Số lần đọc/download: 2669 / 3
Cập nhật: 2015-11-27 10:40:33 +0700
Chương 10
T
heo sự sắp đặt khéo léo của Uyên Vy, Huy theo chân My My, cùng nàng xuôi về Huế. Uyên Vy ở lại với trăm nỗi lo lắng. Nàng lo sự vắng mặt của Huy nhiều nhất, bởi Liên Hương, Khánh Vy có mặt thường xuyên tại nhà này để điều tra về Huy.
Liên Hương chưa lộ hẳn bản chất cố hữu của mình, bởi nàng còn ngại bí mật kia mà Uyên Vy là người nắm chiếc chìa khoá, không biết giờ phút nào mở cổng. Nàng không muốn bí mật ấy đến tai bà Hoàng và nhất là Khánh Vy - bạn chí thân đồng thời là người đồng minh mạnh nhất của nàng từ đó đến nay.
Do đó, Liên Hương không dám thẳng thắn đặt vấn đề, để Uyên Vy giải toả những thắc mắc về sự mất tích của My My một lượt với Huy. Nhưng Khánh Vy làm hậu thuẫn đã thay Liên Hương làm việc ấy.
Uyên Vy nhìn Khánh Vy, gằn giọng:
- Nơi này không chứa anh ấy và nếu My chịu làm việc ấy, thì chị ấy đã làm từ đầu. Chị không nên nghĩ xấu về con người đã hy sinh thân mình tạo lại sự êm ấm cho gia đình mình mà một ngày nào đó chị sẽ hối hận vì những chuyện chị đã làm, Khánh Vy.
Khánh Vy cười nhẹ:
- Ta đến đây chỉ cần mi trả lời My My đâu? Không cần phải đem thuyết nhà phật truyền đạt cho ta, mi hiểu không?
Uyên Vy cười:
- My My đi về quê chị ấy để nghỉ hộ sản, chịu chưa? Huy đưa chỉ đi, vì đường xa không thể để chỉ đi một mình được. Rồi sao, ở với người ta có con phải có chút bổn phận khi cần thiết, được không? Có ai thắc mắc gì nữa không? Bây giờ tôi yêu cầu hai vị ra về cho, vì nhà này của chị My My. Tôi nhân danh gia chủ yêu cầu hai người rời nơi đây. Đợi anh Huy về, ai muốn làm gì thì làm.
Liên Hương với gương mặt thảm sầu cùng Khánh Vy uể oải đi về. Uyên Vy cười chúm chím. Nàng hả hê bởi cả hai đều xứng đáng hưởng những câu cay đắng ấy. Uyên nằm trên ghế bố ôn bài, đợi kỳ thi cuối cùng sau bốn năm miệt mài học tập chưa được bao lâu thì mẹ nàng xuất hiện với gương mặt bơ phờ, ánh mắt rũ buồn vì giọt nước mắt còn đọng trên viền mi ấy.
Nàng ngạc nhiên vừa lo sợ:
- Mẹ! Chuyện gì vậy mẹ? Liên Hương và Khánh Vy đã nói gì với mẹ mà mẹ lo buồn đến thế?
Mẹ ngỡ ngàng hỏi:
- Bộ hai đứa nó lại đây à? Mẹ đâu phải từ nhà đến đây, Uyên Vy. Nhưng chuyện gì xảy ra giữa con và chúng nó?
Uyên Vy lắc đầu:
- Không có gì. Mẹ kể cho con nghe tại sao mẹ đến đây, và chuyện gì làm mẹ khổ sầu đến thế?
Bà Hoàng khóc nức nở. Từ lúc lớn khôn đến bây giờ, nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh mẹ nàng đau khổ đến như thế, Uyên Vy bối rối hoang mang, tiếng nàng dồn dập:
- Mẹ...chuyện gì đau lòng vậy mẹ? Kể cho con nghe, con có thể giúp mẹ được gì không?
Bà Hoàng nghẹn ngào kể:
- Bác Bích Lan - mẹ của Liên Hương làm ăn suy sụp. Bác không thể nào xoay sở vốn liếng được nên bác nhắc và đòi lại số vàng cũ. Bác kỳ hẹn cho mẹ nửa tháng, nếu như không hoàn lại, bác sẽ hoá giá nhà mình để có vốn buôn bán tiếp. Còn Huy và Liên Hương về bên ấy bác chu cấp. Bác nhất định thu hồi vốn để rộng rãi xoay sở, không vì lý do nào kéo dài tình trạng này được, bởi bác không còn sức chịu đựng nữa. Vả lại, với số vàng ấy bác cho vay, với số lãi ấy đó Huy và Liên Hương vẫn sống cuộc đời sung sướng. Mẹ không biết tính sao vì nhà mình bây giờ buôn bán chỉ đủ sống, làm sao có dư để trả số nợ ấy. Còn bán nhà mình sẽ ở đâu? Rồi nhục nhã, lang thang... Mẹ khổ quá Uyên Vy à.
Uyên Vy nhìn mẹ đau khổ, nàng buồn lắm, nhưng tức mẹ nghe lời Khánh Vy đủ mặt giờ mới khổ:
- Mẹ nghe lời cưới Liên Hương trừ nợ. Giờ họ có trừ đâu. Tội cho anh Huy, lở dở tình yêu của ảnh chỉ vì muốn gia đình mình êm ấm. Giờ đây, người ta trở mặt cho mẹ và Khánh Vy hết tặng, hết khen gia đình họ. Mẹ biết Liên Hương có thai với ai không?
Bà Hoàng kinh ngạc:
- Có thai với ai? Nó là vợ của thằng Huy mà. Uyên Vy, con nói gì vậy?
Uyên Vy trề môi:
- Bả có thai với người khác, chứ anh Huy với bả chưa chăn gối làm gì có con. Anh Huy có con là có với chị My My đây nè. Bộ mẹ không biết My My có thai với anh Huy bảy tháng rồi sao?
- Vậy sao! Nhưng làm sao con biết Liên Hương có thai với người khác chứ?
- Anh Huy nói và Liên Hương chịu thiệt với ảnh trong đêm tân hôn. Lúc ấy My My cũng đã có thai hai tháng, nhưng chị ấy giấu không hề cho Huy biết, để anh vui vẻ làm đám cưới với Liên Hương cho trọn chữ hiếu với cha mẹ.
Bà Hoàng nhìn quanh quất như có ý tìm My My. Uyên Vy thấy vậy, tiếp:
- Chị My My theo vú về Huế rồi. Cha mẹ chỉ ở bên Nhật đã liên hệ được. Mẹ biết không, chỉ là con của một thương gia, hồi trước giải phóng. Ba mẹ chị ấy giàu nhất nhì ở cố đô Huế, nhưng vì lộn xộn chỉ lạc cha mẹ, vú con mang gia tài lớn lắm, vú sợ bị cướp, nên giả đi làm thuê cho My My lập chí học tập. Mẹ chê người ta, Khánh Vy khinh thị nhục mạ chỉ, mà chỉ không giận, không hờn, ráng chịu nhục nhã nuôi con. Trong khi mẹ săn sóc Liên Hương, mẹ nuôi cháu người ta, còn cháu mẹ mẹ không nhìn.
Bà Hoàng với sắc mặt buồn bã, đôi mắt đầy ngấn lệ, nhỏ giọng:
- Mẹ đâu ngờ Liên Hương tệ như thế. Nhưng lỡ rồi, con có trách mẹ, mẹ cũng chịu thôi. Huy có oán trách mẹ, mẹ cũng nhận lỗi cùng nó. Giờ mình lo vụ mình đi Uyên Vy. Con sáng suốt, con khéo léo, con tính giùm mẹ đi. Mẹ chết mất, Uyên Vy ạ.
Uyên Vy lau lệ cho mẹ, trấn an:
- Mẹ đừng lo! Nếu có gì xảy ra, mẹ dọn đồ qua đây ở. Vú và My My cho con toàn bộ nhà này rồi, mẹ cứ ở không có gì ngại.
Bà Hoàng kinh ngạc:
- Bà vú cho con luôn à? Không lẽ họ rộng rãi vậy sao Uyên Vy?
- Vú giàu lắm, hột xoàn, vàng họ đem theo rất nhiều, nhưng vú không phung phí vì sợ My My không lo học đó thôi. Mẹ thấy người ta tính hay không?
- Bây giờ mẹ nói gì với mẹ Liên Hương đây, Uyên Vy?
- Mẹ cứ bảo trong vòng nửa tháng hay hai mươi ngày mẹ sẽ lo, nếu không được cứ hoá giá nhà. Từ từ con tính. Còn vụ Liên Hương, bả nói cha mẹ bả không hay cái vụ thai ấy nhưng con không tin. Nếu không biết làm sao họ kêu gả con gấp như thế chứ. Nhưng mẹ đừng đả động gì về Liên Hương hết, mẹ chỉ đem việc này kể lại cho Liên Hương nghe, xem thái độ của bả ra sao?
Bà Hoàng buồn bã:
- Còn Huy, hai hôm nay mẹ không thấy nó, con biết nó đi đâu không, Uyên Vy?
- Ảnh đưa My My về Huế, vài ngày ảnh trở lại đây. Mẹ đừng lo, mọi việc để con và anh Huy đối phó. Mẹ yên tâm đi!
Bà Hoàng lộ vẻ vui:
- Vậy mẹ về, con ráng lo cho mẹ nha. À! Nhà này rộng không Uyên Vy?
- Rất rộng. Trên lầu đẹp lắm. Mẹ có rảnh con dẫn mẹ tham quan nha.
- Thôi khỏi, Uyên Vy! Mẹ về, hôm nào rảnh mẹ sang thăm con và quyết định luôn. Chừng nào con thi ra trường vậy?
- Dạ, hơn một tháng nữa mẹ ạ.
- Ráng học nha! Mẹ về nhé Uyên Vy.
- Dạ, mẹ về.
Đưa mẹ ra về, Uyên Vy trở vào bàn học viết thư cho My My ngay. Nàng hỏi My My việc nàng đem gia đình về đây nương náu thời gian khủng hoảng lúc ban đầu, để nàng biết được ý kiến của My My mà định liệu.
Sài Gòn...ngày....tháng...năm
My My thân!
Căn nhà mình trống vắng với không khí quạnh hiu, từ khi bước chân chị rời khỏi nơi ấm cúng này, My My ạ. Ngày ngày, một mình em thui thủi trong bốn bức tường cô đơn này... Em buồn quá, nhớ chị nhiều lắm My My ơi. Em không biết giờ đây nơi xứ Huế xa xôi ấy, chị có nhớ về em không?
Chúng ta đã quen có nhau từ nhiều năm nay, bây giờ bỗng dưng xa cách... hỏi lòng nào không buồn? Hôm nào không khắc khoải nhớ mong, phải không My My? Nhưng đường về Sài Gòn xa xăm quá...và thành phố này để lại nơi lòng chị nhiều chứng tích thương đau thì em có mong gì được có chị trong những ngày tháng tới, My My nhỉ?
My My thương mến!
Người xưa thường bảo: "Sông có khúc, người có lúc" phải không chị? Lúc cuộc đời chị đi vào khúc quanh nghiệt ngã, thì gia đình em ung dung tự toại trên đường phát triển kinh tế. Em thương chị bởi chúng ta quen có nhau chứ thật ra em chưa biết khổ vì không tiền. Em chưa hề phân vân, lo lắng vì kinh tế. Em chưa biết khổ vì thân phận chị bao giờ, My My ạ.
Đúng như lời chị thường than thở: "Có ở trong ống mới biết lòng ống như thế nào?" Có đau khổ vì tiền, vì thân phận mới biết đau xót, cay đắng bởi cuộc đời? Từ ấy chúng ta mới thấy sức mạnh đồng tiền vạn năng.
Bây giờ chị đã tìm lại tình thương gia đình đã xa cách bấy lâu. Đời chị từ đây thoát long đong. Chị sẽ nằm yên trên cơ ngơi ấy trong thanh thản... thì gia đình em bắt đầu đi vào ngõ cụt. Đây có phải là hậu quả của những hành vi không chính đáng của mẹ và Khánh Vy đã đem đến cho chị không? Hay đây là một bài toán mà mẹ em đã tính sai ẩn số! Nhưng dù sao đi nữa, gia đình cũng đi đến giai đoạn phá sản hoàn toàn, My My ạ.
Những tưởng tình yêu duy nhất của chị và cuộc đời anh Huy đánh đuổi được số vàng ấy để giữ yên ấm, cơ ngơi cho gia đình em. Nhưng không My My ơi, em ngồi biên thư cho chị đây khi lòng em bắt đầu bối rối lo âu. Cha mẹ em mất ăn mất ngủ vì chưa tìm ra lối thoát!
Như chị đã biết, Huy cưới Liên Hương không vì yêu mà vì số vàng của mẹ em nợ mẹ bà ấy. Mẹ em dàn xếp bằng cách đưa Huy làm con tin để đem đến sự yên vui cho hai bên.
Huy cưới Liên Hương làm bức bình phong che đậy một bào thai vô thừa nhận, bào thai ấy được bù lỗ bằng số vàng to tát đó... Nhưng thời gian qua, gia đình Liên Hương vì thua lỗ trên thương trường (hay vì Huy và Liên Hương đâu đã vào đấy?), mẹ bà Liên Hương đã thẳng thắn đặt vấn đề, yêu cầu để gia đình em sẽ hoàn lại số nợ cũ để bà ấy gầy cơ sở, trong vòng mười lăm ngày là hết hạn. Nếu không, nhà em sẽ được hoá giá để bù vào vào khoản nợ ấy! Trong khi gia đình em đang gặp khó khăn, con cái làm chỉ đủ ăn, làm sao có một số tài khoản lớn để san bằng khía cạnh đó. Thôi cũng đành xa rời nơi ấy My My ạ. Nhưng về đâu khi tất cả đôi tay kia đã trắng.
Em tha thiết xin vú và chị cho gia đình em trú ngụ tại ngôi nhà, mà chị đã lưu luyến ít nhiều khi xa nó. Em xin tạm ở thời gian dù chưa biết thời gian ấy bao lâu, dài hay ngắn nữa?
Còn tình trạng của Liên Hương, mẹ bà ấy đem về nuôi dưỡng chờ đứa con oan nghiệt đó chào đời. Huy trở về, em hoàn toàn không tham dự vào quyết định của ảnh trong vấn đề cư trú. Ảnh muốn ở với Liên Hương hay ở phòng chị là tuỳ nơi tình cảm anh ấy. Em hy vọng những ngày anh chị bên nhau trên đất Huế mơ mộng hữu tình ấy, tình yêu hai người có dịp hàn gắn lại vết thương lòng. Đừng vì sự xếp đặt tinh tế của con bé này mà chị giận lây đến anh Huy nhé. Anh Huy vẫn yêu chị trước sau như một, My My ạ.
Cuối thư, bao giờ cũng là lời chúc đẹp cho mối tình của hai người thương nhất đời em. Mong hồi âm của chị, để em biết ý thật nhất của vú, để từ đó em toan tính cho hoàn cảnh không mấy sáng sủa mà gia đình em vương lấy hiện nay.
Chào thân ái.
Em - Uyên Vy.
oOo
My My trẻ lại trong những ngày đầu sống trên đất Huế, với tình yêu đầy ắp của Huy và tình cảm nồng nàn thương mến của dòng họ nàng ân cần trao tặng.
My My cùng Huy vui vẻ bên nhau, lúc ở núi Ngự Bình thoáng gió, lúc xuôi về sông Hương lững lờ in đôi mái đầu kề nhau dưới rặng cây xanh... tất cả tạo cho My sắc thái tươi mát, ngôn ngữ dịu dàng, nũng nịu của kẻ vừa biết yêu... Huy vui đùa bên nàng, họ quên hết những ngày cả hai cùng đau khổ.
Chàng chỉ biết My My, một cô bé dễ thương cùng nàng dìu bước dưới ánh nắng của đồi Thiên An lộng gió. Hương tình yêu vây tròn hai người trong khung cảnh gợi tình ấy. Huy đi không nỡ, ở mãi không xong. Từ lúc bắt đầu yêu My My cho đến giờ, chưa bao giờ Huy và nàng sung sướng bằng lúc này. Tình cảm hai người cho nhau không sợ ai để ý, không ai phê phán bình phẩm. Cả hai dìu nhau đi vòng thành phố Huế những sáng, những chiều, thật ấm cúng vui vẻ. My My với đôi mắt rực sáng tươi vui, nụ cười nở trên môi trọn vẹn. Huy yêu nàng với tình yêu trên ánh mắt. My My thì thầm bên tai chàng, khi chàng chầm chậm bước bên nàng trên cầu Tràng Tiền vào chiều mưa lất phất bay:
- Huy nè! Hai đứa mình như cặp vợ chồng trong thời kỳ trăng mật há anh?
Huy cười chọc nàng:
- Trăng mật mà có cô dâu có bầu hơn bảy tháng rồi phải không?
- Á...Em nói giả tỷ vậy mà. Anh Huy thấy từ lúc yêu nhau đến giờ, có khi nào hai đứa mình tự do đi phố hay đi chơi xa như lúc này đâu? Lúc nào cũng lén lút, âm thầm, nhắc lại còn tủi thân thêm nữa à.
Huy nắm tay nàng siết nhẹ:
- Bởi vậy, anh mới ở lại chơi với em bảy ngày rồi nè. Lúc nào anh cũng muốn em vui hết. Em yêu anh, em thiệt thòi đủ thứ, nên lúc nào có thể bù đắp được là anh làm ngay. Anh muốn em sung sướng. Em vui, em trẻ trung tươi mát là anh mừng. Em mà sầu khổ là anh...
- Anh thấy em dữ như bà chằn phải hôn?
Huy cười:
- Không phải chằn, em mà chằn là anh bỏ lâu rồi. Chứ ở đó mà anh năn nỉ, xin xỏ tình yêu cho mà ham.
- Chứ anh muốn nói em sao? Dữ à?
My liếc chàng, phụng phịu hỏi.
Huy cười chỉ vào trán nàng:
- Em không có dữ. Em hiền như "ma- xơ" vậy. Em cay đắng, mới nghe thì ngọt ngào lắm, nhưng suy nghĩ lại thì nó đau không ngủ được.
My cười:
- Đêm đó phải năn nỉ Liên Hương suốt đêm à? Phải nói thế này, thế nọ, để nàng vui lòng, mà tha thứ cho cái tội đi gặp vợ nhỏ phải hôn?
Huy trợn mắt:
- Vợ nhỏ à? Ai cho phép em làm vợ nhỏ vậy?
- Chứ em làm gì? Em là vợ của Luân à?
Huy nhìn My trân trối:
- Em nhớ Luân rồi sao? Em với Luân có bao nhiêu lần hôn nhau rồi mà em nhớ dữ vậy?
My My cười chúm chím:
- Mang con người ta không hôn bao nhiêu lần được à? Hỏi kỳ chưa?
Huy giận:
- Vậy em cho anh ra đây làm gì. Mai, anh về Sài Gòn.
My cười:
- Làm bộ hoài! Nhớ Liên Hương không biết làm sao, anh kiếm cớ về Sài Gòn cho hợp tình, hợp lý phải không? Nói đi! Bảy ngày ở đây nhớ quá chừng chứ gì?
Huy cười:
- Đừng có nói bậy nha! Tội em anh chưa trị, ở đó chỉa mũi dùi qua anh.
- Chứ không phải à! Từng chung phòng, bảy ngày vắng bóng không nhớ em chịu thua. Hèn chi hồi sáng đến giờ em thấy anh buồn buồn, mà em đâu có biết. Vậy sáng mai anh về Sài Gòn đi, kẻo không thôi, nàng chờ tội nghiệp anh há.
Huy cốc lên đầu My My chàng cười:
- Muốn nói gì nói hà. Vậy mà em nói anh ghen, hay giận hờn vô lý, em còn hơn anh. Em là chúa giận, mỗi lần giận là nửa tháng trở lên. Nhiều lúc anh muốn...bỏ quách cho em chừa cái tật...dữ.
My My cười:
- Vậy chứ bỏ không được, đi theo hoài luôn. Người ta đi chơi với bồ, ngồi đợi dưới bụi sứ già không ai mượn cũng chờ, không biết mắc cỡ mà còn nói, anh chồng hờ à.
Huy nắm tay nàng siết chặt:
- Ừ, không biết ai buồn ai khóc cho cái bụng chướng lên phải không?
- Ừ, vậy đó rồi sao?
- Rồi về để vú trông chờ chứ sao. Tối quá chừng rồi mà mình không hay. My My, chắc vú đợi mình dữ lắm à.
My cười lắc lắc đầu:
- Không sao đâu, vú thương em vú không có rầy. Vả lại, vú biết em mệt nè, làm sao đi nhanh được.
Huy cười, tiếng cười rộn rã, bay theo gió hoà lẫn tiếng reo của cây lá... Xứ Huế đem lại cho hai tâm hồn những ngày hạnh phúc. Nếu cuộc đời chỉ đem đến cho con người nụ cười thì tình yêu là cung đàn dìu dịu ru người ta trong thế giới thần tiên, không buồn, không hề biết thù oán giận hờn.