Số lần đọc/download: 2528 / 4
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:10 +0700
Chương 10
M
ở mắt ra. Minh Thạch như vẫn còn đang chơi vơi, không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cãn phòng lạnh ngắt, im lặng đến lạ thường.
Nhận ra hai bà mẹ ngồi hên cạnh mình, thảng thốt, Minh Thạch hỏi nhanh:
- Mẹ! Chuyện gì vậy mẹ?
Bà Tuyết Lệ hỏi lại con trai:
- Chuyện xảy ra với con, con không nhớ à?
Minh Thạch vỗ vỗ đầu:
- Con đang ở Tây Nguyên tìm đá với Châu Ngọc.
Bà Tuyết Lệ kêu lên:
- Đúng rồi! Con bị sốt rét ác tính, Châu Ngọc đã đưa con về đây.
Minh Thạch ngạc nhiên:
- Tại sao con bị sốt rét nhỉ?
Bà Bội Ngọc đỡ lời bà Tuyết Lệ:
- Châu Ngọc bảo con nhường hết thức ăn, nước khoáng mang theo cho nó, còn con thì ăn rau rừng, trái cây rừng, uống nước suối nên bị choáng và bị sốt rét.
Minh Thạch lầm bầm:
- Có mấy ngày mà bị sốt rét, nhanh thật!
Bà Bội Ngọc kể tiếp:
- Con bị lên cơn vừa sốt vừa lạnh, Châu Ngọc hoảng hốt đưa vào bệnh viện cấp cứu, rồi đưa con về thành phố.
Không thấy Châu Ngọc, Minh Thạch hốt hoảng hỏi nhanh:
- Châu Ngọc đâu rồi hả mẹ?
Bà Tuyết Lệ mỉm cười:
- Con không biết gì sao? Con bị thiếu máu phải vô máu. Về đây, Châu Ngọc đã tự nguyện hiến máu cho con.
- Ôi! Châu Ngọc có sao không mẹ?
- Nó hơi choáng nhưng đã khỏe rồi!
- Con muốn gặp Châu Ngọc.
Bà Bội Ngọc ôn tồn đáp:
- Ngọc đang nghỉ ngơi, tịnh dưỡng ở nhà.
Minh Thạch sốt ruột:
- Cho con về nhà thăm Châu Ngọc đi mẹ.
Bà Tuyết Lệ giải thích:
- Con còn đang điều trị. Đợi chừng nào bác sĩ cho xuất viện thì về.
Minh Thạch sốt ruột:
- Con muốn về ngay bây giờ hà!
Bà Bội Ngọc ân cần khuyên:
- Con còn sốt, phải điều trị cho dứt hẳn rồi về. Châu Ngọc không sao cả.
Bà Tuyết Lệ mỉm cười:
- Không chừng lát nữa Ngọc sẽ vào thăm con đấy.
Bà Bội Ngọc phụ họa:
- Phải đấy!
Bà Tuyết Lệ vỗ vai con trai:
- Mẹ thấy con với Châu Ngọc hãy tái hợp lại đi! Vợ chồng mà chia tay buồn quá. Mẹ với mẹ Ngọc chẳng yên lòng.
Bà Bội Ngọc tiếp lời:
- Mẹ cũng khuyên nhủ Châu Ngọc hoài hà. Mẹ biết chúng con còn thương yêu nhau Minh Thạch phán trần:
- Tại Ngọc không chịu chứ đâu phải tại con.
- Không chịu mà nó lo lắng cho con từng chút, lại hiến máu cho con đó.
Mắt Minh Thạch sáng lấp lánh:
- Vậy là Châu Ngọc còn yêu con hả mẹ?
Bà Bội Ngọc mỉm cười:
- Hai đứa này... cứ như là con nít vậy. Vợ chồng phải cố gắng hòa hợp để sống.
Bà Tuyết Lệ chép miệng:
- Chẳng qua đứa nào cũng tự ái thôi, Bội Ngọc à.
Mmh Thạch phân bua:
- Tại Ngọc quyết liệt đòi ly dị con đòi hàn gắn mãi, Ngọc cũng không nghe.
Bà Tuyết Lệ quan tâm:
- Để mẹ thuyết phục Châu Ngọc nữa xem sao!
Bà Bội Ngọc đứng lên:
- Con ráng ăn uống cho mau bình phục nghe!Mẹ về chăm lo cho Châu Ngọc đây.
Bà Tuyết Lệ khẽ bảo:
- À! Ngọc về trước đi, một lát mình sẽ qua thăm con dâu.
Bà Tuyết Lệ và Bội Ngọc đã kết sui gia mà vẫn xưng hô thân mật như thuở nào.
Mặc dù hai vợ chồng trẻ đang chia tay, nhưng hai bà mẹ vẫn luôn gắn bó và cố công vun đắp.
Bà Tuyết Lệ nói thêm:
- Ngọc nói với Châu Ngọc là trong người của thằng Thạch có những giọt máu của nó hòa quyện, hai đứa nên tái hợp lại cho hai mẹ yên lòng.
- Con hiến máu cho anh Thạch vì tình người với người,chứ ly dị rồi chẳng còn gì nữa đâu.
Châu Ngọc xuất hiện đột ngột với lời phát biểu thẳng thừng khiến hai bà mẹ bồn chồn tiếc rẻ.
- Kìa, Châu Ngọc! Con khỏe chưa mà vào đây? - Bà Tuyết Lệ ân cần hỏi con dâu.
Châu Ngọc mỉm cười:
- Con bình thường, không có gì đâu mẹ.
- Con khỏe là mẹ mừng.
Châu Ngọc tinh nghịch:
- Con còn có thể hiến máu cho người khác nữa đó mẹ.
Bà Bội Ngọc mắng yêu:
- Thôi đi cô, đừng tài lanh! Yếu đuối thế kia tưởng khỏe lắm à?
Minh Thạch nhìn Châu Ngọc thiết tha:
- Em hiến máu cho anh là đủ rồi Ngọc à? Anh sẽ giữ gìn những giọt máu quý báu của em như giữ viên ngọc quý vậy.
Hai bà mẹ cùng cười vang.
Bà Tuyết Lệ phàn nàn:
- Vậy mà con giữ ngọc không được mới đáng tiếc chứ.
- Con nhất định sẽ giữ được ngọc cho mẹ thấy.
Trả lời bà Tuyết Lệ mà ánh mắt Minh Thạch đậu trên gương mặt đáng yêu của Châu Ngọc.
Trông cô hơi xanh xao, dấu hiệu của sự hiến máu cho anh.
Hai bà mẹ tế nhị bấm tay nhau cùng bước ra ngoài.
Còn lại hai người, Minh Thạch thiết tha nhìn cô:
- Cám ơn em đã đưa anh đi cấp cứu và về đây chữa trị.
Châu Ngọc thản nhiên:
- Chẳng lẽ tôi bỏ anh lại Tây Nguyên khi đang bị cơn sốt rét hoành hành?
Cố ý khiêu khích đáng ghét, Minh Thạch mát mẻ:
- Ừ nhỉ, sao em không bỏ anh lại núi rừng Tây Nguyên cho cọp ăn cho rồi.
Châu Ngọc nguýt mắt:
- Vô duyên! Tôi đâu táng tận lương tâm như vậy.
Minh Thạch cố ý gài:
- Vậy là em có lương tâm.
- Thì sao hả?
- Thì hãy làm ơn cho trót!
- Tôi chẳng làm ơn cho ai cả.
- Em đã cứu anh.
- Thì sao?
- Em hãy cứu anh lần nữa.
- Được voi đòi tiên hả?
Môi Minh Thạch nở nụ cười tinh quái:
- Con tim anh đòi chứ không phải anh.
Ngừng lại nhìn cô thăm dò rồi Minh Thạch nói tiếp:
- Con tim anh bảo em hãy về với anh.
Nhìn chỗ khác, Châu Ngọc lắc đầu:
- Không có chuyện đó đâu. Anh đừng mơ!
Minh Thạch khẩn khoản:
- Hai mẹ đều mong chúng ta tái hợp Ngọc à.
- Anh đừng đem hai mẹ ra nghe.
- Chẳng lẽ em không muốn chúng ta tái hợp?
Châu Ngọc khẳng khái đáp:
- Còn cô Huyền Mỹ của anh thì đừng mong.
Minh Thạch nhăn mặt:
- Có còn Huyền Mỹ nào đâu em.
- Cô ta luôn trêu ngươi tôi, anh không thấy hay sao?
- Anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh chì có mình em.
- Khó mà tin vào câu hứa hẹn đơn giản của Minh Thạch.
Đình Tân và Lam Khanh cùng đến nhà thăm Minh Thạch.
Nhìn cả hai thân thiện bên nhau như đôi chim câu quấn quít, Minh Thạch tặc lưỡi.
- Nhìn thấy hai ngừời đẹp đôi mà tôi tủi cho thân phận mình.
Lam Khanh mỉm cười:
- Đừng làm bộ! Anh cưới rồi hơn hẳn cả tụi em.
Minh Thạch than van:
- Cưới rồi mà tôi vẫn cô đơn.
- Tại anh.
Nhìn Đình Tân, Minh Thạch phán:
- Đã đến lúc mày làm nhiệm vụ rồi đó Tân.
Đình Tân lên tiếng:
- Phải chờ thời cơ chín muồi chứ ông.
- Chín muồi rồi đó.
Đình Tân pha trò:
- Chín, nhưng chưa muồi.
Minh Thạch bảo:
- Một năm rồi còn gì.
Đình Tân phì cười:
- Nôn nao dữ hả ông? Từ từ đi!
- Cái thằng! Người ta nôn nao mà bảo từ từ.
- Nôn nao cũng phải chờ.
Nghe hai người đối đáp, Lam Khanh nghe như vịt nghe sấm.
Không biết hai người nói gì mà bí hiểm khó hiểu, nhưng Lam Khanh cũng chả tìm hiểu làm gì.
Cô hỏi thăm Minh Thạch:
- Anh khỏe nhiểu rồi chưa?
Minh Thạch gật đầu vui vẻ:
- Khỏe nhiều nên anh mới được xuất viện.
- Chị Ngọc kỳ ghê vậy đó.
- Sao hả?
- Em rủ đến thăm anh, chị ấy bảo thăm ở bệnh viện chứ không thăm ở nhà.
Minh Thạch buột miệng:
- Ngọc kỵ đến nhà anh.
Đình Tân lên tiếng:
- Kỵ người đó mày.
Minh Thạch phàn nàn:
- Người đâu hả?
- Người đâu, mày tự biết.
- Tao mong Châu Ngọc đến đây, dù sao cô ấy cũng đã từng ở nhà này.
Lam Khanh ân cần:
- Vậy anh phải làm sao cho Châu Ngọc về đây ở chứ.
Chỉ Đình Tân, Minh Thạch bảo:
- Đình Tân có cách.
Đình Tân rên:
- Thằng quỷ! Mày có bán cái cho tao hả.
- Mày làm sao thì làm!
Lam Khanh thắc mắc:
- Cách gì hả anh Tân?
Đưa một ngón tay lên môi, Đình Tân bảo:
- Bí mật!
Lam Khanh hậm hực véo anh:
- Bí mật thì bí luôn đi.
Đình Tân cười khà.
Bất chợt tiếng chuông cửa reo vang. Chị giúp việc mở cổng rồi chạy vào nói với Minh Thạch:
- Cậu có khách...
- Chẳng lẻ khách hàng?
Huyền Mỹ bước vào, giải tỏa thắc mắc của Minh Thạch.
Anh nhăn mặt, hoàn toàn không thoải mái khi Huyền Mỹ xuất hiện.
- Nghe nói anh bị bệnh hả? Anh khỏe hẳn rồi chứ?
- Khỏe rồi. Cám ơn!
Huyền Mỹ nhìn Minh Thạch nói nhanh:
- Em đến để chào anh và dì Lệ, em đi Thái Lan.
Minh Thạch ngạc nhiên:
- Đi Thái Lan à?
Huyền Mỹ giải thích:
- Em kết hôn với một nhà thiết kế thời trang, em và anh ấy sang Thái Lan biểu diễn.
Minh Thạch thở phào:
- Chúc mừng em!
- Anh cho em gởi lời xin lỗi Châu Ngọc, vì em mà cô ấy tan vỡ với anh.
Huyền Mỹ nói tiếp:
- Thấy anh cưới cô ấy, em tức không chịu nổi nên quyết tâm phá cho bằng được. Em biết cô ấy yêu anh nhiều lắm. Em mong hai người tìm lại được hạnh phúc.
Như hất được quả núi đè nặng trên người, Minh Thạch thấy nhẹ nhõm.
Lam Khanh cũng thở phào, cô kéo Đình Tân ra ngoài.
- Phải báo cho chị Ngọc biết tin này.
Buổi sáng Một chiếc xe hoa rực rỡ bóng lộn đậu trước cửa nhà Châu Ngọc.
Minh Thạch trong bộ trang phục chú rể sang trọng ôm bó hoa và bộ vòng cưới bằng đá quý bước vào cùng bà Tuyết Lệ.
Cặp rể phụ dâu phụ Đình Tân, LamKhánh cũng xúng xính trong bộ đồ mới.
Xách chiếc vali vào, Lam Khanh í ới gọi:
- Cô dâu ơi, ra đây có người gặp.
Đang ngồi trò chuyện với bà Bội Ngọc, Châu Ngọc tá hỏa khi thấy phái đoàn hùng hổ vào nhà.
Chẳng biết chuyện gì, Châu Ngọc chỉ biết giương mắt nhìn...
Bà Bội Ngọc dường như đã rõ chuyện, vội đến bắt tay bà Tuyết Lệ.
Hai bà mẹ vui cười nhìn bọn trẻ.
Lam Khanh hối hả làm nhiệm vụ:
- Chị Ngọc! Vào đây, em trang điểm cho cô dâu. Nhanh lên!
Châu Ngọc tròn xoe mắt:
- Cái gì vậy hả?
Lam Khanh thản nhiên:
- Hôm nay đám cưới, chị làm cô dâu.
Châu Ngọc phản ứng:
- Không à nha.
Đình Tân trịnh trọng báo:
- Tôi xin long trọng tuyên bố, trong thời gian qua, Minh Thạch và Châu Ngọc chỉ ly hôn giả mà thôi. Vì Minh Thạch vẫn còn yêu Châu Ngọc và muốn giữ hạnh phúc, nên tôi chỉ tiến hành làm thủ tục giả chứ hai người vẫn là vợ chồng.
Mọi người vỗ tay ào ào, còn Châu Ngọc thì ngơ ngác.
Cô nhìn Minh Thạch. Chạm phải ánh mắt nồng nàn của anh, nhớ nụ hôn lên ở Tây Nguyên, cô đỏ mặt ngượng ngùng.
Minh Thạch ôm chầm lấy cô:
- Em có nhớ hôm nay là ngày gì không Ngọc?
Lam Khanh láu táu:
- Ngày đám cưới đó, chị Ngọc.
Mắt Minh Thạch lấp lánh nét cười:
- Kỷ niệm một năm ngày cưới.
Đình Tân ân cần:
- Hấp hôn lại nghe Châu Ngọc.
Lam Khanh nhanh nhảu:
- Hôm nay, chị Ngọc làm cô dâu, để em trang điểm cho chị nghen. Chị đẹp sẵn rồi, em chỉ tô vẽ một loáng là xong ngay. Bảo đảm đẹp nhất trần gian.
Mọi người cười rộ lên.
Như đang bềnh bồng trong mơ, Châu Ngọc chẳng biết làm gì cả. Cô như cái máy, mặc cho nhỏ Lam Khanh và Đình Tân đạo diễn.
Kéo Châu Ngọc vào trong, Lam Khanh trang điểm và mặc cho cô bộ áo cưới lộng lẫy, rồi dìu cô ra ngoài.
Lam Khanh liến thoắng:
- Cô dâu quá xinh đẹp nên không chịu che mạng. Mọi người cứ tha hồ nhìn ngắm.
E thẹn, Châu Ngọc đứ ngón tay đọa Lam Khanh.
Minh Thạch trao bó hoa cho Lam Khanh và đeo vào cổ cô chiếc vòng đính hạt lấp lánh.
Anh thì thầm vào tai cô:
- Chiếc vòng do anh tự thiết kế để cạnh tranh đó nghe. Tặng em ngày... hấp hôn!
Lam Khanh vỗ tay thật lớn.
Châu Ngọc chợt nhớ:
- Chiếc vòng đeo chân của con đâu hả mẹ?
Bà Bội Ngọc mỉm cười:
- Mẹ bán để làm từ thiện, hôm con đi với mẹ về Hà Tiên đó.
- Dạ.
Minh Thạch dìu cô ra xe:
- Chúng ta hấp hôn, anh đặt tiệc ở nhà hàng Hạnh Phúc rồi, có chụp ảnh nữa.
Lam Khanh vui vẻ:
- Em làm cô dâu phụ nữa nghe.
Đình Tân đi sát bên cô:
- Lần này cho em làm cô dâu chính luôn đó.
Lam Khanh cấu vào vai anh:
- Nghiêm túc lại anh!
Đình Tân nhìn Lam Khanh âu yếm:
- Anh nghiêm túc cầu hôn em đó.
- Anh định ăn theo chị Ngọc với anh Đá sáng hả?
Minh Thạch và Châu Ngọc bước vào xe.
Châu Ngọc tựa đầu vào vai anh:
- Anh ác lắm nghe.
- Anh có làm gì ác đâu em?
- Làm cho người ta tức...
- Đừng tức, xấu lắm em!
- Anh không nghe nhỏ Khanh nói em đẹp nhất trần gian sao hả?
- Và đẹp nhất trong lòng anh nữa!
Minh Thạch âu yếm thì thầm bên tai cô.
Chỉ chiếc vòng đeo cổ Châu Ngọc hỏi:
- Em đẹp nhờ chiếc vòng này, phải không anh?
- Em đẹp hơn chiếc vòng.
Châu Ngọc nhìn anh dịu dàng:
- Cám ơn nhà thiết kế đã tặng em kỷ vật ngày hấp hôn.
- Nhưng anh vẫn thua nhà thiết kế... vợ.
- Không dám đâu.
Nụ hôn ngọt ngào từ môi Minh Thạch áp lên đôi môi cô dâu xinh tươi.
Châu Ngọc lâng lâng trong hạnh phúc vô bờ.