You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: E. Nesbit
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thuý Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1328 / 38
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ếu tớ thực sự là một bức tượng biết đi, tớ không biết cậu có sợ tớ không - Kathleen nói, ngồi buồn phiền trên bậc đá hoa cương.
- Tớ có chiếc nhẫn - Mabel nói - Vui lên. Cậu sẽ ổn ngay mà. Đừng nghĩ về nó nữa.
Mabel nói như vỗ về một đứa nhỏ khi bạn cắt móng tay cho nó hay khi nựng nó lúc nó bị ngã và đứng lên với cái đầu gối xây xước.
- Tớ biết - Kathleen lơ đãng trả lời.
- Còn tớ thì nghĩ là chúng ta phải tìm hiểu thật nhiều về nơi huyền bí này nếu những bức tượng khác không kiêu ngạo để trò chuyện với chúng ta - Mabel rạng rỡ nói.
- Chúng không nói được - Kathleen quả quyết - ít ra không thể nói thế về bức tượng thần Phoebus. Ông ta lịch sự và chu đáo khủng khiếp.
- Ông ta đâu? - Mabel hỏi.
- Ở dưới hồ.
- Thế thì chúng ta hãy tới đó - Mabel nói - Ôi, Cathy! Thật vui khi người cậu vẫn tròn như cũ - Cô bé nhỏm dậy, những cây dương xỉ và cành cây che thân hình dài thườn thượt của cô khép lại khi cô bé co lại chiều cao bình thường như những lá cây rừng thường làm vậy khi những giọt nước mưa đột nhiên rơi lên chúng.
Cả hai ở trên bãi cỏ được ánh trăng chiếu với không khí yên bình ban đêm bao trùm. Khu vườn lớn tĩnh lặng như một bức tranh vẽ, chỉ có tiếng nước róc rách ở vòi phun nước và tiếng huýt sáo phía xa xa phá vỡ sự tĩnh lặng.
- Thế nào, cô gái bé nhỏ! - một giọng ôn tồn phía sau lưng hai cô bé cất lên. Hai cô bé vội quay đầu lại. Bức tượng thần mặt trời Phoebus đứng sừng sững sau lưng chúng dưới ánh trăng, đẫm nước hồ đang mỉm cười thân ái với chúng.
- Ô, ông đấy à? Kathleen nói.
- Không phải người khác rồi - Phoebus vui vẻ nói - Cô bé nằm dưới đất là bạn cháu à?
- Đây là Mabel ạ. - Kathleen nói.
Mable đứng dậy, cúi đầu chào, ngần ngừ rồi chìa tay ra.
- Tôi là nô lệ của cô, cô gái bé nhỏ ạ - Phoebus nói, cầm tay Mabel bằng những ngón tay đá của mình - Nhưng tôi không hiểu làm thế nào cô có thể nhìn thấy chúng tôi và tại sao cô không sợ.
Mabel nắm chặt bàn tay vẫn đeo chiếc nhẫn của mình lại.
- Khó giải thích thật - Phoebus nói - nhưng vì cô đã thấy, tại sao không tiếp tục hình dáng cũ? Hãy trở thành một bức tượng và bơi với chúng tôi trong hồ.
- Cháu không biết bơi - Mabel lảng tránh.
- Cháu cũng vậy - Kathleen nói.
- Cô có thể - Phoebus nói - tất cả những bức tượng biết đi đều giỏi tất cả các môn thể thao. Và cô, cô bé có đôi mắt đen và mái tóc như bóng đêm, hãy ước mình hóa thành một bức tượng và tham dự cuộc liên hoan của chúng tôi.
- Xin thứ lỗi, cháu không thể - Mabel thận trọng nói - Ông thấy đấy... chiếc nhẫn... ông ước một điều gì đó, và ông không biết điều đó sẽ kéo dài bao lâu. Thật là vui khi bây giờ là một bức tượng nhưng sáng ra cháu sẽ ước mình không phải như vậy.
- Những người bình thường hay nói vậy - Phoebus trầm ngâm - Nhưng cô dường như không biết quyền năng chiếc nhẫn cô đeo. Hãy ước và chiếc nhẫn sẽ thực hiện đúng điều ước đó. Hãy nói như thế này “Tôi ước rằng cho tới lúc bình minh tôi sẽ là một bức tượng sống bằng đá cẩm thạch, như cô bạn tôi vậy và sau thời gian đó tôi sẽ trở lại là cô bé Mabel như cũ có đôi mắt đen và mái tóc màu đêm tối”.
- À, vâng, chắc sẽ vui lắm đấy - Kathleen thốt lên - Hãy làm đi Mabel! Nếu cả hai chúng cháu là tượng thì sẽ không sợ khủng long chứ ạ?
- Trong thế giới của tượng đá, sự sợ hãi không tồn tại - Phoebus trả lời - Chúng ta và khủng long là anh em, được làm bằng đá và biết đi, đúng không?
- Cháu có thể bơi được chứ?
- Bơi, nổi và lặn, hãy đến chỗ những nữ thần của đỉnh Olympia đang bày những bữa tiệc, ăn thức ăn của các thánh thần, uống bằng cốc của họ, lắng nghe những bài ca bất tử.
- Một bữa tiệc! Kathleen thốt lên - ôi, Mabel, ước đi! Cậu hãy ước đi nếu cậu đói như tớ vậy.
- Nhưng đó không phải là thức ăn thật - Mabel nhấn mạnh.
- Nó là thật đối với các bạn, cũng như đối với chúng tôi - Phoebus nói - chẳng có gì thực sự là thật trong thế giới đầy màu sắc của các bạn.
Mabel vẫn ngần ngừ. Rồi cô bé nhìn xuống đôi chân của Kathleen và đột nhiên nói.
- Đúng rồi, mình sẽ ước. Nhưng trước tiên mình phải tháo giày và tất ra đã. - Đôi giầy của Mabel trông khiếp quá, nhất là dây buộc.
Cô bé tháo giày, tất và áo choàng không tay ra.
- Mabel biết cảm nhận vẻ đẹp đó - Phoebus tán đồng - hãy nói điều ước đi và tôi sẽ dẫn các bạn tới chỗ những nữ thần của đỉnh Olympia.
Mabel hơi run run đọc điều ước của mình và thế là có hai bức tượng sống nhỏ bé đứng dưới ánh trăng. Thần Phoebus cao lớn dắt tay hai bạn nhỏ.
- Chạy nào! Ông kêu lên và cả ba bắt đầu chạy.
- Ôi, thích quá! - Mabel hổn hển nói - Hãy nhìn vào bàn chân trắng của mình trên cỏ. Mình nghĩ sẽ có cảm giác cứng đờ của một bức tượng, nhưng không phải vậy.
- Những người bất tử không có cảm giác đó - vị thần mặt trời Phoebus bật cười - vì đêm nay các bạn giống như chúng tôi.
Vừa nói họ vừa chạy tới bờ hồ.
- Nhảy xuống! - Phoebus kêu lên. Cả cả ba lao xuống hồ, nước bắn tóe lên ba thân hình trắng muốt của họ.
- Ô, mình có thể bơi này! - Kathleen thốt lên.
- Mình cũng vậy - Mabel đáp.
- Tất nhiên rồi - Phoebus nói - giờ bơi quanh hồ ba vòng rồi tiến tới chỗ đảo.
Cả ba bơi cạnh nhau. Phoebus bơi nhẹ nhàng để hai bạn theo kịp. Quần áo bằng đá của họ không cản trở họ bơi chút nào. Họ bơi thật đẹp, những động tác thật hoàn hảo và nhẹ nhàng. Đó là nơi đáng yêu nhất để bơi, nước trong vắt, ánh trăng tỏa sáng trên bầu trời trong trẻo, những cây liễu rập rờn, tất cả điểm tô vẻ lãng mạn cho khung cảnh.
- Đây là điều đẹp nhất mà chiếc nhẫn đem lại cho chúng cháu - Mabel thú nhận.
- Tôi nghĩ các bạn thích điều đó Phoebus ân cần nói - giờ thì một vòng nữa rồi lên đảo.
Họ lên hòn đảo được cây cỏ bao phủ xung quanh. Hòn đảo rộng hơn nhiều so với lúc nhìn nó từ bờ. Trước tiên họ tới một bãi cỏ tròn rồi theo những bậc đá xuống một cái hồ tròn ở đó không có nước chảy róc rách, chỉ có những con cá vàng và trắng bạc quẫy lưựn. Mặt nước, những bậc đá và bãi cỏ được phiếu sáng lấp lánh, sáng gấp bảy lần ánh trăng rằm, mặt hồ phản chiếu hình ảnh bảy mặt trăng tròn.
Hai cô bé nhìn lên bầu trời, mong được nhìn thấy có bảy mặt trăng chiếu nhưng chỉ có mỗi một mặt trăng như mọi khi.
- Có bảy mặt trăng - Mabel nói và chỉ.
- Tất nhiên - Phoebus nói - mọi thứ trong thế giới của chúng tôi đều nhiều gấp bảy lần trong thế giới của các bạn.
- Nhưng không có bảy người như ông - Mabel nói.
- Không, nhưng tôi cũng nhiều như bảy người - thần mặt trời Phoebus đáp - Các bạn thấy đấy, đó chỉ là số lượng chứ không nói gì đến chất lượng. Tôi biết các bạn nhận thấy điều đó.
- Không hẳn vậy - Kathleen đáp.
- Tôi mệt mỏi vì những lời giải thích - thần Phoebus nói - Chúng ta sẽ đi gặp các nữ thần chứ?
Phía xa xa bờ hồ có một nhóm đông đang đứng, có khoảng hai mươi hay ba mươi người đều là tượng đá và đi lại được. Một số người đang nhúng chân vào hồ nước giữa những con cá bạc và vàng khiến bảy mặt trăng gợn sóng lăn tăn. Một số khác đang ném những bông hồng vào nhau, những đóa hồng thơm đến nỗi hai bạn có thể cảm nhận được mùi hương của nó kể cả qua chiếc hồ. Những người khác nắm tay nhau nhảy thành vòng tròn.
Khi ba người tới, tiếng cười chào đón cất lên.
- Lại muộn rồi, Phoebus - ai đó nói và một người khác nói tiếp - Một trong những con ngựa của ông bị tuột móng sắt à?
- Tôi mang tới hai vị khách - Phoebus nói, và những bức tượng xúm lại, vuốt tóc hai cô bé và gọi chúng bằng những cái tên đáng yêu nhất.
- Những vòng hoa xong chưa, Hebe? (Nữ thần Hebe là con gái của thần Zeus) - vị nữ thần cao nhất và uy nghi nhất gọi - làm thêm hai chiếc nữa nhé!
Hebe bước xuống bậc đá tay choàng đầy những vòng hoa hồng. Mỗi người được đội một cái.
Giờ thì trông mọi người đẹp gấp bảy lần. Bọn trẻ nhớ lại cô giáo đã nói rằng các nam thần và nữ thần thường đội một vòng hoa trên đầu khi tham dự các bữa tiệc.
Hebe tự tay đặt vòng hoa lên đầu hai cô bé. Nữ thần sắc đẹp Aphrodite (nữ thần tình yêu và sắc đẹp) với giọng dịu dàng cầm tay hai bạn và nói.
- Hãy tới đây, chúng ta phải chuẩn bị xong bữa tiệc. Eros, Psyche, Hebe, Ganymede, tất cả có thể bày trái cây đi.
- Cháu chẳng thấy có loại quả nào - Kathleen đáp khi bốn bức tượng thần tách khỏi đám đông và tiến tới phía hai bạn.
- Bạn sẽ thấy - Eros, một cậu bé xinh đẹp thực sự, hai cô bé đồng ý ngay điểm này nói - bạn chỉ việc hái nó thôi.
- Như thế này này - nữ thần Psyche nói, giơ cánh tay bằng đá cẩm thạch lên cành liễu. Cô chìa tay ra cho bọn trẻ, trong tay cô là một quả lựu chín mọng.
- Cháu thấy rồi - Mabel nói - Cô bé đưa tay lên cành liễu và cảm thấy một quả mận to trong lòng bàn tay.
- Đúng, chỉ vậy thôi - nữ thần Psyche cười, cô thật đáng yêu, bất cứ ai cũng nhận thấy điều đó.
Sau đó Hebe mang đến mấy chiếc giỏ bạc và bốn vị thần cần cù hái quả. Trong lúc đó những vị thần lớn tuổi hơn bận rộn lấy những chiếc ly có chân, bình và đĩa từ những cành cây tần bì, cây sồi và xếp đầy những đồ ăn thức uống ngon lành và đặt lên các bậc đá. Đó là một bữa ăn thiên đường. Mọi người ngồi hoặc ngả người và bữa tiệc bắt đầu. Ôi, mùi vị của đồ ăn, men rượu ngọt ngào từ những chiếc cốc vàng! Còn trái cây, không giống như trái cây mọc trên mặt đất và không có những nụ cười giống như những nụ cười từ những đôi môi thiên thần này, không bài hát nào giống như những bài hát vang lên trong sự tĩnh lặng của đêm diệu kỳ.
- Ôi - Kathleen thốt lên - Mình ước mấy anh cũng ở đây.
- Tớ đang tự hỏi họ đang làm gì - Mabel nói.
- Lúc này - thần Hermes, vị thần đã sải cánh bay một vòng rộng như một chú chim câu và bay một vòng quay lại nói - lúc này chúng đang buồn phiền đi đi lại lại gần ngôi nhà của chú khủng long, chúng đã trèo ra cửa sổ và đang tìm các bạn. Chúng sợ rằng các bạn sẽ bỏ mạng và chúng sẽ khóc nếu không biết rằng nước mắt không tạo nên một người đàn ông.
Kathleen đứng dậy và phủi vụn thức ăn khỏi lòng.
- Xin cám ơn nhiều - cô bé nói - Các thần thật tốt bụng đã cho chúng cháu tham dự, nhưng cháu nghĩ đã tới lúc phải đi rồi ạ.
- Thật lo về các anh của cô bạn - thần Phoebus sốt sắng nói - điều dễ nhất là cho họ tham dự cùng các bạn. Hãy cho tôi mượn chiếc nhẫn một lúc.
Ông cầm chiếc nhẫn từ bàn tay ngần ngừ của Kathleen, nhúng nó vào một hình ảnh phản chiếu của bảy mặt trăng rồi trả chiếc nhẫn lại. Cô bé vội cầm lấy.
- Giờ - vị thần mặt trời nói - hãy ước cho họ điều Mabel đã ước. Hãy nói...
- Cháu biết rồi - Kathleen cắt ngang - Tôi ước các anh tôi có thể trở thành những bức tượng sống như Mabel và tôi cho tới lúc bình minh và sau đó lại trở lại bình thường như họ hiện có.
- Nếu cô bạn không xen ngang - thần Phoebus nói - nhưng chúng ta không thể mong đợi những cái đầu chín chắn ở trên vai những con người trẻ tuổi. Bạn nên ước họ ở đây và... nhưng không sao. Anh bạn Hermes, hãy qua bên kia đưa họ về và hãy giải thích khi tới đó.
Ông lại cầm chiếc nhẫn nhúng vào một hình ảnh phản chiếu của bảy mặt trăng trước khi lại trả cho Kathleen.
- Giờ thì thật rõ ràng cho phép thuật tiếp theo nói.
- Chúng tôi không có thói quen hỏi khách - nữ thần Hera (vợ của vị thần tối cao Zeus, nữ thần của hôn nhân và gia đình), người đứng đầu các nữ thần hướng đôi mắt to của mình về phía bọn trẻ nói - nhưng chiếc nhẫn thật thú vị, tôi chắc chắn nó làm tất cả chúng tôi quan tâm.
- Đó chỉ là chiếc nhẫn thôi - thần Phoebus nói.
- Tất nhiên - nữ thần Hera đáp - nhưng nêu hỏi là không lịch sự thì tôi muốn biết làm thế nào nó lại rơi vào tay những đứa trẻ bình thường này?
- Đó là một câu chuyện dài. Sau bữa ăn là tới câu chuyện và sau câu chuyện là tới hát hò - Phoebus nói.
Thần Hermes dường như đã “giải thích mọi chuyện” vì khi Gerald và Jimmy dưới hình dạng những bức tượng đá trắng tới, mỗi bạn bám vào một cánh của vị thần bay trong không khí, họ hoàn toàn thoải mái. Họ cúi đầu chào những vị thần và nhận chỗ không lúng túng như thể trong đời mình họ thường tham dự các bữa tiệc đêm của các vị thần đỉnh Olympia. Thần Hebe đeo cho họ những vòng hoa hồng tết sẵn và khi Kathleen nhìn họ ăn và uống thì cô bé vui mừng rằng khi tham dự bữa tiệc cô đã không quên hai anh mình.
- Giờ - nữ thần Hera tuyên bố khi các cậu bé đã ăn uống thỏa thích - giờ là lúc kể chuyện.
- Vâng - Mabel vội đáp còn Kathleen nói - À, vâng, giờ thì tới lúc kể chuyện. Thật tuyệt vời!
- Câu chuyện sẽ được các vị khách của chúng ta kể - thần Phoebus đột nhiên nói.
- Ồ, không - Kathleen rúm người lại.
- Những chàng trai có lẽ dũng cảm hơn - thần Zeus, người đứng đầu các vị thần nói, ông tháo vòng hoa đội đầu hơi chật của mình ra và xoa tai.
- Thực sự cháu không thể - Gerald nói - hơn nữa, cháu không biết một câu chuyện nào cả.
- Cháu cũng thế - Jimmy nói luôn.
- Họ muốn biết câu chuyện làm thế nào mà chúng ta có chiếc nhẫn - Mabel vội nói - Cháu sẽ kể nếu các vị thần thích. Ngày xửa ngày xưa có một cô bé tên là Mabel - Mabel tiếp tục câu chuyện cổ tích đó, câu chuyện về tòa lâu đài bị phù phép. Những vị thần bằng đá cẩm thạch của đỉnh Olympia say mê lắng nghe khi ánh trăng dịu dàng chiếu xuống hồ như ngọc trai rơi lấp lánh xuống hồ nước sâu.
- Và rồi - Mabel đột nhiên kết thúc câu chuyện - Kathleen ước các anh trai có mặt ở đây và thần Hermes đã đưa họ tới đây và giờ tất cả chúng cháu có mặt ở đây.
Sự quan tâm ồn ào và những câu hỏi tò mò về kết cục của câu chuyện đột nhiên bị ngừng lại vì câu kết ngắn gọn của Mabel.
- Nhưng - Mabel nói tiếp - giờ chúng cháu muốn ông cho chúng cháu biết...
- Biết cái gì cơ?
- Làm thế nào mà ông có thể đi lại, làm thế nào mà biết về chiếc nhẫn và biết mọi thứ.
- Tôi biết mọi thứ ư? - Phoebus cười to, không chỉ mình ông mà tất cả các vị thần khác đều cười - cuộc đời cô sẽ không nằm trong những điều tôi biết và nói với cô.
- Vâng, thế còn về chiếc nhẫn và làm thế nào mà ông có thể đi lại được - Gerald nói - ông thấy đấy, điều đó làm chúng cháu rất thắc mắc.
- Hãy cho chúng biết đi, Phoebus - nữ thần Hebe nói - đừng trêu bọn trẻ nữa.
Phoebus tựa người trên đống da báo mà thần rượu nho Dionysus đã kéo từ trên cây linh sam xuống.
- Tất cả những bức tượng có thể cử động khi ánh trăng chiếu nếu họ thích. Nhưng những bức tượng được đặt ở các thành phố xấu xí thì không được chọn. Trong những thánh đường tuyệt đẹp của con người - thần mặt trời Phoebus nói tiếp - hình ảnh những vị linh mục và chiến binh nằm bắt chéo chân trên nấm mồ có thể sống lại và đi dạo trong thánh đường, xuyên qua rừng cây và cánh đồng. Nhưng chỉ duy nhất một đêm trong năm là có thể nhìn thấy họ. Các bạn thấy chúng tôi vì các bạn có chiếc nhẫn và có mối liên quan với chúng tôi khi các bạn hóa thành đá cẩm thạch, nhưng vào cái đêm đó thì tất cả có thể nhìn thấy chúng tôi.
- Đó là khi nào ạ? - Gerald lịch sự hỏi trong lúc vị thần ngừng lời.
- Tại lễ tạ mùa màng - thần Phoebus nói - vào đêm đó ánh trăng chiếu những ánh sáng huyền ảo vào bệ thờ của một số thánh đường. Một trong số những thánh đường đó là ở Hellas đã bị chôn vùi dưới một quả núi khi thần Zeus ném một quả núi xuống đó trong lúc tức giận. Một thánh đường nữa ở trong khu vườn lớn này.
- Vậy - Gereald nói, ngày càng thích thú hơn - nếu chúng cháu đến thánh đường đó vào đêm đó, chúng cháu có thể nhìn thấy thần ngay cả khi không phải là tượng đá hay không có chiếc nhẫn phải không ạ?
- Đúng vậy. Hơn nữa, trong đêm đó chúng ta sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của con người - Phoebus nói.
- Vậy khi nào là đêm đó?
- A - thần Phoebus bật cười - các bạn sẽ không muốn biết.
Khi đó chúa tể của các vị thần ngáp dài, vuốt chòm râu dài của mình và nói.
- Đủ rồi. Phoebus, gẩy cây đàn lia của ngươi đi.
- Nhưng chiếc nhẫn - Mabel thì thầm khi thần mặt trời Phoebus gẩy những sợi dây đàn trắng của cây đàn đá nằm ngay dưới chân ông - làm thế nào mà ông biết về chiếc nhẫn.
- Giờ thì - Phoebus thì thầm trả lòi - phải tuân lệnh thần Zeus, nhưng hãy hỏi tôi trước khi mặt trời mọc và tôi sẽ cho các bạn biết. - Mabel lùi lại và ngả người dựa vào chân thần Demeter. Kathleen ngồi nắm tay thần Psyche. Gerald và Jimmy nằm duỗi dài, tay chống cằm, chăm chú nhìn thần mặt trời từ lúc ông cầm đàn, trước khi những ngón tay ông lướt trên dây đàn, hồn nhạc tràn ngập không trung, quyến rũ, lan tỏa.
Rồi thần Phoebus lướt tay trên những dây đàn và chơi một giai điệu dịu dàng. Tất cả những giấc mơ tươi đẹp trên đời bay bổng với những đôi cánh như cánh bồ câu. Tất cả những ý nghĩ đáng yêu đôi lúc lượn lờ thật gần nhưng không gần tới mức có thể nắm được chúng giờ thì xuất hiện rõ ràng đối với những thính giả. Các thính giả quên cả thời gian và không gian, quên những nỗi buồn phiền, những ý nghĩ không tốt và dường như cả thế giới nằm gọn như một quả táo thần tiên trong lòng bàn tay mỗi người nghe, thế giới đó thật tươi đẹp.
Rồi thì sự huyền diệu dó đột ngột chấm dứt.
- Đã tới lúc mặt trời mọc rồi - thần Phoebus nói.
Ngay lập tức các bức tượng đá xinh đẹp bật dậy, chạy qua những bậc đá và bọn trẻ nghe thấy họ nhảy xuống toé nước hồ phía xa xa. Bọn trẻ cũng nghe thấy tiếng thở của một con thú lớn và biết rằng chú khủng long đang trở về vị trí của mình.
Chỉ có vị thần Hermes là còn thời gian vì dùng cánh bay sẽ nhanh hơn nên ở lại chỗ bọn trẻ một lúc nữa và để thì thầm tinh nghịch.
- Mười bốn ngày kể từ hôm nay, tại Đền những Viên đá kỳ lạ.
- Bí mật của chiếc nhẫn là gì ạ? - Mabel vội hỏi.
- Chiếc nhẫn là trung tâm của phép thuật - thần Hermes nói - Hãy hỏi tại ngày trăng chiếu vào ngày thứ mười bốn và các bạn sẽ biết tất cả.
Nói tới đó vị thần vẫy cánh và bay lên không trung. Khi đó bảy mặt trăng biến mất và làn gió lạnh bắt đầu thổi, ánh sáng xam xám trở nên sáng hơn, chim chóc bắt đầu ríu rít và lớp đá cẩm thạch tan khỏi người bọn trẻ như một bộ da teo quắt lại trong lửa và chúng không còn là đá nữa mà có da thịt như những đứa trẻ bình thường. Không còn bãi cỏ mềm mại, không còn những bậc đá cẩm thạch, không còn chiếc hồ cá được bảy mặt trăng chiếu. Chỉ có sương đọng dày trên cỏ và trên những bụi cậy mâm xôi và trời rất lạnh.
-- Chúng ta nên đi cùng họ - Mabel nói, hai hàm răng va nhau lập cập - Giờ chúng ta không phải là đá nên không thể bơi được. Em cho rằng chỗ này chính là hòn đảo đó.
Đúng thế và các bạn trẻ thì không thể bơi được.
Chúng biết điều đó. Mọi người luôn hiểu những chuyện như thế này mà không cần phải cố gắng gì. Chẳng hạn như bạn biết rất rõ là mình không thể bay được. Có một số thứ mà bạn biết rõ mà không hề nghi ngờ gì.
Bình minh chiếu sáng hơn.
- Không có thuyền đúng không? - Jimmy hỏi.
- Không - Mabel đáp - không có ở bờ hồ này, tất nhiên là có một nhà thuyền, nếu anh có thể bơi tới đó.
- Em biết là anh không thể mà - Jimmy nói.
- Có ai nghĩ ra điều gì không? - Gerald run lẩy bẩy hỏi.
- Khi mọi người phát hiện ra chúng ta đã biến mất họ sẽ mò tất cả các hồ quanh đây hàng dặm - Jimmy hy vọng - phòng trường hợp chúng ta bị ngã và chìm xuống đáy hồ. Khi họ tới chiếc hồ này chúng ta sẽ kêu lên và được cứu.
- Phải, em thân mến, sẽ tuyệt như vậy đó - Gerald nói hơi có chút châm chọc.
- Đừng cáu kỉnh thế - Mabel nói bằng giọng vui vẻ lạ thường khiến tất cả những đứa trẻ kia phải ngạc nhiên nhìn cô bé.
- Chiếc nhẫn - cô bé nói - tất nhiên chúng ta phải dùng chiếc nhẫn để ước được về nhà. Thần Phoebus đã nhúng nó xuống nước để sẵn sàng cho điều ước tiếp theo.
- Em chưa nói cho bọn anh điều này - Gerald nói giọng phấn khởi - Chiếc nhẫn đâu?
- Cậu giữ nó - Mabel nhắc Kathleen.
- Tớ biết, nhưng tớ đã đưa nó cho thần Psyche xem và... và... cô ấy đã đeo nó lên ngón tay rồi - Kathleen khổ sở nói.
Mọi người cố không nổi cáu với Kathleen.
- Nếu chúng ta rời khỏi được hòn đảo này, anh nghĩ em có thể tìm được bức tượng thần Psyche và lấy được chiếc nhẫn chứ? - Gerald hỏi.
- Không. Em không thể - Mabel rên rỉ - Em không biết bức tượng đó ở đâu. Em chưa bao giờ thấy nó. Nó có thể ở Hellas hay ở bất cứ nơi nào đó.
Không ai còn những lời an ủi để nói. Giờ trời đã sáng rõ, bầu trời tràn ngập ánh sáng màu hồng nhạt và xanh nhạt.
Các cậu bé đứng trầm ngâm, tay đút trong túi. Mabel và Kathleen dường như thấy khó có thể đứng sát cạnh nhau, đôi chân chúng lạnh cóng vì sương.
Một tiếng khịt mũi khe khẽ phá vỡ sự im lặng.
- Giờ nghe này - Gerald nói - Anh sẽ không nói gì nữa. Các em có nghe thấy không? Than vãn chẳng có ích gì. Chúng ta hãy đi khám phá hòn đảo. Có lẽ sẽ có một cái thuyền được giấu ở đâu đó giữa những cành cây lơ lửng.
- Làm sao có thể thế được? - Mabel hỏi.
- Anh cho rằng có ai đó có thể để nó ở đấy - Gerald đáp.
- Nhưng thế thì họ rời đảo bằng cách nào?
- Tất nhiên trên một chiếc thuyền khác - Gerald đáp - Đi thôi.
Chán nản và chắc mẩm rằng không thể có bất cứ chiếc thuyền nào, bốn đứa trẻ bắt đầu chuyến thám hiểm hòn đảo. Mỗi đứa đã từng mơ về những hòn đảo và từng ước bị bỏ lại trên một hòn đảo! Vậy giờ chúng đã ở trên một hòn đảo. Thực tại đôi khi khác hẳn với giấc mơ. Điều này thật tệ hại cho tất cả trừ Kathleen vì giầy và tất của chúng ở trên đất liền, cỏ sắc nhọn và những bụi cây mâm xôi thật khó chịu đối với những đôi bàn chân trần.
Chúng đi qua cánh rừng tới mép đảo nhưng không thể tới sát mép đảo vì cây trở nên dày đặc hơn. Có một lối đi nhỏ đầy cỏ mọc ẩn hiện giữa những khóm cây và bọn trẻ đi theo lối này, chúng cảm thấy thất vọng và chán chường. Mỗi phút trôi qua chúng càng ít hy vọng hơn về việc trở lại nhà mà không bị phát hiện. Nếu chúng bị phát hiện là mất tích và không thấy ngủ trên giường thì sẽ là một chuỗi sự kiện như Gerald nói là - “Vĩnh biệt tự do!”.
- Tất nhiên chúng ta có thể ra khỏi đây được - Gerald nói - Chỉ cần kêu lên khi thấy một người làm vườn hoặc người gác đảo. Nhưng nếu chúng ta làm thế, mọi bí mật sẽ bị lộ tẩy.
- Phải đấy - những đứa khác rầu rì nói.
- Nhanh nào! - Gerald nói, tinh thần của người dẫn dắt bắt đầu thức tỉnh trong cậu - Chúng ta sẽ thoát khỏi tình trạng này thôi như chúng ta đã thoát được những chuyện khác. Này, mặt trời mọc rồi. Giờ các em cảm thấy vui vẻ rồi chứ?
- Vâng, vâng - những đứa kia đáp không giấu nổi vẻ buồn rầu.
Giờ mặt trời đã mọc và chiếu những ánh sáng chói chang qua khe nứt sâu của những ngọn đồi xuống hòn đảo. ánh sáng màu vàng chiếu qua những gốc cây và làm bọn trẻ lóa mắt. Gerald, người đang dẫn dắt những đứa trẻ buồn phiền, cũng không biết giờ phải đi đâu. Cậu bị trượt chân và vội tóm lấy một khúc gỗ nhưng tóm trượt và biến mất cùng với một tiếng kêu và tiếng cộp cộp. Mabel là người đi thứ hai kịp thời dừng lại không bị ngã xuống bậc đá dốc mọc đầy rêu dường như đột ngột mở ra trên mặt đất.
- Gerald - cô bé hỏi - anh có đau không?
- Không - Gerald trả lời, chắc chắn là đau và đau nhiều là khác - có các bậc đá và cả lối đi nữa.
- Luôn là thế mà - Jimmy nói.
- Em biết có một lối đi - Mabel nói - nó ở dưới nước và xuất phát từ Tháp hoa. Những người làm vườn cũng biết chuyện này nhưng họ không đi xuống vì sợ rắn.
- Thế thì chúng ta có thể ra bằng lối đi đó. Anh nghĩ em có thể đã nói vậy - Giọng Gerald vọng từ dưới lên.
- Em không nghĩ thế - Mabel nói - ít ra là vậy. Em cho rằng nó sẽ dẫn tới nơi mà ông Ugly Wuggly tìm được một khách sạn tốt.
- Em không đi đâu - Kathleen quả quyết - không phải trong bóng tối. Em sẽ không đi đâu.
- Được rồi - Gerald nghiêm khắc nói và đột nhiên thò đầu lên - Không ai bảo em phải đi vào chỗ tối. Bọn anh sẽ để em lại đây nếu em thích vậy và sẽ quay lại bằng thuyền để cứu em. Jimmy, đưa đèn xe đạp đây!
Tay cậu chìa ra để cầm đèn.
Jimmy rút từ ngực cậu, là nơi dành để cất các ngọn đèn trong các câu chuyện cổ tích như chuyện Aladin và những câu chuyện khác, ra một chiếc đèn xe đạp.
- Bọn anh mang theo nó - cậu giải thích - để không va vào cẳng chân của Mabel giữa những bụi cây đỗ quyên.
- Giờ - Gerald bật một que diêm và mở bóng đèn thủy tinh tròn, dày của chiêc đèn xe đạp - Anh không biết các em định làm gì nhưng anh sẽ đi xuống những bậc thang này và lần theo lối đi. Nếu anh tìm thấy một khách sạn tốt, à, một khách sạn tốt sẽ không ảnh hưởng tới bất cứ ai.
- Điều này không tốt, anh biết rồi đấy - Jimmy yếu ớt nói - anh biết rõ anh không thể ra khỏi chiếc cửa của Tháp hoa kể cả nếu anh tới được đó.
- Anh không biết - Gerald nói, vẫn với vẻ cương quyết của người chỉ huy - dường như bên trong cánh cửa đó có một lò xo bí mật. Nhớ rằng lần trước chúng ta không có đèn để tìm nó.
- Một điều em ghét là nó ở dưới đất - Mabel nói.
- Em không phải là kẻ nhút nhát - Gerald nói giọng của một nhà ngoại giao - Em là người dũng cảm, Mabel, em hãy nắm tay Jimmy còn anh sẽ nắm tay Cathy. Giờ đi nào.
- Em không thích bị nắm tay - Tất nhiên Jimmy nói vậy - Em không phải là trẻ con.
- Rồi, thế thì Cathy sẽ nắm tay vậy. Tội nghiệp Cathy! Anh trai Jerry tốt bụng nắm tay Cathy đáng thương!
Gerald hơi tỏ vẻ châm biếm vì Cathy đã tỏ vẻ biết ơn nắm lấy bàn tay cậu chế nhạo chìa ra. Cô bé thật tội nghiệp không hiểu tâm trạng cậu.
- Ôi cám ơn anh Jerry. Anh thật tốt bụng và em sẽ cố không sợ - Trong phút chốc, Gerald thấy xấu hổ vì cậu không được tốt bụng cho lắm.
Từ bỏ ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, bốn đứa trẻ bước xuống những bậc thang dẫn xuống lòng đất và lối đi dưới nước. Mọi vật trở nên tối hơn và rồi ánh sáng chỉ còn lờ mờ. Những bậc thang quả thật là dẫn tối một lối đi đầy lá khô tích từ bao nhiêu mùa thu đã qua. Lối đi dẫn tới một chỗ rẽ và lại có rất nhiều bậc đi xuống và rồi lối đi trở nên trống trải và thẳng tắp phía trên, phía dưới và hai bên lát đá cẩm thạch rất sáng và rất sạch. Gerald nắm tay Cathy ân cần hơn và ít bực tức hơn.
Ánh sáng từ chiếc đèn chiếu một quầng sáng mờ mờ tròn, bọn trẻ lặng lẽ đi theo ánh sáng đó rồi thì đột nhiên ánh sáng đó giống như ngọn nến khi bạn đem nó ra ánh sáng mặt trời và cảm xúc của bọn trẻ hòa lẫn trong nỗi ngạc nhiên, băn khoăn, tò mò nhưng không hề sợ hãi khi chúng thấy mình đứng trong một căn phòng lớn, mái vòm được đỡ bằng hai cột tròn và tất cả các góc phòng được chiếu những ánh sáng dịu và đầy những vết nứt khi nước tràn đầy vẻ huyền bí của những hang động che khuất trên bờ biển.
- Đẹp quá - Kathleen thì thầm, thở mạnh bên tai anh trai cô bé còn Mabel nắm tay Jimmy và thì thầm - Em phải nắm tay anh vì em không tin đó là thật!
Bọn trẻ thấy mình đang đứng ở một nơi đẹp nhất trên đời. Tôi không miêu tả nơi đó vì mỗi người có một quan niệm khác nhau và các bạn sẽ không hiểu nếu tôi cố tả cho các bạn nơi đó như thế nào đối với bốn bạn nhỏ này. Tôi chỉ có thể nói xung quanh căn phòng có những cửa vòm tuyệt vời. Qua những cửa vòm này có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, ôi, rất nhiều thứ. Chiếc cửa vòm thứ nhất là tranh về một khu vườn ôliu, một cặp tình nhân tay trong tay đi dạo dưới ánh trăng. Chiếc cửa thứ hai là cảnh biển khơi dữ dội và một chiếc tàu chao đảo trong cơn sóng gió. Chiếc cửa thứ ba là cảnh một ông vua đang ngồi trên ngai vàng của mình, các cận thần đứng vây xung quanh. Chiếc cửa thứ tư là cảnh một khách sạn thực sự mà ngài Ugly Wugly đáng kính đang đứng sưởi nắng ở bậc cửa trước. Có một người mẹ đang cúi mình xuống chiếc nôi. Một nghệ sĩ say mê ngắm nhìn bức tranh mà chiếc bút vẽ của anh ta dường như vừa hoàn thành xong.
Có rất nhiều những bức tranh khác trên cửa vòm đó. Tất cả cho thấy những khoảnh khắc khi cuộc sống đâm chồi nảy nở, điều tốt đẹp nhất mà tâm hồn con người có thể đòi hỏi hay đó là phần thưởng lớn nhất cho số phận con người. Một khách sạn tốt thực sự cũng được đặt ở đây, bởi vì có một số người chẳng đòi hỏi gì nhiều hơn ngoài một khách sạn tốt.
- Ôi, em rất mừng vì chúng ta đã tới đây - Kathleen lẩm bẩm và nắm chặt tay anh mình.
Bọn trẻ chầm chậm đi trong căn phòng được chiếu sáng. Cây đèn do Jimmy cầm tỏa ánh sáng như một cái bóng trong cảnh sáng rực rỡ, huy hoàng này.
Khi bọn trẻ đi tới một đầu căn phòng, chúng thấy nơi ánh sáng phát ra. Nó phát ra từ một chỗ và ở chỗ đó có một bức tượng mà Mabel “không biết tìm ở đâu” đang đứng - tượng nữ thần Psyche. Chúng tiếp tục chầm chậm bước đi, hạnh phúc, ngạc nhiên. Khi tiến tới gần bức tượng nữ thần Psyche chúng nhìn thấy trên bàn tay đang giơ lên của bức tượng là chiếc nhẫn thần.
Gerald thả tay Kathleen ra, tay cậu đặt lên gờ tường, gối tựa lên bệ tượng. Cậu đứng lên cạnh nữ thần bằng đá trắng có đôi cánh bướm.
- Hy vọng không làm phiền nữ thần - Gerald nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn khỏi ngón tay nữ thần. Rồi cậu thả người xuống sàn - Không phải nơi này - cậu nói - Anh không biết vì sao nhưng không phải nơi này.
Tất cả đi ra phía sau bức tượng Psyche và một lần nữa chiếc đèn dường như sáng lại khi Gerald cầm nó phía trước ngực. Cậu đi đầu tiên trên lối đi tối dẫn từ căn phòng lớn ra, nhưng khi đó bọn trẻ không biết đó là phòng lớn của lâu đài.
Khi không thể nhìn thấy gì trên lối đi ngoằn ngoèo, Kathleen nói.
- Đưa em chiếc nhẫn. Em biết phải nói chính xác những gì.
Gerald đưa cho em gái với vẻ không sẵn sàng lắm.
- Tôi ước - Kathleen từ tốn nói - rằng không ai ở nhà có thể biết chúng tôi ra ngoài đêm nay và tôi ước chúng tôi được an toàn trên giường của chúng tôi trong bộ đồ ngủ và đang ngủ say.
Điểu xảy đến tiếp theo thì bất cứ ai trong số bọn trẻ đều biết, đó là ánh sáng của một ngày bình thường mà bạn thường bị đánh thức và tất cả đang ở trên giường. Kathleen đã ước một lời ước hết sức hợp lý. Chỉ có sai sót duy nhất là cô bé đã nói “trên giường của chúng tôi” bởi vì tất nhiên, chiếc giường của Mabel lại ở tận lâu đài Yalding và hôm nay cô của Mabel không thể hiểu làm thế nào mà Mabel đã ở cùng bọn trẻ trong thành phố, không thể về nhà lúc mười một giờ là lúc người cô đóng cửa, vậy mà buổi sáng ra cô bé lại ở trên giường của mình. Dù không được thông minh lắm, nhưng cô không ngốc đến nỗi lại tin bất cứ lời giải thích kỳ lạ nào. Lời giải thích đầu tiên là nói thật nhưng tất nhiên còn lâu cô của Mabel mới tin.
Lâu Đài Bị Phù Phép Lâu Đài Bị Phù Phép - E. Nesbit Lâu Đài Bị Phù Phép