Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôm qua em đã mơ thấy anh ấy đấy,” Lola khoe.
Cheryl đang xếp thêm sách vào giá sách bán chạy nhất ở mặt tiền cửa hàng. Ngừng lại nhìn chăm chăm quyển sách trên tay mình, cô nhíu mày hỏi: “Mơ thấy ai cơ? Harry Porter á?”
“Không đời nào. Em đang nói về Dougie cơ mà, cái chị này.”
“À, ý em là em vẫn nói về Dougie à. Cái cụm từ “không một tia hi vọng” có ý nghĩa gì với em không?”
Thật ra chỉ vì đời sống hôn nhân của Cheryl kết thúc một cách tệ hại thôi, giờ cô bốn mươi tuổi, vui vẻ li dị để tận hưởng cuộc sống không đàn ông. Lola vẫn lì lợm trả lời: “Thất bại không phải là giải pháp.”
“Dã tràng xe cát à em?” Cheryl tiếp tục. “Đuổi bắt cầu vồng sao? Hay trông đợi vào phép màu?”
“Chị đừng bi quan thế chứ. Em mơ em đang chèo thuyền dọc đường Portobello thì bị mất cây chèo, nhưng đột nhiên Dougie bơi đến chỗ em và nhảy lên thuyền.”
“Rồi ngủ với em hả?”
“Rồi cứu em! Anh ấy chỉ cho em cái công tắc bí mật tắt động cơ đi.” Lola thấy thật xúc động trước hồi ức đó. “Và điều sau đó em biết là bọn em huýt sáo bài gì như trong phim James Bond ấy, những con phố đầy người la hét và tránh đường cho bọn em, và Dougie ngồi cạnh em, tì chân anh ấy lên chân em…”
“Chuẩn bị chuyển sang mấy giấc mơ đen tối đấy à?”
“Buồn là không. Bọn em không có thời gian. Chuông báo thức của em kêu.” Lola đưa cho Cheryl một đống sách của Dan Brown; hôm nay là chiều thứ Hai, ba ngày sau buổi tiệc và ít nhiều Dougie cũng đã định cư trong đầu cô mất rồi.Việc khiến một người nào đó lại yêu bạn trong khi họ thậm chí không muốn nhìn bạn thực chẳng dễ dàng, nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác này với một ai khác, thấy anh trở lại cuộc đời mình thế này thật là_______
“Mà này, có ai đang nhìn em kìa,” Cheryl nói.
“Thế á? Ai cơ?” Tưởng tượng ra một điều tuyệt vời chẳng tốn mấy thời gian, trong tích tắc, viễn cảnh về một quí– ông–viên–chức hiện lên trong đầu Lola. Khi cô quay đầu lại, Dougie sẽ từ tiệm hoa bên kia đường băng sang chỗ cô như Richard Gere. Được thôi, có lẽ anh ấy sẽ không mặc đồng phục công chức màu trắng nhưng anh vẫn sẽ nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay mình và đưa cô đi, trong lúc đó các nhân viên và khách hàng sẽ vỗ tay cổ vũ, hú lên vì vui sướng rồi hô to: “Chúc mừng Lola!”
“Cái người đứng ở quầy tự truyện đằng kia kìa.”
Lola chầm chậm quay lại và cái ảo tưởng tuyệt mỹ kia vụn vỡ. Vì Chúa, ông ta tầm năm mươi tuổi rồi; sao cô có thể mong ông ta sẽ đưa cô ra khỏi cửa hàng nhỉ?
“Đó có phải là Doug đâu.”
Cheryl đảo mắt. “Chị có nói là cậu ta đâu. Ông ta cứ nhìn em, thế thôi. Nhìn thật sự đấy.”
“Có lẽ tuần trước ông ấy trông thấy em trên TV và giờ đang động viên bản thân dũng cảm đến xin em chữ kí.” Lola chuẩn bị cười thật tươi và giản dị để chứng minh sự nổi tiếng không hề làm cô choáng ngợp – Chúa ơi, nếu thực sự ông ấy đến xin thật chắc sẽ tuyệt lắm nhỉ? – nhưng ông ấy lại quay đi. Ai dà. Ôi, trừ phi ông ấy là thám tử tư Dougie thuê để tìm hiểu….xem cô đã tốt hơn mười năm trước chưa…anh đã cố gắng hết sức nhưng không thể gạt cô khỏi đầu óc mình…có lẽ rút cuộc anh vẫn có thể tha thứ cho cô thôi…
“Em lại đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Tim đang vẫy em kìa,” Cheryl nhắc. “Ngoài bàn thanh toán đang cần người đấy.”
Mười phút sau fan của Lola đến bàn thanh toán cô ngồi. Nhìn gần ông ta trẻ hơn cô nghĩ, có lẽ là tầm bốn mươi lăm tuổi. Tóc ông ta sậm màu và hơi dài, ông ta mặc một cái áo sọc màu dâu tằm và xanh ô liu cùng chiếc quần được cắt may rất khéo. Khá là hợp mốt với đàn ông tầm tuổi đó. Đôi mắt màu xám cũng rất đẹp.
“Tôi chưa đọc mấy quyển này bao giờ.” Ông ấy đưa ra một quyển sách, một quyển truyện kinh dị của một nhà văn có người Mỹ có nhiều sáng tác. “Ông ấy viết được chứ?”
“Cực kỳ tốt. Dù muốn ông cũng không thể ngừng đọc đâu. Ông sẽ cảm thấy nghẹt thở hàng giờ đấy.” Lola ghi giá quyển sách, cô biết rằng ông ta đang nhìn cái biển tên mình.
“Tôi xin lỗi.” Ông biết cô đang để ý. “Tên rất hay. Độc đáo.”
“Cảm ơn ông.” Cô nhận lấy tờ mười bảng của ông ta và lấy tiền trả lại từ hộp tiền. Ông ấy quá già để cô có thể có chút hứng thú lãng mạn nào đó nhưng ông ấy có nụ cười rất quyến rũ. “Của ông đây ạ. Hi vọng là ông sẽ thích. Đừng đổ lỗi cho tôi nếu ông bị đuổi việc vì không thể dậy đi làm vào ngày mai đấy nhé.”
Ông cười tươi hơn. “Nếu tôi thích nó, tôi sẽ quay lại mua quyển nữa.”
Có gì đó trong cách ông ta nhìn mình khiến Lola băn khoăn không biết đây có phải cảm giác của người nổi tiếng không. Cô nói khẽ: “Ông có nhận ra tôi không?”
Ông ta có vẻ giật mình. “Sao cơ?”
“Hôm trước tôi được phỏng vấn trên TV. Tôi nghĩ có thể ông đã xem chương trình đó.”
Biểu hiện của ông ta trở nên dễ hiểu. “Không, tôi e là tôi đã lỡ không xem được nó. Tôi chỉ đến để mua sách thôi.”
Chết tiệt. Chung quy là cô chẳng hề nổi tiếng. “Xin lỗi ông.”
“Không có gì.” Ông ta dễ chịu thấy rõ. “Tôi rất tiếc đã bỏ lỡ. Cô làm tốt chứ?”
“Tôi rất tuyệt đấy.” Lúc đưa cho ông ta cái túi đựng cuốn truyện kinh dị, Lola chợt lóe lên một ý nghĩ. Tại sao ông ta thoải mái ra mặt như thế? Cô nói một cách ngây thơ: “Có ai nhận ra ông chưa?”
Chà, ông ta bị bất ngờ.
“Gì cơ?”
“Tôi chỉ băn khoăn không biết ông đã bao giờ bị ai nhận ra chưa thôi.”
Ngừng lại một lúc. “Sao họ có thế?”
“Có lẽ là họ thông minh nên họ hiểu ra.” Lola cười tươi roi rói với ông ta.
Ông ấy nhìn cô. “Hiểu ra cái gì cơ?”
“Rằng ông là một thám tử tư ấy.”
“Tôi á?” Ông ta tự chỉ vào ngực mình, lắc đầu ngờ vực vẻ thích thú. “Cô nghĩ thế à? Tôi không phải thám tử tư đâu.”
May là lúc này quầy thu ngân được nghỉ, không có khách hàng nào chờ thanh toán.
“À,” Lola nói, “nhưng ông có thể nói thế, đúng không?”
“Tôi cho là thế. Nhưng dù sao tôi cũng không phải.”
“Trừ phi ông muốn che giấu tung tích, giống bất cứ một thám tử tư tài giỏi nào.”
Ông ta nghiêng đầu về một bên. “Vậy nếu tôi là thám tử, mà tôi hứa là không phải đâu, tôi theo dõi ai được chứ?”
“Ồ, tôi không biết. Bất cứ ai trong cửa hàng này.” Lola nhún vai tinh nghịch. “Có lẽ là tôi.”
“Cô. Vậy tại sao một thám tử tư phải theo đuôi cô?”
Thêm một khoảng lặng. “Cô gặp rắc rối gì à?”
“Đâu có.” Cô nói vậy trước tình thế cấp bách – không thử sao biết có được hay không – nhưng Lola biết người đàn ông này chỉ là một người lạ quyến rũ không hơn, dù ông ta hơi bối rối vì kiểu điều tra của cô. “Được rồi, ông không phải là thám tử tư. Tôi tin ông.”
Ông ta trang trọng gật đầu. “Cảm ơn cô.”
Chẳng biết từ đâu một hàng khách chờ thanh toán hiện ra. Lola chào: “Chúc ông đọc sách vui vẻ.”
Người đàn ông bước đi, cầm chặt cái túi đựng sách màu xanh của Kingsley’s với kiểu biểu cảm của những người đưa trả tờ mười bảng và được trả lại bằng đống tiền lẻ trị giá hai mươi bảng.
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ