Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: diep ho
Upload bìa: diep ho
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 50
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Bạo Lực Và Đổ Máu
HƯƠNG 10
Bạo lực và đổ máu
Abdullah phát hiện mình không đi được nhanh lắm. Trong khí hậu mát mẻ của đất nước Ingary, anh cứng đơ người vì ngồi lâu và chân anh vẫn còn đau nhức sau khi đi cả ngày hôm qua. Chỗ giấu tiền ở ủng bên trái có vẻ đã làm chân trái anh phồng rộp nghiêm trọng. Anh khập khiễng mãi mới đi nổi một trăm thước. Dù vậy, anh vẫn lo lắng cho người lính đủ nhiều để đi nhanh nhất có thể. Anh khập khiễng đi qua vài túp lều mái lợp cỏ, và rồi ra khỏi làng, nơi con đường rộng mở hơn. Ở nơi này, anh có thể thấy người lính ở phía xa xa, thơ thẩn về phía con đường dẫn lên một ngọn đồi phủ đầy cây rậm lá có vẻ mọc đầy ở miền này. Đó chắc là chỗ những gã thanh niên cục mịch định mai phục. Abdullah cố gắng khập khiễng nhanh hơn.
Một luồng khói xanh bực bội phun ra khỏi cái chai lủng lẳng ở thắt lưng anh. “Ngươi cứ phải xóc nẩy như thế à?” hắn nói.
“Đúng thế,” Abdullah thở hồng hộc. “Người đàn ông mà ngài chọn để giúp tôi giờ lại cần tôi giúp.”
“Hứ!” linh thần nói. “Giờ thì ta hiểu được ngươi rồi. Sẽ chẳng có gì ngăn cản được ngươi nhìn đời qua lăng kính lãng mạn. Ngươi hẳn sẽ muốn một bộ giáp sáng choang cho điều ước tiếp theo.”
Người lính lững thững đi khá chậm. Abdullah thu hẹp khoảng cách giữa họ và đi vào khu rừng sau lão không xa. Nhưng con đường ở đây ngoằn ngoèo giữa những hàng cây khiến quãng đường leo lên đồi dễ dàng hơn, vậy nên Abdullah mất dấu người lính từ chỗ này, cho tới khi anh khập khiễng đi vòng qua góc đường cuối và thấy lão chỉ cách vài thước phía trước. Vừa đúng lúc những gã cục mịch quyết định tấn công.
Hai gã nhảy lên lưng người lính từ một bên của con đường. Hai gã còn lại nhảy ra từ bên kia và lao đến trước mặt lão. Cảnh đánh nhau và vật lộn kinh hoàng diễn ra mất một lúc. Abdullah vội vã tới giúp, dù anh vội vã trong do dự vì anh chưa bao giờ đánh ai trong đời.
Khi anh tiến đến, cả một loạt điều kỳ diệu dường như đã xảy ra. Hai gã trên lưng người lính bay ra hai hướng đối lập về hai phía con đường, một tên đập đầu vào cái cây và chẳng thể gây rắc rối cho ai nữa, trong khi tên còn lại ngã sóng soài. Còn hai tên đối mặt với người lính, một tên gần như ngay lập tức nhận được vết thương khá thú vị, khiến gã phải ôm gập người mà suy tưởng. Tên còn lại, trước sự kinh ngạc không nhỏ của Abdullah, văng lên không và thực sự, trong khoảnh khắc ngắn, treo qua một cành cây. Từ đó, gã rơi ầm xuống và ngủ gục luôn trên đường.
Tới lúc này, gã ôm gập người vươn dậy và lao đến người lính với một con dao thuôn dài. Người lính túm lấy cổ tay cầm dao của gã. Một trận đấu gầm ghè diễn ra - Abdullah thấy mình hoàn toàn tin tưởng kết quả sẽ nghiêng về phía người lính. Anh chỉ vừa mới bắt đầu nghĩ sự lo lắng của mình dành cho người lính là hoàn toàn không cần thiết thì gã cục mịch ngã sóng soài trên đường phía sau người lính đột ngột vùng dậy và lao tới sau lưng lão với một con dao thuôn dài nữa.
Abdullah nhanh chóng làm điều cần làm. Anh bước lên và đập mạnh cái chai linh thần lên đầu gã. “ÚI DA!” linh thần kêu lên. Và gã trai đổ sập như cây sồi bị chặt.
Âm thanh này khiến người lính quay lại trong lúc đang tựa hồ trói gã trai còn lại. Abdullah vội vã lùi về sau. Anh không thích tốc độ người lính quay lại, hay cách lão đưa tay ra, với những ngón tay khép chặt vào nhau như hai vũ khí cùn nhưng chết chóc.
“Tôi nghe thấy chúng định giết ông, thưa cựu chiến binh anh dũng,” anh vội vàng giải thích, “và vội đi theo để cảnh báo hoặc giúp đỡ.”
Anh thấy đôi mắt của người lính trân trân nhìn anh, xanh thẳm nhưng không còn ngây ngô. Kỳ thực, chúng là đôi mắt hẳn sẽ được coi là sắc sảo thậm chí cả ở khu chợ thành Zanzib. Chúng dường như đánh giá Abdullah theo mọi cách có thể. Thật may, chúng có vẻ hài lòng với những gì chúng thấy. Người lính nói, “Vậy thì cảm ơn nhé,” và quay lại đá vào đầu gã thanh niên mà lão đang buộc cứng lại. Gã cũng xuội lơ, thế là xong cả lũ.
“Có lẽ,” Abdullah đề nghị, “chúng ta nên báo lại với cảnh binh.”
“Để làm gì?” người lính hỏi. Lão cúi xuống, và Abdullah thoáng ngạc nhiên khi thấy lão nhanh chóng và thành thạo lục soát những cái túi trên người gã trai vừa bị lão đá vào đầu. Kết quả của cuộc lục soát này là một nắm tiền đồng lớn mà người lính nhét vào túi chính mình, có vẻ hài lòng. “Nhưng con dao thì gỉ sét,” lão nói, bẻ nó gãy làm đôi. “Cậu đã ở đây rồi, sao không lục soát tên cậu đập ngất trong lúc tôi lục hai tên còn lại? Trông có vẻ sẽ lục ra được chừng một đồng bạc từ tên cậu đánh đấy.”
“Ý ông là,” Abdullah ngờ vực nói, “phong tục của miền đất này cho phép chúng ta cướp của kẻ cướp?”
“Tôi chưa bao giờ nghe thấy phong tục nào như thế,” người lính bình tĩnh nói. “Nhưng đằng nào thì tôi cũng định làm thế. Chứ không sao cậu nghĩ tôi lại nhọc công để lộ tiền vàng như thế ở nhà trọ? Luôn luôn có vài kẻ xấu nghĩ một lão lính già ngu ngốc đáng để đánh cướp. Hầu hết chúng đều mang theo tiền.”
Lão bước qua đường và bắt đầu lục soát gã trai ngã khỏi cành cây. Sau khi do dự đôi chút, Abdullah cúi người thực hiện nhiệm vụ chẳng thoải mái gì là lục soát tên anh đã dùng chai hạ gục. Anh thấy mình phải đánh giá lại về người lính. Chưa kể đến những chuyện khác, một người có thể tự tin đối phó với bốn kẻ tấn công cùng lúc thì tốt nhất ta nên kết bạn hơn tạo thù. Và trong túi tiền của gã trai bất tỉnh đúng là có ba đồng bạc. Cũng có cả con dao nữa. Abdullah thử đập nó gãy trên đường cũng như người lính đã làm với con dao kia.
“À không,” người lính nói. “Đó là con dao tốt đấy. Cậu giữ nó đi.”
“Quả thực tôi không có kinh nghiệm,” Abdullah nói, chìa con dao ra cho người lính. “Tôi là người hiền hòa mà.”
“Thế thì cậu không đi xa được ở đất Ingary này đâu,” người lính nói. “Giữ nó đi, và dùng nó để xẻ thịt nếu cậu thích. Tôi có sáu con dao tốt hơn con dao này ở trong ba lô, tất cả đều lấy từ những tên cướp khác nhau. Hãy giữ cả bạc nữa - dù từ cách mà cậu không thấy hứng thú khi tôi nói về vàng của tôi, tôi đoán cậu cũng khá giàu có đấy, đúng không?”
Đúng là một người sắc sảo và biết quan sát, Abdullah nghĩ, đoạn nhét vào túi mấy đồng bạc. “Tôi không giàu có đến mức không cần giàu hơn,” anh khôn ngoan nói. Rồi, cảm thấy mình đang dần hứng thú hơn với chuyện này, anh tháo dây ủng của gã trai và dùng nó để buộc cái chai chặt hơn vào thắt lưng. Gã trai cựa mình và rên rỉ khi anh làm thế.
“Hắn đang tỉnh dậy. Tốt nhất chúng ta nên đi nhanh thôi,” người lính nói. “Khi tỉnh dậy chúng sẽ bóp méo thành chúng ta tấn công chúng. Và xét thấy đây là làng của chúng còn ta từ xa đến, người ta sẽ tin chúng. Tôi sẽ đi qua những ngọn đồi này. Nếu cậu nghe theo lời khuyên của tôi, cậu cũng sẽ làm như thế.”
“Thưa người võ sĩ hiền hòa nhất, tôi sẽ rất vinh dự nếu có thể đi cùng ông,” Abdullah nói.
“Tôi không thấy phiền đâu,” người lính bảo. “Có bạn đồng hành mà tôi không phải nói dối cũng là một thay đổi hay.” Lão nhặt ba lô và mũ lên - dường như lão xoay đủ thời gian để sắp ngăn nắp cả hai thứ này đằng sau một cái cây trước khi trận đánh diễn ra - và đi trước vào trong rừng.
Họ đi đều bước lên đồi giữa những hàng cây trong một lúc. Người lính khiến Abdullah cảm thấy mình kém cỏi đến đáng thương. Lão sải bước nhẹ nhàng và dễ dàng như thể họ đang đi xuống đồi. Abdullah khập khiễng đằng sau. Chân trái anh cảm giác như đã toác da.
Đi được hồi lâu thì người lính dừng lại và đợi anh ở một chỗ trũng trên đồi. “Cái ủng đẹp đẽ đó làm cậu đau à?” lão hỏi. “Ngồi xuống tảng đá kia và cởi ra đi.” Lão tháo ba lô xuống trong khi nói. “Tôi có mấy loại trị thương đặc biệt ở đây,” lão nói. “Nhặt được trên chiến trường, tôi nghĩ thế. Đằng nào cũng là tìm thấy chúng ở đâu đó trên đất Strangia.”
Abdullah ngồi xuống tháo ủng ra. Sự nhẹ nhõm lúc được tháo ủng nhanh chóng biến mất khi anh nhìn xuống bàn chân. Quả là toác da thật. Người lính khịt mũi và vỗ một loại thuốc mỡ trắng lên trên, nó bám chặt vào da mà không cần phải đắp gạc. Abdullah kêu oai oái. Rồi cảm giác mát mẻ sung sướng tản ra từ lớp thuốc mỡ. “Đây là phép thuật gì đó à?” anh hỏi.
“Có lẽ thế,” người lính nói. “Tôi nghĩ những pháp sư người Ingary đã phát thứ này cho cả quân đội của họ. Đi ủng lại vào đi. Giờ cậu sẽ đi bình thường được. Chúng ta phải đi xa trước khi bố mấy thằng nhóc đó bắt đầu cưỡi ngựa lùng tìm chúng ta.”
Abdullah cẩn thận thọc chân vào ủng. Thuốc mỡ này đúng là phép mầu. Chân anh như thể hoàn toàn lành lặn. Anh hầu như có thể theo kịp được người lính - một chuyện tốt, vì người lính tiếp tục rảo bước tiến lên phía trước cho tới khi Abdullah cảm thấy họ đã đi xa được như anh đã đi cả ngày trong sa mạc hôm qua. Cứ đôi lúc, Abdullah lại không kìm được mà căng thẳng liếc nhìn phía sau xem có ngựa truy đuổi họ không. Anh tự nhủ ngựa cũng là thay đổi so với lạc đà rồi - dù cũng thật tuyệt nếu một lần trong đời không có người truy đuổi anh. Nghĩ tới đây, Abdullah thấy thậm chí hồi ở khu chợ, họ hàng bà vợ đầu của cha anh cũng đã luôn truy đuổi anh kể từ sau khi cha anh qua đời. Anh thấy bực với bản thân vì không nhận ra điều này sớm hơn.
Trong lúc đó, họ đã lên cao tới nỗi khu rừng dần nhường chỗ cho những bụi cây khẳng khiu giữa những phiến đá. Khi trời tối dần, họ bước đi thong thả giữa các phiến đá gần đỉnh của rặng núi, nơi chỉ có vài bụi cây nhỏ mùi hắc mọc bám vào những kẽ đá. Đây là một loại sa mạc khác, Abdullah nghĩ, trong khi người lính dẫn đường cho họ đi dọc theo một hẻm núi hẹp giữa những phiến đá cao. Nơi này trông không giống chỗ họ có thể kiếm được bữa ăn khuya.
Trên đường đi qua hẻm núi, người lính dừng chân và bỏ ba lô xuống. “Hãy trông chừng cho tôi một lúc,” lão nói. “Có vẻ như có một cái hang ở phía vách núi bên này. Tôi sẽ leo lên xem đó có phải chỗ tốt để ngủ đêm nay không.”
Abdullah mệt lử ngước lên và phát hiện quả thật có một khoảng mở tối ở giữa những phiến đá trên đầu họ. Anh không hứng thú với việc ngủ trong đó chút nào. Nơi đó trông lạnh lẽo và thô cứng. Nhưng có lẽ như thế tốt hơn nhiều so với việc nằm trên đống đá dưới này, anh nghĩ, và anh phiền muộn quan sát người lính dễ dàng trèo lên vách đá và đến được miệng hang.
Có một âm thanh như guồng ròng rọc kim loại vang lên.
Abdullah thấy người lính loạng choạng ngã ra sau từ miệng hang, tay ôm lấy mặt và gần như rơi xuống vách đá. Lão tự cứu mình như thế nào đó, và bắt đầu vừa chửi rủa vừa trèo xuống dọc theo những phiến đá, kéo theo một cơn mưa đá vụn.
“Trong đó có thú hoang!” lão thở hồng hộc. “Đi tiếp thôi.” Lão chảy khá nhiều máu từ tám vết rạch dài. Bốn vết bắt đầu từ trên trán lão, cắt qua bàn tay đang ôm mặt, và kéo từ má xuống cằm. Bốn vết còn lại xé toạc ống tay áo của lão và rạch vài đường từ cổ tay đến khuỷu tay. Có vẻ như lão chỉ kịp đưa tay lên che mặt để bảo vệ con mắt. Lão run rẩy đến mức Abdullah phải nhặt mũ và ba lô của lão lên và dẫn lão đi xuống khỏi hẻm núi - và anh làm thế khá vội vã. Bất cứ loài thú hoang nào có thể thắng được người lính này đều là loài thú mà Abdullah không muốn giáp mặt.
Hẻm núi kết thúc sau khoảng trăm thước nữa. Và nó kết thúc ở một chỗ tuyệt hảo để dựng trại. Giờ họ đã đi qua bên kia rặng núi với tầm nhìn rộng về những miền đất phía xa, tất cả đều ánh xanh vàng mịt mù dưới vầng dương phía Tây. Hẻm núi kết thúc ở một thềm đá rộng và dốc thoai thoải lên chỗ dường như là một cái hang khác, nơi những phiến đá treo lơ lửng phía trên con dốc. Tuyệt vời hơn, có một dòng nước róc rách chảy xuống từ ngọn núi ngay phía trước.
Dù có vẻ tuyệt hảo, Abdullah không mong muốn ngừng chân ở bất cứ đâu gần con thú hoang trong hang. Tuy nhiên người lính khăng khăng dừng lại. Vết thương làm lão đau đớn. Lão buông mình xuống thềm đá thoải và lấy ra loại thuốc mỡ lúc trước từ bộ cứu thương mầu nhiệm. “Nhóm lửa lên,” lão vừa nói vừa bôi thuốc mỡ lên vết thương. “Thú hoang sợ lửa.”
Abdullah đầu hàng và đi quanh nhổ những bụi cây mùi hắc để đốt. Một con diều hâu hoặc loài gì đó đã làm tổ ở vách đá cheo leo rất lâu về trước. Cái ổ chim cũ cho Abdullah cả một ôm nhánh con và vài cành khô, vậy nên anh nhanh chóng thu gom được củi đốt. Khi người lính bôi xong thuốc mỡ, lão lấy ra một hộp mồi và nhóm một đống lửa nhỏ ở giữa thềm đá thoải. Nó xì xèo và bùng lên tựa hồ vui vẻ. Mùi khói phả ra khá giống một loại hương Abdullah từng đốt trong quầy hàng của mình, nó cuộn lên từ phía cuối hẻm núi và tản ra trong buổi hoàng hôn huy hoàng. Nếu thứ này thực sự khiến con thú trong hang sợ không dám đến gần, Abdullah nghĩ ở đây gần như hoàn hảo. Chỉ gần như hoàn hảo, bởi dĩ nhiên chẳng có gì để ăn trong vòng hàng dặm nữa. Abdullah thở dài.
Người lính lấy ra một cái hộp kim loại tròn từ trong ba lô. “Muốn đổ đầy nước vào đây không? Trừ phi,” lão vừa nói vừa nhìn cái chai linh thần ở thắt lưng Abdullah, “cậu có thứ gì đó mạnh hơn trong cái bình kia.”
“Ôi trời, không,” Abdullah nói. “Đây chỉ là một món đồ gia truyền, làm từ kính mờ hiếm xứ Singispat - tôi mang theo vì lý do tình cảm.” Anh không có ý định cho người trí trá như lão biết về linh thần.
“Thật đáng tiếc,” người lính nói. “Vậy hãy đi lấy nước cho chúng ta đi, và tôi sẽ nấu bữa tối.”
Như thế thì chỉ thiếu chút nữa là nơi đây tuyệt hảo rồi. Abdullah phăm phăm nhảy xuống chỗ dòng suối. Khi quay lại, anh thấy người lính đã lấy chảo ra và đang trút những túi thịt khô cùng đậu khô vào trong. Lão thêm nước cùng một vài viên gì đó bí ẩn và bắt đầu đun sôi chảo trên lửa. Chẳng mấy lâu sau, nó đã trở thành món thịt hầm đặc. Và tỏa mùi thơm ngon lành.
“Lại đồ của pháp sư nữa à?” Abdullah hỏi khi người lính chia một nửa món thịt hầm vào cái đĩa thiếc và đưa nó cho anh.
“Tôi nghĩ thế,” người lính nói. “Tôi nhặt được nó trên chiến trường.”
Lão cầm lấy cái chảo để ăn thẳng từ đó, và lấy ra hai cái thìa. Họ cùng nhau ăn bên ngọn lửa bập bùng ở giữa, trong khi bầu trời dần chuyển sắc đỏ và vàng đồng, trong khi những miền đất bên dưới ngả xanh dương. “Không quen nếm mật nằm gai, phải không?” người lính nhận xét. “Cậu có quần áo tươm tất và ủng đẹp, nhưng nhìn chúng thì thấy mới bị mòn rách. Và theo lời cậu nói, cùng làn da rám nắng của cậu, thì cậu đến từ vùng đất phía Nam của Ingary, cách đây khá xa, phải vậy không?”
“Tất cả đều đúng, thưa người lữ khách có mắt quan sát sắc bén,” Abdullah nói lấp lửng. “Và tất cả những gì tôi biết là ông đến từ xứ Strangia và kỳ quặc thay lại đi qua miền đất này, khuyến khích người ta cướp của ông bằng cách khoe mẽ những đồng vàng từ lương xuất ngũ...”
“Lương xuất ngũ cái gì chứ!” người lính giận dữ cắt ngang. “Tôi chẳng nhận được một đồng trinh, dù là từ Strangia hay từ Ingary! Tôi đổ mồ hôi và máu trong chiến tranh - tất cả chúng tôi - và cuối cùng thì họ nói, ‘Được rồi, các ông, thế đấy, giờ hòa bình rồi!’ và đẩy chúng tôi đến chỗ chết đói. Nên tôi tự nhủ, đúng thế thật đấy! Ai đó nợ tôi tất cả những vất vả mà tôi đã bỏ ra, và tôi chắc chắn đó là dân Ingary! Chúng là những người mang pháp sư tới đây và gian lận để chiến thắng! Nên tôi bắt đầu kiếm lương xuất ngũ từ chúng, theo cách mà cậu thấy ngày hôm nay. Cậu có thể gọi đó là lừa đảo nếu thích, nhưng cậu đã thấy tôi rồi đó - cậu cứ phán xét tôi xem. Tôi chỉ lấy tiền từ những kẻ xông đến định cướp của tôi!”
“Thực ra thì từ lừa đảo chưa bao giờ buột ra từ miệng tôi, thưa vị cựu chiến binh ngay thẳng,” Abdullah chân thành nói. “Tôi nghĩ đó là một kế hoạch cực kỳ tài tình mà chỉ ông mới có thể thực hiện thành công.”
Nghe thế người lính có vẻ xuôi xuôi. Lão trầm ngâm nhìn về khoảng không xanh thẫm phía dưới. “Tất cả vùng đất dưới kia,” lão nói, “là đồng bằng Kingsbury. Nơi này chắc sẽ kiếm cho tôi được một đống vàng. Cậu biết không, khi tôi khởi hành từ Strangia, tất cả những gì tôi có là ba xu bạc và một cái nút đồng mà tôi giả vờ là kỷ vật?”
“Thế thì lợi nhuận của ông cũng khá đấy,” Abdullah nói.
“Và nó sẽ còn khá hơn,” người lính cam đoan. Lão đặt cái chảo gọn gàng sang bên cạnh, và lấy hai quả táo ra khỏi ba lô. Lão đưa một quả cho Abdullah và vừa ăn quả còn lại, vừa nằm ngửa ngắm nhìn miền đất đang dần tối.
Abdullah cho rằng lão đang tính toán số vàng mà lão sắp kiếm được. Anh ngạc nhiên khi lão nói, “Tôi từng luôn yêu thích trại lính lúc sẩm tối. Hãy nhìn hoàng hôn bây giờ kìa. Thật huy hoàng!”
Khung cảnh quả thật huy hoàng. Những đám mây dâng lên từ bầu trời phương Nam và trải dài như một vùng đất màu hồng ngọc vắt ngang bầu trời. Abdullah thấy những rặng núi tím ửng màu vang đỏ ở một phía; một khe mây màu khói cam hệt miệng núi lửa; một mặt hồ phẳng lặng mang sắc hồng. Vươn ra xa trên nền trời như mặt biển vô tận màu xanh lam ánh kim là những hòn đảo, rặng đá ngầm, vùng vịnh và mũi đất. Cứ như thể họ đang ngắm nhìn bờ biển trên thiên đường, hoặc miền đất trông về phía Tây của nơi ấy.
“Và đám mây đó,” người lính nói, đoạn chỉ tay. “Trông giống hệt một tòa lâu đài phải không?”
Đúng là giống thật. Nó nằm ở trên đỉnh mũi đất nhô ra một vùng biển-trời, với những ngọn tháp thanh mảnh và mỹ lệ màu hoàng kim, hồng ngọc và chàm. Một thoáng sắc vàng bầu trời chiếu xuyên qua cái tháp cao nhất tạo nên thứ hệt như ô cửa sổ. Nó khiến Abdullah cay đắng nhớ đến đám mây mà anh đã thấy phía trên lâu đài của nhà vua trong lúc bị lôi xuống hầm giam. Dù chẳng hề cùng một hình dạng, lâu đài mây này vẫn khiến nỗi đau khổ ập trở lại dữ dội đến nỗi anh thốt lên:
“Ôi Hoa Đêm, nàng đang ở đâu?”
Lâu Đài Trên Mây Lâu Đài Trên Mây - Diana Wynne Jones Lâu Đài Trên Mây