Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 10
N
gày xưa, Vũ Nam hay ví Mộng Nghi như Hàn Ni trong "Mùa Thu Lá Bay", tác phẩm của Quỳnh Giao:
"Dáng mỏng manh, yếu đuối như liễu rũ của em khiến anh yêu ngay khi hình ảnh ấy thu gọn trong mắt mình".
Giờ Hàn Ni chưa rời bỏ khỏi cuộc đời mà Mẫn Vân Lâu đã thay đàn đổi phím. Tình cảm con người sao dễ thay đổi theo thời gian quá. Mộng Nghi khóc cho đời mình nhiều cay đắng... Nàng cố nén nỗi buồn vào lòng để vui cho em nàng vừa ý. Thế mà Dung Nghi lại xem nàng như cái gai cần xóa tẩy để giữ Vũ Nam mãi mãi của riêng nàng.
Dung Nghi có biết đâu giữ hồn người ta mới là điều khó khăn. Chỉ có tình yêu chân thật mới trói hồn nhau mãi mãi thôi. Con tim không có áp lực nào điều khiển được hướng đi và sự trở về của nó cả.
Mộng Nghi thả hồn theo tâm tư u uất của mình. Nàng quên tất cả mọi diễn biến chung quanh, nếu tiếng khóc kia không lọt vào tai nàng.
- Sao anh không ngủ mà ngồi hút thuốc hoài vậy? Anh buồn và hối tiếc lắm sao? Anh muốn gì?
Tiếng Vũ Nam nho nhỏ:
- Em nín khóc đi chứ? Anh hút thuốc, em cũng không cho. Em nói, anh biện hộ em không bằng lòng, anh lặng thinh nghe em oán trách, em cũng không chịu. Anh phải làm gì cho anh vừa ý?
- Tại sao anh trầm tư? Anh nhớ ai, buồn gì? Đi theo luôn đi, em không cần sự có mặt của anh nữa.
Vũ Nam gắt gỏng:
- Dung Nghi! Em không thể bắt anh cười khi em cần, anh khóc khi em muốn. Anh là chồng chứ không phải là nô lệ của em, để em điều khiển hoàn toàn theo ý thích của mình. Anh phải sống theo ý anh, và em bỏ cái thói kiêu căng tự phụ ấy đi, có thế chúng ta mới có hạnh phúc.
Dung Nghi ương ngạnh trả lời:
- Anh không phải là nô lệ thì anh cũng đừng hòng đóng vai hoàng đế với em. Tại sao khi có em, anh không xuất đầu lộ diện. Để em đi rồi, anh đứng tựa bên tâm sự. Anh muốn gì? Yêu cả 2 chị em và chiếm đoạt tất cả còn muốn gì nữa. Hay là em có thai không còn đẹp, anh mê chị ấy.
- Đừng đem lý do này nguyên cớ nọ đặt sẵn cho anh. Với Mộng Nghi, anh không xứng đáng đóng vai trò người yêu, em biết không. Đừng buồn, Dung Nghi! Anh yêu mỗi mình em... Có thai không nên buồn, Dung Nghi.
Dung Nghi nức nở:
- Yêu anh, em khổ biết bao. Em được gì, mẹ anh có lo cho em gì không? Còn Huệ Hương, cô ấy quấn quýt bên Mộng Nghi chứ có nói với em câu nào.
- Tại Mộng Nghi và Huệ Hương quen và thích nhau trước em. Huệ Hương nghĩ rằng anh cưới Mộng Nghi theo ý mẹ dự định nên 2 người hết lòng quý trọng nhau. Đùng 1 cái anh cưới em. Hương thương Mộng Nghi nên đến bên nàng an ủi vậy thôi. Em và Huệ Hương có cả thời gian dài để lo lắng cho nhau mà.
- Còn mẹ anh cho em được gì ngoài cái nhìn lạnh lùng ấy chứ? Chán thật.
Vũ Nam bực mình:
- Em đi với Triệu Mỹ, khắp thành phố đều hay, cả Sài Gòn đều biết em ăn chơi có tiếng. Vì thế, mẹ không chấp nhận anh cưới em, nên thái độ của mẹ không được vui vẻ lắm. Đáng lý em biết khuyết điểm của mình, em tìm cách gần gũi mẹ để lấy cảm tình cho anh đỡ khổ. Đằng này, anh gọi em về thăm mẹ, em chống đối nặng lời. Anh càng khuyên, em càng cóc cần. Cả Huệ Hương, em cũng chả thèm ngó mắt. Em lúc nào cũng trách người ta mà không kiểm điểm lại mình.
- Em thua Mộng Nghi cái gì chứ? Học vấn, hình thức bên ngoài em có thua bà ấy đâu. Tại sao anh làm khổ em. Anh đừng có chọc tự ái em nổi lên, em không cần bà mẹ chồng giàu có mà keo kiệt ấy đâu. Em làm em sống, em chỉ cần anh thương em là đủ.
Vũ Nam cau có:
- Anh cưới em chưa đủ nói lên điều đó à? Anh phải quỳ dưới chân em trước mắt mọi người mới chứng minh tình anh yêu em sao? Vợ chồng phải có sự hòa hợp. Em lịch sự với anh, anh tế nhị trong sinh hoạt hàng ngày. Có như vậy mới thấy đời vui, đáng sống. Ngược lại, tháng ngày chỉ làm cho người ta chán ngán thôi.
Dung Nghi nức nở:
- Vậy anh bắt đầu chán em rồi phải không? Anh dứt khoát để em tính.
- Em tính gì? - Vũ Nam gắt gỏng.
- Em đi phá thai ngay bây giờ. Em không muốn mầm sống của anh nằm trong em.
- Dung Nghi! Em không nên có ý nghĩ đó. Em không thương con sao? Nguy hiểm chết à!
- Em chết em cũng đi. Để mẹ con em chết cho anh vui vẻ bên Mộng Nghi.
Giọng Vũ Nam thấp xuống:
- Dung Nghi đừng giận nữa! Em muốn gì cũng được, anh xin em đừng giết con. Tội lắm, nó biết gì... Em sẽ chịu đau đớn, ghê lắm nếu em làm chuyện ấy.
Dung Nghi ngoan cố:
- Đâu đến chết là cùng. Đau vì thân xác còn hơn đau đớn ở tâm hồn. Sống bên ông chồng trầm tư mặc tưởng như anh thà ra nghĩa trang nằm còn đỡ tủi hơn.
Vũ Nam vỗ về:
- Dung Nghi! Vợ chồng đâu phải như tình nhân nữa. Anh yêu em và lo cho tương lai, vì thế sự chiều chuộng bớt dần, em đừng buồn. Mai mốt anh sẽ sửa lại cho em vui. Đừng phá thai nha, hứa với anh đi!
- Em biết anh không còn yêu em, vì thai hành em xấu đi phải không?
- Mộng Nghi dạo này cũng ốm xanh xao mắt thâm quầng hốc hác chứ "chị ấy" có hơn gì em đâu. Đừng so sánh, đừng mang ý nghĩ không tốt vào lòng rồi buồn. Nếu anh không yêu em, anh về đây làm chi?
- Anh hứa thương em phải nhớ là anh không được nghĩ đến ai em mới chịu... Còn không thì xa nhau bây giờ cho tiện.
- Xa nhau thì rất dễ cho đàn ông tụi anh, chỉ tội cho em thôi... Muốn tiếp nối cuộc đời bên người khác không phải là dễ dàng như em tưởng đâu Dung Nghi.
- Em cũng biết, nhưng về bên nhà anh để chiều chuộng "bà ấy" thì quả là điều khó khăn, khi thành kiến đã có trong nhau... Muốn hòa hợp khi nào có con rồi từ từ sẽ dịu đi.
- Sao lại "bà ấy", mà không là mẹ khi em là vợ anh? Dung Nghi đừng ngoan cố!
- Từ từ, em sửa lại cho anh vui.
Vũ Nam cười nhỏ và tiếng thì thầm hòa lẫn trong đêm.