Đ
ến lượt hai người không còn tự đánh lừa mình nữa, định sẽ cho bọn trẻ biết tin vui của mình. Amanda bàn bạc sắp xếp cùng Jack nhất trí không dãi cơm tối. Chỉ tổ chức một buổi tiệc cocktail. Tổ chức sao cho gọn, coi bộ khó thật. Rồi sẽ cho các con biết rõ nàng đang có thai. Đất trời sụp đổ. Lần này hai người chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Đúng sau giờ mười lăm, mọi người có mặt đông đủ. Julie đến đầu tiên, thật dễ thương. Cả Jan và Louise đều có vẻ căng thẳng, còn Paul lại vui vẻ hơn mọi khi với cha. Tất cả đều đã đoán chừng câu chuyện, chuẩn bị tư tưởng. Ai cũng nghĩ gã Jack và Amanda sẽ báo tin hai người làm đám cưới. Không có ai hài lòng, Louise cố khuyên can mẹ nên dẹp đi. Cuối cùng, ai cũng chờ xem. Đông đủ mọi người ngồi trong phòng khách, gã Jack mang đồ uống ra. Gã rót cho mình một ly Scotch, khách uống rượu vang. Amanda không uống. Louise dùng nước lạnh, sẵn sàng ứng phó mọi chuyện bất trắc, những người khác chờ đợi tử tế. “Hay đấy,” Louise nói, vẻ tự nhiên, “bao giờ định ngày cưới đây?” “Không làm đám cưới,” Amanda trầm tĩnh. “Chúng ta không định chính thức lấy nhau, ít ra là lúc này. Ta còn chờ một thời gian nữa. Ta muốn các con biết một chuyện, ta đang có thai.” Ngay lúc này một cây kim rơi xuống đất cũng nghe được, nét mặt Louise trắng bệch, cô nhìn mẹ chăm chăm. “Mẹ chỉ nói đùa. Nghe như câu chuyện Ngày Cá tháng Tư, con quên xem lịch, chắc là mẹ không nói câu đó.” “Mẹ nói thật. Chắc các con ngạc nhiên vì sốc. Giờ chuyện đã rồi. Không có gì phải giấu giếm. Tháng mười này sinh.” Nàng liếc nhìn Jack. Gã ra dấu ngón cái, tốt. Mọi chuyện êm đẹp, chỉ mất có năm phút đã thông tư tưởng mọi người. “Con nghĩ là mẹ không nên phá thai.” Louise thường là đứa có tiếng nói đại diện cho hai chị em. Còn Jan bị sốc tới mức lặng thinh. Hôm nay Julie đổi tính cũng lặng thinh. Paul nhìn cha, nét mặt hằm hằm. “Không, mẹ không phá thai. Hai ta đã bàn bạc chuyện này,” nàng nói có phần không đúng thực tế. “Ta không muốn làm chuyện đó. Bằng tuổi ta, phải xem đó là một món quà được ban tặng, ta muốn giữ lấy nó. Ta vẫn biết các con khó mà chấp nhận chuyện này, ngay cả bản thân ta cũng bàng hoàng. Rồi các con biết đó... ta cũng là người như bao người khác.” Đôi mắt nàng ướt đẫm, gã Jack bước vào ngồi cạnh và quàng tay quanh nàng. “Ta nghĩ là mẹ con có lòng can đảm. Những phụ nữ cùng tuổi với mẹ không thể chịu được.” “Con cho là mẹ điên.” Louise nói và bật dậy đồng thời ra dấu cho chồng, anh chàng ngơ ngác đứng dậy. “Mẹ điên quá, mẹ ạ. Mẹ và ông ấy già rồi, còn quấy rầy tụi con nữa. Con cũng không cần phải suy nghĩ những điều cha con đã nói về việc này. Thật quá sức tưởng tượng.” “Đúng, Louise con, cha không còn nữa để suy nghĩ chuyện đó. Chuyện đời tư của mẹ, mẹ hay.” Amada nhỏ nhẹ. “Còn về phần tụi con, để tụi con lo.” Trước khi dứt lời, mọi người đều nghe rõ tiếng Jan khóc, cô vẫn đứng đó, nhìn mẹ đầy tức giận. “Con không ngờ mẹ đối xử với con như thế, mẹ ạ. Con không có con được, mẹ còn cho mọi người hay mẹ vẫn còn đủ khả năng đẻ thêm đứa nữa. Mẹ ác độc làm sao! Xấu xa biết chừng nào! Mẹ đối xử với tụi con như vậy hay sao?” Nét mặt Paul lộ ra vẻ đồng cảm với vợ. Vợ chồng mấy đứa con gái lặng lẽ ra về. Jan uất ức đứng tựa lưng chồng. Amada cố vươn tới gần con, Paul đã ngăn lại. “Sao mẹ không để bọn con được yên, mẹ cứ giữ lấy tin mừng cho riêng mẹ thôi có được không? Mẹ cần gì ở bọn con? Một sự cảm thông? Những lời chúc tụng? Được, mừng cho hai ông bà. Mẹ nghĩ sao những điều Jan nói?” “Mẹ hiểu nó đang nghĩ gì về mẹ, Paul ạ.” Amanda nói, ràn rụa nước mắt. “Điều còn lại trên đời này mẹ mong muốn là hại đến nó. Nhưng chính mẹ phải nhận chuyện đó. Vì đó là lẽ sống của ta, việc của ta, con của ta.” “Được, cầu cho mọi sự bình yên. Ngày thôi nôi đừng mời chúng con. Ba nhớ cho.” Nói xong, Paul giận dữ liếc nhìn gã Jack. “Chúng con không đến đâu.” Cánh cửa đóng sầm lại. Amanda cầm tay gã Jack khóc lóc. Julie đứng nhìn. Hôm nay nó lại lặng thinh, chờ đến lúc Amada hồi tỉnh, nó mới trình bày với hai người. Amanda vẫn chưa hết bàng hoàng. “Con lấy làm tiếc, ba ơi. Con có lỗi với mẹ. Thật khó ăn nói. Đối với tụi con đây là một trở ngại khó vượt qua. Nhưng rồi biết đâu mai kia sẽ là một ân huệ. Cầu Chúa.” “Ta đồng ý.” Gã Jack từ tốn đáp, liếc nhìn Amanda. Nàng thực sự đang gặp khó khăn khi tự mình quyết định, nàng hiểu việc mình làm. Cả hai người làm cha, mẹ hiểu là khi nói ra chuyện riêng tư bọn trẻ sẽ thấy khó chịu. Nghe xong, hai vợ chồng Julie lặng lẽ ra về. Chỉ còn lại nàng và gã Jack nhìn nhau lặng thinh. “Em hiểu ra cơ sự là thế đó.” Gã ôn tồn nói. “Em hiểu,” nàng sụt sịt. “Anh lúc nào cũng nghĩ không nên để chuyện đó xảy ra. Bọn trẻ leo trên đầu trên cổ cha nó như hồi còn con nít, vòi vĩnh đòi hỏi cha nó, thế là xong, bọn trẻ cứ nghĩ cha nó là nhất trên đời. Nhưng bây giờ nó đang phê phán, trách móc cha nó, mọi việc cha nó gây ra đều là lỗi lầm làm hại con cái. Đó là vì bọn trẻ xem cha nó như bù nhìn. Làm khác đi bọn trẻ chỉ biết oán trách cha nó mà thôi. Dù cho bọn trẻ đã đến tuổi lớn khôn thì cũng chẳng bao giờ chúng thương xót đến cha mẹ sinh ra chúng.” “Có lẽ ta không xứng đáng,” gã mệt mỏi tiếp. “Có lẽ chúng nghĩ ta sống ích kỷ. Cũng có lúc cha mẹ tự thấy mình ích kỷ, Đó là quyền cha mẹ. Ta đã ban cho bọn chúng thật nhiều thuở chúng còn bé bỏng rồi đến lượt ta cần, chúng ngoảnh mặt đi. Chúng cho là chuyện đó không có. Ta không có cách nào khác. Còn về phần bọn chúng, ta luôn sẵn sàng. Anh nghĩ là em đã làm đúng theo ý mình, tự lo cho mình. Nếu bọn trẻ hòa hợp được thì tốt. Còn không, cứ để mặc chúng xoay xở. Ta không phí những ngày còn lại vì bọn trẻ. Điều duy nhất khiến ta chán nản là phải lặp lại từ đầu. Ta đang ở thời kỳ về chiều lại gặp những đứa con vô tích sự gọi ta là thằng ngốc nghếch, làm hại đời nó vì ta đang chung sống với mẹ nó. Rồi em sẽ thấy, có đúng như thế không. Anh đã sắp xếp ăn ở với em cho đến ngày bọn trẻ mang cuốc xẻng đến xúc anh đi và nếu em lỡ có thai lần nữa, anh xin thề sẽ không ăn nằm với em nữa. Từ đấy cho đến lúc tam mươi tuổi anh khuyên em phải nhớ dùng thuốc ngừa thai.” Nghe xong nàng không nhịn được cười. Trong câu chuyện cũng có phần sự thật. Bọn trẻ trong gia đình nào cũng có tư tưởng cha mẹ mắc nợ chúng, còn chúng chẳng nợ gì cha mẹ. Một ý tưởng nghe ra hay thật đấy. “Em thấy lo cho Jan,” nàng nghiêm giọng. Nàng nói ra một lời nghe thật xao xuyến lẫn lo âu. “Anh cũng thế. Thằng Paul thì lúc nào cũng như muốn có dịp để giết chết anh. Sự thể là anh còn có thể gieo giống được, nên thằng Paul nó cảm thấy tủi thân. Lạy Chúa, ta sẽ làm mọi cách giúp cho nó sinh được một đứa con.” “Em cũng nghĩ thế,” nàng nói, rồi để xua đi ý nghĩ rối loạn, gã mời nàng đi ăn cơm tối, và lúc này hai người không thích ăn món Thái nữa. Nghĩ đến món đó, Amanda thấy nóng ruột. Đến tối, hai người nói chuyện rất lâu trên giường. Nghe kể chuyện, gã lăn ra ngủ, nàng vẫn thức. Nàng đi pha sữa, xong uống trà cúc, tâm trí vẫn quay cuồng. Nàng lo cho Jan, suy nghĩ mãi câu chuyện con nói ra. Rồi nàng ngủ thảng giấc suốt đêm, sáng thức dậy trong lúc ăn điểm tâm, nàng nhìn gã Jack, lòng dạ buồn rầu. “Em muốn nói với anh chuyện này,” gã ngước nhìn nàng vừa dưt câu. Trông nàng mệt mỏi. “Em thấy trong người khỏe chứ?” Gã lúc nào cũng lo lắng cho nàng, giờ gã cũng lo cả đứa bé sắp chào đời. Thật quả là điều gã không muốn. “Em vẫn khỏe.” Nàng trấn an. Gã quay đi. Trông nàng thiểu não. “Em đã suy nghĩ hồi đêm qua.” “Tình trạng của em đáng quan ngại. Có lẽ em định báo anh mua hết cổ phần hàng Haagen-Das hay hãng Ben & Jerry’s.” “Em nói thật.” “Anh nghe theo. Anh mua hết cổ phần của hai hãng. Em thuộc khách hàng tiêu thụ nhiều kem nhất ở miền Tây Rockies này.” Nàng lên tám pound lúc thai ba tháng. “Thế được rồi. Anh sẽ làm đúng. Mà chuyện gì thế này?” Nàng òa khóc chưa kịp nói hết, gã hiểu câu chuyện không đơn giản. Rồi nàng nói tới việc của Jan, của Paul, chuyện bàn bạc tối qua, nàng có vẻ đau khổ lắm. “Thôi đừng làm rối anh nữa, cưng ơi. Ta biết làm gì bây giờ, cứ chờ xem, cứ ráng mà chịu thôi.” “Không ráng nổi đâu. Đó chỉ là ý kiến của em. Anh không thương con chút nào, Jack. Và rồi ta đã quá nhiều tuổi. Có lẽ đây là món quà mang nhiều ý nghĩa, ta đem cho bọn trẻ thôi. Biết đâu vì chuyện đó mà mình lại mang bầu.” Gã ngẩn người ra nghe nàng nói hết câu. “Em nói thật đấy chứ? Em định cho bọn trẻ đứa con mình mang nặng đẻ đau?” Nàng gật đầu khóc, gã choàng tay ôm nàng. “Anh đâu có ngờ em dám làm chuyện đó. Con của em. Con của chúng ta. Không thể nào chấp nhận được em đem cho con một khi em đã lỡ mang nó.” “Em không màng chuyện đó. Em vì con mà thôi, cho con Jan và thằng Paul. Anh đồng ý chứ.” “Em muốn thì cứ tự ý. Đó là việc hệ trọng, thiên hạ sẽ bàn tán, phải đề phòng. Nhưng ai đứng ra lo đây? Nếu đó là ý muốn của em, của bọn trẻ thì cứ thế mà làm.” “Em cần phải hỏi ý anh trước.” Gã đồng ý. “Anh nghĩ đó là món quà cao quý cho bọn trẻ, bởi thằng Paul nó không chịu xin con nuôi, đó là một cách giải quyết vấn đề huyết thống. Anh cũng mong em an tâm mà thực hiện ý nguyện.” “Em hiểu việc em làm. Em vẫn mong thế. Nếu không trở ngại về phần anh, em cần nói qua với Jan nội sáng nay. Anh gọi giùm Paul nhé?” “Được rồi, anh sẽ mời nó đến ăn trưa tại nhà, nếu nó cảm thấy cần gặp anh.” “Em sẽ gọi Jan, nhắn cho nó hay việc này, nói cho nó biết một việc hệ trọng.” “Em là một phụ nữ tuyệt vời, cưng của anh. Em đã mang đến nhiều bất ngờ lý thú và những món quà vô giá.” Cho đến khi ra về, đến cửa hiệu gã vẫn còn bàng hoàng. Cho đến lúc này, nàng cũng chưa báo Jan hay. Cô lái xe qua nhà mẹ trên đường đến phòng tranh, lúc ấy mới vỡ lẽ dù từ trước giờ vẫn chống đối. Jan mở cửa bước vào nhà. Đến lúc Amada báo cho con hay mọi việc đã xếp đặt, cả hai mẹ con ngồi khóc. Trước tiên Jan bị một cú sốc, cô khước từ chuyện đó, khi nghe Amada kể lể tâm sự, cô thấy ham lắm. “Mẹ thực sự vì con mới quyết chuyện này. Phải không?” “Đúng. Ta đã quyết.” Amanda nói giọng chắc nịch, lau sạch nước mắt, nhìn con mỉm cười. “Mẹ không ham muốn gì hơn nữa.” “Nếu chẳng may mẹ đổi ý thì sao? Hay là có khi ba Jack đổi ý không chừng?” “Không đâu. Ta đã nói một lời là một lời. Cả hai ta đều mong như thế. Rất mong là khác. Ta mong sao hai con thuận theo ý ta.” “Con sẽ cho anh Paul hay,” Jan phấn khởi chạy đến bên máy điện thoiaj, nó vừa hay là gã Jack đã gọi đến nhà Paul, anh còn đang hoang mang vì sao gã lại muốn đến thăm con. Jan nói hết cho Paul hiểu rõ câu chuyện, cô khóc trên máy. Anh không ngờ hai ông bà đã quyết định việc đó nên chỉ nói thầm vừa đủ nghe. “Tại sao?” “Ba mẹ thương mình.” Jan nói, nói lại khóc nữa. Amada đến bên cạnh nó. “Mẹ bảo mình cứ đến nơi lúc đứa bé chờ sinh ra, đó là con của chúng ta kể từ giờ phút này.” “Còn đến lúc đó ba mẹ đổi ý thì sao?” “Em không nghĩ có chuyện đó đâu, Paul. Mẹ đã quyết rồi.” “Ta sẽ bàn sau.” Đến trưa, anh gặp lại cha, và tối hôm đó, anh bàn bạc với Jan, qua bữa sau hai vợ chồng gặp lại cha mẹ nhận lời. Cả hai mừng rỡ, mẹ Amanda đã cống hiến một cơ hội quý giá, thật kỳ diệu, không hề hối tiếc. “Anh không ngờ được,” gã Jack nói, nể phục nàng. “Anh nghĩ em không còn gì để hối tiếc nữa.” “Không bao giờ. Em đã quyết. Em không nghĩ đến chuyện thương yêu đứa bé lúc sinh ra, đó là con của bọn trẻ. Anh nói có phần đúng. Đến lúc sáu mươi tuổi quá già để đi chung một xe.” “Em lúc nào cũng khôn khéo. Em muốn gặp con em vào bất cứ lúc nào.” Đại khái là như thế. Chuyện xem ra không phải dễ, gã chợt nhớ ra một điều. “Ta nên đi đâu đó khỏi chỗ này. Chỉ có hai ta, đi nghỉ mát qua Paris chẳng hạn?” “Tuyệt, em thích Paris.” Còn nhớ mùa hè vừa rồi bọn trẻ đề nghị nàng đi Paris, lúc đó nàng chưa nghĩ tới chuyện du lịch. Bây giờ nàng nhận ra không còn gì hơn là được đi một chuyến sang Paris cùng Jack Watson. Tháng sáu, hai người sang Paris lúc nàng có thai được năm tháng rưỡi. Hai người ở lại khách sạn Ritz tận hưởng những ngày thần tiên. Ăn cơm tối ngoài khách sạn, mua sắm, thăm bảo tàng Louvre, trường múa ballet, đi dạo phố Paris. Nàng vẫn không thấy khỏe hơn. Dù còn thích kem cũng không mấy lên cân, gã Jack nhìn thấy nàng khác lạ. Chuyện đàn bà có thai trông đẹp ra so với nàng quả đúng thực. Có điều nàng thấy tiếc là không mua được nhiều bộ đồ vừa ý của đàn bà có thai. “Ta hứa sẽ trở lại đây vào tháng Mười Một,” gã cứ ngại nàng sẽ xuống tinh thần. Gã cứ nghĩ việc nàng cho đứa con mới là chuyện khó xử, tuy thế nàng không hề nao núng dù chỉ phút chốc khi quyết cho đứa con về tay vợ chồng con gái mình. Hai người đã sống qua những ngày tuyệt diệu trên đất pháp, khi về ghé qua Luân Đôn. Tháng bảy, gã đưa nàng về vùng núi nghỉ mát Lake Tahoe. Qua tháng Tám, bác sĩ bảo nàng không được đi xa, nàng đang có thai bảy tháng rưỡi, sắp sửa làm mẹ. Đứa bé to, bác sĩ cho biết có thể đẻ sớm. “Mấy đứa trước lại đẻ chậm,” nàng thổ lộ, bác sĩ nhìn nàng nở nụ cười thông cảm. “Ngày đó bà bao nhiêu tuổi.” “Được rồi, không hề gì. Tôi chịu được.” Đứa bé khỏe mạnh, con trai, trước lúc đi du lịch Châu Âu nàng đã thăm thai. Jan và Paul muốn giành đặt tên. Louise cứ lặng thinh chỉ nói với mẹ vài câu qua loa. “Rồi mẹ các con sẽ vượt qua được.” gã Jack đoán chắc với cô. Gã mong nàng yên tâm. Gã tìm mọi cách cho nàng thư thái. Còn nàng cứ mải lo cho đứa bé. Nàng mua sắm đồ mặc cho nó, đồ chơi trẻ con đủ thứ, một đống tã lót. Hôm nào cũng đi mua sắm, lúc rảnh nàng gọi cho gã đi theo. “Thiên hạ nghĩ sao, lạy Chúa tôi? Trông mình giống ông nội có khác.” Mỗi lần đi mua sắm gã thấy mình xấu hổ, gặp ai hỏi, gã trả lời sắm đồ cho thằng cháu nội. “Rồi anh sẽ như thế nào? Còn mấy đứa con gái?” Tám tháng nay, gã không gần gũi nàng, mọi chuyện gã chẳng thèm nghe. Nàng không màng đến chuyện gì khác chỉ nghĩ đến đứa con. Nàng nhắc nhở gã Jack đi theo đến phòng khám bác sĩ. Lần đầu đến đây, gã mắc cỡ, chỉ muốn chuồn ran gay, muốn đeo mặt nạ không cho ai biết. Không có, gã lấy tờ báo che mặt, giả vờ không hay biết vợ mình. “Anh không vào đâu,” gã nói khẽ, trên mặt còn che tờ báo. Phòng đợi có trên chục người. Không khí như buổi cắm trại của mấy bà mẹ trẻ. Đó là những cô gái vùng Beverly Hills tóc vàng, ăn mặc đồ ngắn ngủn. Ngồi sắp hàng như cảnh chờ phát bánh kẹo. “Anh nói lạ thật. Người ta chỉ theo dõi nhịp tim. Thú vị lắm,” nàng quay lại cũng nói nhỏ để gã vừa đủ nghe cạnh tờ báo. Phía trước mặt có một thằng nhãi mặc đồ jeans, trông nó giống như diễn viên nhí. “Lát nữa em kể lại cho anh nghe. Anh ra ngoài xe ngồi chờ.” Gã nhất quyết. Nàng trông theo gã, thất vọng, gã đành ngồi lại, có vẻ xấu hổ, thằng nhãi mặc đồ jeans hỏi gã có phải là con đầu lòng. “Con cái của ta lớn hơn chú mày nhiều lắm.” gã nói nghe thấy thương. Thằng nhãi tự giới thiệu nó hai mươi ba tuổi, lần này là đứa thứ hai. Cha và bà mẹ kế mới đẻ một đứa năm rồi. “Cha của cháu sáu mươi lăm.” Nó cười to. “Vẫn sống chứ?” “Vâng. Đẻ sinh đôi. Trong ống nghiệm. Thử qua hai năm. Mẹ kế của cháu bốn mươi tuổi.” “Phước chủ may thầy,” gã giễu cợt, rồi quay lại tìm Amada đang ở trong phòng xét nghiệm nói cho nàng hay người ta loạn cả rồi. “Già sáu mươi lăm còn ham có con mọn. Lại tạo ra ‘trong ống nghiệm’. Kể ra ta dư sức làm chuyện đó.” “Anh muốn thử lần nữa phải không?” nàng trêu, nhìn mắt gã tròn xoe. Đến lúc bác sĩ đưa ống nghe cho gã nghe nhịp tim của đứa bé, gã ngây người. Một điều gì đó rất đỗi bình thường, mắt gã rớm lệ. “Nó là cháu nội của tôi!” gã nói lớn vì tai đang đeo ống nghe, cũng ít nghe gã lớn tiếng. “Cha của bà đấy hả?” bác sĩ hỏi xong thấy ngượng. “Tôi cứ nghĩ đó là chồng bà?” “Vâng, thật ra chồng tôi đã mất một năm rưỡi nay.” Nàng thổ lộ, ông bác sĩ nhìn nàng mỉm cười khoan dung. Hầu hết dân sống ở vùng Beverly Hills cũng như mấy người tại đây đều thích sống lập dị. Đứa bé khỏe mạnh, gã không ngớt kể về nó suốt quãng đường đến cửa hiệu Julie. “Lần sau nhớ gọi Jan và Paul cùng đi,” gã đề nghị, Amanda nghe theo, mừng vui vì gã có vẻ thích thú thằng bé lắm. Mỗi tuần nàng phải đi khám một lần. Bác sĩ theo dõi rất sát vì có thể đẻ sớm, gã Jack nhìn bụng nàng lớn vượt. Gã không còn nhớ hai đứa con trước của mình có to cỡ đó không. Amanda mảnh khảnh nên bụng thấy căng hơn. Rồi đến lần tệ nhất, lúc gã tham dự các lớp hướng dẫn Lamaze tổ chức giữa tháng Tám. Có khoảng mười hai cặp vợ chồng, mặc ngắn, để râu, mang dải đeo Birkenstocks nằm la liệt dưới sàn phòng hội nghị khách sạn Cedars Sinai. Jack đến nơi sau buổi họp ở cửa hiệu, gã mặc bộ đồ kiểu Brioni sơ mi, cà vạt, mọi người nhìn như thể gã từ ngoài hành tinh đến. Amanda đến trước chờ, thoải mái trong bộ quần trắng, áo thun hồng, mang sandal. Móng chân mới làm nhìn như người mẫu. Những người tham dự đều trẻ tuổi không ngờ xưa kia Amanda có thời là một ngôi sao điện ảnh. Ngoài trời nóng rực, đến nơi Jack đổ mồ hôi, uể oải. “Anh xin lỗi vì đến trễ, em yêu. Anh chật vật lắm mới thoát khỏi mấy tay buôn hàng dệt từ Paris sang. Những người bạn hàng thích nói dai.” “Được rồi,” nàng khẽ cười, “họ chỉ mới bắt đầu.” Sơ đồ trên tường ghi lại diễn tiến cổ tử cung. Jack mới nhìn qua kinh ngạc. “Cái gì thế?” “Cổ tử cung. Giãn ra. Bình thường thôi. Chả sao.” “Trông khiếp quá.” Lúc sinh ai đứa trước, gã vào quán uống say khướt với một người bạn. Thời đó mấy ông chồng chỉ trình diễn màn tặng hoa sau khi vợ sinh xong. Gã đảo mắt quanh phòng, toàn những người đáng tuổi con mình. Rồi sẽ quen dần. Cái mà gã chưa hòa hợp được đó là các hình ảnh biểu đồ hoặc cuộn phim ghi hình buổi thực tập sẽ được giao lại. Gã tỏ vẻ bực bội. Cái đoạn gã thấy coi bộ chấp nhận được tuy có đôi chút chán nản là các thao tác tập co giãn chân, tập cho sản phụ thở đều. Một bà ngồi phía trước cứ nói mãi về cái đau đớn lúc chuyển dạ. “Cái đó nghĩ là sao?” gã hỏi, nàng nhắc mấy lần, gã nói lạ còn to hơn, cô y ta nghe được. “Đó là lúc khó nhọc nhất của công việc đỡ đẻ,” cô nói lẫn với tiếng cười giễu cợt, “ông đi từ đây...” cô chỉ vào sơ đồ “...và tới chỗ này. Nó giống như mình lật ngược về phía đỉnh đầu.” Cô nói tiếp qua câu sau. “Em có thấy sợ không?” gã hỏi khẽ Amanda. “Không, em ổn.” nàng khẽ đáp. “Em đã trải qua chuyện này rồi.” “Sinh thế này không cần thuốc men gì sao?” Cũng người đàn bà ngồi phía trước nhắc nhở, lo đến chuyện có thể phải gây mê, mấy bà “quen dạ” thì chả cần gì thuốc men. “Khỏi, khỏi cần.” Amanda nói qua hơi thở. “Người ta muốn giúp được anh gì không?” Gã không ưa những người tham dự buổi thực tập hướng dẫn hôm đó, cái nhìn, lời ăn tiếng nói, hỏi han ngớ ngẩn của những người đó. Mà lạ thật, ngay cả những tên ngốc nghếch cũng biết. Nhưng gã lại ghét nhất cô y tá hướng dẫn hôm đó. Cho đến lúc thông báo phim chiếu hôm nay là ca đỡ đẻ phẫu thuật bụng, gã hướng mắt ra cửa. “Anh cần uống nước, em yêu.” gã đột nhiên nói. “Trong này nóng quá.” Thật ra máy lạnh vẫn chạy đều, mát lạnh nữa là khác. “Anh nhắm mắt lại. Em chưa nói được.” Chủ đề bộ phim nhắc đến trường hợp sản phụ phải chịu thủ thuật Cesar đỡ đẻ, người chồng phải có mặt tại chỗ, sẵn sàng. Nếu gặp trường hợp đó, người chồng nào được cấp giấy chứng nhận khóa thực tập sẽ được phép có mặt tại phòng mổ theo dõi. Trường hợp khác, phải chờ bên ngoài, cùng với những người yếu bóng vía. Jack lại nghĩ khác, mình chẳng nên vào đấy làm gì, không cần phải chứng kiến cảnh đánh thuốc mê. “Chút nữa anh quay lại,” gã nói khẽ mà nghe rất rõ. “Anh đi đâu?” Amanda hỏi lại. “Phòng dành riêng cho đàn ông,” gã nói cho nàng đủ nghe. “Tới lượt ông Kingston,” tiếng thông báo vang lên trong gian phòng. “Xin mời có mặt.” Gã lặng lẽ nhìn hướng về ‘bà xã’ rồi quay trở lại năm phút sau. Và rồi, họ chiếu hình, gã nhìn, cảm thấy lặng người đi. Gã từng phục vụ quân đội hai năm như một tân binh, đã được xem phim huấn luyện quân sự nhưng chưa thấy hình ảnh nào khủng khiếp hơn ở đây. Ngay cả hình ảnh người bị hoa liễu so với cảnh cưa đôi một người phụ nữ cũng khiến gã khó quen được. Nàng xem xong bật khóc, tưởng như chính mình cũng đau đớn theo, máu me khắp nơi, lúc đèn chưa bật, gã nói nhỏ với Amanda nghe thấy gã muốn buồn nôn. “Em nói anh rồi. Đừng ngó mấy chỗ đó.” Nàng bấu tay gã, gã nhoài tới ôm hôn. “Ông Kingston!” Tiếng gọi quái ác xuyên suốt gian phòng. “Ông bà có chú ý không? Sẽ có một câu hỏi ngắn cho đề tài đang trình chiếu.” “Rõ khỉ. Vì sao ta phải theo dõi cảnh phẫu thuật bệnh trĩ.” “Suỵt...” Amanda che miệng cười. Gã cảm thấy bất mãn. Họ đi ra không quay lại nữa. Nàng muốn đẻ bình thường, nàng đã chịu đựng khoảng một giờ khổ sở khi sinh Louise, hiểu thấu được hoàn cảnh. Còn mấy tuần nữa đến ngày sinh, nàng thấy bắt đầu khó chịu. Cuối kỳ nghỉ lễ lao động, cái thai đã được tám tháng, mệt muốn chết. Cả hai rủ nhau đi xem phim, ăn đồ tàu, đi dạo bãi biển Malibu, không được dễ chịu như mấy tháng trước. Sức khỏe tốt, người thấy chậm chạp mỗi ngày nặng thêm. Hai người ngồi ghế uống trà đá, nghe điện thoại Paul gọi. Anh hỏi thăm Amanda, hai vợ chồng xin phép gặp. Jack gác máy, cho nàng hay coi bộ Paul lăng xăng lắm. “Có chuyện gì sao?” nàng hỏi bối rối. “Không có gì đâu. Hai đứa lo lắng cho em bé ấy mà.” “Vâng,” nàng thấy chưa yên tâm, suốt ngày vẫn cố bình tĩnh. “Cái bụng lớn quá, qua cửa thang máy không lọt.” “Con trai thường to hơn,” gã đùa, “lúc mang thai Paul cũng lớn. Mẹ nó giận luôn sáu tháng. Bà ấy cũng là một phụ nữ đáng yêu.” “Chị ấy sinh cho anh mấy đứa rất tuyệt.” Amanda nhắc chuyện cũ, tha thứ bỏ qua. Gã tròn mắt nhìn. “Chớ có ngây thơ. Bà ấy là phù thủy thì có, anh nói thật đấy.” Chiều đó Paul và Jan đến trễ. Jan pha đồ uống, mọi người ngồi ghế tựa cùng Amada ngắm hoàng hôn. Một thời điểm đẹp vô cùng. Amanda chợt thích bơi. “Em bé khỏe chứ mẹ?” Jan lo lắng hỏi thăm. Bụng to trông phát khiếp, Amada chẳng để ý. Nàng vẫn thong thả. “Em bé khỏe mạnh. Nó mong con đó, con yêu ạ.” Amanda cười nói, Jack mang ra nước uống Sangrila cho mọi người. Hai mẹ con uống một hơi rồi tiếp. Gã không biết có chuyện gì. “Chuyện gì thế?” gã gợi chuyện, cả hai vợ chồng lắc đầu không nói, trông như mấy đứa trẻ mắc lỗi, rồi cả hai phá ra cười, hết nhìn mẹ rồi tới gã. “Dạ không có gì,” Paul đỡ lời, Jan nôn nóng “Con muốn báo một chuyện... phải nói hết mới được. Người đầu tiên nghe được chuyện này...” Jan chen vào, mắt ướt đẫm “Mẹ, con đang có thai. Mới được sáu tuần. Con thấy chắc mới báo mẹ hay. Bác sĩ khám nói con vẫn khỏe. Con mới đi siêu ấm, thai tốt. Con mang hình siêu âm đây.” “Ta hiểu rồi” Jack nói, nhìn mấy đứa. Gã chỉ nói thế. Còn gì nữa, gã đợi xem đi tới đâu, ra sao. Cả hai vợ chồng trẻ cùng thở ra, nhìn hết mẹ đến cha. “Tụi con hiểu là chuyện này sẽ làm thay đổi kế hoạch của ba mẹ, biết nói sao... tụi con không ngờ... không biết có nên...” Gã Jack tiếp lời. “Con không nhận con của ta nữa.” Nét mặt Amanda bàng hoàng, nàng nhìn con, lắc đầu rồi hiểu ra vấn đề. “Trừ khi hai con không nhận nữa. Nếu thực sự con không muốn, hẳn nhiên là...” Paul tỏ ra biết điều với cha mẹ, nhưng nay vợ chồng anh đã có được con, đành không nhận con của mẹ. “Tụi con rất tiếc.” “Ta hiểu rồi, con ạ.” Jack nhỏ nhẹ. “Mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi. Các con cứ đi đi.” Gã nhìn con dâu chúc mừng rồi ôm hôn. “Ta sẽ nói chuyện với mẹ con.” “Con hiểu, chuyện này xem ra cũng khó xử với ba.” Bọn nó còn non dạ chưa hiểu đời, mình cũng chẳng trách làm gì. Rồi gã cũng chẳng nghĩ đến chuyện hối tiếc. “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, con ạ.” Hai đưa về sau mười phút đó, Amanda cảm thấy như bánh xe xì hơi. Nàng cần nghĩ khác đi, trước nàng nghĩ đủ điều không vướng bận đến con mọn, giờ lại quay về với mình rồi, phải tính lại thôi. “Chà, tình thế khác rồi. Ta phải chung vui với bọn trẻ.” Nàng ngồi đó nhìn Jack, xem gã có phản ứng gì không, tuyệt nhiên không. Mọi việc đều ổn cả, gã thấy rõ. Mọi việc đã an bài, gã phải biết lo. “Ta làm lại từ đầu.” “Biết đâu được,” gã đáp nước đôi. “Thôi bỏ qua ít hôm cho rảnh trí, rồi nói chuyện sau.” Gã gợi ý, nàng cũng thấy hay hay, một sáng kiến. Cả hai cần thời gian để nghiền ngẫm, dù xưa nay đó là cung cách giải quyết mọi việc cấp bách của nàng. Nhưng chuyện lần này khác. Chuyện cả đời. Hoặc không có gì để lo nữa. Còn bốn tuần là tới ngày sinh. Bây giờ đâu còn gì mà quyết. Nàng đã mua sắm đủ thứ cho thằng bé, giùm con gái. Phải nhận lại hết về mình, trước mắt là thế. “Đi dạo bãi biển thôi.” Nàng im lặng, chẳng có ý kiến gì hơn, dạo một vòng, nàng ngồi nghỉ. Ở nhà thoải mái hơn. Hai người vui hưởng những ngày hạnh phúc qua lại nhà nhau. Cuộc tình già nảy nở đã vưa đủ chín tháng nếm đủ mọi vị. “Em ngủ một giấc cho khỏe nhé?” Gã gợi ý, bước vào buồng đứng sau lưng nàng. “Em muốn ngủ, mệt quá.” Sau cú sốc nhận được từ con, nàng bức xúc, vừa mừng vừa tủi, và còn phải lo đề phòng xem Jack có giở trò gì không. Vì đã có cách giải quyết nên hai người yên tâm. “Anh có định bỏ đi nữa không?” nàng hỏi, cố nén xúc động, bên ngoài mặt trời đang dần lặn qua khung cửa sổ phòng ngủ. “Anh không đi đâu hết. Anh yêu em... thương con... đầu xanh vô tội, số phận nó như quả bóng đưa qua đưa lại.” “Anh ngồi yên một chỗ, cảm nhận nó đang ném trả những cú bóng.” Gã thích thú tưởng tượng nó chạy nhảy vui đùa xung quanh. Có lúc nàng tựa lưng gã ngủ ngon lành, gã mỉm cười tuồng như nó đang bên cạnh. Nàng không có cảm giác thế. Giờ gã mới sực nhớ sao lúc đầu gã lại đối xử với nó tệ thế. Gã nằm kế nàng, hôn nhẹ. “Bây giờ anh được làm tình với em thì đúng điệu quá phải không?” Hai tuần qua không gần nhau, cả hai lại đòi hỏi thôi thúc dữ. Nàng mỉm cười đáp lại. “Bác sĩ nói ta còn ái ân với nhau được ngay khi chở vào bệnh viện, nếu anh thích.” “Anh vẫn thích.” Nàng nghe lời đáp của gã. “Anh thật đúng là thô bạo.” nàng nói thầm bên tai gã, nàng mỉm cười, gã lấy tay xoa quanh bụng nàng. Ngay lúc đó em bé đạp mạnh, cả hai bật cười. “Chắc con nghe được câu anh vừa nói với em, nó không ưa chuyện đó.” Nằm kế nhau hồi lâu, gã ôm ghì lấy nàng, lập tức cơn thèm khát dâng trào. Rất nhẹ nhàng và chậm rãi hơn cả những gì được mong chờ. Rồi Amanda lăn ra ngủ say bên gã. Với tay lấy bộ áo tắm mặc vào người, gã quay trở ra bãi biển. Có nhiều việc phải toan tính. Gã nhìn nàng, mỉm cười, bước ra cửa.