- Quán xá mở ra đâu phải để toàn người nhà ngồi nhìn nhau?
Nếu gặp người khác thì chắc chắn sau khi nghe câu đó là nổi xung thiên bỏ đi lập tức hoặc ít nhất cũng gân cổ cãi lại nhưng với Anh Vũ thì khác. Anh chàng tỉnh bơ thốt:
- Thà cả đám ngồi không nhìn nhau còn hơn để kẻ lạ xâm nhập làm gián điệp.
Mỹ Trang lừ mắt:
- Anh nói gì khó nghe quá vậy?
Anh Vũ cười nửa miệng:
- " Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng". Cô bị cái mã đẹp trai của hắn làm mê muội nên không còn phân biệt được thật giả, tốt xấu nữa rồi.
" Thẹn quá hóa giận", Mỹ Trang nghiến răng hét lên:
- Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!
Không nói thêm lời nào, Anh Vũ lẵng lặng bỏ đi thẳng, dáng phong trần lồng lộng giữa trời đêm.
Thạch đang phụ trách tổ bảo vệ giữ xe, thấy tình hình không êm thì đã có ý dòm chừng nhưng không dám vào. Đến lúc Anh Vũ lấy xe đi thì anh chàng mới hốt hoảng chạy vào, gọi Mỹ Trang giật giọng:
- Chị Trang, anh Vũ đi đâu vậy?
Hãy còn tức, Mỹ Trang đáp sẵng:
- Kệ hắn! Quán không có hắn không chết đâu. Tưởng mình ngon lắm nên lên mặt đủ chuyện.
Thạch cố sức khuyên nhủ:
- Chị có thành kiến với anh ấy nên thấy vậy thôi, chứ anh Vũ dễ thương lắm.
Mỹ Trang khoát tay:
- Dễ thương nhưng không đến phần tao. Ai muốn thương thì cứ việc... Tao không cấm!
Thở dài đầy thất vọng, Thạch lũi thũi trở ra làm nhiệm vụ.
Cơn giận nguôi dần, Mỹ Trang bắt đầu cảm thấy mình cũng hơi quá đáng trong cách đối xử với Anh Vũ vừa qua nhưng đã lỡ rồi, cô tặt lưỡi: " Cho qua luôn!". Còn nhiều việc cần quan tâm hơn chuyện này nhiều.
Mùa Đông Trên Mắt Nhớ Mùa Đông Trên Mắt Nhớ - Hoàng Kim Mùa Đông Trên Mắt Nhớ