Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Chương 9: Những Đứa Trẻ Sau Nửa Đêm
C
hiều tối hôm đó, khi Nia đã bình tĩnh lại và bà Lloyd ở trên giường đọc truyện cho cô nghe, con nhện bò qua những đường nét khắc gỗ trên nóc tủ áo. Con vật nhỏ xíu như thôi miên Nia, tuy nhiên khi mẹ lo lắng hỏi Nia đang nhìn gì, cô chỉ trả lời:
- Không có, con chỉ đang mải suy nghĩ một chuyện thôi!
Dĩ nhiên cả nhà chẳng hiểu gì cả, và Nia cũng không có ý giải thích cho họ nghe về thứ cô đã thấy. Tiếng hét của cô không phải là một tiếng kêu cứu. nó chỉ là một tiếng kêu kinh ngạc khi chứng kiến một chuyện không bình thường. Cô đã từng trải qua cảm giác đó tại nghĩa địa khi Gwyn Griffiths chặn đứng thời gian lại. Tuy nhiên lúc đó, câu cũng đã làm cô ngưng thở, cho nên không thể hét lên được.
Có phải chỉ là ngẫu nhiên mà mẹ đang đọc cho Nia nghe câu chuyện về những phù thủy xứ Wales, những người đồng thời cũng là chiến binh, vua chúa và hoàng tử? Liệu Gwyn có thể mang họ đến đây, trong căn nhà số 6 nằm an toàn giữa lòng thị trấn này?
Nia biết chắc Gwyn là người chịu trách nhiệm về cái mạng nhện bí ẩn, cũng như về con nhện hiện đang di chuyển một cách nhã nhặn trên những bông hoa khắc gỗ. Giọng kể ấm áp của bà Lloyd vang lên đều đều, xoa dịu tâm trí bà cũng như những đứa con. Nia nghĩ, có lẽ bà cũng đang nói chuyện với đứa bé trong bụng mình.
Bông hoa trắng trên khung cửa sổ bắt đầu sáng lên khi bầu trời đằng sau nó đang chìm sâu vào trong môt hoàng hôn tối tăm. Iolo đã ngủ say. Nó không thể thấy con nhện mà nó đã lấy từ Gwyn Griffiths. Nó đã không thấy ma thuật mà nó đã ấy cắp.
Bà Lloyd cuối xuống hôn con gái. Bà chúc:
- Nos da, cariad!
- Chúc mẹ ngủ ngon!
- Con đã thấy đỡ chưa?
- Rồi ạ. Con xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.
- Con biết đó, nếu con muốn, con có thể về thăm lại Ty Llyr lần nữa. Dù gì nó cũng không xa lắm.
- Con không sao đâu mẹ!
Nia mỉm cười và nhắm mắt lại. Cô vừa có được một ý tưởng tuyệt vời.
Khi kéo rèm cửa lại, mẹ cẩn thận dời bông hoa qua một bên. Bà lẩm bẩm:
- Con luôn là người tìm được những giống cây lạ. Mẹ chưa bao giờ thấy bông hoa như thế này cả.
Giờ tan học ngày hôm sau, khi Gwyneth Bowen vẫn đang mải mê kể cho Nia nghe chuyến phiêu lưu đầy xui xẻo trong kỳ nghỉ của con chuột lang mà cô nuôi, Nia vuột chạy khỏi cô khi vừa đến cổng trường. Gwyneth la với theo:
- Cậu thật bất lịch sự, Nia Lloyd. Cậu chẳng quan tâm gì đến loài vật đúng không? Cậu không quan tâm gì đến chuyện Gethin bỏ con Sandy của mình vào trong tủ lạnh, đúng không? Cậu đúng là người nhẫn tâm!
Nia la đáp lại:
- Gethin cũng vậy thôi.
Cô đã nhác thấy Emlyn Llewelyn đang rảo bước trong thị trấn. Cậu luôn là người đầu tiên rời khỏi trường.
Vừa đánh vật với cái ba lô trên vai và cái áo jacket, Nia vừa phóng theo Emlyn. Đầu hàng với việc cố mang chúng vào, cô đành ôm chúng chạy.
Suýt nữa vấp ngạ do đạp trúng sợi dây đeo cặp kéo lê dưới đất, Nia la lớn:
- Anh Emlyn, chờ đã! Làm ơn chờ em với! Chờ em với!
Emlyn đứng lại. Cậu quay đầu nhìn lại phía sau lưng, mặt vẫn lạnh tanh, chờ cho Nia bắt kịp cậu. Cô nói:
- Em có cái này cho anh. Nó ở bên trong cặp em. Và em muốn nói cha anh một chuyện có liên quan đến cái áo đầm mà anh đã cho em!
Emlyn bắt đầu bước đi tiếp.
Nia phải vừa đi vừa chạy mới có thể theo kịp cậu. thở hổn hển, cô nói:
- Chậm lại! Anh đừng đi nhanh như thế!
Bước chậm lại một chút, Emlyn hỏi:
- Vậy em định đi về cùng với anh à?
- Em sẽ đi đến nhà anh, nhưng có lẽ em sẽ không vào trong. Hôm qua em làm phiền nhà anh quá rồi.
Emlyn nhận xét:
- Em lúc nào chẳng vậy.
Tuy nhiên cậu đi chậm lại, đủ để cho Nia đeo ba lô lên vai. Họ đang đi trên cây cầu, và dòng sông xóa hết mọi tiếng ồn ào của thị trấn.
Nia nói:
- Anh Emlyn, em nghĩ em đã nhìn thấy mẹ anh tối hôm qua.
- Hả?
Emlyn đứng yên như phỗng, cố gắng đọc nét mặt cô, rồi cậu lắc đầu rồi tiếp tục bước đi hối hả như ban đầu.
Tuy nhiên, khi vượt qua khỏi cây cầu, Emlyn không đi tiếp lên đồi để vềnhà mà nhảy xuống một bờ dốc, nơi những bụi tầm ma và mâm xôi vừa mới được thu dọn đủ để chừa một con đường mòn nhỏ hẹp dẫn tới bờ sông.
Nia đi theo Emlyn. Không khéo léo bằng cậu nên Nia ngồi xuống bên cạnh Emlyn trên bờ sông với đôi tay trầy xước và cái váy dính đầy bụi. Trước mặt họ, con sông rộng lớn uốn mình trong ánh mặt trời. Đằng sau và xung quanh, những cây sậy cao nhồng che khuất họ. Chỉ có một con gà gô đỏ đang từ tốn bước đi trên những viên đá sáng bóng là biết đến sự hiện diện của họ.
Cả hai ngồi im lặng nhìn dòng nước một lúc, rồi Emlyn nói:
- Em nói tiếp đi!
- Iolo có một con nhện trong hộp diêm...
Nia nhăn may suy nghĩ, tự hỏi mình có sai lầm không khi bắt đầu câu chuyện từ đó. Nhưng rồi cô nói tiếp:
- Lúc ở bờ sông, cái hộp bị ướt nên Iolo đã đưa cho em nhờ trông coi giúp. Thật ra nó thuộc về anh Gwyn. Anh biết anh Gwyn Griffiths phải không?
Emlyn chỉ ậm ừ. Nia cố gắng giải thích:
- Ý của em là, em biết anh Emlyn biết anh ấy. Nhưng anh cũng biết là anh ấy không giống những cậu con trai khác, đúng không? Bởi vì anh cũng thấy chuyện xảy ra tại nghĩa địa.
Nia liếc mắt nhìn Emlyn, nhưng cậu không nói năng gì.
- Con nhện mà em nói ấy, nó rất giống bạc, và nó tự phát sáng được. Em đã đặt cái hộp diêm xuống một chỗ nào đó trong phòng ngủ của em, và rồi em... ừm, em hy vọng anh không giận, nhưng em đã mặc cái áo đầm của mẹ anh vào. Cái áo đầm mà cha anh đã đưa cho em hôm qua, giống như hoa đang nở ấy. Nó là đồ của mẹ anh, đúng không?
Emlyn gật đầu.
- Con nhện đã làm ra một cái mạng nhện nhìn giống một tấm gương – lấp lánh sáng...
Nia nhìn chăm chăm vào mặt nước và nhớ lại những hình ảnh chập chờn trong mạng nhện.
- Và em có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của em trong đó. chỉ có điều nó không phải là hình ảnh của em mà là của mẹ anh. Em chắc chắn đó là mẹ anh. Cô ấy có mái tóc đen dài, và cặp mắt to đen, và...
- Đừng!
Emlyn nhảy bật dậy và chạy vụt ra khỏi đám sậy khô ráo, rậm rạp. Rồi cậu quay lại và đi ngược về phía cô. Cậu đứng và nhìn xuống cô với hai tay dúi chặt trong túi, và lặng lẽ nói:
- Anh đã không nói hết về cái đêm mẹ anh bỏ đi. Anh đã không nói hết tất cả mọi chuyện với em.
- Em biết.
Nia nói và chờ đợi. Emlyn ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu nói tiếp, giọng lạnh lùng, vô cảm:
- Mẹ anh đã mặc cái váy đó, bởi vì hôm đó là kỷ niệm ngày cươi của cha mẹ. Bạn đầu mọi chuyện đều rất tốt. Họ uống rượu và đưa cho anh uống một ít, và họ nhảy múa trên cánh đồng trong tiếng nhạc của cái máy hát cũ. Nhưng rồi mọi thứ bỗng trở nên tồi tệ.
Emlyn nghiến chặt răng, cắn mạnh vào một câu đố mà đến giờ vẫn hành hạ cậu.
- Như anh đã kể, thình lình có một cơn gió từ đâu thổi tới. Nó gây ồn ào và dữ dội và đứa bé em anh cứ khóc mãi. Trời tối dần và mẹ anh bắt đầu cằn nhằn về đứa bé và về chuyện nhà anh không nên sống ở một nơi vừa nhỏ vừa, vừa lạnh, vừa không có điện. Rồi cha anh nổi diên lên. Ông quát lên bảo mẹ anh im miệng lại. Mẹ anh hét chửi lại rồi xô mạnh một trong những con thú gỗ. Hình như mẹ đã vô tình đẩy ngã luôn cái bếp lò, bởi vì điều tiếp theo anh thấy được là nó nằm chỏng chơ một bên khi mẹ anh hoảng loạn la hét với lửa cháy phừng phừng xung quanh bà. Nhưng cha anh đã kéo tấm drap phủ giường ra và quấn mẹ anh vào trong, rồi ông dập tắt lửa!
- Mẹ anh có bị phỏng không?
Emlyn nhún vai:
- Không nhiều. Cũng không nặng lắm. Em thấy đó, cha đã cứu mẹ mà. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. anh chợp mắt một lúc, và anh nghĩ cha cũng vậy, bởi vì khi anh thức dậy, anh thấy ông đang chạy về phía cánh đồng trong bộ đồ pijama. Anh đã leo ra khỏi giường và đi theo ông.
Emlyn hít một hơi thật sâu và thả nó ra cùng một tiếng thở dài. Những câu nói tiếp theo của cậu như hướng về dòng nước, trầm ngâm và buồn bã.
- Mẹ anh ở ngay trên đỉnh của bờ sông, nơi mặt đất xuống dốc mãi cho đến khi chạm con sông. Bà chất đống những bức tranh của cha anh lại, như thể chất rác đốt, và bà đổ dâu hỏa lên trên chúng. Anh có thể ngửi thấy mùi dầu nồng nặc. Và rồi bà bật lửa đốt. Bà ném chúng vào trong dòng nước bằng một nhánh cây dài. Tất cả đều đang cháy, tàn lửa bay khắp nơi trên trời. Tất cả tác phẩm của cha anh đều đang bốc cháy! Và mẹ anh hét lớn lên bà sẽ điên mất nếu cứ ở lại đây. Nhưng anh và cha anh nghĩ bà đã điên mất rồi.
Giờ thì lý do của mọi chuyện đã rõ. Những lời cảnh báo. Nỗi sợ hãi và nghi ngờ ở Pendewi. Một đám cháy và một bà mẹ nổi điên. Lửa trên trời và trong dòng sông. Nia hỏi:
- Anh có tha thứ cho mẹ anh không?
- Dĩ nhiên là có.
Emlyn ôm chặt đầu gối và miệng mở nhẹ như dang cười. Có lẽ cậu đang nhớ về một khoảng thời gian hạnh phúc, khi mẹ cậu mặc cái áo đầm trong một noi đầy nắng mặt trời, cách xa xứ Wales xanh rì, ẩm ướt.
- Có lẽ mẹ vẫn đang chờ anh ở trên cái mặt trăng mà mẹ đang sống, và tự hỏi tại sao mà anh vẫn chưa đến. Có người biết bà đang ở đâu, nhưng họ không nói với anh.
Nia nhấc cái hộp diêm của Iolo ra khỏi ba lô và mở hé nó ra. Cô nói:
- Có một cái gì đó rất đặc biệt về con nhện này. Nó thuộc về anh Gwyn, nhưng anh ấy đã có con Fly rồi. Vậy thì con nhện nên thuộc về anh!
Nia đặt cái hộp lên tay Emlyn. Cậu nhìn cái hộp và nhận xét:
- Không thể dắt một con nhện đi dạo được!
- Không. Nhưng có khi... có khi anh sẽ thấy được mẹ anh trong mạng nhện. Giống như em đã thấy.
Emlyn không phản bác về đề nghị của Nia, tuy nhiên cậu nhìn cô chằm chằm và bỏ hộp diêm và trong túi.
Nia đứng dậy và nói:
- Đến giờ em phải về rồi. Hôm qua em đã bỏ ăn bánh.
Nia loạng choạng bò ngược lên trên, nhưng Emlyn không đi theo cô. Khi cô nhìn lại từ cây cầu, không có gì chuyển động bên cạnh dòng sông đang dần bị sương mờ che phủ. Hôm nay tiệc trà nhà Lloyd có món bara brith, món bánh ưa thích của mọi người: ướt, có mùi trái cây và rất ngon. Hai ổ bánh thoáng cái đã được xơi sạch.
Tối hôm đó, Nia không thể ngủ được. Cô mang tấm vải bạt của mình vào trong phòng tắm và bắt đầu cắt một ngọn núi từ một miếng vải da lốm đốm nâu. Nó vốn là chiếc găng tay của mẹ cô, một thời là chiếc găng tay đúng mốt và đẹp nhất, nhưng giờ đây đã sờn rách do giữ các giỏ đồ và nắm tay trẻ con. Một cái gì đó gọi Nia đi về phía cửa sổ, không phải là một âm thanh mà là cảm giác rằng, hình như có một chuyện gì đó đang xảy ra bên ngoài mà cô nên chứng kiến.
Lớp kính mờ sương làm biến dạng mọi hình ảnh và màu sắc trên đường. Mọi thứ thay đổi nhưng không có hình dáng cụ thể gì. Nia đẩy cửa sổ lên một chút và liếc nhìn qua khe hở. Không có gì cả.
Cọ đẩy cánh cửa lên cao hơn, mở rộng khoảng trống vừa đủ để thò đầu ra ngoài. Không có gì trên đường. Tuy nhiên phía trên cây cầu, một cái gì đó đang di chuyển. Một thứ màu vàng nhạt dưới cái nhìn giận dữ áp đảo của những ngọn đèn đường, nhưng chắc chắn là màu trắng. Những sinh vật nhỏ bé băng qua cầu: những đứa trẻ không lớn hơn Nia bao nhiêu, bởi vì bức tường đá của cây cầu cao đến ngang vai chúng.
Những đứa trẻ đi ra đường sau nửa đêm! Một, hai, ba, bốn, năm! Nia đếm! Trai hay gái? Cô không thể nói được. Chúng ở quá xa, đầu che kín trong lớp mũ trùm đầu. Liệu chúng có phải là những “thứ” mà Gwyn đã nhắc đến: những sinh vật lãnh lẽo đã mang chị của cậu đi mất? Chúng giờ đả ở trên đồi và đang đi về phía một ngọn đèn vẫn đang cháy sáng trên cửa sổ nhà nguyện.
Nia đẩy nhanh cửa sổ xuống bất chấp tiếng ồn gây ra. Cuộn tấm vải của mình lại, cô chạy về giường. Run rẩy, Nia ôm chặt con quái vật màu xanh của Iolo mà nó đã làm rớt khi ngủ để có thêm sự trấn an.
Ngoài kia, tất cả mọi thứ đang trở nên tồi tệ. Một chuyện gì đó khủng khiếp đang xảy ra. Một chuyện không thể ngăn chặn lại. Cô có nên chạy đến chỗ Emlyn hay không? Không, chung sẽ chặn cô lại và mang cô đi. Nia ép sát người vào con quái vật bằng len mềm và nhắm nghiền mắt lại. Cô bắt đầu ngậm miệng hát, trầm, nhỏ và đều đều, đầu vùi kín bên dưới lớp chăn, cố gắng xóa đi hình ảnh những gì cô vừa thấy, và tự thuyết phục bản thân rằng không có những đứa trẻ của một hành tinh khác đang đi về phía nhà nguyện.
Khi cuối cùng giấc ngủ cũng đến, Nia mơ về chính mình khi còn là một đứa bé nhỏ xíu đang nghịch đất gần cánh cổng của Ty Llyr. Đất thật mềm trong tay cô. Nia đang nhét những hạt giống nhỏ bé vào trong lòng đất, trồng cây và chơi đùa. Có tiếng ai đó hát trên đường, và khi Nia ngước nhìn lên, cô trông thấy một phụ nữ với mái tóc đen và một cô bé đúng bên cạnh bà, mái tóc cũng đen như vậy. Cô bé đang ôm trên tay những bông hoa trắng như những ngôi sao.
Cô bé quỳ xuống bên cạnh Nia và đặt những bông hoa lên măt đất. Cô cầm lấy những hạt giống và trồng chúng thành một day thẳng tắp bên dưới cây sung dâu, nơi cánh cổng sẽ không làm phiền đến chúng. Mái tóc đen của cô dịu dàng vuốt ve mặt đất. Vừa làm việc, cô vừa mỉm cười, và người cô phảng phất hương hoa hồng.
Nhưng bạn không thể nào mơ về mùi hương hoa hồng. Hay đây là một ký ức?
Sáng hôm sau, một lớp sương giá phủ khắp mái nhà và hàng rào ở khắp Pendewi. Lớp sương này không lấp lánh: không có mặt trời. Những cụm hơi nước nhỏ xíu đọng lại trong không khí, bất động và lạnh lẽo. Sự ấm ướt xâm nhập vào trong quần áo của lũ trẻ: những vạt áo dính bệt vào người, những dôi giày trơn tuột. Bên cạnh cổng trường, những bông iris tím và vàng cô độc dựa vào nhau, những cánh hoa của chúng đã trở thành những tờ giấy băng lạnh cứng.
Thời tiết ở Pendewi đã trôi tuột đi.
Ban ngày không còn hình dạng của nó. Bên trong trường học, vòng quay của học và chơi đều đặn diện ra, trong khi ở bên ngoài, không có gì thay đổi. Và khu lũ trẻ về nhà, buổi trưa giống như một bình minh xám xịt, lạnh lẽo.
Emlyn không hối hả đi như bình thường. Nia phải chờ cau đi theo kịp cô. Emlyn hình như gặp khó khăn trong việc xác định phương hướng, mặc dù cậu chỉ cần đi thẳng về phía trước. Cậu đi lảo đảo từ bên này sang bên kia, va phải những đứa trẻ khác, nhưng vẫn không quan tâm gì và vẫn luôn mơ màng. Con đường gần như không còn bóng người khi họ về đến căn nhà số 6.
Không chắc chắn Emlyn có nhận ra cô đang đi cùng hay không. Nia hỏi thử:
- Anh có thấy... có thấy gì tối qua không?
Nia không dám nhắc đến tên mẹ cậu. Thời tiết dường như cấm cô nói.
Emlyn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt ưu tư suy nghĩ, rồi nhún vai. Nia nài nỉ:
- Nói cho em đi mà!
Cậu lắc đầu và nói:
- Không. Anh không nói được.
Emlyn quay đi nhưng Nia nắm chặt tay áo cậu. cô van nài:
- Làm ơn nói với em đi mà. Anh có thấy mẹ anh không?
Cậu ngập ngừng trong chốc lát rồi nói:
- Anh đã thấy bà... nhưng anh vẫn không biết bà đang ở đâu. Có nhiều hình ảnh khác nữa trong mạng nhện. Chúng làm anh muốn... anh không thể nói cho em nghe anh đã thấy gì được!
Emlyn giật tay áo khỏi tay Nia và bước lùi lại.
Cảm thấy bị hắt hủi, Nia quay phắt người lại và mở tung cánh cửa màu đen. Cô bước qua cửa vào trong rồi đóng sầm lại đằng sau lưng.
Giống như một người xa lạ đang ở ngoài kia chứ không phải là một Emlyn luôn tràn đầy sức sống và đôi lúc là sự giận dữ. Có phải là những đứa trẻ tối hôm qua? Emlyn đã nhìn thấy cái gì trong mạng nhện mà tâm trí cậu như bị lôi kéo theo nó? Liệu những đứa trẻ đó có mang cậu ra khỏi thế giới này để gặp mẹ cậu hay không?
Tối hôm đó Nia quá lo lắng nên không thể làm tiếp bức tranh của mình, và ngày hôm sau cũng không đem đến cho cô sự trấn an nào cả. Emlyn sống khép kín hơn bình thường. Và mỗi ngày trôi qua, cậu dường như mờ dần đi. Nia có thể thấy cậu không chịu ăn uống gì: quần áo của cậu dường như rộng hơn cả hai cỡ.
Một đêm nọ, tranh thủ cơ hội, Nia chạy đến nhà nguyện sau tiệc trà.
- Con đi qua nhà bà Gwyneth một lát.
Cô thông báo trong sự ồn ào ở căn nhà số 6, và chạy đi trước khi bị ai đó tra hỏi.
Ông Idris Llewelyn chỉ có một mình. Ông đang thêm vào những mảnh màu vàng to lớn trên một bức tranh khổng lồ. Ông thông báo với Nia:
- Emlyn không có nhà. Dạo này nó hay ra đường vào buổi tối. Chú cứ nghĩ nó đi với cháu chứ?
- Không, anh ấy không có đi với cháu! Cháu lo lắm, chú Llewelyn. Anh Emlyn có vẻ gì đó không... bình thường. Chú hiểu ý cháu, phải không?
- Vậy à?
Người họa sĩ thở dài và dụi cây cọ vẽ vào tay ao của bộ áo liền quần màu đen đang mặc. Nia cố gắng thu hút sự chú ý của ông bằng cách vòng ra đằng sau bức tranh và nhịp chân lớn tiếng. Cô hỏi:
- Chú có biết là chuyện gì không?
Ông Llewelyn cầm lên một cây cọ khác.
- Làm sao chú biết được.
- Chú phải biết chứ. Đáng lẽ chú phải lo lắng chứ? Cháu rất lo!
Ông Llewleyn quẳng cây cọ xuống một cái ghế dính đầy sơn bên cạnh và nói:
- Này cô bé, chú đang rất lo lắng đấy. Chú lo lắng về cái này.
Ông chỉ một ngón tay về bức tranh đang vẽ.
- Nó sẽ được đem đi triển lãm, và nó giờ vẫn chưa hoàn tất!
Nia chưa bao giờ nghĩ rằng người lớn cũng có những cuộc triễn lãm. Cô bước lùi lại. Ông Llewelyn rõ ràng quá bận rộn đến mức bỏ qua những thay đổi của con trai mình.
Nia rời khỏi nhà nguyện và chậm chạp trở về thị trấn, vừa đi vừa dõi mắt nhìn khắp những ngọn đồi và các khu rừng. Cô tìm kiếm một câu bé có thể đang đi lang thang một mình. Nhưng Emlyn Llewelyn đang bị che giấu bởi một ai đó hoặc một cái gì đó bí ẩn, và nó đang từ từ hủy hoại cậu.