What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Astrid Lindgren
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Phạm Văn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 222 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hang Sâu Nhất Trong Ngọn Núi Đen Nhãt
HƯNG RỒI ĐIỀU kỳ lạ lại diễn ra. Vách đá mà chúng tôi đang ép sát người vào bỗng mở ra, và chưa kịp hiếu vì sao vách đá lại mở ra, chúng tôi đã đứng trong lòng núi, Pompoo và tôi, run rẩy như hai con cừu non bị chó sói săn đuổi.
Chúng tôi không phải sợ hãi nữa. Chúng tôi đang ở trong lòng núi và lũ lính canh ở bên ngoài. Vách đá đã đóng lại, không một khe hở. Bọn chúng không bao giờ bắt được chúng tôi trong này. Nhưng chúng tôi nghe tiếng chúng đang vô cùng giận dữ.
"Tìm đi! Tìm khắp nơi đi!” chúng quát tháo. "Kẻ thù ở giữa chúng ta, nhưng bây giờ nó đã biến mất. Tìm khắp nơi đi!"
"Hừ, các ngươi cứ tìm đi," tôi nói. "Các ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy bọn ta trong này đâu."
Chúng tôi rất khoái chí, Pompoo và tôi, chúng tôi cười vang trong núi. Nhưng nghĩ đến con Miramis, tôi lại không cười được nữa.
Chúng tôi nhìn xung quanh. Chúng tôi đang ở trong một cái hang lớn. Hang tối, nhưng không tối hoàn toàn. Có một tia sáng le lói, nhưng chúng tôi không biết nó phát ra từ đâu. Từ hang đá mở ra nhiều đường hầm chàng chịt dẫn sâu vào lòng núi.
"Ông Thợ Rèn Gươm sống ở Hang Sâu Nhất trong Ngọn Núi Đen Nhất," ông lão Eno đã nói thế. Có lẽ một trong những đường hầm này dẫn tới chỗ ông Thợ Rèn Gươm, nhưng là lối nào đây? Chúng tôi không biết. Có thể chúng tôi sẽ phải còn đi lâu nửa mới tìm được ông.
"Thế là mình đã vào được Ngọn Núi Đen Nhất rồi," Pompoo nói.
"Vào Ngọn Núi Đen Nhất thì mình đã vào rồi," tôi nói, "nhưng tớ e là mình khó mà tìm được lối ra đấy."
Ở trong lòng quả núi này quả là rất dễ bị lạc. Một ngọn núi như thế này chỉ có thể thấy trong những giấc mơ đáng sợ mà thôi. Bạn cứ đi mãi trong những đường ngầm tối đen kỳ lạ, và chẳng bao giờ tìm được lối ra cả.
Tay trong tay, Pompoo và tôi đi sâu vào lòng núi. Chúng tôi cảm thấy mình quá ư bé nhỏ và hoang mang, mà con đường dẫn tới Hang Sâu Nhất có lẽ còn dài hun hút.
"Ôi, ước gì núi đừng đáng sợ như thế này," Pompoo nói. "Ước gì các đường ngầm đừng tối tăm, ước gì mình đừng nhỏ bé và cô đơn thế này."
Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi. Thỉnh thoảng lối đi rẽ thành các nhánh đâm ra các hướng. Những con đường tối đen chằng chịt đâm sâu mãi. Thỉnh thoảng ánh sáng chập chờn rạng lên đôi chút, vì thế chúng tôi có thể nhìn thấy vài mét ở phía trước, nhưng có lúc thì tối tăm mù mịt chẳng nhìn được gì. Đôi chỗ trần hang thấp đến mức chúng tôi phải bước lom khom, có chỗ lại mở cao lên như vòm giáo đường. Vách núi ấm lạnh, chúng tôi phải quấn chặt áo choàng quanh mình cho khỏi rét cóng.
"Có lẽ bọn mình sẽ chẳng bao giờ tìm được lối ra, chẳng bao giờ tìm được hang của ông Thợ Rèn Gươm," Pompoo nói.
Cảm thấy đói bụng, chúng tôi bèn lấy Bánh Hết Đói ra nhấm nháp. Chúng tôi chỉ ăn tí tẹo thôi, vì không biết sẽ phải ở đây đến bao giờ.
Chúng tôi vừa đi vừa ăn, đến khi tôi ăn hết mẩu bánh của mình thì chúng tôi đến một ngã ba.
Từ vách đá nước nhỏ giọt tí tách, mà tôi thì đang khát cháy cổ. Tôi dừng lại uống nước. Nước chẳng ngon lành gì, nhưng không còn gì khác. Khi uống xong tôi quay sang Pompoo. Nhưng Pompoo không còn ở đó. Nó đã biến mất. Có lẽ nó không biết tôi dừng lại uống nước nên nó cứ tiếp tục tiến vào một trong ba lối đi và nghĩ là tôi đang bám sát đằng sau.
Thoạt đầu tôi không thấy sợ. Tôi đứng ở đầu ngã rẽ, băn khoăn không biết Pompoo đã đi lối nào. Có lẽ nó chưa thể đi xa quá vài bước chân, tôi chỉ cần gọi to lên là được mà.
"Pompoo, cậu đang ở đâu đầy?" tôi gào lên hết cỡ. Nhưng tiếng gọi của tôi vang lên chỉ như những tiếng thì thầm ma quái, chẳng hiểu núi non gì mà quái lạ. Những vách đá bóp nghẹt tiếng gọi của tôi, khiến nó lặng đi thành những tiếng thi thầm. Từ trong lòng núi nó khe khẽ dội lại và lan xa.
"Pompoo, cậu đang ở đâu đấy?" hành lang tối thì thầm. "Pompoo, cậu đang ở đâu đấy... Pompoo, cậu đang ở đâu đấy?"
Tôi bắt đầu phát hoảng, và càng cố gọi to hơn, nhưng ngọn núi cứ tiếp tục thì thầm lặp lại những lời của tôi. Cứ như tôi đang nghe thấy giọng nói của một ai đó khác, chứ không phải của chính minh. Một kẻ nào đó đang ngồi tít trong lòng núi mà giễu cợt tôi.
"Pompoo, cậu đang ở đâu đấy... Pompoo, cậu đang ở đâu đấy... Pompoo, cậu đang ở đâu đấy?" tiếng vọng thì thầm.
Ôi, sợ quá! Tôi cuống cuồng đâm bổ mấy bước vào ngã rẽ bên trái, rồi lại chạy vội ra đầu ngã ba, chạy sang bên phải, quay trở lại, rồi cuống quýt lao vào con đường chính giữa. "Pompoo, cậu đi đằng nào thế?" Tôi không dám gọi to, vì tiếng thì thầm thật đáng sợ. Nhưng tôi nghĩ nhất định Pompoo biết tôi mong gặp nó và muốn nó quay lại với tôi kinh khủng.
Lối đi lại rẽ nhánh. Hướng nào cũng mở ra thành những lối đi tối tăm chằng chịt, còn tôi thì cứ chạy quẩn quanh tìm kiếm. Tôi cố nén khóc, vì tôi là một hiệp sĩ. Nhưng lúc này tôi không còn đủ sức để làm hiệp sĩ nữa. Tôi nghĩ Pompoo đang chạy đâu đó trên một lối đi khác, vừa lo lắng vừa gọi tôi, thế là tôi nằm xuống sàn đá lởm chởm mà khóc tầm tã y như lúc bọn lính canh bắt mất con Miramis. Tôi đã chẳng còn con Mỉramis, chằng còn Pompoo nữa. Tôi đã hoàn toàn đơn độc. Tôi nằm khóc, hối tiếc vì mình đã đến đây, tôi không biết vì sao Đức Vua cha tôi lại muốn tôi ra đi chiến đấu với Nam tước Kato. Tôi ước gì có Đức Vua cha tôi ở đây để tôi có thế bày tỏ với ông.
"Đấy, con hoàn toàn cô đơn," tôi sẽ nói như thế. "Pompoo mất tích rồi, cha biết bây giờ nó là bạn thân nhất của con vì con không có Ben nữa. Bây giờ con cũng chẳng còn Pompoo. Con hoàn toàn cô đơn chỉ vì cha muốn con đi đánh Nam tước Kato."
Lần đầu tiên tôi gằn như nghĩ rằng Đức Vua cha tôi đã có phần bất công khi muốn tôi mạo hiểm thế này. Nhưng trong lúc nằm khóc trên nền đá lạnh, và ngẫm nghĩ về những nỗi bất hạnh của mình, dường như tôi nghe tiếng Đức Vua cha tôi. Tôi biết đó chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng tôi thực sự nghĩ là mình đã nghe thấy tiếng của Người.
"Mio, con trai ta," Người nói.
Thế thôi. Nhưng những lời đó vang lên như thể Người muốn an ủi tôi: nín đi, chẳng có lý do gì khiến con phải buồn khổ hết, không có đâu! Và tôi nghĩ có lẽ cuối cùng tôi cũng sẽ tìm thấy Pompoo.
Thế là tôi đứng bật dậy, và từ trong túi có vật gì đó rơi ra. Đó chính là cây sáo gỗ nhỏ mà Nonno đã khoét cho tôi. Cây sáo tôi đã thổi bên đống lửa đốt lên trên Đảo Đồng Xanh.
"Sẽ ra sao, nếu mình thổi sáo nhỉ?" tôi ngẫm nghĩ. "Mình sẽ thổi khúc nhạc cổ xưa mà Nonno đã dạy." Tôi nhớ Pompoo và tôi đã từng hứa với nhau, "Nếu một trong hai đứa gặp chuyện không may, mình sẽ thổi điệu nhạc cổ xưa này nhé."
Tôi nâng cây sáo lên môi, nhưng ngập ngừng không dám thổi. Biết đâu những âm thanh ma quái trầm đục khủng khiếp ấy lại nổi lên, như khi tôi lớn tiếng gọi Pompoo thì sao. Nhưng tôi nghĩ mình phải thử. Thế là tôi bắt đầu thổi khúc nhạc.
Ôi! Tiếng sáo mới trong trẻo, thanh khiết làm sao! Nó véo von vang lên trong lòng ngọn núi tối tăm, nghe như còn hay gấp bội lần hồi còn ở trên Đảo Đồng Xanh.
Tôi thổi hết khúc nhạc, rồi lắng nghe. Từ tít xa trong lòng núi, có tiếng nhạc trong vắt đáp lại. Tiếng nhạc khẽ khàng, nhưng tôi biết Pompoo đang trả lời. Tôi chưa bao giờ mừng rỡ đến thế.
Tôi tiếp tục thổi, và mặc dù đang vui sướng, nước mắt tôi vẫn trào ra. Tôi cứ vừa đi vừa thổi sáo và vừa thổn thức. Những âm thanh văng vẳng mỗi lúc một gần hơn. Khúc nhạc cổ xưa từ cây sáo của Pompoo mỗi lúc một trong vắt, trong vắt hơn và vang lên réo rắt hơn. Rồi đột nhiên Pompoo hiện ra ngay trước mặt tôi. Pompoo, người bạn tốt nhát của tôi. Tôi đưa tay ra chạm vào nó. Tôi quàng cánh tay lên vai nó. Tôi ôm lấy nó. Tôi muốn chắc chắn quả đúng là nó. Và đó chính là nó! Người bạn thân thiết nhất của tôi.
"Nêu còn gặp lại được Nonno, tớ sẽ cảm ơn nó đã làm cây sáo cho bọn minh," Pompoo nói.
"Tớ cũng thế," tôi nói.
Nhưng rồi tôi nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp lại Nonno nữa.
"Ponipoo, bây giờ mình đi lối nào?" tôi nói.
"Đi lối nào cũng được, miễn là mình đi cùng nhau," Pompoo nói.
Tôi cũng nghĩ y như thế. Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi, không cảm thấy mình là những đứa trẻ nhỏ bé và bơ vơ nữa. Vì chúng tôi đang ở bên nhau và đang cùng nhau thổi sáo. Khúc nhạc cổ xưa trong trẻo và véo von tuyệt diệu vang lên trong lòng Ngọn Núi Đen Nhất, như muốn an ủi chúng tôi và khích lệ chúng tôi thêm phần can đảm.
Lối đi dốc xuống, càng lúc càng sâu. Ánh sáng yếu ớt rọi chập chờn lên những vách đá lúc này hơi sáng hơn. Hình như có một ngọn lửa. Đúng, có ngọn lửa đang bập bùng cháy sáng trong bếp lò và hắt lên những vách đá tối đen lởm chởm, càng lúc càng tỏa rạng.
Và thế là chúng tôi vừa thổi khúc nhạc cổ xưa vừa bước vào hang của ông Thợ Rèn Gươm.
Chúng tôi đến bên lò rèn, một ngọn lửa khổng lồ cháy rừng rực bên trong. Có một cái đe to, bên cạnh cái đe là một người đàn ông đang đúng, ông có lẽ là người to lớn nhất và tráng kiện nhất mà tôi từng được thấy, ông có mái tóc dài màu đỏ rậm rì và một bộ râu dài cũng màu đỏ. Ông đen như bồ hóng, và có bàn tay to nhất và đen nhất mà tôi từng thấy. Lông mày của ông dày và rậm. Khi chúng tôi bước vào hang, ông đứng yên nhìn chúng tôi với cặp lông mày nhướng lên đầy ngạc nhiên.
"Ai thổi sáo trong núi của ta thế?" ông nói. "Ai đang thổi sáo trong núi của ta thế?"
"Một hiệp sĩ và một tùy tùng," Pompoo nói. ''Một hiệp sĩ đến từ Xứ Sở Xa Xăm. Hoàng tử Mio là người thổi sáo trong núi của ông."
Ông Thợ Rèn Gươm tiến về phía tôi. ông lấy ngón tay đen như bồ hóng sờ trán tôi và có vẻ ngạc nhiên.
"Vàng trán của cháu đẹp làm sao," ông nói. "Mắt cháu mới trong làm sao! Cháu thổi sáo trong núi của ta mới hay làm sao!"
"Cháu đến xin ông một thanh gươm," tôi nói. "Ông lão Eno bảo cháu đến đây."
"Cháu cần gươm làm gì?" ông Thợ Rèn Gươm hỏi.
"Cháu sẽ chiến đầu với Nam tước Kato," tôi đáp.
Tôi vừa dứt lời, ông Thợ Rèn Gươm gầm lên một tiếng khủng khiếp mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
"Nam tước Kato!" ông quát lên, tiếng vang âm trong núi. "Nam tước Kato, quân chết tiệt!"
Cứ như thể tiếng sấm ầm ầm lan xa trong những lối ngầm âm u. Tiêng quát của ông Thợ Rèn Gươm không bị bóp nghẹt thành tiếng thì thầm. Không, nó oang oang và vang vọng to hơn cả tiếng sấm dội giữa những vách đá.
Ông Thợ Rèn Guơm đứng đó, đôi tay to tướng đen sì của ông siết chặt, ánh lửa đỏ hắt lên khuôn mặt tối sầm vì giận dữ của ông.
"Nam tước Kato, quân chết tiệt!" ông lại rít lên.
Ánh lửa đỏ đổ dài trên một hàng những thanh gươm sắc lẻm treo trên vách hang. Chúng lóe lên và sáng ánh trông hết sức rùng rợn. Tôi bước tới nhìn chúng, ông Thợ Rèn Gươm ngưng hét và tiến lại gần tôi.
"Hãy ngắm gươm của ta," ông nói. "tất cả những thanh gươm sắc của ta. Ta đã rèn chúng cho Nam tước Kato. ông Thợ Rèn Gươm của Nam tước Kato chính là ta."
"Nếu ông là Ông Thợ Rèn Gươm cho hắn thì tại sao ông lại quát 'Nam tước Kato chết tiệt?' " tôi hỏi.
Ông siết nắm tay chặt đến nỗi các đốt ngón tay đều trắng bệch. "Vì không ai căm ghét Nam tước Kato bằng ông Thợ Rèn Gươm của hắn," ông nói.
Rồi tôi thấy ông kéo lê một sợi xích sắt dài xiềng ông vào vách núi. Dây xích khua loảng xoảng mỗi khi ông bước trên sàn.
"Sao ông lại bị xích vào núi?" tôi hỏi. "Tại sao ông không nung sợi xích trên ngọn lửa rồi chặt đứt nó trên cái đe của ông?"
"Chính Nam tước Kato đã xích chặt ta lại," ông Thợ Rèn Gươm nói.
Không ngọn lửa nào, không cây búa nào có thể làm đứt dây xích của hắn. Không dễ gì chặt đứt dây xích đúc từ lòng thù hận của Nam tước Kato."
"Vì sao ông lại phải đeo sợi xích đúc từ lòng thù hận như thế?" tôi hỏi.
"Vì ta rèn gươm cho hắn," ông nói. "Ta rèn những thanh gươm giết người tốt và kẻ vô tội. Đó là lý do Nam tước Kato xích chặt ta lại bằng dây xích bền chắc nhất. Hắn không thể xoay xở nếu không có những thanh gươm của ta.”
Ông Thợ Rèn Gươm nhìn tôi bằng cặp mắt rực lửa. "Ta ngồi trong hang này rèn gươm cho Nam tước Kato. Ngày đêm ta rèn gươm cho hắn, hắn biết. Nhưng có một điều hắn không biết và đó là cái này."
Ông Thợ Rèn Guơm kéo lê dây xích tới góc hang tối nhất, và lấy từ trong hốc đá ra một thanh gươm.
Thanh gươm rực sáng như ngọn lửa trong tay ông.
"Ta rèn thanh gươm chém được đá này đã hàng nghìn năm," ông nói. "Và cuối cùng, chính trong đêm nay, ta đã rèn xong."
Ông vung thanh gươm chém một nhát xẻ toạc vách đá.
"Ôi, thanh gươm của ta, Gươm Lửa của ta," ông lẩm bẩm. "Thanh gươm chém đá của ta!"
"Sao ông lại phải rèn thanh gươm chém đá?" tôi hỏi.
"Để ta kể cho cháu nghe," ông Thợ Rèn Gươm nói. "Thanh gươm này rèn ra không để giết người tốt và kẻ vô tội. Thanh gươm này nằm đây để đợi Nam tước Kato. Hắn có trái tim bằng đá. Cháu không biết sao?"
"Không, cháu biết rất ít về Nam tước Kato," tôi nói. "Cháu chỉ biết cháu phải đi đánh nhau với hắn thôi."
"Hắn có trái tim bằng đá," ông Thợ Rèn Gươm nói, "và bộ vuốt bằng sắt."
"Hắn có bộ vuốt sắt ư?" tôi nói.
"Cháu không biết sao?" ông Thợ Rèn Gươm nói. "Bàn tay phải của hắn bị cụt và được thay bằng bộ vuốt sắt."
"Hắn dùng bộ vuốt sắt để làm gì?" tôi hỏi.
"Hắn moi tim người ra khỏi lồng ngực," ông Thợ Rèn Gươm nói. "Chỉ cần bộ vuốt sắt chạm đến là lập tức quả tim tan nát. Rồi hắn thay vào đó một quả tim bằng đá. Hắn bắt buộc mọi người xung quanh hắn phải có một quả tim đá."
Nghe thế tôi rùng mình. Và mỗi lúc một thêm ao ước chóng đến lúc được chiến đấu với Nam tước Kato.
Ông Thợ Rèn Guơm đứng cạnh tôi. Ông dùng đôi tay đen như bồ hống vuốt ve thanh gươm. Chắc chắn nó phải là báu vật quý giá vô song của ông.
"Hãy cho cháu thanh gươm chém đá của ông," tôi xin. "Cho cháu thanh gươm của ông để cháu đi tiêu diệt Nam tước Kato."
Ông Thợ Rèn Gươm đứng lặng nhìn tôi hồi lâu. "Ừ, cho cháu thanh gươm của ta," cuối cùng ông nói. "Cháu hãy cầm lấy Gươm Lửa của ta đi. Chỉ vì trán cháu đẹp, mắt cháu trong sáng, và vì cháu thổi sáo rất hay trong ngọn núi của ta thôi đấy."
Ông đặt thanh Gươm Lửa vào tay tôi. Phút chốc tôi thấy mình trở nên cực kỳ khỏe, như thể ngọn lửa từ thanh gươm đã truyền đi khắp cơ thể tôi.
Sau đó, Ông Thợ Rèn Gươm bước tới bên vách hang và mở toang một ô cửa nhỏ bí mật. Một luồng gió lạnh buốt ùa vào cùng với tiếng sóng vỗ rì rầm.
"Nam tước Kato biết rất nhiều thứ," ông Thợ Rèn Gươm nói. "Nhưng hắn không biết ta đã đục thủng núi đá để mở cửa ngục tù. Ta đã khoan trong nhiều năm để có cửa sổ trong cái nhà tù của ta."
Tôi bước tôi bên lỗ hổng, đưa mắt nhìn qua mặt Hồ Chêt tới tận lâu đài của Nam tước Kato. Đêm đã lại buông, tòa lâu đài đúng sừng sững âm u và ma quái hệt như tôi đã trông thấy trước đó. Và cũng như lần trước, từ đó có một ô cửa sổ duy nhất sáng lóe trừng trừng như con mắt quỷ nhìn ra mặt nước Hồ Chết.
Pompoo bước đến và đứng cạnh tôi. Chúng tôi im lặng, cùng nghĩ về trận chiến sắp tới.
Ông Thợ Rèn Gươm đứng sau lưng chúng tôi. Tôi nghe tiếng ông thốt lên, "Giờ sắp điểm, giờ sắp điểm! Trận chiến cuối cùng của Nam tước Kato sắp đến."
Mio, Con Trai Ta Mio, Con Trai Ta - Astrid Lindgren Mio, Con Trai Ta