Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 10
C
ô đang bước đi đằng sau khu cửa hàng dưới ánh trăng. Trên đôi vai đang co ro vì lạnh của cô lúc này có khoác những gì còn lại của một tấm thảm, song cô không tài nào nhớ nổi đã nhặt được nó ở đâu. Miếng thảm thật bẩn thỉu song ấm áp, và cô kéo nó sát hơn vào người. Cô chợt nhận ra rằng trên thực tế cô đang đi vòng quanh cửa hàng, và đây có lẽ là lượt đi vòng quanh như thế lần thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ tư của cô. Cô cũng chợt nhớ ra cô đang tìm kiếm chiếc Expedition của mình, nhưng cứ mỗi lần không tìm thấy nó đằng sau cửa hàng, cô lại quên khuấy mất cô đã tìm ở đó và lại đi vòng quanh lần nữa. Cô quên vì cô đã bị nện vào đầu, bị bóp cổ và đang ở trong trạng thái sốc. Cô cảm thấy có thể não cô đang bị xuất huyết - làm sao bạn có thể biết được, trừ khi bạn tỉnh dậy bên các thiên thần và họ nói cho bạn hay? Tiếng gió thổi rì rào lúc chiều giờ đã trở nên mạnh hơn một chút, và tiếng tích tắc của tấm biển bằng thiếc có phần to hơn. BẠN THÍCH NÓ NÓ THÍCH BẠN.
"7Up," cô thốt lên. Giọng nói của cô hơi lạc đi nhưng vẫn rõ lời. Cô nghe thấy chính mình đang cất giọng hát. Cô có giọng hát khá hay, và việc bị bóp cổ đã đem đến cho nó một âm hưởng rin rít dễ chịu đến mức đáng ngạc nhiên. Như thể lắng nghe Bonnie Tyler đang hát ngay tại đây, dưới ánh trăng. "7Up có vị thật ngon... như một điếu thuốc lá!" Cô chợt nghĩ điều đó không đúng, và cho dù có đúng vậy đi nữa, đáng lẽ cô nên hát bài gì đó khá hơn đoạn quảng cáo mắc dịch đó khi cô sở hữu âm hưởng rin rít dễ chịu trong giọng nói của mình; nếu bạn sắp bị cưỡng hiếp và bỏ mặc, coi như đã chết trong một ống cống với hai xác chết đã thối rữa, một điều gì đó tốt đẹp dứt khoát phải đến sau đó.
Mình sẽ hát bài hát hay nhất của Bonnie Tyler, mình sẽ hát bài Đó là một cơn đau tim. Mình chắc chắn mình còn nhớ lời, mình dám chắc chúng vẫn còn trong đống ký ức mà bất cứ nhà văn nào cũng có phía sau...
Nhưng sau đó, cô lại chìm vào bóng tối.