Số lần đọc/download: 551 / 30
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:10 +0700
Chương 10
T
háng đầu tiên, Genesis sinh lời và tâm trạng của Graham như ở trên mây, nhưng tất cả những thứ đó chỉ khiến cho cú ngã càng thêm đau và thất bại càng thêm sâu. Doanh thu giảm dần khi sự mới lạ của cần sa được hợp pháp hóa không còn nữa. Rồi luật thay đổi, như bài báo mà tôi đã đọc viết rằng giờ đây các cửa hàng dược phẩm cũng có thể bán lẻ cần sa. Đó là nụ hôn của Thần Chết, chuyện đó cộng thêm chuyện Graham nhất mực đòi thuê cửa hàng ở quận Pearl và cải tạo lại cửa hàng xa hoa tới độ vua Louis XIV cũng phải thấy xấu hổ. Hóa ra nhóm khách hàng “đẳng cấp” của chúng tôi chẳng mấy quan tâm đến những thứ như sàn gỗ Brazil hay những gian hàng trưng bày được chiếu đèn. Họ quan tâm đến giá cả.
Tôi muốn nói với anh ấy rằng “Em đã bảo rồi mà”, nhưng tôi ngờ rằng không, vào lúc này, tôi biết chắc rằng câu nói đó sẽ dẫn tới điều gì.
Giây phút chuyện kinh doanh đổ bể, mối quan hệ của chúng tôi cũng như vậy. Tâm trạng của Graham ngày càng bất ổn, đường cùng đây. Thế rồi anh ấy hùng hổ lao ra khỏi phòng ngủ và ngủ lại trên đi văng.
Tôi đang đi bộ về nhà từ cửa hàng, đầu đau như búa bổ - cái kiểu đau khiến mắt bạn lác sang một bên bởi ánh sáng cũng khiến mắt bạn đau. Bụng tôi quặn lại như thể tôi đang đứng đọc sách trên một cái boong tàu ở giữa biển. Bữa trưa của tôi nằm trong một cái túi buộc nút, và vì tôi tiếp tục ăn không nổi khiến tôi càng thêm yếu mệt. Trong tuần đó, tôi có lịch hẹn gặp bác sĩ để kiểm tra một chỗ mà tôi chắc chắn đó là một vết lở loét.
Khi bước ra khỏi thang máy, đứng trên chiếu nghỉ, tôi chỉ muốn thay sang một bộ đồ thoải mái, cuộn mình trên đi văng với cuốn tiểu thuyết mới nhất và đắm mình trong thế giới tưởng tượng.
Tôi gõ dãy mật mã bốn con số vào cánh cửa dùng khóa điện tử của chúng tôi. Đèn trong phòng đã tắt, nhưng ánh đèn đường màu xanh nhạt vẫn lọt vào qua mành cửa. Tôi nhìn thấy chúng bởi tôi không bao giờ kéo kín mành. Cửa sổ phòng tôi nhìn thẳng ra sông Willamette, và phong cảnh đó là phần tuyệt vời nhất ở căn gác xép vào lúc này là đắt tiền của tôi. Mà tôi cũng đang nghi ngờ không biết liệu chúng tôi còn có thể tiếp tục trả nổi tiền thuê nữa hay không.
Graham ngồi trên ghế, quay lưng lại với cửa. Anh ấy ngồi im phăng phắc khiến phần lưng của anh ấy nhìn như lưng của mấy con ma nơ canh bày trong cửa hàng bách hóa. Cái áo vest có họa tiết ca rô trắng đen mà anh ấy mới mua gần đây vắt bừa trên lưng ghế, giống như kiểu mới bị ném lên. Điều này không giống anh ấy chút nào. Anh ấy rất tỉ mỉ với áo quần của mình.
“Graham?” Tôi nói, giọng tôi như đang hỏi.
Đầu anh ấy cử động, nhưng có chút lưỡng lự. Dù sao tôi cũng thở phào nhẹ nhõm bởi lúc nãy có một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu tôi rằng anh ấy đã chết ở tư thế trên chiếc ghế đó.
“Ừm, mọi chuyện kết thúc rồi.” Anh ấy nói, giọng khàn khàn và nhẹ nhàng.
Tôi để chìa khóa lên kệ bếp và bước sang một bên mép của chiếc ghế, lưng quay về phía cửa sổ. Tôi đang nhìn anh ấy từ một phía. Đầu tóc anh ấy rối bời, có vẻ như anh ấy vừa mới vò véo kéo giật nó. Bên cạnh anh ấy, trên chiếc ghế là chiếc cà vạt vo tròn thành một cục. Hai tay áo xắn lên tận trên bắp tay, cuộn lại thành một đống chắc nịch. Ở trên bàn là một chai Jack Daniel’s và một cái li. Ơn Chúa, nhìn chai rượu còn khá nhiều, nhưng bên cạnh nó là một hộp thủy tinh đang mở được mang về từ cửa hàng, bên trong có mơ khô tiêm thêm THC, một chất trong cần sa khiến người dùng phê thuốc.
“Có chuyện gì vậy? Anh nói chuyện với ngân hàng chưa?”
Chiều hôm đó, anh ấy có một cuộc hẹn với ngân hàng để nói chuyện về việc gia hạn thanh toán khoản vay hoặc xin đảm bảo khoản vay bằng thế chấp. Dựa vào thái độ của anh ấy, buổi gặp có vẻ không mấy thuận lợi.
Anh ấy chậm rãi gật đầu, gần như không thể cảm nhận được sự cử động, hai môi anh ấy khép chặt. Rồi đột nhiên anh ấy đứng bật dậy khiến tôi rụt người lại. Anh ấy chộp lấy chai rượu và đi vòng qua chiếc ghế, ghé xuống chỗ tôi. Mùi rượu và mùi của những trái mơ sực lên khiến tôi suýt chút nữa thì nôn. Bụng tôi ọc ạch nhưng tôi quay mặt đi và hít một hơi thật sâu.
“Anh gặp rồi.” Anh ấy nhẹ nhàng và đi ngang qua tôi, bước về phía cửa sổ. Anh ấy luồn tay vào giữa những thanh mành cửa sổ khiến chúng cong xuống và nhìn ra ngoài như một người đàn ông đang lẩn trốn.
“Anh đang làm gì thế?” Tôi hỏi.
“Trông giống như anh đang làm gì?” Anh ấy nói. “Anh đang ăn hàng tồn.” Anh ấy quay lại và mỉm cười với tôi, vẫn chẳng vui chút nào.
“Anh đã ăn bao nhiều rồi hả?” Tôi hỏi, nhìn vào chiếc bình thủy tinh. Tôi đã học được răng hàm lượng chất kích thích trong các món đồ có thể ăn được cao hơn nhiều so với hút cần sa trực tiếp, nhưng vấn đề thực sự ở đây là rất khó để đoán được chính xác hàm lượng THC trong những đồ ăn được. Mọi người thường sai lầm khi ăn một miếng, không cảm thấy gì, và ăn thêm một miếng nữa mà không hề nhận ra là tác dụng của miếng đầu tiên vẫn còn chưa phát tác. Và rồi đến khi nó phát tác, nó sẽ khiến người ta suy nhược.
“Anh không biết.” Graham vừa nói vừa vuốt bàn tay dọc theo tấm mành như thể đang chơi đàn hạc. “Quan tâm làm khỉ gì.”
“Anh nghĩ là anh cần phải uống rượu à?”
Anh ấy liếc xéo tôi. “Thế em bảo anh nên làm gì hả Andrea, đọc sách sao? Sống trong thế giới tưởng tượng ấy hả?”
“Như thế không tốt sao?”
Anh ấy tiến lại gần. Nụ cười nhe nhởn của anh ấy giờ trở nên hung dữ, đầy sát khí, giống như nụ cười được khắc lên những quả bí ngô để dọa những đứa trẻ đi xin kẹo vào ngày Halloween. Khi anh ấy cúi người về phía trước, tôi lùi lại. “Phải, không tốt tí nào.” Anh ấy nói, giọng hổn hển và chậm rãi. “Thế em nghĩ ngân hàng sẽ nói gì?” Anh ấy hạ giọng xuồng một quãng tám độ. “Chúng ta không chỉ phải trả trước khoản nợ, mà còn một việc nữa. Chúc một ngày tốt lành.” Graham ngừng lại một chút như thể đang cố nhớ lại điều gì đó. “À, phải rồi, hắn ta còn hỏi tại sao anh lại không có thu nhập từ công ty luật. Hắn nói rằng ngân hàng sẽ bắt đầu một cuộc điều tra với công ty luật trước đây của anh. Thế là, ngoài việc chuẩn bị phá sản và mất hết mọi thứ, có thể anh sẽ còn phải ngồi tù vì tội gian lận. Vui rồi chứ?”
Anh ấy bước vào căn phòng bếp nhỏ xíu của chúng tôi và đặt chai rượu lên kệ.
“Chúng ta có thể làm lại từ đầu mà.” Tôi nói, cố tìm một điều gì đó để cuộc nói chuyện không kết thúc.
Anh ấy bật cười. “Ờ, em cứ nói vậy đi. Đồ mơ mộng.”
“Chúng ta có thể mà. Chúng ta có thể thuê luật sư và xây dựng một kế hoạch để trả khoản nợ đó. Ngân hàng sẽ không khởi kiện anh đâu. Họ chỉ muốn lấy lại tiền thôi. Anh có thể quay lại làm luật và em có thể đi làm việc tiếp, và chúng ta sẽ trả hết khoản nợ.”
Graham đứng lắc lư rồi nhấc chai rượu lên. “Và chúng ta sống bằng gì?”
“Chúng ta có thể chuyển đi tới một nơi nào đó rẻ hơn, không thuê chiếc xe Porsche nữa và cắt giảm những khoản chi tiêu khác.” Tôi chỉ vừa mới nghĩ ra điều này trong đầu và nhanh chóng nói ra.
“Không.” Anh ấy lắc đầu. “Không đời nào anh đi làm nghề luật nữa đâu. Đó là án tử hình. Em muốn anh phải làm điều đó sao?”
“Anh sẽ không phải làm mãi mãi đâu.” Tôi nói. “Chỉ đến khi chúng ta ổn định trở lại thôi mà.”
“Thật thế sao? Thật sao?” Anh ấy tiến lại chỗ tôi. “Em muốn chúng ta ổn định trở lại sao?”
“Em sẵn sàng thử.” Tôi nói, và quả thật là tôi sẵn sàng.
“Không, em chỉ sẵn lòng buộc anh ở lại trong văn phòng cho tới hết đời mà thôi. Em không hề sẵn lòng cho anh mượn tiền để trả hết các khoản nợ để anh có thể thành công. Hãy làm đi chứ đừng chỉ nói suông, Andrea ạ.”
Tôi đã quá mệt mỏi với cuộc tranh luận này. Tôi cố gắng để giữ bình tĩnh. “Chúng ta đã nói về chuyện này rồi mà Graham. Kể cả nếu em có thể, nó vẫn không thể giải quyết được các vấn đề của chúng ta. Chúng ta sẽ làm gì vào tháng tiếp theo và những tháng tiếp sau đó nữa?”
“Anh chỉ cần thêm một tháng nữa thôi để thay đổi mọi chuyện.” Anh ấy nói.
“Tháng trước anh cũng nói điều tương tự.” Tôi đã buột miệng nói ra trước khi kịp ngừng lại.
Anh ấy lườm tôi. “Anh không biết là em đếm cả số lần anh nói cơ đấy.”
Tôi hít một hơi. “Nghe này, đó không phải là lỗi của anh. Chúng ta đã tính toán thời điểm sai và vị trí thuê cửa hàng quá đắt đỏ.”
“Ồ, thế à.” Anh ấy lên giọng. “Vậy là tất cả đều là lỗi của anh. Ý em muốn nói là thế chứ gì?”
“Em nói đó không phải là lỗi của anh.”
“Anh đã nghe thấy những gì em nói, và anh hiểu ý em là gì. Em nghĩ đó là lỗi của anh. Không, không hề, Andrea ạ. Anh đã nghiên cứu và tìm hiểu rất kĩ. Anh có tầm nhìn. Anh đã đổ cả thời gian lẫn công sức vào đó. Thứ anh cần là có thêm vốn. Thứ anh cần là có được sự ủng hộ. Dù tốt hay xấu, Andrea ạ. Em còn nhớ câu nói đó không, “dù tốt hay xấu?”
Anh ấy không hề biết rằng mỗi ngày những từ đó vang lên trong đầu tôi biết bao nhiêu lần, râm ran như tiếng trống trận của một bộ tộc trước mỗi trận đánh. Anh ấy nhanh chóng đi ra cửa trước, tôi nhìn thấy chiếc cặp da đeo chéo của anh ấy ở đó. Anh ấy mang nó quay trở lại chỗ đi văng, mở cặp và lôi ra một xấp giấy tờ, đặt chiếc cặp lên ghế. Anh ấy ném đống giấy tờ về phía tôi.
“Anh chuẩn bị giấy tờ vay nợ rồi đấy, Andrea. Em muốn giúp cơ mà. Làm đi, đừng chỉ nói miệng không. Em có thể cho anh vay tiền để kinh doanh.”
“Anh lấy gì để thế chấp?”
“Em đùa anh đấy à?” Anh ấy hét lên. “Em nhất định muốn đi tới mức đó cơ à?”
Tôi vừa bối rối vừa lo lắng. Tôi đặt xấp giấy tờ xuống, cố suy nghĩ. “Em không thể đổ tiền vào việc kinh doanh được nữa, Graham ạ.”
“Không đúng, em không thể đổ tiền cho anh”. Anh ấy tiến lại gần hơn và đẩy mạnh đống giấy tờ vào ngực tôi, mạnh tới nỗi tôi bị đẩy lùi ra sau. “Được thôi, Andrea, em biết gì không? Ngoài bức thư nho nhỏ từ công ty luật, anh còn mạo danh cả chữ kí của em trong bảo lãnh ngân hàng và cả hợp đồng thuê nhà đấy.”
Tôi cảm tưởng như vừa bị ai đó đá vào bụng. “Anh đã làm cái gì cơ?”
Anh ấy dành cho tôi một nụ cười mỉa mai. “Em cảm thấy thế nào hả? Thế cho nên hoặc bỏ tiền ra đây để anh tiếp tục việc kinh doanh hoặc là trả thẳng tiền cho ngân hàng đi.”
“Đồ khốn nạn!”
Anh ta bật cười ha hả. “Lửa có đốt đến đít mới thấy nóng, đúng không?”
“Em sẽ không đưa tiền cho anh đâu.” Tôi nói, lúc này đã chuyển sang thái độ chống cự. “Hãy cứ để ngân hàng đòi nợ. Luật sư của cha mẹ em nói rồi, tài khoản tín thác không thể bị phá vỡ.”
Graham tiến lại gần hơn nữa, dồn tôi cho tới khi tôi lùi sát vào kệ bếp. Tôi không còn lùi thêm được nữa. “Vòng vo thế đủ rồi, Andrea. Anh cần số tiền đó. Anh không thể vào tù.”
“Em đi đây.” Tôi cố gắng bước vòng qua người anh ta để chạy tới cửa chính, nhưng anh ta đã chặn mất đường của tôi.
“Tôi cần số tiền đó, Andrea.”
“Không được!” Tôi xô anh ta ra và bắt đầu bước tới cửa.
Anh ta tóm lấy cổ tay tôi và xoay tôi lại. Tôi giơ chân đá mạnh vào cẳng chân anh ta. Anh ta nhăn nhó mặt mày và gầm lên nhưng vẫn không chịu thả tay ra. Anh ta kéo lắc, bẻ gập cả cổ tay tôi. “Tôi cần chỗ tiền chết tiệt đó!”
“Không được!” Tôi hét lên. “Anh đang làm tôi đau đấy.”
Thế rồi anh ta tát tôi, rất đau, thẳng vào mặt.
Cái tát khiến tôi ngã sụp xuống nền nhà.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng nên lúc đầu tôi cũng không thực sự dám chắc là anh ta đã đánh tôi, nhưng rồi tôi cảm nhận được má mình nhói đau và nóng bừng.
Căn phòng trở nên im ắng, bầu không khi tĩnh lặng tới nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên bếp lò. Đầu tôi cúi xuống, bàn tay tôi ấn nhẹ lên má, nó âm ấm khi chạm vào. Ở trên đầu, tôi nghe thấy tiếng hơi thở nhè nhẹ của Graham. Tôi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào sàn nhà, đầu tóc rũ rượi che hết khuôn mặt. Tôi cảm nhận được vị tanh của máu trong miệng. Rồi tôi chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhìn người đàn ông mà tôi đã lấy làm chồng.
Bàn tay của anh ta vẫn đang nắm rất chặt.