Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
Em sẽ làm cho anh một chiếc lồng vàng
Em sẽ cho anh ăn trái cây
Và em sẽ buộc vào chân anh một quả cầu kim cương
b###Katarzyna Nosowska “Ghen”
o O o
Neftyda. Nữ thần chết trong thần thoại Ai Cập.
Ngược lại với ý muốn của mình, đã bị bán làm vợ cho một người cùng làng là Seth. Neftyda nhẹ nhàng, nhạy cảm, giầu tình cảm và nàng tìm một người chồng như vậy cho mình. Nàng muốn được cùng với người có thể hiểu được những nhu cầu và ước mơ của mình. Nàng yêu đến điên dại Ozyrys, chồng của chị gái mình tên là Izyda. Nhà vua không quan tâm đến nàng, bởi cả thế giới của Người là người vợ.
Neftyda khát khao có một đứa con, đứa con mà chồng nàng không thể cho nàng được. Có thể thậm chí chàng không muốn? Trong màn đêm, nàng vờ làm Izyda, lẻn vào giường Ozyrys. Mối quan hệ đó đã kết trái thành Anubis.
Chuyện này đã kết thúc tồi tệ đối với Neftyda. Với đứa con của nàng cũng vậy.
Tôi nghĩ rằng mẹ tôi đã có lý. Thần thoại giải quyết được nhiều vấn đề. Rõ ràng là thần thoại đưa ra những đơn thuốc có sẵn.
Có thể cả tôi cũng cần phải lẻn lên giường của người đàn ông khác, để bắt đầu đứa con một cách nồng nàn? Con đường có đi theo lối này không? Trong trường hợp với Kuba, tôi không cần phải giả làm vợ anh. Tình bạn của chúng tôi đã bắt đầu vượt quá những câu chuyện gẫu bên ly cà phê. Lần gặp cuối cùng đã có nhiều điều khiến tôi phải suy nghĩ. Có thể là quá nhiều... Chiếc nhẫn vàng trên tay mới dễ vỡ làm sao và cuộc hôn nhân này mới mong manh làm sao, một khi chỉ một trận bão, một nụ hôn trên bàn chữ của trò chơi scrabble đã kéo theo nó cả một cơn lũ sự kiện. Cho tới lúc này tôi vẫn cảm nhận sự đụng chạm của Kuba trên cơ thể mình. Tôi muốn quên đi điều này. Tôi muốn ông xã tôi lại yêu tôi, như ngày xửa ngày xưa. Để tôi lại cảm thấy chẳng ai có ý nghĩa và để cảm xúc lại dâng trào trong tôi.
— Hay bây giờ mình đi dạo đi? – tôi hỏi Marek khi ngồi ăn sáng.
Tôi khát khao một cách đau khổ được làm với anh một điều gì đó thật khác thường, để quên đi có thể thích thú thế nào với một ai đó khác.
— Anh đi tập thể hình với Jacek bây giờ - anh vừa trả lời vừa cất chiếc khăn bông vào túi đồ.
— Lại đi à? Anh Jacek cứ để Eva như vậy à?
— Quan trọng là tính hệ thống. Muốn có kết quả thì phải kiên trì.
— Trong cuộc sống cũng thế?
— Trước hết là trong cuộc sống.
— Thế hút thuốc và uống bia thì sao?
Marek nhìn tôi như thể tôi vừa nói một điều gì đó rất xúc phạm.
— Trong “tứ khoái” thì anh chỉ được hai.
— Không chỉ có hai đâu – tôi nói nhỏ.
Không? Với điều kiện là phải như thầy tu, sau đó thì hai chân dốc ngược, và thêm nữa là không phải hôm nay. Mà nói chung là anh tự lo cho mình được, còn sau đó thì người ta sẽ chích cho em và cuộc chơi kết thúc.
— Marek!
— Anh không thể chịu được nữa rồi. Anh thấy ngạt thở.
— Vậy anh ra khỏi nhà đi – tôi không suy nghĩ, chỉ ngay tay ra cửa.
Anh ấy nhìn tôi chăm chú. Lặng người đi một lúc.
— Anh sẽ suy nghĩ về chuyện này – anh nói và biến mất sau cánh cửa.
Anh ấy sẽ nghĩ về chuyện này? Sẽ xóa sạch những tháng năm chung sống? Tôi ngồi vào bàn máy tính.
Không có tin tức gì từ Kuba. Tôi muốn, như mọi khi, viết cho anh tất cả - về vụ cãi nhau với chồng, về sự “cân nhắc” của anh ấy, nhưng tôi không thể. Đã mấy lần tôi bắt đầu viết mail, nhưng sau đó phím “Delete” đã xóa sạch lời lẽ của tôi một cách không khoan nhượng. Một ngày cuối tuần chết tiệt. Nếu đi làm, có thể tôi sẽ quên đi sự chờ đợi bức thư ấy.
Tôi phải viết trước?
Tôi đi giặt. Tôi phải làm một việc gì đấy trong cái ngày thứ bảy lười biếng này. Tôi chủ ý không ra khỏi nhà, vì... nhỡ đâu anh ấy viết?
Tôi liếc nhìn lịch. Cuốn sổ ghi chép của tôi. Vợ-không vợ hôm nay đi trực. Anh ấy phải viết.
Khi từ phòng tắm ra, trong hộp thư có mail đang đợi.
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Nụ hôn...
Nếu tồn tại một catalog về các mùi vị, thì chắc chắn trong đó không có cái vị mà anh cảm thấy khi hôn em. Nó gần gũi biết bao, như tình bạn của chúng ta. Nó chắc chắn cũng như tình bạn ấy sẽ vượt qua tất cả. Nó có vị của quá khứ, của em và của anh. Nó là bản chất của những khát khao của chúng ta. Nó là dấu ấn của sự sở hữu lẫn nhau. Giờ đây, khi không có em ở bên, khi anh không thể nhìn vào mắt em và không biết em đang nghĩ gì, đang cảm thấy như thế nào, thì anh biết rằng đó là vị của nỗi bất an. Nếu như lúc này em cảm thấy, trong khoảnh khắc chúng mình đã gần gũi nhau hơn bất cứ lúc nào khác, thì em đừng quên rằng chúng ta là con người, rằng cái gắn kết chúng ta là hiện hữu và sâu sắc hơn những nguyên tắc đã được khắc sâu trong chúng ta, những nguyên tắc đã nuôi dưỡng sự bất an ấy. Hãy tha thứ cho chúng ta. Hãy tha thứ cho anh và cho chính mình. Anh sợ mất em hơn cả sự bất an.
Kuba
Tôi có cảm giác mình đang trên một con đường vòng. Tôi cứ chạy quanh và không thoát ra được. Tôi muốn chạy trốn vào một thế giới mà không ai có thể vào đó được. Có thể đã đến lúc đi nhờ xe ôm? Đã có lần Kuba nói với tôi rằng đội mũ xe máy sẽ thấy tĩnh lặng và bình an. Tĩnh lặng và bình an. Anh cười mà rằng, đúng hơn là không khí trầm mặc, suy tư. Anh khẳng định là tôi sẽ thích và rằng nhất định tôi phải thử.
Nhưng tôi phải thử ngồi lên xe máy cùng với ai? Với Kuba? Mà nếu bạn ngồi cùng một xe máy với ai thì bạn phải ôm eo người đó. Liệu tôi có thể ngồi sát như vậy và suy tư trầm mặc? Liệu cơ thể tôi có muốn nhiều hơn cảm thấy sự đụng chạm của anh? Không. Không bao giờ, tuyệt nhiên không bao giờ tôi được ngồi gần như vậy.
Liệu nụ hôn có là sự phản bội?
Đã có lần tôi hỏi Marek câu này. Khi đó chúng tôi còn rất trẻ, quá trẻ. Tràn đầy niềm tin vào một tình yêu lý tưởng. Chúng tôi công nhận với nhau, rằng hôn là phản bội, những cử chỉ thân mật là phản bội. Khi đó thậm chí ngay cả một điệu nhảy quá gần nhau với một người khác cũng là phản bội. Gặp gỡ với một người đàn ông khác trong quán cà phê? – không thể được. Chúng nghĩ rằng tình yêu là trên cơ sở những điều như thế. Rằng chúng tôi không thích đi cà phê, uống rượu vang hay ăn tối với người khác, bởi chúng tôi có nhau.
Chúng tôi đắm chìm trong mối quan hệ hai người khá lâu. Có lẽ là quá lâu. Và điều này dần dần làm phiền chúng tôi. Đó là ngay sau kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Chúng tôi cùng nhau trong những ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Cùng nhau từ sáng đến tối. Chỉ cần vừa chia tay nhau là chúng tôi đã gọi điện cho nhau để chúc ngủ ngon. Sau đó là chào ngày mới. Chỉ có anh và tôi, anh và tôi...
Có một cái gì đó bắt đầu xấu đi. Chúng tôi đi nghỉ hè khác nhau. Khi đó điều này nghe như một thảm họa. Nghỉ hè ở xa Marek, gần như là một cuộc chia ly... Có thể bây giờ anh ấy cũng nghĩ về nghỉ hè như vậy?
Khi ấy bác Kasia, bạn của mẹ anh ấy, một nhà tâm lý học đã giải thích cho tôi như vậy trong một lần tôi gặp bác ấy khi tôi đang ngồi một mình trong công viên.
— Veronka, không có Marek à? – bác hỏi. – Có chuyện gì xảy ra à?
— Không ạ.... Cháu không biết. Chúng cháu nghỉ hè mỗi đứa một nơi. – Tôi không thể nói về điều đó vì ngay sau đấy nước mắt đã lưng tròng. – Liệu nếu như người ta yêu một ai đó thì có thể cảm thấy chán người ấy? Có thể ở bên người ấy QUÁ NHIỀU thời gian? Vì ở trong chuyện cổ tích, nơi người ta sống với nhau hạnh phúc đến đầu bạc răng long thì không bao giờ thấy thời gian ấy là quá nhiều...
— Cháu thích ăn gì nhất? – bác Kasia hỏi. Tôi nghĩ là bác muốn thay đổi đề tài vì không muốn nghe tâm sự của một người quen tình cờ gặp trong thời gian nghỉ ngơi.
— Ăn? - Trong đầu tôi thoáng có ý nghĩ là bác muốn làm tôi vui và muốn mời tôi đi ăn kem.
— Đúng rồi, ăn. Nếu như lúc này cháu có thể ăn, thì cháu thích ăn cái gì nhất, mà không phải nghĩ gì đến hậu quả, đến lượng calori hay lớp mỡ ở vùng bụng, sẽ là cái gì? – Bác cười vang.
— Sôcôla – tôi mơ màng. – Cái loại đen-trắng ấy bác ạ. Cà phê-sữa. Cháu có thể ăn cả ngày được.
— Thế cháu có ăn được suốt hai ngày không?
— Được chứ ạ. Kể cả là một tuần.
— Và không ăn bất cứ cái gì khác ngoài sôcôla?
— Chắc là cháu cũng chán. Sẽ là quá nhiều. Cháu sẽ thèm dù chỉ là uống nước.
— Đấy, chính thế. Với tình yêu cũng y như vậy. Ngoài tình yêu thì cuộc sống cũng cần cả những thứ thiết yếu khác nữa. Ví dụ như nước. Không thể từ bỏ tình bạn, những mối quen biết khác, không thể chỉ mãi mãi ở cùng nhau và chỉ nhìn nhau. Thế giới này rất đẹp, những người khác cũng thú vị. Hai người có thể cùng nhau sống vui với tất cả những cái đó.
— Thế nếu anh ấy lại bị một thế giới khác lôi cuốn?
— Không thể giam cầm người khác trong lồng với quả cầu ở chân được. Cháu có nhớ bài hát này của Nosowska không? Về quả cầu kim cương gắn vào chân ấy? Đó không phải là lối đi. Nếu cháu cho ai đó sự lựa chọn – họ sẽ chọn cháu. Còn nếu họ không có sự lựa chọn – thì chỉ cần có cơ hội, họ sẽ biến mất.
Tôi gật đầu. Khi đó tôi đã rất hiểu. Kỳ nghỉ hè xa nhau của chúng tôi đã kết thúc và chúng tôi hết sức cố gắng để làm một cái gì đó riêng rẽ. Và giảng đường đại học đã giúp chúng tôi trong chuyện này. Là quãng thời gian mà chỉ riêng ý nghĩ về những cuộc nói chuyện của Marek với những thẩm phán, luật sư và những phụ nữ xinh đẹp thuộc bên nguyên đơn, đã khiến tim tôi đau nhói.
Họ có những đề tài chung, những mục đích chung.
Và mặc tất cả những chuyện đó, chúng tôi vẫn cùng nhau. Có thể những cô gái khác thông minh hơn, xinh hơn, nhưng với Marek thì chỉ mình tôi là có ý nghĩa với anh ấy. Và tôi hơi ngạc nhiên vì điều này.
Sau đấy là đám cưới và cùng nhau hướng đến mục đích, nhưng đường đi của chúng tôi đã phần nào tách rời nhau.
Hay giờ đây tôi hiểu những điều bác Kassia nói khác hơn?
Hay là dù ôm một bọc sôcôla yêu thích của mình, vẫn nên mở gói kẹo hạnh nhân hấp dẫn bọc giấy bạc và thưởng thức mùi vị của nó? Có thể nó sẽ đắng, nhưng có thể nó cũng rất ngọt và để lại ấn tượng không thể quên. Chỉ có điều, liệu khi đó tôi vẫn cứ tiếp tục thích loại sôcôla yêu thích của mình? Hay có thể tôi sẽ thay đổi khẩu vị?
Mà nói chung, tôi đang nghĩ gì nhỉ?
Về anh ấy.
Tôi nghĩ về anh ấy.
o O o
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ:?
Cà phê?
Cà phê?
Cà phê?
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Không...
Em đang tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì cuộc nói chuyện với anh và... với Marek. Hôm nay anh ấy đã đi khỏi nhà và nói rằng sẽ cân nhắc xem có đi hẳn không. Về nguyên tắc... Có lẽ em đã khiêu khích anh ấy đến trạng thái này.
Cà phê có lẽ là không.
Em cần phải giam mình một thời gian nào đấy trong vỏ bọc đã quen thuộc của chính mình.
Xem một bộ phim nào đấy.
Em thích một cái gì đó sôi nổi một chút và tuyệt nhiên không phải về tình yêu. Hay là em cần phải chạy trốn Marek trong vòng tay người khác? Hình như em đã kể cho anh nghe về nữ thần chết trong thần thoại Hy Lạp. Nàng đã đến với vòng tay người khác...
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Anh hiểu...
Em đừng bận tâm đến chúng ta. Mình sẽ nói chuyện với nhau được mà. Chúng ta chẳng là bạn của nhau sao?
Còn về ông xã...
Chính phụ nữ đã lựa chọn và họ có trách nhiệm với sự lựa chọn ấy. Chính họ quyết định có sống cùng với đàn ông hay không. Chính họ dâng hiến những điều quí giá nhất mà họ có: tình yêu và tình dục. Và cuối cùng chính họ cần phải nhớ về những lựa chọn của mình và không nên đè nặng tâm lý mình bằng nỗi sợ hãi trước những gì chưa biết – sự cô đơn. Họ cần phải nhớ đến những quyết định CỦA CHÍNH MÌNH và có những kỳ vọng vào bản thân, họ muốn đi cùng ai trong cuộc đời (hay họ cũng rất nhạy cảm trong những chu kỳ mà giống đực hay khoe mẽ). Đúng, đàn ông thích hưởng thụ và lười biếng, và có lẽ vẫn luôn như vậy. Nhưng không phải là tất cả và trong mỗi mối quan hệ.
Hẳn là không tồn tại sự cân bằng. Anh không biết điều này. Không một ai trong chúng ta có kinh nghiệm về điều đó. Nó chỉ có nghĩa là, cần thử đi tìm sự cân bằng đó. Phản bội không phải là một giải pháp, nhưng là sự thay thế tạm thời cái không có trong mối quan hệ. Anh biết rất nhiều phụ nữ thông minh đi ngoại tình và em biết gì không? Họ không hề cảm thấy bị lương tâm dằn vặt. Anh có cảm giác là, thậm chí nếu những người đàn ông của họ biết, thì cũng sẽ không làm gì. Việc coi phụ nữ như sở hữu của riêng mình rất có thể là đúng đắn trong giai đoạn phát triển của người Neadelthal, đúng hơn, những người đàn ông biết suy nghĩ sẽ cân nhắc xem bản thân mình đã làm điều gì xấu. Tại sao người đàn bà mà họ yêu thương lại đi tìm một điều gì đó? Hoặc là điều đó nằm trong bản chất tự nhiên của cô ta (một kiểu giải phóng hiện đại, nếu như không muốn gọi nó một cách ghê gớm hơn), hoặc là thực sự người đàn ông không biết khu rừng của cô ta nằm ở đâu – anh xin lỗi vì sự đơn giản hóa này ☺. Thậm chí em không biết điều này thay đổi nhiều như thế nào theo tuổi tác. Anh biết ít nhất là hai phụ nữ phản bội, và chỉ vì thế mà họ cặp với các đối tác của mình, và họ rất yêu những người ấy. Họ cũng không bị lương tâm dằn vặt.
Thế là đủ ☺
Kuba
o O o
— Ôi, ngày nghỉ cuối tuần. – Tôi cười với Eva, cuối cùng thì nó cũng ra được khỏi nhà. Buổi tối, chúng tôi ngồi trên cầu ở Zaspa, ăn khoai tây chiên mua trong quầy Cá Béo gần đấy.
— Chúa ơi, lâu lắm rồi tao chưa được ăn loại đồ ăn này – Eva khẳng định và ngáp. – Nghe này, tao được tự do cho đến mai. Tối tự do đầu tiên không biết từ bao giờ nữa, tao được ngồi đây và ăn fastfood và giờ tao chỉ thích nhất là được đi ngủ - Nó lại ngáp. – Dạo này anh Jacek cứ có vẻ chán nản thế nào ấy, tao rất lo cho anh ấy. Thực ra thì anh ấy cũng đi tập thể hình, nhưng vẫn làm việc kinh khủng lắm. Tao đang phân vân, không biết có nên chạy trốn khỏi trận quyết chiến này không. Emilka biết đi rồi, chỉ thích kéo khăn trải giường, Marika thì khóc...
— Evka, mày đang có ngày nghỉ cơ mà. Mày có những đứa con tuyệt vời, những cũng cần phải tách khỏi chúng để nghỉ ngơi đôi chút.
— Không được đâu, Verka, không được đâu. Làm mẹ thì không thể có nghỉ hè được.
Rất tiếc, tôi lại không biết điều này. Có lần một cô bạn ở chỗ làm đã để con ở nhà một tuần để đi trượt tuyết với chồng tận Thụy Sĩ. Tôi nhớ là khi trở về, tôi đã ngạc nhiên khi thấy cô ấy cực kỳ hạnh phúc và thư giãn.
— Veronika – nó nói – những ngày đầu rất khó khăn. Tao không thể nào cảm thấy thoải mái. Tao cũng có đi đôi chút, nhưng không thấy phấn khỏi lắm. Và ngày thứ ba... Tao quên mất mình là mẹ!!! – nó cười và hét lên.
Tôi không muốn lại có bất cứ một lúc nào đó quên rằng mình đang làm mẹ. Nhưng có thể cần phải thế? Có thể tình yêu đối với con cũng giống như tình yêu đối với người đàn ông? Đôi khi cần phải bỏ sôcôla sang một bên và thử một thứ gì đó khác. Ví dụ như khoai tây chiên. Như tôi với Eva. Có thể không được tốt cho sức khỏe lắm, có thể quá nhiều calo, nhưng lâu lâu mới ăn một lần thì có thể. Mà thậm chí là cần thiết.
— Tao có cảm giác như chính mình ngồi trong đống tã lót ấy – Eva thở dài. – Mày ít khi gọi cho tao quá, còn Dominika thì hầu như không.
— Cho tao cũng thi thoảng thôi. Nhưng cũng có thể hiểu được sau chuyện mà nó vừa trải qua...
— Mày muốn nói đến mấy cái vụ chia tay liên miên của nó? – Eva hỏi. – Tao có thể ăn thêm kem sôcôla nữa – nó nói thêm.
— Ăn kem sau khi ăn khoai tây chiên không tốt đâu.
— Ôi, kệ. Một lần ấy mà. – Nó cười vang.
— Không phải sau khi chia tay. Sau cái thai ấy chắc nó không thể như trước được nữa.
— Dominika có thai? – Mắt Eva nhìn như hai dấu hỏi lớn. – Thế mà mày không nói gì với tao?
— Ôi Chúa ơi, thế mày không biết gì hết à? – Tôi hơi giật mình, vì tôi không có thói quen đi kể những bí mật của người khác, nhưng cho đến lúc này, chúng tôi vẫn kể với nhau mọi chuyện mà... Đây là lần đầu tiên chúng tôi giữ một bí mật nào đấy với nhau. Tôi không biết mình có nên nói tiếp không. Và tôi im lặng.
— Veronika! Thai nào thế!? Tại sao tao lại không biết gì về việc này? Mà ai là ông bố may mắn ấy đấy?
Nó nhắc tôi đến vấn đề “ông bố may mắn”. Hay đúng hơn là chưa chắc đã may mắn. Tôi hối hận vì đã động chạm đến đề tài này.
— Mày biết không... Hay là mày nói chuyện này với Dominika. Vì tao nói thế cũng là quá nhiều rồi.
— Quá đúng, tao sẽ chúc mừng nó ngay bây giờ. – Bà mẹ Ba Lan điển hình đang mang thai chỉ nhìn thấy hạnh phúc.
— Có lẽ không nên thì tốt hơn... - tôi rền rĩ.
— Thế có chuyện gì à? Có gì không ổn à? Tao không được gọi à?
Tôi ngồi im lặng một lúc, tự hành hạ mình với những suy nghĩ. Tại sao Dominika lại không kể cho Eva? Có vẻ như là chuyện bình thường, nó không làm thế bởi cô bạn này cứ chốc chốc lại mang bầu... Nhưng nó lại kể cho tôi, mặc dù biết rằng tôi đang cố để có con.
— Veronika, mày nói đi, có chuyện gì xảy ra. Mình cần phải giúp nó thế nào bây giờ? – Bà mẹ Ba Lan mang trên mình sự giúp đỡ. Eva luôn là như thế.
— Được, tao sẽ kể cho mày, nhưng cấm được nói là mày biết chuyện đấy nhé. Hồi đầu tháng bảy, trong một buổi liên hoan Dominika dã dính bầu với một người đàn ông đã có vợ, hình như tụi mình còn biết người này nữa. Như nó khẳng định một cách chính xác là trong nhà vệ sinh. Nó đến chỗ tao, hết sức hoang mang. Nó muốn bỏ cái thai. Không chịu nghe lời khuyên. Thậm chí Marek còn cho nó vay tiền... - Tôi trầm ngâm. – Trong chốc lát, thậm chí tao đã nghĩ là không biết có phải Dominika đã ngủ với Marek không... Nếu như sex trong nhà vệ sinh có thể gọi là ngủ với nhau. Tiếc là các bác sĩ đã nói rằng Marek không có khả năng... Vậy thì chắc chắn đây không phải là của anh ấy. – Tôi cười buồn bã. – Nó đã túm được một gã có vợ nào đó khác. – Tôi nhìn về phía biển, nhún vai.
Eva ngồi im lặng.
Tôi nhìn nó.
Mặt nó tái nhợt như tờ giấy trắng.
— Tao không được ổn – nó nói.
Vào thời điểm ấy tôi biết nó nghĩ gì...
o O o
— Thế chính xác thì nó nói gì?
Chúng tôi đã không còn nghĩ tới khoai tây chiên, kem hay bia nữa.
— Giê-su-ma, tao không nhớ nữa. – Tôi muốn chuyển đề tài. – Nó nói rằng bố đứa bé là một gã yêu vợ như điên.
— Rõ rồi. Nếu yêu vợ, thì người ta đã không ngoại tình. – Nó đung đưa chân một cách nóng nảy. – Tao đã nói với mày là dạo này Jacek cứ là lạ thế nào ấy, đúng không? Anh ấy không ôm tao và hình như lẩn tránh... Còn ở đây, Dominika.
— Eva, mày không biết chắc chắn có phải anh ấy không.
— Đầu tháng bảy à? Cô bạn yêu quí ơi, đó là thời gian tao đẻ. Trông tao như con cá voi ấy, nếu như không xúc phạm đến loài cá voi. Jacek biến mất, lúc nào cũng có một chuyện gì đấy. Đã thế lại còn đến cái phòng tập thể hình khỉ gió ấy với ông xã mày nữa. Khi nào thì người đàn ông bắt đầu quan tâm đến bản thân? Khi anh ta có một ai đó bên cạnh. Chẳng lẽ nó không thể tìm được một người đàn ông khác hay sao?
— Có vẻ như nó cũng cố để lôi Marek lên giường.
— Và thế nào? Có được không? Hay đơn giản chỉ là không lộ ra bên ngoài vì anh ấy không thể có con?
— Mày bẻ cong rồi – tôi nói một cách nghiêm khắc.
— Xin lỗi – Eva cúi đầu. – Tao xin lỗi. – Hai tay nó ôm mặt.
Chúng tôi ngồi như thế một lúc, không nói năng gì. Lẽ ra đó phải là một buổi tối dễ chịu, vậy mà lại thành ra như vậy.
— Có thể không phải như thế, như mày nghĩ.
— Thế thì thế nào?
— Có thể không phải là Jacek... Dominika không làm thế với mày đâu.
— Rõ rồi. Thế còn những lời nó nói, rằng toa tàu nào cũng có thể tháo ra được thì sao?
— Chắc chắn Jacek không phải người đàn ông có vợ duy nhất ở gần Dominika – tôi khẳng định, có lẽ rất ít thuyết phục.
— Anh ấy là một con mồi quá dễ. Có vợ đang mang bầu ở tháng thứ chín, thở không ra hơi. Đang bị bỏ đói, vì không hiểu sao bọn tao không có lúc nào tiện để sinh hoạt vợ chồng. Tao thì không thích rồi, với lại yêu nhau với một con cá voi thì có gì thích thú cơ chứ. Còn ở đây lại nảy ra một em Dominika xinh đẹp, thon thả và đang mời chào vẻ đẹp của mình. Bố khỉ!
— Mày nói chuyện với anh ấy đi. Hãy hỏi anh ấy.
— Sao? Mày nghĩ là anh ấy sẽ nói cho tao biết à? Tao sẽ hỏi: “Anh yêu, anh ngủ với Dominika đấy à?”. Còn anh ấy sẽ trả lời: “Ừ, nhưng chỉ một lần và tất cả đã bị quét xuống dưới thảm rồi”. Và họ sẽ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.
Tôi thở dài.
— Tao không biết phải nói gì. Có thể đơn giản là cần phải ép Dominika.
— Tao sẽ hỏi nó. Khỉ thật, tao sẽ mời nó đến và Jacek sẽ có mặt ở nhà. Tao chỉ nhìn mặt họ là biết.
— Hay là đầu tiên mình mày nói chuyện với nó đã? Hay là ba đứa chúng mình cùng nói chuyện?
— Mấy giờ?
— Hai mươi ba giờ.
— Tao gọi cho nó.
— Bây giờ à?
— Ừ, còn đợi gì nữa. Nó không bắt máy. Chắc là lại đang xoay ông chồng lạ đây... Veronika, có lẽ tao phải về nhà. Nằm cạnh hai con bé. Tao sẽ ôm Emilka và sẽ cảm thấy tốt hơn... Buổi tối tự do hôm nay của tụi mình không thành công lắm.
Tôi gật đầu. Chúng tôi đứng dậy, vứt chỗ khoai tây chiên chưa ăn hết vào sọt rác gần đấy rồi đi về phía bãi đỗ xe. Eva đi ô tô đến đây, vì đang cho con bú nên nó không có ý định uống.
— Để tao đưa mày về. Lên xe đi.
Chúng tôi đi trong im lặng. Bởi nói gì được đây? Về sự nghi ngờ hay về sự chắc chắn? Là người hiểu Jacek, một ông chồng lý tưởng và một ông bố còn lý tưởng hơn, tôi thấy khó mà tin được vào chuyện này, nhưng mặt khác, tôi cũng hiểu về Dominika quá rõ. Và tôi biết rằng nếu nó muốn một cái gì đó hoặc một ai đó, thì không có sức mạnh nào có thể ngăn cản được.
— Hay mày có muốn ở lại nhà tao không? – tôi hỏi khi
Eva xe dừng lại dưới khu nhà tôi.
— Không, bạn thân yêu. Tao về nhà thôi. Tao phải sắp xếp lại mọi chuyện cái đã.
Tôi về nhà. Marek ngồi dí mũi vào laptop. Nếu ông xã tôi ngồi vào máy tính, thì có nghĩa là anh ấy làm việc. Luật sư là nhóm người thật lạ, phần đông họ không thừa nhận các cổng xã hội và việc lục lọi trên mạng chỉ để thỏa mãn bản thân sự lục lọi.
— Marek... - Tôi đứng cạnh anh ấy. – Anh có biết Dominika có bầu với ai không?
Marek nhìn tôi ngỡ ngàng. Có lẽ anh ấy gặp phải ngày xui xẻo, như mỗi ngày qua đi cùng với tôi trong thời gian gần đây.
— Chắc chắn không phải với anh – anh cười khẩy. – Ít ra anh cũng là người kín đáo.
— Em hỏi nghiêm túc đấy – không nản chí, tôi tiếp tục đề tài. – Eva đang rầu rĩ vì không biết có phải là Jacek...
— Jacek? – Marek quay người lại. – Ông ấy ngoài vợ ra thì có nhìn thấy gì khác đâu.
— Đúng, nhưng anh biết Dominika là người thế nào mà.
— Đừng có quá cường điệu.
— Nó thế đấy. Anh phải biết rõ hơn về điều này chứ. Những buổi tối cùng nhau ở Wladyslaw...
— Em nói cái gì thế?
— Cái gì là sao? Em vẫn nhớ cái lần anh đi câu với Jacek, và anh đã ngồi với Dominika suốt tối.
— Giê-su-ma, Veronika... - Anh quay lại.
— Anh hôn nó chứ? – Tôi hỏi thẳng. Tính lo sợ bị ngược đãi của Eva đã lây sang cả em nữa.
— Em uống à? – anh lầu bầu. – Có lẽ em đi ngủ đi, sẽ đỡ hơn.
Tôi bực bội vào phòng ngủ. Thần kinh chùng xuống. Liệu Marek có chiến thắng được phút giây giống như tôi khi ở trong căn hộ của bạn anh Kuba không? Tôi đã cảm thấy không hài lòng. Nhưng tôi có cảm tưởng là với Marek thì thế nào cũng được.
Tôi mang laptop lên giường.
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Ăn tối
Hôm nay em đã có một ngày thật nặng nề. Em cần uống vang và một món gì đó ngon ngon cho bữa tối. Ý anh thế nào?
Veronika
Một lúc sau thì có hồi âm.
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Caprese
Caprese. Ngon, suất to, cà chua chín, mozzarella[9], oliu, bạch hoa, ngò tây, muối, cuối cùng tưới đẫm dầu ôliu. Quả ô liu thái lát mỏng, cho vào giữa cà chua. Ngò tây cũng thế...
Kuba
[9] Một loại pho mát Ý – ND
Tôi dậy khỏi giường và đi ra bếp. Có mozzarella và cà chua. Bạch hoa và quả ô liu cũng có. Tôi ra ban công ngắt vài lá ngò tây. Rắc muối và rưới dầu ô liu. Tôi vơ chai vang uống dở để trên bàn rồi quay lại phòng ngủ.
Món salat cực ngon.
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Ngon...
Món salat trên cả tuyệt vời
V.
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ:?
Có thơm không? Salat có thơm không?
K.
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Đề xuất?
Tất nhiên là thơm. Anh có đề xuất gì khác nữa cho bữa ăn không?
V.
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Cá hồi
Lần sau, thay vì mozzarella, em hãy kẹp những lát cá hồi nướng.
Kuba
Bữa tối tôi cùng ăn với Kuba. Không phải với chồng mình, người vẫn cứ ngồi trước một đống tài liệu quan trọng nào đấy và kiểm tra các mục, mà là với Kuba, người lúc này chỉ giành thời gian cho tôi. Thực ra thì chỉ là bữa tối ảo, nhưng cùng nhau. Không hề nhầm lẫn trong việc tính ngày trực. Ania ở bệnh viện, nên buổi tối ấy chỉ thuộc về chúng tôi.
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Con quỉ
Kuba, hay em là một kẻ tồi tệ... Hay em là một con quỉ hủy hoại mọi thứ nó gặp trên đường đi của mình...
V.
Od: Jakub Nowakowski
Do: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Có thể như vậy...
Em, là quỉ? Mà cũng có thể em có lý... Em là một con quỉ. Có thể còn ngái ngủ, nhưng đầy tiềm năng. Anh cảm nhận nó trên nhiều lĩnh vực. Những kẻ luôn cố nhìn sâu vào bên trong người khác để hiểu họ, đều mang tính cách của quỉ. Họ bị tính tò mò và sự quan tâm phóng khoáng của mình chế ngự. Khả năng đưa ra kết luận sáng suốt bị đe dọa. Khả năng thấu cảm – rất tự nhiên của con người - ở trong em sẽ cháy như ngọn lửa đang tắt. Có lúc đau, có lúc rừng rực cháy. Nhất là khi được cung cấp ít ô xy. Đôi khi anh có cơ hội thổi khẽ vào lò than ấy và anh cảm thấy hơi thở của em gấp gáp như thế nào. Anh rất thích mỗi khi có một cái gì đó làm em thích, khi em nín thở và nhìn về phía trước với nụ cười độ lượng và có phần thiếu tự tin.
Em có thể là quỉ trong các lĩnh vực khác như thế nào thì anh chỉ có thể hình dung ra... Anh nhớ nụ hôn của em... Anh linh cảm rất tốt. Rằng em thích vừa hít vào thật sâu vừa nhìn vào khoảng không, em thích sự chạm vào nhau. Em coi đó như một hình thức siêu nhiên của mối quan hệ giữa hai con người đang ở mức độ xa hơn mối quan hệ bằng lời nói rất nhiều. Em tập trung ở cảm xúc này. Em thích lạc trong sự thèm khát những ước muốn của riêng mình. Trong phạm vi tình ái, em là một búi cảm xúc xoay tròn. Tinh khiết, ấm áp, ướt át, tinh tế. Là sự hòa trộn của những bức tranh và sự lặn sâu vào bản thân mình. Là giới hạn mất kiểm soát của cho và nhận. Đó là những cảm xúc có ở nơi em. Và chúng không sâu sắc một cách đặc biệt.
Nếu như anh đã chạm một cách quá riêng tư thì em hãy cho anh biết nhé.
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Mail...
Em đọc mail của anh có lẽ đã là lần thứ năm rồi.
Anh chạm một cách riêng tư, nhưng đó là cái chạm thật dễ chịu.
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Than hồng
Những gì mà em vừa đọc, đó chính là hơi thổi nhẹ vào giữa cục than hồng. Ô xy tươi. Khi đó em sẽ thức giấc và cũng đồng thời thiếp đi. Anh biết, đó là thức ăn cho trí tưởng tượng của em, nhưng nó không độc. Em có thể thích cái chạm đó... Không cần báo trước và do dự.
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Tình bạn...
Kuba, theo anh thì có tình bạn giữa phụ nữ và đàn ông không?
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Tình bạn...
Veronika, thật sự thì em muốn hỏi cái gì vậy? Đừng hỏi anh có tình bạn hay không. Điều này có lẽ là hiển nhiên. Anh coi em như một thằng bạn thân và anh có cảm giác là em chia sẻ với anh những băn khoăn, những khó khăn của mình, bởi em tin vào sự vô tư chắc chắn và em chờ đợi sự động viên hoặc là những nhận xét thẳng thắn.
Chẳng lẽ tình bạn không dựa trên điều này sao? Em thông minh và thấu hiểu, nên anh biết rằng câu hỏi của em không phải như vậy. Nếu thế thì nó vang lên như thế nào? Em hỏi anh, đâu là giới hạn, đâu là nơi tình bạn kết thúc để bắt đầu một cái gì đó nhiều hơn. Nơi mà sự tin tưởng lẫn nhau có thể dẫn đến một sợi dây kết nối khác, sâu sắc hơn là chỉ có sự lo lắng cho nhau từ xa. Câu trả lời như sau: không có một giới hạn như vậy. Sự lo lắng cho nhau ấy có thể và cần phải vươn xa theo sự cần thiết của những người bạn và nó không tạo nên cảm giác về sự lạm dụng tình bạn của bất cứ ai trong số họ. Nếu cả hai đều ý thức được rằng người này cần một cái gì đấy, còn người kia có cảm nhận là muốn cho đi cái đó, thì sẽ chẳng xảy ra điều gì có thể đưa đến những hệ lụy. Veronika à, đây là câu trả lời dành cho những người thực sự rất có ý thức. Bởi có thể thế này, là cái gắn kết hai người hoàn toàn không phải là tình bạn. Ngay từ đầu một trong hai người đã tính đến một cái gì đó khác, cái có thể sẽ sinh ra khi có cơ hội. Và trong suốt hành trình, họ hướng tới việc hiện thực hóa mục đích của riêng mình theo đúng kế hoạch của họ...
Nhưng em không hỏi về điều này, đúng không?
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Đúng...
Có lẽ anh có lý. Em không hỏi anh về điều ấy...
Veronika
Có lẽ anh ấy có lý. Tôi phân vân, tất cả những chuyện này rồi sẽ đi tới đâu...
Lâu Đài Cát Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz Lâu Đài Cát