Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Ashley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
avid.” Hart hạ chân xuống, vung chân lên và ra khỏi ghế, tiếng kêu vui mừng chân thật khi nhìn thấy anh.” Chào mừng.”
Cái nắm tay của anh ấm và mạnh mẽ, cái vỗ của Hart lên vai David cũng mạnh như từ trước đến nay.
“Hãy tha thứ cho em vì không thể đứng dậy chào,”Eleanor nói, nụ cười của cô đáng yêu hơn bao giờ hết.”Bởi những lý do hiển nhiên.Em đã có một buổi sáng kinh khủng, và em đã nói một cách rõ ràng rằng em cần nghỉ ngơi.” Cô liếc nhìn Hart, người không để ý.” Thật tốt khi nhìn thấy anhh, David. Hãy đến đây và trao cho em một nụ hôn nào.”
Ôi chúa tôi. David trưng ra một nụ cười khi anh băng qua phòng, nắm lấy hai bàn tay đang dang rộng của Eleanor, và cúi xuống hôn lên má cô. Cô có mùi của mật ong và hoa oải hương, và cô vẫn xinh đẹp, ngay cả với, hoặc có lẽ bởi vì, gương mặt và bàn tay cô mũm mĩm với việc mang bầu.
“Em rất vui vì anh đã đến,”Eleanor nói một cách dịu dàng.
Không phải sự lịch sự giả tạo. Cô có ý như vậy.
Tuy nhiên,David không tự lừa dối bản thân. Anh luôn biết rằng anh không có một cơ hội nào với Eleanor cả, không quan trọng anh trở lên đần độn như thế nào. Eleanor đã từ chối David nhiều năm trước, sau khi Eleanor và Hart chia tay một cách công khai, và sau cùng cô sẽ không bao giờ kết hôn cho đến khi cô có cơ hội lần nữa với Hart. Luôn luôn là Hart đối với cô.
“Tốt hơn việc anh mục rữa ở nhà một mình vào ngày lễ Giáng sinh,” David nói bằng một giọng vui vẻ.”Một chiếc bánh quy Giáng sinh không vui mấy khi tự mình tổ chức tiệc.”
Eleanor nháy mắt với anh khi cô thả tay anh ra.” Sẽ có nhiều người để xua tan đi nỗi buồn ở đây. Đặc biệt là có vài quý cô trẻ tuổi.”
David quay lưng khỏi chiếc giường và ngồi xụp xuống một chiếc ghế.Lạy chúa, ngay cả đồ trang trí trong căn phòng này cũng thoải mái.
“Không mai mối, El,”David nói.” Em đừng có làm vậy.Anh là một tên nghiện rượu, và những người phụ nữ thích anh không phải kiểu anh sẽ giới thiệu với mẹ mình.Anh thích mọi chuyện như vậy.”
Hart ngồi lại vào ghế của mình, quan sát sự trao đổi bằng đôi mắt diều hâu của anh. Anh không lởn vởn xung quanh và gầm gừ giống như một người chồng ghen tuông, nhưng sự cảnh giác thì có.
Tên ngốc. Eleanor yêu Hart điên cuồng, chỉ có chúa mới biết là vì sao.Hart đã là một kẻ chơi bời phóng đãng khi anh còn trẻ, với David là học trò cuồng nhiệt của anh, mặc dù thỉnh thoảng là thầy của anh.
“Em cảm thấy rằng chắc chắn có một ai đó ở ngoài kia dành cho anh,”Eleanor nói.”Đó chỉ là vấn đề thu hẹp các khả năng và đưa ra những cơ hội.”
“Không,”David nói một cách dứt khoát.Anh móc mắt cá chân quanh một chiếc ghế để chân và kéo nó về phía anh, đặt đôi ủng bẩn của anh lên trên. Tình trạng kiệt sức đang đánh bại anh, khiến mí mắt của anh xụp xuống.
“Hãy để cho cậu ấy yên, El. Cậu ấy là khách của chúng ta.” Hmm. Đó là Hart Mackenzir rất tử tế và thấu hiểu ư?
“Đúng vậy,”Eleanor nói.” Và có một nhiệm vụ nho nhỏ mà chúng ta cần anh ấy làm giúp.”
À ha. Hart không bao giờ tử tế mà không có lý do.
“Vậy cậu gọi mình đến đến để làm việc, phải không?” David hỏi.” Và tất cả những gì mình nghĩ là tận dụng ưu thế của những chiếc giường mềm mại của cậu và đồ ăn ngon tuyệt.”
“Và anh sẽ có mọi thứ,”Eleanor nói, tươi cười để cho biết rằng nụ cười đó có nghĩa là cô đang làm một cái gì đó.”Chúng ta cần làm xong việc này trước đêm Giáng sinh, và sau đó anh có thể ngồi xuống và tiệc tùng nhiều bao nhiêu như anh muốn.”
“Tốt.”Đôi mắt David hẹp lại.” Nhiệm vụ này là gì mà em phải cần đến tài năng của tôi vậy.”
“Tống tiền bá tước Glastonby,” Eleanor nói.
Cô nói bằng một cái giọng thực tế, như thể cô yêu cầu bạn của chồng cô tống tiền một quý ngài mỗi buổi sáng vậy, hai sau khi uống trà.
“Glastonby ư?” Sự mệt mỏi của David giảm xuống khi sự kích thích đến.”Prudy Preston đó ư?Hắn ta là chủ tịch học sinh ở trường, “ anh giải thích với Eleanor.” Sẵn sàng vồ ngay lấy ngay khi em nhìn trông như thể nghĩ đến việc phạm luật vậy. Vẫn như vậy. Hắn ta đã làm gì mà khiến em tống tiền hắn ta vậy, Eleanor?”
“Không làm gì cả,”Hart nói một cách bình thản.
“Giờ thì chuyện này nghe hấp dẫn hơn rồi đấy.” David với lấy một chiếc bình ở bên trong áo khoác của anh và uống một ngụm rượu whiskey.”Mình tin là mình cần lời giải thích của cậu. Cậu muốn mình trêu tức dồn Glastonby vào một vị trí gây tổn hại, và sau đó đe dọa nói cho cả thế giới về nó, trừ khi hắn ta đưa cho cậu …cái gì?”
“Một chiếc bát thời Minh,”Hart nói.
“Một cái gì thời Minh…Cậu làm mình không hiểu gì cả.”
“Dành cho Ian, “Eleanor nói.Cô đặt tay lên trên bụng mình, và gương mặt cô giữ một biểu cảm xa xăm, một người mẹ lạc mình trong những suy nghĩ về đứa trẻ của cô.
Sự đau đớn giống như một mũi tên độc đâm thẳng vào tim David. Anh không còn ước mong quá nhiều về việc Eleanor mang đứa con của anh nữa, nhưng anh ghen tỵ với Hart bởi vì có một người vợ xinh đẹp, mập mạp với đứa con đầu lòng của anh ta, và tình yêu với chồng cô đã khiến cô giúp anh yêu cầu bạn của anh làm một vụ tống tiền cho anh.
David di chuyển một cách không thoải mái, ước gì đau đớn sẽ biến mất.” Ian sưu tầm những chiếc bát thời Minh đúng không,” anh nói.” Và cậu đang nói là Glastonby có một cái. Câu hỏi mà mình muốn hỏi là, tại sao cậu không đơn giản là mua cái bát từ Glastonby?”
“Hắn ta sẽ không bán,”Hart nói.” Mình đã dành cả tuần trước và nửa tuần này để lần theo dấu một chiếc bát gần như chính xác giống với cái bát bị vỡ của Ian – một chiếc màu xanh dương. Kiểu dáng phải là màu xanh dương, Beth nói vậy. Glastonby có cái gần giống nhất mà mình có thể tìm.Mình đã có một yêu cầu rộng rãi cho cái bát đó, điều mà hắn ta đã nhanh chóng từ chối. Sẽ không bán cho một Mackenzie, hắn ta nói vậy. Không phải cho mình, không cho Ian, không cho bất cứ người vợ nào của chúng mình.Chúng mình đã bị vấy bẩn và không xứng đáng được sở hữu một thứ xinh đẹp như thế.”
“Nghe như thể điều gì đó mà Prudy Preston sẽ nói vậy.”
“Khá là gây bực mình,” Eleanor nói.”Anisley đã đề nghị trộm cái bát, dĩ nhiên là để lại một khoản thanh toán để trả cho nó, nhưng ý tưởng của Hart thì ổn hơn. Anh có thể dành được cái bát của chúng em và cùng một lúc đặt Prudy Preston của anh vào đúng vị trí của hắn ta.”
Cô trông rất đỏm dáng, rất tự tin khi cô âm mưu đày đọa Glastonby. Người đàn ông không có lấy một cơ hội.
David nhấp một ngụm whiskey khác.” Vợ cậu thật nguy hiểm, Hart à. Cậu biết điều đó chứ?”
“Đúng vậy, mình cũng biết vậy.” Giọng nói nghiêm nghị của Hart khiến David muốn bật cười.Người anh lớn của gia đình Mackenzir, khiến đàn ông khiếp sợ và phụ nữ thì ngưỡng mộ, đã phải quỳ ngối trước một người có đôi mắt xanh dương, nụ cười rạng rỡ và một trí óc tinh ranh chết tiết.
“Và vì thế, “David nói,” cậu gọi một chuyên gia về tất cả những thứ xảo trá, người bạn cũ của cậu, David Fleming.”
“Anh sẽ làm chuyện đó?”Eleanor nói.”Thật tuyệt với.”
“Dĩ nhiên là anh sẽ làm. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em, El à, và em biết điều đó, đó là lý do em đã bảo người hầu của em đưa anh lên đây. Em có kế hoạch đề nghị gì với anh như là một phần thưởng đây?”
Eleanor nhún vai.” Những chiếc giường mềm mại, một bữa tiệc Giáng sinh và Tất niên.”
“Tất cả đều buồn tẻ và mang không khí gia đình.Anh sẽ làm chuyện này, nhưng chúng ta sẽ thảo luận về cái giá của anh sau. Điều đó sẽ giúp anh có thời gian để suy nghĩ về cái gì đó thái quá –“
Một tiếng gõ nhẹ nhàng lên cửa cắt ngang câu nói của David, tiếp theo đó là cánh cửa mở ra, và tiếng cót két khi Wilfed ló đầu qua khung cửa.” Thưa đức ngài. Có những bức thư quan trọng cần kí trước khi tôi khởi hành đến Kent.” Giọng của Wilfed quở trách hơn là biết lỗi.
Hart đứng dậy ngay. Bị thuần hóa bởi vợ anh, thuần hóa bởi thư kí của anh.Thật buồn cười.
Sự thích thú của David phai nhạt dần đi khi Hart cúi xuống và trao cho Eleanor một nụ hôn. Nụ hôn biến từ một nụ hôn ngắn tạm biệt thành một điều gì đó say đắm hơn, thân mật hơn, riêng tư hơn.
Cái nhìn Eleanor trao cho Hart khi anh ngẩng lên làm tan vỡ bất cứ ảo tưởng nào mà David có thể duy trì rằng Eleanor từng bị giằng xé giữa hai người đàn ông. Cô nhìn Hart bằng tình yêu trong sáng, không ít hơn.
“Hãy nói chuyện với El một lúc,”Hart nói, đi theo Wilfed.”Đừng làm cô ấy buồn.” Tia sáng léo lên trong mắt anh nói với David rằng tất cả các cuộc chiến trên thế giới sẽ không là gì so với sự giận dữ của Hart nếu Eleanor buồn.
David chào bằng bàn tay tự do. Anh uống một hơi rượu whiskey khác khi Hart đóng cửa lại, sau đó đút cái bình vào lại bên trong túi áo mình.
“Em khỏe chứ Eleanor? Thực sự ý. Em có thể nói với anh họ David.”
“Sự thực là thật tuyệt vời.Điều hành một gia đình lớn dường này có nhiều khó khăn, nhưng em đã vượt qua.”
“Ngay cả khi nằm trên này em vẫn điều hành mọi việc à?” David nhìn vào phần bụng căng phồng của cô bên dưới lớp chăn.” Trước đây rất lâu, anh đã hi vọng rằng…”Anh trao cho đứa trẻ chưa sinh nhà Mackenzie một cái gật đầu ra hiệu.”Nhưng anh cho rằng chuyện đó không có ý nghĩa gì cả.”
“Không, không phải vậy đâu.Em xin lỗi, David, nếu em từng làm tổn thương anh.”
“Tổn thương anh ư? Em đã xé toạc trái tim anh ra và đá nó bay xa khoảng 1 dặm, nhưng không quan trọng, quý bà thân yêu. Anh được tạo ra từ một vật liệu có tính co giãn tốt.”David quyết định ngừng việc trở lên ích kỉ trong hai giây trong cuộc đời anh. Anh để giọng mình trở nên nhẹ nhàng.
“Em đang yêu điên cuồng, El. Điều đó hiện lên ở em và nó hiện ra rất rõ. Và rõ ràng là Hart cũng yêu lại em điên cuồng. Cậu ấy đã luôn như vậy.”
Nụ cười rạng rỡ của Eleanor lan rộng khắp gương mặt cô.”Em tin là anh ấy có, mặc dù vào lúc khi em còn trẻ hơn, em đã quá nông nổi để hiểu được điều đó.”
“Và anh chưa bao giờ tha thứ cho Hart về cái cách cậu ấy đã đối xử với em.”David đứng dậy, thấy lo sợ khi chân anh đung đưa ở bên dưới.”Cậu ấy xứng đáng bị đánh một trận nhừ tử.Mặc dù cậu ấy đã trả giá cho sai lầm của mình, anh phải nói vậy.” David tì nắm tay của mình lên giường, để giữ vững bản thân hơn là làm bất cứ điều gì khác, và cúi xuống hôn lên má cô.” Anh mừng cho em, El. Và cho cả Hart nữa, tên đê tiện. Anh không phải là một tên con hoang để ước em có bất cứ bất hạnh nào.”
“Và anh sẽ luôn là người thân đối với chúng em, David.”
David cười hô hố khi anh đứng lên, hoặc là cố gắng đứng lên. Những ngụm rượu từ cái chai là một sai lầm.”Đừng trở nên ủi mị như thế. Anh là người thân duy nhất đối với Hart khi cậu ấy muốn thứ gì đó. David làm những việc làm bẩn thỉu cho cậu ấy.”
“Chuyện này có một lý do chính đáng.”
“Cho đứa em trai Ian ư? Đúng vậy, anh tin rằng vậy. Và nếu em nghĩ anh ghê tởm đến chỗ bá tước Glastonby và đe dọa những điều thảm khốc, thì em sai rồi. Anh mong chờ điều đó.” Anh lại cúi xuống và hôn Eleanor, bởi vì thật là ngốc khi không làm khi mà anh có cơ hội?
“David.” Giọng Hart gầm lên phía sau anh.”Làm ơn hãy giữ tay cậu tránh xa vợ mình.”
David từ từ đứng thẳng lên, cho thấy sự đụng chạm của anh với Eleanor chỉ là cái chạm của tình bạn. Well, anh không muốn vậy, nhưng anh phải giữ nó một cách chân thành.
“Hãy để mình yên, tên con hoang may mắn nhà cậu.” David nói.Nếu anh không quá say và kiệt sức, anh sẽ thận trọng hơn, nhưng nếu anh không sớm tìm thấy một chiếc giường, anh sẽ chết. Anh sử dụng cánh tay Hart để giữ vững bản thân khi anh đi qua anh.”Nếu cậu khiến cô ấy không vui chỉ một giây thôi, bạn của tôi, mình sẽ bắn cậu.”
“Người hầu phòng của mình đang chờ bên ngoài để giúp cậu. Đi ngủ đi.” Hart vỗ nhẹ lên vai David.
Cái vỗ bạn bè, nhưng thật mạnh, và David đấu tranh để bước đi.David hôn gió Eleanor một cách tinh nghịch, sau đó loạng choạng bước ra khỏi cửa và lấy làm hạnh phúc để cho người hầu phòng dẫn anh đi.
“Đây thưa ngài.Ngài thấy thế nào?”
Ian, đang mặc quần áo vào một buổi sáng âm u, dừng lại ngay lập tức. Anh muốn đi kiếm lũ trẻ của anh, gặp Cameron và Gavina cho buổi cưỡi ngựa sớm, và sau đó quay trở lại với nhiệm vụ của anh trong phòng khách.Giáng sinh đang gần đến, và anh cùng Daniel vẫn chưa làm xong.
Giờ Curry quay lại từ tủ quần áo trong phòng ngủ của Ian và đứng đối diện với Ian với thứ gì đó đang nằm trên lòng bàn tay nhỏ bé của cậu.
Đó là một chiếc bát thời Minh, hay là thứ trông như vậy, nhưng đã bị nứt và lỗ chỗ với vài miếng bị mất. Ian nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó đánh mất sự hứng thú, quay đi để cài khuyu chiếc áo khoác cưỡi ngựa của mình.
“Đó là chiếc bát của ngài,”Curry nói.” Chiếc bát mà ngài đã mang về từ Nga. Tôi và những người hầu khác, chúng tôi đã dính nó lại với nhau cho ngài.”
Ian nhìn chiếc bát lần nữa. Anh biết đủ rõ rằng đó là chiếc bát mà Beth đã làm vỡ, với những đường nét hài hòa của con rồng và dây leo, và màu xanh đáng yêu. Khi Ian lần đầu tiên lấy nó ra khỏi hộp, nó đã reo lên giống như một bản giao hưởng. Giờ nó đã vỡ, giống như một chiếc đàn viôlông sẽ không bao giờ có thể tạo ra âm thanh được nữa.
“Không cần đâu,”Ian nói.” Nó đã bị phá hủy rồi.”
Curry hạ thấp tay xuống, lông mày cậu cũng hạ xuống, cái nhìn trên gương mặt cậu có ý rằng bằng cách nào đó Ian đã khiến cậu thất vọng.”Ngài biết đây,làm việc cho ngài có thể đau đớn như quỷ vậy.”
Ian dựng thẳng cổ áo lên.Như Curry đã nói trước đó.Ian không bao giờ có bất cứ ý tưởng là làm thế nào để đáp lại điều đó.
“Chuyện này đã khiến chúng tôi mất rất nhiều thời gian, thưa ngài.Và một vài miếng đã vỡ tan thành bụi, nên dĩ nhiên không thể có đủ tất cả các mảnh ở đây.”
Anh nghe thấy sự bực tức.Nhưng mà,Curry thường xuyên như vậy. Tuy nhiên,Curry đã làm nhiều việc cho Ian,một sự trung thành trong sự điên loạn của Ian. Curry đã chăm sóc cho Ian khi mà không ai khác làm, khi mà một người đàn ông có thể bỏ đi và để Ian chết chìm trong sự bối rối của chính mình.
“Curry,”Ian nói.” Cảm ơn cậu.”
“Ồ, lời khen ngợi từ ông chủ của tôi.Ngài muốn chiếc bát, hay không?”
Ian liếc nhìn nó lần nữa, nhưng chiếc bát không còn reo lên nữa, không còn làm dịu anh đi với cái thế giới ồn ào.”Cậu hãy giữ nó.”
Mắt của Curry mở lớn.” Ngài cho tôi một chiếc bát thời Minh vô giá ư?”
“Không còn vô giá nữa. Hoặc là cậu có thể ném nó đi nếu cậu thích.Ta sẽ mua cho cậu một món quà tốt hơn.”
Curry nhìn xuống chiếc bát, một nét mặt không thể đọc được trên gương mặt cậu.”Tôi sẽ giữ chiếc bát nếu ngài không phiền. Một vật lưu niệm. Nhắc tôi nhớ đến ngài, về chuyện này.”
Ian không hiểu tại sao lại vậy, nhưng anh gật đầu, vui vì cuộc thảo luận đã kết thúc.
Anh kéo đôi ủng đi ngựa lên và lấy mũ của mình, lãng quên mọi chuyện về Curry và những chiếc bát, vỡ hoặc không, khi những suy nghĩ của anh hướng về việc dành một giờ thú vị cùng với các con của mình.
*******
Khi Giáng sinh đến gần, căn nhà đầy ắp. Beth quá bận rộn khiến cô không có thời gian để lo lắng về Ian, nhưng những suy nghĩ vẫn ở đó, gặm nhấm cô. Hart đã cam đoan với cô rằng anh đã có một chiếc bát mới cho cô để tặng Ian vào dịp Giáng sinh, và Beth biết ơn anh và Eleanor bởi sự giúp đỡ của họ.
Bốn ông anh em trai của Ainsley, những người nhà McBride, đã đến rất đông,Ainsley kêu lên giống như một cô bé gái khi cô lao xuống cầu thang để ném mình vào ông anh trai đầu tiên đến, và sau đó là người tiếp theo.Steven McBride, người em út, đến cùng với trung đoàn của cậu, chỉ có thể có được một vài tuần nghỉ phép. Cậu 29 tuổi, đẹp trai, rám nắng từ ánh mặt trời nước ngoài, và ngay lập tức trở thành trung tâm sự chú ý của những vị khách nữ.
Tiếp đến là Sinclair,người cao lớn nhất trong số họ với một giọng nói trầm và lớn – một luật sư, sống chủ yếu ở London.Cỗ máy Scotland, Ainsley đã nói người bạn luật sư của anh gọi anh như vậy, bởi sự tra hỏi kiên trì với những người làm chứng của anh tại Old Bailey. Anh hiếm khi thất bại trong việc thuyết phục của mình.
Anh có thể là một cỗ máy ở tòa án, nhưng Sinclair cũng là một người cha lo lắng với hai đứa con – Andrew và Catriona – những đứa trẻ ngay lập tức biến phòng trẻ trở thành một rạp xiếc, đầy đủ bởi những căn lều và đi bộ trên dây. Gương mặt của bảo mẫu Westlock căng ra kể từ khi chúng đến.
Elliot McBride, một cựu quân nhân đã bị giam giữ gần một năm trong một nhà tù kinh khủng ở Ấn Độ, đến cùng với người vợ mới cưới của anh, Juliana. Elliot có những vết sẹo trên gương mặt và để mái tóc cắt ngắn, nhưng anh đã dịu đi một chút từ lần cuối cùng Beth gặp anh. Cuộc sống hôn nhân dường như tốt đẹp đối với anh.
Patrick là người anh cả, lớn hơn 15 tuổi hoặc nhiều hơn so với những người em nhà McBride khác. Anh đã là cha của họ khi họ mất cha mẹ, nuôi nấng 3 đứa em trai và Ainsley tốt nhất có thể. Ainsley đã bám lấy anh trong một thời gian dài, và sau đó là vợ Patrick, Rone.
Isabella và Beth, bằng một sự thỏa thuận ngầm, đã tiếp quản một vài công việc của Ainsley để cho phép Ainsley dành nhiều thời gian cùng với gia đình yêu quý của cô. Vẫn có quá nhiều công việc khi cha của Eleanor, bác tước Ramsay đến, khiến Eleanor có thể làm phiền ông.
Ian, mặc cho sự lẩn tránh đám đông của mình, dường như đã bước qua căn nhà đầy người.Khi anh không đưa con mình ra ngoài đi dạo hay cưỡi ngựa cùng với Cameron và Gavina, anh dành thời gian còn lại nhốt mình trong phòng khách với Daniel. Anh hiếm khi trải qua một buổi tối muộn trong phòng chơi bi-a cùng với mấy anh em nhà McBride. Beth nhìn thoáng qua và thấy Ian cùng Elliot đang hút thuốc trong im lặng trong khi Sinclair và Steven hầu hết là đang chơi và nói chuyện.Ian cũng lặng lẽ kiếm được nhiều tiền từ 3 người kia.
Daniel là người nhà Mackenzie mà Beth lo lắng nhất. Cậu trở nên ám ảnh giống như Ian với bất cứ việc gì họ đang làm trong phòng khách, lẩn xuống cầu thang bất cứ khi nào những gói bưu kiện bí ẩn được đưa đến cửa. Thực tế thì, khi nào Ian xuất hiện trong phòng, thì Daniel ở lại.
Không có lời yêu cầu mở cửa nào và cái nhìn lén nào vào dịp hiếm hoi mà cả hai rời khỏi phòng, bởi vì Daniel đã gửi những bộ phận của một chiếc khóa mới đến và tự mình lắp đặt – và cậu giữ chiếc chìa khóa duy nhất. 3 ngày trước Giáng sinh, Beth đã bắt gặp khi Daniel và Bellamy mặt đối mặt với nhau trong bóng tối phía sau hành lang. Cả Bellamy và Daniel đều tung nắm đấm ra, và Daniel đã nhận được một vết tím bầm lớn và nhiều vết bầm tím từ trán đến quai hàm cậu.
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift