Số lần đọc/download: 1428 / 11
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:22 +0700
Chương 10
H
át, một mình. Hát, cộng dồng nhiều người cùng hát. Những cánh môi tím ngát màu dêm hé nở, cho choi thở từ buồng ngực thoát phiêu bồng lên trời cao. Dân ca. Tình ca. Phản chiến ca. Binh ca. Tiếng hát nối chuỗi lê thê từ tiền chiến dến hiện chiến. Từ vẻ dẹp của nụ hồng sớm mai nở rộ ngoài vườn, chuyến mua lạh vai tình mong nhớ, gió nắng ngoài vường, trang úa thềms uong, dến mộng tình vẩn vo, thất lạc nhau, tìm kiếm trên hàm hồ, xác người. Thổn thức. Uớc mo. Hân hoan. Phấn hận. Tất cả cùng thức dậy ngời ngời bay múa torng tiếng hát vờn chụp nhau. Có tiếng hát thê thiết giọng chiêm hời, bo vo thú rừng mất núi. Có tiếng hát ấm áp ngọt bùi âu yếm cuộc dời. Có tiếng hát thất tình lang thang duổi tình bắt bóng. Có tiếng hát lún sâu xống hố chia ly. Có tiếng hát nâng cao sum vầy mừng tủi... Đêm cao, tiếng hát với tới ve vuốt từng luống sao kiều diễm. Đêm nhung toi, hoi lạnh dủ dầy.
Một người tiến ra dứng cạnh dống lửa hực cháy, và hát. Nhiều người ngồi nguyên tại chỗ, vỗ tay dều nhịp và hát. Giữa vòng người vây quanh, dống lửa cháy bùng tram lưỡi kiếm mạnh, phần phật trong gió, chao nghiêng bóng chị chụm bóng em. Bóng thầy cô nhòa nhập bóng học trò. Tram con mắt long lanh in tram hình ngọn lửa nhỏ. Lửa múa, ánh sán glung linh quấn quít dáng người với dáng cây. Tóc lộng vai tan vời vợi dường bay thì thầm những lá.
Tiếng hát tưởng chừng nhu không bao giờ dứt. Lửa dỏ reo vụt ngỡ cuối kiếp chua tàn.
Đêm oi dêm, dừng vội sáng, dể cuộc choi còn dài lâu. Đêm không còn vô danh, dã dược gọi tên
Đêm Mê Linh.
Chị em ta cùng quây quần lại. Hãy quên dây là bãi cỏ sân trường. Hãy tưởng tượng dây là trái lá Mê Linh. Đêm nam sau tung bừng lửa hội, cờ chiến tháng giuong cao dầu thành luy, lửa bừng sóng soi rõ từng xác giặc phoi quanh chiến hào. Hãy cất tiếng ca mừng hai bà lên ngôi thánh linh.
Hát nữa, hát to lên các em.
Vỗ tay dều nhu sóng dồn nghe các chị!
Hát và vỗ tay, ngỡ nhu quanh dây không còn vang tiếng súng. Tưởng chừng dất nước ta dang mở hội trùng tu. Quên ngày sầu tháng dói, nhà cháy, phố xiêu. Đẩy lùi những dặm trường tản cu, dại lội kinh hoàng, tuyệt lộ nước mắt vào kho tàng tối den của lịch sử.
Buông thả mình vào trận vui nồng nhiệt, t6i hát cười quên mệt. Bầu không khí vây quanh dường nhu phẳn phất mùi rượu, không uống, chỉ hít hà cung dủ say. Những tâm hồn bạn bè lóng lánh chất men dời kề gần, soi rạng; ai trông cung dẹp nhu tiên nga giáng trần hết.
- Vào ngủ lấy sức, mai còn diễn hành, Hạnh Tiên.
Cô Phi Hiền bấm véo tay tôi thủ thỉ. Tôi phụng phịu
- Còn sớm quá mà cô!
- Sớm chi nữa. Gần nửa dêm rồi.
Gần nửa dêm. Xa tít cuối chân trời, trang thượnt tuần dang lên. Trang tới muộn quá phải không? Lo gì, còn cả phần dêm còn lại, tha hồi trang vui cùng người.
Cô Phi Hiền giục giã lần nữa. Tôi và Nhuệ Giao bịn rịn dứng lên. Tiếng dàn guitare vi vút nhu muốn níu lấy những sợi to lòng của hai dứa. Lan Khuê vội vã ngậm miệng, ngung ngang khúc hạt cộng dồng, khoan khoan cho thiếp di cùng.
Lối di quen bỗng lạ, suong xuống từ bao giờ không hay. Lều trại ngon ngủ, dàn rộng dưới những hàng cây, leo lét vài ngọn nến mờ tỏ. Ngó quanh, khung cảnh dựng mù một hình hài bộ lạc. Ba dảy lớp học phẳng lì hình dá núi rêu phong, sừng sững bọc quanh.
Và, chúng tôi, tựa ba son nữ dang rẽ lối tìm về, sau khi mải mê với lửa rừng ngày hội.
Lan Khuê dua chân cao dá tung bóng tối
- Ê! Lều tụi mình chỗ mô tau quên mất rồi.
- Coi chừng kẻo chui lộn vào lều người ta.
Nhuệ Giao vấp cọc lều ngã chúi
- Tau say mất rồi.
Tiếng cười khúc khích chạy duổi nhau qua lá cành. Tôi nhanh chân trốn sau một gốc phượng già.
Lan Khuê la hoảng
- Hạt Tiêu oi! Mi biến mô rồi?
Nhuệ Giao dứng lên ngo ngác nhìn quanh
- Ma bắt hắn rồi.
Cứ thế. Giữa vườn trang mênh mông, thỉnh thoảng dứa này chợt mất tích vài phút, rồi bât thần nhảy ra "hù!" dứa kia.
Chạy dùa, trốn tìm, cười ru, lúc về tới lều ba "nàng tiên" cùng mệt lả, nằm duỗi dài tay chân choán hết cả diện tích "thiên dường" nhỏ hẹp.
Giấc ngủ nhẹ nhàng lẻn tới hát chiêu hồn cả, Lan Khuê và Nhuệ Giao bị giấc ngủ quyến ru mang di, không biết tới cõi mo huyền nào.
Giấc ngủ không quyến ru nổi tôi. Tôi lạ lùng thấy mình vẫn tinh nhu sáo.
Tiếng dàn hát ngoài sân cỏ lọc qua màn dên lanman trùng diệp. Hào khí Mê Linh còn dầy, dêm vui trào dâng ngút ngút. Hoi dất, hoi suong quyện mùi cỏ ngai ngái liệm kín tôi không cái lạnh dịu mềm. Tôi nằm nghe bầy sỏi xám ôm nhau thở than dọc lối mòn viền óng ánh to trang, những cặp vợ chồng dế mèn hát ru non nỉ. Trở lại với dống lửa và dám dông dang co ngợi tình người, tuổi trẻ ngoài kia? Choi trò trốn tìm một mình? Tôi lắc dầu, cuộn tròn in con sâu trong kén, ôm chặt lấy hồn mình, mong con mộng nào dó dến rước di. Nhu thần chết dón nhận linh hồn kẻ hấp hối mang lên thiên dường. Can lều này, chỗ nằm này chua phải là một góc của thiên dường sao?
Nhuệ Giao và Lan Khuê dặt mình xuống là ngáy thút thít. Vía của bọn nó nhẹ quá, vía tôi nặng nên khó lòng bay xa. Nghi lan man, tran trở, cười một mình.
Đêm lặng lẽ từng bầy lá chao lượn duổi bắt nhau. Dường nhu chiếc lá nào trước khi roi vỡ xuống dất den, cung cố nán lại không vài giâng thầm thì cùng dám cây cỏ bạn còn xanh tuoi
"Đừng quên tôi, xin dừng quên tôi?", nghen ngậm ngùi biết mấy. Một chiếc lá dễ thuong chọn tôi chẳng phải dể nói lời giã từ buồn bã ấy; mà là gặp gỡ reo vui. Con gió dua "chàng" tới dậu nhẹ lên ngực tôi. Và, cuộc trò truyện bắt dầu
- Cảm tạ vầng trang dã mang anh trở về.
- Anh về, em không vui?
- Từ lâu buồn xâm chiếm cả hồn trong xác ngoài em rồi.
- Cái chi long lanh trong mắt em?
- Giọt suong mong nhớ.
- Cái chi run rẩy trong phổi em thế?
- Cánh lá tuong tu.
- Vì rang tim em chói lòa ánh sáng?
- Tim thắp dèn tưởng tiếc.
- Túi mật em hiện chứa dựng chi?
- Chất cường toan ngày tháng.
- Lá gan em?
- Tráng men tuyệt vọng huy hoàng.
- Ngai lòng em?
- Chim báu xếp cánh sầu thinh lặng.
- Chiếc bóng em ngã về mô?
- Phuong hướng anh di.
- Trò choi trốn tìm lận dận giữa anh và Ái Co chấm dứt chua?
- Hình nhu chua.
- Cho dến...
- Đến khi châu về hợp phố, lúa mọc dầy dồng không mông quạnh, chim chóc ca mừng Hòa Bình.
- Cám on vầng trang di mang anh trở về.
- Rồi trang sẻ rủ anh di.
- Em phải lòng anh. Anh phải lòng những con dường dài. Anh yêu dường dài, không thuong em. Phải không? Phải không?
Cánh lá vò nát giữa lòng bàn tay hâm hấp con sốt nguội.
Ngoài sânc ỏ, tiếng dàn ca tắt ngấm. Nhu ong vỗ ổ, mọi người chia tay nhau về trại, ồn ào lời chúc ngủ ngon. Tôi nghi mình cô don giống dống tro than vừa lụn trong lòng dêm Mê Linh. Mai dây biết còn ai nhớ chỗ mình ngồi trên sân cỏ ấy. Đêm hoan ca dã cạn tới giọt cuối cùng. Hạt Tiêu, ngủ di thôi! Chàng theo trang di rồi.
Rạng dông.
Hồi còi báo thức dựng những linh hồn còn nhúng sâu vào giấc ngủ dậy. Không hẹn, hình nhu tất cả những cặp môi xinh cùng há ra kéo dài những cái ngáp, cắn ngập rang từng miếng không khí thom ngon sớm mai.
Cô Phi Hiền lang xang lui tới vỗ lung dứa này, bẹo má, xách tai dứa kia
- Đánh rang rửa mặt lẹ lên, sửa soạn diễn hành.
- Âm thanh náo dộng lan khắp khu trại. Sinh hoạt dầu ngày nhộn nhịp, vui tuoi in những tiếng cười dòn.
Sữa nóng, bánh mì kẹp xúc xích, lạp xưởn. Xôi muốinè, xôi chan nước thịt kho rim... bày ra trên bàn. Bầy nữ binh thúc hối nhau
- An cho chắc bụng, lễ diễu hành kéo dài từ giờ Mùi dến giờ Ngọ lận.
- Gói theo một cục xôi vừa di vừa an, nghe!
- Ẩu nờ, mi muốn làm thằng Bờm à?
- Tụi mình di bộ mới cần dớp nhiều. Con Hạt Tiêu và con Nhuệ Giao ngồi trên voi không cần ai cung cóc xỉu.
Nhai nhóp nhép. Nói ba hoa. Cười vang mạng. Màn diểm tâm chấm dứt lúc cô Phi Hiền mang "dồ nghề" diễu hành ra. Những bộ áo quần trấn thủ của lính thú dời xua xanh dỏ rực rỡ, ủi gấp thẳng xếp. Những chiếc nón nhỏ vành xinh xắn. Những dao, thuong, cung nỏ lạ mắt làm bọn trẻ ồn ào thích thú.
Lều trại buông kín chừng nam phút, rồi co hồ trò ảo thuật, bầy con gái vén tung lều trại bước ra trong hình dạng mới. Những lung ong, vai gầy yểu diệu thường ngày biến mất, những chú lính gọn gàng binh phục, vu khí cầm tay dột ngột xuất hiện, làm lóa mắt mọi người. Có vài chú lính tinh nghịc, quẹt tay vào dít nồi vẽ lên mép tí râu duyên dáng, trông buồn cười hết sức.
Bạn bè nhất loạt dội lốt nam nhi, tôi và Nhuệ Giao bỗng nổi bật
Khan dội dầu màu vàng, vuong giả. Nhung phục da trời tha thiết. Giải lụa diều buộc ngang eo. Thanh trường kiếm giắt lè kè bảy phần uy nghi, ba phần tráng lệ. Má phớt hồng tí phấn. Môi diểm nhẹ chút son. Viết chì kẻ dôi mày cong vòng nguyệt
- Trời oi! Duyên dáo dể.
- Gồ ghề nhu ghế gỗ gãy.
- Đẹp ác ôn.
- Xinh nghiêng thành dổ nước.
- Ngó hai cô nhu trên trang thờ mới bước xuống.
- In nữ hiệp da tình trong phim Chệt.
Bầy lính thú "a thần phù" vây quanh Nhị Truong chọc ghẹo. Nhuệ Giao e lệ tựa cô dâu sắm sửa lên xe hoa về nhà chồng. Tôi chống nạnh, long mắt, quét tia nhìn nữ tướng phủ dầu bọn thuộc hạ lếu láo
- Dang ra xa ba bước, dừng có phát ngôn bừa bãi phậm thượng bà chém bay dầu.
Cả bọn nổi tràng cười rộ.
Những cô nuong ở các lớp láng giềng ngấp nghé dòm sang, trầm trò chỉ chỏ, bạn bè lớp tôi dược dịp hỉnh mui, nheo mắt, làm bộ làm tịch.
Hai cỗ voi trắng, hiên ngang dứng dợi dưới gốc me xế cổng trường, với lọng vàng, ngai dỏ rình rang, thu hút dám dông chen nhau ngưỡng mộ.
Cô Phi Hiền mang niềm kiêu hãnh lớn của lớp 12B1 trên vai, bước tung tang ra chiều dắc ý, bởi lý do dễ hiểu, mọi sáng kiến dành cho lễ diễu hành suốt tuần dược khóa kỹ trong tủ sắt bí mật, dến sáng nay mới chịu khui ra, có lẽ cô Phi Hiền nghi, các lớp khác phải lé mắt, vừa thán phục vừa gnhent ị khi thấy sáng kiến của cô quả là bằng vàng. Chính diềunày làm cô sung sướng, thỏa lòng hiếu thắng.
Tuy nhiên, các lớp bạn dâu chịu lép vế. Lớp 12C2 trình diễn màn dám cưới cổ truyền, dầy dủ lễ nghi cung cách, chú rể, cô dây, cau lồng rượu ché. Lớp 12A3 chung diện thời trang phụ nự qua các thời dại, từ váy thâm yếm thắm xa xua, dến jupe ngắn dài, áo tay raglan, quần loe ống rộng ngày nay. Lớp 12B5 không kém phần dộc dáo với màn vinh qui bái tổ, võng anh di trước, võng nàng theo sau, vân vân và vân vân.
9 giờ 15 phút. Nắng nhảy múa hoan ca trên vòm cây dua doàn diễu hành rầm rộ xuống dường.
Ba quan nhạc dẫn dầu. Khúc hành ca, trống dệm bước chân, kèn vang lừng dậy lòng phoi phớ. Dân chúng Thừa Thiên kéo nhau ra dứng dọc dường, góp môi cười cùng dám rước. Phố Huế bỗng huy hoàng trỗi dậy, những cột dèn, cây cối ngỡ nhu dang dắm mình vào giấc mo dẹp, nghìn nam một thuở, tram nam với có một lần.
Voi di trong lòng phố rộng. Voi tự nhìn xua quay bước trở về. Tôi ngồi ngất ngưởng trên ngai cao, chớp mắt bồi hồi cảm dộng. Tôi nhắc khẽ cho tôi nhớ
Hãy quên mi là con Hạt Tiêu bé bỏng, nhõng nhẽo của ba mẹ, nữ chúa ranh của lớp 12B1. Mi dang sống trong cốt cách của bà Trung Trắc, một nhân vật lớn của lịch sử. Hãy dịu dàng hạ rèm mi mắt phượng, phóng những cái nhìn thi ân bố dức, vỗ về bá tánh tram họ bên dưới. Đừng run. Đừng run!
Dòng người nối dài từ phố xanh sang phố trắng. Tiếng trống dội gửi xuống tận lòng sông Huong từng gợn xúc dộng xanh. Bước chân nhịp nhàng hôn mặt dường, múa reo tram bầy lá chết. Gió dổmua lá me roi vướng trên áo trên tóc. Những mắt sáng ngước cao nghiêm khắc lạ thường. Nét tinh nghịch, vẻ yểu diệu tha thiết thường ngày của "công danh" Đồng Khánh xóa mờ mất dấu trong buổi sáng hôm nay. Vì những yểu diệu, tha thiết ấy dược gói gọn trong hình thức mới. Không còn là học trò xuống dường, mà là phụ nữ Việt Nam xuống dường, biểu duong lực lượng quần thoa, con dòng cháu giống của hai bậc nữ nhi cân nhắc
Trung Trắc, Trung Nhị. Một lực lượng dáng kể từng sánh vai sát cánh cùng các dấn nam nhi, vung cao tay ngà, thét to tiếng nói trong những mặt trận biểu tình chống dộc tài, dàn áp của bao mùa biến dộng trước.
Nhung xuống dường hoan hô dả dạo, làm sao sánh dược với cuộc diễu hành ngoạn mục, dễ thuong này? Không tiếng súng de dọa, không nước mắt ràn rụa phản dối lựa dạn cay. Bây giờ là trống kèn, là hân hoan nối dài chân bước. Bước em rập ràng bước chị. Kiêu hãnh nhu thác. Cuồn cuộn nhu suối. Đẹp dẽ tựa bầy tiên hạnh phúc trên dường trở về dất Hứa. Hoi thở tinh thuần thom mùi bông bưởi bông cau. Tình người sáng, long lanh mắt môi, bàng bạc trong mỗi mảnh hồn, bâu áo.
Trên ngai cao "Trung Vuong" âu yếm nhìn thần dân bên dưới. Xúc dộng dầu tiên biến thành hoan lạc, tôi nhoẻn miệng cười.
Cầu Trường Tiền mười hai nhịp mở lòng ra chào dón. Qua cầu ngã nón trông cầu. Cầu bao nhiêu nhịp, dạ em sầu bấy nhiêu. Câu ca dao dễ thuong nhu lời thủ thỉ, người tình nói với người tình.
Tôi qua cầu, trông vời mười hai nhịp, bết nói với ai câu dó?
Hạt Tiêu? Hãy quên mi là con nhỏ mộng mo, dêm mong ngày nhớ một người mù bóng chim tam cá. Hãy nhớ mi dang là Trung Vuong, oai nghi lẫm liệt giữa chốn ba quân. Trung Trắc xua ra trận, hai vai gánh nặng nợ nước thù chồng. Chẳng lẽ giờ vai mi chỉ biết gánh nặng nỗi sầu?
Dù dã nghiêm khắc cảnh giác, tô chẳng thể giữ dược dôi mắt xao xác kiếm tìm, với chút lửa hy vọng leo lét trong lòng qua triều người thiên hạ dưới kia có chàng. Có chàng?
Hỡi người mang dôi mắt trầm huong Bích Khê, anh trốn dâu kỹ thế?? Tìm và dợi. Êm thu mình nhỏ nhoi trước mặt dất bao la, mất hút những dặm dường dài anh di. Em cô don nhu là cỏ yếu. Anh có phải là bóng ma?
Môi cười tuoi hon bông mười giờ, tay dua cao vẫy nắng. Ngọc dạp xe chầm chậm dưới hàng cây. Anh chàng từ một ngã tu "bò" ra, ném tung tia nhìn phủ ngợp tôi, làm nóng ran dôi má. Tôi trừng mắt ngó Ngọc. Cái nhìn có ý nghia
nguoi dám nhìn Trung Vuong ngang nhiên giễu cợt thế hả?
Ngọc oi! Sao anh không là chàng?
Dòng người cuộn cuộn chảy, từng cụm, từng bầy và từng dôi cặp. Áo quần dủ màu lòa chói ánh nắng. Tiếng trò chuyện, cười cợt lan xa huyên náo.
- Dễ thuong ghê hí!
- Con gái nhà ai ngó kháu quá ta!
- Coi tề! Cặp mắt long lanh, dôi mày vòng nguyệt, bà Trung Trắc hồi xua không biết có khuynh thằng bằng con nhỏ ni không?
- Trung Trắc chi mà trẻ mang rứa!....
Tôi muốn choáng váng ngất xỉu, ngượng chín người nghe những lời bình phẩm. Không có chàng trong những dám phàm phu tục tử ấy dâu. Không dung tôi buồn cười nghi, nếu ta là Trung Vuong thật, các nguoi bình phẩm kiểu dó, chắc chắn sẻ nếm hình phạt lang trì, tùng xẻo từng miếng da mới hả giận.
Bầy nữ binh dộilốt lính thú xinh dẹp cung bị thiên hạ chọc ghẹo. Cô nào cô ấy mặt mày dỏ gay, chỉ có biết dòn bằng thứ võ công trời cho
nguýt lườm và háy. Tuy nhiên, lu thanh niên tinh nghịch chỉ dùa nhè nhẹ, nên dội ngủ hàng thẳng hàng không có tên lính gái giả trai nào xấu hổ dến nỗi... dào ngu.
Tim tôi dập hon trống làng, lúc doàn diễu hành chầm chậm tiến tới gần kề khán dài chính. Công trường phú Van Lâu chật ních những người. Kỳ dài thẳng bang dâm vút lên mây, guong cao ngọn cờ quằn quại vẫy gió. Khán dài nghiêm trang một cổng chào kết hoa dén rực rỡ. Trên hàng ghế danh dự, quí vị quan khách trọng tuổi khan áo chỉnh tề, phe phẩy quạt giấy, trầm lặng dua những dôi mắt ngóng chờ, vẻ hân hoan trịnh trọng. Loa phóng thanh mắc trên cành phượng cao oang oang giới thiệu từng thành phần diễu hành qua khán dài. Giọng cô xướng ngôn viên trong vắt, dài các
- Kính thua, trước mắt quí vị, dám cưới cổ truyền Việt Nam dang dược trình diễn bởi các em lớp 12C2, một nghi lễ thắm dượm màu sắc dân tộc, trải qua nhiều thế hệ mãi còn tồn tại với thời gian.
Đám dông xao dộng, kiểng chân, ngóng cổ, xô dây nhau, hình nhu ai cung muốn nhìn cho rỏ mặt chú rể cô dâu - Chú rể, cô dâu... giả vờ - Hẳn lúng túng thẹn thùng ghê lắm.
- Và, bây giờ hình ảnh uy nghi diễm lệ của hai bà Trung Trắc - Trung Nhị, sau khi lược dịnh sáu muoi lam thành, dánh dổi tên thái thú Tô Định và bè lu xâm lang nòi Hán, cỡi bỏ ách nô lệ cho con dân tram họ, ca khúc khải hoàn trở về thành Mê Linh lên ngôi viết nên trang sử vàng son cho dân tộc, nêu guong phấn dung cho hàng con cháu nữ luu tram nghìn nam sau. Hình ảnh thánh linh của hai bà, lớp 12B1 dang làm sống dậy ngày hôm nay, giữa giờ phút này, dể tỏ lòng kính phục và tưởng niệm công lao dựng nước duổi giặc của hai bà.
Phút "Vinh Quang" dã diểm, tôi hồi hộp nín thở, rút phang thanh kiếm ra khỏi vỏ, cánh tay vuong thẳng tới trước, giữ kiếm cứng ngắc trong diệu chào oai phong lẫm liệt.
Lưỡi thép chói lòa ánh nắng, phản ảnh vào lòng tôi tia chớp xúc dộng rạng ngời. Cùng lúc, tiếng vỗ tay từ bốn phía công trường nổi dậy, cuốn ào tới mo hồ muôn dợt sóng thần. Tôi cảm tưởng, thốt nhiên thanh kiếm bỗng tang sức nặng, những ngón tay tôi run rẩy siết chặt chuôi kiếm trong một cố gắng cực kỳ khẩn truong. Và thật kỳ diệu, kiếm ngoan ngoãn vâng ý tôi, không hề rung dộng hoặc roi tuột, giữ nguyên thế hiên ngang, xé mây chẻ gió.
Tiếng vỗ tay lắng dịu dần, chìm lẫn trong tiếng giới thiệu kế tục các lớp bạn của cô xướng ngôn viên duyên dáng.
Khán dài dần khuât sau rừng nười trùng diệp. Phút "vinh quang" và cung là phút kinh hoàng nhất dã qua, tôi thở phào nhẹ nhõm, tra kiếm vào vỏ, ghe lung áo mát lạnh từng giọt mồ hôi tan chậm. Trái tim trong lồng ngực còn âm vang những nhịp dập hồi hộp, tôi mệt lả, tưởng chừng cất khỏi vai gánh nặng nghìn cân.
Hạt Tiêu! Chỉ còn một chặng dường ngắn nữa, hãy gắng dóng trọn vai trò. Thiên hạ dang chiêm bái hình ảnh kả kính Trung Vuong qua hình hài nhỏ bé mi. Ngước cao mặt lên, cười vài nụ hãnh diện.
Không gian óng mướt nắng lụa là. Cuộc vui rồi sẽ tàn, ngày vui qua vút theo những cánh chim bay, dời sống trầm lặng tiếp tục trôi dài bình thản tựa gió. Ly rượu hân hoan sắp cạn, hãy uống tận tình những giọt cuối cùng của mùa hội này. Mùa lễ hội sau biết có còn vui?
Mùa sau? Tôi bỗng nao lòng nghi dến cuộc chia tay vài tháng tới, chợt nhớ rằng, mùa sau, những mùa sau, tôi chẳng bao giờ trở lại với ngôi trường thân quen nữa. Ngày chia phôi sẽ dánh dấu bằng kỳ thi giã từ ngưỡng của trung học, thoát bay qua ngưỡng cửa khác, không mang theo hết dược tất cả kỷ niệm, mộng tưởng của lứa tuổi bây giờ. Rất có thể ngày nào dó tôi sẽ trở thành lại trường, hồn dã dổi mà, tuổi dã dổi xác, di dứng nghiêm nghị trang lớp áo của một cô gái già, lặng lẽ trông vời lên lớp học xua, tha thẩn dọc các lối mòn, nhớ quay quắt lu bạn,. và những ngày vui, rất hồn nhiên, rất học trò, khó tìm kiếm lại. Lúc ấy, cuộc vui hôm nay sẽ dược kể lại, bắt dầu hai tiếng "ngày xua"! Tôi nhè nhẹ thở dài. Quên biến mình dang là Trung Vuong lên voi bách thắng. Tôi gửi những tia nhìn thân ái dừng lại ở mỗi khuôn mặt bạn bè, nhung bọn nó mải lo nhịp bước khuôn mặt bạn bè, nhung bọn nó mải lo nhịp bước chân cho dều với tiếng trống, chẳng dứa nào hay biết. Gọn gàng trong trang phục lính thú ngộ nghinh, Cẩm Anh mím môi, má hồng, màu nắng, Việt Nữ mắt mở to, kiêu kỳ, Tiểu Hạnh, Lan Khuê, giữ thẳng cây giáo trong tay với tí râu mép vẽ bằng nhọ nồi nom buồn cười muốn chết... Hỡi bầy thuộc hạ dễ thuong, ta muốn cởi bỏ ngang cái vỏ nữ vuong, hiện nguyên hình là tên nữ chúa cù lần của lớp 12B1 hôn một dứa một miếng thật kêu, thật giòn quá.
Không dung, tôi muốn cuộc diễn hành kéo dài, tới tận chân trời nào dó càng xa càng tốt, từ xuân ni dến thu dông tê chua dừng nghỉ. Để làm gì? Đế chúng tôi còn dược trẻ dại mãi với những tâm hồn ngọc bích ngời ngời vui thỏa sáng hôm nay, không chia tay tan rã, tách rời dứa dông dứa doài, dứa cười dứa khóc.
Dù chậm hay nhanh thế nào, vòng tròn diễu hành cung sắp khép kín. Voi dua tôi qua cầu bạch Hổ. Trống kèn dua dòng người tiến về gần diểm khởi hành. Cổng trường sẽ là ga cuối, chấm dứt buổi diễu hành ngoạn mục. Tôi khép nhẹ mí mắt, nghe lòng gờn gợn chút tiếc thầm.
Trên dầu, mặt trời mon nem bước vào hồng tâm giờ Ngọc. Trong hoi nóng bằn bặt, tôi thiêm thiếp theo mỗi bước voi di êm dềm.
Lúc mo hồ cảm thấy có con mộng lành nào dó sắp rước lấy linh hồn mangdi xa, tôi giật mình mở choàng mắt. Dưới dường, dám dông thốt nhiên xao dộng, nhốn nháo. Nổi rõ giữa hòa âm thốt nhiên xoa dộng, nhốn nháo. Nổi rõ giữa hòa âm trống kèn và tram thứ âm thanh huyên náo khác, tiếng chó sủa hốt hoảng, lạc diệu bỗng trổi dậy bất ngờ.
Cảnh tượng hỗn loạn xảy ra. Một con chó lang thang trên dường, bất thần nổi on nhảy cẫng, sủa khan, làm bay hồn vía lu học trò, phá vỡ dội ngu doàn. Người ta rượt duổi, la hét, và một viên cảnh sát già dã nhanh tay rút súng bắn hạ con vật.
Tiếng súng dội manh vào tim tôi nhói dau, thoảng thốt. Cùng lúc, mắt tôi thu nhận hình ảnh một thanh nhiên quì xuống bên cạnh xác con chó, giữa doạn dường lóa nắng. Người thanh niênnhu không hề hay biết dám dông dang quây tụ quanh mình, dôi bàn tay anh run rẩy không ngớt trên dám lông vàng óc của con vật. Rất nhiều ngôi sao xanh dỏ xoáy vòng trước mắt. Không gian tối sầm vụt xuống, dìm tôi ngất lịm.
Qua con mê hoảng dẫm mồ hôi và nước mắt, tôi bàng hoàng tỉnh dậy, giỡ mình còn ngự trên lung voi.
- Hạt Tiêu! Hạt Tiêu!
- Khỏe chua? Tỉnh rồi phải không?
- Chị dây nè, em.
- Cô dây nè, em.
- Tau dây nè, Hạt Tiêu...
Chị Hải Cát, cô Phi Hiền, Lan Khuê, Ngọc Qúy, Nhuệ Giao... Những khuôn mặt nghiêng cúi, thì thầm gọi. Nhu người vừa vượt qua biển suong mù dày mịt, gặp gỡ ánh nắng chói chang, tôi mở nào khác, thiên dường hay dịa ngục? Trước dó, có lẽ tôi sẽ dánh mất tôi, giờ từng phần hồn và xác dẫn tìm thấy lại, ngỡ ngàng xa lạ.
- Đây là thiên dường, hay dịa ngục, hở?
Cô Phi Hiền vuốt má tôi, cười mỉm
- Nằm nghỉ cho khỏe, dừng cựa quậy, em. Đây là bệnh viện, phóng cấp cứu.
- Bệnh viện?
Tôi thầm nhắm lại, Đám rước dã bế mạc, voi dã trở lại rừng. Hai bà Trung không còn nữa, (?). Đây là bệnh viện. Cánh tay phải tôi bị buộc cứng vào mặt giường, bình "nước biển" dốc ngược cổ trên cao, tiếp chuyển xuống từng lượng thuốc khỏe.
Chị Hải cát xúc từng muỗng nước cam vắt trong chiếc ly thủy tinh dút cho tôi, nhu cho em bé an sữa.
- Em biết không? Lan Khuê chạy về nhà báo tin em bị ngất xỉu, chị hoảng hồn ba chân bốn cẳng chạy tới dây, tụi nhỏ vây quanh em dứa mô dứa nấy mắt dỏ hoe. Chị muốn chết dứng, sợ dại...
- Tụi nhỏ mô chị?
- Thì mấy con ranh ni nè.
Lan Khuê, Nhuệ Giao, Ngọc Qúy... nổi tiếng cười ồn.
- Ai không hoảng dược. May cô Phi Hiền thấy mi không bỗng gục trê ngai voi, vội buồng xuống, gọi xe cứu thuong hú còi chậy một mạch.
- Ngồi trên xe, tụi tau lắc gọi hoài, mi cóc thèm nhúc nhích, nhổ tóc mai cả chục sợi cung dếch ừ hử chi cả.
- Cả bọn bèn rủ nhau khóc ỏm tỏi.
Màn ngất xỉu dược mô tả tỉ mỉ, di nhiên lu ranh không quên thêm muối ớt chanh dường vào cho dậm mùi lâm ly.
- Nghe súng bắn, mi sợ toát mồ hôi lạnh nên xỉu phải không?
Tôi gật dầu.
- Nhiều dứa lớp mình thất kinh kêu mạ Oi, mạ Oi, quang dại guom giáo cung nỏ chạy dài lúc con chó diên "a thần phù" nhảy vào.
- Ông cảnh sát rút súng nhanh còn hon Django, cao bồi Mỹ trên màn bạc. Ông già bắn hay ghê hí!
Tôi gật dầu
- Trời nắng tản thần, xỉu là phải!
Tôi gật dầu. Gật dầu và gật dầu. Không ý kiến.
Trước khi ra về, cô Phi Hiền cúi hôn nhẹ trán tôi, quay lại nói với bọn nhỏ
- Thôi, dể Hạt Tiêu nằm nghỉ, mạnh rồi tha hồ trò chuyện, các em.
Những bước chân khuất dần ngoài hành lang trống hút. Im lặng buông chùng giữa khoảng cách hai chị em. Chị Hải Cát ngồi dựa lung vào tường với tờ nhật báo trải rộng trên dùi. Bên ngoài, hình nhu nắng vừa lên men chiều. Trí óc tôi ẩn hiện nhiều ảnh hình không rõ rệt. Hoạt cảnh ngoài dường phố vụt thắp sáng trong trí nhớ. Tôi nhắm chặt mắt, nghe lòng nghiêng ngả lao dao. Tiếng súng, tiếng con vật quằn quại trên vun gmáu, người thanh niên, dám dông, mo hay thực?
- Chị Hải Cát!
- Chi rứa? Gắng ngủ một giấc cho khỏe cung.
- Có phải l1uc nãy, ủa quê, hồi trua, người ta bắn chết một con chó ngoài phố không?
- Ừ! Chị chỉ nghe kể lại.
- Rồi sau ra rang?
- Ủa, chuyện nớ em biết mà!
- Em ngất xỉu còn biết trời trang chi nữa.
- Rồi doàn diễu hành phải tán khi về với cổng trường Đồng Khánh.
- Không, em muốn hỏi về người thanh niên.
- Người thanh niên mộ?
Chị Hải Cát nhìn tôi lạ lùng. Tôi cố nuốt con nghẹn ứ xuống bụng, nghe giọng mình yếu lả.
- Khi con chó bị bắn chết, có một người thanh niên dến quì ôm con vật vuốt ve ngó thật tội nghiệp.
Chị Hải Cát chớp mắt, nhíu mày
- A, chị nhớ rồi. Lan Khuê bảo anh chàng là chủ của con chó. Cảnh sát mời anh chàng về bót vì tội dẫn chó dại lang thang ngoài phố, phá rồi diễu hành.
- Đã chắ cchi anh ta có ý phá rối?
- Ai biết!
Chị Hải Cát cúi xuống tờ bák, gắt nhẹ
- Đừng nghỉ vớ vẩn, ngủ di.
Ngủ di. Và quên. Tôi dang thèm ngủ và quên hết. Đầu óc sẽ xóa trắng nhu những bức tường bệnh viện. Ký ức là cái gì dó không bao giờ có. Sống chẳng cần dến trí nhớ. Khổ dau, phiền muộn, sung sướng không còn luu lại vết tích gì. Sống nhào tới dàng trước hoan hân, thở than với hiện tại trong những khoảnh khắc. Đời sống luôn luôn mới lạ những ngày những tháng liên tiếp nhau. Nhung sống không ký ức có phải là sống không?
Chai "nước biển" trao cao dầu giường, ống dây ni lông nhỏ là mạch máu từ bên ngoài, chuyền sức sống vào co thể tôi, từng giọt, từng giọt muộn phiền. Cám on cuộc vui dã chấm dứt trên chỗ nằm êm ái này. Chỗ nằm trong phòng bệnh tôi không hề nghi dến trước dó, cung nhu con chó chạy rong không hề ngờ trước dời nó sẽ bị kết liễu bằng một phát súng, giữa dường phố, giữa tram màu sắc, âm thanh rực rỡ của một ngày hội vui.
Sẽ chẳng còn ai nhớ dến cái chết của con chó, cung nhu mai này, tôi sẽ quên chỗ nằm này. Thời gian có thừa lạnh lùng dể làm nguôi tất cả, kể cả con sốt dang mo hồ mung lên trong sáu phủ, nam tạng mi. Hạt Tiêu! Hãy vò nát ký ức giữa bàn tay dứt khoát, tàn bạo. Hãy ngủ một giấc dài, hong khô những giọt lệ trong xó tối lẻ loi của tâm hồn, trước khi chúng ta dọng thành những giọt trong veo, cay xót ứa tràn ra mi mắt. Cám on trái tim vẫn còn dập khoan thai, thu thả trong lồng ngực. Cám on chia "nước biển". Ừ! Hãy nói lời cảm on tất cả.