Số lần đọc/download: 6012 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 09:41:03 +0700
Chương 10
M
ặt trời đã đến đường viền của thung lũng và sắp biến mất ng núi rừng cao nguyên này, khí hậu xuống khá thấsau màn mây. Sương mù giăng giăng tràn ngập khắp nơi. Phía dưới xa kia, bên những khu đồi trà, cà phê bạt ngàn, màu xanh thầm hiện dần lên để đón chào màn đêm.
Mấy hôm nay vùp, dù về đây sống đã khá lâu, nhưng Đồng Phi không sao chịu làm quen được với cái khí hậu rét căm căm này được. Và chiều nay Phi đang trên đường trở về nhà trọ, tay kéo cao chiếc cổ áo len, cô co ro đếm bước.
Khu nhà trọ mà Đông Phi đang ở cách xí nghiệp cô làm khá xa, phải qua hai ngọn đồi dốc cao và một khu rừng chè trải dài.
Hằng ngày, cứ năm giờ sáng cô thức dậy, làm điểm tâm cho cô và dì Thuận - mẹ nuôi cô cũng là bà chủ nhà trọ. Đúng sáu giờ Phi ra khỏi nhà, bây giờ ba mươi có mặt ở xí nghiệp, trưa ăn cơm tập thể, chiều năm giờ ra vẻ và khoảng một giờ sau Phi mới có mặt ở nhà.
Có hôm, dì Thuận thổi cơm sẵn nếu dì thấy khỏe, hoặc Đông Phi nếu cô không về muộn lắm.
Từ lúc về đây đến giờ, buổi đầu túng bấn, cực nhọc, thật lòng Đông Phi cứ ngại chẳng thể kham nổi, đàng phải trở lại biệt thự Vũ gia thôi. Nhưng rồi Đông Phi lại nhớ đến vết sẹo, nhớ đến ánh mắt hằn học của bà quản gia, cùng những lời khinh miệt của Phúc Đình... Thế là cô lại cắn răng dằn lòng ở lại.
Giờ thi tất cả đều đã qua đi, Đông Phi đã phần nào ổn định được cuộc sống của mình. Cũng có lúc chợt nhớ, nhưng sau đó lại quên ngay trong công việc và những lo toan sắp tới của mình. Ngay cả những ngày làm vợ, làm dâu "hi hữu" của cô chỉ còn là ấn tượng mờ nhạt trong tâm tưởng.
- Biết sao được khi tất cả những ưu đãi trêm đời này không thuộc về cô.
Mãi vẩn vơ suy nghĩ, Đông Phi đã về tới nhà lúc nào cô cũng chẳng hay.
Lúi húi tháo giầy định bước vào nhà, chợt Đông Phi khựng lại khi nhận thấy một dáng người đang leo lên con dốc đứng.
Người ấy đi từ ven đường chính, rồi quanh co theo sườn đồi tiến về phía nhà Phi.
Người khách lạ bước đi chậm rãi, ung dung. Sau khi leo đến nấc cuối cùng của con đường dốc ấy, rồi dừng lại trước mặt Đông Phi, anh ta ngẩng lên.
- Chào cô.
Đông Phi cứ ngây người ra như bị cột chân.
Người đàn ông khá đẹp trai, nước da trắng trẻo, đôi mắt sâu, chân mày rậm nằm sau cặp kính cận. Lại thêm một chiếc áo sơ mi xám. Lưng đeo ba lô nặng, đôi giày dính đầy bụi bậm nhưng vẫn không làm mất đi vẻ tao nhã, phong lưu và quyến rũ.
Tuy bị Đông Phi nhìn lom lom, nhưng gã đàn ông không hề bối rối, cũng chẳng chạy trốn, cũng chẳng chạy trốn ánh mắt của cô.
Hai ánh mắt gặt nhau:
- Xin lỗi. - Người khách lạ lên tiếng - Đây có phải là nhà của dì Thuận không?
Đông Phi hơi ngẩn người ra:
- Vâng đúng.
- Tôi muốn gặp dì ấy.
Đông Phi mím môi nhẹ:
- Tôi là cháu của dì. Có việc chi cần ông nói với tôi cũng được.
Người khách lạ thoáng cau mày, sau đó anh ta buông gọn:
- Nhờ cô nói giúp với dì ấy, tôi muốn thuê một căn phòng tại nhà này.
Đông Phi ngơ ngác. Cô không nghĩ là sẽ có một lời đề nghị như thế từ phía người đàn ông.
Lại một chút im lặng. Đông Phi ngó thẳng về phía người đàn ông xa lạ này như để đo lường, để đánh giá nhận xét.
"Trông anh ta cũng chẳng đến nỗi nào. Có điều... "
Chẳng hiểu sao tận đáy lòng Phi bỗng dấy lên một chút lo âu trước một vẻ mặt, một tia nhìn tuy không có vẻ gì đe dọa, lại cũng không hứa hẹn một sự bình yên.
"Tốt nhất là nên từ chối để tránh hậu họa về sau"
Nhưng khi Đông Phi vừa định lên tiếng khước từ thì gã đàn ông đã đưa tay phác một cử chỉ tỏ y ngăn lại:
- Tôi biết cô muốn gì rồi, nhưng khoan đã, hãy cho tôi hỏi thêm một việc. Cô có phải là Đông Phi không?
- Phải... mà sao ông biết được?
Gã đàn ông cười nhẹ:
- Một người bạn đã cho tôi biết đấy.
Vừa nói, gã đàn ông vừa cho tay vào túi áo khoác, rút ra một phong bì đưa cho Đông Phi:
- Đây cô xem đi!
Hóa ra người bạn thân mà gã đàn ông đã nhắc đến chẳng ai khác hơn mà chính là giám đốc Thanh Châu của Phi. Và gã đàn ông đang đứng kia tên là Vũ Phúc.
Trong thư, giám đốc Châu tỏ ý giới thiệu và đảm bảo trách nhiệm với dì Thuận về gã đàn ông tên Vũ Phúc này.
- Giám đốc Thanh Châu còn yêu cầu Đông Phi hãy tranh thủ nói với bà chủ nhà để giúp cho Vũ Phúc một chỗ ở.
- Vậy thì đành phải mời ở.
- Vậy thì đành phải mời ông vào nhà thôi.
Đông Phi ngao ngán thở hắt ra.
- Cứ gọi tôi là Vũ Phúc cho tiện.
Gã đàn ông nghiêng nghiêng đầu.
Đông Phi nín thinh, quay ngoắt người cô bước vào trong. Vũ Phúc nói với theo sau lưng Phi:
- Cô có vẻ không tán thành lắm việc tôi tới đây?
Suýt chút nữa Đông Phi đã buột miệng "đúng đấy", nhưng cô kịp dừng lại. Mặt xịu xuống, cô phẩy tay:
- Do dì Thuận thôi, chứ tôi có tán thành hay không thì nhằm nhò gì. Hơn nữa, ông đã được giám đốc Châu giới thiệu tới. Có điều tôi vẫn không hiểu được...
Đông Phi lầu bầu - Ở dưới đấy có biết bao ngôi nhà trọ sang trọng, tiệm nghi, cớ sao ông không tìm đến đó. Còn nơi này, như ông thấy... - Đông Phi so vai - Giường, ghế, chăn, màng, phòng ốc chẳng ra sao hết, thậm chí có chỗ bị đột nát. Bởi thế, tôi thiết nghĩ ông nên...
"Hừ" nhẹ, Vũ Phúc cướp lấy lời Phi:
- Cô không cần phải nói nhiều như thế. Cô mong tôi rút lại ý định của mình à? Vô ích thôi, bởi trước khi đến, tôi đã nghe giám đốc Châu thông báo rất tỉ mỉ mọi thứ rồi. Hơn nữa, tôi đã cất công lặn lội mất suốt mấy giờ liền để đến đây thì sẽ chẳng dễ dàng gì để tôi trở ra đâu. Có lẽ cô ngại tôi quấy rầy cái không khí lặng lẽ, tĩnh mịch này của cô chứ gì? Cô đừng lo, tôi sẽ chẳng làm vậy bao giờ.
Đông Phi thoáng đỏ mặt vì cách nói thẳng thừng, gần như phủ đầu của Vũ Phúc. Xoắn tay vào nhau, cô chống chế:
- Tôi... tôi không... có ý đó. Tôi chỉ muốn nói rõ cho ông biết... kẻo sau này ông lại hối tiếc.
Vũ Phúc khẽ nhếch môi:
- Cám ơn lòng tốt của cô. Giờ cô có thể cho tôi gặp dì Thuận rồi chứ?
Đông Phi cụp mi, cô gập đầu một cách miễn cưỡng:
- Được. Ông theo tôi!
"Chắc chắn dì Thuận từ chối. Chẳng phải dì đã từng báo là sẽ không nhận thêm một vị khách nào nữa ngoài Đông Phi sao? Vả lại, khách là đàn ông, trong khi nhà chỉ có hai người phụ nữ".
Trái với dự đoán của Đông Phi, nhác thấy bóng Vũ Phúc, dì Thuận đã hấp háy đôi mắt lên tiếng:
- Cậu đến rồi đấy à. Từ trưa, mới một giờ tôi cứ mong cậu mãi. Lúc sáng Thanh Châu có đến đây.
"Lại giám đốc Châu!" Đông Phi không khỏi ngỡ ngàng. "Qủa ông giám đốc của Phi chu đáo vô cùng".
- Đông Phi này!
Quay sang Đông Phi, thấy cô còn đứng xớ rớ cạnh đó, bà liền giơ tay vẫy cô lại gần:
- Con đưa cậu Vũ Phúc lên căn phòng trên lầu, rồi giúp cậu ấy dọn dẹp hộ dì, Phi nhé.
- Cám ơn dì.
Vũ Phúc dịu dàng:
- Chỉ cần cô ấy đưa cháu lên phòng, còn dọn dẹp cứ mặc cháu. Cháu là đàn ông, con trai không đỡ đần cho dì và cô đây thì thôi, ai lại ngược đời chứ...
- Cậu nói cũng phải.
Bà Thuận cười tỏ vẻ hài lòng lẫn thiện cảm:
- Nhà này hiện giờ chỉ toàn phụ nữ, rất có thể mai mốt phải nhờ đến cậu thôi.
- Ôi! Nếu được vậy, cháu rất vui dì ạ.
Vũ Phúc sốt sắng đáp lời dì Thuận:
- Hãy xem cháu như người nhà. Hy vọng rằng cháu sẽ không đến nỗi làm rộn dì và cô đây.
Đông Phi bắt đầu... cảm thấy sốt ruột và khó chịu trước lối "dài dòng văn tự" của Vũ Phúc.
Cô đang muốn được mau chóng về phòng để thay bộ quần áo nhớp nhúa mồ hôi trên người và cũng để được ăn tối, vì cô đang đói bụng kinh khủng.
Bao tử lại réo gọi, không nén được nữa, Đông Phi xen vào:
- Ông nên theo tôi về phòng đi, nếu ông không muốn cả ba đều thức đến sáng với chiếc bụng lép kẹp.
Đông Phi nhăn nhó:
- Ừm.
dì Thuận gật gù:
- Đông Phi nói đúng đấy. Cậu lên phòng thu xếp đồ đạc và tắm rửa rồi xuống dùng cơm với chúng tôi, cũng muộn lắm rồi.
- Ôi!
Vũ Phúc kêu lên:
- Cháu tệ thật! Cháu báo hại dì và cô Đông Phi phải đói bụng, cháu xin lỗi.
- Thế còn cậu... - Bà Thuận ngước lên - Cậu chưa đói à?
Vũ Phúc mỉm cười:
- Không phải cháu không đói, mà là do cháu đã dùng cơm dưới phố rồi, đến giờ cháu vẫn còn no ứ: Nhưng dì Thuận này! Cháu có một đề nghị, chẳng biết dì Thuận có đồng ý không nữa?
- Đề nghị gì?
Bà Thuận nhíu mày:
- Cậu nói đi!
Vũ Phúc ra chiều khó nói, anh hơi ngập ngừng:
- Cháu rất bận việc, nếu không có gì trở ngại và bất tiện thì dì cho cháu ăn nhờ cơm mỗi bữa dì nhé. Về chi phí, dì cứ đưa ra con số cụ thể, cháu sẽ gởi dì trước để dì sắp xếp.
- Ái chà! Chuyện này không được đâu. - dì Thuận kêu lên - Tôi thì hay đau yếu, Đông Phi bận đi làm. Hơn nữa, chúng tôi quen ăn uống cực khổ rồi. Ăn với chúng tôi, cậu sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà làm việc.
- Cháu không ngại ăn cực. Ăn uống cực khổ cỡ nào cháu cũng chịu được. - Vũ Phúc xua tay, anh ngần ngừ - Hay là vầy, hàng tuần cứ vào ngày chủ nhật, cháu sẽ đưa Đông Phi xuống phố, mua thức ăn dự trữ đủ trong bảy ngày. Về nấu nướng thì... tối về, cháu có thể phụ giúp.
- Lại càng không được nữa. Dự trữ thức ăn trong một tuần, theo cậu là khô hay mắm đây. Chứ thức ăn tươi thì để đâu cho khỏi hư. Nhà không có tủ lạnh đâu, cậu Phúc ạ.
- Về việc này, dì không cần phải lo. Sáng mai, cháu sẽ cho người mang tủ lạnh đến.
- Cậu làm thế tôi ngại qúa.
Dì Thuận ngỡ ngàng nhìn Vũ Phúc.
Vũ Phúc thản nhiên:
- Nếu dì thật lòng coi cháu như Thanh Châu thì dì sẽ chẳng còn gì để ngại hết.
Nói tới nói lui, cuối cùng, bà Thuận đã không còn đường để từ chối Vũ Phúc được nữa.
- Thôi được.
Bà Thuận chắc lưỡi:
- Tạm thời, xem như tôi nhận lời cậu vậy. Tôi và Đông Phi sẽ cố gắng lo cho cậu, nhưng còn có làm hài lòng cậu không, thì tôi không hứa đâu nhé.
Vũ Phúc chẳng giấu được sự vui mừng khi được dì Thuận gật đầu, đồng ý. Anh cười tươi:
- Như vậy, đối với cháu là hài lòng lắm rồi, cháu không mong mỏi gì hơn đâu. Nhưng dì cũng đừng bận tâm về cháu nhiều, cứ để cháu tự nhiên sẽ dễ chịu hơn.
Mải trò chuyện, cả hai đã quên mất Đông Phi, chừng quay lại:
- Ô hay! Con bé này!
Thì ra vừa đói, vừa mệt lại không thể bỏ đi nên do chỉ còn cách tạm thời ngả lưng ra chiếc ghế tựa gần đó nghỉ ngơi, nào ngờ cô ngủ quên luôn.
- Đông Phi! Đông Phi! Dậy đi nào, Đông Phi! - Níu lấy tay Phi, dì Thuận lay nhẹ - Trời ơi! Cũng tại dì cứ lo nói chuyện...
Nghe tiếng lầu bầu, Đông Phi ngồi bật dậy ngó dáo dác. Nhận ra Vũ Phúc đang "chiếu tướng" mình, thật cô chẳng biết chui vào đâu cho đỡ quê.
- Xin lỗi... - Đông Phi bố rối - Tại mệt qúa nên tôi ngủ quên. Ông và dì tôi đã bàn chuyện xong rồi chứ? Để tôi đưa ông lên phòng.
- Người phải xin lỗi là tôi mới đúng hơn.
Nhìn về phía Đông Phi với cái nhìn khó hiểu, Vũ Phúc dịu giọng đỡ lời Đông Phi:
- Đã bảo là không làm phiền cô, vậy mà mới đến đã làm lộn xộn lung tung lên rồi. Nhưng cô tin tôi đi. Mai mốt, tôi sẽ cố gắng không để tình trạng này xảy ra nữa đâu.
Ngỡ Vũ Phúc có ý châm chọc mình, Đông Phi xịu mặt. Cô quay ngoắt người đi về phía cầu thang mà không cần nhìn xem Vũ Phúc có theo sau không.
Lên đến phòng, giao chìa khóa cho Vũ Phúc xong, bp quày trở xuống, sau khi đã "dặn dò" Vũ Phúc bằng câu nói cộc lốc:
- Cần gì, ông có thể hỏi sau, tôi cần phải đi ăn cơm đây.
- Cám ơn cô nhé, Đông Phi.
Vũ Phúc nói với theo.
- Không cần. Chúc ông ngủ ngon.
Vậy là ngôi nhà hoang vắng của dì Thuận đã không còn hoang vắng nữa. Vũ Phúc trở thành một thành viên chính thức của gia đình và hình như dì Thuận có vẻ vui hơn, từ khi có thêm sự hiện diện của anh.
Càng ngày, Đông Phi càng có cảm giác dì Thuận "hợp rơ" với Vũ Phúc hơn cả cô. Ngoại trừ những lúc phải đi làm, suốt thời gian còn lại, hẫu như Vũ Phúc luôn quanh quẩn bên dì Thuận
Đối với Phi, Vũ Phúc ít lân la hơn.
Khi ở nhà chỉ có hai người, Vũ Phúc thường ở trong phòng đóng kín cửa hoặc nằm dài ngoài vườn dưới bóng cây, đọc sách hoặc ngủ.
Thay đổi của Vũ Phúc đôi khi làm Đông Phi nghe khó chịu, dù cô đã luôn tự nhủ lòng mình:
Không quan hệ, ít tiếp xúc cũng tốt, để khỏi lỡ lời lỡ miệng. Chẳng phải mục đích của cô khi đến đây là nhằm để xa lánh, trốn tránh tất cả mọi người sao?
Và sự khó chịu ấy càng nhân lên thêm... nhất là mỗi lần phải ngồi trân mình ra "chịu đựng" những câu khen ngợi Vũ Phúc hết lời của dì Thuận.
- Con xem, dì nói có đúng không? Cậu Vũ Phúc vừa dễ thương lại vừa biết điều nữa. Phải chi dì có một đứa con gái, dì sẽ chẳng ngại gì mà không mang gả nó cho cậu ấy. Đồng Phi này...
Đang nói quẩn nói quanh, dì Thuận chợt ngưng ngang, đôi mắt ngó Đồng Phi đăm đăm một hồi lâu. Sau đó, bà tủm tỉm hạ giọng nói:
- Hay dì làm mối Vũ Phúc cho con nha.
- Hả!
Dì Thuận vừa nói hết câu, Đồng Phi đã nhảy nhỏm người lên. Cô lắc đầu lia lịa:
- Dì đừng nói đùa với con mà.
Dì Thuận tỉnh khô:
- Dì nói không đùa. Dì nói thật đấy chứ.
- Ái dà!
Đồng Phi kêu lên:
- Con xin dì... tha cho con đi. Chuyện ấy không được đâu.
- Có gì mà không được? Tại sao lại không được? - dì Thuận nhướng mày nói tiếp - Để rồi dì sẽ hỏi thẳng Vũ Phúc, nếu cậu ấy vẫn chưa có gia đình, vẫn còn độc thân thì dì sẽ đặt thẳng vấn đề cùng Vũ Phúc.
Đồng Phi mếu xệch:
- Ôi, dì ơi! Dì mà làm vậy, Vũ Phúc sẽ cười vào mũi dì cháu mình đấy, còn con có mà độn thổ.
- Con quan trọng qúa vấn đề rồi.
Dì Thuận lắc đầu:
- Sao lại cười? Sao lại phải độn thổ chứ? Chuyện bình thường, rất bình thường thôi mà. Hơn nữa, con cũng không còn trẻ nữa. Con lấy chồng, dì có thêm rể, chừng ấy vui nhà vui cửa hơn không?
- Nhưng con đã nó là không được. - Đồng Phi kêu lên - Dù có thế nào cũng không được.
- Tại sao vậy chứ, dì thật không hiểu. Hay con chê Vũ Phúc? - Đồng Phi cau mắt vẻ dò xét.
- Con không có...
Đồng Phi khổ sở khi bị dì Thuận "truy" đến cùng, qủa là chẳng dễ dàng gì khi phải nói điêu
- Làm sao con dám chê anh ta, trong khi bản thân con như dì thấy đó, chẳng có gì cả.
- Vậy thì lý do gì? - Đồng Phi vẫn chưa chịu bỏ qua - Chả lẽ con đã có bạn trai rồi? Hoặc giả... đã hứa hôn?
Trời đang lạnh mà trán Đồng Phi lại túa ra mồ hôi ướt đẫm và cổ như có một vật gì chẹn ngang đến nghẹn thở, cô nói như hụt hơi:
- Dì lại... nghĩ... đến những chuyện gì nữa vậy chứ? Con đã bảo là không có mà.
Nhìn Đồng Phi bằng ánh mắt ngờ vực dì Thuận ngắt lời:
- Dì có nên tin con không?
- Dĩ nhiên là phải tin rồi.
Đồng Phi chột dạ, cô giả lả một cách bối rối:
- Như dì thấy đó, từ ngày con về đây cũng đã gần một năm, có ai tới lui để thăm viếng hỏi thăm con đâu?
Dì Thuận nhìn như xoáy vào Đông Phi:
- Không tới lui, thăm viếng không có nghĩa là không có. Lại nữa, nếu ta nói sai, con đâu có bối rối và cuống quýt lên như thế. Con không quên câu nói của ông bà ta: " có tật giật mình" sao chứ?
Mặt Đồng Phi đã đỏ lại càng thêm đỏ. Cụp mi tránh ánh mắt của dì Thuận, cô phịu môi chống chế:
- Là do dì chớ bộ, cứ nói gì đâu không để trêu con.
- Tôi mà thèm trêu cô à.
Đồng Phi nhiu nhíu mày:
- Trêu vào cô để rồi Đơn Dương này sẽ lại ngập lụt, không những thung lũng mà cả đồi cũng chẳng tránh khỏi. - Dì Thuận phẩy tay - Dì đâu có lạ gì tính mít ướt của con.
Đồng Phi xấu hổ giấu mặt vào mái tóc dài qúa eo của mình rồi cười nhỏ.
Thật là Đồng Phi không "mít ướt" lắm đâu, Kim Thy vẫn thường bảo: Nhỏ Phan Đồng Phi hình như không có tuyến lệ. Chỉ vì lần ấy, chân ướt chân ráo tới Đơn Dương một vùng đất thuộc Lâm Đồng, Đà Lạt. Bụng đói, tiền cạn, xin việc khắp nơi, nào thư ký, đứng bán hàng bảo mẫu, giúp việc nhà, thậm chí rửa bát các nhà hàng quán ăn cũng chẳng ai để mắt đến nhận giùm, lại thêm không quen khí hậu vùng cao, lắm gió núi nhiều sương sa, phổi Đồng Phi bị nhiễm lạnh và cô đã ngã bệnh.
Bà chủ nhà trọ vì sợ bị vạ lây nếu ngỡ Đồng Phi có xảy ra chuyện gì... nên đã tức tốc đưa vào bệnh viện và rồi cũng tức tốc bỏ ra về không một lần ghé lại thăm.
Bị cơn sốt hành hạ lại thêm những lời mắng mỏ của y bác sĩ về tội: Không uống thuốc đúng liều lượng khiến bệnh kéo dài, đã không giảm lại còn tăng thêm, khiến Đồng Phi đâm ra tủi thân hơn, chẳng nén được nữa, cô bật khóc sướt mướt. Bởi cô không thể tỏ thật cùng vị bác sĩ trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình, rằng tôi không uống thuốc đều đặn không phải tôi lười biếng lơ đễnh mà vì thuốc đâu để uống đều đặn đây chứ?
Còn vị bác sĩ kia có lẽ chỉ quen trị bệnh, chứ không quen dỗ dành bệnh nhân nên cứ đứng ngây người ra... mà nạt đùa:
- Ô hay! Bộ tôi nói oan cô sao mà lại khóc khiếp thế! Lớn rồi, to xác rồi, có bệnh lại chẳng tự lo được, chả lẽ cô muốn nằm ở đây để làm Phiền chúng tôi mãi, cô mới vừa lòng à?
Vị bác sĩ mắng cứ mặc mắng và Đồng Phi khóc... tha hồ khóc, cô khóc như chưa bao giờ được khóc.
- Nè! Có chịu nín không chứ? - Vị bác sĩ trẻ tuổi bối rối - Sao cứ khóc hoài vậy? Nếu tôi đã nói không đúng thì thôi, tôi sẽ không nói nữa, chỉ cần cô nín giùm cho tôi nhờ. Kẻo không, các bệnh nhân khác sẽ hiểu lầm, cho là bác sĩ bệnh viện này bắt nạt bệnh nhân đấy.
Lúc ấy, dì Thuận cũng đến trị bệnh, dì nằm cạnh giường Phi. Dì đã khỏe, đang chuẩn bị xuất viện. Chả hiểu do tội nghiệp vị bác sĩ trẻ hay xót xa trước những giọt nước mắt của Đồng Phi, dì lần mò đến bên, rồi lên tiếng:
- Bác sĩ cứ đi lo công việc của mình đi, hãy để cô ấy cho tôi.
Vị bác sĩ không giấy được mừng rỡ khi trút được "gánh" rắc rối:
- Đành nhờ dì vậy. Chừng nào cô ấy hết khóc, tôi sẽ quay lại.
Biết được nguyên do những giọt nước mắt của Đồng Phi, Dì Thuận vừa tội nghiệp vừa buồn cười:
- Vậy mà con không chịu nói ra, cứ khóc mãi khiến ông bác sĩ cuống cuồng cả lên. Thôi đừng lo lắng nữa, mọi thứ... dì sẽ giúp con.
Đồng Phi được Dì Thuận ở lại săn sóc. Hai phụ nữ cô độc, một già, một trẻ gặp nhau.
Đồng Phi hết bệnh theo về ở luôn cùng dì. Tuy họ vẫn xưng là dì cháu, nhưng cả hai trong thâm tâm vẫn xem là người thân thiết ruột thịt của nhau. Đồng Phi đã tìm được việc làm ở một công ty xuất khẩu trà cà phê có tiếng ở vùng Đơn Dương này. Giám đóc công ty là người quen của dì Thuận, chính dì đã gởi gắm Đồng Phi cho ông ta.
Thấm thoát mà đã gần một năm thoải mái và hạnh phúc của cô, dù cuộc sống, vật chất đôi lúc còn cực nhọc.
Dì Thuận chợt hạ giọng nghiêm nghị:
- Dì chỉ muốn biết con thấy Vũ Phúc thế nào thôi?
Đồng Phi thoáng khựng lại. Sau đó cô kêu lên đầy ấm ức:
- Chả thế nào cả dì ạ. Con không hề để ý đến anh ta và ngược lại anh ta cũng thế. Chẳng những vậy, con còn có cảm giác dường như anh ta không mấy ưa con.
Bà Thuận nhíu mày:
- Dựa vào đâu con lại khẳng định vậy?
Không chút do dự, Đồng Phi trả lời ngay:
- Qua cách nói năng. Như dì thấy đó. - Cô xịu mặt - Lúc trò chuyện cùng dì, anh ta ngọt ngào dịu dàng. Với con, anh ta luôn nghiêm nghị, lạnh lùng và khô khan đến phát ghét.
- Nhưng theo dì, thì dì lại nghĩ khác.
Dì Thuận nói sau một chút trầm ngâm.
- Ánh mắt của cậu ấy mỗi khi nhìn con thật không đơn thần chút nào. con cứ chịu khó quan tâm một tí sẽ thấy dì không nói sai.
Đồng Phi vẫn lắc đầu, cô cười nụ:
Do dì có thiện cảm với anh ta nên dì mới cho là vậy. Chứ con đã "quan sát" kỹ lắm rồi. Chẳng có gì để gọi là không bình thường cả.
Và không muốn dì Thuận đi sâu vào vấn đề Vũ Phúc, một vấn đè mà đối với Đồng Phi chẳng hay ho chút nào, cô vội lãng sang chuyện khác bằng cách ôm bụng nhăn nhó:
- Thôi, dì ạ. Con đói lắm rồi. Ở đây thêm một chút là con xỉu mất.
Biết Đồng Phi tìm cớ thoái thác, dì Thuận có vẻ không vui, nhưng dì vẫn đứng lên theo Đồng Phi vào nhà. Vừa đi, dì vừa làu bàu:
- Hừ! Mai mốt lỡ có ế dài ra thì đừng có khóc lóc, thở than gọi dì nhé.
Đồng Phi cong môi gạt phăng:
- Con đã nhất định rồi, con sẽ ở với dì mãi. Thế nên, không can cớ gì cả và phải khóc lóc, thở than hết.
- Con tưởng nói vậy là dì tin ngay sao?
Dì Thuật lườm dài, tay xí nhẹ vào trán Phi:
- Chỉ giỏi tài bướng bỉnh, không sợ dì cốt cho lủng óc à?
Đồng Phi cười khúc khích, sau khi lùi về phía sau một bước:
- Dì thưong con nhất, chắc dì sẽ không nỡ đâu.
Trước vẻ lém lỉnh của Đồng Phi, dì Thuận đành phải bật cười theo:
- Con thật là qúa quắt, lại khéo nịnh nữa.
Nhếch môi, Đồng Phi nũng nịu:
- Dì cũng như mẹ. Nịnh mẹ thì có gì đáng xấu hổ đâu hả gì?
Thoắt đó mà đã ba tháng trôi qua, kể từ buổi trò chuyện với Dì Thuận, Đồng Phi vẫn chưa sao thích nghi với Vũ Phúc được, dù cô đã ít nhiều mất tự nhiên, không như buổi đầu mỗi khi tiếp xúc với anh.
Rõ ràng lời nói của Dì Thuận đã tác động không nhỏ đến một "góc tim" cốt tình bị bỏ quên của Đồng Phi.
Cũng là lẽ thường tình và tất nhiên. Là con gái mấy ai tránh khỏi sự xao xuyến lẫn thích thú khi nghe có một gã con trai nào đó ghé mắt đến mình, nhất là ở hoàn cảnh trớ trêu của Phi, chưa một lần yêu đã còn được phét để yêu ai nữa. Một sự khao khát, một thèm muốn bức phá, nhưng rồi ánh mắt dữ dội của Phúc, Đình lại thoáng qua chẳng khác nào gáo nước lạnh dội vào người Đồng Phi, dội vào đống lửa nóng vừa được nhen nhóm khơi bùng trong tim.
Thế là nỗi cô đơn, cảnh quạnh hiu, những ngày đơn điệu lại nối tiếp tựa như bức tường thành sầu muộn kiên cố gaim hãm, bám riết lấy Đồng Phi.
Và sự có mặt của Vũ Phúc chẳng những không mang lại niềm vui, cũng không giúp cô vơi đi nỗi buồn, mà dường như càng làm tăng thêm sự bơ vơ trong lòng cô hơn. Cuối cùng, cô chỉ biết trở về làm bạn với tiếng thở dài muôn thuở của mình. Đành mặc cho số phận đẩy đưa vậy.