Nguyên tác: Mary Poppins
Số lần đọc/download: 213 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:15 +0700
X - Đêm Trăng Rằm
S
uốt cả ngày, lúc nào cô Mêry cũng vội, mà khi nào vội cô cũng hay cáu gắt.
Giên làm cái gì cũng hỏng, Maicơn lại còn tệ hơn. Cô Mêry gắt cả với hai đứa bé sinh đôi.
Giên và Maicơn cố tránh gặp mặt cô vì chúng hiểu rằng những hôm như thế này tốt hơn hết là đừng nói câu gì với cô, và cũng đừng để cô nói gì với mình. Khi cô Mêry bảo với em là chỉ nhìn thấy em thôi thì bất kì một người nào biết tự trọng cũng khó chịu nổi, Maicơn nói:
- Ước gì em hoá thành người vô hình.
Giên bảo:
- Thôi chúng mình nấp đằng sau chiếc ghế Sôpha thì chẳng ai trông thấy nữa. Chúng mình lấy ống tiền ra đếm xem có bao nhiêu và sau bữa chiều, chắc cô Mêry sẽ bớt nóng nẩy!
Thế là hia em vào chỗ đó ngồi.
Giên đếm và nhẩm tính nhanh:
- Sáu xu và bốn xu, thế là một hào, và nửa xu và ba xu là…
- Bốn xu và ba chinh…và … chỉ được có thế thôi! – Maicơn thở dài, vun các đồng tiền lại thành một cụm nhỏ.
Cô Mêry ngó qua thành ghế khịt mũi, và nói:
- Thế là cũng đẻ góp vào quỹ cứu trợ người nghèo, tốt rồi!
Maicơn không bằng long, kêu lên:
- Ồ, không! Cháu giữ cho cháu, tiền của cháu để dành.
Cô Mêry dằn giọng:
- Hừ! Để mua máy bay tàu lượn phỉa không?
Maicơn đáp:
- Không, cháu sẽ mua một con voi, một con voi của riêng cháu, như con voi Lidi ở vườn bách thú ấy. Cháu sẽ cho cô cưỡi voi đi dạo – Em nửa như nhìn cô Mêry, nửa như quay đi để xem thái độ của cô như thế nào.
Cô Mêry đáp:
- Hà! Thật là một ý kiến hay!
Nhưng mà các em thấy là cô đã bớt cáu kỉnh hơn lúc trước.
Maicơn trầm ngân nói:
- Cháu nghĩ không hiểu khi mọi người đã ra về hết cả thì trong vườn thú ban đầu sẽ cso những chuyện gì nhỉ?
Cô Mêry gắt:
- NGhĩ ngợi lắm gầy người đấy, cháu ạ!
Maicơn cải chính:
- Cháu có nghĩ ngợi gì đâu, cháu chỉ hỏi thế thoi ạ.
Cô Mêry lúc này đang phủi các vụn bánh ở trên mặt bàn tay đưa nhanh thoăn thoắt gấp hai lúc bình thường. Maicơn hỏi:
- Có những gì, cô có biết không?
Cô Mêry đáp:
- Cháu còn hỏi một câu nữa thì sẽ phải đi ngủ ngay tức khăc đấy!
Cô bắt đầu don dẹp trong phòng trẻ nhỏ, tay năm tay mười, trong cô như chỉ còn là cái mũ và cái tạp dề quay cuồng trong cơn gió xoáy, không rõ hình dáng con người nữa.
Giên bảo:
- Hỏi cô cũng chẳng ích gì. Cô biết đủ mọi cái nhưng chẳng nói ra bao giờ!
Maicơn càu nhàu:
- Biết mà không nói cho ai cả thì biết mà làm gì? – Em cố nói thật khẽ để cô Mêry khôn nghe thấy…
Hai chị em GIên thấy chưa bao giờ các em phải đi ngủ sớm như hôm nay. Cô Mêry đã thổi tắt ngon nến từ rất sớm và vội vã đi ra như thể tất cả các thứ gió trên đời này đều thổi vào sau lưng cô.
Chỉ vài giây sau, hai chị em Giên nghe như có tiếng ai gọi thì thầm ngoài cửa:
- Giên và Maicơn nhanh lên! Mặc them cái gì vào và khẩn trương lên!
Các em nhảy ra khỏi giường, vừa ngạc nhiên vừa sợ.
GIên bảo:
- Này em, có chuyện gì rồi đấy! – Và em mò mẫm tìm quần áo trong bóng tối.
Tiếng nói đã lại giục:
- Mau lên!
Maicơn kêu:
- Trời ơi, em chỉ tìm thấy cái mũ lính thuỷ và một đôi găng! – Em chạy quanh phòng, kéo các ngăn kéo, sờ lần các ngăn tủ.
- Thế cũng được rồi. Đội mũ đi găng vào. Trời không lạnh đâu. Đi noà!
Còn Giên cũng chỉ tìm được cái áo vét bé của Giôn nhưng em cũng cứ xỏ tay vào và mở cửa phòng.Bên ngoài chẳng có ai nhưng các em nghe hình như có người đi xuống cầu thang. Hai em bước theo. Không biết cái gì đó hoặc là ai đó, lúc nào cũng đi đằng trước các em. Các em không trông thấy nhưng có cảm giác rõ rệt là có ai đó dẫn đường cho ccác em và vẫy gọi các em bước theo. Lúc này, các em đã ra đến ngoài ngõ, các em kéo dép lê, kêu lệt xệt trên hè.
Gần tới chỗ rẽ, có tiếng nói vẳng ra, giục: “Nhanh lên!” Nhưng khi đến nơi, các em không trông thấy ai cả. Các em nắm tay nhau chạy, cứ theo tiếng nói mà chạy qua các đường phố, các lối đi, chui qua các cổng vòm, chạy ngang qua công viên và cuối cùng các em hết cả hơi, thở hổn hển.
Tiếng nói bảo:
- Các cháu đến nơi rồi!
Maicơn hỏi: “Đây là đâu?” nhưng không có tiếng trả lời. Giên bước lại gần cái cửa quay, dắt tay Maicơn, em bảo:
- Em nhìn xem. Em không biết đây là chỗ nào à? Vườn thú đấy thôi!
Vầng trăng tròn sáng trên nền trời. Dưới ánh trăng Maicơn đưa tay mân mê chấn song cửa và ngó qua các khe. Đúng rồi! Thế mà không nhận ra vườn thú thì thật ngớ ngẩn! Em hỏi:
- Nhưng làm thế nào vào được! Chúng mình không mang tiền!
Từ phía trong, một giọng nói trầm trầm, thô thiển vọng ra:
- Vào được đấy! Các vị khách đặc biệt thì miễn phí! Mời các ban quay các bánh xe!
Hai chị em đẩy cái cửa quay và chỉ một giây sau đã đi qua.
Giọng nói ồm ồm đó lại vang lên:
- Vé của các bạn đây!
Các em ngước nhìn lên thấy một bác gấu nâu khổng lồ, mặc chiếc áo có những chiếc khuy đồng, đội mũ chop nhọn.
Bác chìa tay đưa cho hai em hai cái vé màu hồng.
Bác Gấu mỉm cười bảo:
- Thường ngày thì như thế nhưng đêm nay các em được tặng vé, không phải mua.
Maicơn đã nhìn gần bác gấu. Em nói:
- Cháu nhớ ra bác rồi. Có lần cháu đã cho bác chai nước cam mà!
Bác gấu đáp:
- Ừ, cháu đã cho bác đấy nhưng cháu đã quên không mở nắp. Cháu biết không, bác phải loay hoay hơn mười ngày mới mở được. Từ nay cháu nên cẩn thận hơn.
Maicơn hỏi:
- Sao bác không ở trong chuồng? Cứ ban đêm bác được ra ngoài à?
- Không đâu! Chỉ được ra ngoài ngày sinh nhật đúng vào đêm trăng rằm! Nhưng xin lỗi các cháu, bác phải ra trực ngoài cổng.
Bác Gấu đi ra, đẩy cần gác cửa, cái cửa quay.
Hai chị em cầm vé đi vào bên trong vườn.
Dưới ánh trăng rằm, các em trông thấy rõ cây cối, hoa lá và các chuồng thú… Maicơn nhận xét:
- Hình như có vẻ đông vui lắm!
Thật vậy, trên các lối đi, các giống thú lăng xăng qua lại, có con đi một mình, có con đi cùng với các con chim. Có hai con sóc đi qua mặt các em, sôi nổi trò chuyện với một con cò cao lênh khênh đang nhón chân với điệu bộ kiểu cách đi ở giữa hai con sói, và Maicơn nghe rõ những tiếng “sinh nhật” và “trăng rằm” mà chúng nói với nhau khi đi ngang qua.
Đằng xa, có ba con lạc đà đi thong dong bên nhau và ngay gần đó, một con chó biển và một con chim kền kền Châu Mỹ đang say sưa trò chuyện. Các em thấy hình như các con thú đó đều bàn cãi về cùng một vấn đề.
Maicơn hỏi: “Không biết là sinh nhật ai đấy nhỉ?” nhưng chị Giên đã đi lên trước, chăm chú ngó nhìn một cảnh tượng kì dị.
Ngay cạnh chuồng voi, một ông già to béo đang bò bốn chân, bò qua bò lại và trên lưng ông có tám con khỉ con ngồi trên hai hàng ghế song song.
Giên kêu lên:
- Ồ, thật là chuyện ngược đời!
Ông già giận dữ lườm em khi em đi ngang qua. Ông khịt mũi nói:
- Ngược đời à? Ta ấy à? Ngược đời! Chắc chắn là không. Thật là xúc phạm quá mức!
Tám con khỉ con cười lên hô hố.
Giên vội xin lỗi ông già và giải thích:
- À, xin bác, cháu có nói bác đâu! Cháu nói chung chung ấy mà! Thường thường thì con người cưỡi trên lưng các con thú, mà bây giờ các con thú lại cưỡi lên lưng con người! Cháu chỉ muốn nói thế thôi.
Nhưng ông già đang thở hổn hển và cứ nói mãi là ông bị xúc phạm, và bò nhanh đi cùng các con khỉ con đang la hét trên lưng.
Giên thấy có đi theo ông nữa cũng vô ích, em bèn dắt tay Maicơn và tiếp tục đi. Bỗng các em giật mình vì có tiếng ai gọi, như ngay ở dưới chân các em:
- Này, hai cậu lại đây! Các cậu lại đây, các cậu hãy nhào xuống nước rồi sẽ được một cái vỏ cam mà các cậu chẳng thiết chút nào!
Giọng nói đó có vẻ bực tức, chua lanh lảnh và khi nhìn xuống các em thấy một con chó biển bé nhỏ đang ở dưới một hồ nước lấp lánh ánh trăng. Nó nheo mắt nhìn các em.
Nó nói:
- Nào, lại đây đi, để các em xem các em sẽ thích cái trò đó tới mức nào!
Maicơn đáp:
- Nhưng… nhưng chúng mình không biết bơi
Chó biển nói:
- Chẳng làm thế nào được! Có ai buồn hỏi tớ có biết bơi hay không đâu. Ờ cái gì thế? Có chuyện gì vây.
Câu vừa rồi là nó hỏi một con chó biển khác vừa ở dưới nước nhô lên và vừa thì thầm vào tai nó. Nó hỏi:
- Ai thế? Nói đi!
Con chó biển kia lại ghé tai nói nhỏ. Giên chợt nghe mấy tiếng: “Khách đặc biệt, các bạn của…” và sau đó không nghe rõ nữa. Con chó biển thứ nhất có vẻ chán ngán nhưng nó nói với hai em với giọng khá lễ phép:
- Ồ, xin lỗi các cậu. Rất hân hạnh được gặp các cậu. Xin lỗi các cậu! – Nói rồi, nó giơ cái vây ra để bắt tay hai em. Bỗng nó kêu lên:
- Này, bác kia, phải chu ý, đi mà không nhìn à?
Có vật gì đâm sầm vào Giên. Em vội quay lại và hơi giật mình khi thấy đó là một con sư tử to đùng. Khi con sư tử trông thấy em, hai mắt nó sáng ngời lên, nó nói:
- Ồ, bác không biết là các em đấy! Đêm nay ở đây đông đúc quá chừng, và bác đang vội đi cho đàn người ăn uống nên chẳng nhìn trước nhìn sau gì cả. Các em đi cùng bác nhé! Các em phải biết là rất hay, không nên bỏ qua!
Giên lễ phép nói:
- Có lẽ bác phải chỉ đường cho chúng cháu!
Giên hơi e ngại con sư tử nhưng nó có vẻ rất hiền. Em nghĩ “Thế là đêm nay, toàn những chuyện ngược đời!”
Con sư tử đưa chan trước cho Giên vịn vào và lấy giọng kiểu cách, nói:
- Hân hạnh quá!
Giên vịn vào sư tử, nhưng để cho an toàn, em giắt tay Maicơn đi bên cạnh em. Maicơn là một em bé béo tròn mập mạp và em nghĩ, dù sao, sư tử cũng vẫn là sư tử…
Khi cùng hai em cất bước đi, sư tử hỏi:
- Cái bờm của bác có đẹp không? Nhân dịp này, bác đã uốn xoăn bờm đấy!
Giên nhìn cái bờm, thấy là đã được xức dầu thơm rất kĩ và chải thành từng búp nhỏ. Em nói:
- Đẹp lắm! Nhưng bác là sư tử mà lại quan tâm đến chuyện đó ư? Cháu nghĩ là…
- Vậy thì sao! Cô tiểu thư thân mến ơi, cô cũng biết đấy, sư tử là vua của các muông thú, phải luôn nghĩ tới cương vị cảu mình. Riêng bản thân bác thì bác đâu có quên! Bác cho rằng dù ở chốn nào, một con sư tử cũng phải giữ được tư thế uy nghi nhất. Như thế này chẳng hạn.
Sư tử đưa chân trước ra với bộ điệu lịch sự chỉ về phía ngôi nhà mãnh thú và mời các em đi vào.
Khi hai chị em nhìn thấy quang cảnh trước mắt, các em phải nín thở. Gian sảnh lớn chật ních những con thú. Một số con đang tì vào thanh sắt dài chắn trước các chuồng, một số con đứng trên ghế đối diện với các chuồng có đủ các loài beo, báo, sói, hổ, hươu, nai, khỉ, nhím, chuột túi, dê rừng, hươu cao cổ và một đàn rất đông các loài chim: những con cú mèo và chim kền kền.
Sư tử kiêu hãnh nói:
- Các em thấy có tuyệt không? Đúng như cảnh rừng xanh thân yêu ngày xưa. Nhưng các em lại đây nào, cần kiếm được chỗ ngồi tốt.
Sư tử dẹp đám đông lấy lối đi, hô lớn: “Dẹp ra nào! Dẹp ra nào!” và kéo hai chị em Giên đi theo mình. Lúc này qua một khoảng trống nhỏ ở giữa sảnh, các em nhìn được vào các chuồng.
Maicơn há hốc miệng kêu:
- Ồ lạ quá! Các chuồng toàn những người là người!
Và đúng như thế!
Trong một chuồng có hai ông trung niên cao lớn đội mũ chópcao, mặc quần kẻ đang tìm kiếm quanh quẩn, lo lắng ngó qua các khe chấn song như đang chờ đợi cái gì.
Trong một chuồng khác, có bao nhiêu là trẻ em lớn bé, từ các em bé tí mặc quần dài đang bò toài, xô đẩy nhau. Các con thú bên ngoài nhìn xem thích thú, và một vài con còn thò chân hay thò đuôi qua các chấn song để làm các em đó cười lên. Một con hươu cao cổ vươn dài cái cổ bên trên đầu các con thú khác và để cho một em bé mặc quần áo lính thuỷ mân mê cái mũi của nó.
Trong một chuồng thứ ba, nhốt ba bà đứng tuổi, mặc áo đi mưa, chân đi giày đế gỗ. Một bà đang đan len còn hai bà kia đứng ngay gần các thanh chắn và cầm cái dù chọc vào các con thú. Một bà thét lên:
- Đồ thú vật hư đốn. Cút đi! Ta muốn uống trà!
Nhiều con thú kêu lên: “Hay đấy nhỉ!” và cười ầm lên chế nhạo bà ta.
Maicơn chỉ tay vào một cái chuồng ở cuối dãy và bảo chị:
- Chị Giên ơi, trông kìa! Có phải là…?
Giên nhìn theo và có vẻ rất ngạc nhiên kêu:
- Ông đô đốc Bum!
Và đúng là ông ta. Ông ta đang lồng lộn chạy đi chạy lại, vừa ho vừa hỉ mũi và hét lên giận dữ.
- Tức cái bụng! Mọi người đứng vào dàn máy bơm đi! Đất liền kia rồi! Kéo dây chão đi nào! Tức cái bụng! – Ông luôn miệng hò hét. Mỗi khi ông đi tới gần các chấn song, một con hổ lại lấy cái gậy chọc vào người ông khiến ông lại chửi thề ầm ĩ.
Giên hỏi con sư tử:
- Vì sao tất cả những người này lại ở đây?
Con sư tử đáp:
- Họ bị lạc, hoặc nói cho đúng hơn là bị rớt lại đằng sau. Họ quá lề mề, khi vườn thú đã đóng cửa mà vẫn còn ở trong đó. Cần phải cho họ vào một nơi nào đó, vì vậy chúng tôi nhốt họ vào đây. Cái anh này rất là nguy hiểm! Cách đây không lâu, chỉ thiếu chút nữa là anh ta giết mất con thú canh giữ anh ta. Các em đừng lại gần hắn! – Nói xong con sư tử chỉ vào đô đốc Bum.
Giên và Maicơn chợt nghe thấy nhiều tiếng quát to:
- Lui cả ra, làm ơn lui ra nào! Đừng có xô đẩy! Làm ơn cho đi nào!
Sư tử nói:
- À, bây giờ họ sắp được ăn đấy! – Sư tử hăng hái xông lên chen vào đám đông. – Các bác canh giữ tới đây rồi!
Bốn con gấu naau đội mũ chóp nhọn đang đẩy những chiế xe nhỏ chở thức ăn dọc hành lang nhỏ ngăn cách các chuồng và đám thú. Khi có một con thú bước vào hành lang, mấy con gấu kêu lên:
- Này, đứng lùi ra!
Sau đó, các bác gẩu mở cái cửa nhỏ của mỗi chuồng và dùng những cái dĩa nhọn đưa thức ăn vào.
Giên và Maicơn nhòm qua cái khe giữa một con báo hoa và một con chó rừng, thấy rất rõ quang cảnh lúc đó. Các bác gấu ném cho các em bé trong chuồng những chai sữa, các em bé lấy tay nắm và giữ chặt. Các em lớn hơn giật lấy những cái bánh xốp và bánh vòng xiên ở đầu cái nĩa ăn ngấu nghiến. Các bà đi giày đế gỗ được nhận những khoanh bánh mỳ mỏng phết bơ để trên đĩa và các món bánh nướng thập cẩm, các ông đội mũ chóp cao được các món sườn cừu và món kem trứng đựng trong cốc. Những ai đã nhận được thức ăn đều mang vào một góc, trải mùi xoa lên đầu gối cái quần kẻ sọc và bắt đầu ăn.
Lúc này, các bác gấu đi dọc đến cuối dãy chuồng, bỗng có tiếng huyên náo ầm ĩ.
- Tức cả ruột! Thế này mà gọi là một bữa ăn à? Có mỗi một khoanh thịt bò bé tẹo và hai cái bắp cải - Thế nào! Không có bánh putding à? Thật là quá tệ! Nào kéo neo lên! Bến đỗ của ta đâu? Bến đỗ mà! Kéo nó lại đây! Dưới phía đằng kia! Bến đỗ của đô đốc ở đâu?
Sư tử nói:
- Đấy, nghe anh ta nói mà xem! Anh ta hoá thành cáu kỉnh. Bác dặn các em đấy: anh ta rất nguy hiểm, anh này này!
Giên và Maicơn không cần hỏi xem ông đô đốc Bum muốn nói những gì. Các em đã quá quen thuộc với cách ăn nói của ông ta.
Khi trong sảnh đã bớt ồn ào, sư tử nói:
- Có lẽ như đã kết thúc. Và có lẽ, xin các em thứ lỗi, bác còn phải đi đằng này nữa. Hẹn gặp lại các em tròn cuộc vui “Vòng tròn lớn”. Bác hy vọng như vậy. Bác sẽ tìm gặp các em.
Sư tử dẫn hai em ra cửa, từ bịêt các em và bước đi. Nó vừa đi vừa lúc lắc cái bờm xoăn và cái mình màu vàng thấp thoáng ánh trăng và bóng cây.
Giên gọi với theo:
- A, xin bác làm ơn… - nhưng sư tử đã đi xa, không nghe thấy.
- Mình muốn hỏi bác ấy xem họ có được ra khỏi chuồng bao giờ không. Ôi, những con người tội nghiệp! Ừ, cũng có thể là Giên, Bácbara hoặc là một người nào đó trong số chúng ta bị như vậy. – Giên quay lại nói với Maicơn nhưng không thấy em ở bên mình nữa. Maicơn đã rẽ vào một lối khác. Giên chạy theo thấy em đang nói chuyện với một con chim cánh cụt đang cắp một quyển vở và cánh bên kia cầm một cái bút chì rất to. Khi em đi tới, chim đang gặm cái bút chì và cso vẻ suy nghĩ mê mải.
Giên nghe tiếng Maicơn nói. Hình như để trả lời một câu hỏi.
Chim cánh cụt quay về phía Giên, hỏi:
- Có lẽ cô có thể bảo cho tôi từ nào vần với từ Mêry? Tôi không thể dùng từ “contrary” vì đã có lần dùng rồi và tôi muốn dùng từ thật độc đáo. Nếu cô định bảo tôi dùng từ “fairy” thì cô chẳng cần phải nói. Tôi đã nghĩ đến từ đó nhưng nói như vậy không giống cô Mêry chút nào, tức là không phù hợp.
Maicơn rất nhanh trí nói:
- Thế dùng từ “hairy”? (Có tóc có lông)
Chim cánh cụt nhận xét:
- Hừ! Từ đó không được nên thơ lắm!
Giên bảo:
- Dùng từ “wary” có được không?
Chim cánh cụt có vẻ đang cân nhắc, trả lời:
- Được, nhưng không hay lắm, phải không? Tôi e rằng sẽ pjải bỏ dở. Các bạn ạ, tôi đang viết một bài thơ mừng ngày sinh nhật. Tôi đã cho là nếu mở đầu bằng câu “ Ôi Mêry Mêry…” thì rất hay nhưng không nghĩ tiếp được nữa. Chán quá.Các bạn khác đều muốn học được ở tôi một cái gì và tôi không muốn làm cho họ thất vọng. Thôi, thôi, tôi không đứng lâu ở đây với các bạn được, tôi còn phải tiếp tục làm cho xong. – Nói xong, chim cánh cụt rảo bước đi nơi khác, vừa đi vừa cắm cúi trên quyển vở và cắn cắn cái bút chì.
Giên nói:
- Thật khó hiểu, chẳng biết là ngày sinh nhật của ai thế?
Bỗng có tiếng ai nói phía sau, các em quay lại thấy bác gấu nâu đã tặng các em vé ở cổng vườn lúc trước. Bác nói:
- Này, các cháu cũng phải tới để chúc mừng chứ, vì là ngày sinh nhật và còn nhiều mục khác nữa!
Giên đáp:
- Ồ, tất nhiên rồi! – Em nghĩ rằng nên trả lời như vậy là tốt nhất, nhưng em vẫn không biết được là chúc mừng ai.
Bác gấu nâu, mỗi tay quàng vai một em và đưa các em đi theo, Giên và Maicơn cảm thấy bộ lông ấm áp, rậm như bàn chải của bác gấu cọ vào mình và khi bác nói, các em nghe tiếng ù ù trong bụng bác.
Bác gấu nâu nói:
- Đây, đến nơi rồi!
Ba bác cháu dừng chân cạnh một ngôi nhà nhỏ, các cửa sổ có ánh sáng rực rỡ, nếu không phải là đêm trang thì bạn sẽ nghĩ đó là ánh mặt trời. Bác Gấu mở cửa và nhẹ nhàng đẩy hai em nhỏ vào trong nhà. Lúc đầu, ánh đèn làm các em chói mắt nhưng khi đã quen dần, các em nhận ra là đang trong nhà nuôi rắn.
Các chuồng đều mở, Các con rắn đều ra ngoài, một số con lười biếng nằm cuộn tròn thành những khoanh có vẩy, và số con khác đang nhanh nhẹn trườn mình trên mặt đất. Và chính giữa đàn rắn này, cô Mêry Pôpin đang ngồi trên một khúc gỗ lớn. Đúng là đã mang từ trong chuồng ra. Giên và Maicơn không tin vào mắt mình nữa.
Bác gấu nâu trịnh trọng nói:
- Thưa bà, có hai vị khách tới dự sinh nhật. Lũ rắn tò mò quay đầu về phía hai em. Cô Mêry ngồi yên không nhúc nhích. Nhưng khi nhìn thấy Maicơn, cô không ngạc nhiên. Cô cáu kỉnh nói:
- Áo vét của cháu đâu mà không mặc?
Và cô quay vê phía Giên hoi:
- CÒn mũ và găng tay của cháu đâu?
Nhưng chưa em naò kịp trả lời thì ngôi nhà nuôi rắn bỗng có tiếng ồn ào.
Lũ rắn đều rít lên nhè nhẹ: “Xi…ịt! Xi…ịt” cùng ngóc đầu đứng dựng cả lên và vái chào ai đó ở sau lưng Giên và Maicơn. Bác Gấu nâu bỏ mũ ra và cô Mêry cũng thong thả đứng dậy.
Một giọng nói nhỏ nhẹ, rin rít vang lên:
- Chào cô em, cô em yêu quý của ta!
Từ cái chuồng lớn nhất, một con rắn mang bành chậm rãi, nhẹ nhàng, uốn éo trườn ra qua trước mặt lũ rắn và bác gấu nâu đang cúi đầu chào, di về phía cô Mêry. Khi tới nơi, rắn dựng đứng hai thân trước màu vang óng, nhè nhẹ lần lượt hôn hai má cô Mêry.
Rắn nhẹ nhàng rít giọng nói:
- Hà! Hay lắm! Đã lâu lắm ngày sinh nhật cảu cô nương mới lại đúng vào đêm trăng rằm. - Rắn mang bành quay đầu lại nói - Mời các bạn ngồi xuống! – và cũng cúi đầu chào lũ rắn với bộ điệu lịc sự. Lũ rắn lại trườn xuống, cuộn mình lại, chăm chăm nhìn vào con rắn mang bành và cô Mêry.
Rắn mang bành quay về phía Giên và Maicơn, các em cũng hơi rung mình khi thấy bộ mặt của rắn nhỏ tí và rất nhăn nheo. Hai chị em lùi lại một bước vì cặp mắt soi mói của rắn như nhìn như xoáy vào các em. Cặp mắt của rắn nhỏ và dài, trông như buồn ngủ nhưng giữa con ngươi mắt vẫn loé lên một tia sáng tỉnh táo lấp lánh như hạt ngọc. Bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng đáng sợ, rắn tò mò nhìn hai em và hỏi:
- Này, nói cho ta biết, đây là ai vậy?
Bác gấu nâu lung túng nói, như có vẻ sợ hãi:
- Đó là cô Giên Ben và cậu Maicơn Ben tới chầu ngài! Các em là bạn của cô nương.
- À, bạn của cô nương, phải nhiệt liệt đón chào! Các em thân mến, xin mời các em ngồi!
Giên và Maicơn cảm nhận được là đang đứng trước mặt một vị chúa tể, - lúc gặp sư tử các em không có cảm giác này - thấy khó tránh khỏi ánh mắt nghiêm nghị của rắn, các em nhìn quanh quẩn để tìm ghế ngồi. Bác gấu nâu bèn ngồi xổm xuống, và cho mỗi em ngồi lên một bên đầu gối rậm lông.
Giên khẽ nói:
- Rắn ta nói cứ như là một vị chúa tể vậy!
Bác gấu nâu đáp:
- Đúng như vậy đấy! Ngài là chúa tể của thế giới chúng tôi. Ngài trí tuệ và đáng sợ hơn hết mọi giống. - Giọng bác nhỏ nhẹ, đầy vẻ tôn kính.
Rắn mang bành mỉm cười lâu lâu, một nụ cười chậm rãi và bí hiểm rồi quay đầu về phía cô Mêry, cất tiếng rít nhè nhẹ:
- Cô em họ của ta ơi!
Maicơn thì thầm:
- Cô Mêry là em họ cảu rắn thật à?
Bác gấu nâu lấy chân che miệng, khẽ đáp:
- Tính ra là em họ rất gần về đằng mẹ, con dì, con già. Nhưng các em hãy chú ý, Ngài sắp trao món qùa sinh nhật.
Rắn mang bành nhắc lại:
- Cô em họ của ta ơi! Đã lâu nay ngày sinh nhẩt của cô mới lại đúng vào đêm trăng rằm và mới có thể tổ chức chào mừng sự kiện đó như đêm nay. Do đó, ta cũng đã có đủ thì giờ để xem xét vấn đề nên tặng cô món quà gì và ta đã quyết định…- Rắn ngừng lời. Trong ngôi nhà nuôi rắn hoàn toàn im lặng, mọi loài đều nín thở… - Ta quyết định là không có gì bằng tặng cô bộ da ngoài của chính ta!
Cô Mêry lại lên tiếng:
- Thưa đại huynh, thực là đại huynh đã quá chiếu cố…
Nhưng rắn mang bành đã dựng đứng cái mào, ngắt lời:
- Không đâu! Không đâu mà! Cô nương cũng biết là ta lâu lâu lại lột xác một lần và dù them hay bớt đi một cái áo khoác ngoài thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với ta, có phải không?
Rắn ngừng lời và nhìn quanh mình.
Tất cả lũ rắn đồng tình trả lời như thể mục hỏi đáp này là một phần trong một nghi lễ quen thuộc.
Rắn mang bành gật đầu, nói:
- Vậy cái gì đối với ta là quý thì đối với cô nương cũng quý. Đó chỉ là một món quà nhỏ, cô nương thân mến ạ, nhưng có thể dùng làm thắt lưng hay đóng một đôi giày, hoặc làm cái băng trên mũ, cô biết đó, đều là những vật có công dụng tốt.
Nói đoạn, rắn mang bành nhè nhẹ đu đưa thân mình qua bên này, bên kia và Giên, Maicơn thấy hình như có những làn sóng nhỏ chạy lan dần từ đuôi lên đầu rắn.
Bỗng rắn mang bành vặn mình như cái mở nút chai, trườn lên bỏ lại bộ da ngoài màu vàng óng nằm trên mặt đất và lúc này rắn đã mang cái áo mới lấp lánh ánh bạc.
Cô Mêry cúi xuống để nhặt bộ da thì rắn ngăn lại:
- Xin hãy đợi ta ghi lời chúc mừng đã! – Và rắn lấy đuôi đưa nhanh trên lớp da vừa lột ra, nhanh nhẹn khoanh lại thành một vòng tròn và chui đầu qua, đưa lên trao tặng cô Mêry với điệu bộ lịch sự. Cô Mêry cầm lấy và cúi đầu cảm tạ.
Cô nói:
-Tiểu muội xin tạ ơn đại huynh…
Cô ngừng lời. Rõ ràng cô rất thích thú vì cô đang vuốt ve bộ da rắn, vuốt xuôi, vuốt ngược và ngắm nghía mãi.
Rắn mang bành nói:
- Cô nương đừng thử vội! - rồi rít lên một tiếng suỵt và vươn cái mào ra như thể dùng mài để nghe. – Ta vừa nghe tín hiệu báo tiết mục “Vòng tròn lớn” sắp bắt đầu chăng?
Ai nấy đều lắng nghe. Có tiếng chuông reo và một giọng nói trầm trầm, ồm ồm vang lên, mỗi lúc một gần.:
- Vòng tròn lớn, vòng tròn lớn! Mọi người tới điểm trung tâm dự tiết mục vòng tròn lớn và bế mạc. Lại mau, lại mau. Chuẩn bị sẵn sàng tham gia vòng tròn lớn!
Rắn mang bành mỉm cười:
- Ta nghĩ thế này: Cô nương phải tới đó, họ đang đợi cô để ngồi vào chính giữa. Thôi tạm biệt cô nương, hẹn gặp lại vào lần sinh nhật sau. - Rắn vươn mình và nhẹ nhàng hôn cô Mêry để từ biệt. Rắn hô to:
- Khẩn trương lên! Tôi sẽ đi cùng hai bạn nhỏ này!
Giên và Maicơn cảm thấy bác gấu nâu đang cựa mình. Hai em đứng lên và cảm thấy dưới chân các em, bao nhiêu giống rắn đang thi nhau trườn nhanh, chúng đang hối hả rời khỏi nhà nuôi rắn. Cô Mêry trịnh trọng cúi đầu chào rắn mang bành và không hề quay lại nhìn hai em. Cô cũng vội vã tới khu vườn hoa xanh tốt rộng bao la ở giữa vườn thú.
Rắn mang bành bảo bác gấu nâu:
- Ngươi có thể đi được rồi đấy! Cho ngươi lui!
Bác gấu nâu cúi đầu chào khép nép, tay cầm mũ, vội chạy tới nơi các loài muông thú đang họp mặt chúc mừng cô Mêry.
Rắn mang bành thân mật bảo Giên và Maicơn:
- Các em sẽ đi cùng với ta nhé!
Và không đợi các em trả lời, rắn lách vào giữa hai em, dùng mào ra hiệu cho mỗi em đi một bên.
Rắn rít lên vì phấn khởi:
- Đã bắt đầu rồi đấy!
Nghe tiếng hò reo từ khu vườn xanh vọng lại, hai em đoán là tiết mục vòng tròn lớn đang được trình diễn. Khi lại gần, các em nghe thấy các muông thú hò reo, hát vang và lúc này trước mặt các em là đủ các giống báo, sư tử, rái cá, lạc đà, gấu, hạc, hươu, nai cùng nhiều giống khác nữa đứng thành vòng tròn vây quanh cô Mêry.
Thế rồi các con thú múa may, lớn tiếng hát bài hát rừng xanh của từng loài, nhảy trên hai chân sau, đi vào, đi ra, nắm tay, nắm cánh nhau như những chàng kị sĩ cầm giáo múa điệu Vòng tròn lớn.
Một giọng hát nhỏ nhưng lanh lảnh vọng lên, át mọi tiếng động:
Ôi! Mêry, Mêry!
Cô – người tôi yêu quý
Bạn thân mến trên đời!
Hai em thâấ con chim cánh cụt đang nhảy múa gần đó, vẫy vấy đôi cánh ngắn và vui vẻ hát. Chim nhìn thấy hai em, cúi đầu chào rắn mang bành và nói:
- Tôi sáng tác đấy! Tất nhiên là không được hay lắm! Rất khó tìm được từ vần với từ Mêry nhưng thôi tạm thế đã.
Nói đoạn, chim nảy lò cò tới đưa cánh cho một con báo hoa vịn vào, cùng đi.
Giên và Maicơn đứng xem các con thú nhảy múa, Rắn mang bành kín đáo và yên lặng đứng giữa hai em. Khi bạn sư tử của các em đang nhảy múa đi qua và cúi xuống nắm lấy cánh một con chim trĩ, Giên muốn phát biểu cảm tưởng, em cất tiếng:
- Thưa Đức vua, - em nghĩ… và ngừng lời, lung túng vì không biết có nên nói ra hay không.
Rắn mang bành bảo:
- Thì em cứ nói đi nào! Em nghĩ thế nào?
- Vâng, em nghĩ rằng các giống sư tử, hổ và các con thú nhỏ…
Rắn mang bành gợi ý cho em:
- Em nghĩ là chúng vẫn là những kẻ thù của nhau, trời sinh ra như vậy, rằng sư tử gặp chim thì nhất định phải ăn thịt, hoặc con hổ phải ăn thịt con nhím, phải không nào?
Giên đỏ mặt, gật đầu.
Rắn mang bành tiếp:
- Em nghĩ như vậy cũng có thể là đúng. Có thể như vậy. Nhưng riêng ngày sinh nhật này thì không như thế! Đêm nay các con thú nhỏ không sợ các con thú lớn và các con lớn bảo vệ con nhỏ. Ngay như ta đây… - Rắn ngừng lời và có vẻ suy nghĩ nhiều… - Nếu đêm nay có gặp một con ngỗng Bacnơcơn thì cũng chẳng muốn ăn thịt - rắn vừa nói vừa thò thụt cái lưỡi xẽ đôi – và cuối cùng ăn thịt hay bị ăn thịt thì cũng như nhau cả mà thôi. Ta suy nghĩ và đã nghiệm thấy có lẽ là như vậy. Mọi loài đều cùng một chấy sinh ra, như chúng ta thì ở rừng, các em thì ở thành phố. Mọi vật đều cùng một chất mà ra, hòn đá dưới chân ta, con chim, con thú, ngôi sao, tất cả đều là một và đều cùng đi tới một kết thúc như nhau. Sau này, các em sẽ không nhớ tới ta nhưng nên nhớ điều đó, các em ạ!
Maicơn sửng sốt hỏi:
- Sao mà cái cây lại là hòn đá? Con chim đâu phải là em! Chị Giên không phải là con hổ!
Rắn mang bành nói giọng rin rít:
- Em nghĩ như vậy à? Em hayx nhìn kìa! - Rắn hất đầu về phía mọi loài đang qua lại trước mặt. Các giống chim, giống thú lúc này đang cùng nhún nhảy quanh cô Mêry còn cô Mêry đang đung đưa người bên này, bên kia. Đám chim muông sát cánh nhau cùng tiến vào, nhịp nhàng như quả lắc đồng hồ. Ngay cả cái thân cây cũng ngả nghiêng nhịp nhàng và trên trời, mặt trăng cũng đang đu đưa như một con tàu trên mặt biển.
Rắn mang bành thì thầm:
- Chim và thú, hòn đá và ngôi sao, chúng ta đều do cùng một chất, tất cả là một… - Nói rồi, rắn nhẹ nhàng rủ cái mào xuống và cũng đu đưa người giữa các em nhỏ.
Giọng nói: “Trẻ em và rắn, ngôi sao và hòn đá - tất cả là một.” nhỏ dần. Tiếng hò reo của các con thú đang nhịp nhàng đu đưa cũng văng vẳng như xa dần. Giên và Maicơn cảm thấy như đang được nhẹ nhàng đu đưa hoặc như có ai đu đưa mình vậy.
Một làn ánh sáng dịu mờ chiếu vào mặt hai em.
Một giọng nói the thé: “ Cả hai đứa đều đang ngủ và đang nằm mơ!” Đấy là tiếng ai nói, con rắn mang bành hay là mẹ các em đang đẩy các em vào nằm cho ngay ngắn như mỗi đêm mẹ thường đi quanh phòng trẻ nhỏ một lượt?
“ Tốt rồi!”. Đấy là tiếng bác gấu nâu đang nói ồm ồm hay là ông Ben?
Giên và Maicơn đang lơ mơ đung đưa không biết nữa… không biết…
Giên vừa đang rắc đường vào bát cháo điểm tâm vừa nói:
- Đêm hôm qua, chị nằm mơ thấy một chuyện kì lạ qua! Chị mơ thấy chúng mình tới vườn thú, dự buổi sinh nhật của cô Mêry và trong các chuồng thấy toàn là người còn các con thú đều được ra ngoài cả…
Maicơn cso vẻ rất ngạc nhiên, em nói:
- Ồ, em cũng nằm mơ như thế, cũng đúng như thế.
Giên bảo:
- Em có chắc không? Chúng ta không thể nào mơ thấy giống như nhau! Em có nhớ bác sư tử có cái bờm uốn xoăn và con chó biển nó bảo chúng mình…
-… Nhào xuống nước để được một cái vỏ cam chứ gì! Tất nhiên em nhớ mà! Và những đứa bé bị nhốt trong chuồng, con chim cánh cụt tìm vần thơ và con rắn mang bành…
Giên hùng hồn nói:
- Thế thì không phải là một giấc mơ, có thể là chuyện thật. Mà nếu là chuyện thật… - Em nhìn cô Mêry lúc đấy đang hâm sữa, có vẻ dò hỏi. Em nói – Cô Mêry ơi, cháu và Maicơn có thể nào mơ thấy cùng một giấc mơ không ạ?
Cô Mêry khịt mũi:
- Các cháu toàn chuyện mơ với mộng! Thôi xin các cháu ăn cháo đi, nếu không thì miễn các món bánh mỳ nướng phết bơ đấy.
Nhưng Giên không muốn bỏ dở câu chuyện. Em phải hỏi cho biết:
- Cô Mêry ơi, - em nhìn chằm chằm vào cô – đêm qua cô có tới vườn thú không?
Cô Mêry trợn mắt:
- Tới vườn thú à? Nửa đêm mà đi tới đó? Cô là con người ưa yên tĩnh, ngăn nắp, chỉ biết một điều là đi ngủ sớm, dậy sớm sẽ làm cho người ta giữ được sức khoẻ, giàu có và khôn ngoan.
Giên cố hỏi:
- Nhưng đêm qua cô đi đâu?
Cô Mêry đáp với vẻ kiêu kỳ:
- Cô chẳng cần vườn thú, cảm ơn cháu, ở các phòng trẻ nhỏ cũng đủ các con thú rồi: đười ươi, sơn cẩu… đủ cả. Các cháu đứng lên ngay và thôi đừng có dớ dẩn nữa!
Giên rót sữa vào cốc của em và nói:
- Như vậy, có lẽ đó là một giấc mơ.
Nhưng Maicơn đang há hốc mồm nhìn cô Mêry lúc này đang nướng bánh mì trên lò.
Em khẽ goi:
- Chị Giên ơi! Chị Giên! Trông kìa! – Em chỉ ngón tay và Giên cũng nhìn ngay thấy cái mà Maicơn đang nhìn.
Cô Mêry đang thắt một cái thắt lưng bằng da rắn có cái vẩy màu vàng óng, trên đó có viết một dòng chữ ngoằn nghèo như rắn lội:
“ Quà tặng của vườn thú”