Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Châu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2978 / 5
Cập nhật: 2016-04-30 18:01:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
à Tuyết Sương ôm Vân Anh vào vòng tay mình an ủi:
- Vân Anh, cháu hãy bình tĩnh.
Vân Anh khóc nấc lên, trong hoàn cảnh này làm sao cô bình tĩnh cho được.
Ba là người thân yêu nhất đời cô nằm trong phòng cấp cứu, ông bị thổ huyết liên tục. Buồng phổi của ông bị ruỗng nát vì rượu vì lao tâm và lao lực nữa. Bác sĩ bảo Vân Anh hãy chuẩn bị tinh thần, đón nhận điều không may xảy đến.
Ông Hoàng cựa mình mở mắt ra, những cơn ho ra máu không còn nữa, nhưng sức ông đã tàn, lực đã kiệt như một sợi chỉ treo chuông mỏng manh, chờ một cơn gió đi qua, chuông rơi xuống đất.
- Vân Anh...
Vân Anh vội lao lại, cô quỳ bên giướng cha:
- Ba.
- Con hãy lấy cái khẩu trang, đứng tránh xa ba ra, vì ba sẽ hại con.
- Con không sợ. Ba ơi! Nghe trong người như thế nào hả ba?
- Ba mệt lắm. Vân Anh, sau này con hãy tự lo cho con nghe.
- Ba ơi! Ba mệt để con chạy đi gọi bác sĩ nghe ba?
- Không cần đâu con. Nhật đã tỉnh lại chưa con?
- Con không biết, nhưng chắc chắn em Nhật sẽ tỉnh.
- Ba cũng mong như vậy. Con gọi bác Sương cho ba gặp một chút.
- Dạ! Nhưng mà ba nên nghỉ đi ba.
- Đi đi con.
Vân Anh đau lòng nhìn cha, cô từ từ quay đi, chân bước đi mà những giọt nước mắt rơi tầm tã...
Nhật vừa tỉnh lại, anh ngơ ngác nhìn quanh.
- Mẹ!
- Mẹ đây. Con nghe đỡ rồi phải không?
- Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ, con đã làm cho mẹ phải lo lắng.
- con không sao là mẹ mừng rồi. Bác sĩ nói chân con băng bột nửa tháng sẽ lành lại.
- Mẹ! Khi nào xuất viện, con sẽ theo mẹ về Qui Nhơn, con không trở lại Sài Gòn nữa.
- Mẹ tùy con.
Bà Sương vuốt tóc Nhật âu yếm:
- Con hãy quên Vân Anh đi bởi vì...
- Con sẽ quên mà! Con thật là bạc nhược vì một cô gái mà để ba mẹ lo lắng cho con, con có lỗi với ba và mẹ.
Nước mắt Nhật chảy ra, vết thương thể xác và cả vết thương lòng. Sau cơn mê và trở về với sự sống này, anh phải mạnh dạn lên.
- Bác Sương!
Vân Anh rụt rè kêu lên. Nhật sững sốt:
- Vân Anh!
Vân Anh bước vào, cô không dám nhìn Nhật.
- Ba cháu nói là muốn gặp bác.
- Bác sẽ qua ngay. Con và Nhật nói chuyện đi.
Nhật kéo tấm đắp trùm lên mặt.
- Vân Anh đi đi. Bây giờ Vân Anh có nói yêu tôi, tôi cũng không chấp nhận đâu. Tôi không muốn Vân Anh thương hại tôi.
Vân Anh nghẹn ngào:
- Tôi không thương hại Nhật, mà tôi thương Nhật...
Nhật hất tấm đắp mặt ra:
- Thương tôi? Vân Anh đang an ủi tôi phải không? An ủi cho tôi vui để mau hết bệnh chứ gì, không cần lòng tốt của Vân Anh đâu.
Nhật nhìn Vân Anh đau đớn:
- Tôi chưa què đâu Vân Anh. Nhưng đây sẽ là bài học cho tôi. Tôi đã quá yêu một người, mà họ xem tình yêu của tôi như trò đùa vậy. Tôi đã tự hỏi mình, nếu đã yêu nhau, thì vạn lời nói của mẹ tôi cũng không khiến Vân Anh phải giận dữ mà đối xử với tôi như vậy?
- Tại sao Nhật không cho tôi nói vậy?
- Vậy thì nói đi! Nhưng Vân Anh nên nhớ những tình cảm của tôi và Vân Anh bị tổn thương rồi. Bây giờ ba của Vân Anh có cầu cạnh mẹ tôi, tôi cũng không trở lại với Vân Anh đâu.
- Nhật cứ nói cho thỏa mãn lòng giận dữ của Nhật đi, sau đó cố gắng ngồi đậy đi gặp ba lần cối, ông không còn sống trong quá hai mươi bốn giờ nửa đâu.
Nhật cau mày:
- Vân Anh nói gì vây?
- Tôi nói là hai mươi ba năm trước, mẹ của Nhật là vợ của ba tôi, cuộc hôn nhân ngắn ngủi đó có Nhật, ba của tôi đã ruồng rẫy mẹ Nhật để trở lại với mẹ tôi. Cho nên... chúng ta yêu nhau là tội lỗi, Nhật có hiểu không?
Nhật đờ cả người, anh toan ngồi dậy nhưng cơn đau ở chân khiến Nhật không ngồi dậy được. Anh mở to mắt nhìn Vân Anh:
- Vân Anh! Tôi không hiểu...
Nhật có biết là tôi đau khổ như thế nào không khi nghĩ đến Nhật cũng không dám nghĩ, mà gặp Nhật cũng không dám. Những lần biết Nhật đi tìm, tôi chỉ biết tìm chỗ ẩn nấp rồi khóc. Tại sao chúng ta lại là chị em?
- Chị em?
Nhật lặng điếng người, anh chợt gào to lên:
- Không phải! Không phải...
- Ba của chị em mình sắp mất rồi, bác sĩ nói hai lá phổi của ông thủng nát.
Ông đã sống cuộc đời bất đắc chí hai mươi năm nay, đã một lần ly hôn, ông không muốn ly hôn nữa và vì ông thương tôi, đứa con gái tội nghiệp của ông.
Cả đời ông, ông không ngờ mình còn có một đứa con trai.
- Vân Anh ơi! Có thật không?
Vân Anh gật đầu mà nước mầt bắt đầu tuôn ra:
- Đó là sự thật, vì thế chúng ta không có quyền yêu nhau.
Cánh tay của Nhật từ từ buông thõng xuống, anh nhắm mắt lại. Có một sự thật như vậy sao? Mấy tháng qua anh chỉ biết trách hờn Vân Anh và như một người điên múa may quay cuồng trong cơn say. Nước mắt của Nhật chảy ra đau đớn.
- Ba... của chúng ta đang ở đâu vậy?
- Phòng hồi sức. Nhật cứ nằm nghỉ đi, hay tôi pha cho Nhật ly sữa nghen.
- Tôi không muốn uống.
- Đừng như vậy Nhật? Nhật cần có sức khỏe để mau lành bệnh về Qui Nhơn.
Nhật khóc và Vân Anh cũng khóc, những giọt nước mắt giải toa mọi gút mắt, từ nay hai người là chị em với nhau...
Tuyết Sương!
Ông Hoàng toan ngồi dậy, một cơn ho như muốn xé lồng phổi làm ông gục xuống, máu từ miệng lại trào ra. Bà Tuyết Sương vội vàng lao lại, song ông Hoàng xua tay:
- Đừng lại gần tôi, hãy đeo khẩu trang vào cẩn thận đi.
Bà Tuyết Sương run rẩy đeo khẩu trang, tuy bà cố nín khóc, nhưng tiếng khóc nghẹn ngào vẫn trào qua cổ họng.
- Ông hãy nằm nghỉ, đừng có cố gắng nói chuyện.
- Nếu tôi không nói tôi sẽ mãi mang theo những điều thầm kín trong lòng về bên kia thế giới. Có thể bà đã tha thứ cho tôi khi nuôi dưỡng thằng Nhật nên người. Nhưng còn tôi thì không thể nào tha thứ cho mình, cho những lỗi lầm khi chúng ta còn trẻ.
- Vậy thì ông nói đi!
- Bây giờ bà cho phép nói tôi lại không biết mình nên nói gì nữa, mọi ngôn từ trong lúc này còn là con số không. Tôi ân hận một điều là đã để khổ lại cho hai đứa con của mình, chúng nó có tội tình gì đâu.
- Chúng đã thông suốt rồi, bây giờ xem nhau như chị em vậy.
- Nếu được như vậy, tôi mừng lắm.
Một cơn ho nửa, máu từ miệng ông Hoàng phún ra ướt đẫm ngực áo ông. Bà Tuyết Sương hoảng sợ cứ đứng đờ ra.
- Ba...
Vân Anh lao vào cô bật khóc:
- Bác sĩ ơi, cứu giùm ba tôi!
Ông Hoàng lại ngất đi lần nữa, những cơn thổ huyết như vậy khiến ông không còn sức nữa.
- Ba ơi!
Vân Anh khóc rưng rức, cô không thấy sợ lây nhiễm nửa mà là một nỗi đau đớn vì phút chia ly gần kề.
- Vân Anh!
Ông Hoàng mở mắt, ánh mắt dài dại chợt lóe lên tia sáng cuối cùng của đời người. Nhật ngồi trên xe lăn trước cửa phòng, đứa con mà ông chưa từng biết mặt nó, đứa con ông chối bỏ khi nó chỉ là một giọt máu, để chạy theo tiếng gọi của tình yêu.
Ông run tay đưa lên cao, bàn tay yếu đuối rơi trở xuống.
- Nhật...
Vân Anh quay lại:
- Nhật đến thăm ba, Nhật nói gì với ba đi...
Nhật chua xót, lòng oán giận tan biến, nhường lại một nỗi xót xa cho giờ phút ly biệt, anh nắm bàn tay gầy guộc của ông Hoàng:
- Ba cứ nghỉ cho khỏe đi, đừng lo gì cả. Con và... chị Vân Anh không sao.
Ông Hoàng bật khóc:
- Sau này nếu như... ba không còn sống, con quan tâm đến chị của con giùm ba, đó là điều ba xin con, dù ba biết rằng... ba không có đủ tư cách xin con điều gì cả.
- Ba đừng nói như vậy, con sẽ lo cho chị mà, chị em cùng huyết thống, sao đành bỏ nhau hả ba?
- Vậy mà ba đã từng bỏ con.
- Vì ba không biết, hơn nữa ba Long rất yêu thương con, con hạnh phúc vì có một người cha như ba Long. Đối với ba dù ba và con chưa từng gặp nhau, con vẫn xem ba là ba của con, tuyệt nhiên không có giận hờn, oán trách gì cả.
- Cám ơn con, ba thật hổ thẹn với con.
Nước mắt ông Hoàng ràn rụa, ông muốn vươn tay vuốt ve gương mặt đứa con trai. Song sức cùng lực kiệt, ông chỉ biết nhìn, nhìn qua hàng nước mắt tuôn như mưa, hơi thở mỗi lúc yếu dần đi thành thoi thóp. Vân Anh hoảng sợ:
- Ba... ba... để con gọi bác sĩ! Bác sĩ cứu giùm ba của tôi với!
Vị bác sĩ lắc đầu:
- Xin thượng đế hãy đón một linh hồn về với người!
- Không thể nào...
Vân Anh vật vã thét gào, Nhật cắn răng cuối đầu. Hãy ngủ yên đi ba. Con sẽ lo cho chị Vân Anh mà.
Nhật ôm vai Vân Anh, cô ngã vào lòng Nhật khóc nức nở.
Có một linh hồn vừa bay cao thật cao...
Đỗ Quyên vui mừng:
- Hóa ra cậu là chị của anh Nhật. Cậu ra đời trước anh Nhật hai giờ đồng hồ nhưng lại được làm chị anh Nhật, thích nhen!
Gương mặt Đỗ Quyên hớn hở. Thông nhìn Đỗ Quyên, không dám nghĩ là cô có thể vui như vậy. Anh khều nhẹ cô:
- Hình như Đỗ Quyên rất vui trong ngày ba người ta mất.
Đỗ Quyên xịu mặt, cô biết là Thông đang mỉa mai cô, vì cô đã quay lưng lại với anh. Đỗ Quyên cau có:
- Hình như anh đợi có dịp là châm biếm mỉa mai tôi, anh không biết là như vậy thì tôi càng ghét anh à?
- Tôi biết, nhưng nói tôi vẫn cứ nói. Nhật nó với tôi nó không bao giờ giẫm chân lên tình bạn như ba nó vậy.
- Tôi không muốn nghe anh nói nữa.
Đỗ Quyên vùng vằn lôi Vân Anh ra xa.
- Vân Anh! Cậu nói xem, tôi có lỗi không khi thích em trai của cậu?
Vân Anh lắc đầu:
- Mình không biết. Mỗi người đều có trách nhiệm với chính hành động của mình. Bác Long bảo bọc mình, song năm nay mình hai mươí ba tuổi rồi, mình sẽ sống tự lập. Nhật định đi úc học ba năm đó.
Đỗ Quyên sững sờ:
- Anh Nhật đi Úc học?
- Ừ, học về quản trị kinh doanh, có lẽ tháng sau đi.
Bỏ mặc Vân Anh đứng đó, Đỗ Quyên đi tìm Nhật.
- Anh Nhật! Có phải anh định đi Úc học ba năm mới về?
Nhật gật đầu:
- Phải. Sao?
Đỗ Quyên lúng túng:
- Đi thật sao, vậy còn Vân Anh?
- Chị ấy sẽ là thành viên trong gia đình tôi, mẹ tôi sẽ chăm sóc cho Vân Anh.
- Ý của tôi... vậy anh Nhật có nghĩ đến em không? Em sẽ đợi anh đó anh Nhật, nhưng mà anh đi những ba năm lận sao?
Nhật cau mày nhìn Đỗ Quyên, rồi anh nghiêm mặt:
- Bao giờ và bao giờ tôi cũng xem Đỗ Quyên như bạn của tôi vậy. Đỗ Quyên từng yêu Thông, tại sao có thể thay lòng đổi đạ như vậy? Đừng bao giờ Quyên gặp tôi hay nói gì cả.
Nhật bỏ đi, Đỗ Quyên hổ thẹn đứng nhìn theo. Cô không yêu Nhật, chắc chắn như thế, song có một người chồng giàu có cho cô nương tựa vào, cô muốn như thế. Thật đáng ghét, tôi sẽ đi tìm một kẻ còn giàu có hơn anh lấy làm chồng. Anh nghĩ là tôi tìm không được hay sao?
Đỗ Quyên vùng vằng ra ngoài đẩy xe đi, cô không thấy ánh mắt Thông rười rượi buồn đuổi theo mình. Em đâu có yêu Nhật, sao lòng tham biến em trở thành như thế chứ?
Đỗ Quyên vùng vằng ra ngoài đẩy xe đi, cô không thấy ánh mắt Thông rười rượi buồn đuổi theo mình. Em đâu có yêu Nhật, sao lòng tham biến em trở thành như thế chứ?
Vừa trông thấy Vân Anh, bà Vân Phi kêu lên:
- Vân Anh! Con hãy nói ba bán nhà để cứu mẹ ra tù đi con. Tội đánh bài làm gì nhốt và kêu án mẹ đến sáu tháng. Nói ba cứu mẹ đi Vân Anh.
Vân Anh ngước nhìn mẹ, lòng cô đau đớn lẫn thất vọng. Bà Vân Phi toan nói nữa, nhưng chợt kêụ lên khi nhìn thấy mảnh khăn tang đen trên ve áo của Vân Anh:
- Cái gì như thế này?
- Ba mất rồi, mẹ ạ. Ba mất vì xuất huyết trầm trọng, sau khi nghe tin mẹ bị bắt vào tù vì đánh bạc.
Bà Vân Phi chết lặng rồi vụt khóc ào lên:
- Nói láo, không thể nào... Đâu phải mẹ mới bị bắt lần đầu.
- Đúng là không phải một lần. Mẹ đánh bạc và vay nợ, cái gì mẹ cũng bán, bây giờ đến cái nhà nhỏ xíu dùng làm nơi thờ phụng ba và cho con trú ẩn mẹ cũng muốn bán sao mẹ?
- Nhưng mà mẹ không muốn ở tù. Trong này mẹ thèm rượu lắm, không có ai cho mẹ uống rượu cả.
- Mẹ hãy cai rượu đi! Con đau lòng khi gia đình mình tan nát mà mẹ vẫn còn nghĩ đến bản thân của mẹ. Tại sao mẹ nghĩ đến rượu mà không có giọt nước mắt khóc ba vậy?
- Ba con chết thật rồi sao Vân Anh?
Cho đến lúc này những giọt nước mắt mới tràn ra má bà Vân Phi. Những ngày bị giam giũ cũng là dịp để bà nhìn lại quá khứ, lại lỗi lầm của mình. Chính bà đánh mất tình yêu, khi ông vì bà hy sinh quá nhiều, cuối cùng ông có gì đâu, ngoài ăn năn hốií hận xuấng tận đáy mồ. Bà nức nở:
- Vân Anh ơi! Mẹ xin lỗi con. Vậy rồi ai lo với con tang chế của ba?
- Bác Long và dì Tuyết Sương, họ xem con như là con của của họ vậy.
- Họ không ghét con sao? Con coi chừng lầm họ đó.
Vân Anh khó chịu:
- Sao mẹ có thể nghĩ xấu về người ta như vậy, trong lúc người ta cư xử với con như bát nước đầy hả mẹ? Nếu không có bác Long, ai lo đấm ma cho ba.
Bác còn đổ rượu lên mộ ba nói là những hiềm khích hãy tan đi, xem như ly rượu đó bác mời ba uống, tình bạn bè vẫn tốt như thời để chỏm.
- Mẹ xin lỗi.
- Mẹ cứ ở trong này đi, hy vọng sáu tháng trong tù mẹ bỏ trong tù mẹ bỏ được rượu. Mẹ ạ! Dù hoàn cảnh nào, thì con vẫn lo cho mẹ, dù báy giờ khi ở ngoài về nhà, nhà cửa cô quạnh, không có ba, không có mẹ, cứ nhìn bàn thờ ba là con không chịu nổi, con lại khóc. Con cũng muốn mẹ về nhà sống với con, nhưng con biết là mẹ sẽ không bỏ được rượu. Mẹ hãy ráng ở sáu tháng trong này, còn đây là những thức ăn con làm cho mẹ, hy vọng mẹ nghĩ đến con, mà trở thành người tốt.
Vân Anh để giỏ thức ăn lên bàn, cô đưa tay chùi nước mắt:
- Tuần sau con sẽ vào thăm mẹ, còn bây giờ con về. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe.
Vân Anh bước đi, cô đưa tay bụm miệng để ngăn tiếng khóc. Bà Vân Phi sững sờ nhìn theo. Sao bà không biết là Vân Anh đang khóc, tất cả tại bà mà ra, bà luôn làm cho gia đình mình luôn nặng nề. Bây giờ ông Hoàng đã đi, chấm dứt những phiền muộn, những lần cãi vã ầm ĩ, bà có còn muốn gây cãi cũng chẳng còn có ông nữa, để cho bà trút giận vào.
Hoàng ơi! Tôi xin lỗi. Sao lúc này thèm được mong nghe ông mắng tôi đến như thế. Chỉ có khoảng không xa lạ và bốn vách tường u tối. Chính tôi đã làm hỏng cuộc hôn nhân của tôi và ông mà lẽ ra chúng ta phải rất hạnh phúc khi đoàn tụ với nhau. Tại tôi...
Vân Anh đặt bó hoa cúc trắng lên mộ cha, cô sụp xuống cúi lạy:
- Ba à! Ngày hôm qua con vào thăm mẹ, mẹ khóc rất nhiều và ăn năn. Ba đừng giận mẹ nữa nghẹn ba. Mẹ nhất định sẽ là người tốt.
Một cái chạm khẽ vào tay làm Vân Anh giật mình quay lại, cô chùi nhanh nước mắt:
- Nhật đến thăm ba à?
Nhật đặt hoa lên mộ:
- Sau này Nhật không đến đây thăm ba được, chị đi thăm ba giùm nghen.
- Nhiệm vụ của chị mà. Bộ Nhật sắp đi rồi hả?
- Một tuần nữa. Vân Anh này, chị hãy để mẹ của Nhật giúp chị sửa lại nhà nghen. Trước khi đi học, Nhật muốn như vậy. Hãy để mẹ Nhật lo cho chị trước khi mẹ của chị được trả tự do.
Vân Anh nghẹn ngào:
- Cám ơn Nhật.
- Chị đừng cám ơn. Chúng mình là chị em mà, Nhật không lo cho chị, ai lo đây. Ba trước khi nhắm mắt, cũng muốn Nhật lo cho chị mà.
Nước mắt Vân Anh rơi nhiều hơn cô ngước nhìn Nhật, Nhật run run đưa tay lau nước mắt cho cô.
Đừng khóc nhiều nữa chị ạ, khi Nhật đi rồi. Chị cũng đừng hay khóc nhé, sẽ không có ai lau nước mắt cho chị đâu. Sau này nếu gặp người tốt, yêu thương chị thật lòng, chị hãy nhận lời người ta nghe chị.
- Nhật...
Vân Anh ngả đầu vào vai Nhật:
- Chị ngưỡng mộ bác Long và mẹ Nhật. Sau này nhất định chị sẽ tìm một người tốt như bác Long vậy. Chị cũng thật sự hạnh phúc có một người em trai như Nhật, và đứa em gái đáng yêu như Như Tuyết vậy.
Nhật siết nhẹ bờ vai gầy của Vân Anh, bờ vai ngoan ngoãn từng nằm kề vào bờ vai anh, trong những ngày tha thiết yêu nhau, mối tình thanh cao trong trắng, nếu không bây giờ chị em làm sao nhìn mặt nhau. Nước mắt Vân Anh rơi ướt cả ngực áo Nhật, họ chỉ có thể là chị em với nhau, song Nhật cũng như Vân Anh đều hiểu rằng, họ sẽ không thể yêu ai bằng sự rung động của lần đầu tiên vào đời và bất đầu hiểu tình yêu là gì.
Một cơn gió mạnh thổi ào qua, trời bỗng tối sầm, hạt mưa rơi mau ào ạt, Nhật kéo vội Vân Anh chạy vào một căn nhà mồ có mái vòm, hai người nép vào nhau.
- Lạnh không chị?
Nhật dùng thân mình che chắn cho Vân Anh, Vân Anh cười lắc đầu:
- Mưa bong bóng mà lạnh gì.
- Mưa bong bóng?
- Ừ. Nhật nhìn kìa! Hạt mưa rơi trên đất, những hạt mưa mẩy lên thành những bong bóng nước màu tim tím, người ta gọi là mưa bong bóng. Nhật chưa nghe nói mưa bong bóng bao giờ sao?
- Có chứ!
Nhật thụp xuống, anh đưa tay vớt một bong bóng nước đang trơi trên mặt đất, bong bóng vỡ tan thành nước, Nhật cứ đưa tay vớt lên.
- Chị này! Chị nhớ có một bài hát phổ thơ của Nguyên Sa không?
- Có, chị nhớ.
Vân Anh cười nhẹ, cô hát khe khẽ:
''Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay.
Những hạt mưa không đan thành mắt Những hạt mưa không làm phai màu nước mắt".
Nhật hát theo Vân Anh, hai chị em nhìn nhau, nước mắt hòa lẫn trong nước mưa. Mưa bong bóng...
Đỗ Quyên ngắm mình lần cuối cùng trong gương, cô hài lòng với bộ quần áo mớilàm cho cô xinh hơn. Chiếc váy hơi ngắn, đây là lần đầu tiên cô ăn mặc ''bốc" như thế, nhưng không sao, có như vậy mới xứng đôi với Tuấn, với chiếc xe rất xịn của anh.
Hài lòng, Đỗ Quyên bước ra ngoài, cô sầm mặt vì từ lúc nào Thông giống như ông ''thần khổng lồ" làm ma ám ngay đầu hẻm. Còn Thông, anh do dự sau cùng anh quyết định lao lại chấn đường Đỗ Quyên.
- Đỗ Quyên!
Đỗ Quyên hất mặt nhìn Thông rồi nhìn về phía Tuấn - người tình mới của cô. Hai người như hai thái cực đen và trắng vậy. Một người đẹp trai, con nhà giàu trẻ tuổi, ngồi bảnh chọc trên chiếc xe mui trần màu đỏ, đẹp như tài tử ciné.
Còn Thông, anh chỉ có chiếc Wave Trung Quốc cà tàng làm tài sản quý giá nhất, cũng không đẹp trai.
Cô lạnh lùng:
- Giữa tôi và anh tôi nói rõ rồi, anh tưởng là Nhật từ chối tôi, tôi sẽ quay lại với anh, đừng có bé cái lầm. Làm ơn tránh ra đi.
Thông khẩn khoản:
- Anh không bảo em quay lại với anh, nhưng anh cần phải cho em biết, người mà em sắp leo lên xe ngồi không phải là người tốt.
Đỗ Quyên cười nhạt.
- Cám ơn lời cảnh cáo của anh, song tôi lớn rồi, tôi biết nhận thức ai tốt ai xấu. Người ta hơn anh nên nói người ta xấu chứ gì. Dang ra đi, đừng có đi theo tôi nữa.
Tuấn cho xe phóng tới gần, anh ta gắt:
- Em nói nhiều làm gì, lên xe đi. Còn thằng kia, sao mày hèn đến thế, người ta đã đá mày, cứ tò tò đi theo, không biết nhục à. Hãy nhìn cái thân phận mày lại đi. Lên xe mau đi Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên kênh kiệu lên xe ngồi cạnh Tuấn, cô ngồi chưa kịp vừng, Tuấn đã phóng xe tới sát vào người Thông một cái, làm anh té bật ngữa xuống mặt đường. De xe lại, Tuấn cười nhạo báng:
- Là tao nương tình Đỗ Quyên, chứ thôi tao cho xe cán 1n chân của mày, mày thành ''xi cà que luôn. Lần sau đừng có ngu nói xấu tao với người đẹp của tao nữa nghen.
Tuấn cười khanh khách phóng xe đi. Đỗ Quyên sợ hãi cô kêu lên:
- Anh lái xe từ từ thôi, anh Tuấn.
Tuấn giảm bớt tốc độ xe lại.
- Em đừng có lo, cho vàng nó cũng không dám theo làm phiền em nữa.
- Nhưng anh làm anh ấy ngã như vậy, không biết có sao không?
- Yên tâm đi, chỉ trầy ngoài da thôi. Tụi mình đi trại cá, lên đó câu cá và ăn tối luôn nghen. Bảo đảm em nhìn thấy trại cá là mê liền, lãng mạn không chịu nổi.
- Dạ.
Đỗ Quyên sung sướng. Tuấn đẹp trai nhà giàu, biết ăn chơi. Đã lọt vào mắt xanh của anh rồi, Đỗ Quyên mơ mộng ngày nào đó anh sẽ âu yếm ôm cô vào lòng:
''Đỗ Quyên! Anh yêu em và muốn cưới em''.
Nghĩ đến đó, mặt Đỗ Quyên hồng lên, cô không để ý là Tuấn cho xe chạy nhanh hơn nữa, đi về hướng Thủ Đức. Tóc Đỗ Quyên xổ tung, cô thích thú hít mạnh gió vào lồng ngực mình. Đúng là khi xe chạy nhanh, gió bạt mạnh vào mặt người, cũng có cái thú vị của nó.
Chợt, Tuấn bẻ ngoặt xe vào con đường đất đỏ, anh ta dừng xe và bấm nút cho mui xe phủ trùm lên.
Đỗ Quyên ngạc nhiên:
- Gì vậy anh Tuấn?
- Anh muốn yêu em, yêu nhau trên xe thú vị hơn vào khách sạn.
Anh ta kéo mạnh Đỗ Quyên vào mình và hôn cô, nụ hôn ngấu nghiến mạnh bạo, một bàn tay anh ta sờ soạn lần xuống đùi cô, chiếc váy quá ngắn lúc này càng giúp cho Tuấn dễ dàng hơn.
Đỗ Quyên kinh hãi, có đẩy Tuấn ra:
- Anh Tuấn! Anh làm như vậy, em sợ lắm.
- Tại sao em sợ. Hổm rày anh đưa em đi ăn, đi nhảy và cho em tiền em phải biết điều với anh một chút chứ. Ngoan đi nào?
Miệng nói anh ta đẩy Đỗ Quyên ngã nằm xuống, toan chồm lên người cô.
- Anh Tuấn!
Đỗ Quyên co chân đạp thốc vào hạ bộ anh ta, cô ngồi ngay dậy.
- Em không cho phép anh xem thường em như vậy.
Bị đâu, Tuấn dang tay tát bốp vào mặt Đỗ Quyên:
- Con ranh kia! Mày tưởng mày đẹp lắm hả, chẳng qua mày thích tiền của tao nên theo tao. Còn tao những hạng như mày tao đưa tay ra là có hàng đống.
Ngoan ngoãn thì chúng ta cùng vui vẻ, còn làm cao hả, xuống xe. Mau!
Anh ta mở mạnh cửa, thô bạo đạp Dỗ Quyên xuống xe, đóng cửa xe lại, anh ta mở máy vòng xe lại đi ra con đường lớn, mặc cho Đỗ Quyên nằm té sóng soài trên mặt đất.
Đỗ Quyên cố đứng dậy phủi bụi bẩn trên bộ quần áo mà từ sáng đến chiều cô đã chăm chút để mặc nó đi chơi với anh ta. Bây giờ thì hết rồi, bộ mặt đàng điếm xấu xa của anh ta đã lộ ra, may mắn là anh ta chỉ hành động có như thế, nếu dục vọng của anh ta hơn nữa, Đỗ Quyên thua anh ta là cái chắc.
Đỗ Quyên đi thất thểu ra đường. Con đường lộ lớn, xe đang lao vun vút, cô đau đớn đón lại mất chiếc xe chạy nhanh qua, họ chạy xe nhanh quá. Cô hét lên:
- Làm ơn cho tôi quá giang.
Họ chạy luôn. Một gã xe tải tấp lại cười nham nhở:
- Còn sớm mà "gà'' đã ra đường rồi sao em? Anh sẽ cho em quá giang.
Xấu hổ, Đỗ Quyên bỏ chạy đi, cô khóc òa lên tức tưởi. Phải chi cô nghe lời Thông. Bây giờ còn mặt mũi nào gặp Thông, anh sẽ chẳng bao giờ tìm gặp cô, vì nhừng gì đã xảy ra chiều hôm nay.
- Đỗ Quyên!
Tiếng gọi quen thuộc, Đỗ Quyên nín khóc nhìn lên ngỡ ngàng:
- Anh Thông!
- Lên xe đi!
Đỗ Quyên ấp úng:
- Anh đi đâu vậy?
- Lên xe đi, tôi chạy về nhà lấy xe chạy theo Đỗ Quyên. Tôi biết Tuấn sẽ đưa Quyên lên đây, nó có làm gì Quyên chưa?
Xấù hổ Đỗ Quyên bật khóc:
- Chưa.
- Lên xe đi!
- Anh... không giận Quyên sao?
- Giận chứ, nhưng thương thì vẫn thương.
Đỗ Quyên kêu thầm trong cổ họng, cô ngồi lên xe và khóc nhiều hơn:
- Xin lỗi nghen anh Thông.
- Miễn hắn không làm hại Quyên là được. Thông cho xe chạy đi. Cơn mưa mây chợt ùa khi cả hai vào thành phố. Thông lính quýnh cho xe tấp vào một mái hiên bên đường.
- Xui quá, bị trời mưa. Nhưng không sao, mưa mây ấy mà, sẽ mau tạnh.
Anh nhìn Đỗ Quyên cười. Gương mặt Đỗ Quyên ướt cả nước mắt và nước mưa, anh đưa khăn cho cô. Đỗ Quyên cầm lấy, cô...lau mặt cho Thông. Anh lặng yên nhìn cô thật lâu, cả hai cứ nhìn nhau, phía dưới chân họ. Những bọt mưa bong bóng trắng xóa chảy trôi đi trên mặt đường, những bong bóng dập dềnh, dập dềnh...
Mưa Bong Bóng Mưa Bong Bóng - Hồng Châu Mưa Bong Bóng