When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10/51
Ðứng ở cửa phòng ban giám hiệu, thầy Vinh - Hiệu trưởng nói chuyện với thầy Chỉnh - Hiệu phó.
- Lớp nào vậy, thầy Chỉnh?
- Mười một A6.
- Thầy Khoa nghỉ đột xuất à?
- Vâng, người nhà vừa mới điện thoại đến báo. Không có giáo viên nào trống để thay thế... Tụi nhỏ ồn ào quá!
- Sao? Các cô cậu vỗ tay reo hò ầm ĩ à?
Nhìn đám học trò hớn hở bước, thầy Chỉnh nói:
- Ðúng thế! Lớp tiên tiến mà vậy đấy!
Thầy Vinh bỗng cười lớn, nhìn thầy Chỉnh nói sang sảng:
- Lớp tiên tiến cũng có học trò chứ?
Mặt thầy Chỉnh hơi đanh lại, chưa biết trả lời thế nào thì thầy Vinh nói tiếp, giọng thân mật:
- Thì bọn mình hồi nhỏ, lúc còn đi học cũng thế thôi. Không biết cậu thế nào, chứ mình, mình còn đập tay lên bàn nữa đấy!
Thầy Chỉnh vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu, nói:
- Tôi thì, tôi chưa bao giờ làm thế.
- Thầy hay đấy! Chỉnh này, mình hỏi thật cậu. Hồi nhỏ, cậu có trốn học không?
- Không!
- Thật vậy sao? Thế lớp cậu có ai trốn học không?
- Mình không biết, riêng mình thì suốt những năm trung học, mình không nghỉ một buổi nào!
- Thật sao? Cậu không bệnh, và không giáo viên nào bệnh hoặc gặp việc đột xuất sao?
- Mình không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là không hề nghỉ.
- Theo mình thì khái niệm trốn học gắn liền với khái niệm tuổi học trò. Có thể có một hoặc nhiều người như cậu. Nhưng mình đố cậu tìm ra nơi nào trên thế giới này mà không có học sinh trốn học. Tuổi trẻ mà, thường thích làm cái gì đó đi chệch một chút... thú vị lắm... giống như khi ta ngồi vào bàn ăn đàng hoàng thì ăn không thấy ngon mà len lén bốc bỏ vào miệng ở dưới bếp thì ngon hơn nhiều.
- Thế khi được nghỉ như vầy, anh thường đi đâu? - Thầy Chỉnh hỏi.
- Thì còn đi đâu nữa? Ði xi nê chứ đi đâu!
Trong lúc đó, đi ngang qua lớp 11A2, Hồng cố ý đi chậm lại, nhìn vào lớp như tìm kiếm ai. Một cậu học trò to con, có khuôn mặt vuông, đôi mày rậm đang nói chuyện với một người bạn ngồi cạnh, trông thấy Hồng khẽ gật đầu. Hồng nói với ba cô bạn gái đi trước, rồi tìm một chỗ ít ai để ý đứng chờ. Một lát sau, cậu học trò chạy đến bên Hồng. Hồng nói:
- Lớp Hồng nghỉ hai tiết sau, Tuấn có nghỉ không?
Tuấn đáp nhanh:
- Lớp Tuấn có lẽ cũng nghỉ vậy. Hồng định đi đâu?
- Hồng cũng chưa biết nữa, có lẽ lang thang với ba nhỏ bạn.
Tuấn vuốt vuốt tóc;
- Cho Tuấn đi với.
Rồi không để Hồng kịp trả lời, Tuấn rủ:
- Hay là mình đi xem phim đi, phim hay lắm, ở rạp Quốc Tế, phim tư liệu đấy!
Hồng lắc đầu:
- Không được đâu, đi hoài người ta biết.
- Ði hoài hồi nào, lần này mới là lần thứ ba!
Thấy Tuấn có vẻ giận, Hồng bối rối:
- Nhưng... nhưng ba nhỏ bạn của Hồng thì sao? Hồng không đi một mình đâu.
- Rủ các bạn ấy cùng đi!
- Lỡ tụi nó không chịu đi...
- Ði mà... Hồng rủ thử xem.
Hồng vẫn đứng yên, phân vân:
- Nhưng nếu rủ, thế nào tụi nó cũng biết là mình đã xem phim với nhau rồi.
- Ừ nhỉ. Thôi mình đi một mình là tiện nhất. Hồng nói với các bạn đi.
Hồng đi. Tuấn đứng chờ. Một lát Hồng trở vào.
- Hồng nói rồi!
Chờ cho ba người bạn đi khuất, Hồng và Tuấn mới đi. Hai chiếc PC chạy song song bên nhau.
Ðến nơi, Tuấn gởi xe cho Hồng rồi cho mình. Họ đến xếp hàng. Một lúc thì Tuấn nhận thấy là họ đứng mãi sau đuôi, quá xa chỗ bán vé. Sợ hết vé, Tuấn quay sang nói với Hồng:
- Hồng ra ngoài chờ đi. Ðể Tuấn đi mua vé cho. Ðứng đây chen lấn mệt lắm - Rồi Tuấn đưa cặp sách cho Hồng cầm cùng với một thanh kẹo. Anh mon men trong đám đông, chọn nơi thích hợp để chen vào.
Cuối cùng, Tuấn quyết định chen vào chỗ hai cô gái và một đứa bé. Anh nói:
- Xin lỗi bạn, chỗ này lúc nãy tôi đứng. Tôi đi mua thuốc và bây giờ trở lại – Hai cô gái nhíu mày tỏ vẻ khó chịu khi thấy có một thanh niên tự dưng chen vào đứng trước mình. Nhưng vì không biết làm sao, đành chịu.
Ðứng lâu quá mà dòng người mua vé vẫn không nhích lên được, nhiều người bắt đầu bực bội. Hàng người vốn đã không ngay ngắn, lại thêm xao động, xô đẩy. Người ta đạp chân nhau, níu áo nhau, nghiêng trước, ngã sau. Có tiếng nói:
- Ê, cha kia ở đâu vào vậy?
- Coi chừng móc túi anh em ơi!
Tuấn vốn to con, vạm vỡ. Anh cố chen lên. Người thanh niên đứng trước bị xô đẩy, ép vào người trước nữa. Anh này có vẻ cũng là một học sinh quay lại cự nự:
- Làm gì dữ vậy, từ từ thôi chứ.
Người đứng trước Tuấn, mặc bộ đồ xanh công nhân. Bị cự, anh ta quay lại định sừng sộ với Tuấn, nhưng rồi thấy Tuấn to con hơn mình, anh ta đổi đối tượng, quay trở lại người thanh niên đứng trước:
- Làm gì? Ai xô anh! Bộ mắt đui sao không thấy?
- Anh không được nói tui đui nghe.
- Tao nói mày đấy! Rồi sao?
Từ phía sau có tiếng ai đó:
- Ðánh nhau ra ngoài đánh đi.
Người thanh niên áo trắng lầm bầm chửi thề. Thế là hai người kéo nhau ra. Vụ ẩu đả bắt đầu. Ngay lập tức có một đám đông bu quanh, bao hai người lại như một võ đài.
Bỗng những người xếp hàng đầu tiên rời bỏ hàng. Có người nói:
- Hết vé rồi.
Tuấn rời hàng. Không quan tâm đến vụ ẩu đả. Anh đi tìm Hồng. Thấy cô bạn của mình đứng nép vào một góc. Tuấn bước đến. Hồng chỉ vào đám đông:
- Hai người kia đánh nhau, thấy sợ quá!
- Kệ họ.
Tuấn nhìn quanh, anh tìm những người bán vé chợ den. Anh không phải tìm lâu. Một người đàn bà mặc bộ đồ bộ đến bên họ, chìa ra hai vé:
- Mua đi cậu, xuất này đấy.
Ðể vào rạp, người xem phim phải đi qua bốn cửa: Cửa ngoài cùng nhân viên rạp kiểm soát xem có ai có vé, ai không có (bình thường cửa này mở để người xem vào mua vé). Cửa thứ hai để kiểm soát xem vé thuộc trên lầu hay dưới nhà, cửa thứ ba là cửa vào phòng chờ đợi. Ở đây có bàn ghế để bán nước giải khát. Tuấn mua hai chai nước ngọt với giá gấp đôi giá ngoài. Phòng chật, đầy khói thuốc, nóng bức. Tuấn phải mua hai cái quạt giấy, đưa cho Hồng một cái. Tuy vậy, anh vừa quạt cho mình, vừa quạt cho Hồng. Mồ hôi rịn ra trên trán họ. Chờ ở đấy chừng ba mươi phút, thì xuất trước vãn. Người ta ra bằng cửa cấp cứu ở hông rạp. Khi đám người cuối cùng vừa ra hết, những người đang chờ đợi xố lấn, ùa vào. Chỉ khi ngồi vào chỗ, người ta mới thở phào như vừa qua các cửa ải.
Ðèn tắt, phim bắt đầu chiếu. Hồng hỏi:
- Phim đen trắng hở anh?
- Phim đen trắng. Phim này chắc lâu lắm rồi. Phim tư liệu mà.
Trên màn ảnh đang hiện ra cảnh sáu tên cướp đột nhập vào nhà người chăn dê, một tên giữ lấy đứa bé gái chừng tám tuổi, mấy tên kia thay phiên nhau cưỡng hiếp người phụ nữ trẻ đẹp – là mẹ đứa bé. Khi chúng buông ra, thì người phụ nữ trần truồng chỉ còn là một cái xác. Hồng quay mặt đi, không dám xem.
- Phim gì kỳ quá!
Tuấn nắm lấy tay Hồng. Xúc động trước cảnh vừa diễn ra trên màn ảnh, Hồng để yên tay mình trong tay anh, như cần một sự che chở. Rồi hai người bạn im lặng. Một lúc lâu, Hồng rút tay về. Nhưng sau đó, lúc trên màn ảnh người cha của cô bé giằng lấy con dê trong tay cô và cắt ngay cổ nó trước sự kinh hãi của cô, ông ta còn bắt con gái phải lột da nó... thì Hồng nhắm mắt lại, ngả đầu vào vai Tuấn. Tuấn lại nắm lấy tay Hồng. Hồng hỏi:
- Sao ông làm thế?
Trong bóng tối lờ mờ, Tuấn nghiêng đầu sát vào Hồng nói nhỏ:
- Tại ông ta muốn làm mất đi nữ tính và lòng thương hại của con gái.
- Phim ghê quá, về đi.
- Ừ, để xem chút nữa, nếu không hay thì về.
Tuy nhiên đôi bạn đã xem hết cuốn phim đầy biến động đó.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp