"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1539 / 24
Cập nhật: 2016-06-20 21:07:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ày, chúng mày ạ! Thằng Thuật con lão già Tị sắp lấy con Tép đấy!
- Ồ! Lại có sự thật ấy nữa?
- Tao nói thật mà lại!
- Nhưng mày nghe tin ấy ở đâu?
- Chính mẹ con Tép nói ra.
- Thằng Thuật mà lại đâm đầu lấy vợ thừa à?
- Thế mới khỉ?
- Sái bao càng tốt chứ sao!
- Câu chuyện này tao chắc cũng tại bố thằng Thuật. Lão già ấy bướng lắm kia! Chắc lão thấy chúng mày bắt nạt cái Tép quá nên lão ấy thương nó chứ gì?
- Thương đếch gì lại bắt con phải ăn bã mía bao giờ!
- Cứ kể ra thì tao tưởng cái Tép cũng chẳng làm gì nên tội. Mẹ nó ốm, nó đi chạy tiền về để thuốc men cho mẹ nó nên mới bị lão chủ nài ép chứ thực ra có phải là nó đĩ thõa đâu.
- Hứ! Bị nài ép!... Thế nó không nghe dễ thường không được cả đấy?
Nghe Tuất nói, cả bọn cùng nhâu nhâu lên:
- Ừ, nếu nó cứ nhất định không nghe thì đã ai giết được nó chửa?
- Chúng mày đừng làm nhặng lên thế! Chúng mày chỉ được cái mạnh bạo ở miệng thôi! Ông thấy chính ngay cái thằng Tuất kia một hôm lảng vảng qua nhà chủ làm gì chẳng biết phải nó gọi ngay vào bắt quét chuồng xí mất gần một buổi mới được về. Lúc ấy chẳng bướng đi. Ấy là nói thằng Tuất là con trai con lứa hẳn hoi đấy chứ đừng nói con Tép là con gái nữa!...
Cả bọn cùng nín lặng.
Tuất cố cãi:
- Nhưng tao khác!
- Phải, mày khác Tép ở chỗ mày là con trai chứ gì?...
Ai nấy cười ồ...
- Mày bắt nạt cái Tép dữ quá, đến tao còn phải tức không nói gì ông già Tị nữa! Ai lại cứ đón đường triệt lộ người ta, chòng ghẹo người ta một cách đểu giả quá!...
- Ừ, thằng Tuất chơi cũng đểu thật!...
Thế là chính những anh con trai vừa về phe với Tuất, vừa chửi Tép là đồ đĩ lúc này lại quay trở lại bênh vực Tép để mắng Tuất là nhả nhớt, xấu chơi. Tâm lý họ như thế. Họ phần nhiều không có học hành hiểu biết gì cả nên hành vi của họ thoạt đầu là do theo tình cảm nông nổi và do theo cái thói đua đàn như chuyện đàn cừu của lão Panurge. Nhưng một khi có người chịu khó giảng giải lẽ phải cho họ nghe thì họ lại tỉnh ngộ và trở nên công bình thẳng thắn ngay, câu chuyện nói về Thuật, Tép kéo dài mãi đến hết buổi làm.
- Ông già Tị cư xử như thế thực là người gan dạ đáng khen!
- Bênh vực một người giữa khi người ấy bị hết thảy khinh ghét là làm một việc đáng khen chứ lại.
- Cu Thuật nó lấy được vợ như Tép, thú đấy chứ?
- Cái ấy đã đành. Cô ta ngoan ngoãn và có hiếu đáo để. Câu chuyện xảy ra cho Tép chẳng cũng vì mẹ cô ta là gì?
Còi tan, làm trong nhà máy cắt đứt những lời bàn tán của bọn phu con trai.
Họ rửa tay chân rồi kéo nhau tản ra các con đường và gặp ngay Tép.
Được bênh vực quá lòng mong mỏi, Tép bây giờ không nhút nhát nữa. Cô đường hoàng đi trên đường cái tuy không làm ra dáng khiêu khích ai cả. Cô không may đã bị kẻ quyền thế làm nhục nhưng lòng yêu của Thuật đã gội rửa sự nhục nhã cho cô rồi. Cô có cái cảm giác của một người bị vấy bùn vừa được tắm nước trong. Cô nhìn ánh sáng, nhìn người ta không thấy ngượng nghịu trong lòng như trước.
Bởi thế nên sáng hôm ấy, sau khi tan tầm, Tép đi đường cái về nhà chứ không theo lối tắt như mọi khi.
Gặp bọn con trai, cô cũng không sợ sệt nữa. Cô cứ thản nhiên đi, mắt nhìn thẳng chờ xem họ sẽ làm gì.
Thì vừa lúc ấy một tiếng anh con trai cất to:
- Chào chị Tép!
Câu chào không tiếp theo bởi những tiếng cười khúch khích tỏ ra bên địch đã đổi thay thái độ.
Vui vẻ, Tép dịu dàng đáp lại:
- Không dám, chào anh Tuất.
- Tôi mọi khi nghịch ngợm láo lếu quá, chị bỏ đi đừng giận tôi nhé?
Tép làm dáng rất thản nhiên:
- Không, em có giận gì các bác đâu?
Rồi cô bông lơn:
- Giá em là đàn ông thì em cũng nghịch chẳng kém gì các bác tí nào hết!
Cả bọn cùng cười một dịp thẳng thắn.
- Tiếc quá nhỉ!...
Tép cũng cười:
- Tiếc thật chứ lại! Làm đàn ông bao giờ cũng hơn chứ?
Tuất đáp:
- Hơn cái nước mẹ gì! Chỉ được cái nghề ăn tục nói khoác thì có!...
Một anh tiếp:
- Xin mừng chị Tép nhé!
Tép sung sướng nhưng vờ hỏi:
- Mừng cái gì kia ạ?
- Mừng chị sắp lấy chồng... sắp lấy anh Thuật.
Kiêu hãnh, Tép nhoẻn miệng cười rất tươi.
- Cảm ơn các bác có lòng mừng cho, nhưng đã chắc đâu anh Thuật có lòng thương đến em?
- Thương hẳn chứ lại! Nói chị bỏ lỗi, chị thì ai mà không phải thương.
Tép đỏ mặt.
- Anh chị lấy nhau tốt đôi quá! Anh Thuật là người đứng đắn chúng tôi vẫn phục.
Tép cảm thấy một sự say sưa, như người uống rượu. Cô sung sướng không những vì nghe bọn kia nói tốt cho Thuật mà còn bởi cô thấy bọn kẻ thù của mình bỗng trở nên tử tế khác hẳn trước.
Cuộc đời của Tép từ đêm hôm kia đến giờ thay đổi một cách lạ lùng tưởng đâu như có phép thần tiên giúp vậy.
Quanh mình cô lúc này có lẽ không còn bóng một sự thù ghét, một sự ghen tuông, một lời mai mỉa nào nữa. Bây giờ chỉ còn tuyền những nụ cười vui vẻ, những câu ân cần, những vẻ mặt thân thiết với ánh nắng rực rỡ, với hoa cỏ tốt tươi và những công việc ồn ào nhộn nhịp.
Tép nhớ lại những truyện cổ tích mà hồi còn bé Tép vẫn được bà nội kể cho nghe, những chuyện cô Tấm cô Cám, những chuyện ngây thơ trong đó phàm người nào ăn hiền ở lành ngay thực cũng được Trời, Phật rủ lòng thương mà phù hộ cho được sung sướng mặc dầu trước kia đã phải nhiều bước gian truân.
Tép mỉm cười, cho rằng mình cũng là một cô Tấm nào đó và đang được Phật phù hộ cho qua khỏi những ngày bĩ cực. Cô nhớ lại tất cả những nỗi gian nan khổ cực của mình như nhớ lại một giấc chiêm bao dữ. Cô không oán giận ai hết vì những người tệ cùng cô lúc này cũng thôi không tệ nữa và còn mừng cho cô gặp sự may mắn sung sướng hơn người.
- Cái nghề anh hùng gian nan, hồng nhan hay vất vả lận đận.
Tép nhắc lại một câu mà cô vẫn nghe thấy người ta nói nhưng cô lại mỉm cười và tự nhủ:
- Nhưng mà mình thì có gì gọi là hồng nhan được!
Bỗng tiếng Dương nói làm cho Tép giật mình:
- Cô em tôi thích chí cái gì mà cười một mình thế?
Đỏ mặt vì thẹn, Tép vội nói chữa:
- Em nghĩ đến bọn anh Tuất mà em buồn cười.
- Sao?
- Hôm nay gặp em, các anh ấy tử tế quá!
- Phải thế chứ! Chúng nó lôi thôi nữa thì đừng có mất xác.
Tép mỉm cười:
- Gớm! Ông anh tôi độ này sao lại dữ thế?
- Không, tôi thì làm quái gì được nhưng ông già Tị thì ghê lắm!.. À này?... Cái việc cô với anh Thuật xong rồi chứ?
Tép cúi đầu khẽ đáp:
- Em cũng chẳng biết các cụ tính toán với nhau ra làm sao, nên hay chăng thế nào chẳng rõ.
- Cô khéo giấu lắm! Nên đứt đi rồi chứ còn nghi hoặc gì nữa. Ông già Tị đã nói câu nào thì cứ bằng đanh đóng vào cột. Anh cũng mừng cho cô. Thực là một sự may mắn tốt đẹp. Chính anh trước cũng vẫn có ý ấy vì anh quý Thuật lắm nhưng anh chỉ mới kịp ngỏ qua với Thuật để dò ý hắn chứ không ngờ đâu mà việc lại xoay ra một cách chóng vánh đến như thế được!
- Chính em cũng không ngờ anh ạ. Sở dĩ được như vậy cũng nhờ một chuyện xảy ra...
- Có, Thuật đã nói rõ cho tôi biết. Anh ta còn cười bảo với tôi rằng bọn thằng Tuất không ngờ lại thành ra làm ơn cho hai người.
- Em cũng nghĩ thế nên vừa rồi gặp họ, thấy họ chào hỏi vui vẻ, em cũng đáp lại như đối với bạn thân vậy.
- Phải, mình thù oán làm gì. Người ta ở đời phải có lượng mới được!
Tép không thấy Thuật, băn khoăn mãi nhưng không tiện hỏi. Dương nhận biết ý ấy, nói rằng:
- Anh Thuật nghỉ buổi làm hôm nay vì nghe đâu ông cụ bố anh ta bị mệt.
Tép lo lắng:
- Thế à, anh? Ông cụ mệt ra sao, anh có biết không?
- Tôi cũng không rõ nữa. Chỉ thấy nói ông cụ mệt mà thôi. Cô thử lại thăm xem thế nào?
- Vâng.
Tép về nhà, nói chuyện cho bà mẹ rõ đoạn xuống bếp làm vội cơm để khi ăn xong mẹ cô lại thăm ông bố Thuật.
- Bu đi trước rồi con lại sau thì tiện hơn.
- Phải.
Ngồi trước cửa bếp, Tép nhìn ngọn lửa với một vẻ tư lự âm thầm. Cô không biết ông thân Thuật mệt ra làm sao nên cô bồn chồn lo lắng lắm. Cô nghĩ ngợi bày ra trong tưởng tượng những bất trắc có thể xảy đến mà kinh sợ. Rồi cô buồn, coi ông cụ già cũng như bố đẻ vậy. Thực tế, một người đã bênh vực cô, đã thương xót cô, đã mang lại cho đời cô một cái hạnh phúc mà tự cô không bao giờ cô dám ước vọng đến, một người như thế thì khác gì một người cha?
Bữa cơm sáng hôm ấy, Tép chỉ ăn có một lưng rồi thôi không thể nuốt được nữa. Những xúc cảm trái ngược hẳn nhau làm cho cô mất ngon mặc dầu cô làm suốt buổi đã mệt và đói lắm.
Từng quen với sự khổ não và cuộc đời chỉ dành luôn cho những không may, Tép đối với việc gì cũng dễ có tư tưởng bi quan. Cô vừa nghe tin ông lão Tị ốm, cô đã nghĩ ngay đến những bệnh não ghê gớm, những cảnh tang tóc não nùng như mắt cô thấy đã nhiều... Cô ngậm ngùi cho cô, thương hại cho Thuật rồi cô phàn nàn những lúc này cô lại không có thể ở luôn luôn bên mình ông già Tị để hầu hạ, chăm chút và nâng giấc cho ông như một người con gái út hiền thảo.
Bà chùm vừa ăn xong, cô đã nằn nì xin mẹ sang thăm ông già Tị. Và, từ lúc bà cắp nón ra cửa, Tép luôn luôn chạy ra chạy vào mong ngóng. Cô chỉ ước ông già Tị nhắn bà chùm bảo cô sang hầu ông thì hay quá. Cha cô chết một cách ảm đạm ngay từ khi cô còn thơ ngây thành thử cô không được hầu hạ ngày nào lại cũng chưa được biết cái êm ái của tình cha con.
Sự tình cờ đã cho cô gặp ông Tị, đã đặt cô dưới sự che chở, thương xót của ông, đã cho cô cái ảo tưởng của tình cha con mà tấm lòng đau khổ của cô rất cần phải có. Cô không yêu kính ông già thẳng thắn, hào hiệp ấy sao được?...
Bởi thế nên độ một giờ sau, Tép vừa thấy bà chùm về đã xoắn lấy để hỏi:
- Thế nào bu?
Bà chùm hơi có vẻ lo lắng. Bà trả lời con bằng một giọng khẽ:
- Ông cụ xem chừng mệt nặng.
- Nhưng mẹ có biết phải bệnh gì không?
- Cứ lời anh Thuật kể lại thì ra ông bị rượu say rồi cảm gió nên bệnh tình nặng ngay.
- Khổ quá! Chẳng biết rượu thì ngon gì mà đàn ông hay uống thế chả biết! Thầy con ngày xưa cũng nghiện rượu.
Câu nói vô tình khiến hai mẹ con chợt lại nhớ đến người quá khứ...
Mấy phút im lặng qua...
- Bu nhỉ, thế bên ấy đã đón ông lang về chưa?
- Đã. Nghe nói ông lang này mát tay lắm nhưng không biết tại sao thuốc uống đã hai ba thang rồi mà bệnh vẫn chưa thấy chuyển.
- Thế sao bu không bảo thay tay đi có được không?
- Ấy tao cũng đã nói rồi đấy nhưng bên nhà còn bảo để chờ hết một ngày đêm hôm nay xem đã!
- Chờ thế có khi nguy.
- Con sang bên ấy bảo anh nó vậy. Mình liệu sớm đi thì hơn.
- Vâng, con đi đây.
- Liệu sơm sớm mà đi làm kẻo trễ.
Tép ra cửa lẳng lặng không nói gì nhưng định bụng nếu có cần thì cô sẽ nghỉ buổi làm chiều hôm âý.
Thuật đương ngồi sắc thuốc, thoạt thấy Tép vào, anh tươi ngay vẻ mặt.
Tép tuy đã được bà chùm nói cho biết bệnh tình ông già Tị nhưng cũng hỏi Thuật:
- Thế nào, anh? Ông nhà làm sao?
- Thầy ngộ rượu đấy mà!
Cái tiếng "thầy" thân mật gieo trong lòng Tép một xúc động êm đềm...
- Khổ quá! Tôi biết rằng thầy uống rượu nhiều có hại nhưng không uống thì cũng chẳng có cách gì để giải buồn được!
Tiếng ông già rền rĩ.
Tép vén vạt áo ngồi xuống trước hỏa lò.
- Anh vào xem thầy, để em coi siêu thuốc cho.
Lầm Than Lầm Than - Lan Khai Lầm Than