Số lần đọc/download: 15189 / 36
Cập nhật: 2015-04-05 15:36:43 +0700
Chương 10
T
ối nay nhà anh Chương tổ chứa họp mặt chia tay. Ngày mai anh ấy lên máy bay sang Pháp du học. Buổi tiệc không có ai nhiều ngoài nhóm bọn tôi và vài người bạn thân của anh ấy. Anh Toàn tất nhiên cũng phải có mặt.
Buổi chiều, tôi, Quyên, và Thu Ba đến sớm để phụ nhỏ Trúc nấu nướng. Ba mẹ nó để mặc cho bọn tôi được tự do. Chủ nhật tuần trước bốn đứa đã họ; bàn để lên thực đơn. Hôm nay chỉ có việc đi chợ mà thôi. Dĩ nhiên nhỏ Quyên đóng vai bếp trưởng, ba đứa tôi là những phụ tá đắt lực.
Bọn tôi ở trong lớp suốt ngày. Nói đủ thức chuyện mặc dù không còn học chung. Nhưng vẫn có vô số chuyện để trút với nhau. Thỉnh thoảng nhỏ Thu Ba nói bóng gió.
- Anh Chương đi rồi, ai buồn nhất nhỉ?
Tôi làm thinh như không nghe. Nhỏ Quyên nhanh miệng:
- Chắc chắn không phải là tao.
Thu Ba vẫn nói tới bến:
- Vậy chắc con Trúc.
Tôi tỉnh bơ:
- Dĩ nhiên rồi, anh người ta đi, người ta không buồn sao được.
Con nhỏ cười tinh quái:
- Phải không đó?
Tôi tảng lờ, làm bộ không hiểu. Nhưng mỗi lần nghe tụi nó nhắc là tôi buồn kinh khủng. Biết anh Chương đi rồi sẽ về, nhưng từ đây không có ai lên trường thăm tôi mỗi chiều thứ bảy. Hoặc đến đón tôi về thành phố thăm nhà. Dĩ nhiên là có anh Toàn, nhưng tôi không thấy vui bằng có anh Chương.
Nhưng tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó vội. Tối nay vui ơi là vui. Bọn tôi uống cả bia. Sau đó hát karaoke đến khuya.
Khi buổi tiệc kết thúc, anh Chương đưa tôi về. Lúc chia tay ở đầu hẻm, anh ấy chợt giữ tôi lại:
- Tôi nay anh muốn nói một chuyện quan trọng với Vy.
- Dạ.
- Vy có biết đi như vầy anh sẽ nhớ ai nhiều nhất không?
Tôi chưa kịp trả lời thì anh nói luôn:
- Nhớ Vy đó.
Tôi biết như vậy lắm, cả tôi cũng muốn nói ngược lại. Nhưng không dám. Mà anh Chương cũng không cần tôi nói. Mặt anh ấy có vẻ buồn:
- Vy hứa với anh điều này không?
- Anh nói đi.
- Vy chờ anh về và đừng quen với ai.
Tôi gật đầu ngoan ngoãn:
- Dạ, em hứa. Mà em cũng không có thời giờ để đi chơi đâu. Em cũng ráng học như anh để xin học bổng đi du học.
- Anh rất thích Vy nói như vậy. Sẽ cực lắm, nhưng em cố gắng nghe.
- Dạ.
- Mai đừng đi tiễn anh nghe.
Tôi lo lắng:
- Sao vậy, bộ anh không thích có mặt em hả?
Anh Chương bật cười:
- Không phải, anh chỉ sợ có Vy, anh lên máy bay không nổi.
Tôi buột miệng:
- Em ở lại cũng buồn lắm.
Nói xong, tôi ngượng quá, chạy nhanh vào hẻm. Đến nửa đường quay lại thì thấy anh Chương vẫn đứng nhìn theo.
Hôm sau mọi người đi tiễn anh Chương rất đông. Khi anh ấy lên máy bay rồi, tôi theo mọi người ra về. Chưa bao giờ tôi buồn như hôm nay.
Nhỏ Quyên nhìn vẻ mặt ỉu xìu của tôi, nó huých tay nhỏ Trúc chỉ tôi, và cười hinh híc:
- Xem cái mặt nó kìa Trúc. Vậy mà nó bảo là không buồn. Lộ tẩy rồi nhé.
Tôi vớt vát:
- Tao có buồn gì đâu.
- Không buồn mà mắt mũi đỏ hoe, buồn thì nói đại cho rồi, giấu sao được mà giấu, làm như tụi tao không biết vậy.
Nhỏ Trúc đập vai nó một cái:
- Đã biết người ta vậy còn chọc, mày lo mày kìa.
- Chà, chị em bênh nhau dữ he.
Nhỏ Trúc chĩa lại ngay:
- Vậy nó không chị em với mày sao?
Quyên làm thinh, có vẻ ngượng. Tôi biết tỏng chuyện nó với anh Toàn rồi. Mới học xong năm thứ nhất mà đã có bồ. Làm như đẹp lắm vậy. Trong khi tôi với anh Chương tình cảm chỉ mới mở ngỏ. Tôi không chọc nó thì thôi, còn bày đặt chọc lại. Rõ là không biết xấu hổ.
Bọn tôi ra khỏi sân bay và kéo nhau đi uống cà phê. Sau đó anh Toàn và nhỏ Quyên tách nhau ra đi thăm bạn của anh Toàn.
Tôi đi chơi với nhỏ Trúc một vòng rồi ghé thăm chị Thục. Mấy tháng nay ít về thành phố nên không gặp chị ấy. Lúc này bác Hai mở cho chị Thục một shop thời trang. Có công việc chị ấy đỡ buồn hơn, chứ không buồn bã suốt ngày như trước kia.
Khi tôi ghé thì chị Thục đang ngồi một mình sau quầy. Thấy tôi, chị ấy mỉm cười:
- Về lúc nào vậy?
- Em về tối hôm qua. Chiều nay em lên trường.
- Lúc này học vui không?
- Học cực lắm, em không đi đâu chơi cả.
Chị Thục gọi quán nước đem qua cho tôi một ly cam vắt.
Hai chị em nói đủ thứ chuyện. Đang nói thì chị My về. Tôi cười với chị My nhưng chị ấy ngoảnh mặt đi chỗ khác không thèm nhìn tôi. Tôi cũng hơi quê nên làm thinh.
Thấy vậy chị Thục cười:
- Kệ nó, đừng để ý.
- Dạ.
Sau này tôi với chị Thục rất quý nhau. Nhưng với chị My thì không cách gì tôi thân cho được. Bây giờ chị ấy đã có bồ mới. Nhưng vẫn còn thích anh Chương và ghét tôi. Chị ấy nói với mấy cô rằng, tôi cố tình cua anh Chương, khiến tôi rất khổ sở.
Sẵn hôm nay, tôi quyết định giải thích với chị Thục.
- Em biết mọi người cứ nghĩ em phá chị My. Nhưng em không cố ý vậy.
- Chà, chị em bênh nhau dữ hé.
Nhỏ Trúc chỉa lại ngay:
- Vậy nó không chị em với mày sao?
Quyên làm thinh, có vẻ ngượng. Tôi nhìn nó cười cười. Tôi biết trỏng chuyện nó với anh Toàn rồi. Mới học xong năm thứ nhất mà đã có bồ. Làm như đẹp lắm vậy. Trong khi tôi và anh Chương tình cảm chỉ mới mở ngỏ. Tôi không chọc nó thì thôi, còn bày đặt chọc lại. Rõ là không biết xấu hô?
Bọn tôi ra khỏi sân bay và kéo nhau đi uống cà phê. Sau đó anh Toàn và nhỏ Quyên tách nhau ra đi thăm bạn của anh Toàn.
Tôi đi chơi với nhỏ truóc một vòng rồi ghé thăm chị Thục. Mấy tháng nay ít về thành phố nên không gặp chị ấy. Lúc này bác Hai mở cho chịThục một shop thời trang. Có công việc, chị ấy đỡ buồn hơn, chứ không buồn bã suốt ngày như trước kia. Khi tôi ghé thì chị Thục đang ngồi một mình sau quầy. Thấy tôi, chị ấy mỉm cười:
- Về lúc nào vậy?
- Em về tối hôm qua. Chiều nay em lên trường.
- Lúc này học vui không?
- Học cực lắm, em không đi chơi đâu ca?
Chị Thục gọi quán nước đem qua cho tôi một ly cam vắt
Hai chị em nói đủ thứ chuyện. Đang nói thì chị My về. Tôi cười với chị My nhưng chị ấy ngoảnh mặt đi chỗ khác không thèm nhìn tôi. Tôi cũng hơi quê nên làm thinh.
Thấy vậy, chị Thục cười:
- Kệ nó, đừng để ý
- Da.
Sau này tôi với chị Thục rất quý nhau. Nhưng với chị My thì không cách gì tôi thân cho được. Bây giờ chị ấy đã có bồ mới. Nhưng vẫn còn thích anh Chương và ghét tôi. Chị ấy nói với mấy cô rằng tôi cố tình cua anh Chương, khiến tôi rất khổ sơ?
Sẵn hôm nay tôi quyết định giải thích với chị Thục
- Em biết mọi người cứ nghĩ em phá chị My. Nhưng em không cố ý vậy đâu, sau này em mới thích, còn lúc đó thì không, em bận học nên không nghĩ xa xôi gì hết. chị nói với chị My giùm em đi.
- Đừng lo nhỏ, chuyện đó anh Toàn nói rồi và đã giải thích cho mấy cô rồi.
- Thế sao chị My còn ghét em? - Tôi nói một cách ấm ức
Chị Thục cười xoà:
- Tính nó hơi khó chịu, luôn có thành kiến, đừng để ý nữa nho?
Rồi chị Thục đứng dậy đi ra khỏi quầy và chị đến góc tủ lấy ra một bộ đồ, ướm thử lên người tôi:
- Mặc xem có vừa không, chị cho Vy đó.Con gái lớn rồi, lại là sinh viên nữa phải mặc đồ như học sinh, không ra dáng chút nào.
Tôi cười gượng:
- Em không biết cách mặc đồ đẹp, em quê lắm, mấy đứa bạn cùng phòng em cũng vậy, tối ngày đi học chứ không để ý gì hết
- Nhưng khi đi chơi cũng phải diện một chút chứ
Tôi nghe lời chị Thục, bước vào phòng thử. Một lúc sau tôi ngượng nghịu đi ra. Chị Thục trầm trồ:
- Đẹp lắm, dáng Vy cao, mặc bộ này trông sang lắm. Khoan, còn nữa.
Chị Thục mở tủ lấy ra một đồ cài áo hình hoa hồng, cài lên ngực áo tôi, rồi đeo vào tai và cổ tôi bộ đồ nữ trang có gắn hột đá, chị ấy đứng lui ra sau, tặc lưỡi:
- Vy mà lên đồ thì cũng đẹp như ai, thi hoa hậu được đấy
Tôi chu miệng cười, chị Thục trợn mắt:
- Bộ chị nói chơi sao, tại Vy không biết khai thác tiềm năng của mình thôi. Thi cái đó cũng đâu có gì là ghê gớm.
- Nếu có dễ thì con gái Sài Gòn một nửa là hoa hậu hết rồi.
- Đâu phải chỉ có thi ngoại hình không đâu, còn kiến thức và ứng xử nữa. Vy học giỏi như vậy, không lo kiến thức.Còn ứng xử thì cũng không sợ, thông minh như Vy thì sợ gì.
- Bộ chị nói thật hả?
- Thật chứ, hôm nay chị mới nghĩ ra, Vy đi thi, chị sẽ cho tiền đóng học phí.
Tôi ngơ ngác:
- Bộ thi hoa hậu cũng phải học nữa hả chị?
Chị Thục đập vai tôi một cái:
- Dĩ nhiên là phải học cách đi đứng đàng hoàng, đâu phải tự nhiên là đi thi đâu.
- Học bài ở trường em còn không có thời giờ, lấy đâu ra giờ mà học cái đó, em không quen đâu.
- Con nhỏ này không biết gì hết, không đoạt giải hoa hậu, chỉ cần đoạt Á hậu thôi cũng được thưởng rồi. Rồi còn có tiếng, tha hồ được săn đón.
Không hiểu sao, hôm nay chị Thục nhiệt tình quá. Nhưng tôi vẫn cương quyết lắc đầu.
- Thôi, em không hợp với mấy chuyện đó đâu, em thích tiến thân bằng chuyện học hơn
- Thi hoa hậu cũng là cách tiến thân vậy, nghe lời chị đi, thiếu gì sinh viên đi thi. mình bỏ công sức học mòn mỏi, ra trường chưa chắc nổi danh. Thử thời vận xem, Vy là hoa hậu, dòng họ mình cũng được tiếng.
Tôi cười khúc khích
- Vậy sao chị không bảo chị My đi thi, chị ấy cũng đẹp vậy
- Con nhỏ đó mà thi ứng xử chắc rớt cái bịch. Chị nhắm ai có khả năng mới xúi chứ bộ. Từ từ chị mới phát hiện Vy có nhiều tài, không khai thác thì uổng.
Thấy tôi không nói gì, chị ấy càng hăng hái thuyết phục:
- Chị muốn tốt cho Vy nên mới khuyên. Nghe lời chị đi mà.
Lúc đó anh Toàn về tới. Chị Thục liền quay ra nói ngay:
- Anh Toàn, em bảo con nhỏ Vy đi thi hoa hậu mà nó nhát quá. Báo Tiền phong đang mở cuộc thi đó.Anh nói cho nó tham gia đi.
Anh Toàn trợn mắt ngạc nhiên rồi xua tay lia lịa:
- Sao kiếm đâu ra tư tưởng kỳ cục vậy, dẹp ngay đi nghe. Không có xúi ra xúi vô, để cho nó học nghe.
- Anh để ý mà xem, em mới phát hiện ra nó có khả năng đó. Ngoại hình có nè, đầu óc nó cũng thông minh hoạt bát. Không khai thác uổng lắm.
Anh Toàn vẫn khăng khăng:
- Nó có khả năng thì để sử dụng vô lĩnh vực khác, chạy theo mấy thứ phù phiến đó làm gì bền.
Anh Toàn vô nhà rồi, chị Thục thở khì ra:
- Mấy người này lạc hậu quá, thôi không bàn chuyện đó nữa
Chị ấy còn cố vớt vát thêm:
- Nhưng mà Vy suy nghĩ lại đi, cần gì chị giúp cho, cứ thử xem sao, không được thì thôi, đâu có mất bao nhiêu.
- Vậy sao chị không đi thi. Chị cũng còn đủ tuổi vậy - Tôi chọc
- Già cả rồi, chuyện đó là của con nít, bon chen làm gì.
Tôi lần lượt tháo mấy thứ trang sức ra. Rồi thay đồ, chị Thục xếp bộ đồ lại, bỏ vô gio?
- Giữ bộ này đi, tháng sau đám cưới con cô Tư cũng có đồ mà mặc. Phải biết diện lên một chút nhóc ạ.
Tôi vội lắc đầu từ chối. Tôi chẳng thích mấy thứ model lắm. Từ đó tới giờ tôi vốn giản dị, tự nhiên. Bây giờ khác đi, ngượng lắm
Nhưng chị Thục cứ nhất định bắt tôi phải nhận. Chẳng những thế mà chị ấy còn cho tôi bộ trang sức thật đẹp. Chị ấy nói thế này:
- Bây giờ Vy khác trước rồi, tương lai hứa hẹn ngon lành cũng phải thay đổi bề ngoài chứ, phải không?
- Thôi chị ạ, em còn đi học, thay đổi quá, bạn em cười chết
Chị Thục nhéo mũi tôi một cái:
- Nhỏ này lạc hậu quá, nhưng chị cũng thích như vậy.
Tôi ở lại chơi với chị Thục một lát rồi về. Hôm sau tôi lên trường với nhỏ Quyên. Khi tôi kể cho nó nghe chuyện chị Thục bảo tôi đi thi hoa hậu, con nhỏ không phản đối như anh Toàn mà nói tỉnh bơ:
- Mày có nhiều tiêu chuẩn làm hoa hậu lắm. Nhưng thôi, cái đó không hợp với mày đâu.
Không hiểu nghĩ thế nào, nó nhăn mặt:
- Bà Thục này tào lao quá, gieo vào óc con nít toàn chuyện phù phiếm.
- Chị ấy còn cho tao bộ đồ model lắm, nhưng tao không mặc đâu, mày mặc đi.
Nhỏ Quyên nói như nhận xét:
- Sau này bả có vẻ quan tâm tới mày quá nhỉ, chị em thân mật ghê
- Ừ
- Theo mày thì tại sao?
Không đợi tôi trả lời, nó nói luôn:
- Bả thấy mày vươn lên hơn mấy bả nên mới nể đó.
- Có thể. Nhưng làm hoà được với mấy bà chị là tao vui rồi, chứ chị em mà găng nhau hoài thì khổ lắm. Còn chị My nữa
- Cái bà đỏng đảnh đó ghét hay thích kệ bả, đừng thèm để ý. Bây giờ bả không làm gì được mày đâu. Có thóc mách với ba mày thì ông ấy cũng không đánh mày được.
Nó chợt nói qua chuyện khác:
- Ê, nói chuyện này cho nghe, đừng nói lại với anh Toàn nghe.
Tôi tò mò:
- Chuyện gì vậy?
- Mày biết anh Chương dặn anh Toàn cái gì không?
- Dặn gì?
- Bảo là theo dõi mấy chương trình học bổng rồi chỉ cách cho mày xin đi du học. Ảnh còn nói mày khờ khạo nữa, ngoài chuyện học, chẳng biết cái gì hết.
Tôi nghi ngờ:
- Là Ảnh hay mày nói đó, đừng mượn cớ để chửi khéo tao nghe.
Con nhỏ cười xoà:
- Xí, đa nghi như Tào Tháo, ai thèm chửi xéo mày. Cái đó là ảnh nói chứ bộ. Còn tao nếu cần thì chửi thẳng, hơi đâu xiên xéo, mày không hiểu mất công.
Tôi nhéo nó một cái:
- Ít ra thì tao cũng hiếu được lúc này mày gián tiếp bảo tao ngốc.
Con nhỏ ẹo người la lớn:
- Nhột, muốn chết hả, té bây giờ.
Chiếc xe bị lạng một cái làm tôi hết hồn, ngồi im, còn nó thì tỉnh bơ, nói tiếp:
- Ảnh còn nói với anh Toàn một chuyện nữa.
- Chuyện gì?
- Hihi... chuyện tức cười lắm.
Tôi tò mò quá hỏi tới:
- Cái gì vậy, nói đi.
Con nhỏ không chịu nói, cứ cười hí hí. Tức mình quá tôi doa.:
- Muốn nhéo nữa không?
Nó la lên:
- Ảnh nói với anh Toàn canh me một học bổng của Pháp để mày qua bển thì ảnh có điều kiện lo. Vừa ý chưa, hỏi hoài.
Thấy tôi không nói gì, nó bỡn cợt:
- Sao, cảm động quá không nói được hả, có định khóc không, tao cho mượn khăn.
Tôi gắt:
- Con khỉ, ở đó mà giỡn
- Chẳng lẽ khóc rồi bảo chia buồn với mày.
Nói xong nó cười rinh rích như chuột. Tôi cũng cười theo. Lòng tôi vừa cảm đông, vừa nôn nao khó tả. Từ đó tới giờ tôi chưa bao giờ dám mơ tới tiếng được đi du học. Vì nó có vẻ quá xa vời. Nhưng bây giờ anh Chương đã khơi cho tôi một hy vọng về nó.
Tôi đã cố gắng hết mình để vào đại học. Vậy thì tại sao không ráng hơn để ra nước ngoài. Phải dám mơ ước và biến nó thành sự thật chứ.