Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12730 / 34
Cập nhật: 2015-07-16 10:39:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hưng chỉ một tuần sau cô hoàn toàn bị bất ngờ khi thấy Thúy Hân đến tìm. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ cô ta đến tận nhà để gặp mình. Ngồi đối diện nơi phòng khách, Thúy Hân không giấu đôi mắt quan sát cô. Cô ta mỉm cười nói nhẹ nhàng:
- Thư không bất ngờ khi tôi đến tìm sao?
Khả Thư cười nhẹ:
- Có chứ, vì tôi không nghĩ ra lý do nào mà chị cần gặp tôi
Thúy Hân vẫn giữ cái nhìn vào người đối diện khi tiếp xúc:
- Nếu tôi nói vì Trần Phương thì Thư nghĩ thế nào?
Mặt Khả Thư thoáng thay đổi, cô không ngờ Thúy Hân nói chuyện thẳng thắn như vậy.
- Tôi nghĩ chị đã hiểu lầm điều gì đó. Chị nên...
Thúy Hân nhẹ nhàng ngắt lời cô:
- Người hiểu lầm là Khả Thư chứ không phải tôi. Mục đích tôi đến đây không như em nghĩ đâu.
Khả Thư hơi hoang mang, cô không hiểu còn lý do gì cho cuộc gặp gỡ này. Không hiểu sao khi tiếp xúc với Thúy Hân cô có cảm giác là chị ta sẽ không làm tổn hại hay nói đúng hơn là một thái độ thân thiện.
- Lần đầu tiên hai chị em mình thật sự nói chuyện với nhau, nhưng chị hiểu em nhiều hơn em tưởng đấy Thư.
- Vậy sao?
Khả Thư im lặng, gương mặt không biểu lộ gì:
- Cuộc sống của chúng ta khác xa nhau. Chị biết em nghĩ gì, nhưng chị không quan tâm. Em có tin điều mà chị quan tâm nhất không phải là bản thân mình mà chính là anh Phương không?
- Tôi không hiểu chị nói với tôi chuyện đó với ý gì? Quan hệ giữa chị và anh Phương không liên quan đến tôi.
Thúy Hân nhìn thẳng vào mắt cô:
- Tại sao lại không? Chị đến đây chỉ vì điều đó. Chị khuyên em đừng nên đánh mất hạnh phúc của mình.
- Cám ơn chị, Nhưng tôi không phàn nàn gì cuộc sống của mình cả.
Thúy Hân vẫn giữ thái độ ôn hoà, cô cười nhẹ:
- Em nên biết mình đang sở hữu một người đàn ông tuyệt vời đấy, một người mà biết bao người mơ ước.
Khả Thư buột miệng:
- Trong đó có cả chị?
Thúy Hân gật đầu không do dự.
- Vì anh Phương, chị có thể làm tất cả. Chị không chối là mình quan hệ với rất nhiều người, nhưng người chị yêu duy nhất chỉ có anh ấy.
Nói đến đó Thuý Hân ngừng một lúc rồi khẽ cười:
- Nhưng anh Phương thì không, anh ấy rất rạch ròi trong quan hệ. Có đôi lúc chị thấy mệt mỏi yếu lòng ngã vào anh ấy. Lúc đó anh Phương ở bên cạnh cư xử rất đúng mực là một người bạn. Em cũng biết tính anh ấy mà, không ai có thể thay đổi được.
Khả Thư chớp mắt, cô hơi ngỡ ngàng về cách nói của Thúy Hân.
- Chị nói điều đó với tôi để làm gì?
- Chị không tin em dửng dưng. Em có biết chính sự yếu đuối trong sáng của em làm anh Phương yêu không? Đừng tự thay đổi mình vì điều đó. Không hợp với em đâu.
Khả Thư cố cười:
- Tôi không phân minh, chị muốn nghĩ thế nào cũng được.
Thúy Hân chợt lấy trong túi xách một quyển sổ rồi để trên bàn:
- Chị sắp đi xa và có lẽ không trở lại. Chị tặng em quyển nhật ký này. Nếu được hãy đọc nó cùng với anh Phương. Cứ coi như Thúy Hân lúc trước đã chết. Chị sẽ sống một cuộc sống mới và không để quá khứ ám ảnh nữa.
Khả Thư không giấu được sự ngạc nhiên, Thuý Hân mỉm cười.
- Đừng lo như thế! Em nghĩ chị sẽ làm gì?
Khả Thư nhìn Hân, tự nhiên một cảm giác lạ như tội nghiệp xâm chiếm cô:
- Tôi nghĩ chị rất bản lĩnh.
Hân bật cười nhỏ:
- Trần Phương cũng đã từng nói thế với chị. Những người phụ nữ như thế thường không hạnh phúc Thư ạ.
Khả Thư cũng mỉm cười:
- Em lại mong ước mình được như chị.
- Được che chở và dựa vào người đàn ông mình yêu mới là hạnh phúc lớn nhất đấy Thư.
Nói rồi Thúy Hân khẽ cười:
- Chỉ một lúc nói chuyện mà em đã đổi cách xưng hô rồi. Đó cũng là một sự yếu đuối nhưng lại rất đáng yêu.
Khả Thư mỉm cười, tự nhiên cô nhớ về Khiêm và Trần Phương đã nói về Thúy Hân. Cô chớp mắt nói nhẹ nhàng:
- Chị định đi đâu?
Thúy Hân nói thành thật:
- Chị sẽ qua Mỹ với một người, chị có ý định này cũng là do anh Phương đấy. Anh ấy nói chị phải ổn định cuộc sống thôi, không thể sống như thế mãi được. Chị nói về anh Phương nhiều như vậy em có thấy khó chịu không? Khả Thư cười nhẹ và lắc đầu:
- Chị không từ giã anh Phương đâu. Em nhắn lời giùm chị nhé. Thúy Hân chợt đứng lên, cô khoác giỏ lên và rồi nhìn Khả Thư.
- Hãy trở về với anh Phương. Em không sống thế này được đâu. Suy nghĩ lại đi Thư.
Khả Thư chỉ cười chứ không nói gì. Cô tiễn Thúy Hân ra cổng thì gặp một người đàn ông còn rất trẻ đang đứng đợi. Thấy cô, anh ta khẽ gật đầu chào, gương mặt rất hiền. Tự nhiên cô nhìn Hân mỉm cười. Cô tin Thúy Hân sẽ hạnh phúc bên người mình yêu thật sự.
Đêm hôm đó, cô đã thức trắng để đọc nhật ký của Hân. Lần đầu tiên cô hiểu tường tận về mối quan hệ của Thúy Hân và Trần Phương. Một sự thương cảm sâu sắc khi hình dung những gì Thúy Hân đã chịu đựng và vượt qua. Bây giờ cô mới hiểu sự quan tâm đặc biệt của Trần Phương đối với Hân. Và có lẽ vì vậy mà anh luôn trân trọng những gì Thúy Hân đã làm vì mình.
Hôm sau, cô cứ bồn chồn muốn gọi điện cho Trần Phương, dù thế nào anh cũng có quyền biết sự ra đi của Thúy Hân. Và điều đáng nói hơn cả là cô không thể im lặng khi biết được điều đó. Cuối cùng cô nhấc máy gọi cho anh.
- Alo
- Tôi, Thư đây.
Tiếng Trần Phương trầm tĩnh quen thuộc:
- Có chuyện gì không? Khả Thư nói nhẹ nhàng:
- Chị Hân có đến gặp tôi hôm qua, chị ấy sắp đi xa đấy. Tôi nghĩ anh nên đến gặp chị ấy một lần. Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi tiếng Trần Phương trầm ấm:
- Hân bảo em nhắn với tôi à?
- Vâng, chị ấy nhờ tôi nhắn lại với anh là chỉ không từ biệt được, nhưng tôi nghĩ...
Nhưng Trần Phương đã ngắt ngang lời cô:
- Sự quan tâm của em làm tôi ngạc nhiên đấy. Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì em đã báo cho tôi biết.
Khả Thư thở nhẹ:
- Tôi chỉ làm theo lương tâm của mình thôi.
- Em nghĩ là tôi sẽ đến gặp Thúy Hân sao? Nghĩ thế là em lầm rồi, tôi luôn tôn trọng quyết định của cô ấy. Thôi nhé!
Nói xong Trần Phương cúp máy. Khả Thư mím môi ngồi im, đúng là chỉ có anh ta mới cư xử như vậy.
Thật quá đáng, đối với một người luôn hy sinh cho mình mà Trần Phương có thể dửng dưng như vậy sao?
Bắt đầu từ ngày đó cô luôn sống trong tâm trạng lặng lờ không giải thích được. Một sự thất vọng, bứt rứt thầm lặng đến quay quắt cứ bồn chồn trong cô.
Tháng sau cô lại thay mặt cậu Điền đến dự buổi chiêu đãi của một khách hàng. Khi cô và Bá Khiêm đến thì đã thấy Trần Phưng đang nói chuyện với ông Thời - chủ nhân buổi tiệc. Bá Khiêm quay qua cô:
- Em ngồi đây hay đến đó?
Khả Thư rất muốn từ chối nhưng làm vậy thì rất dở và không lịch sự cho mấy.
- Em đến chào ông ấy đã.
Bá Khiêm gật đầu, anh đưa cô đến chỗ ông Thời. Khả Thư nói vài câu xã giao rồi lập tức trở về bàn ngay. Nói gì đi nữa thì cô cũng là nhân viên thuộc công ty Trần Phương nên dù sao cũng phải cư xử cho đúng mực.
Ngồi vào bàn được một lúc thì Trần Phương đến. Anh đưa cho cô một ly nước.
- Cảm ơn.
- Tôi thấy trong xã giao em còn thụ động, nên cố gắng hoạt bát hơn.
- Vâng.
- Sao cậu Điền không đến?
- Cậu nói mệt nên bảo tôi đi.
Trần Phương gật đầu:
- Công việc có khó không?
Khả Thư mỉm cười:
- Có anh Khiêm chỉ dẫn nên cũng không đến nỗi
Vừa lúc đó Bá Khiêm cũng đến cùng hai cô gái. Đôi mắt cô ta lộ vẻ quan tâm đặc biệt đến Trần Phương.
- Ngồi đi Thanh.
Nói rồi Khiêm quay qua nhìn bạn:
- Mày nhớ cổ không?
Trần Phương nhướng mắt, thật sự anh không ấn tượng gì nhưng cũng lịch sự gật đầu
- Cô ấy là cháu của ông Thời đấy.
- Vậy à?
Thanh có vẻ chú ý đến Khả Thư hơn. Bá Khiêm mỉm cười như hiểu.
- Còn đây là Thư một trợ lý giỏi đấy.
Thanh mỉm cười gật đầu chào. Một cảm giác nhẹ nhõm cả người cô quay qua Trần Phương:
- Chúng ta cạn ly vì buổi gặp gỡ này đi.
Nói rồi cô ngoắc người bồi bàn đến để lấy chai rượu rồi tự động rót ra từng ly:
- Em mời mọi người!
Không thể từ chối, Khả Thư đành uống một ngụm. Không phải là lần đầu tiên cô uống rượu nhưng không hiểu sao cô rất dễ bị say nên sau này cô luôn giữ chừng mực. Cuối cùng Thanh kéo bằng được Trần Phương nhảy với cô. Khả Thư cố ra vẻ thản nhiên và vô tình cô trấn áp tâm trạng của mình bằng cách uống thêm một chút rượu
Giữa buổi tiệc cô lặng lẽ nhờ Bá Khiêm đưa mình về. Thấy vẻ mệt mỏi của cô anh cũng không đành giữ lại.
Nhưng khi về đến nhà một lúc thì có chuông cửa reo. Không hiểu ai lại đến tìm cô giờ này? Vì nếu là Mai thì nó đã có chìa khoá để mở cổng. Khả Thư mệt mỏi ra mở cửa. Trước mặt cô là Trần Phương, cô ngạc nhiên đến nỗi cứ đứng yên mà nhìn anh.
- Em không sao chứ?
Khả Thư thoáng bối rối:
- Không, anh đến có chuyện gì không?
- Bá Khiêm nói em say, sẵn trên đường về tôi ghé xem em thế nào.
Khả Thư mỉm cười, cô mở rộng cửa:
- Được rồi, tôi không phiền em đâu. Em không sao thì tốt rồi, tôi về đây.
Trần Phương vừa quay người đi không hiểu sao cô đã buột miệng nói nhanh:
- Anh quan tâm tôi vì cái gì vậy?
Trần Phương quay lại nhìn cô một thoáng:
- Em muốn tôi trả lời thế nào?
Khả Thư như vừa trấn tĩnh, cô nói bối rối:
- Xin lỗi, có lẽ tôi say như anh Khiêm nói thật. Thôi anh về đi.
Trần Phương nhìn cô hơi lâu rồi nói:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Thái độ của em tôi không an tâm. Có Mai ở nhà không?
Khả Thư chớp mắt:
- Tôi không sao, anh về đi.
Trần Phương bước đến, anh nâng mặt cô lên rồi nhìn như quan sát:
- Em có muốn tôi trả lời câu hỏi đó không?
Khả Thư quay nhìn nơi khác:
- Không cần đâu.
Trần Phương cười nhẹ:
- Tôi có cảm giác như em đối xử với tôi tùy theo tâm trạng vậy. Nhưng không sao, nếu muốn nghe câu trả lời thì chịu khó lập lại câu hỏi đó một lần nữa nhé.
Khả Thư quay lại nhìn anh, vẻ bỡn cợt của Trần Phương làm cô thấy mình thật lố bịch:
- Vào nhà đi, em có vẻ lừ đừ lắm. Trần Phương nhìn cô một cách chăm chú:
- Trong người sao rồi? Để tôi gọi Mai về với em.
Khả Thư nhìn vẻ lo lắng của anh một cách im lìm. Cô không say nhưng trong lòng là sự mâu thuẫn dữ dội. Cô đang dằn xé để có một thái độ thích hợp với Trần Phương.
- Không biết uống thì phải biết từ chối chứ. Ở đây lạnh lắm, vào nhà đi.
Nói xong anh cương quyết nắm tay cô đi vào nhà.
- Anh làm gì vậy? Buông ra!
Trần Phương lầm lì nhìn cô:
- Có muốn tôi ẵm vào nhà không?
- Tôi không có say, tôi sẽ tự vào nhà. Anh về đi.
Trần Phương cương quyết lôi bằng được cô vào nhà. Anh ấn cô ngồi xuống bộ sofa ở phòng khách:
- Ngồi xuống đi, tôi sẽ pha chanh cho em.
Anh định bước đi nhưng cô đã lên tiếng:
- Anh Phương...
Trần Phương quay lại nhìn cô:
- Anh không nhớ những gì tôi đã nói với anh sao? Trần Phương nhìn cô im lìm:
- Tôi quên rồi. Em có ý muốn nhắc cho tôi nhớ không?
Khả Thư chợt cười nhẹ:
- Tôi nhận ra anh đã thay đổi rất nhiều.
- Vậy sao? Khả Thư không hiểu sao mình lại bối rối như vậy. Cô có cảm tưởng như là sự bắt đầu. Hôm nay cô mới phát hiện ra gánh nặng quá khứ như đã trút bỏ, cảm giác nhẹ nhàng như vừa tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn.
- Hôm đó chị Hân có đưa tôi quyển nhật ký, tôi nghĩ anh giữ sẽ tốt hơn. Để tôi đi lấy cho anh.
Đôi mắt Trần Phương thoáng nét gì đó nhưng khi cô định đi thì anh đã giữ lại:
- Em nên học cách tôn trọng ý nguyện của người khác. Hân đã muốn đưa cho em thì em nên giữ lấy
Khả Thư nhìn thoáng qua anh.
- Nhưng chị ấy có nhắc đến anh.
Trần Phương nhướng mắt:
- Nhắc thế nào?
Khả Thư bối rối:
- Điều đó không quan trọng bằng thái độ thờ ơ của anh khi nghe tôi nói.
Trần Phương gật gù:
- Có vẻ như em rất quan tâm đến chuyện này. Em đã đọc và hiểu hết rồi phải không?
Khả Thư im lặng, Trần Phương nhìn cô một lát rồi bước đến đứng đối diện:
- Anh rất muốn vứt bỏ tất cả nhưng không dễ dàng Thư ạ. Đây là lần đầu tiên anh không giữ nổi sự cứng rắn của mình. Bây giờ anh nhận ra mình chỉ có một sự lựa chọn thôi, đó là chờ đợi em.
Khả Thư nghe tim mình đập loạn cuồng. Từng lời nói của Trần Phương như cuốn tan đi sự dè dặt cuối cùng. Cô ngập ngừng ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh:
- Nếu em vẫn không thay đổi?
- Trừ trường hợp em có người khác bằng không thì anh đâu ngại phải chờ đợi.
Khả Thư ứa nước mắt vì xúc động, cô nhận ra đây là giờ phút cô yêu anh nhất từ trước đến giờ. Cô có cảm giác như mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, và nếu cô vẫn cố chấp một cách trẻ con thì đó là sự sai lầm.
- Đừng nói là em không còn tình cảm với anh, dù mọi chuyện có thế nào anh vẫn muốn hai đứa thật lòng với nhau.
Khả Thư nhìn anh và nhoẻn miệng cười:
- Anh tự tin vậy sao?
Trần Phương nhìn cô hơi lâu rồi cười nhẹ:
- Nếu anh nói là em đã bị thuyết phục thì có quá chủ quan không?
Đôi mắt Khả Thư lấp lánh nét gì đó:
- Khi đọc nhật ký của chị Hân, anh biết em đã nghĩ gì không? Em thấy mình thật yếu đuối, nhỏ bé so với những gì chị Hân đã trải qua và chịu đựng. Chị ấy có thể vứt bỏ quá khứ để làm lại từ đầu thì sao em lại không làm được.
Trần Phương bước một bước là đã đứng sát bên cô. Cô mỉm cười thật dịu dàng:
- Đến giờ em vẫn không tin rằng anh ở bên em thế này. Em cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn có cơ hội này nữa.
- Có nghĩa là.....nếu anh không đến tìm thì em sẽ vẫn im lặng?
- Có lẽ vậy.
Trần Phương vuốt nhẹ má cô:
- Thật may cho anh là đã không bỏ cuộc và đã luôn tin rằng trước sau gì em cũng sẽ quay về.
Chỉ cần vươn tay ra là anh đã có được cô trong lòng nhưng Trần Phương không làm vậy. Anh cố giữ một khoảng cách giữa hai người. Khả Thư rất muốn anh thể hiện tình cảm của mình nhưng thái độ của Trần Phương làm cô hoang mang lẫn tự ái.
- Khi em thật tỉnh táo, anh muốn nghe những lời này một lần nữa. Bây giờ thì em nghĩ đi.
Thì ra Trần Phương vẫn còn nghĩ cô say. Sự thận trọng của anh làm cô thấy buồn cười. Tự nhiên cô nhớ lại cơn say lúc trước của mình, lúc đó cô và anh đã không thể kềm chế. Cô chợt hiểu ra sự dè dặt, thận trọng của anh hiện giờ. Suy nghĩ đó làm cô thấy yêu anh quay quắt.
- Anh nói là sẽ pha chanh cho em mà. Bây giờ em rất muốn uống.
Trần Phương nhìn cô lo lắng, anh vội vàng xuống bếp để pha cho cô. Khả Thư không ngờ cũng có lúc Trần Phương không nhạy bén như vậy. Anh thật ngốc khi không nhận ra cô không hề say.
Khả Thư ngoan ngoãn uống từng ngụm trước cái nhìn yêu thương của anh. Hình ảnh này làm cô nhớ lại thời gian trước, lúc đó cô luôn ao ước được anh quan tâm thế này. Bây giờ mọi cái đến với cô như một giấc mơ.
Trần Phương nhìn cô đăm đăm rồi bất chợt hôn nhẹ lên trán cô:
- Em mệt thì lên phòng nghĩ đi. Chắc Mai cũng sắp về rồi.
Khả Thư mỉm cười:
- Anh cho là em say th ật sao?
Trần Phương nhướng mắt:
- Anh không muốn mình chủ quan một lần nữa thì đúng hơn.
Trần Phương vừa dứt câu thì thấy Mai đi vào. Cô mỉm cười thật tươi nhìn anh:
- Em rất vui khi lại thấy anh ở đây. Anh đưa chị Thư về hả?
Trần Phương gật đầu:
- Anh phải về rồi, em chăm sóc chị Thư giùm anh.
Mai quay qua nhìn cô:
Anh yên tâm đi. Em biết phải chăm sóc chị Thư như thế nào mà.
- Cám ơn em! Anh về nha.
Trần Phương quay qua nhìn cô hơi lâu rồi mới chịu bước đi, vẻ bịn rịn của anh làm cô xúc động, nhưng cô vẫn ngồi yên chứ không tiễn anh ra cổng. Có lẽ lúc này là lúc cả hai cần bình tâm suy nghĩ về mọi chuy ện. Sau khi đã nói hết với nhau thì đâu cần phải vội vã thể hiện tình cảm của mình.
Cô nghĩ ngày mai mới là ngày bắt đầu cho tương lai của cô và Trần Phương, một tương lai mà cả hai đã đánh đổi rất nhiều mới có được. Và cô tin nó sẽ ở mãi bên mình.
Một Đời Xa Nhau Một Đời Xa Nhau - Hoàng Anh Một Đời Xa Nhau